Chương 42: Trưởng Tôn lão hồ ly
Đạo Soái Nhị Đại
31/08/2013
Phía thành đông Trường An, trong một trang viên xa hoa lộng lẫy, khí
tượng rộng lớn, từng ngọn cây cọng cỏ nhất sơn nhất thủy hiện rõ quý khí đại phú đại quý, hai tòa sư tử đá bên ngoài cổng trang viện quý trọng
ngàn cân, biểu hiện rõ địa vị của gia chủ bên trong.
Đúng phía trước thạch sư, có thể thấy được bốn chữ “Triệu Quốc Công phủ” thật lớn, bên dưới lạc khoản khắc chữ của Lý Thế Dân.
Có thể làm cho Lý Thế Dân tự tay viết chữ lưu niệm tặng biển ở đương thời, chỉ có Triệu Quốc Công Trưởng Tôn Vô Kỵ. Trưởng Tôn Vô Kỵ là anh vợ của Lý Thế Dân, trong quá trình thống nhất thiên hạ, không có công lao gì hiển hách nhưng là đại thần đi theo hắn sớm nhất, là tâm phúc mà Lý Thế Dân tín nhiệm nhất.
Giờ phút này Trưởng Tôn Vô Kỵ cùng con trai trưởng của hắn là Trưởng Tôn Trùng đang thương nghị công việc trong gia tộc.
Trưởng Tôn Trùng đã không còn khí chất ôn văn nho nhã, vẻ mặt suy sút, mất mát, lại mang theo vẻ không cam lòng, bất mãn, ghen ghét nói:
- Phụ thân, hoàng thượng làm sao lại sủng ái Đỗ Hà như thế, lưu hắn nghỉ đêm trong hoàng cung không nói, còn đem cả bội kiếm của mình ban cho hắn!
Trưởng Tôn Vô Kỵ có chút thất vọng lắc đầu, nhìn Trưởng Tôn Trùng, là ái tử cũng là trưởng tử, có cảm giác tiếc nuối như rèn sắt không thành thép.
- Con sai lầm rồi!
Hắn cải chính thái độ của Trưởng Tôn Trùng, nói:
- Hoàng thượng chưa bao giờ sủng ái bất cứ kẻ nào hơn kẻ nào, chưa bao giờ. Hắn ưu đãi Đỗ Hà như thế nguyên nhân chỉ có một, chính là vì Đỗ Hà đáng giá hắn làm như thế!
Trên mặt Trưởng Tôn Vô Kỵ không chút biểu tình, chỉ nhẹ nhàng chậm rãi nói, tựa hồ đang nhắc tới một chuyện không liên quan gì tới mình.
- Hoàng thượng là một vị quân vương chưa từng có trên đời này, bất luận là ai, chỉ cần ngươi có năng lực, chỉ cần ngươi tài cán làm ra cống hiến cho Đại Đường vương triều, hắn sẽ trọng dụng ngươi, xem trọng ngươi.
Cho nên, ngươi không thể trách hoàng thượng bất công, chỉ có thể oán chính mình không bằng Đỗ Hà!
- Không bằng Đỗ Hà!
Trưởng Tôn Trùng nghe xong lời này, nhất thời đỏ mắt, hô hấp dồn dập, không chút bình tĩnh.
- Không bằng Đỗ Hà, làm sao có thể, con làm sao không bằng hắn?
Hắn có chút thất thanh rít gào, từ nhỏ đến lớn Đỗ Hà đều là người bị hắn giẫm nát dưới chân, muốn cho hắn thừa nhận bản thân không bằng Đỗ Hà, đó là việc không thể nào.
- Điểm ấy con cũng không bằng hắn!
Trưởng Tôn Vô Kỵ nghe Trưởng Tôn Trùng rít gào, trong lòng âm thầm thở dài, sắc mặt vẫn thản nhiên.
