Chương 41: Chọc người đố kỵ
Đạo Soái Nhị Đại
31/08/2013
Khai Cương Bàn Long kiếm vốn có tên là Bàn Long kiếm, Định Quốc Trảm
Tướng đao cũng là Trảm Tướng đao, chính là vì Lý Thế Dân có ý muốn ban
thưởng cho Đỗ Hà, lại có ý muốn lôi kéo cho nên mới ở phía trước bỏ thêm hai chữ khai cương cùng định quốc.
Bàn Long kiếm, Trảm Tướng đao đều là thần binh lợi khí nổi danh nhân thế, nhất là Bàn Long kiếm.
Bàn Long kiếm là bảo kiếm mà lúc Lý Thế Dân còn thơ ấu vô tình có được, là bội kiếm hắn luôn mang theo bên mình, theo hắn chinh chiến trên chiến trường thật nhiều năm.
Lý Thế Dân gọi người mang tới Bàn Long kiếm, vỏ kiếm giản dị tự nhiên, bình thường không có gì lạ, cũng không có chỗ đặc biệt, nhưng khi Lý Thế Dân vừa rút kiếm ra khỏi vỏ, một cỗ khí tức túc sát tràn ngập khắp cả đại điện, độ ấm tựa hồ liền giảm xuống, lành lạnh sắc bén, kiếm hàn cửu châu.
Thần sắc Đỗ Hà thu liễm, nhìn thanh kiếm dài hơn loại kiếm bình thường tới ba phân, từ thân kiếm tới mũi kiếm lại là một đầu thần long đang phi trên chín tầng trời, thần long tựa hồ đang phun ra ngọn lửa lạnh lẽo, làm cho người ta có cảm giác không rét mà run, phong mang tất lộ.
Hảo kiếm!
Đỗ Hà tán thưởng tận đáy lòng, trên mặt lộ vẻ vui mừng. Đỗ Hà thích kiếm, làm một người giỏi về kiếm thuật, có thể có được một thanh kiếm tốt chứng thật là một chuyện đáng giá cao hứng.
Đúng là kiếm tốt!
Lý Thế Dân thu kiếm trở vào trong bao, nhắc tới cũng lạ, trong tích tắc Bàn Long kiếm trở vào trong bao, khí tức túc sát biến mất không còn nhìn thấy, độ ấm trong điện tựa hồ cũng khôi phục lại bình thường, phong mang hoàn toàn đã bị vỏ kiếm giản dị che giấu.
Đỗ Hà đột nhiên nghĩ tới bên trong “Tam Quốc Diễn Nghĩa”, Tào Tháo có nói một câu, liền buột miệng:
- Long có thể lớn có thể nhỏ, có thể thăng cao có thể ẩn giấu; Lớn thì nuốt mây phun khí, nhỏ thì ẩn giới tàng hình; Thăng thì bay vút lên vũ trụ, ẩn thì ẩn bên trong sóng vỗ ba đào.
Thanh Bàn Long kiếm này cùng vỏ kiếm chính phù hợp với lời nói kia.
Lý Thế Dân nghe xong lời nói này, mắt hổ trừng trừng nhìn Đỗ Hà thật sâu, nói:
- Long theo thời mà biến hóa, giống như người đắc chí mà tung hoành tứ hải. Chính là không biết tiểu tử ngươi là long hay là trùng!
Đỗ Hà cười nói:
- Vậy thì phải hỏi xem Lý thúc thúc hy vọng ta thành long, hay thành trùng!
Hắn lại trừng mắt nhìn thẳng Lý Thế Dân.
Lý Thế Dân ha ha phá lên cười:
- Tiểu tử ngươi quả nhiên là kẻ dối trá, muốn bộ lời nói của ngươi thật sự không dễ dàng!
Hắn đem Bàn Long kiếm vứt cho Đỗ Hà, nghiêm nghị nói:
- Tự nhiên là thành long, hơn nữa còn là nhân trung chi long có thể lập nhiều cái thế công huân cho Đại Đường ta!
Đỗ Hà tiếp nhận Bàn Long kiếm, thở dài thật sâu, nói:
- Vẫn là câu nói kia, ra sức vì nước, muôn chết không từ!
