Chương 363: Nhận chức quan mới
Cao Nguyệt
08/04/2016
Trời dần sáng, Lý Trân từ từ mở mắt, căn phòng tối hôm qua tràn ngập mừi thơm, màn buông xuống, Lý Trân bỗng nhận ra mùi thơm này dường như từ trước ngực mình bay tới.
Hắn không kìm nổi nhẹ nhàng vuốt mái tóc đen mượt như thác nước của Địch Yến. Cô gái cùng mình vào sinh ra tử này cuối cùng cũng đã trở thành thê tử của mình. Lúc này nàng dịu dàng như con mèo nhỏ, rúc vào ngực hắn.
- Ừ!
Một tiếng động làm Địch Yến tỉnh giấc:
- Canh mấy rồi?
Nàng thấp giọng hỏi.
- Phải dậy rồi, nàng như con mèo nhỏ lười biếng ấy!
Lý Trân cười véo mũi nàng.
- Người ta không muốn dậy, ngủ thêm lát nữa thôi.
Địch Yến uốn mình, ôm chặt eo phu quân hơn.
Thực ra Địch Yến đã hoàn toàn tỉnh táo, nàng không muốn trượng phu dời đi, nàng cười trộm rồi lại bĩu môi:
- Chàng có biết vì sao thiếp đồng ý lấy chàng không?
- Vì ta tài mạo song toàn, thiếu niên đắc chí!
- Hứ! Mặt dày, chàng lấy đâu mà tài mạo song toàn, thiếp nhìn không ra, người ta đồng ý gả cho chàng là vì không phải hầu hạ cha mẹ chồng, cho nên chàng để thiếp ngủ thêm một lát nữa thôi.
- Ô…
Lý Trân ô dài một tiếng, hóa ra là không phải hầu hạ bố mẹ chồng, cô gái này cũng biết tính toán đây:
- Nhưng phải hầu hạ trượng phu, đúng không?
Nói xong, tay của Lý Trân nhẹ nhàng vuốt ve khuôn ngực căng tròn kia. Địch Yến lập tức đỏ mặt, nàng nhớ đêm hôm qua vô cùng xấu hổ, cảnh tượng mất hồn đó, từ nay về sau nàng đã từ thiếu nữ biến thành thiếu phụ rồi.
- Được rồi! Thiếp dậy hầu hạ phu quân lười của thiếp.
Địch Yến tránh ra, Lý Trân lại sờ tay nhảy dựng trên giường, cái màn mềm mại phủ xuống. Trước mắt là chữ hỉ xuất hiện trong phòng hoa chúc. Trong lòng nàng có một cảm giác hạnh phúc khó tả.
Lúc này, Lý Trân cũng dậy ôm eo nàng, nói nhỏ bên tai:
- Ngủ thêm lát nữa đi!
Địch Yến rúc vào trong ngực hắn, nàng hiểu ý phu quân không khỏi đỏ mặt gật đầu. Đúng lúc này, ngoài sân có tiếng của đại tỷ Lý Tuyền:
- Mấy người các ngươi, mau đi thu dọn đông viện, không được ở đây quấy rầy tân nhân nghỉ ngơi.
Lý Trân và Địch Yến đều cười khổ, rốt cuộc là ai quấy rầy họ nghỉ ngơi. Lý Trân bất đắc dĩ hôn lên khuôn mặt kiều thê:
- Tối lại nữa nhé!
Địch Yến ngượng ngùng cúi đầu, lúc này nàng chợt nhớ ra một chuyện, “A”, nàng thở nhẹ gấp giọng nói:
- Hôm nay chàng phải cùng thiếp về nhà mẹ đẻ.
Lý Trân hơi giật mình:
- Không phải ba ngày sau mới lại mặt sao?
- Thiếp cũng nghĩ ba ngày sau, nhưng hôm qua đại tỷ nói với thiếp, hôm nay phải về.
