Chương 364: Cáo biệt hoàng cung
Cao Nguyệt
08/04/2016
Chiều hôm đó, Lý Trân cùng Địch Nhân Kiệt ngồi xe ngựa đi vào bên trong hoàng cung. Lý Trân lộ rõ vẻ mặt mang tâm sự nặng nề. Hắn không biết nên đối mặt như thế nào với Thượng Quan Uyển Nhi. Hắn tin tưởng Thượng Quan Uyển Nhi biết việc Thái Bình công chúa đưa hậu lễ cho hắn. Nàng có cho là hắn phản bội nàng không?
Địch Nhân Kiệt nhìn ra tâm sự của Lý Trân, liền cười nói:
- Hiền tế có tâm sự gì phải không?
Lý Trân yên lặng gật đầu, thở dài nói:
- Hôm qua Thái Bình công chúa đến, tặng cho con lễ vật là một viên dạ minh châu, thực sự quá quý giá.
Địch Nhân Kiệt cũng thầm kinh ngạc, phải biết rằng dạ minh châu là bảo vật trên thế gian, thiên hạ cũng không có nhiều. Tùy Hầu Châu của Hòa Thị Bích nổi danh là vua của dạ minh châu. Thông thường dạ minh châu đều bị người trong hoàng tộc nắm giữ. Nghe nói Thái Bình công chúa có bốn viên dạ minh châu, thế nhưng lại tặng cho Lý Trân một viên để làm lễ vật. Lễ vật này căn bản là quá lớn rồi.
Địch Nhân Kiệt lập tức hiểu rõ dụng ý của Thái Bình công chúa, cũng hiểu nổi ưu phiền của Lý Trân. Ông nghĩ một chút rồi cười nói:
- Thái Bình công chúa cũng là nhân vật trọng yếu của Hưng Đường Hội. cON chỉ cần coi nàng là thành viên của Hưng Đường Hội là được. Thật ra con cũng không cần suy xét yêu cầu thật sự của nàng ta. Chỉ cần con có thể có thái độ rõ ràng với Tương Vương, ta nghĩ nàng ta sẽ không thể nói gì con.
Địch Nhân Kiệt chỉ nói mấy câu đã nói đúng điểm mấu chốt. Điều quan trọng chính là Lý Trân lựa chọn Tương Vương Lý Đán hay là Lư Lăng Vương Lý Hiển. Địch Nhân Kiệt đương nhiên có ý muốn Lý Trân chọn lựa Tương Vương Lý Đán. Bởi vì Thái Bình công chúa cũng ủng hộ Tương Vương Lý Đán, do vậy ủng hộ Lý Đán cũng là đáp lại Thái Bình công chúa, cũng sẽ không làm Thượng Quan Uyển Nhi tức giận.
Nhưng Lý Trân cũng biết Thượng Quan Uyển Nhi ủng hộ Lý Hiển. Không nghi ngờ gì việc này bị ép giữa Thượng Quan Uyển Nhi và Lý Hiển. Vấn đề vẫn nghiêm trọng như thế. Lý Trân không khỏi thầm thở dài. Hắn biết Lý Hiển sẽ đăng cơ nhưng làm sao nói với Địch Nhân Kiệt đây?
Địch Nhân Kiệt dường như hiểu được sự khó xử của Lý Trân, cười nói:
- Ta vừa mới nói, thật ra bất kể là Tương Vương hay là Lư Lăng Vương, bọn họ đều là người của Hưng Đường Hội. Chỉ cần con ủng hộ Hưng Đường Hội, việc này tạm thời sẽ không có vấn đề gì, con hiểu chưa?
Lý Trân đành chịu. Trên thực tế việc này chính là đem nguy hiểm rời về sau. Nhưng trước mắt lại là lựa chọn tốt nhất. Không có cách nào khác, hắn chỉ phải gật gật đầu:
- Hiền tế hiểu rồi.
Xe ngựa chậm rãi dừng lại trước đại môn của Trinh Quán điện. Lý Trân đi theo Địch Nhân Kiệt vào đại điện. Hắn đứng đợi bên ngoài Ngự thư phòng, Địch Nhân Kiệt được mời vào thư phòng trước.
Trong ngự thư phòng, Võ Tắc Thiên đang vô cùng hứng thú dạy Trương Xương Tông viết chữ. Điều này làm cho Địch Nhân Kiệt thầm kinh ngạc. Để cho anh em Trương thị vào thư phòng, báo trước có điều không ổn. Huynh đệ Trương thị rất có thể sẽ tham gia vào chính sự.
- Lão thần Địch Nhân Kiệt tham kiến bệ hạ.
Võ Tắc Thiên đi trở về ngự tọa của mình, cười nói:
- Tướng quốc bình thân.
- Tạ ơn bệ hạ!