- Con không bằng vẻ bình tĩnh của hắn, không quả cảm bằng hắn, càng không có bản lĩnh Thái Sơn sụp đổ trước mắt mà không đổi sắc!
Trưởng Tôn Vô Kỵ nhớ lại lần đầu tiên mình gặp mặt Đỗ Hà tại Thái Y Thự.
Đối mặt hoàng đế, đối mặt Ngụy Chinh chỉ trích, Đỗ Hà biểu hiện vô cùng bình tĩnh, căn bản không giống một đứa trẻ chỉ mới mười lăm tuổi.
Khi đó hắn biểu hiện nhanh trí vượt ngoài dự liệu, cho dù là Ngụy Chinh cũng bị hắn làm đến mức không trả lời được.
Từ đó trở đi, Trưởng Tôn Vô Kỵ đã đem Đỗ Hà ghi tạc vào đáy lòng, bởi vì hắn biết Đỗ Hà xuất hiện, rất có thể có ý nghĩa kiếp sống chính trị của hắn sẽ xuất hiện thêm một kình địch.
Bởi vì Đỗ Hà là con của Đỗ Như Hối.
Đỗ Như Hối, Phòng Huyền Linh là địch thủ lớn nhất trên con đường chính trị của hắn hiện giờ.
Có bọn họ, thân phận ngoại thích của hắn thực khó thể nắm giữ được quyền to trong triều.
Làm lão hồ ly giảo hoạt nhất trong Đại Đường vương triều, sớm thấy rõ đối thủ của mình trên triều đình, hắn không động chính vì thời cơ chưa đúng.
Hiện giờ Đại Đường còn đang bồng bột phát triển, Lý Thế Dân ỷ lại nhất là hai người giỏi mưu kế như Phòng Huyền Linh cùng Đỗ Như Hối. Hai người này hiện giờ đối với Lý Thế Dân mà nói cũng giống như phụ tá đắc lực, ai châm chích bọn họ cũng giống như khảm cánh tay của Lý Thế Dân.
Chuyện ngu xuẩn như vậy Trưởng Tôn Vô Kỵ quyết định sẽ không đi làm.
Ngay mặt không được, Trưởng Tôn Vô Kỵ áp dụng biện pháp cổ hủ chính là nhúng tay từ Đỗ Hà, lấy Đỗ Hà đến kéo suy sụp Đỗ Như Hối.
Nguyên bản mưu kế mà Trưởng Tôn Vô Kỵ vẫn luôn lấy làm ngạo đã sắp thành công.
Đỗ Như Hối thân là tể tướng, Đại Đường mới lập, mọi việc phức tạp, thân thể cũng không quá khỏe mạnh, mơ hồ có chút không chống đỡ nổi.
Trưởng Tôn Vô Kỵ âm thầm dùng Đỗ Hà đến đả kích Đỗ Như Hối, nhiều lần cho Trưởng Tôn Trùng mật mưu hãm hại Đỗ Hà, làm Đỗ Hà vốn đã có bản tính tồi tệ liền trở thành ăn chơi trác tác nổi tiếng nhất Trường An.
Làm cho Đỗ Như Hối vừa bị chuyện quốc sự quấn thân, vừa vì phá gia chi tử như Đỗ Hà mà lo lắng, mà tức giận.
Trinh Quán bốn năm, Đỗ Như Hối vì chuyện Đỗ Hà trộm Phỉ Thúy ngự tứ trong nhà đi cầm đổi tiền đánh bạc mà tức giận đến bệnh nặng không dậy nổi, suýt nữa đã chết.
Chỉ hận Lý Tĩnh, chỉ hận Dược Vương Tôn Tư Mạc, đã hủy hết thảy mưu kế của hắn.