Lý Trân gãi đầu, nhanh chóng mặc quần áo đi ra ngoài. Địch Yến cũng mặc chiếc váy dài và áo mỏng đi sau trượng phu. Lý Trân kéo Địch Yến ra ngoài sân, đúng lúc Lý Tuyền chuẩn bị đi. Lý Tuyền thấy hai người tay trong tay vẻ mặt không khỏi cười quái dị.
- Tối hôm qua nghỉ ngơi được không?
Lý Tuyền vừa mới hỏi một câu, đã vội che miệng. Đây gọi là gì, lại hỏi người ta đêm động phòng ngủ ngon không?
Địch Yến đỏ mặt, đi lên thi lễ, thấp giọng gọi:
- Đại tỷ!
Vẻ mặt Lý Tuyền như nở hoa, tuy nàng vẫn hi vọng đệ đệ mình lấy Vương Khinh Ngữ. Nhưng bây giờ nàng cũng đã nghĩ thông, một khi Địch Yến có con, cho dù là hai thanh kiếm nàng cũng không cần nữa. Huống hồ, Địch Yến là con gái của tướng quốc, có thể lấy được cô cũng không thiệt thòi gì.
Lý Tuyền lập tức giữ chặt tay Địch Yến tủm tỉm cười nói:
- Từ trước đến giờ chỉ có ta và đệ đệ sống dựa vào nhau. Bây giờ có thêm đệ muội, hi vọng sang năm có thêm một người nữa, năm sau, năm sau nữa thêm hai người, nhà của chúng ta sẽ vui biết bao.
- Đại tỷ, đại tỷ đang nói gì vậy?
Lý Trân ở bên trách móc.
- Hừm! Phụ nữ nói chuyện, đệ chen miệng làm gì, hôm nay đệ phải cùng A Yến về nhà mẹ đẻ, nghe thấy chưa?
- Đại tỷ, không phải nói 3 ngày sau mới lại mặt sao?
Lý Tuyền mỉm cười:
- Ba ngày sau lại mặt là quy tắc của kẻ tiểu dân tóc húi cua. Nhà giàu đều hôm sau lại mặt. Hơn nữa, ta và mẫu thân A Yến đã nói rồi. Hôm nay, lại mặt, mau đi thu dọn một chút rồi chuẩn bị đi thôi!
- Được rồi!
Lý Trân đành bất đắc dĩ trả lời, chuẩn bị cùng Địch Yến đến nội đường rửa mặt. Lúc này, Lý Tuyền nhớ ra một chuyện, vội vàng lấy hộp gấm trong ngựa ra đưa cho Địch Yến hạ giọng nói:
- Đây là quà của Thái Bình công chúa hôm qua cho hai người, thực là dọa người ta muốn chết, hai người cầm lấy đi.
- Là gì vậy?
Lý Trân tò mò hỏi.
- Hai người tự xem đi, ta đi sắp xếp xe ngựa.
Lý Tuyền nhanh chân bước đi.
Lý Trân và Địch Yến xúm lại, nhìn hộp gấm này, trong lòng hai người đều thấy hiếu kỳ. Địch Yến chậm rãi mở hộp ra, hai người đều hô lên, chỉ thấy không ngờ trong hộp gấm là một viên trân châu nhỏ bằng quả trứng gà hình giọt nước. Dưới ánh mặt trời nó tỏa sáng lấp lánh, hạt trân châu này họ đều biết, chính là viên Dạ minh châu trước kia tiêu diệt Vi Đoàn Nhi.
Hai người ngơ ngác nhìn nhau, bọn họ nhớ rõ viên minh châu kia cuối cùng thuộc về thánh thượng, không ngờ lại ở trong tay Thái Bình công chúa. Bây giờ nàng lại tặng nó cho mình. Địch Yến hơi lo lắng nói:
- Phu quân, viên minh châu này rất đắt, chúng ta có cần không?
Đương nhiên là Lý Trân biết Thái Bình công chúa rất ham mê châu báu, viên Dạ minh châu này đối với nàng mà nói là vô giá. Không ngờ, nàng lại tặng cho mình, đối với mình mà nói đó là cái giá trên trời, mục đích nàng lôi kéo mình đã rõ ràng. Nếu mình trả viên Dạ minh châu này lại thì chẳng khác nào từ chối sự lôi kéo của nàng. Dù thế nào đây cũng là hành động không sáng suốt.