Võ Tắc Thiên cười tủm tỉm nói:
- Chúc mừng Địch tướng quốc có được hiền tế. Lý Trân thật sự không tệ, tuổi trẻ tài cao, tương lai hẳn là rường cột của Đại Đường. Ta tin tưởng hắn sớm muộn sẽ có ngày tiếp nhận vị trí của Địch tướng quốc.
Vua không nói đùa. Lời này chẳng khác nào ám chỉ tương lai sẽ có ngày Lý Trân được phong tướng. Ngay cả người ngu ngốc như Trương Xương Tông cũng hiểu ra được. Trong mắt gã không khỏi hiện lên một tia ghen ghét. Địch Nhân Kiệt vội vàng khom người thi lễ:
- Thần tạ ơn bệ hạ hậu ái.
Võ Tắc Thiên khoát khoát tay, nói vào vấn đề chính:
- Liên quan đến ba vị tể tướng mới, trẫm trên cơ bản đồng ý. Nhưng Đậu Lư Vọng Khâm tuổi tác đã cao, chỉ sợ chỉ có thể ở đây trong vòng một hai năm này, Địch tướng quốc đã từng suy nghĩ cho trẫm một người chưa?
Địch Nhân Kiệt lấy thư đề cử trình lên:
- Bệ hạ, vi thần đề cử Trương Giản Chi, người này có đại tài, có thể trọng dụng!
Võ Tắc Thiên tiếp nhận thư đề cử nhìn nhìn, thản nhiên cười nói:
- Trẫm không phải phong y làm thủ lĩnh Lạc Dương sao?
- Nhưng nếu bệ hạ muốn một tể tướng dự bị, y có thể đảm nhiệm.
- Làm tốt việc thống lĩnh Lạc Dương đã là việc không dễ dàng rồi. Y đảm nhiệm Lạc Dương lệnh vẫn chưa đến mười ngày. Trẫm cho là để y làm thêm mấy năm nữa hãy nói.
- Bệ hạ, nếu như từ thống lĩnh Lạc Dương trực tiếp lên làm tể tướng sẽ làm cho quan viên triều đình không phục. Nếu như bệ hạ muốn dùng y làm tể tướng thì nên để y từ từ gia nhập. Thần đề cử y làm Hình bộ thị lang, không phải đề cử y làm thống lĩnh Lạc Dương.
Địch Nhân Kiệt kiên trì làm cho Võ Tắc Thiên đành chịu. Cuối cùng bà chỉ đành gật đầu:
- Được rồi, theo ý đề cử của Địch ái khanh, trẫm phong y làm Hình Bộ thị lang.
Lúc này, Võ Tắc Thiên nói với hoạn quan:
- Cho truyền Lý Trân vào đây!
Hoạn quan đi ra ngoài, chốc lát dẫn theo Lý Trân tiến vào ngự thư phòng. Lý Trân khom mình thi lễ nói:
- Thần tham kiến bệ hạ.
- Lý tướng quân, trẫm chúc mừng đại hôn của ngươi.
- Đa tạ sự quan tâm của bệ hạ.
Võ Tắc Thiên cười cười:
- Nhạc phụ ngươi lại yêu cầu trẫm để ngươi đi làm quan địa phương. Nói thật ra, trẫm rất không muốn, bởi vì ngươi ở Nội vệ làm rất tốt. Nhưng mà, người trẻ tuổi muốn có tiền đồ, vẫn nên đi châu phủ địa phương rèn luyện vài năm. Do đó ta cuối cùng cũng đáp ứng thỉnh cầu của nhạc phụ ngươi. Từ ngày hôm nay trở đi, ngươi từ chức Nội vệ tướng quân!
- Thần tuân chỉ!
Võ Tắc Thiên khoanh tay đi vài bước, nhìn chăm chú vào Lý Trân nói:
- Trẫm dự định bổ nhiệm Võ Du Kỵ nhậm chức Nội vệ tướng quân, nhưng y năng lực không đủ. Trẫm dự định để lại một phó tướng trợ giúp y làm việc, ngươi cảm thấy người nào thích hợp?
Lý Trân thầm kinh hãi. Võ Du Kỵ là trượng phu của Thái Bình công chúa. Để cho Võ Du Kỵ đảm nhiệm Nội vệ tướng quân, chẳng khác nào đem Nội vệ cho Thái Bình công chúa. Xem ra Thánh Thượng muốn mở rộng quyền cho Thái Bình công chúa, nhưng lại yêu cầu hắn đề cử trợ thủ cho Võ Du Kỵ. Điều này ngoài dự liệu của Lý Trân.
Hắn trầm tư chốc lát nói: - Vi thần đề cử Trung Lang Tướng Trương Lê làm trợ thủ cho Võ Tướng quân!
- Trương Lê?
Võ Tắc Thiên suy nghĩ một chút nói:
- Người này hình như là con trai của Cam Châu đô đốc Trương Đình, là đồng hương của ngươi. Trẫm nhớ không lầm chớ!