Đỗ Hà nói xong cáo từ rời đi.
Đỗ Hà đi rồi, nụ cười trên mặt Lý Thế Dân càng đậm hơn, hắn duyệt vô số người, thủ hạ dưới tay lại là những anh hùng kiệt xuất. Binh nhân có Lý Tĩnh, Lý Tích, mưu kế có Phòng Huyền Linh, có Đỗ Như Hối, võ giả có Tần Quỳnh, có Uất Trì Kính Đức, bọn họ có ai không phải là nhân vật cái thế có một không hai?
Nhưng Lý Thế Dân có thể làm cho một nhóm anh hùng cái thế cúi đầu nghe lệnh, đây phải nói là bổn sự cực lớn.
Nhưng Đỗ Hà xuất hiện lại làm cho Lý Thế Dân có chút chần chờ không nhìn thấu, từ đầu tới cuối vẫn không hiểu rõ hắn, nhưng càng tiếp xúc lại càng cảm thấy năng lực thần bí của hắn thật sự là càng thêm đáng sợ.
Lý Thế Dân có thể tự tin khống chế được Lý Tĩnh, Lý Tích, Phòng Huyền Linh, Đỗ Như Hối, Tần Quỳnh, Uất Trì Kính Đức…nhưng từ đầu tới cuối vẫn không tự tin có thể hoàn toàn khống chế được thần bí Đỗ Hà.
Hắn cần phải xác nhận sự tồn tại của Đỗ Hà đến tột cùng là lợi hay hại đối với Đại Đường.
Đáp án đúng như trong lòng hắn suy nghĩ, có lẽ hắn không hiểu rõ Đỗ Hà, nhưng hắn có thể khẳng định, Đỗ Hà tồn tại tuyệt đối là không có chỗ xấu đối với Đại Đường. Câu nói “Ra sức vì nước, muôn chết không từ” tuyệt đối là lời nói xuất phát từ sâu trong nội tâm.
Làm một hoàng đế, làm một người thống trị, điều duy nhất mà Lý Thế Dân làm đúng là lấy trí tuệ hải nạp bách xuyên (biển chứa trăm sông) để tiếp nhận sự thần bí của Đỗ Hà, để cho hắn có thể toàn tâm toàn ý dốc sức cho Đại Đường giang sơn.
Đỗ Hà về tới Thái Quốc Công phủ, ánh mắt Đỗ Như Hối vừa nhìn thấy Bàn Long kiếm bên hông Đỗ Hà, thần sắc khẽ biến, hô nhỏ:
- Đây chính là Bàn Long kiếm?
Đỗ Hà gật gật đầu, đem chuyện tạo ra móng ngựa bằng sắt nói cho Đỗ Như Hối.
Đỗ Như Hối nhắm mắt trầm ngâm nửa ngày, nói:
- Việc này đối với kỵ binh Đại Đường ta mà nói chứng thật là phúc âm, kỳ tư diệu tưởng này của nhị lang tuy nói có chút quái dị, nhưng quả thật có lợi cho Đại Đường, vi phụ rất là vui
mừng, nhưng mà…
Hắn hơi lộ vẻ lo lắng, nói:
- Nhị lang còn trẻ tuổi đã được hoàng thượng xem trọng như vậy, lưu ngươi ngủ lại trong cung không nói, hiện giờ còn đem Bàn Long kiếm thiếp thân bên mình chinh chiến sa trường ban thưởng cho ngươi. Vinh sủng như vậy ngay cả những cựu thần như chúng ta còn ít thấy, huống chi là người trẻ tuổi như các ngươi!
- Phụ thân đang lo lắng con quá bộc lộ tài năng?
Đỗ Hà lĩnh hội được ý tứ của Đỗ Như Hối.
Đỗ Như Hối gật gật đầu:
- Vi phụ thân là tể tướng, được ân sủng, ở trong triều đã mơ hồ chọc người ghen ghét. Nhị lang lại chói mắt tới như thế, chỉ sợ đối với tiền đồ của con sẽ bất lợi.
Đỗ Như Hối ở địa vị cao đã sáu năm, đối với mọi sự tình đều nhìn thấy dị thường thông thấu.