Lý Trân trầm tư một lát rồi nói:
- Viên Dạ minh châu này chúng ta không thể nhận, nhưng bây giờ cũng đừng trả vội, sau này hãy nói.
Địch Yến theo Lý Trân đã lâu, hắn nói gì nàng nghe nấy, nàng gật gật đầu:
- Thiếp sẽ cất kỹ nó trước, sau này trả lại cho nàng.
Nàng cầm hộp gấm rồi vào phòng, Lý Trân nhìn nàng đi xa, trong lòng có vẻ nặng nề. Thái Bình công chúa và Thượng Quan Uyển Nhi như nước với lửa. Nếu mình nhận thiện ý của Thái Bình công chúa như vậy thì phải giải thích với Thượng Quan Uyển Nhi thế nào đây?
Bình thường vợ chồng mới cưới đều phải lại mặt, chính là về nhà mẹ đẻ của nhà gái. Nhưng ngày lại mặt cũng không cụ thể, bình thường là ngày thứ 3 sau khi kết hôn. Nhưng nếu trước đó đã có hẹn hoặc nhà gái thế gia tương đối mạnh thì hôm sau lại mặt cũng là chuyện rất bình thường.
Địa vị của Địch gia tuy cao nhưng cũng rất mạnh, để họ ngày hôm sau lại mặt chính là đề xuất của Lý Tuyền, cũng là để tôn trọng Địch gia.
Đây chính là chỗ khôn khéo của một nữ thương nhân như Lý Tuyền. Vì cha mẹ họ không còn, trong nhà không có bề trên, cho nên lại mặt ngày hôm sau hay ba hôm sau đối với Lý gia họ cũng không có gì quan trọng. Nhưng đối với Địch gia thì không giống thế. Dùng một cái giá nhỏ nhất để đổi lấy sự cảm kích của Địch gia, đây chính là một vụ mua bán hời.
Xe ngựa của tân nhân đứng trước cửa phủ, Địch phu nhân sớm đã dẫn theo mấy con dâu chờ vợ chồng con gái về. Lúc Lý Trân đỡ Địch Yến xuống xe ngựa, Địch phu nhân liền chạy ra đón, mũi Địch Yến thấy cay cay nhào vào lòng mẫu thân. Họ chỉ là một đêm không gặp mà cảm giác như đã xa cách mấy năm.
Địch phu nhân ôm con gái nhỏ nhẹ an ủi mấy câu rồi giao cho Nhị tẩu. Bà cười nói với Lý Trân:
- Phụ thân của A Yến đang ở trong thư phòng chờ con đấy! Đi nói chuyện trước, rồi chúng ta ăn cơm.
Lý Trân thi lễ:
- Nhạc mẫu đại nhân, sau này cứ gọi con là A Trân là được ạ!
- Được ta sẽ gọi con là A Trân.
Địch phu nhân cười bảo con trai cả Địch Quang Tự dẫn Lý Trân đến thư phòng của trượng phu.
Trong thư phòng, Địch Nhân Kiệt đang viết công văn. Hôm nay, vì là ngày lại mặt của con gái nên ông đã xin nghỉ nửa ngày, buổi chiều mới lên triều.
Mặc dù là đã xin nghỉ nhưng ông vẫn không nghỉ ngơi, vẫn còn đang suy nghĩ ứng cử viên mới. Cuối cùng ông ta và Lâu Sư Đức đã thuyết phục được nữ hoàng đồng ý khôi phục Thất tương chế. Trước mắt tăng thêm hai tướng cho cơ sở, trên thực tế là ba tướng, còn một người thay Võ Tam Tư làm Tân tướng quốc.
Ông ta và Võ Tắc Thiên cuối cùng đã thỏa hiệp, do ông ta và Lâu Sư Đức, Tông Sở Khách mỗi người đề cử một người. Tông Sở Khách đề cử Ngự sử Đại Phu Dương Tái Tư đảm nhiệm thị lang môn hạ. Lâu Sư Đức đề cử Đậu Lư Vọng Khâm đảm nhiệm Thị lang trung thư. Địch Nhân Kiệt đề nghị Diêu Sùng làm Thị lang Trung thư, kiêm Tương Vương Trưởng Sử. Ba người đều là tướng quốc.
