Chương 393: Cảm tạ
Hi Hành
11/08/2018
Sau giây lát kinh ngạc thì ánh nhìn của Vương Chiêu càng thêm chăm chú.
Là Tống Anh muốn gặp Tiết Thanh hay là Tống Nguyên? Là vì công việc hay vì chuyện riêng tư? Nếu là chuyện riêng thì rốt cuộc là chuyện gì?
Tiết Thanh đáp lễ: "Tống tiểu thư".
Đôi mắt hạnh của Tống Anh cong cong, có thể nhận ra nàng ta đang cười, nhìn về phía Vương Chiêu: "Túc Chi thiếu gia, ta muốn nói riêng vài câu với Tiết Thanh thiếu gia vì có chút chuyện riêng, xin hãy thứ lỗi".
Lời nói này thật sự rất tự nhiên, phóng khoáng, Vương Chiêu không còn lời nào để phản bác, lấy việc nam nữ ở chung phòng ra làm lý do cũng không đủ sức ngăn cản được, hắn chỉ có thể cười cười:
"Vậy ta sẽ cho Tống tiểu thư mượn Thanh Tử thiếu gia, có điều không nên quá lâu, các khách quý của ta bên kia cũng đang đợi hắn, vốn hắn đã bị tổ phụ của ta giành mất một lúc rồi." Lời nên nói vẫn phải nói, phải nhắc nhở vị Tống tiểu thư này một chút.
Tống Anh mỉm cười gật đầu: "Túc Chi thiếu gia xin hãy yên tâm".
Vương Chiêu quay ra gật đầu với Tiết Thanh: "Ta đợi ngươi phía trước".
Tiêt Thanh gật đầu đồng ý, nhìn theo bóng Vương Chiêu đi về phía trước, dừng chân lại ở chỗ không gần cũng không xa, quay lưng về phía bọn họ không quay đầu nhìn lại, Như Như tiểu thư đứng ở bên cạnh Tống Anh không rời đi mà đứng sang một bên hầu hạ.
Tống Anh đi tới mấy bước rồi lại thi lễ: "Đa tạ Tiết thiếu gia không nói là đã nhận ra ta".
Tiết Thanh vừa cười vừa đáp lễ: "Tống tiểu thư khách sáo rồi, kỳ thực ta đúng là không nhận ra thật".
Nàng thật sự không hề hay biết hai đứa trẻ mà mình gặp được tối hôm đó là con của Tống Nguyên nhưng mà lúc đó lão bộc cũng bẩm báo tên của nàng ta cho Tiết Thanh biết rồi. Nếu như là con của Tống Nguyên thì muốn điều tra ra hành tung của nàng lại càng dễ dàng hơn.
Tống Anh nói: "Ta rất ít khi tham gia tiệc mời kiểu này, cũng rất ít khi ra khỏi nhà, nhất là gần đây sức khỏe mẫu thân ta không được tốt, đệ đệ lại suýt chút nữa gặp chuyện không may, biết Tiết thiếu gia muốn tới dự tiệc liền muốn mượn cơ hội này nói một lời cảm ơn". Cười nói: "Thân phận của ta mọi người đều biết rồi nên bình thường đi tìm Tiết thiếu gia cũng không tiện, chỉ sợ đã không cảm ơn được lại còn mang đến phiền phức cho Tiết thiếu gia, mặc dù hiện tại cũng không quá thích hợp nhưng ta tin Túc Chi thiếu gia nhất định sẽ giữ bí mật".
Nói đến đây liền chớp mắt mấy cái, trông rất xinh đẹp.
Tiết Thanh hiểu ý của nàng, Vương Liệt Dương và Tống Nguyên nằm ở hai phe đối địch, hơn nữa Vương Liệt Dương lại đang mượn sức Tiết Thanh, đương nhiên sẽ không để cho người khác biết Tống Nguyên cùng nàng cũng có qua lại. Lần này gặp Vương Chiêu ở hoa viên nhất định sẽ khiến nó trở thành câu chuyện của bốn người. Đám con cháu quyền quý trong kinh thành này quả nhiên không bình thường, Tống tiểu thư này đi đến dự tiệc rượu của kẻ đối đầu với phụ thân mình, hơn nữa còn thản nhiên nói ra lý do vì sao mà đến, đây chính là kiểu nhằm thẳng đường lớn mà đi, không có cách nào ngăn cản được.
