Chương 394: Ước hẹn so đấu
Hi Hành
11/08/2018
Bên hồ, đám thiếu niên mặc áo bào trắng trông thật bắt mắt. Bọn họ không theo người dẫn đường đi vào phòng khách, mà nói chuyện cùng vài người
trẻ tuổi.
"Đó là các vị thiếu gia Tưởng gia."
Người đi tới liếc mắt nhìn bọn họ một cái là nhận ra. Chẳng ai xa lạ gì các vị thiếu gia nhà đại học sĩ Tưởng Hiển.
"Tưởng Hiển là chủ khảo của kỳ thi quân tử, Tác thái tử phải gọi Tưởng đại nhân một tiếng thầy, việc hắn nói chuyện với người của Tưởng gia không có gì kỳ lạ cả."
Mọi người suy nghĩ, nhìn Tác Thịnh Huyền mỉm cười rực rỡ như ánh mặt trời, không biết nói đến cái gì mà chắp tay thi lễ, dáng vẻ rất khiêm tốn.
"Trông có vẻ trò chuyện vui vẻ đó." Vương Chiêu cười, nói với người xung quanh: "Chúng ta đừng quấy nhiễu bọn họ."
Vừa nói xong, một thiếu niên phía Tưởng gia ném một thứ xuống đất, kêu lên: "Ngươi đã xong hay chưa?"
Mọi người đi tới lập tức yên lặng, dừng chân lại. Sao mà...
Phịch, thứ rơi xuống đất kia không vỡ mà bắn ra, đánh tới phía Tác Thịnh Huyền... Là quả bóng.
Tác Thịnh Huyền đứng im không động đậy. Một thiếu niên áo bào trắng bên cạnh ôm lấy bóng. Quả bóng nẩy vài cái trên chân hắn, rồi vững vàng rơi vào tay thiếu niên đó.
Tác Thịnh Huyền vẫn mỉm cười nhẹ nhàng như trước, giơ tay nhận lấy quả bóng, rồi nói với thiếu niên Tưởng gia: "Chúng ta đón được bóng rồi, các ngươi cảm thấy có được không? Có thi đấu với các ngươi được không?"
Vị thiếu niên Tưởng gia kia mới mười hai, mười ba tuổi, sắc mặt đỏ lên, mắt trợn tròn: "Sao ngươi giống đồ vô liêm..."
Lời này hơi quá, các huynh đệ bên cạnh lập tức giữ hắn lại.
"Triệu Tử, không được vô lễ."
Vương Chiêu không dám tiếp tục chần chờ, lập tức bước tới, lên tiếng hòa giải: "Chuyện gì thế này? Thái tử điện hạ, tất cả mọi người còn đang chờ các ngài đó, mau vào đi."
Tác Thịnh Huyền chào một tiếng "Túc Chi thiếu gia", vẻ mặt có phần ấm ức: "Ta muốn tỷ thí xúc cúc với các vị thiếu gia Tưởng gia, bọn họ lại không chịu."
Xúc cúc... Mọi người nhìn quả bóng trên tay hắn, sao lại đòi thi đấu xúc cúc?
"Trời lạnh, lại có tuyết nữa, không có chỗ phù hợp cho việc chơi xúc cúc. Nếu thái tử điện hạ thích, không bằng ngày khác chúng ta tới Ngõa Tử Lý xem..." Vương Chiêu lại cười nói, ý định muốn bỏ qua việc này. Rõ ràng là các thiếu niên Tưởng gia không thể thi đấu. Đừng nói là các thiếu niên Tưởng gia, chẳng có ai ở nơi này muốn tỷ thí với Tác Thịnh Huyền cả.
Nhưng còn chưa nói xong mắt Tác Thịnh Huyền đã tỏa sáng, tiến lên một bước: "Đổi sang ngày nào?"
Vương Chiêu nghẹn, ngẩn người ra. Khi người khác bảo chuyển sang ngày khác tức là khách sáo nhưng vị thái tử Tây Lương này lại không hiểu.
"Tưởng thiếu gia, đổi sang ngày nào? Các ngươi chọn đi." Tác Thịnh Huyền rất là hào hứng, nhìn đám thiếu niên Tưởng gia.
Vị thiếu niên đứng đầu cau mày nói: "Thái tử điện hạ, bọn ta không thể tỷ thí."
Tác Thịnh Huyền nhìn hắn, mắt chớp rồi chớp: "Vì sao? Vì cảm thấy bọn ta không bằng các ngươi à?"
"Đương nhiên không phải." Tưởng thiếu gia nói.
"Bọn ta không bằng các ngươi đó, vậy đã được chưa!" Một thiếu gia Tưởng gia bực bội nói.