- Y đúng là đồng hương của vi thần. Tuy nhiên Thánh Thượng muốn thần giới thiệu người tài, Trương Lê là người điềm đạm, chắc chắn, làm việc cẩn thận, hoàn toàn có thể đảm nhiệm phó tướng. Điều này không hề có liên quan đến quan hệ đồng hương.
Võ Tắc Thiên cười cười:
- Không phải người một nhà, không vào cùng một cửa. Ngươi giống với nhạc phụ ngươi. Lúc trước trẫm yêu cầu ông ấy giới thiệu người tài, ông ấy đề cử con mình. Hiện tại ngươi lại đề cử đồng hương, cũng thế! Trẫm sẽ thanh toàn các ngươi, phong Trương Lê làm Nội vệ phó tướng.
- Tạ ơn bệ hạ!
Lý Trân và Địch Nhân Kiệt trước sau cáo từ lui ra. Lúc này Trương Xương Tông trong lòng không kìm nổi chán ghét, nói:
- Bệ hạ quá khoan dung với Lý Trân rồi.
Võ Tắc Thiên liếc mắt nhìn gã, lạnh lùng nói:
- Trẫm đã đưa hắn đến địa phương, cho ngươi mắt không thấy tâm không phiền. Ngươi về sau đừng trêu chọc hắn nữa. Tương lai hắn đối với trẫm còn có chỗ trọng dụng, hiểu chưa?
Trương Xương Tông dù cho trong lòng căm tức, cũng không dám không nghe Võ Tắc Thiên chỉ bảo. Cũng may Lý Trân đã bị đuổi đi rồi, gã quả thật có thể mắt không thấy tâm không phiền. Gã đành phải bất đắc dĩ gật đầu:
- Ta biết rồi, không để ý tới hắn là được.
Từ Trinh Quán điện đi ra, Địch Nhân Kiệt đi đến Hoàng Thành, Lý Trân thì quay trở về Địch phủ. Hắn đang trong thời gian nghỉ kết hôn. Hôm nay chính là đến tạ ân. Nhưng hắn vừa mới đi đến trước cửa Ứng Thiên, liền nghe phía sau có người gọi hắn. Lý Trân quay đầu, chỉ thấy một gã hoạn quan thở hồng hộc đuổi theo.
Trong lòng Lý Trân khẽ động, ngẩng đầu đi về phía Minh Đường. Dù cho Minh Đường rất to lớn đồ sộ nhưng hắn chỉ thấy mơ hồ một người đứng trước một cửa sổ nhỏ ở phía nam. Váy áo diễm lệ dưới trời xanh và màu xanh vàng rực rỡ nổi bật cả Minh Đường, vô cùng bắt mắt.
Lý Trân không khỏi thở dài, hắn vẫn tránh không khỏi cửa ải này.
Một lúc sau, hoạn quan chạy tới, thở không ra hơi nói:
- Lý tướng quân, Thượng Quan xá nhân mời tướng quân đi tới quan phòng của nàng gặp mặt.
Lý Trân không còn cách nào, đành phải đi theo hoạn quan tới Minh Đường. Không bao lâu, hắn đã đến Minh Đường, đi đến trước quan phòng của Thượng Quan Uyển Nhi. Thị nữ Tiểu Nga đã chờ nơi đây từ sớm, mặt nàng đỏ lên, tiến lên thi lễ nói:
- Xá nhân mời tướng quân vào.
Lý Trân gật gật đầu, trực tiếp đi vào bên trong phòng. Vừa mới đi hai bước, liền nghe thấy phía sau truyền tới giọng nói nhỏ như tiếng muỗi:
- Chúc mừng tướng quân.
Lý Trân quay đầu lại, chỉ thấy Tiểu Nga mặt càng đỏ hơn, ánh mắt không dám nhìn hắn. Lý Trân cười cười:
- Đa tạ cô nương.
Tiểu Nga lập tức hoảng hốt, thiếu chút nữa đụng vào cửa, quay người vội vàng chạy mất. Lý Trân lắc đầu cười cười, bước nhanh vào phòng. Trong phòng, Thượng Quan Uyển Nhi đứng ở trước cửa sổ, ánh mắt có chút u buồn. Nàng thấy Lý Trân tiến vào, miễn cưỡng cười:
- Chúc mừng tân hôn Lý tướng quân.
- Cảm tạ hậu lễ của Xá nhân. Lý Trân vô cùng cảm kích.
Thượng Quan Uyển Nhi dò xét hắn một lúc lâu, trong mắt có hơi thất vọng, liền khoát tay nói:
- Mời ngồi đi.
Lý Trân chậm rãi ngồi xuống. Lúc này, Tiểu Nga mang hai chén trà tiến vào, dâng cho hai người. Nhưng nàng không rời đi mà dựa vào tường, đứng ở phía sau Thượng Quan Uyển Nhi. Đây là lần đầu tiên, Lý Trân cùng Thượng Quan Uyển Nhi nói chuyện mà có người bên cạnh.