Bởi vì Lý Tĩnh trên đường vận chuyển Truyền quốc ngọc tỷ không hiểu vì sao lại bị hôn mê, Lý Thế Dân mời Tôn Tư Mạc đến trị liệu cho hắn, vừa lúc gặp phải chuyện Đỗ Như Hối bị bệnh tình nguy kịch, Tôn Tư Mạc thuận đường chữa trị, lại nhờ vào diệu thủ cứu sống được Đỗ Như Hối.
Thiên ý như thế, Trưởng Tôn Vô Kỵ chỉ có thể tiếp tục lợi dụng Đỗ Hà chèn ép Đỗ Như Hối.
Mắt thấy đã sắp thành công, Đỗ Hà lại vì bệnh mất trí nhớ mà tính tình đại biến, cơ hồ đã biến thành một người khác. Đỗ Như Hối lại vì chuyện ái tử đổi tính, tâm tình khoan khoái, tinh thần cùng thân thể càng ngày càng tốt, khiến mưu đồ bí mật nhiều năm của hắn giống như kiếm củi ba năm bị thiêu trong một giờ.
Trưởng Tôn Vô Kỵ thua bại mà không hiểu tại sao, nhưng chỉ đành chịu.
Hắn giảo hoạt như hồ ly, sức chịu đựng còn hơn cả lão quy. Hắn đợi, hắn tin tưởng cuối cùng mình sẽ đợi được thời cơ tiến đến.
Trưởng Tôn Vô Kỵ hắn chung quy sẽ có một ngày có thể trở thành quyền thần có thực lực nhất Đại Đường, mà không phải giống như hiện giờ, không có hư danh, cũng không có thực quyền, mang thân phận là Khai Phủ Nghi Đồng Tam Ti, Tư Không, Tư Đồ gì đó.
- Phụ thân, cha giúp đỡ con đi! Con…con là thật tâm thích biểu muội, mất đi biểu muội, con… con thật không biết nên làm sao bây giờ!
Trưởng Tôn Trùng nhìn phụ thân cầu xin.
- Đồ khốn!
Trên gương mặt giống như ngàn năm không thay đổi của Trưởng Tôn Vô Kỵ rốt cục lộ ra một tia lửa giận, hắn tự xưng là có thể mưu tính hết thảy, nhưng có một số việc vẫn không nằm trong dự liệu của hắn.
Nhất là chuyện giữa Trưởng Tôn Trùng cùng Trường Nhạc. Trường Nhạc công chúa được Lý Thế Dân cùng Trưởng Tôn hoàng hậu sủng ái thế nào, mọi người đều biết.
Nếu ai cưới Trường Nhạc công chúa, thăng chức thật nhanh là chuyện nhất định.
Sở dĩ Trưởng Tôn Vô Kỵ chậm chạp không để Trưởng Tôn Trùng thực hiện quan lễ nhập triều làm quan, chính là vì thế. Chỉ cần có thể cưới Trường Nhạc công chúa, kiếp sống chính trị của Trưởng Tôn Trùng sẽ thuận buồm xuôi gió, ít nhất có thể miễn được mười lăm năm công sức làm việc.
Trưởng Tôn Vô Kỵ cực lực muốn thúc đẩy hôn sự này, nhưng hoàn toàn không ngờ được hôn sự còn chưa định chính Trưởng Tôn Trùng đã bị hãm sâu vào.
Vì một nữ tử, Trưởng Tôn Trùng lại uất ức như thế, trong lòng Trưởng Tôn Vô Kỵ không khỏi giận dữ.
Nhưng rất nhanh Trưởng Tôn Vô Kỵ đã khôi phục lại vẻ mặt bình thản, nói:
- Việc này con đừng nên ôm hy vọng quá lớn thì tốt hơn!
- Vì sao?
Thần sắc Trưởng Tôn Trùng hoảng sợ, đối với Trường Nhạc công chúa hắn thật sự yêu thích thâm sâu:
- Là bởi vì Đỗ Hà?
Trong mắt hắn lộ vẻ tàn độc, nghiến răng nghiến lợi.
- Không, là bởi vì hoàng thượng!