Tiết Thanh thi lễ nói: "Chỉ là chút chuyện nhỏ, Tống tiểu thư khách khí rồi, lúc đó chúng tôi cũng không giúp được gì, còn không biết hóa ra người đó lại là Tống thiếu gia", còn về việc tại sao Tống thiếu gia lại xuất hiện ở trong con hẻm đó nàng cũng không muốn biết, càng không mang đi nói với bên ngoài.
Tống Anh nói: "Vậy thì ta phải nói một câu xin lỗi, đêm đó đã làm cho Tiết thiếu gia hoảng sợ rồi".
Tiết Thanh cười, lại giơ tay thi lễ với Tống Anh, không nói là phản đối hay tiếp nhận lời xin lỗi này, có mấy lời nói nhiều rồi cũng không còn thú vị, bản thân nàng làm như thế nào thì người của Tống Nguyên sẽ tự nhìn thấy.
Tống Anh cũng cười.
Vương Chiêu làm như lơ đãng quay đầu lại, chứng kiến thiếu niên và thiếu nữ kia đứng dưới một cây hòe lớn, một người nghiêng đầu mỉm cười, một người để lộ một bên sườn mặt cũng đang cười.
Tuy là khuôn mặt của Tống Anh đã bị hủy nhưng dáng người nàng ấy lại rất thướt tha, áo choàng mùa đông cũng khó mà che lấp nét xinh đẹp. Tống Nguyên vẫn luôn muốn kén chồng cho nhi nữ, danh tiếng của hắn tuy vô cùng hỗn loạn nhưng quyền thế lại cực lớn, đối với một số người thì đây chính là miếng bánh hấp dẫn, còn Tiết Thanh này lại xuất thân bần hàn...
Tống Anh lướt nhìn về phía bên này, Vương Chiêu lập tức quay đầu đi, vuốt chóp mũi giả vờ rùng mình vì lạnh.
Tống Anh mỉm cười thu hồi tầm mắt lại, nói: "Ta gặp Tiết thiếu gia chính là vì chuyện này, Tiết thiếu gia mau đi dự tiệc đi, đám con cháu quyền thế trong kinh thành đa số đều là mắt cao hơn đầu, đừng để bọn họ hiểu lầm người".
Tiết Thanh mỉm cười nói câu cảm ơn.
Tống Anh muốn xoay người nhường đường cho Tiết Thanh nhưng rồi chợt dừng lại: "Tiết thiếu gia đã từng nghe qua chuyện của ta chưa?"
Tiết Thanh mới chỉ nghe chuyện của cha nàng ta, còn chuyện về con cái và người nhà của hắn thì nàng thật sự không để ý, không nghĩ đến Tống Nguyên như vậy mà lại có một đứa con trai ngốc, Tiết Thanh lắc đầu.
Tống Anh giơ tay sờ lên cái khăn che mặt của mình, nói: "Ta che mặt nói chuyện với Tiết thiếu gia, không biết Tiết thiếu gia có cảm thấy như vậy là thất lễ không?"
Tiết Thanh nói: "Tống tiểu thư không phải là người không có lễ độ, che mặt nói chuyện ắt cũng có lý do".
Tống Anh gật đầu nói: "Đúng vậy, vết thương trên mặt ta sẽ hù dọa người khác, tuy là Tiết thiếu gia không giống người dễ bị dọa sợ", lại cười: "Đó cũng không phải là bí mật gì nhưng ta vẫn muốn nói cho Tiết thiếu gia nghe".
Bị hủy nhan? Tiết Thanh hơi sửng sốt, nữ nhi của Tống Nguyên...
"Nhi tử ngu dại, nữ nhi bị hủy nhan, vị Tống đại nhân này xem như ác giả ác báo". Tống Anh cười nói: "Người trong kinh thành thường lén nói với nhau như vậy".