Đây chỉ là chi tiết nhỏ nhưng lại làm cho Lý Trân cảm thấy yên lòng. Thượng Quan Uyển Nhi muốn nói với hắn, hôm nay sẽ không xảy ra bất cứ chuyện gì. Nghĩ kĩ lại, hôm nay ngày thứ hai sau khi tân hôn, làm sao hắn có thể cùng Thượng Quan Uyển Nhi phát sinh chuyện gì? Đối với Lý Trân mà nói, bây giờ không thể, về sau cũng không thể.
Thượng Quan Uyển Nhi khẽ mỉm cười:
- Ta nghe nói ngươi muốn ra ngoài. Điều này có chút ngoài dự đoán của mọi người.
Lý Trân hiểu ý nàng muốn chỉ ra Thái Bình công chúa đề cử mình. Hắn cười khổ một tiếng nói:
- Ta lúc đầu cho rằng đi Bình Châu, nhưng hôm sau mới biết là Trường An. Thực tế làm cho ta không tưởng tượng được.
- Ngươi thật sự không biết gì cả?
Thượng Quan Uyển Nhi cười như không cười nhìn hắn.
Lý Trân lắc lắc đầu:
- Quả thật hoàn toàn không biết gì cả.
Hai người ý tại ngôn ngoại, chính là khẳng định Lý Trân có gặp trước qua Thái Bình công chúa hay không. Thượng Quan Uyển Nhi nhìn chăm chú ánh mắt của hắn. Cuối cùng từ trong ánh mắt nhìn ra sự thẳng thắn, thành khẩn. Sự bất mãn trong lòng Thượng Quan Uyển Nhi mới chậm rãi tiêu trừ. Nàng thản nhiên nói:
- Đây là ý của Tương Vương.
Dừng lại một chút, nàng lại nói:
- Thật ra Lư Lăng Vương cũng nhờ ta, hy vọng ta có thể để cho ngươi gia nhập quân đội. Cho nên ta để ngươi đi Liêu Đông, lại không nghĩ tới cuối cùng ngươi lại đi Trường An.
Nói đến đây. Thượng Quan Uyển Nhi nhẹ nhàng thở dài một tiếng. Trong giọng nói ít nhiều có một chút tiêu điều. Lý Trân lần này đi Trường An, cơ hội gặp mặt của bọn họ liền không còn nhiều nữa. Quan trọng hơn là Lý Trân đã hoàn toàn rời khỏi nàng. Điều này làm nội tâm của nàng tràn đầy mất mát.
Hai người trầm mặc một lát, Lý Trân lại nhỏ giọng nói:
- Vừa rồi ta đến gặp Thánh Thượng. Thánh Thượng nói để cho Võ Du Kỵ đảm nhiệm Nội vệ tướng quân.
Kết quả này Thượng Quan Uyển Nhi đã biết. Trên thực tế, Thánh Thượng muốn cân bằng giữa nàng và Thái Bình công chúa. Đồng thời nàng cũng nhận được quyền lực lớn hơn. Tuy nhiên, Lý Trân đồng ý thản nhiên bẩm báo chuyện này, cũng làm cho trong lòng Thượng Quan Uyển Nhi thư thái một chút, nàng lại cười hỏi:
- Thánh Thượng còn nói gì không?
- Còn có chính là, Thánh Thượng để cho ta đề cử một phó tướng.
- Ồ —— vậy ngươi đề cử ai?
Lý Trân trầm ngâm một lát, vẫn thẳng thắn nói:
- Ta đề cử Trương Lê, Thánh Thượng cũng đáp ứng rồi.
Thượng Quan Uyển Nhi ánh mắt lộ ra ý cười hiểu ý. Có thể thấy Lý Trân vẫn không nỡ buông bỏ Nội vệ, cho nên đẩy Trương Lê lên rồi. Thượng Quan Uyển Nhi không muốn nói chuyện này nữa, liền chuyển đề tài hỏi:
- Ngươi tính toán khi nào thì đi Trường An?
- Thánh Thượng để ta mười ngày sau xuất phát.
Nói đến đây, Lý Trân đứng dậy cười nói:
- Nếu Xá nhân không có chuyện gì khác, Lý Trân liền cáo từ trước.
- Đây là lời cáo biệt của ngươi sao?
Thượng Quan Uyển Nhi ánh mắt ưu thương nhìn chăm chú vào hắn.
- Tại sao lại là cáo biệt? Ta vẫn còn phải đến Lại bộ và Binh bộ xử lý thủ tục. Lại nói, ta sẽ thường xuyên trở về, cũng sẽ thường xuyên gặp được.
Lý Trân cảm thấy không nên nói như vậy, vội vàng ngừng đề tài lại, khom người thi lễ, chậm rãi lui xuống.