Tác Thịnh Huyền nói: "Không được, phải tỷ thí rồi mới biết được chứ." Vẻ mặt rất nghiêm túc.
Vị thiếu niên Tưởng gia kia thật không biết nói gì, chỉ có vẻ ngột ngạt.
Người xung quanh cũng hỏi thăm xem là đã xảy ra chuyện gì. Thì ra đám người Tác Thịnh Huyền đến thì thấy các thiếu gia Tưởng gia ngồi nói chuyện bên hồ. Vài huynh đệ đề nghị làm thơ, Tác Thịnh Huyền lập tức chạy tới đòi tỷ thí việc làm thơ.
"Các thiếu niên Tưởng gia kia không chịu. Tác thái tử lại nói lần trước vị Yên Tử thiếu gia thi làm thơ với người khác bị bảo là gian lận, bị vị Yên Tử thiếu gia kia cười nhạo là không làm được thơ hay thì nói người khác gian lận. Lúc ấy có một vị thiếu gia Tưởng gia đang chơi xúc cúc, mới nói làm thơ có gì lợi hại, chơi xúc cúc mới là lợi hại nhất. Vị Tác thái tử kia lập tức đòi tỷ thí xúc cúc... Cứ thế nói đến tận bây giờ."
Một người đứng xem toàn bộ sự việc kể lại cho người khác.
Nghe xong những điều này, mọi người rất đồng cảm với các vị thiếu gia Tưởng gia. Tác Thịnh Huyền ở lại kinh thành đã nhiều ngày, luôn tỏ ra nho nhã, lễ độ, cởi mở và hào phóng nhưng luôn thích tỷ thí thi đấu với người ta. Cái gì cũng muốn thi, thật làm khó người ta. Thắng hắn, một vị thái tử Tây Lương, sợ sẽ có rằng phiền toái. Mà thua còn tệ hơn. Mọi người đều biết mấy ngày trước thiếu gia Kiều gia bị quăng ra Đại Hưng tự, bị đuổi đi như rác rưởi, mất hết mặt mũi.
Mặc kệ Tác Thịnh Huyền nói như nào, các vị thiếu gia Tưởng gia vẫn không chịu đồng ý. Vương Chiêu cũng cố gắng khuyên can, nói hôm nay là tiệc, mọi người cùng uống rượu làm thơ...
Tác Thịnh Huyền lập tức hỏi là có tỷ thí thơ không?
Vương Chiêu không thể tiếp lời. Nếu nói tỷ thí thì phỏng chừng không ai trong đám người này biết làm thơ, chỉ còn lại một mình Tác Thịnh Huyền chẳng phải sẽ xấu hổ? Vậy chỉ có thể để đám thiếu niên Vương gia làm thơ, sau đó thua Tác Thịnh Huyền... Trong lúc hắn cân nhắc, Tác Thịnh Huyền nhìn đám người đang xì xào xung quanh, lắc đầu.
"Người Đại Chu các ngươi sao nhát gan thế nhỉ?" Hắn nói.
Lời này khiến tiếng bàn tán xung quanh dừng lại.
"Đây đâu phải nhát gan? Quân tử phải nho nhã lễ độ, thi đấu cái gì chứ..." Có người cau mày nói.
Tác Thịnh Huyền không nhìn người vừa nói mà ngắt lời: "Nhưng thánh nhân có nói kẻ dũng không sợ, đó cũng là phong thái quân tử. Vì sao các ngươi ngay cả tỷ thí cũng không dám."
Cái tên nhãi Tây Lương này còn hiểu đạo lý ghê... Không khí bốn phía trở nên ngại ngùng. Vương Chiêu càng cảm thấy xấu hổ.
"Thái tử điện hạ, phong thái quân tử và việc tỷ thí thật ra không liên quan gì đến nhau." Hắn mỉm cười, nói.
Tác Thịnh Huyền đảo mắt qua bốn phía, nói: "Nhưng không ai trong số các ngươi chịu tỷ thí với ta."
Bởi vì tỷ thí với ngươi, thắng thua đều vô nghĩa chứ sao. Tất cả đều là người trưởng thành, làm việc gì cũng phải thận trọng. Người xung quanh lắc đầu.
Không khí rất yên tĩnh.
"Ê, thái tử điện hạ, mọi người không tỷ thí với ngươi mới đúng là phong thái quân tử đó."
Một giọng nói khá to vang lên từ sau lưng mọi người.
Người xung quanh đầu quay đầu tìm kiếm người vừa nói.
"Ai vậy?"
"Khẩu âm kinh thành..."
"Thiếu gia nhà ai?"
Trong tiếng xì xào dò hỏi, tất cả tầm mắt tập trung tới một phía. Người bên phía đó cũng né ra, để lộ bảy, tám thiếu niên trước mặt mỗi người.