Đồng thời, Địch Nhân Kiệt định đề nghị Lạc Dương tư mã Trương Giản Chi làm thị lang bộ Hình, bước tiếp theo là tuyển người hầu cho tể tướng.
Lúc này, ngoài cửa có tiếng của Địch Quang Tự:
- Phụ thân, cô gia đến rồi!
- Mời vào!
Địch Nhân Kiệt đặt bút xuống, vội vàng bảo con rể Lý Trân vào.
Lý Trân bước nhanh vào thư phòng, quỳ xuống thi lễ:
- Tiểu Tế bái kiến nhạc phụ đại nhân.
Địch Nhân Kiệt cười tủm tỉm khoát tay:
- Hiền tế không cần đa lễ, mời ngồi!
Lý Trân ngồi xuống, Địch Nhân Kiệt nháy mắt với con trai cả. Địch Quang Tự biết ý lui xuống, y biết phụ thân có chuyện muốn nói riêng với Lý Trân.
Trong thư phòng chỉ còn hai người, Địch Nhân Kiệt cười nói với Lý Trân:
- Nếu chúng ta đã là cha vợ, con rể vậy ta nói chuyện sẽ không khách sáo như trước nữa. Hiền tế cũng đừng khách sáo!
- Khởi bẩm nhạc phụ đại nhân, tiểu tế nguyện nói lời tâm huyết với nhạc phụ.
Địch Nhân Kiệt vuốt râu cười, lại lấy một phần chỉ thị trên bàn đưa cho Lý Trân:
- Đây là thánh chỉ sáng hôm nay, thánh thượng cho người mang đến, về chuyện chức vụ mới của con. Thánh thượng đã đồng ý điều con đến địa phương, con có ý kiến gì không?
Lý Trân lặng im gật đầu, đây là chuyện hắn đã thỏa thuận với Địch Quang Tự, hắn không có ý kiến gì. Chỉ có điều hắn muốn biết chức vụ mới của mình là đi đâu. Vừa rồi nghe Địch Quang Tự nói, Địch Nhân Kiệt đề cử mình là đô đốc Bình Châu, thế cũng tốt.
- Tiểu tế lại quay về Bình Châu?
Địch Nhân Kiệt lắc đầu:
- Đó vốn là đề cử của ta lên thánh thượng nhưng người đã bác bỏ. Bây giờ là đề cử của Thái Bình công chúa, con tự xem đi!
Lý Trân mở chỉ thị ra, hắn lập tức giật mình. Trong chỉ thị viết rất rõ ràng, bổ nhiệm hắn đóng giữ Tây Kinh, chính là bảo vệ sự an toàn cho Trường An. Nhưng chỉ là chức Phó, Lý Trân không kịp phản ứng, đây là chức vụ gì?
Địch Nhân Kiệt thản nhiên cười nói:
- Đóng giữ Tây Kinh là quan Tam phẩm, chức phó là quan Tứ phẩm. Trước mắt đóng giữ Tây Kinh do Kiến Xương Vương Võ Du Ninh kiêm nhiệm, Võ Du Ninh đồng thời còn phải đảm nhiệm Vệ tướng quân. Cho nên về cơ bản đều ở Lạc Dương. Thực quyền Tây Kinh do Phó nắm giữ. Con đồng thời được gia phong Trung Võ tướng quân. Hơn nữa chức huyện hầu Đôn Hoàng của con, bây giờ đã là Tứ phẩm, quyền cao chức trọng, hi vọng con có thể tự giải quyết cho tốt.
- Nhạc phụ đại nhân dạy bảo, tiểu tế sẽ ghi nhớ.
Lúc này ngoài cửa có tiếng của thị nữ:
- Phu nhân mời lão gia và cô gia ăn cơm.