Thật lâu sau, Thượng Quan Uyển Nhi vẫn khoanh tay trước cửa sổ, nhìn thật lâu vào bóng dáng của Lý Trân đi về phía Ứng Thiên Môn. Nàng không khỏi khe khẽ thở dài.
Địch Nhân Kiệt nhìn ra tâm sự của Lý Trân, liền cười nói:
- Hiền tế có tâm sự gì phải không?
Lý Trân yên lặng gật đầu, thở dài nói:
- Hôm qua Thái Bình công chúa đến, tặng cho con lễ vật là một viên dạ minh châu, thực sự quá quý giá.
Địch Nhân Kiệt cũng thầm kinh ngạc, phải biết rằng dạ minh châu là bảo vật trên thế gian, thiên hạ cũng không có nhiều. Tùy Hầu Châu của Hòa Thị Bích nổi danh là vua của dạ minh châu. Thông thường dạ minh châu đều bị người trong hoàng tộc nắm giữ. Nghe nói Thái Bình công chúa có bốn viên dạ minh châu, thế nhưng lại tặng cho Lý Trân một viên để làm lễ vật. Lễ vật này căn bản là quá lớn rồi.
Địch Nhân Kiệt lập tức hiểu rõ dụng ý của Thái Bình công chúa, cũng hiểu nổi ưu phiền của Lý Trân. Ông nghĩ một chút rồi cười nói:
- Thái Bình công chúa cũng là nhân vật trọng yếu của Hưng Đường Hội. cON chỉ cần coi nàng là thành viên của Hưng Đường Hội là được. Thật ra con cũng không cần suy xét yêu cầu thật sự của nàng ta. Chỉ cần con có thể có thái độ rõ ràng với Tương Vương, ta nghĩ nàng ta sẽ không thể nói gì con.
Địch Nhân Kiệt chỉ nói mấy câu đã nói đúng điểm mấu chốt. Điều quan trọng chính là Lý Trân lựa chọn Tương Vương Lý Đán hay là Lư Lăng Vương Lý Hiển. Địch Nhân Kiệt đương nhiên có ý muốn Lý Trân chọn lựa Tương Vương Lý Đán. Bởi vì Thái Bình công chúa cũng ủng hộ Tương Vương Lý Đán, do vậy ủng hộ Lý Đán cũng là đáp lại Thái Bình công chúa, cũng sẽ không làm Thượng Quan Uyển Nhi tức giận.
Nhưng Lý Trân cũng biết Thượng Quan Uyển Nhi ủng hộ Lý Hiển. Không nghi ngờ gì việc này bị ép giữa Thượng Quan Uyển Nhi và Lý Hiển. Vấn đề vẫn nghiêm trọng như thế. Lý Trân không khỏi thầm thở dài. Hắn biết Lý Hiển sẽ đăng cơ nhưng làm sao nói với Địch Nhân Kiệt đây?
Địch Nhân Kiệt dường như hiểu được sự khó xử của Lý Trân, cười nói:
- Ta vừa mới nói, thật ra bất kể là Tương Vương hay là Lư Lăng Vương, bọn họ đều là người của Hưng Đường Hội. Chỉ cần con ủng hộ Hưng Đường Hội, việc này tạm thời sẽ không có vấn đề gì, con hiểu chưa?
Lý Trân đành chịu. Trên thực tế việc này chính là đem nguy hiểm rời về sau. Nhưng trước mắt lại là lựa chọn tốt nhất. Không có cách nào khác, hắn chỉ phải gật gật đầu:
- Hiền tế hiểu rồi.
Xe ngựa chậm rãi dừng lại trước đại môn của Trinh Quán điện. Lý Trân đi theo Địch Nhân Kiệt vào đại điện. Hắn đứng đợi bên ngoài Ngự thư phòng, Địch Nhân Kiệt được mời vào thư phòng trước.
Trong ngự thư phòng, Võ Tắc Thiên đang vô cùng hứng thú dạy Trương Xương Tông viết chữ. Điều này làm cho Địch Nhân Kiệt thầm kinh ngạc. Để cho anh em Trương thị vào thư phòng, báo trước có điều không ổn. Huynh đệ Trương thị rất có thể sẽ tham gia vào chính sự.
- Lão thần Địch Nhân Kiệt tham kiến bệ hạ.
Võ Tắc Thiên đi trở về ngự tọa của mình, cười nói:
- Tướng quốc bình thân.
- Tạ ơn bệ hạ!
Võ Tắc Thiên cười tủm tỉm nói:
- Chúc mừng Địch tướng quốc có được hiền tế. Lý Trân thật sự không tệ, tuổi trẻ tài cao, tương lai hẳn là rường cột của Đại Đường. Ta tin tưởng hắn sớm muộn sẽ có ngày tiếp nhận vị trí của Địch tướng quốc.
