Đại Ca Xã Hội Đen Không Phải Là Thế Thân!
Chương 59: Sự giúp đỡ từ gia đình
Hoàng Kim (Aiko)
11/09/2024
- Được, yên tâm! Ba mẹ và anh hai sẽ luôn bên cạnh con! À, đúng rồi, Diệp Phi bảo rằng chuyện con nhờ nó cũng đã sắp xếp ổn thoã!
Nhìn con trai út của mình. Phan Diệp Thành chỉ có thể giúp hắn hết sức mà thôi. Ai bảo hắn là con của ông chứ?
Nếu để mặc hắn một mình nguy hiểm ông còn là người hay sao?
- Ba, cảm ơn ba!
Phan Diệp Chân sau cùng cũng có thể nở nụ cười thanh thản. Trận chiến này là do hắn muốn nó diễn ra. Vì thế sao có thể hối hận được chứ?!
- Ngăn không được đứa cứng đầu như con! Phải rồi, con hãy nói chuyện với mẹ nhiều hơn! Mẹ lúc nào cũng lo lắng cho con hết!
Ba của hắn đưa lời khuyên nhủ. Ông biết hắn vẫn luôn day dứt và đau khổ chuyện của cậu. Nhưng mà ông cũng sót vợ mình. Ông cũng rõ, vợ của mình luôn cảm thấy có lỗi khi đã kéo Thẩm Lạc Tình vào cuộc đời của hắn.
Nhưng mà bà cũng vì thương con trai mà thôi! Người làm mẹ như bà cũng không muốn con mình khổ sở!
- Con biết rồi!
Phan Diệp Chân khẽ đáp, quả thật một năm nay hắn đã xa cách hơn với gia đình rất nhiều. Hắn cũng không muốn như vậy chút nào, chỉ là bản thân lại không khác gì con nhím luôn xù lông lên mà tách xa với người khác.
Hình như, hắn học thói xấu từ người thô lỗ kia thì phải? Giận dỗi vô cớ, lại còn hay cộc cằn..quả nhiên là bị cậu dạy hư mất rồi..
- Cậu chắc chắn ở đây sao thư ký Tạ?
Phan Diệp Chân nhìn con hẻm trước mặt. Chỗ này thật sự rất xa khu vực nhà của hắn và cậu. Nếu đây là nơi mà cậu ẩn nấp thì cũng vô cùng hợp lý!
Chắc chắn không sai ạ!Ừ tôi biết rồi!Nghe sự kiên định của người kia, Phan Diệp Chân cũng không có nghi ngờ gì nữa. Năng lực của thư ký Tạ hắn rõ hơn ai hết. Vì thế hân nhanh chóng đeo khẩu trang vào rồi chỉnh trang lại áo quần, sau đó cầm cái giỏ đựng hàng lên.
Bước xuống xe, rồi hắn từ từ khuất bóng dừng trong con hẻm.
Thư ký Tạ ngồi trong xe nhìn theo hướng của hắn, trong lòng không khỏi thở dài một hơi. Sếp của anh trông thì lạnh lùng vô cảm nhưng thực chất lại là một người bi lụy vào tình ái.
Ban đầu là Lạc Thiên Vũ bây giờ là Thẩm Lạc Tình... Nhưng mà thư ký Tạ cũng rõ hơn ai hết, tình cảm mà hắn dành cho hai người đó thực sự rất khác nhau. Tuy rằng trước đây hắn dành rất nhiều thời gian để tìm kiếm Lạc Thiên Vũ nhưng mà thư ký Tạ vẫn cảm thấy so với hiện tại vẫn còn tốt hơn nhiều.
Thẩm Lạc Tình chỉ vừa mất tích có một năm nhưng mà sự nhớ nhung của Phan Diệp Chân dành cho cậu không khác gì là một đời....
- Đã kêu mày ít tới đây rồi mà, cái thằng này!
Thẩm Lạc Tình chán ghét nhìn Lý Sâm. Đã nói không được tới lui nhiều vậy mà thằng ranh này cứ hai ngày là tới một lần. Muốn chọc tức cậu có đúng không hả?
- Anh yên tâm, em mà để cho ai phát hiện sao? Sời, sao có thể chứ?!
Từ sau khi biết cậu còn sống, Lý Sâm lại trở thành con người ngứa đòn như trước đây. Tống Thụy thấy vậy cũng kệ nốt. Lý Sâm giờ có khác gì lúc gã vẫn còn trong băng đâu? Vẫn y nhứ trẻ to xác không lớn!
- Ông người yêu mày có nghi không vậy?
Thẩm Lạc Tình trách móc vì cũng lo cho sự an toàn của y mà thôi. Cái thằng này không biết đánh đấm gì cả, toàn là nhờ cậu cũng nhu ông Phi bảo vệ mà thôi. Lỡ có trục trặc gì cậu hay ổng không ứng phó kịp thì sao? Mới nghĩ đến đã thấy lo lắng rồi!
- Anh yên tâm đi, anh ấy không biết gì đâu! Vả lại dạo này anh ấy có nhiệm vụ mới nên bận lắm...haiz, em cũng buồn quá chời!
Lý Sâm cười cười nói nói. Thẩm Lạc Tình thì bĩu môi nhìn y. Hóa ra đến đây vì người yêu bận chứ yêu thương gì cậu! Mẹ, tằng ranh khốn kiếp!