Nữ tử này thật là... Tiết Thanh cũng không hoảng hốt lúng túng vì câu nói của nàng, chỉ lắc đầu nói: "Tống tiểu thư sai rồi".
Tống Anh nhìn nàng, nói: "Sao vậy, Tiết thiếu gia không tin vào ác giả ác báo sao?"
Tiết Thanh nói: "Ta chính là vì tin vào ác giả ác báo nên mới nói Tống tiểu thư sai rồi, người ác sẽ có ác báo nhưng người không ác sẽ không có ác báo".
Tống Anh cười lớn tiếng, tiếng cười lanh lảnh, Như Như tiểu thư và Vương Chiêu đứng ở đằng xa không nhịn được đều nhìn lại phía này.
Tống Anh không nhiều lời nữa, uốn gối thi lễ nói: "Tiết thiếu gia, mời".
Tiết Thanh cũng không nói gì thêm, gật đầu cười thi lễ với nàng ấy rồi cất bước về phía trước, Vương Chiêu xoay người đợi nàng đến gần, giơ tay lên tỏ ý chào Tống Anh và Như Như tiểu thư vẫn còn đứng nguyên chỗ cũ, hai người họ cũng uốn gối thi lễ với hắn, Vương Chiêu và Tiết Thanh cùng đi về phía trước.
Vương Chiêu không hỏi Tiết Thanh chuyện của Tống Anh, chỉ là tiếp tục nói chuyện phiếm, từ tục lệ của kinh thành đến thời tiết vân vân mây mây, giống như trước đó chưa từng gặp qua Tống Anh vậy. Tiết Thanh cũng phụ họa theo, tuy vẫn còn giữ chút khách sáo nhưng nếu so với trước kia thì Vương Chiêu đã nghiêm túc hơn rất nhiều, hai người rất nhanh đã đi đến phòng khách.
Tin tức Tiết Thanh được Vương tướng gia mời đến đã được lan truyền rộng khắp nên khi mọi người nhìn thấy Vương Chiêu đích thân đi cùng Tiết Thanh vào trong phòng khách cũng không hề ngạc nhiên. Người cần tiến lên bắt chuyện làm quen thì bắt chuyện làm quen, cần biểu thị sự thành thục thì biểu thị sự thành thục, người xem thường không muốn để vào mắt thì cũng chỉ đứng một bên thờ ơ cười hờ hững, bầu không khí trong phòng vậy mà lại rất tự nhiên.
Tiết Thanh từ chối lời mời của Vương Chiêu và sự ra hiệu của Chu Diên, tự mình đi về phía của Trương Song Đồng ngồi xuống. Mặc dù rất chú ý đến Tiết Thanh nhưng người trong phòng đều cân nhắc đến thân phận của mình mà kiềm chế bản tính tò mò, không đến mức vây xung quanh Tiết Thanh một cách trần trụi.
Tiệc rượu diễn ra như thường, uống rượu đối thơ vô cùng náo nhiệt, cũng có người đề nghị Tiết Thanh làm thơ nhưng sau khi nhận được cái từ chối khách sáo của nàng thì cũng không ép buộc nữa.
Dù sao người tới đây hôm nay đa phần không phải là giám sinh, cũng không tham gia kỳ thi hội năm nay, không có xung đột quyền lợi thi cử với Tiết Thanh, huống chi ai dại mà đi khiêu chiến với "bộ mặt" của Vương Liệt Dương.
Tiết Thanh tự do ăn ăn uống uống, nghe đám người Trương Song Đồng nói nói cười cười một lúc, nhìn trái nhìn phải không thấy Bùi Yên Tử đâu.
"Hắn bị đám thanh niên Tưởng gia gọi đi tại sao đến giờ vẫn chưa quay về nhỉ? Có cái gì hay mà nói, rượu ngon và cao lương mĩ vị mới là thứ quan trọng", nàng nói.
Vừa dứt lời thì có người chạy từ ngoài vào, nói: "Nhanh đi xem, người Tây Lương đến rồi".