Vua không nói đùa. Lời này chẳng khác nào ám chỉ tương lai sẽ có ngày Lý Trân được phong tướng. Ngay cả người ngu ngốc như Trương Xương Tông cũng hiểu ra được. Trong mắt gã không khỏi hiện lên một tia ghen ghét. Địch Nhân Kiệt vội vàng khom người thi lễ:
- Thần tạ ơn bệ hạ hậu ái.
Võ Tắc Thiên khoát khoát tay, nói vào vấn đề chính:
- Liên quan đến ba vị tể tướng mới, trẫm trên cơ bản đồng ý. Nhưng Đậu Lư Vọng Khâm tuổi tác đã cao, chỉ sợ chỉ có thể ở đây trong vòng một hai năm này, Địch tướng quốc đã từng suy nghĩ cho trẫm một người chưa?
Địch Nhân Kiệt lấy thư đề cử trình lên:
- Bệ hạ, vi thần đề cử Trương Giản Chi, người này có đại tài, có thể trọng dụng!
Võ Tắc Thiên tiếp nhận thư đề cử nhìn nhìn, thản nhiên cười nói:
- Trẫm không phải phong y làm thủ lĩnh Lạc Dương sao?
- Nhưng nếu bệ hạ muốn một tể tướng dự bị, y có thể đảm nhiệm.
- Làm tốt việc thống lĩnh Lạc Dương đã là việc không dễ dàng rồi. Y đảm nhiệm Lạc Dương lệnh vẫn chưa đến mười ngày. Trẫm cho là để y làm thêm mấy năm nữa hãy nói.
- Bệ hạ, nếu như từ thống lĩnh Lạc Dương trực tiếp lên làm tể tướng sẽ làm cho quan viên triều đình không phục. Nếu như bệ hạ muốn dùng y làm tể tướng thì nên để y từ từ gia nhập. Thần đề cử y làm Hình bộ thị lang, không phải đề cử y làm thống lĩnh Lạc Dương.
Địch Nhân Kiệt kiên trì làm cho Võ Tắc Thiên đành chịu. Cuối cùng bà chỉ đành gật đầu:
- Được rồi, theo ý đề cử của Địch ái khanh, trẫm phong y làm Hình Bộ thị lang.
Lúc này, Võ Tắc Thiên nói với hoạn quan:
- Cho truyền Lý Trân vào đây!
Hoạn quan đi ra ngoài, chốc lát dẫn theo Lý Trân tiến vào ngự thư phòng. Lý Trân khom mình thi lễ nói:
- Thần tham kiến bệ hạ.
- Lý tướng quân, trẫm chúc mừng đại hôn của ngươi.
- Đa tạ sự quan tâm của bệ hạ.
Võ Tắc Thiên cười cười:
- Nhạc phụ ngươi lại yêu cầu trẫm để ngươi đi làm quan địa phương. Nói thật ra, trẫm rất không muốn, bởi vì ngươi ở Nội vệ làm rất tốt. Nhưng mà, người trẻ tuổi muốn có tiền đồ, vẫn nên đi châu phủ địa phương rèn luyện vài năm. Do đó ta cuối cùng cũng đáp ứng thỉnh cầu của nhạc phụ ngươi. Từ ngày hôm nay trở đi, ngươi từ chức Nội vệ tướng quân!
- Thần tuân chỉ!
Võ Tắc Thiên khoanh tay đi vài bước, nhìn chăm chú vào Lý Trân nói:
- Trẫm dự định bổ nhiệm Võ Du Kỵ nhậm chức Nội vệ tướng quân, nhưng y năng lực không đủ. Trẫm dự định để lại một phó tướng trợ giúp y làm việc, ngươi cảm thấy người nào thích hợp?
Lý Trân thầm kinh hãi. Võ Du Kỵ là trượng phu của Thái Bình công chúa. Để cho Võ Du Kỵ đảm nhiệm Nội vệ tướng quân, chẳng khác nào đem Nội vệ cho Thái Bình công chúa. Xem ra Thánh Thượng muốn mở rộng quyền cho Thái Bình công chúa, nhưng lại yêu cầu hắn đề cử trợ thủ cho Võ Du Kỵ. Điều này ngoài dự liệu của Lý Trân.
Hắn trầm tư chốc lát nói: - Vi thần đề cử Trung Lang Tướng Trương Lê làm trợ thủ cho Võ Tướng quân!
- Trương Lê?
Võ Tắc Thiên suy nghĩ một chút nói:
- Người này hình như là con trai của Cam Châu đô đốc Trương Đình, là đồng hương của ngươi. Trẫm nhớ không lầm chớ!
- Y đúng là đồng hương của vi thần. Tuy nhiên Thánh Thượng muốn thần giới thiệu người tài, Trương Lê là người điềm đạm, chắc chắn, làm việc cẩn thận, hoàn toàn có thể đảm nhiệm phó tướng. Điều này không hề có liên quan đến quan hệ đồng hương.