Còn đang lời qua tiếng lại thì tiếng chuông cửa vang lên Nghe thấy, Thẩm Lạc Tình mới nhanh chân bước ra ngoài mở cửa. Đồ ăn đặt cuối cùng cũng đến, đói muốn chết!
Nhìn con trai út của mình. Phan Diệp Thành chỉ có thể giúp hắn hết sức mà thôi. Ai bảo hắn là con của ông chứ?
Nếu để mặc hắn một mình nguy hiểm ông còn là người hay sao?
- Ba, cảm ơn ba!
Phan Diệp Chân sau cùng cũng có thể nở nụ cười thanh thản. Trận chiến này là do hắn muốn nó diễn ra. Vì thế sao có thể hối hận được chứ?!
- Ngăn không được đứa cứng đầu như con! Phải rồi, con hãy nói chuyện với mẹ nhiều hơn! Mẹ lúc nào cũng lo lắng cho con hết!
Ba của hắn đưa lời khuyên nhủ. Ông biết hắn vẫn luôn day dứt và đau khổ chuyện của cậu. Nhưng mà ông cũng sót vợ mình. Ông cũng rõ, vợ của mình luôn cảm thấy có lỗi khi đã kéo Thẩm Lạc Tình vào cuộc đời của hắn.
Nhưng mà bà cũng vì thương con trai mà thôi! Người làm mẹ như bà cũng không muốn con mình khổ sở!
- Con biết rồi!
Phan Diệp Chân khẽ đáp, quả thật một năm nay hắn đã xa cách hơn với gia đình rất nhiều. Hắn cũng không muốn như vậy chút nào, chỉ là bản thân lại không khác gì con nhím luôn xù lông lên mà tách xa với người khác.
Hình như, hắn học thói xấu từ người thô lỗ kia thì phải? Giận dỗi vô cớ, lại còn hay cộc cằn..quả nhiên là bị cậu dạy hư mất rồi..
- Cậu chắc chắn ở đây sao thư ký Tạ?
Phan Diệp Chân nhìn con hẻm trước mặt. Chỗ này thật sự rất xa khu vực nhà của hắn và cậu. Nếu đây là nơi mà cậu ẩn nấp thì cũng vô cùng hợp lý!
Chắc chắn không sai ạ!Ừ tôi biết rồi!Nghe sự kiên định của người kia, Phan Diệp Chân cũng không có nghi ngờ gì nữa. Năng lực của thư ký Tạ hắn rõ hơn ai hết. Vì thế hân nhanh chóng đeo khẩu trang vào rồi chỉnh trang lại áo quần, sau đó cầm cái giỏ đựng hàng lên.
Bước xuống xe, rồi hắn từ từ khuất bóng dừng trong con hẻm.
Thư ký Tạ ngồi trong xe nhìn theo hướng của hắn, trong lòng không khỏi thở dài một hơi. Sếp của anh trông thì lạnh lùng vô cảm nhưng thực chất lại là một người bi lụy vào tình ái.
Ban đầu là Lạc Thiên Vũ bây giờ là Thẩm Lạc Tình... Nhưng mà thư ký Tạ cũng rõ hơn ai hết, tình cảm mà hắn dành cho hai người đó thực sự rất khác nhau. Tuy rằng trước đây hắn dành rất nhiều thời gian để tìm kiếm Lạc Thiên Vũ nhưng mà thư ký Tạ vẫn cảm thấy so với hiện tại vẫn còn tốt hơn nhiều.
Thẩm Lạc Tình chỉ vừa mất tích có một năm nhưng mà sự nhớ nhung của Phan Diệp Chân dành cho cậu không khác gì là một đời....
- Đã kêu mày ít tới đây rồi mà, cái thằng này!
Thẩm Lạc Tình chán ghét nhìn Lý Sâm. Đã nói không được tới lui nhiều vậy mà thằng ranh này cứ hai ngày là tới một lần. Muốn chọc tức cậu có đúng không hả?
- Anh yên tâm, em mà để cho ai phát hiện sao? Sời, sao có thể chứ?!
Từ sau khi biết cậu còn sống, Lý Sâm lại trở thành con người ngứa đòn như trước đây. Tống Thụy thấy vậy cũng kệ nốt. Lý Sâm giờ có khác gì lúc gã vẫn còn trong băng đâu? Vẫn y nhứ trẻ to xác không lớn!
- Ông người yêu mày có nghi không vậy?
Thẩm Lạc Tình trách móc vì cũng lo cho sự an toàn của y mà thôi. Cái thằng này không biết đánh đấm gì cả, toàn là nhờ cậu cũng nhu ông Phi bảo vệ mà thôi. Lỡ có trục trặc gì cậu hay ổng không ứng phó kịp thì sao? Mới nghĩ đến đã thấy lo lắng rồi!
- Anh yên tâm đi, anh ấy không biết gì đâu! Vả lại dạo này anh ấy có nhiệm vụ mới nên bận lắm...haiz, em cũng buồn quá chời!
Lý Sâm cười cười nói nói. Thẩm Lạc Tình thì bĩu môi nhìn y. Hóa ra đến đây vì người yêu bận chứ yêu thương gì cậu! Mẹ, tằng ranh khốn kiếp!
Còn đang lời qua tiếng lại thì tiếng chuông cửa vang lên Nghe thấy, Thẩm Lạc Tình mới nhanh chân bước ra ngoài mở cửa. Đồ ăn đặt cuối cùng cũng đến, đói muốn chết!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.