Hiện giờ triều đình nhìn qua thật bình tĩnh, nhưng kỳ thật mạch nước ngầm đã bắt đầu khởi động.
Nhất là cuộc đấu tranh giành chức thái tử, Lý Thế Dân đang lúc tráng niên, năm nay bất quá chỉ mới ba mươi sáu ba mươi bảy tuổi, ít nhất còn sống lâu được hai ba mươi năm nữa.
Thái tử lại bất tài, không thích văn hóa thiên triều, trái lại còn thích trộm vặt, tôn trọng văn hóa Đột Quyết, sinh hoạt cá nhân cũng không biết tự kiềm chế.
Trong suốt hai ba mươi năm dài đăng đẵng kia, cũng không ai biết được sẽ có chuyện gì phát sinh.
Mặc dù Đỗ Như Hối không thể khẳng định tương lai có thay đổi trữ quân hay không, nhưng với thông minh tài trí của hắn, mơ hồ đã có điều đoán trước.
Nếu hành vi của thái tử quá khích, mạo phạm tới điểm mấu chốt của Lý Thế Dân, một hồi chính trị gió lốc sẽ không thể tránh né.
Dù sao Đỗ Hà còn quá trẻ tuổi, phong mang quá lộ sẽ trở thành đối tượng cho người khác mượn sức. Ở trung tâm gió lốc chính trị nếu đứng sai cương vị, tất sẽ đem thương tổn đến cho cả gia tộc.
Không hề nghi ngờ, nỗi lo lắng của Đỗ Như Hối thật sự chính xác.
Trong lịch sử Đỗ Hà bởi vì cuộc tranh đấu thái tử mà đứng sai cương vị, cùng Lý Thừa Kiền mật mưu đối phó Lý Thế Dân, kết quả làm cho Đỗ gia thân bại danh liệt.
Nhưng lịch sử đã thay đổi, một Đỗ Hà hoàn toàn mới cũng không còn là tên ăn chơi trác táng trong lịch sử.
Nghe Đỗ Như Hối lo lắng như thế, Đỗ Hà bình tĩnh nói:
- Phụ thân, không biết cha có nghe qua lời nói người không bị người đố kỵ chỉ là kẻ tầm thường! Là kim chung quy cũng có một ngày sẽ sáng lên, là long cũng sẽ có một ngày bay cao chín tầng trời. Dù ở sâu dưới đất, cũng không che giấu được ánh sáng của hoàng kim, ở sâu trong đầm, cũng không cách ngăn cản thần long bay cao. Cũng giống như phụ thân, phụ thân kinh tài tuyệt diễm, có thể đoạn đại sự, nếu phụ thân quyết đoán đại sự cơ hồ như kim khẩu ngọc ngôn của hoàng thượng, hoàng thượng đều nghe theo. Bực quang vinh như vậy há lại không làm người đố kỵ! Nhưng vậy thì sao, phụ thân không phải sống rất thoải mái? Con đã có đảm lượng đứng ra, tự nhiên không sợ gì âm mưu quỷ kế. Có lẽ lời nói này của con có chút tự đại, nhưng hài nhi nếu không học được vấp ngã sẽ không học được cách đi đường. Cũng giống như con, nếu không bị những loại âm mưu quỷ kế tẩy lễ, làm sao có thể thành tựu đại sự được như cha. Huống chi…
Đỗ Hà nở nụ cười:
- Con chính là một nhị thế tổ, cho dù có xông vào đại họa, bên trên không phải còn có phụ thân làm chỗ dựa đúng không!
Hắn nói xong nghịch ngợm trừng mắt nhìn Đỗ Như Hối.
Đỗ Như Hối cười mắng một câu, đối với câu trả lời của Đỗ Hà cũng rất vừa lòng, vuốt râu cười khẽ:
- Nhị lang dám làm dám sấm, là do vi phụ quá lo lắng mà thôi.
Hai người còn đang nói chuyện phiếm, người hầu đột nhiên báo lại Lý Thế Dân sai người đưa tới một bàn tay gấu, ủy lạo Đỗ gia.
- Tay gấu?