Thiếu niên dẫn đầu mặc y phục đỏ chói, đang giơ tay vuốt trán, dường như không chú ý tới tầm mắt từ bốn phía đang tập trung lại đây. Các thiếu niên đứng cạnh hắn không khoanh tay thì ôm tay, đứng xếp thành một hàng... Loại tư thế ăn chơi trác táng khiến người ta nhìn mà xấu hổ này đã lâu không xuất hiện trong kinh thành.
Chu Diên trợn tròn mắt, ơ một tiếng: "Lũ nhà quê..."
Thiếu niên vuốt trán đã ngẩng đầu, mặt phấn má đào, hàng lông mày nhíu lên, chắp tay với Tác Thịnh Huyền, dùng khẩu âm đúng chuẩn kinh thành mà nói: "Thái tử điện hạ, đã lâu không gặp."
Không ngờ lại quen Tác Thịnh Huyền... Mọi người kinh ngạc.
Tác Thịnh Huyền nhìn thiếu niên áo bào đỏ, hỏi: "Ngươi là ai?"
...
Đám mọi rợ Tây Lương này thật không lễ phép gì cả!
Trương Song Đồng tức giận trừng mắt. Tất cả chúng ta đều là thí sinh của kỳ thi quân tử, mà ta còn là người được điểm tối đa ở số khoa...
"Vị thái tử này cũng được điểm tối đa đó." Sở Minh Huy nhắc nhở, tỏ ra vui sướng khi người gặp họa, vỗ vai Trương Song Đồng.
"Gần như người Tây Lương đều được tối đa hết." Một thiếu niên khác bổ sung.
Trương Song Đồng hứ một cái: "Đó là do ta vì nhập gia tùy tục mà nói khẩu âm kinh thành nên hắn không nhận ra." Nói xong thì phất tay áo bước lên, nhìn Tác Thịnh Huyền, lần này dùng giọng Trường An: "Ngươi mặc kệ ta là ai đi. Ta cho ngươi biết, thái tử điện hạ, mọi người không thi đấu với ngươi mới chính là phong thái quân tử."
Tác Thịnh Huyền chớp mắt: "Vì sao?"
Đám người Vương Chiêu không nói gì, tò mò nhìn mấy người này. Không phải người kinh thành à? Lại không ai nói cho hắn đây là những người nào. Nhưng mặc kệ là ai, cúi đầu nhận thua, hay giả vờ ngây ngốc cũng được, cứ gánh vác chuyện này là tốt rồi, còn hơn tất cả đều mất mặt.
Trương Song Đồng nói: "Bởi vì mọi người không muốn ngươi thua quá mất mặt chứ sao." Nói xong bèn chống nạnh cười ha ha.
Là tới khiêu khích... Người xung quanh ngạc nhiên.
Tác Thịnh Huyền không tức giận, nói rất nghiêm túc: "Thua không mất mặt. Mất mặt chính là không ai trong số các ngươi có thể khiến ta thua."
Trương Song Đồng vỗ tay: "Đừng có các ngươi các ngươi gì, bọn ta không phải." Lại nhíu mày: "Ngươi bảo thi cái gì? Làm thơ? Xúc cúc?" Nói xong nhìn xung quanh, cau mày: "Sao còn thiếu một, Tiết Thanh đâu?" Rồi quay đầu gọi: "Tiết Thanh."
Tiết Thanh?
Người ở đây đều biết cái tên này, thấy đám người bên kia tránh ra, một thiếu niên đứng ở đằng đó.
"Ta? Ta cũng phải thi đấu hả?"
Thấy mọi người nhìn, hắn có vẻ khá ngạc nhiên.
Trương Song Đồng nói: "Đương nhiên, ngươi không phải người phủ Trường An à? Chẳng lẽ trở thành người kinh thành không dũng cảm như Tác thái tử điện hạ nói sao?"
Cái tên nhóc này... Người xung quanh ngạc nhiên.
Tiết Thanh nở nụ cười, cất bước đi tới, nâng tay thi lễ với Tác Thịnh Huyền: "Tác thiếu gia."
Tác Thịnh Huyền nhìn hắn thì mắt tỏa sang nhưng lại lùi về sau một bước nói: "Ta không thi làm thơ với Thanh Tử thiếu gia."
Ô? Người xung quanh khó hiểu, vì sao?
Tác Thịnh Huyền lại không nói gì thêm. Trương Song Đồng nói: "Rất sáng suốt! Thái tử điện hạ quả nhiên tự hiểu lấy mình, chủ động nhận thua cũng là một loại dũng, không hề nhục!"
