Đại Ca Xã Hội Đen Không Phải Là Thế Thân!
Chương 60: Tức giận
Hoàng Kim (Aiko)
11/09/2024
- Anh đặt cái gì vậy?
Tống Thụy tò mò hỏi. Ở đây có camera quan sát đầy đủ nên gã không lo. Vả lại trước khi đến đây gã cũng đã thăm dò chút ít rồi. Lạc Bân kia vẫn còn chưa về nước, người yêu của gã cũng không có nghi ngờ gì. Do đó hiện tại có thể thư thả mà dễ thở hơn chút.
- Mì trộn, đặt ba phần!
Thẩm Lạc Tình nói xong liền mở cửa. Cậu vừa nói cảm ơn vừa đưa tiền cho nhân viên giao hàng. Chỉ là người này kỳ lạ làm sao ấy, cứ nắm chặt lấy phần đồ ăn. Đầu thì cúi xuống nhìn chằm tay cậu. Thẩm Lạc Tình không kiên nhẫn định chửi thề thì giọng nói của người kia đã khiến cậu chết đứng.
- Cái tên đại ca thô lỗ!
.•••
- Nè, ổn không vậy? Để ảnh ở trỏng...
Lý Sâm nuốt nước bọt. Đóng phim hành động hả trời, quay qua quay lại cái đại ca nhà y bị người ta kéo vô phòng mất rồi.
- Anh xui thật đó! Tới không bao lâu đã đưa người tới!
Tống Thụy nhướn mày nói móc khiến Lý Sâm hóa thẹn mà cãi lại.
Bộ tôi muốn lắm hả?!!Mà chắc không sao đâu..Tổng Thụy nhún vai rồi nhìn cánh cửa phòng đóng chặt kia. Sau đó ngồi xuống dùng mì. Tình huống này gã trải qua rồi, cũng có gì đâu! Cùng lắm là "ăn nhau" trên giường mà thôi!
Bên trong chỗ cậu và hân...
Thẩm Lạc Tình vẫn còn vô cùng sốc vì sự xuất hiện ở đây của hắn. Vị trí của cậu vậy mà lại bị lộ ra rồi ư? Má nó thật chứ! Thằng nhóc Lý Sâm đúng là xui xẻo! Người ta trốn một năm không có gì. Nó vừa tới không bao lâu đã bị lộ vị trí! Mẹ nó thử hỏi cậu có muốn đánh nó không chứ?!
Còn đang tức tối về đàn em của mình thì bất giác cậu đã bị Phan Diệp Chân ôm chằm lấy. Mặt mày cậu thoáng ửng đỏ, lúng ta lúng túng mà muốn đẩy hắn ra. Nhưng mà chưa kịp làm thì vòng tay của tên đó đã siết nhẹ lại, chưa kể giọng nói còn run lên thấy rõ.
- Đồ thô lỗ...tại sao, tại sao cậu không đến tìm tôi chứ?!
Trong giọng nói ấy có thể nghe ra nhiều cảm xúc đan xen. Vui mừng hạnh phúc cũng như buồn bã giận dữ. Thấm Lạc Tình thấy hắn như vậy bản thân cũng không còn nỡ đẩy hắn ra nữa. Cậu khẽ choàng tay vỗ nhẹ lên vai hắn.
Sau đó nhe giọng mà nói.
- Được rồi...buông ra đi! Không phải bây giờ thấy tôi rồi sao?
Thẩm Lạc Tình quả thật đã nghĩ đến viễn cảnh có thể trực tiếp đứng trước mặt hắn. Ôm lấy hắn, nhìn hắn. Chỉ là cậu không nghĩ nó lại nhanh đến vậy...cậu còn tính khi xong hết việc trả thù rồi mới tìm hắn..ai dè, tên này lại tìm được cậu trước..
- Nếu tôi không tìm được cậu có phải cậu tính sẽ trốn tôi cả đời không hả?!
Phan Diệp Chân buông cậu ra không ôm nữa. Đổi lại hắn ghì sát hai vai cậu, ánh mắt tức giận không hề kiềm nén mà đối chất với người trước mặt. Cậu thật sự .tàn nhẫn với hắn!
- Không! Sau khi xong xuôi tôi nhất định sẽ tim gặp anh!
Thẩm Lạc Tình đối với thái độ của hắn cũng có chút nghi hoặc. Cậu cứ cảm thấy Phan Diệp Chân hiện tại như một con thú nhỏ bị tổn thương. Hắn xem cậu là cái ổ của mình, sợ rằng khi cậu biến mất hắn lập tức sẽ chơi vơ lạc long.
Bị chính suy nghĩ của bản thân làm cho ngây ngốc. Cậu nghĩ khùng nghĩ điên gì vậy chứ?! Hắn là Phan thiếu gia, người sẽ nối nghiệp một công ty lớn hùng mạnh trong thương trường. Hắn muốn có bao nhiêu người yêu thì sẽ có bấy nhiêu. Muốn người đẹp cỡ nào cũng sẽ có không thiếu, cần gì phải tìm đến một thằng lưu manh từng bị hân tử chối như cậu chứ?!