Ánh mắt Đỗ Như Hối sáng lên, nói:
- Hôm nay vi phụ lại dính mặt mũi của nhị lang!
Hắn đã nhìn ra, Lý Thế Dân ban thưởng bàn tay gấu chủ yếu là cho Đỗ Hà.
Bàn Long kiếm, Trảm Tướng đao đều là thần binh lợi khí nổi danh nhân thế, nhất là Bàn Long kiếm.
Bàn Long kiếm là bảo kiếm mà lúc Lý Thế Dân còn thơ ấu vô tình có được, là bội kiếm hắn luôn mang theo bên mình, theo hắn chinh chiến trên chiến trường thật nhiều năm.
Lý Thế Dân gọi người mang tới Bàn Long kiếm, vỏ kiếm giản dị tự nhiên, bình thường không có gì lạ, cũng không có chỗ đặc biệt, nhưng khi Lý Thế Dân vừa rút kiếm ra khỏi vỏ, một cỗ khí tức túc sát tràn ngập khắp cả đại điện, độ ấm tựa hồ liền giảm xuống, lành lạnh sắc bén, kiếm hàn cửu châu.
Thần sắc Đỗ Hà thu liễm, nhìn thanh kiếm dài hơn loại kiếm bình thường tới ba phân, từ thân kiếm tới mũi kiếm lại là một đầu thần long đang phi trên chín tầng trời, thần long tựa hồ đang phun ra ngọn lửa lạnh lẽo, làm cho người ta có cảm giác không rét mà run, phong mang tất lộ.
Hảo kiếm!
Đỗ Hà tán thưởng tận đáy lòng, trên mặt lộ vẻ vui mừng. Đỗ Hà thích kiếm, làm một người giỏi về kiếm thuật, có thể có được một thanh kiếm tốt chứng thật là một chuyện đáng giá cao hứng.
Đúng là kiếm tốt!
Lý Thế Dân thu kiếm trở vào trong bao, nhắc tới cũng lạ, trong tích tắc Bàn Long kiếm trở vào trong bao, khí tức túc sát biến mất không còn nhìn thấy, độ ấm trong điện tựa hồ cũng khôi phục lại bình thường, phong mang hoàn toàn đã bị vỏ kiếm giản dị che giấu.
Đỗ Hà đột nhiên nghĩ tới bên trong “Tam Quốc Diễn Nghĩa”, Tào Tháo có nói một câu, liền buột miệng:
- Long có thể lớn có thể nhỏ, có thể thăng cao có thể ẩn giấu; Lớn thì nuốt mây phun khí, nhỏ thì ẩn giới tàng hình; Thăng thì bay vút lên vũ trụ, ẩn thì ẩn bên trong sóng vỗ ba đào.
Thanh Bàn Long kiếm này cùng vỏ kiếm chính phù hợp với lời nói kia.
Lý Thế Dân nghe xong lời nói này, mắt hổ trừng trừng nhìn Đỗ Hà thật sâu, nói:
- Long theo thời mà biến hóa, giống như người đắc chí mà tung hoành tứ hải. Chính là không biết tiểu tử ngươi là long hay là trùng!
Đỗ Hà cười nói:
- Vậy thì phải hỏi xem Lý thúc thúc hy vọng ta thành long, hay thành trùng!
Hắn lại trừng mắt nhìn thẳng Lý Thế Dân.
Lý Thế Dân ha ha phá lên cười:
- Tiểu tử ngươi quả nhiên là kẻ dối trá, muốn bộ lời nói của ngươi thật sự không dễ dàng!
Hắn đem Bàn Long kiếm vứt cho Đỗ Hà, nghiêm nghị nói:
- Tự nhiên là thành long, hơn nữa còn là nhân trung chi long có thể lập nhiều cái thế công huân cho Đại Đường ta!
Đỗ Hà tiếp nhận Bàn Long kiếm, thở dài thật sâu, nói:
- Vẫn là câu nói kia, ra sức vì nước, muôn chết không từ!
Đỗ Hà nói xong cáo từ rời đi.