Thiếu niên này ăn nói thật không khách khí, nhìn cách ăn mặc và tướng mạo thì là con cháu thế gia, sao lại cư xử như thế này... Đám người Vương Chiêu khẽ nhíu mày, lại thấy vẻ mặt Tác Thịnh Huyền không có gì là không vui. Ừm, may quá, vị thái tử Tây Lương này không hiểu.
"Vậy có tỷ thí không? Lúc nãy ngươi ở đây kêu lợi hại như vậy, sao đến lúc thật sự tỷ thí thì thế này thế kia. Không thi làm thơ, vậy đấu xúc cúc được không?" Sở Minh Huy nói.
Lời thì vẫn như người ban nãy nói nhưng người nói và nghe đã thay đổi. Bốn phía lại vang lên tiếng nghị luận.
Tác Thịnh Huyền nói: "Không phải ta không dám đấu." Nhìn Tiết Thanh rồi nhìn những thiếu niên này, vẻ mặt đầy ấm ức.
"Điện hạ, xúc cúc không phải dành cho một người." Một thiếu niên áo bào trắng nói nhỏ với hắn: "Tiết Thanh kia rất gian trá, Thất Nương bảo chúng ta phải đề phòng hắn. Nhưng đám người khác của phủ Trường An thì có gì đáng sợ."
Cũng đúng. Tác Thịnh Huyền mắt sáng ngời, nhìn đám thiếu niên phủ Trường An: "Thi đấu xúc cúc đi."
Trương Song Đồng phất tay, nói: "Được, thi đấu xúc cúc."
Quyết định rồi? Người xung quanh ồn ào bàn tán. Vương Chiêu vội mở miệng: "Thái tử điện hạ, nhà ta không có sân nào phù hợp... Không bằng ngày khác rồi tính?"
Không chờ Tác Thịnh Huyền trả lời, Trương Song Đồng đã nói: "Nói không bằng làm, chúng ta ra ngoài tìm nơi đấu. Xúc cúc thôi mà, giơ chân là được, chẳng lẽ còn phải tập luyện mười ngày nửa tháng."
Rốt cuộc là tay ăn chơi từ nơi nào đến đây! Vương Chiêu nhíu mày nhìn phía sau. Tiết Thanh là do Cẩn Chi đưa tới, bạn bè của Tiết Thanh đương nhiên cũng là đi theo Vương Cẩn Chi... Hắn không cần lo lắng cho những người này.
Bên kia, Tác Thịnh Huyền cũng đồng ý, rồi lập tức dẫn đám thiếu niên Tây Lương xoay người. Vương Chiêu hoàn toàn không giữ được, chỉ có thể nhìn Tác Thịnh Huyền và đám thiếu niên Tây Lương đi ra ngoài.
Còn bên này, Trương Song Đồng đang kêu: "Chúng ta không đủ người. Trong số các ngươi, ai biết chơi xúc cúc, cần phải giỏi chút, không thì tàm tạm cũng được, cho đủ số người."
Không ai đứng ra. Cho dù có người cũng muốn đấy nhưng cái câu phải giỏi kia thật không khách khí.
Bảy, tám thiếu niên này đứng ở giữa sân, bị cả đám người vây quanh mà nhìn, vừa xấu hổ vừa đáng thương.
"Để ta!" Một người hô lên, giọng có vẻ sợ sệt: "Nhưng ta không đá giỏi, không biết có được không."
Chính là vị thiếu niên Tưởng gia vừa mới ném quả bóng xuống đất.
Trương Song Đồng nói: "Kỳ thật ngươi có được hay không, ta nói không tính." Nhìn Tiết Thanh, ngước cằm: "Tam Lang, hắn có được không?"
Tiết Thanh nhìn thiếu niên này, cười: "Được chứ, Triệu Tử thiếu gia đi cùng bọn ta nào." Hiển nhiên là biết thiếu niên này.
Ngoài thiếu niên Tưởng gia, không ai đứng ra nữa. Những người Tưởng gia khác cũng tụ tập lại thì thầm cái gì đó.
Vương Chiêu đi tới phía Tiết Thanh, nói: "Thanh Tử thiếu gia, việc này không ổn."
Tiết Thanh nói: "Túc Chi không phải lo, không thể lúc nào cũng khước từ nhã hứng của Tác thái tử được." Chính là từ chối, lại thi lễ với Vương Chiêu một cái. Nàng quay sang nhìn Vương Cẩn Chi đang đứng trong đám người. Vương Cẩn Chi không hề tới gần, ánh mắt bất an, đứng nguyên ở một chỗ. Tiết Thanh cười, nói: "Vậy bọn ta cáo từ trước."
Vương Chiêu cũng không ngăn cản được hắn.
Chu Diên nhịn không được, bước tới giữ Tiết Thanh lại, thấp giọng: "Thanh Tử thiếu gia, ngươi đừng đi thi đấu làm gì, thắng thua cũng vô nghĩa."