Kỳ thi quân tử là do Vương Liệt Dương phụ trách, thái tử Tây Lương tất nhiên cũng được mời đến, hầu như tất cả những người ở trong phòng khách đều đứng lên, ai cũng muốn nghênh đón vị thái tử Tây Lương này. Người của Vương Chiêu theo phân phó chạy rầm rập ra ngoài, chỉ có đám Tiết Thanh ở bên này là vẫn còn ngồi yên bất động.
"Tiết Thanh, các ngươi có đi không?" Chu Diên qua một lúc thì nói.
Tiết Thanh nói: "Chúng ta đừng đi nữa, Tác Thái Tử chắc chắn sẽ vào đây thôi".
Chu Diên biết Tiết Thanh và Tác Thịnh Huyền rất ít qua lại vì Tác Thịnh Huyền thân với Tần Mai hơn, lảng tránh cũng tốt, liếc mắt thấy một nhóm thiếu niên của Trường An phủ đang túm tụm lại một chỗ chỉ vào mâm thức ăn nói gì đó. Ừm, những người ở quê này càng không quan tâm đến cái gọi là gặp hay không gặp, vì cho dù dành cả đời này cũng không thể có bất kỳ mối quan hệ nào với người như thái tử, do vậy liền không quan tâm nữa.
Nhưng một lát sau vẫn không thấy thái tử Tây Lương tiến vào, ngược lại càng có nhiều người đi ra hơn.
"Mau đi xem một chút, thái tử Tây Lương muốn tỷ thí với người khác", có người hô lớn.
Nghe câu này xong, Trương Song Đồng ê một tiếng, nói: "Người Tây Lương ở kinh thành vậy mà lại là kẻ người ngán chó chê như vậy sao?"
Dường như thấy câu nói kia có cái gì đó kì quái, một người vốn đang bước nhanh cũng không nhịn được nhéo nhéo lỗ tai, quay đầu lại liếc nhìn, là nghe lầm sao? Thôi mặc kệ, mau đi xem náo nhiệt, người đó thu tầm mắt lại rồi rảo bước nhanh hơn, bỏ lại phòng khách ở phía sau lưng.
Là Tống Anh muốn gặp Tiết Thanh hay là Tống Nguyên? Là vì công việc hay vì chuyện riêng tư? Nếu là chuyện riêng thì rốt cuộc là chuyện gì?
Tiết Thanh đáp lễ: "Tống tiểu thư".
Đôi mắt hạnh của Tống Anh cong cong, có thể nhận ra nàng ta đang cười, nhìn về phía Vương Chiêu: "Túc Chi thiếu gia, ta muốn nói riêng vài câu với Tiết Thanh thiếu gia vì có chút chuyện riêng, xin hãy thứ lỗi".
Lời nói này thật sự rất tự nhiên, phóng khoáng, Vương Chiêu không còn lời nào để phản bác, lấy việc nam nữ ở chung phòng ra làm lý do cũng không đủ sức ngăn cản được, hắn chỉ có thể cười cười:
"Vậy ta sẽ cho Tống tiểu thư mượn Thanh Tử thiếu gia, có điều không nên quá lâu, các khách quý của ta bên kia cũng đang đợi hắn, vốn hắn đã bị tổ phụ của ta giành mất một lúc rồi." Lời nên nói vẫn phải nói, phải nhắc nhở vị Tống tiểu thư này một chút.
Tống Anh mỉm cười gật đầu: "Túc Chi thiếu gia xin hãy yên tâm".
Vương Chiêu quay ra gật đầu với Tiết Thanh: "Ta đợi ngươi phía trước".
Tiêt Thanh gật đầu đồng ý, nhìn theo bóng Vương Chiêu đi về phía trước, dừng chân lại ở chỗ không gần cũng không xa, quay lưng về phía bọn họ không quay đầu nhìn lại, Như Như tiểu thư đứng ở bên cạnh Tống Anh không rời đi mà đứng sang một bên hầu hạ.
Tống Anh đi tới mấy bước rồi lại thi lễ: "Đa tạ Tiết thiếu gia không nói là đã nhận ra ta".