Tận đáy lòng Trưởng Tôn Vô Kỵ cũng có chút bi ai, mình có mười hai con trai, thế nhưng không có một người nào, không có một ai có thể đào tạo thành tài, một người có vẻ xuất sắc nhất là Trưởng Tôn Trùng lại bởi vì chuyện liên quan tới Trường Nhạc công chúa mà đánh mất chính mình.
Trưởng Tôn Vô Kỵ thở dài nói:
- Ở Đại Đường làm thần tử, con có thể không biết bất cứ địch nhân nào, nhưng con không thể không biết hoàng thượng. Hoàng thượng là nhân vật bậc nào? Năm nay con mười tám tuổi, lại vô tích sự, mà hoàng thượng lúc mười tám tuổi, đã bắt đầu khuyên bảo tiên hoàng ám tụ thực lực, chuẩn bị tranh đoạt thiên hạ. Thái độ làm người của hoàng thượng vừa ý nhất chính là có năng lực, ghét nhất chính là ăn chơi trác táng dựa dẫm người nhà. Con làm một việc sai lầm nhỏ, chính là nhắm vào La Thông, khiến hoàng thượng bắt được, con cảm thấy hắn còn có thể đem đứa con gái mình yêu thương nhất gả cho con sao?
Sắc mặt Trưởng Tôn Trùng trắng bệch.
- Cũng được!
Trưởng Tôn Vô Kỵ lắc đầu nói:
- Qua thêm một tháng là sinh thần của hoàng hậu, vi phụ tạo cho con một cơ hội cuối cùng. Ở chỗ hoàng thượng không thể thực hiện được, ở bên hoàng hậu là đường ra cuối cùng của con!
Trưởng Tôn Vô Kỵ cũng không muốn bỏ qua như vậy, có thể cưới được Trường Nhạc công chúa, không chỉ là Trưởng Tôn Trùng, dù chính Trưởng Tôn Vô Kỵ cũng có được chỗ tốt thật lớn!
- Về phần Đỗ Hà!
Trưởng Tôn Vô Kỵ âm hiểm nở nụ cười:
- Tiểu tử này có chút kỹ năng, nhưng ta tự có biện pháp đối phó hắn!
Đúng phía trước thạch sư, có thể thấy được bốn chữ “Triệu Quốc Công phủ” thật lớn, bên dưới lạc khoản khắc chữ của Lý Thế Dân.
Có thể làm cho Lý Thế Dân tự tay viết chữ lưu niệm tặng biển ở đương thời, chỉ có Triệu Quốc Công Trưởng Tôn Vô Kỵ. Trưởng Tôn Vô Kỵ là anh vợ của Lý Thế Dân, trong quá trình thống nhất thiên hạ, không có công lao gì hiển hách nhưng là đại thần đi theo hắn sớm nhất, là tâm phúc mà Lý Thế Dân tín nhiệm nhất.
Giờ phút này Trưởng Tôn Vô Kỵ cùng con trai trưởng của hắn là Trưởng Tôn Trùng đang thương nghị công việc trong gia tộc.
Trưởng Tôn Trùng đã không còn khí chất ôn văn nho nhã, vẻ mặt suy sút, mất mát, lại mang theo vẻ không cam lòng, bất mãn, ghen ghét nói:
- Phụ thân, hoàng thượng làm sao lại sủng ái Đỗ Hà như thế, lưu hắn nghỉ đêm trong hoàng cung không nói, còn đem cả bội kiếm của mình ban cho hắn!
Trưởng Tôn Vô Kỵ có chút thất vọng lắc đầu, nhìn Trưởng Tôn Trùng, là ái tử cũng là trưởng tử, có cảm giác tiếc nuối như rèn sắt không thành thép.
- Con sai lầm rồi!