Võ Tắc Thiên cười cười:
- Không phải người một nhà, không vào cùng một cửa. Ngươi giống với nhạc phụ ngươi. Lúc trước trẫm yêu cầu ông ấy giới thiệu người tài, ông ấy đề cử con mình. Hiện tại ngươi lại đề cử đồng hương, cũng thế! Trẫm sẽ thanh toàn các ngươi, phong Trương Lê làm Nội vệ phó tướng.
- Tạ ơn bệ hạ!
Lý Trân và Địch Nhân Kiệt trước sau cáo từ lui ra. Lúc này Trương Xương Tông trong lòng không kìm nổi chán ghét, nói:
- Bệ hạ quá khoan dung với Lý Trân rồi.
Võ Tắc Thiên liếc mắt nhìn gã, lạnh lùng nói:
- Trẫm đã đưa hắn đến địa phương, cho ngươi mắt không thấy tâm không phiền. Ngươi về sau đừng trêu chọc hắn nữa. Tương lai hắn đối với trẫm còn có chỗ trọng dụng, hiểu chưa?
Trương Xương Tông dù cho trong lòng căm tức, cũng không dám không nghe Võ Tắc Thiên chỉ bảo. Cũng may Lý Trân đã bị đuổi đi rồi, gã quả thật có thể mắt không thấy tâm không phiền. Gã đành phải bất đắc dĩ gật đầu:
- Ta biết rồi, không để ý tới hắn là được.
Từ Trinh Quán điện đi ra, Địch Nhân Kiệt đi đến Hoàng Thành, Lý Trân thì quay trở về Địch phủ. Hắn đang trong thời gian nghỉ kết hôn. Hôm nay chính là đến tạ ân. Nhưng hắn vừa mới đi đến trước cửa Ứng Thiên, liền nghe phía sau có người gọi hắn. Lý Trân quay đầu, chỉ thấy một gã hoạn quan thở hồng hộc đuổi theo.
Trong lòng Lý Trân khẽ động, ngẩng đầu đi về phía Minh Đường. Dù cho Minh Đường rất to lớn đồ sộ nhưng hắn chỉ thấy mơ hồ một người đứng trước một cửa sổ nhỏ ở phía nam. Váy áo diễm lệ dưới trời xanh và màu xanh vàng rực rỡ nổi bật cả Minh Đường, vô cùng bắt mắt.
Lý Trân không khỏi thở dài, hắn vẫn tránh không khỏi cửa ải này.
Một lúc sau, hoạn quan chạy tới, thở không ra hơi nói:
- Lý tướng quân, Thượng Quan xá nhân mời tướng quân đi tới quan phòng của nàng gặp mặt.
Lý Trân không còn cách nào, đành phải đi theo hoạn quan tới Minh Đường. Không bao lâu, hắn đã đến Minh Đường, đi đến trước quan phòng của Thượng Quan Uyển Nhi. Thị nữ Tiểu Nga đã chờ nơi đây từ sớm, mặt nàng đỏ lên, tiến lên thi lễ nói:
- Xá nhân mời tướng quân vào.
Lý Trân gật gật đầu, trực tiếp đi vào bên trong phòng. Vừa mới đi hai bước, liền nghe thấy phía sau truyền tới giọng nói nhỏ như tiếng muỗi:
- Chúc mừng tướng quân.
Lý Trân quay đầu lại, chỉ thấy Tiểu Nga mặt càng đỏ hơn, ánh mắt không dám nhìn hắn. Lý Trân cười cười:
- Đa tạ cô nương.
Tiểu Nga lập tức hoảng hốt, thiếu chút nữa đụng vào cửa, quay người vội vàng chạy mất. Lý Trân lắc đầu cười cười, bước nhanh vào phòng. Trong phòng, Thượng Quan Uyển Nhi đứng ở trước cửa sổ, ánh mắt có chút u buồn. Nàng thấy Lý Trân tiến vào, miễn cưỡng cười:
- Chúc mừng tân hôn Lý tướng quân.
- Cảm tạ hậu lễ của Xá nhân. Lý Trân vô cùng cảm kích.
Thượng Quan Uyển Nhi dò xét hắn một lúc lâu, trong mắt có hơi thất vọng, liền khoát tay nói:
- Mời ngồi đi.
Lý Trân chậm rãi ngồi xuống. Lúc này, Tiểu Nga mang hai chén trà tiến vào, dâng cho hai người. Nhưng nàng không rời đi mà dựa vào tường, đứng ở phía sau Thượng Quan Uyển Nhi. Đây là lần đầu tiên, Lý Trân cùng Thượng Quan Uyển Nhi nói chuyện mà có người bên cạnh.