Tiết Thanh vừa cười vừa đáp lễ: "Tống tiểu thư khách sáo rồi, kỳ thực ta đúng là không nhận ra thật".
Nàng thật sự không hề hay biết hai đứa trẻ mà mình gặp được tối hôm đó là con của Tống Nguyên nhưng mà lúc đó lão bộc cũng bẩm báo tên của nàng ta cho Tiết Thanh biết rồi. Nếu như là con của Tống Nguyên thì muốn điều tra ra hành tung của nàng lại càng dễ dàng hơn.
Tống Anh nói: "Ta rất ít khi tham gia tiệc mời kiểu này, cũng rất ít khi ra khỏi nhà, nhất là gần đây sức khỏe mẫu thân ta không được tốt, đệ đệ lại suýt chút nữa gặp chuyện không may, biết Tiết thiếu gia muốn tới dự tiệc liền muốn mượn cơ hội này nói một lời cảm ơn". Cười nói: "Thân phận của ta mọi người đều biết rồi nên bình thường đi tìm Tiết thiếu gia cũng không tiện, chỉ sợ đã không cảm ơn được lại còn mang đến phiền phức cho Tiết thiếu gia, mặc dù hiện tại cũng không quá thích hợp nhưng ta tin Túc Chi thiếu gia nhất định sẽ giữ bí mật".
Nói đến đây liền chớp mắt mấy cái, trông rất xinh đẹp.
Tiết Thanh hiểu ý của nàng, Vương Liệt Dương và Tống Nguyên nằm ở hai phe đối địch, hơn nữa Vương Liệt Dương lại đang mượn sức Tiết Thanh, đương nhiên sẽ không để cho người khác biết Tống Nguyên cùng nàng cũng có qua lại. Lần này gặp Vương Chiêu ở hoa viên nhất định sẽ khiến nó trở thành câu chuyện của bốn người. Đám con cháu quyền quý trong kinh thành này quả nhiên không bình thường, Tống tiểu thư này đi đến dự tiệc rượu của kẻ đối đầu với phụ thân mình, hơn nữa còn thản nhiên nói ra lý do vì sao mà đến, đây chính là kiểu nhằm thẳng đường lớn mà đi, không có cách nào ngăn cản được.
Tiết Thanh thi lễ nói: "Chỉ là chút chuyện nhỏ, Tống tiểu thư khách khí rồi, lúc đó chúng tôi cũng không giúp được gì, còn không biết hóa ra người đó lại là Tống thiếu gia", còn về việc tại sao Tống thiếu gia lại xuất hiện ở trong con hẻm đó nàng cũng không muốn biết, càng không mang đi nói với bên ngoài.
Tống Anh nói: "Vậy thì ta phải nói một câu xin lỗi, đêm đó đã làm cho Tiết thiếu gia hoảng sợ rồi".
Tiết Thanh cười, lại giơ tay thi lễ với Tống Anh, không nói là phản đối hay tiếp nhận lời xin lỗi này, có mấy lời nói nhiều rồi cũng không còn thú vị, bản thân nàng làm như thế nào thì người của Tống Nguyên sẽ tự nhìn thấy.
Tống Anh cũng cười.
Vương Chiêu làm như lơ đãng quay đầu lại, chứng kiến thiếu niên và thiếu nữ kia đứng dưới một cây hòe lớn, một người nghiêng đầu mỉm cười, một người để lộ một bên sườn mặt cũng đang cười.
Tuy là khuôn mặt của Tống Anh đã bị hủy nhưng dáng người nàng ấy lại rất thướt tha, áo choàng mùa đông cũng khó mà che lấp nét xinh đẹp. Tống Nguyên vẫn luôn muốn kén chồng cho nhi nữ, danh tiếng của hắn tuy vô cùng hỗn loạn nhưng quyền thế lại cực lớn, đối với một số người thì đây chính là miếng bánh hấp dẫn, còn Tiết Thanh này lại xuất thân bần hàn...
Tống Anh lướt nhìn về phía bên này, Vương Chiêu lập tức quay đầu đi, vuốt chóp mũi giả vờ rùng mình vì lạnh.