Địch Nhân Kiệt đứng lên, vỗ vỗ vai Lý Trân cười nói:
- Đi ăn cơm trước, chiều nay cùng ta vào cung, phải tạ ơn thánh thượng phong thưởng.
Hắn không kìm nổi nhẹ nhàng vuốt mái tóc đen mượt như thác nước của Địch Yến. Cô gái cùng mình vào sinh ra tử này cuối cùng cũng đã trở thành thê tử của mình. Lúc này nàng dịu dàng như con mèo nhỏ, rúc vào ngực hắn.
- Ừ!
Một tiếng động làm Địch Yến tỉnh giấc:
- Canh mấy rồi?
Nàng thấp giọng hỏi.
- Phải dậy rồi, nàng như con mèo nhỏ lười biếng ấy!
Lý Trân cười véo mũi nàng.
- Người ta không muốn dậy, ngủ thêm lát nữa thôi.
Địch Yến uốn mình, ôm chặt eo phu quân hơn.
Thực ra Địch Yến đã hoàn toàn tỉnh táo, nàng không muốn trượng phu dời đi, nàng cười trộm rồi lại bĩu môi:
- Chàng có biết vì sao thiếp đồng ý lấy chàng không?
- Vì ta tài mạo song toàn, thiếu niên đắc chí!
- Hứ! Mặt dày, chàng lấy đâu mà tài mạo song toàn, thiếp nhìn không ra, người ta đồng ý gả cho chàng là vì không phải hầu hạ cha mẹ chồng, cho nên chàng để thiếp ngủ thêm một lát nữa thôi.
- Ô…
Lý Trân ô dài một tiếng, hóa ra là không phải hầu hạ bố mẹ chồng, cô gái này cũng biết tính toán đây:
- Nhưng phải hầu hạ trượng phu, đúng không?
Nói xong, tay của Lý Trân nhẹ nhàng vuốt ve khuôn ngực căng tròn kia. Địch Yến lập tức đỏ mặt, nàng nhớ đêm hôm qua vô cùng xấu hổ, cảnh tượng mất hồn đó, từ nay về sau nàng đã từ thiếu nữ biến thành thiếu phụ rồi.
- Được rồi! Thiếp dậy hầu hạ phu quân lười của thiếp.
Địch Yến tránh ra, Lý Trân lại sờ tay nhảy dựng trên giường, cái màn mềm mại phủ xuống. Trước mắt là chữ hỉ xuất hiện trong phòng hoa chúc. Trong lòng nàng có một cảm giác hạnh phúc khó tả.
Lúc này, Lý Trân cũng dậy ôm eo nàng, nói nhỏ bên tai:
- Ngủ thêm lát nữa đi!
Địch Yến rúc vào trong ngực hắn, nàng hiểu ý phu quân không khỏi đỏ mặt gật đầu. Đúng lúc này, ngoài sân có tiếng của đại tỷ Lý Tuyền:
- Mấy người các ngươi, mau đi thu dọn đông viện, không được ở đây quấy rầy tân nhân nghỉ ngơi.
Lý Trân và Địch Yến đều cười khổ, rốt cuộc là ai quấy rầy họ nghỉ ngơi. Lý Trân bất đắc dĩ hôn lên khuôn mặt kiều thê:
- Tối lại nữa nhé!
Địch Yến ngượng ngùng cúi đầu, lúc này nàng chợt nhớ ra một chuyện, “A”, nàng thở nhẹ gấp giọng nói:
- Hôm nay chàng phải cùng thiếp về nhà mẹ đẻ.
Lý Trân hơi giật mình:
- Không phải ba ngày sau mới lại mặt sao?
- Thiếp cũng nghĩ ba ngày sau, nhưng hôm qua đại tỷ nói với thiếp, hôm nay phải về.
Lý Trân gãi đầu, nhanh chóng mặc quần áo đi ra ngoài. Địch Yến cũng mặc chiếc váy dài và áo mỏng đi sau trượng phu. Lý Trân kéo Địch Yến ra ngoài sân, đúng lúc Lý Tuyền chuẩn bị đi. Lý Tuyền thấy hai người tay trong tay vẻ mặt không khỏi cười quái dị.