Đây chỉ là chi tiết nhỏ nhưng lại làm cho Lý Trân cảm thấy yên lòng. Thượng Quan Uyển Nhi muốn nói với hắn, hôm nay sẽ không xảy ra bất cứ chuyện gì. Nghĩ kĩ lại, hôm nay ngày thứ hai sau khi tân hôn, làm sao hắn có thể cùng Thượng Quan Uyển Nhi phát sinh chuyện gì? Đối với Lý Trân mà nói, bây giờ không thể, về sau cũng không thể.
Thượng Quan Uyển Nhi khẽ mỉm cười:
- Ta nghe nói ngươi muốn ra ngoài. Điều này có chút ngoài dự đoán của mọi người.
Lý Trân hiểu ý nàng muốn chỉ ra Thái Bình công chúa đề cử mình. Hắn cười khổ một tiếng nói:
- Ta lúc đầu cho rằng đi Bình Châu, nhưng hôm sau mới biết là Trường An. Thực tế làm cho ta không tưởng tượng được.
- Ngươi thật sự không biết gì cả?
Thượng Quan Uyển Nhi cười như không cười nhìn hắn.
Lý Trân lắc lắc đầu:
- Quả thật hoàn toàn không biết gì cả.
Hai người ý tại ngôn ngoại, chính là khẳng định Lý Trân có gặp trước qua Thái Bình công chúa hay không. Thượng Quan Uyển Nhi nhìn chăm chú ánh mắt của hắn. Cuối cùng từ trong ánh mắt nhìn ra sự thẳng thắn, thành khẩn. Sự bất mãn trong lòng Thượng Quan Uyển Nhi mới chậm rãi tiêu trừ. Nàng thản nhiên nói:
- Đây là ý của Tương Vương.
Dừng lại một chút, nàng lại nói:
- Thật ra Lư Lăng Vương cũng nhờ ta, hy vọng ta có thể để cho ngươi gia nhập quân đội. Cho nên ta để ngươi đi Liêu Đông, lại không nghĩ tới cuối cùng ngươi lại đi Trường An.
Nói đến đây. Thượng Quan Uyển Nhi nhẹ nhàng thở dài một tiếng. Trong giọng nói ít nhiều có một chút tiêu điều. Lý Trân lần này đi Trường An, cơ hội gặp mặt của bọn họ liền không còn nhiều nữa. Quan trọng hơn là Lý Trân đã hoàn toàn rời khỏi nàng. Điều này làm nội tâm của nàng tràn đầy mất mát.
Hai người trầm mặc một lát, Lý Trân lại nhỏ giọng nói:
- Vừa rồi ta đến gặp Thánh Thượng. Thánh Thượng nói để cho Võ Du Kỵ đảm nhiệm Nội vệ tướng quân.
Kết quả này Thượng Quan Uyển Nhi đã biết. Trên thực tế, Thánh Thượng muốn cân bằng giữa nàng và Thái Bình công chúa. Đồng thời nàng cũng nhận được quyền lực lớn hơn. Tuy nhiên, Lý Trân đồng ý thản nhiên bẩm báo chuyện này, cũng làm cho trong lòng Thượng Quan Uyển Nhi thư thái một chút, nàng lại cười hỏi:
- Thánh Thượng còn nói gì không?
- Còn có chính là, Thánh Thượng để cho ta đề cử một phó tướng.
- Ồ —— vậy ngươi đề cử ai?
Lý Trân trầm ngâm một lát, vẫn thẳng thắn nói:
- Ta đề cử Trương Lê, Thánh Thượng cũng đáp ứng rồi.
Thượng Quan Uyển Nhi ánh mắt lộ ra ý cười hiểu ý. Có thể thấy Lý Trân vẫn không nỡ buông bỏ Nội vệ, cho nên đẩy Trương Lê lên rồi. Thượng Quan Uyển Nhi không muốn nói chuyện này nữa, liền chuyển đề tài hỏi:
- Ngươi tính toán khi nào thì đi Trường An?
- Thánh Thượng để ta mười ngày sau xuất phát.
Nói đến đây, Lý Trân đứng dậy cười nói:
- Nếu Xá nhân không có chuyện gì khác, Lý Trân liền cáo từ trước.
- Đây là lời cáo biệt của ngươi sao?
Thượng Quan Uyển Nhi ánh mắt ưu thương nhìn chăm chú vào hắn.
- Tại sao lại là cáo biệt? Ta vẫn còn phải đến Lại bộ và Binh bộ xử lý thủ tục. Lại nói, ta sẽ thường xuyên trở về, cũng sẽ thường xuyên gặp được.
Lý Trân cảm thấy không nên nói như vậy, vội vàng ngừng đề tài lại, khom người thi lễ, chậm rãi lui xuống.
Thật lâu sau, Thượng Quan Uyển Nhi vẫn khoanh tay trước cửa sổ, nhìn thật lâu vào bóng dáng của Lý Trân đi về phía Ứng Thiên Môn. Nàng không khỏi khe khẽ thở dài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.