Tống Anh mỉm cười thu hồi tầm mắt lại, nói: "Ta gặp Tiết thiếu gia chính là vì chuyện này, Tiết thiếu gia mau đi dự tiệc đi, đám con cháu quyền thế trong kinh thành đa số đều là mắt cao hơn đầu, đừng để bọn họ hiểu lầm người".
Tiết Thanh mỉm cười nói câu cảm ơn.
Tống Anh muốn xoay người nhường đường cho Tiết Thanh nhưng rồi chợt dừng lại: "Tiết thiếu gia đã từng nghe qua chuyện của ta chưa?"
Tiết Thanh mới chỉ nghe chuyện của cha nàng ta, còn chuyện về con cái và người nhà của hắn thì nàng thật sự không để ý, không nghĩ đến Tống Nguyên như vậy mà lại có một đứa con trai ngốc, Tiết Thanh lắc đầu.
Tống Anh giơ tay sờ lên cái khăn che mặt của mình, nói: "Ta che mặt nói chuyện với Tiết thiếu gia, không biết Tiết thiếu gia có cảm thấy như vậy là thất lễ không?"
Tiết Thanh nói: "Tống tiểu thư không phải là người không có lễ độ, che mặt nói chuyện ắt cũng có lý do".
Tống Anh gật đầu nói: "Đúng vậy, vết thương trên mặt ta sẽ hù dọa người khác, tuy là Tiết thiếu gia không giống người dễ bị dọa sợ", lại cười: "Đó cũng không phải là bí mật gì nhưng ta vẫn muốn nói cho Tiết thiếu gia nghe".
Bị hủy nhan? Tiết Thanh hơi sửng sốt, nữ nhi của Tống Nguyên...
"Nhi tử ngu dại, nữ nhi bị hủy nhan, vị Tống đại nhân này xem như ác giả ác báo". Tống Anh cười nói: "Người trong kinh thành thường lén nói với nhau như vậy".
Nữ tử này thật là... Tiết Thanh cũng không hoảng hốt lúng túng vì câu nói của nàng, chỉ lắc đầu nói: "Tống tiểu thư sai rồi".
Tống Anh nhìn nàng, nói: "Sao vậy, Tiết thiếu gia không tin vào ác giả ác báo sao?"
Tiết Thanh nói: "Ta chính là vì tin vào ác giả ác báo nên mới nói Tống tiểu thư sai rồi, người ác sẽ có ác báo nhưng người không ác sẽ không có ác báo".
Tống Anh cười lớn tiếng, tiếng cười lanh lảnh, Như Như tiểu thư và Vương Chiêu đứng ở đằng xa không nhịn được đều nhìn lại phía này.
Tống Anh không nhiều lời nữa, uốn gối thi lễ nói: "Tiết thiếu gia, mời".
Tiết Thanh cũng không nói gì thêm, gật đầu cười thi lễ với nàng ấy rồi cất bước về phía trước, Vương Chiêu xoay người đợi nàng đến gần, giơ tay lên tỏ ý chào Tống Anh và Như Như tiểu thư vẫn còn đứng nguyên chỗ cũ, hai người họ cũng uốn gối thi lễ với hắn, Vương Chiêu và Tiết Thanh cùng đi về phía trước.
Vương Chiêu không hỏi Tiết Thanh chuyện của Tống Anh, chỉ là tiếp tục nói chuyện phiếm, từ tục lệ của kinh thành đến thời tiết vân vân mây mây, giống như trước đó chưa từng gặp qua Tống Anh vậy. Tiết Thanh cũng phụ họa theo, tuy vẫn còn giữ chút khách sáo nhưng nếu so với trước kia thì Vương Chiêu đã nghiêm túc hơn rất nhiều, hai người rất nhanh đã đi đến phòng khách.