Hắn cải chính thái độ của Trưởng Tôn Trùng, nói:
- Hoàng thượng chưa bao giờ sủng ái bất cứ kẻ nào hơn kẻ nào, chưa bao giờ. Hắn ưu đãi Đỗ Hà như thế nguyên nhân chỉ có một, chính là vì Đỗ Hà đáng giá hắn làm như thế!
Trên mặt Trưởng Tôn Vô Kỵ không chút biểu tình, chỉ nhẹ nhàng chậm rãi nói, tựa hồ đang nhắc tới một chuyện không liên quan gì tới mình.
- Hoàng thượng là một vị quân vương chưa từng có trên đời này, bất luận là ai, chỉ cần ngươi có năng lực, chỉ cần ngươi tài cán làm ra cống hiến cho Đại Đường vương triều, hắn sẽ trọng dụng ngươi, xem trọng ngươi.
Cho nên, ngươi không thể trách hoàng thượng bất công, chỉ có thể oán chính mình không bằng Đỗ Hà!
- Không bằng Đỗ Hà!
Trưởng Tôn Trùng nghe xong lời này, nhất thời đỏ mắt, hô hấp dồn dập, không chút bình tĩnh.
- Không bằng Đỗ Hà, làm sao có thể, con làm sao không bằng hắn?
Hắn có chút thất thanh rít gào, từ nhỏ đến lớn Đỗ Hà đều là người bị hắn giẫm nát dưới chân, muốn cho hắn thừa nhận bản thân không bằng Đỗ Hà, đó là việc không thể nào.
- Điểm ấy con cũng không bằng hắn!
Trưởng Tôn Vô Kỵ nghe Trưởng Tôn Trùng rít gào, trong lòng âm thầm thở dài, sắc mặt vẫn thản nhiên.
- Con không bằng vẻ bình tĩnh của hắn, không quả cảm bằng hắn, càng không có bản lĩnh Thái Sơn sụp đổ trước mắt mà không đổi sắc!
Trưởng Tôn Vô Kỵ nhớ lại lần đầu tiên mình gặp mặt Đỗ Hà tại Thái Y Thự.
Đối mặt hoàng đế, đối mặt Ngụy Chinh chỉ trích, Đỗ Hà biểu hiện vô cùng bình tĩnh, căn bản không giống một đứa trẻ chỉ mới mười lăm tuổi.
Khi đó hắn biểu hiện nhanh trí vượt ngoài dự liệu, cho dù là Ngụy Chinh cũng bị hắn làm đến mức không trả lời được.
Từ đó trở đi, Trưởng Tôn Vô Kỵ đã đem Đỗ Hà ghi tạc vào đáy lòng, bởi vì hắn biết Đỗ Hà xuất hiện, rất có thể có ý nghĩa kiếp sống chính trị của hắn sẽ xuất hiện thêm một kình địch.
Bởi vì Đỗ Hà là con của Đỗ Như Hối.
Đỗ Như Hối, Phòng Huyền Linh là địch thủ lớn nhất trên con đường chính trị của hắn hiện giờ.
Có bọn họ, thân phận ngoại thích của hắn thực khó thể nắm giữ được quyền to trong triều.
Làm lão hồ ly giảo hoạt nhất trong Đại Đường vương triều, sớm thấy rõ đối thủ của mình trên triều đình, hắn không động chính vì thời cơ chưa đúng.
Hiện giờ Đại Đường còn đang bồng bột phát triển, Lý Thế Dân ỷ lại nhất là hai người giỏi mưu kế như Phòng Huyền Linh cùng Đỗ Như Hối. Hai người này hiện giờ đối với Lý Thế Dân mà nói cũng giống như phụ tá đắc lực, ai châm chích bọn họ cũng giống như khảm cánh tay của Lý Thế Dân.
Chuyện ngu xuẩn như vậy Trưởng Tôn Vô Kỵ quyết định sẽ không đi làm.