Đỗ Hà đi rồi, nụ cười trên mặt Lý Thế Dân càng đậm hơn, hắn duyệt vô số người, thủ hạ dưới tay lại là những anh hùng kiệt xuất. Binh nhân có Lý Tĩnh, Lý Tích, mưu kế có Phòng Huyền Linh, có Đỗ Như Hối, võ giả có Tần Quỳnh, có Uất Trì Kính Đức, bọn họ có ai không phải là nhân vật cái thế có một không hai?
Nhưng Lý Thế Dân có thể làm cho một nhóm anh hùng cái thế cúi đầu nghe lệnh, đây phải nói là bổn sự cực lớn.
Nhưng Đỗ Hà xuất hiện lại làm cho Lý Thế Dân có chút chần chờ không nhìn thấu, từ đầu tới cuối vẫn không hiểu rõ hắn, nhưng càng tiếp xúc lại càng cảm thấy năng lực thần bí của hắn thật sự là càng thêm đáng sợ.
Lý Thế Dân có thể tự tin khống chế được Lý Tĩnh, Lý Tích, Phòng Huyền Linh, Đỗ Như Hối, Tần Quỳnh, Uất Trì Kính Đức…nhưng từ đầu tới cuối vẫn không tự tin có thể hoàn toàn khống chế được thần bí Đỗ Hà.
Hắn cần phải xác nhận sự tồn tại của Đỗ Hà đến tột cùng là lợi hay hại đối với Đại Đường.
Đáp án đúng như trong lòng hắn suy nghĩ, có lẽ hắn không hiểu rõ Đỗ Hà, nhưng hắn có thể khẳng định, Đỗ Hà tồn tại tuyệt đối là không có chỗ xấu đối với Đại Đường. Câu nói “Ra sức vì nước, muôn chết không từ” tuyệt đối là lời nói xuất phát từ sâu trong nội tâm.
Làm một hoàng đế, làm một người thống trị, điều duy nhất mà Lý Thế Dân làm đúng là lấy trí tuệ hải nạp bách xuyên (biển chứa trăm sông) để tiếp nhận sự thần bí của Đỗ Hà, để cho hắn có thể toàn tâm toàn ý dốc sức cho Đại Đường giang sơn.
Đỗ Hà về tới Thái Quốc Công phủ, ánh mắt Đỗ Như Hối vừa nhìn thấy Bàn Long kiếm bên hông Đỗ Hà, thần sắc khẽ biến, hô nhỏ:
- Đây chính là Bàn Long kiếm?
Đỗ Hà gật gật đầu, đem chuyện tạo ra móng ngựa bằng sắt nói cho Đỗ Như Hối.
Đỗ Như Hối nhắm mắt trầm ngâm nửa ngày, nói:
- Việc này đối với kỵ binh Đại Đường ta mà nói chứng thật là phúc âm, kỳ tư diệu tưởng này của nhị lang tuy nói có chút quái dị, nhưng quả thật có lợi cho Đại Đường, vi phụ rất là vui
mừng, nhưng mà…
Hắn hơi lộ vẻ lo lắng, nói:
- Nhị lang còn trẻ tuổi đã được hoàng thượng xem trọng như vậy, lưu ngươi ngủ lại trong cung không nói, hiện giờ còn đem Bàn Long kiếm thiếp thân bên mình chinh chiến sa trường ban thưởng cho ngươi. Vinh sủng như vậy ngay cả những cựu thần như chúng ta còn ít thấy, huống chi là người trẻ tuổi như các ngươi!
- Phụ thân đang lo lắng con quá bộc lộ tài năng?
Đỗ Hà lĩnh hội được ý tứ của Đỗ Như Hối.
Đỗ Như Hối gật gật đầu:
- Vi phụ thân là tể tướng, được ân sủng, ở trong triều đã mơ hồ chọc người ghen ghét. Nhị lang lại chói mắt tới như thế, chỉ sợ đối với tiền đồ của con sẽ bất lợi.
Đỗ Như Hối ở địa vị cao đã sáu năm, đối với mọi sự tình đều nhìn thấy dị thường thông thấu.
Hiện giờ triều đình nhìn qua thật bình tĩnh, nhưng kỳ thật mạch nước ngầm đã bắt đầu khởi động.