- Tối hôm qua nghỉ ngơi được không?
Lý Tuyền vừa mới hỏi một câu, đã vội che miệng. Đây gọi là gì, lại hỏi người ta đêm động phòng ngủ ngon không?
Địch Yến đỏ mặt, đi lên thi lễ, thấp giọng gọi:
- Đại tỷ!
Vẻ mặt Lý Tuyền như nở hoa, tuy nàng vẫn hi vọng đệ đệ mình lấy Vương Khinh Ngữ. Nhưng bây giờ nàng cũng đã nghĩ thông, một khi Địch Yến có con, cho dù là hai thanh kiếm nàng cũng không cần nữa. Huống hồ, Địch Yến là con gái của tướng quốc, có thể lấy được cô cũng không thiệt thòi gì.
Lý Tuyền lập tức giữ chặt tay Địch Yến tủm tỉm cười nói:
- Từ trước đến giờ chỉ có ta và đệ đệ sống dựa vào nhau. Bây giờ có thêm đệ muội, hi vọng sang năm có thêm một người nữa, năm sau, năm sau nữa thêm hai người, nhà của chúng ta sẽ vui biết bao.
- Đại tỷ, đại tỷ đang nói gì vậy?
Lý Trân ở bên trách móc.
- Hừm! Phụ nữ nói chuyện, đệ chen miệng làm gì, hôm nay đệ phải cùng A Yến về nhà mẹ đẻ, nghe thấy chưa?
- Đại tỷ, không phải nói 3 ngày sau mới lại mặt sao?
Lý Tuyền mỉm cười:
- Ba ngày sau lại mặt là quy tắc của kẻ tiểu dân tóc húi cua. Nhà giàu đều hôm sau lại mặt. Hơn nữa, ta và mẫu thân A Yến đã nói rồi. Hôm nay, lại mặt, mau đi thu dọn một chút rồi chuẩn bị đi thôi!
- Được rồi!
Lý Trân đành bất đắc dĩ trả lời, chuẩn bị cùng Địch Yến đến nội đường rửa mặt. Lúc này, Lý Tuyền nhớ ra một chuyện, vội vàng lấy hộp gấm trong ngựa ra đưa cho Địch Yến hạ giọng nói:
- Đây là quà của Thái Bình công chúa hôm qua cho hai người, thực là dọa người ta muốn chết, hai người cầm lấy đi.
- Là gì vậy?
Lý Trân tò mò hỏi.
- Hai người tự xem đi, ta đi sắp xếp xe ngựa.
Lý Tuyền nhanh chân bước đi.
Lý Trân và Địch Yến xúm lại, nhìn hộp gấm này, trong lòng hai người đều thấy hiếu kỳ. Địch Yến chậm rãi mở hộp ra, hai người đều hô lên, chỉ thấy không ngờ trong hộp gấm là một viên trân châu nhỏ bằng quả trứng gà hình giọt nước. Dưới ánh mặt trời nó tỏa sáng lấp lánh, hạt trân châu này họ đều biết, chính là viên Dạ minh châu trước kia tiêu diệt Vi Đoàn Nhi.
Hai người ngơ ngác nhìn nhau, bọn họ nhớ rõ viên minh châu kia cuối cùng thuộc về thánh thượng, không ngờ lại ở trong tay Thái Bình công chúa. Bây giờ nàng lại tặng nó cho mình. Địch Yến hơi lo lắng nói:
- Phu quân, viên minh châu này rất đắt, chúng ta có cần không?
Đương nhiên là Lý Trân biết Thái Bình công chúa rất ham mê châu báu, viên Dạ minh châu này đối với nàng mà nói là vô giá. Không ngờ, nàng lại tặng cho mình, đối với mình mà nói đó là cái giá trên trời, mục đích nàng lôi kéo mình đã rõ ràng. Nếu mình trả viên Dạ minh châu này lại thì chẳng khác nào từ chối sự lôi kéo của nàng. Dù thế nào đây cũng là hành động không sáng suốt.