Tiết Thanh nở nụ cười nói: "Sai rồi, bản thân việc thắng đã là ý nghĩa rồi."
"Đó là các vị thiếu gia Tưởng gia."
Người đi tới liếc mắt nhìn bọn họ một cái là nhận ra. Chẳng ai xa lạ gì các vị thiếu gia nhà đại học sĩ Tưởng Hiển.
"Tưởng Hiển là chủ khảo của kỳ thi quân tử, Tác thái tử phải gọi Tưởng đại nhân một tiếng thầy, việc hắn nói chuyện với người của Tưởng gia không có gì kỳ lạ cả."
Mọi người suy nghĩ, nhìn Tác Thịnh Huyền mỉm cười rực rỡ như ánh mặt trời, không biết nói đến cái gì mà chắp tay thi lễ, dáng vẻ rất khiêm tốn.
"Trông có vẻ trò chuyện vui vẻ đó." Vương Chiêu cười, nói với người xung quanh: "Chúng ta đừng quấy nhiễu bọn họ."
Vừa nói xong, một thiếu niên phía Tưởng gia ném một thứ xuống đất, kêu lên: "Ngươi đã xong hay chưa?"
Mọi người đi tới lập tức yên lặng, dừng chân lại. Sao mà...
Phịch, thứ rơi xuống đất kia không vỡ mà bắn ra, đánh tới phía Tác Thịnh Huyền... Là quả bóng.
Tác Thịnh Huyền đứng im không động đậy. Một thiếu niên áo bào trắng bên cạnh ôm lấy bóng. Quả bóng nẩy vài cái trên chân hắn, rồi vững vàng rơi vào tay thiếu niên đó.
Tác Thịnh Huyền vẫn mỉm cười nhẹ nhàng như trước, giơ tay nhận lấy quả bóng, rồi nói với thiếu niên Tưởng gia: "Chúng ta đón được bóng rồi, các ngươi cảm thấy có được không? Có thi đấu với các ngươi được không?"
Vị thiếu niên Tưởng gia kia mới mười hai, mười ba tuổi, sắc mặt đỏ lên, mắt trợn tròn: "Sao ngươi giống đồ vô liêm..."
Lời này hơi quá, các huynh đệ bên cạnh lập tức giữ hắn lại.
"Triệu Tử, không được vô lễ."
Vương Chiêu không dám tiếp tục chần chờ, lập tức bước tới, lên tiếng hòa giải: "Chuyện gì thế này? Thái tử điện hạ, tất cả mọi người còn đang chờ các ngài đó, mau vào đi."
Tác Thịnh Huyền chào một tiếng "Túc Chi thiếu gia", vẻ mặt có phần ấm ức: "Ta muốn tỷ thí xúc cúc với các vị thiếu gia Tưởng gia, bọn họ lại không chịu."
Xúc cúc... Mọi người nhìn quả bóng trên tay hắn, sao lại đòi thi đấu xúc cúc?
"Trời lạnh, lại có tuyết nữa, không có chỗ phù hợp cho việc chơi xúc cúc. Nếu thái tử điện hạ thích, không bằng ngày khác chúng ta tới Ngõa Tử Lý xem..." Vương Chiêu lại cười nói, ý định muốn bỏ qua việc này. Rõ ràng là các thiếu niên Tưởng gia không thể thi đấu. Đừng nói là các thiếu niên Tưởng gia, chẳng có ai ở nơi này muốn tỷ thí với Tác Thịnh Huyền cả.
Nhưng còn chưa nói xong mắt Tác Thịnh Huyền đã tỏa sáng, tiến lên một bước: "Đổi sang ngày nào?"
Vương Chiêu nghẹn, ngẩn người ra. Khi người khác bảo chuyển sang ngày khác tức là khách sáo nhưng vị thái tử Tây Lương này lại không hiểu.
"Tưởng thiếu gia, đổi sang ngày nào? Các ngươi chọn đi." Tác Thịnh Huyền rất là hào hứng, nhìn đám thiếu niên Tưởng gia.
Vị thiếu niên đứng đầu cau mày nói: "Thái tử điện hạ, bọn ta không thể tỷ thí."
Tác Thịnh Huyền nhìn hắn, mắt chớp rồi chớp: "Vì sao? Vì cảm thấy bọn ta không bằng các ngươi à?"
"Đương nhiên không phải." Tưởng thiếu gia nói.
"Bọn ta không bằng các ngươi đó, vậy đã được chưa!" Một thiếu gia Tưởng gia bực bội nói.
Tác Thịnh Huyền nói: "Không được, phải tỷ thí rồi mới biết được chứ." Vẻ mặt rất nghiêm túc.
Vị thiếu niên Tưởng gia kia thật không biết nói gì, chỉ có vẻ ngột ngạt.
