Chương 767: Của hồi môn của Tà Vương
Huỳnh Dị
21/03/2013
Thạch Chi Hiên bỏ Từ Tử Lăng xuống, lùi lại ba bước, điềm đạm nói:
-Tử Lăng không cần cảm ơn ta, ta cứu ngươi thật ra là vì mình chứ không phải vì ngươi. Nói thật, từ khi Thanh Tuyền tới Ngọc Hạc Am, ta không thể nào rời khỏi nó nửa bước. Ngươi nói xem ta có thể để ngươi bị người ta giết chết hay không?
Từ Tử Lăng nhăn nhó cười đáp:
-Tiền bối lại nghe trộm chúng tôi nói chuyện, biết Thanh Tuyền chịu khuất thân gả cho kẻ chẳng xứng với nàng là vãn bối đây đúng không?
Bọn họ đang ở trong khu vườn đa phía đông nam Ngọc Hạc Am. Bọn Dương Hư Ngạn đã sớm xa chạy cao bay rồi.
Thạch Chi Hiên cười nhẹ:
-Ta cao hứng đến mức muốn khóc vì bỗng nhiên linh cơ chợt động, nghĩ tới một phương pháp có thể giải khai nút thắt chết giữa ta và Tử Lăng , lại một công đôi việc
Từ Tử Lăng lập tức quên cả việc phải hưng binh hỏi tội lão, vô cùng ngạc nhiên hỏi:
-Việc đó làm sao lại có biện pháp giải quyết, lại là một công đôi việc được?
Hai mắt Thạch Chi Hiên lấp lánh ánh lửa trí tuệ, ngưng thần nhìn Từ Tử Lăng một lúc lâu mới nói:
-Phương pháp cực kỳ đơn giản, chỉ cần ta truyền cho ngươi Bất Tử Ấn pháp thì mọi vấn đề đều được giải quyết một cách dễ dàng. Cũng coi như là ta cho Thanh Tuyền của hồi môn!
Từ Tử Lăng ngây người thốt:
-Cái gì?
Thạch Chi Hiên vui vẻ đáp:
-Cho dù thông minh như Tử Lăng chỉ sợ cũng đoán không ra tâm ý lúc này của ta, cứ nghe Thạch mỗ nói cho tường tận. Ta sở dĩ luôn nổi ác tâm đối với ngươi đều vì cho tới lúc này ta vẫn có khả năng huỷ diệt ngươi. Nhưng giả sử ngươi học được Bất tử ấn pháp thì dù ta muốn giết ngươi cũng chỉ có lòng mà không có sức. Với tính cách của ta, ta sẽ không còn bận lòng về chuyện đó nữa
Lão ngừng một chút lại tiếp:
-Ta đã không muốn giết ngươi, đương nhiên càng không muốn thấy tình hình lúc nãy tái diễn, để người khác làm thịt ngươi. Ngươi cũng chỉ còn cách học thành Bất tử ấn pháp mới có cơ hội giữa trùng trùng vây khốn mà bỏ chạy giữ mạng, không để Thanh Tuyền trở thành quả phụ
Từ Tử Lăng nghe xong tròn mắt há miệng. Tà Vương hành sự luôn ngoài ý liệu. gã cười khổ:
-Nghe giọng tiền bối, dường như chỉ nói vài câu là khiến ta học hiểu được Bất tử ấn pháp. Nhưng thứ cho vãn bối ngu dốt, chỉ sợ sẽ phụ kỳ vọng của ngài
Thạch Chi Hiên ngạo nghễ nói:
-Nam nhân mà con gái ta coi trọng thì làm sao kém được? Người khác không làm được, nhưng nhất định không làm khó được Từ Tử Lăng ngươi. Vừa rồi chút nữa ngươi mất mạng vào tay Cái Tô Văn đều vì ngươi không biết đạo lý khi sinh đến cực độ là tử, tử đến cực độ là sinh, cái gì đến cực hạn sẽ biến hoá ngược lại
Từ Tử Lăng nghe xong mù mờ không hiểu. Nhận thức của gã đối với Bất Tử Ấn pháp tuy có thể không so được với Dương Hư Ngạn hoặc Hầu Hy Bạch, nhưng đã từng cố gắng suy nghĩ một phen, hiểu rõ yếu quyết biến tử thành sinh. Nhưng gã chưa từng nghĩ tới yếu quyết mà Thạch Chi Hiên vừa nói, càng không biết vận dụng trong võ công như thế nào?