Ngay mặt không được, Trưởng Tôn Vô Kỵ áp dụng biện pháp cổ hủ chính là nhúng tay từ Đỗ Hà, lấy Đỗ Hà đến kéo suy sụp Đỗ Như Hối.
Nguyên bản mưu kế mà Trưởng Tôn Vô Kỵ vẫn luôn lấy làm ngạo đã sắp thành công.
Đỗ Như Hối thân là tể tướng, Đại Đường mới lập, mọi việc phức tạp, thân thể cũng không quá khỏe mạnh, mơ hồ có chút không chống đỡ nổi.
Trưởng Tôn Vô Kỵ âm thầm dùng Đỗ Hà đến đả kích Đỗ Như Hối, nhiều lần cho Trưởng Tôn Trùng mật mưu hãm hại Đỗ Hà, làm Đỗ Hà vốn đã có bản tính tồi tệ liền trở thành ăn chơi trác tác nổi tiếng nhất Trường An.
Làm cho Đỗ Như Hối vừa bị chuyện quốc sự quấn thân, vừa vì phá gia chi tử như Đỗ Hà mà lo lắng, mà tức giận.
Trinh Quán bốn năm, Đỗ Như Hối vì chuyện Đỗ Hà trộm Phỉ Thúy ngự tứ trong nhà đi cầm đổi tiền đánh bạc mà tức giận đến bệnh nặng không dậy nổi, suýt nữa đã chết.
Chỉ hận Lý Tĩnh, chỉ hận Dược Vương Tôn Tư Mạc, đã hủy hết thảy mưu kế của hắn.
Bởi vì Lý Tĩnh trên đường vận chuyển Truyền quốc ngọc tỷ không hiểu vì sao lại bị hôn mê, Lý Thế Dân mời Tôn Tư Mạc đến trị liệu cho hắn, vừa lúc gặp phải chuyện Đỗ Như Hối bị bệnh tình nguy kịch, Tôn Tư Mạc thuận đường chữa trị, lại nhờ vào diệu thủ cứu sống được Đỗ Như Hối.
Thiên ý như thế, Trưởng Tôn Vô Kỵ chỉ có thể tiếp tục lợi dụng Đỗ Hà chèn ép Đỗ Như Hối.
Mắt thấy đã sắp thành công, Đỗ Hà lại vì bệnh mất trí nhớ mà tính tình đại biến, cơ hồ đã biến thành một người khác. Đỗ Như Hối lại vì chuyện ái tử đổi tính, tâm tình khoan khoái, tinh thần cùng thân thể càng ngày càng tốt, khiến mưu đồ bí mật nhiều năm của hắn giống như kiếm củi ba năm bị thiêu trong một giờ.
Trưởng Tôn Vô Kỵ thua bại mà không hiểu tại sao, nhưng chỉ đành chịu.
Hắn giảo hoạt như hồ ly, sức chịu đựng còn hơn cả lão quy. Hắn đợi, hắn tin tưởng cuối cùng mình sẽ đợi được thời cơ tiến đến.
Trưởng Tôn Vô Kỵ hắn chung quy sẽ có một ngày có thể trở thành quyền thần có thực lực nhất Đại Đường, mà không phải giống như hiện giờ, không có hư danh, cũng không có thực quyền, mang thân phận là Khai Phủ Nghi Đồng Tam Ti, Tư Không, Tư Đồ gì đó.
- Phụ thân, cha giúp đỡ con đi! Con…con là thật tâm thích biểu muội, mất đi biểu muội, con… con thật không biết nên làm sao bây giờ!
Trưởng Tôn Trùng nhìn phụ thân cầu xin.
- Đồ khốn!
Trên gương mặt giống như ngàn năm không thay đổi của Trưởng Tôn Vô Kỵ rốt cục lộ ra một tia lửa giận, hắn tự xưng là có thể mưu tính hết thảy, nhưng có một số việc vẫn không nằm trong dự liệu của hắn.