Người xung quanh cũng hỏi thăm xem là đã xảy ra chuyện gì. Thì ra đám người Tác Thịnh Huyền đến thì thấy các thiếu gia Tưởng gia ngồi nói chuyện bên hồ. Vài huynh đệ đề nghị làm thơ, Tác Thịnh Huyền lập tức chạy tới đòi tỷ thí việc làm thơ.
"Các thiếu niên Tưởng gia kia không chịu. Tác thái tử lại nói lần trước vị Yên Tử thiếu gia thi làm thơ với người khác bị bảo là gian lận, bị vị Yên Tử thiếu gia kia cười nhạo là không làm được thơ hay thì nói người khác gian lận. Lúc ấy có một vị thiếu gia Tưởng gia đang chơi xúc cúc, mới nói làm thơ có gì lợi hại, chơi xúc cúc mới là lợi hại nhất. Vị Tác thái tử kia lập tức đòi tỷ thí xúc cúc... Cứ thế nói đến tận bây giờ."
Một người đứng xem toàn bộ sự việc kể lại cho người khác.
Nghe xong những điều này, mọi người rất đồng cảm với các vị thiếu gia Tưởng gia. Tác Thịnh Huyền ở lại kinh thành đã nhiều ngày, luôn tỏ ra nho nhã, lễ độ, cởi mở và hào phóng nhưng luôn thích tỷ thí thi đấu với người ta. Cái gì cũng muốn thi, thật làm khó người ta. Thắng hắn, một vị thái tử Tây Lương, sợ sẽ có rằng phiền toái. Mà thua còn tệ hơn. Mọi người đều biết mấy ngày trước thiếu gia Kiều gia bị quăng ra Đại Hưng tự, bị đuổi đi như rác rưởi, mất hết mặt mũi.
Mặc kệ Tác Thịnh Huyền nói như nào, các vị thiếu gia Tưởng gia vẫn không chịu đồng ý. Vương Chiêu cũng cố gắng khuyên can, nói hôm nay là tiệc, mọi người cùng uống rượu làm thơ...
Tác Thịnh Huyền lập tức hỏi là có tỷ thí thơ không?
Vương Chiêu không thể tiếp lời. Nếu nói tỷ thí thì phỏng chừng không ai trong đám người này biết làm thơ, chỉ còn lại một mình Tác Thịnh Huyền chẳng phải sẽ xấu hổ? Vậy chỉ có thể để đám thiếu niên Vương gia làm thơ, sau đó thua Tác Thịnh Huyền... Trong lúc hắn cân nhắc, Tác Thịnh Huyền nhìn đám người đang xì xào xung quanh, lắc đầu.
"Người Đại Chu các ngươi sao nhát gan thế nhỉ?" Hắn nói.
Lời này khiến tiếng bàn tán xung quanh dừng lại.
"Đây đâu phải nhát gan? Quân tử phải nho nhã lễ độ, thi đấu cái gì chứ..." Có người cau mày nói.
Tác Thịnh Huyền không nhìn người vừa nói mà ngắt lời: "Nhưng thánh nhân có nói kẻ dũng không sợ, đó cũng là phong thái quân tử. Vì sao các ngươi ngay cả tỷ thí cũng không dám."
Cái tên nhãi Tây Lương này còn hiểu đạo lý ghê... Không khí bốn phía trở nên ngại ngùng. Vương Chiêu càng cảm thấy xấu hổ.
"Thái tử điện hạ, phong thái quân tử và việc tỷ thí thật ra không liên quan gì đến nhau." Hắn mỉm cười, nói.
Tác Thịnh Huyền đảo mắt qua bốn phía, nói: "Nhưng không ai trong số các ngươi chịu tỷ thí với ta."
Bởi vì tỷ thí với ngươi, thắng thua đều vô nghĩa chứ sao. Tất cả đều là người trưởng thành, làm việc gì cũng phải thận trọng. Người xung quanh lắc đầu.
Không khí rất yên tĩnh.
"Ê, thái tử điện hạ, mọi người không tỷ thí với ngươi mới đúng là phong thái quân tử đó."
Một giọng nói khá to vang lên từ sau lưng mọi người.
Người xung quanh đầu quay đầu tìm kiếm người vừa nói.
"Ai vậy?"
"Khẩu âm kinh thành..."
"Thiếu gia nhà ai?"
Trong tiếng xì xào dò hỏi, tất cả tầm mắt tập trung tới một phía. Người bên phía đó cũng né ra, để lộ bảy, tám thiếu niên trước mặt mỗi người.