Thạch Chi Hiên thản nhiên cười nói:
-Cái tên Cái Tô Văn đó đao pháp không dưới Khấu Trọng, lại có mưu lược. Như trong tình huống vừa rồi, quả thật có năng lực đặt Tử Lăng vào đất chết. Nhưng nếu không phải ngươi đang rơi vào tình trạng che đầu hở đuôi thì hắn làm sao có cơ hội sính cường. Bất Tử Ấn pháp do Thạch mỗ sáng tạo chính là công pháp có thể khiến tình huống như vừa rồi vĩnh viễn không thể xuất hiện. Thiên đạo tuần hoàn, dương đến cực hạn thì sinh âm,âm biến mất thì dương lại xuất hiện, tận cùng của sinh là tử, tận cùng của tử là sinh Cái lý lẽ của trời đất đó Tử Lăng hiểu chưa?”
Lão lại cười lạnh tiếp:
-Hư Ngạn tuy thiên phận hơn người, lại từ chỗ An Long lấy được toàn bộ Bất tử ấn, nhưng sau khi ta sáng tạo Bất Tử Ấn pháp, Thạch mỗ cũng đã trải qua mười mấy năm thực tiễn mới bắt đầu thành công hoàn toàn, hắn thì đáng là gì?
Từ Tử Lăng nói:
-Theo lời tiền bối, chẳng lẽ Bất Tử Ấn pháp lại là phương pháp làm chân khí dùng mãi không hết, vĩnh viễn không suy kiệt?
Thạch Chi Hiên gật đầu nói:
-Đó chỉ là một bộ phận công phu trong đó. Với Trường sinh quyết khí của Tử Lăng, chỉ cần ta đem sự vận chuyển ảo diệu trong Bất Tử Ấn pháp truyền cho ngươi thì đảm bảo ngươi có thể dung hợp quán thông trong một thời gian ngắn, cũng có thể luyện thành Huyễn Ma thân pháp kiểu riêng của Từ Tử Lăng. Đến lúc đó thì ta cũng không làm gì được ngươi, nhưng ngươi cũng chẳng làm gì được ta. Hai bố vợ con rể chúng ta làm sao không chung sống hoà bình được
Tiếp đó, sắc mặt khẽ trầm xuống, ung dung nói:
-Ta biết ngươi rất trọng tình huynh đệ, nghĩa bằng hữu. Nhưng vì Thanh Tuyền , ngươi có trách nhiệm trong tình hình biết không thể làm gì được thì phải giữ mạng bỏ chạy, không để nó mất chồng. Còn sự an toàn của Thanh Tuyền thì không cần ngươi lo lắng, Thạch Chi Hiên ta tuyệt không để bất kỳ ai làm tổn thương nó một chút nào
Từ Tử Lăng cảm thấy Loan Loan vẫn chưa hề tiết lộ bí mật Dương Công bảo khố cho lão. Nếu không, với cách nghĩ yêu ai yêu cả đường đi, bất chấp tất cả của Thạch Chi Hiên thì nhất định lão sẽ phát ra cảnh cáo với gã.
Gã nhịn không được hỏi:
-Tiền bối nói chỗ mà chúng tôi cho rằng là điểm mạnh nhất thì ngược lại lại chính là nhược điểm sơ hở, căn bản không chịu nổi một đòn rốt cuộc là ý tiền bối muốn nói gì?