Nhất là chuyện giữa Trưởng Tôn Trùng cùng Trường Nhạc. Trường Nhạc công chúa được Lý Thế Dân cùng Trưởng Tôn hoàng hậu sủng ái thế nào, mọi người đều biết.
Nếu ai cưới Trường Nhạc công chúa, thăng chức thật nhanh là chuyện nhất định.
Sở dĩ Trưởng Tôn Vô Kỵ chậm chạp không để Trưởng Tôn Trùng thực hiện quan lễ nhập triều làm quan, chính là vì thế. Chỉ cần có thể cưới Trường Nhạc công chúa, kiếp sống chính trị của Trưởng Tôn Trùng sẽ thuận buồm xuôi gió, ít nhất có thể miễn được mười lăm năm công sức làm việc.
Trưởng Tôn Vô Kỵ cực lực muốn thúc đẩy hôn sự này, nhưng hoàn toàn không ngờ được hôn sự còn chưa định chính Trưởng Tôn Trùng đã bị hãm sâu vào.
Vì một nữ tử, Trưởng Tôn Trùng lại uất ức như thế, trong lòng Trưởng Tôn Vô Kỵ không khỏi giận dữ.
Nhưng rất nhanh Trưởng Tôn Vô Kỵ đã khôi phục lại vẻ mặt bình thản, nói:
- Việc này con đừng nên ôm hy vọng quá lớn thì tốt hơn!
- Vì sao?
Thần sắc Trưởng Tôn Trùng hoảng sợ, đối với Trường Nhạc công chúa hắn thật sự yêu thích thâm sâu:
- Là bởi vì Đỗ Hà?
Trong mắt hắn lộ vẻ tàn độc, nghiến răng nghiến lợi.
- Không, là bởi vì hoàng thượng!
Tận đáy lòng Trưởng Tôn Vô Kỵ cũng có chút bi ai, mình có mười hai con trai, thế nhưng không có một người nào, không có một ai có thể đào tạo thành tài, một người có vẻ xuất sắc nhất là Trưởng Tôn Trùng lại bởi vì chuyện liên quan tới Trường Nhạc công chúa mà đánh mất chính mình.
Trưởng Tôn Vô Kỵ thở dài nói:
- Ở Đại Đường làm thần tử, con có thể không biết bất cứ địch nhân nào, nhưng con không thể không biết hoàng thượng. Hoàng thượng là nhân vật bậc nào? Năm nay con mười tám tuổi, lại vô tích sự, mà hoàng thượng lúc mười tám tuổi, đã bắt đầu khuyên bảo tiên hoàng ám tụ thực lực, chuẩn bị tranh đoạt thiên hạ. Thái độ làm người của hoàng thượng vừa ý nhất chính là có năng lực, ghét nhất chính là ăn chơi trác táng dựa dẫm người nhà. Con làm một việc sai lầm nhỏ, chính là nhắm vào La Thông, khiến hoàng thượng bắt được, con cảm thấy hắn còn có thể đem đứa con gái mình yêu thương nhất gả cho con sao?
Sắc mặt Trưởng Tôn Trùng trắng bệch.
- Cũng được!
Trưởng Tôn Vô Kỵ lắc đầu nói:
- Qua thêm một tháng là sinh thần của hoàng hậu, vi phụ tạo cho con một cơ hội cuối cùng. Ở chỗ hoàng thượng không thể thực hiện được, ở bên hoàng hậu là đường ra cuối cùng của con!
Trưởng Tôn Vô Kỵ cũng không muốn bỏ qua như vậy, có thể cưới được Trường Nhạc công chúa, không chỉ là Trưởng Tôn Trùng, dù chính Trưởng Tôn Vô Kỵ cũng có được chỗ tốt thật lớn!
- Về phần Đỗ Hà!
Trưởng Tôn Vô Kỵ âm hiểm nở nụ cười:
- Tiểu tử này có chút kỹ năng, nhưng ta tự có biện pháp đối phó hắn!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.