Thiếu niên dẫn đầu mặc y phục đỏ chói, đang giơ tay vuốt trán, dường như không chú ý tới tầm mắt từ bốn phía đang tập trung lại đây. Các thiếu niên đứng cạnh hắn không khoanh tay thì ôm tay, đứng xếp thành một hàng... Loại tư thế ăn chơi trác táng khiến người ta nhìn mà xấu hổ này đã lâu không xuất hiện trong kinh thành.
Chu Diên trợn tròn mắt, ơ một tiếng: "Lũ nhà quê..."
Thiếu niên vuốt trán đã ngẩng đầu, mặt phấn má đào, hàng lông mày nhíu lên, chắp tay với Tác Thịnh Huyền, dùng khẩu âm đúng chuẩn kinh thành mà nói: "Thái tử điện hạ, đã lâu không gặp."
Không ngờ lại quen Tác Thịnh Huyền... Mọi người kinh ngạc.
Tác Thịnh Huyền nhìn thiếu niên áo bào đỏ, hỏi: "Ngươi là ai?"
...
Đám mọi rợ Tây Lương này thật không lễ phép gì cả!
Trương Song Đồng tức giận trừng mắt. Tất cả chúng ta đều là thí sinh của kỳ thi quân tử, mà ta còn là người được điểm tối đa ở số khoa...
"Vị thái tử này cũng được điểm tối đa đó." Sở Minh Huy nhắc nhở, tỏ ra vui sướng khi người gặp họa, vỗ vai Trương Song Đồng.
"Gần như người Tây Lương đều được tối đa hết." Một thiếu niên khác bổ sung.
Trương Song Đồng hứ một cái: "Đó là do ta vì nhập gia tùy tục mà nói khẩu âm kinh thành nên hắn không nhận ra." Nói xong thì phất tay áo bước lên, nhìn Tác Thịnh Huyền, lần này dùng giọng Trường An: "Ngươi mặc kệ ta là ai đi. Ta cho ngươi biết, thái tử điện hạ, mọi người không thi đấu với ngươi mới chính là phong thái quân tử."
Tác Thịnh Huyền chớp mắt: "Vì sao?"
Đám người Vương Chiêu không nói gì, tò mò nhìn mấy người này. Không phải người kinh thành à? Lại không ai nói cho hắn đây là những người nào. Nhưng mặc kệ là ai, cúi đầu nhận thua, hay giả vờ ngây ngốc cũng được, cứ gánh vác chuyện này là tốt rồi, còn hơn tất cả đều mất mặt.
Trương Song Đồng nói: "Bởi vì mọi người không muốn ngươi thua quá mất mặt chứ sao." Nói xong bèn chống nạnh cười ha ha.
Là tới khiêu khích... Người xung quanh ngạc nhiên.
Tác Thịnh Huyền không tức giận, nói rất nghiêm túc: "Thua không mất mặt. Mất mặt chính là không ai trong số các ngươi có thể khiến ta thua."
Trương Song Đồng vỗ tay: "Đừng có các ngươi các ngươi gì, bọn ta không phải." Lại nhíu mày: "Ngươi bảo thi cái gì? Làm thơ? Xúc cúc?" Nói xong nhìn xung quanh, cau mày: "Sao còn thiếu một, Tiết Thanh đâu?" Rồi quay đầu gọi: "Tiết Thanh."
Tiết Thanh?
Người ở đây đều biết cái tên này, thấy đám người bên kia tránh ra, một thiếu niên đứng ở đằng đó.
"Ta? Ta cũng phải thi đấu hả?"
Thấy mọi người nhìn, hắn có vẻ khá ngạc nhiên.
Trương Song Đồng nói: "Đương nhiên, ngươi không phải người phủ Trường An à? Chẳng lẽ trở thành người kinh thành không dũng cảm như Tác thái tử điện hạ nói sao?"
Cái tên nhóc này... Người xung quanh ngạc nhiên.
Tiết Thanh nở nụ cười, cất bước đi tới, nâng tay thi lễ với Tác Thịnh Huyền: "Tác thiếu gia."
Tác Thịnh Huyền nhìn hắn thì mắt tỏa sang nhưng lại lùi về sau một bước nói: "Ta không thi làm thơ với Thanh Tử thiếu gia."
Ô? Người xung quanh khó hiểu, vì sao?
Tác Thịnh Huyền lại không nói gì thêm. Trương Song Đồng nói: "Rất sáng suốt! Thái tử điện hạ quả nhiên tự hiểu lấy mình, chủ động nhận thua cũng là một loại dũng, không hề nhục!"
Thiếu niên này ăn nói thật không khách khí, nhìn cách ăn mặc và tướng mạo thì là con cháu thế gia, sao lại cư xử như thế này... Đám người Vương Chiêu khẽ nhíu mày, lại thấy vẻ mặt Tác Thịnh Huyền không có gì là không vui. Ừm, may quá, vị thái tử Tây Lương này không hiểu.