Lý Trân trầm tư một lát rồi nói:
- Viên Dạ minh châu này chúng ta không thể nhận, nhưng bây giờ cũng đừng trả vội, sau này hãy nói.
Địch Yến theo Lý Trân đã lâu, hắn nói gì nàng nghe nấy, nàng gật gật đầu:
- Thiếp sẽ cất kỹ nó trước, sau này trả lại cho nàng.
Nàng cầm hộp gấm rồi vào phòng, Lý Trân nhìn nàng đi xa, trong lòng có vẻ nặng nề. Thái Bình công chúa và Thượng Quan Uyển Nhi như nước với lửa. Nếu mình nhận thiện ý của Thái Bình công chúa như vậy thì phải giải thích với Thượng Quan Uyển Nhi thế nào đây?
Bình thường vợ chồng mới cưới đều phải lại mặt, chính là về nhà mẹ đẻ của nhà gái. Nhưng ngày lại mặt cũng không cụ thể, bình thường là ngày thứ 3 sau khi kết hôn. Nhưng nếu trước đó đã có hẹn hoặc nhà gái thế gia tương đối mạnh thì hôm sau lại mặt cũng là chuyện rất bình thường.
Địa vị của Địch gia tuy cao nhưng cũng rất mạnh, để họ ngày hôm sau lại mặt chính là đề xuất của Lý Tuyền, cũng là để tôn trọng Địch gia.
Đây chính là chỗ khôn khéo của một nữ thương nhân như Lý Tuyền. Vì cha mẹ họ không còn, trong nhà không có bề trên, cho nên lại mặt ngày hôm sau hay ba hôm sau đối với Lý gia họ cũng không có gì quan trọng. Nhưng đối với Địch gia thì không giống thế. Dùng một cái giá nhỏ nhất để đổi lấy sự cảm kích của Địch gia, đây chính là một vụ mua bán hời.
Xe ngựa của tân nhân đứng trước cửa phủ, Địch phu nhân sớm đã dẫn theo mấy con dâu chờ vợ chồng con gái về. Lúc Lý Trân đỡ Địch Yến xuống xe ngựa, Địch phu nhân liền chạy ra đón, mũi Địch Yến thấy cay cay nhào vào lòng mẫu thân. Họ chỉ là một đêm không gặp mà cảm giác như đã xa cách mấy năm.
Địch phu nhân ôm con gái nhỏ nhẹ an ủi mấy câu rồi giao cho Nhị tẩu. Bà cười nói với Lý Trân:
- Phụ thân của A Yến đang ở trong thư phòng chờ con đấy! Đi nói chuyện trước, rồi chúng ta ăn cơm.
Lý Trân thi lễ:
- Nhạc mẫu đại nhân, sau này cứ gọi con là A Trân là được ạ!
- Được ta sẽ gọi con là A Trân.
Địch phu nhân cười bảo con trai cả Địch Quang Tự dẫn Lý Trân đến thư phòng của trượng phu.
Trong thư phòng, Địch Nhân Kiệt đang viết công văn. Hôm nay, vì là ngày lại mặt của con gái nên ông đã xin nghỉ nửa ngày, buổi chiều mới lên triều.
Mặc dù là đã xin nghỉ nhưng ông vẫn không nghỉ ngơi, vẫn còn đang suy nghĩ ứng cử viên mới. Cuối cùng ông ta và Lâu Sư Đức đã thuyết phục được nữ hoàng đồng ý khôi phục Thất tương chế. Trước mắt tăng thêm hai tướng cho cơ sở, trên thực tế là ba tướng, còn một người thay Võ Tam Tư làm Tân tướng quốc.
Ông ta và Võ Tắc Thiên cuối cùng đã thỏa hiệp, do ông ta và Lâu Sư Đức, Tông Sở Khách mỗi người đề cử một người. Tông Sở Khách đề cử Ngự sử Đại Phu Dương Tái Tư đảm nhiệm thị lang môn hạ. Lâu Sư Đức đề cử Đậu Lư Vọng Khâm đảm nhiệm Thị lang trung thư. Địch Nhân Kiệt đề nghị Diêu Sùng làm Thị lang Trung thư, kiêm Tương Vương Trưởng Sử. Ba người đều là tướng quốc.