Như nhận ra ánh mắt cậu có gì đó không ổn. Phan Diệp Chân không nói nhiều liền áp môi mình xuống.
Tống Thụy tò mò hỏi. Ở đây có camera quan sát đầy đủ nên gã không lo. Vả lại trước khi đến đây gã cũng đã thăm dò chút ít rồi. Lạc Bân kia vẫn còn chưa về nước, người yêu của gã cũng không có nghi ngờ gì. Do đó hiện tại có thể thư thả mà dễ thở hơn chút.
- Mì trộn, đặt ba phần!
Thẩm Lạc Tình nói xong liền mở cửa. Cậu vừa nói cảm ơn vừa đưa tiền cho nhân viên giao hàng. Chỉ là người này kỳ lạ làm sao ấy, cứ nắm chặt lấy phần đồ ăn. Đầu thì cúi xuống nhìn chằm tay cậu. Thẩm Lạc Tình không kiên nhẫn định chửi thề thì giọng nói của người kia đã khiến cậu chết đứng.
- Cái tên đại ca thô lỗ!
.•••
- Nè, ổn không vậy? Để ảnh ở trỏng...
Lý Sâm nuốt nước bọt. Đóng phim hành động hả trời, quay qua quay lại cái đại ca nhà y bị người ta kéo vô phòng mất rồi.
- Anh xui thật đó! Tới không bao lâu đã đưa người tới!
Tống Thụy nhướn mày nói móc khiến Lý Sâm hóa thẹn mà cãi lại.
Bộ tôi muốn lắm hả?!!Mà chắc không sao đâu..Tổng Thụy nhún vai rồi nhìn cánh cửa phòng đóng chặt kia. Sau đó ngồi xuống dùng mì. Tình huống này gã trải qua rồi, cũng có gì đâu! Cùng lắm là "ăn nhau" trên giường mà thôi!
Bên trong chỗ cậu và hân...
Thẩm Lạc Tình vẫn còn vô cùng sốc vì sự xuất hiện ở đây của hắn. Vị trí của cậu vậy mà lại bị lộ ra rồi ư? Má nó thật chứ! Thằng nhóc Lý Sâm đúng là xui xẻo! Người ta trốn một năm không có gì. Nó vừa tới không bao lâu đã bị lộ vị trí! Mẹ nó thử hỏi cậu có muốn đánh nó không chứ?!
Còn đang tức tối về đàn em của mình thì bất giác cậu đã bị Phan Diệp Chân ôm chằm lấy. Mặt mày cậu thoáng ửng đỏ, lúng ta lúng túng mà muốn đẩy hắn ra. Nhưng mà chưa kịp làm thì vòng tay của tên đó đã siết nhẹ lại, chưa kể giọng nói còn run lên thấy rõ.
- Đồ thô lỗ...tại sao, tại sao cậu không đến tìm tôi chứ?!
Trong giọng nói ấy có thể nghe ra nhiều cảm xúc đan xen. Vui mừng hạnh phúc cũng như buồn bã giận dữ. Thấm Lạc Tình thấy hắn như vậy bản thân cũng không còn nỡ đẩy hắn ra nữa. Cậu khẽ choàng tay vỗ nhẹ lên vai hắn.
Sau đó nhe giọng mà nói.
- Được rồi...buông ra đi! Không phải bây giờ thấy tôi rồi sao?
Thẩm Lạc Tình quả thật đã nghĩ đến viễn cảnh có thể trực tiếp đứng trước mặt hắn. Ôm lấy hắn, nhìn hắn. Chỉ là cậu không nghĩ nó lại nhanh đến vậy...cậu còn tính khi xong hết việc trả thù rồi mới tìm hắn..ai dè, tên này lại tìm được cậu trước..
- Nếu tôi không tìm được cậu có phải cậu tính sẽ trốn tôi cả đời không hả?!
Phan Diệp Chân buông cậu ra không ôm nữa. Đổi lại hắn ghì sát hai vai cậu, ánh mắt tức giận không hề kiềm nén mà đối chất với người trước mặt. Cậu thật sự .tàn nhẫn với hắn!
- Không! Sau khi xong xuôi tôi nhất định sẽ tim gặp anh!
Thẩm Lạc Tình đối với thái độ của hắn cũng có chút nghi hoặc. Cậu cứ cảm thấy Phan Diệp Chân hiện tại như một con thú nhỏ bị tổn thương. Hắn xem cậu là cái ổ của mình, sợ rằng khi cậu biến mất hắn lập tức sẽ chơi vơ lạc long.
Bị chính suy nghĩ của bản thân làm cho ngây ngốc. Cậu nghĩ khùng nghĩ điên gì vậy chứ?! Hắn là Phan thiếu gia, người sẽ nối nghiệp một công ty lớn hùng mạnh trong thương trường. Hắn muốn có bao nhiêu người yêu thì sẽ có bấy nhiêu. Muốn người đẹp cỡ nào cũng sẽ có không thiếu, cần gì phải tìm đến một thằng lưu manh từng bị hân tử chối như cậu chứ?!
Như nhận ra ánh mắt cậu có gì đó không ổn. Phan Diệp Chân không nói nhiều liền áp môi mình xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.