Thạch Chi Hiên ngưng thần nhìn gã, một lúc sau mới khẽ thở dài nói:
-Nếu ta thản nhiên nói ra thì cũng giống như đã làm phản, bán đứng Thánh môn rồi. Cho nên ta chỉ có thể cho ngươi biết ở Trường An các ngươi tuyệt không có hy vọng thành công, biện pháp tốt nhất là lập tức bỏ đi. Nhưng ta cũng biết Tử Lăng sẽ không nghe lời ta đâu
Bỗng nhiên lão tươi cười hớn hở, vui vẻ nói:
-Tử Lăng chuẩn bị, ta sắp xuất thủ với ngươi đó. Chỉ thông qua thực chiến thì ngươi mới có thể hiểu rõ đạo lý sinh tử tuần hoàn được
o0o
“Choang!”
Khấu Trọng rút Tỉnh Trung Nguyệt giấu trong áo bào ra, tinh thần lập tức liên kết với bảo đao trên tay thành một thể, không phân biệt người hay đao. Trời đất trải dài mãi ra từ trên đầu và dưới chân gã cho tới tận nơi xa xôi vô hạn cùng trời cuối đất. Viêm Dương đại pháp có thể che trời phủ đất của Tất Huyền không còn cách gì phong toả tâm linh gã nữa, gã cảm thấy vô cùng xúc động, như thể vừa thoát khỏi ngục tù giam hãm.
Sức nóng bỏng rát biến mất, thay vào đó là cảm giác hư vô không hề có nửa giọt không khí, khô héo khó thở khiến người ta khó mà chịu nổi.
Khấu Trọng chuyển từ ngoại hô hấp thành nội hô hấp, trong lòng nổi lên hai câu “Sáng tạo không chiếm hữu, thành công không tự hưởng” của Ninh Đạo Kỳ. Đúng vào lúc này, cuối cùng gã đã hiểu cảnh giới “quên đao” của Tống Khuyết.
Khấu Trọng sau khi kết hợp với Tỉnh Trung Nguyệt trong tay, tiến vào cảnh giới kết hợp thành một thể với đất trời, không chỉ “không đao” mà còn “không người”, chỉ còn lại khoảng tâm linh không còn cảm giác sự vật gì tồn tại sau khi kết hợp thiên - địa – nhân.
Võ Tôn Tất Huyền thân mặc áo bào rộng cao cổ, dài tay có đường viền hoa văn màu vàng rực, hai chân không chấm đất từ cửa trướng vừa mới rẽ ra bay vọt ra ngoài. Khi phi tới phía trên đầu Khấu Trọng, hai tay lão hoá thành vô số chưởng pháp tinh kỳ liên miên, nhưng bất kể biến hoá thế nào, hai lòng bàn tay vẫn đối nhau, phảng phất như ẩn chứa huyền bí của càn khôn vũ trụ giữa lòng bàn tay, biến hoá vạn kiểu cũng không rời tông phái, tất cả mọi biến hoá huyền hư đều nhằm Khấu Trọng đánh tới.
Khấu Trọng thét lên một tiếng dài, Tỉnh Trung Nguyệt xé không vọt lên nghênh đón Tất Huyền.
Dưới áp lực khủng khiếp có thể kinh thiên địa, khiếp quỷ thần của Tất Huyền, gã chỉ còn cách duy nhất là toàn lực đón đánh. Gã cũng hiểu Tất Huyền không hề lưu lại chút đường lùi nào, cố gắng chỉ trong vài chiêu là phân thắng bại, đặt gã vào đất chết.
Nếu đổi lại là Khấu Trọng trước khi gã được tận mắt chứng kiến trận quyết chiến giữa Ninh Đạo Kỳ và Tống Khuyết thì hoặc giả Tất Huyền có thể sính cường. Nhưng Khấu Trọng lúc này không còn là Khấu Trọng trước đây nữa, gã đủ sức phản kích.
Đao này của Khấu Trọng không hề gây ra tiếng động, toàn bộ chân khí thu hết vào trong bảo đao, kể cả lực lượng toàn tâm, toàn thần của gã, tụ tập toàn bộ tinh - thần – khí sau khi kết hợp ba giới thiên - địa – nhân.
“Bùng!”
Kình khí giao kích, vang lên một tiếng nổ như sấm rền khiến người nghe thấy phải run sợ.