"Vậy có tỷ thí không? Lúc nãy ngươi ở đây kêu lợi hại như vậy, sao đến lúc thật sự tỷ thí thì thế này thế kia. Không thi làm thơ, vậy đấu xúc cúc được không?" Sở Minh Huy nói.
Lời thì vẫn như người ban nãy nói nhưng người nói và nghe đã thay đổi. Bốn phía lại vang lên tiếng nghị luận.
Tác Thịnh Huyền nói: "Không phải ta không dám đấu." Nhìn Tiết Thanh rồi nhìn những thiếu niên này, vẻ mặt đầy ấm ức.
"Điện hạ, xúc cúc không phải dành cho một người." Một thiếu niên áo bào trắng nói nhỏ với hắn: "Tiết Thanh kia rất gian trá, Thất Nương bảo chúng ta phải đề phòng hắn. Nhưng đám người khác của phủ Trường An thì có gì đáng sợ."
Cũng đúng. Tác Thịnh Huyền mắt sáng ngời, nhìn đám thiếu niên phủ Trường An: "Thi đấu xúc cúc đi."
Trương Song Đồng phất tay, nói: "Được, thi đấu xúc cúc."
Quyết định rồi? Người xung quanh ồn ào bàn tán. Vương Chiêu vội mở miệng: "Thái tử điện hạ, nhà ta không có sân nào phù hợp... Không bằng ngày khác rồi tính?"
Không chờ Tác Thịnh Huyền trả lời, Trương Song Đồng đã nói: "Nói không bằng làm, chúng ta ra ngoài tìm nơi đấu. Xúc cúc thôi mà, giơ chân là được, chẳng lẽ còn phải tập luyện mười ngày nửa tháng."
Rốt cuộc là tay ăn chơi từ nơi nào đến đây! Vương Chiêu nhíu mày nhìn phía sau. Tiết Thanh là do Cẩn Chi đưa tới, bạn bè của Tiết Thanh đương nhiên cũng là đi theo Vương Cẩn Chi... Hắn không cần lo lắng cho những người này.
Bên kia, Tác Thịnh Huyền cũng đồng ý, rồi lập tức dẫn đám thiếu niên Tây Lương xoay người. Vương Chiêu hoàn toàn không giữ được, chỉ có thể nhìn Tác Thịnh Huyền và đám thiếu niên Tây Lương đi ra ngoài.
Còn bên này, Trương Song Đồng đang kêu: "Chúng ta không đủ người. Trong số các ngươi, ai biết chơi xúc cúc, cần phải giỏi chút, không thì tàm tạm cũng được, cho đủ số người."
Không ai đứng ra. Cho dù có người cũng muốn đấy nhưng cái câu phải giỏi kia thật không khách khí.
Bảy, tám thiếu niên này đứng ở giữa sân, bị cả đám người vây quanh mà nhìn, vừa xấu hổ vừa đáng thương.
"Để ta!" Một người hô lên, giọng có vẻ sợ sệt: "Nhưng ta không đá giỏi, không biết có được không."
Chính là vị thiếu niên Tưởng gia vừa mới ném quả bóng xuống đất.
Trương Song Đồng nói: "Kỳ thật ngươi có được hay không, ta nói không tính." Nhìn Tiết Thanh, ngước cằm: "Tam Lang, hắn có được không?"
Tiết Thanh nhìn thiếu niên này, cười: "Được chứ, Triệu Tử thiếu gia đi cùng bọn ta nào." Hiển nhiên là biết thiếu niên này.
Ngoài thiếu niên Tưởng gia, không ai đứng ra nữa. Những người Tưởng gia khác cũng tụ tập lại thì thầm cái gì đó.
Vương Chiêu đi tới phía Tiết Thanh, nói: "Thanh Tử thiếu gia, việc này không ổn."
Tiết Thanh nói: "Túc Chi không phải lo, không thể lúc nào cũng khước từ nhã hứng của Tác thái tử được." Chính là từ chối, lại thi lễ với Vương Chiêu một cái. Nàng quay sang nhìn Vương Cẩn Chi đang đứng trong đám người. Vương Cẩn Chi không hề tới gần, ánh mắt bất an, đứng nguyên ở một chỗ. Tiết Thanh cười, nói: "Vậy bọn ta cáo từ trước."
Vương Chiêu cũng không ngăn cản được hắn.
Chu Diên nhịn không được, bước tới giữ Tiết Thanh lại, thấp giọng: "Thanh Tử thiếu gia, ngươi đừng đi thi đấu làm gì, thắng thua cũng vô nghĩa."
Tiết Thanh nở nụ cười nói: "Sai rồi, bản thân việc thắng đã là ý nghĩa rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.