Đồng thời, Địch Nhân Kiệt định đề nghị Lạc Dương tư mã Trương Giản Chi làm thị lang bộ Hình, bước tiếp theo là tuyển người hầu cho tể tướng.
Lúc này, ngoài cửa có tiếng của Địch Quang Tự:
- Phụ thân, cô gia đến rồi!
- Mời vào!
Địch Nhân Kiệt đặt bút xuống, vội vàng bảo con rể Lý Trân vào.
Lý Trân bước nhanh vào thư phòng, quỳ xuống thi lễ:
- Tiểu Tế bái kiến nhạc phụ đại nhân.
Địch Nhân Kiệt cười tủm tỉm khoát tay:
- Hiền tế không cần đa lễ, mời ngồi!
Lý Trân ngồi xuống, Địch Nhân Kiệt nháy mắt với con trai cả. Địch Quang Tự biết ý lui xuống, y biết phụ thân có chuyện muốn nói riêng với Lý Trân.
Trong thư phòng chỉ còn hai người, Địch Nhân Kiệt cười nói với Lý Trân:
- Nếu chúng ta đã là cha vợ, con rể vậy ta nói chuyện sẽ không khách sáo như trước nữa. Hiền tế cũng đừng khách sáo!
- Khởi bẩm nhạc phụ đại nhân, tiểu tế nguyện nói lời tâm huyết với nhạc phụ.
Địch Nhân Kiệt vuốt râu cười, lại lấy một phần chỉ thị trên bàn đưa cho Lý Trân:
- Đây là thánh chỉ sáng hôm nay, thánh thượng cho người mang đến, về chuyện chức vụ mới của con. Thánh thượng đã đồng ý điều con đến địa phương, con có ý kiến gì không?
Lý Trân lặng im gật đầu, đây là chuyện hắn đã thỏa thuận với Địch Quang Tự, hắn không có ý kiến gì. Chỉ có điều hắn muốn biết chức vụ mới của mình là đi đâu. Vừa rồi nghe Địch Quang Tự nói, Địch Nhân Kiệt đề cử mình là đô đốc Bình Châu, thế cũng tốt.
- Tiểu tế lại quay về Bình Châu?
Địch Nhân Kiệt lắc đầu:
- Đó vốn là đề cử của ta lên thánh thượng nhưng người đã bác bỏ. Bây giờ là đề cử của Thái Bình công chúa, con tự xem đi!
Lý Trân mở chỉ thị ra, hắn lập tức giật mình. Trong chỉ thị viết rất rõ ràng, bổ nhiệm hắn đóng giữ Tây Kinh, chính là bảo vệ sự an toàn cho Trường An. Nhưng chỉ là chức Phó, Lý Trân không kịp phản ứng, đây là chức vụ gì?
Địch Nhân Kiệt thản nhiên cười nói:
- Đóng giữ Tây Kinh là quan Tam phẩm, chức phó là quan Tứ phẩm. Trước mắt đóng giữ Tây Kinh do Kiến Xương Vương Võ Du Ninh kiêm nhiệm, Võ Du Ninh đồng thời còn phải đảm nhiệm Vệ tướng quân. Cho nên về cơ bản đều ở Lạc Dương. Thực quyền Tây Kinh do Phó nắm giữ. Con đồng thời được gia phong Trung Võ tướng quân. Hơn nữa chức huyện hầu Đôn Hoàng của con, bây giờ đã là Tứ phẩm, quyền cao chức trọng, hi vọng con có thể tự giải quyết cho tốt.
- Nhạc phụ đại nhân dạy bảo, tiểu tế sẽ ghi nhớ.
Lúc này ngoài cửa có tiếng của thị nữ:
- Phu nhân mời lão gia và cô gia ăn cơm.
Địch Nhân Kiệt đứng lên, vỗ vỗ vai Lý Trân cười nói:
- Đi ăn cơm trước, chiều nay cùng ta vào cung, phải tạ ơn thánh thượng phong thưởng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.