Tin tức Tiết Thanh được Vương tướng gia mời đến đã được lan truyền rộng khắp nên khi mọi người nhìn thấy Vương Chiêu đích thân đi cùng Tiết Thanh vào trong phòng khách cũng không hề ngạc nhiên. Người cần tiến lên bắt chuyện làm quen thì bắt chuyện làm quen, cần biểu thị sự thành thục thì biểu thị sự thành thục, người xem thường không muốn để vào mắt thì cũng chỉ đứng một bên thờ ơ cười hờ hững, bầu không khí trong phòng vậy mà lại rất tự nhiên.
Tiết Thanh từ chối lời mời của Vương Chiêu và sự ra hiệu của Chu Diên, tự mình đi về phía của Trương Song Đồng ngồi xuống. Mặc dù rất chú ý đến Tiết Thanh nhưng người trong phòng đều cân nhắc đến thân phận của mình mà kiềm chế bản tính tò mò, không đến mức vây xung quanh Tiết Thanh một cách trần trụi.
Tiệc rượu diễn ra như thường, uống rượu đối thơ vô cùng náo nhiệt, cũng có người đề nghị Tiết Thanh làm thơ nhưng sau khi nhận được cái từ chối khách sáo của nàng thì cũng không ép buộc nữa.
Dù sao người tới đây hôm nay đa phần không phải là giám sinh, cũng không tham gia kỳ thi hội năm nay, không có xung đột quyền lợi thi cử với Tiết Thanh, huống chi ai dại mà đi khiêu chiến với "bộ mặt" của Vương Liệt Dương.
Tiết Thanh tự do ăn ăn uống uống, nghe đám người Trương Song Đồng nói nói cười cười một lúc, nhìn trái nhìn phải không thấy Bùi Yên Tử đâu.
"Hắn bị đám thanh niên Tưởng gia gọi đi tại sao đến giờ vẫn chưa quay về nhỉ? Có cái gì hay mà nói, rượu ngon và cao lương mĩ vị mới là thứ quan trọng", nàng nói.
Vừa dứt lời thì có người chạy từ ngoài vào, nói: "Nhanh đi xem, người Tây Lương đến rồi".
Kỳ thi quân tử là do Vương Liệt Dương phụ trách, thái tử Tây Lương tất nhiên cũng được mời đến, hầu như tất cả những người ở trong phòng khách đều đứng lên, ai cũng muốn nghênh đón vị thái tử Tây Lương này. Người của Vương Chiêu theo phân phó chạy rầm rập ra ngoài, chỉ có đám Tiết Thanh ở bên này là vẫn còn ngồi yên bất động.
"Tiết Thanh, các ngươi có đi không?" Chu Diên qua một lúc thì nói.
Tiết Thanh nói: "Chúng ta đừng đi nữa, Tác Thái Tử chắc chắn sẽ vào đây thôi".
Chu Diên biết Tiết Thanh và Tác Thịnh Huyền rất ít qua lại vì Tác Thịnh Huyền thân với Tần Mai hơn, lảng tránh cũng tốt, liếc mắt thấy một nhóm thiếu niên của Trường An phủ đang túm tụm lại một chỗ chỉ vào mâm thức ăn nói gì đó. Ừm, những người ở quê này càng không quan tâm đến cái gọi là gặp hay không gặp, vì cho dù dành cả đời này cũng không thể có bất kỳ mối quan hệ nào với người như thái tử, do vậy liền không quan tâm nữa.
Nhưng một lát sau vẫn không thấy thái tử Tây Lương tiến vào, ngược lại càng có nhiều người đi ra hơn.
"Mau đi xem một chút, thái tử Tây Lương muốn tỷ thí với người khác", có người hô lớn.
Nghe câu này xong, Trương Song Đồng ê một tiếng, nói: "Người Tây Lương ở kinh thành vậy mà lại là kẻ người ngán chó chê như vậy sao?"
Dường như thấy câu nói kia có cái gì đó kì quái, một người vốn đang bước nhanh cũng không nhịn được nhéo nhéo lỗ tai, quay đầu lại liếc nhìn, là nghe lầm sao? Thôi mặc kệ, mau đi xem náo nhiệt, người đó thu tầm mắt lại rồi rảo bước nhanh hơn, bỏ lại phòng khách ở phía sau lưng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.