Nhất là cuộc đấu tranh giành chức thái tử, Lý Thế Dân đang lúc tráng niên, năm nay bất quá chỉ mới ba mươi sáu ba mươi bảy tuổi, ít nhất còn sống lâu được hai ba mươi năm nữa.
Thái tử lại bất tài, không thích văn hóa thiên triều, trái lại còn thích trộm vặt, tôn trọng văn hóa Đột Quyết, sinh hoạt cá nhân cũng không biết tự kiềm chế.
Trong suốt hai ba mươi năm dài đăng đẵng kia, cũng không ai biết được sẽ có chuyện gì phát sinh.
Mặc dù Đỗ Như Hối không thể khẳng định tương lai có thay đổi trữ quân hay không, nhưng với thông minh tài trí của hắn, mơ hồ đã có điều đoán trước.
Nếu hành vi của thái tử quá khích, mạo phạm tới điểm mấu chốt của Lý Thế Dân, một hồi chính trị gió lốc sẽ không thể tránh né.
Dù sao Đỗ Hà còn quá trẻ tuổi, phong mang quá lộ sẽ trở thành đối tượng cho người khác mượn sức. Ở trung tâm gió lốc chính trị nếu đứng sai cương vị, tất sẽ đem thương tổn đến cho cả gia tộc.
Không hề nghi ngờ, nỗi lo lắng của Đỗ Như Hối thật sự chính xác.
Trong lịch sử Đỗ Hà bởi vì cuộc tranh đấu thái tử mà đứng sai cương vị, cùng Lý Thừa Kiền mật mưu đối phó Lý Thế Dân, kết quả làm cho Đỗ gia thân bại danh liệt.
Nhưng lịch sử đã thay đổi, một Đỗ Hà hoàn toàn mới cũng không còn là tên ăn chơi trác táng trong lịch sử.
Nghe Đỗ Như Hối lo lắng như thế, Đỗ Hà bình tĩnh nói:
- Phụ thân, không biết cha có nghe qua lời nói người không bị người đố kỵ chỉ là kẻ tầm thường! Là kim chung quy cũng có một ngày sẽ sáng lên, là long cũng sẽ có một ngày bay cao chín tầng trời. Dù ở sâu dưới đất, cũng không che giấu được ánh sáng của hoàng kim, ở sâu trong đầm, cũng không cách ngăn cản thần long bay cao. Cũng giống như phụ thân, phụ thân kinh tài tuyệt diễm, có thể đoạn đại sự, nếu phụ thân quyết đoán đại sự cơ hồ như kim khẩu ngọc ngôn của hoàng thượng, hoàng thượng đều nghe theo. Bực quang vinh như vậy há lại không làm người đố kỵ! Nhưng vậy thì sao, phụ thân không phải sống rất thoải mái? Con đã có đảm lượng đứng ra, tự nhiên không sợ gì âm mưu quỷ kế. Có lẽ lời nói này của con có chút tự đại, nhưng hài nhi nếu không học được vấp ngã sẽ không học được cách đi đường. Cũng giống như con, nếu không bị những loại âm mưu quỷ kế tẩy lễ, làm sao có thể thành tựu đại sự được như cha. Huống chi…
Đỗ Hà nở nụ cười:
- Con chính là một nhị thế tổ, cho dù có xông vào đại họa, bên trên không phải còn có phụ thân làm chỗ dựa đúng không!
Hắn nói xong nghịch ngợm trừng mắt nhìn Đỗ Như Hối.
Đỗ Như Hối cười mắng một câu, đối với câu trả lời của Đỗ Hà cũng rất vừa lòng, vuốt râu cười khẽ:
- Nhị lang dám làm dám sấm, là do vi phụ quá lo lắng mà thôi.
Hai người còn đang nói chuyện phiếm, người hầu đột nhiên báo lại Lý Thế Dân sai người đưa tới một bàn tay gấu, ủy lạo Đỗ gia.
- Tay gấu?
Ánh mắt Đỗ Như Hối sáng lên, nói:
- Hôm nay vi phụ lại dính mặt mũi của nhị lang!
Hắn đã nhìn ra, Lý Thế Dân ban thưởng bàn tay gấu chủ yếu là cho Đỗ Hà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.