Thân hình hai người lướt qua nhau, trong nháy mắt, đao, chưởng trao đổi mười mấy chiêu lợi hại ngươi công ta thủ, ta thủ ngươi công.
Sau khi hạ xuống đất, Khấu Trọng loạng choạng một cái, rồi thân hình quay tít như thiểm điện, đều do Tỉnh Trung Nguyệt trên đầu dẫn dắt giống hệt như Tống Khuyết, đao thế xuất ra theo một đường cong đẹp đẽ mà không hề sơ hở, hướng về phía đại tông sư một đời uy chấn Tái Ngoại trước mặt.
Tất Huyền hiện thân chỗ đao phong chỉ tới, y phục toàn thân và mái tóc dài của lão xuất hiện tình trạng bay ngược chiều gió, bay phần phật loạn ra phía sau. Tình cảnh quỷ dị khiến người ta khó mà tin được.
Đó vốn là việc không thể, nhưng lúc này lại là sự thật.
Chiêu thức vừa công vừa thủ liên hoàn vốn mười phần tin tưởng của Khấu Trọng lập tức biến thành một chiêu đầy rẫy thiếu sót và sơ hở.
Viêm Dương đại pháp của Tất Huyền quả là uy lực vô biên, chỗ đáng sợ nhất là khí trường sinh ra từ người lão là trung tâm, có thể mô phỏng, tạo ra nhiều luồng khí lưu có thể ảnh hưởng đến biến hoá của chiến trường.
Khấu Trọng biến thành tấn công xuôi chiều gió, Tất Huyền lại có thể tạo ra khí trường hút gã tới. Lưỡi đao của Khấu Trọng cảm ứng được trước một bước thế thuận hay nghịch tuỳ vào ý nghĩ của Tất Huyền mà biến đổi, nếu chiêu thức của gã không biến đổi thì vào lúc khí trường biến đổi thuận nghịch sẽ là lúc khiến gã mất mạng trong tay Tất Huyền.
Tất Huyền đấm ra một quyền, đầu quyền không ngừng khuyếch đại trước mặt Khấu Trọng, khiến gã cảm thấy tinh thần mình bị đối thủ đáng sợ này kiềm chế.
Khấu Trọng lập tức thi triển kỳ pháp chuyển đổi chân khí, dừng lại đột ngột, bất động như núi, đao thu lại phía sau gác xéo lên vai trái, rùn người xuống tấn, hình thành chiêu “Bất công”
Dùng bất biến ứng vạn biến, chính là phương pháp duy nhất để hoá giải.
Tất Huyền cười dài:
-Quả nhiên khá lắm!
Lão đột ngột thu quyền về, bắt chéo với tay trái thành thế chữ thập trước ngực, rồi thân hình xoay tít như bông vụ, chợt trái chợt phải.
Khí lưu xung quanh lập tức phát sinh biến hoá, một luồng khí lưu cuồng bạo như vòi rồng từ bốn phương tám hướng ập tới Khấu Trọng.
Khấu Trọng phát hiện bản thân rơi vào trung tâm nơi mọi luồng cuồng phong đánh tới, thế bất động khó giữ vững. Gã liền nhắm mắt lại, chém ra một đao.
Tỉnh Trung Nguyệt mang theo đao khí, đánh tan luồng khí lưu quanh mình như kỳ tích.
Tất Huyền xuất hiện phía trái cách chừng hơn trượng, hai tay ôm tròn tống ra một cỗ khí kình đánh thẳng vào mặt gã như thác đổ, đúng là chiêu nọ tiếp chiêu kia liên miên đánh tới.
Khấu Trọng bước chân theo kỳ bộ, biến hoá một cách tự nhiên, từ chém từ trên xuống biến thành hoành đao chém ngang ra, tạo thành chiêu “Phương Viên”.
“Ầm!”
Khấu Trọng trúng kình khí loạng choạng lùi lại, đến bước thứ chín mới đứng vững được. Lục phủ ngũ tạng và huyết khí đảo lộn, ruột gan như đứt đoạn. Khi gã há mồm thổ ra một búng máu thì áp lực mới bắt đầu giảm.
Tất Huyền cũng lắc lư ngả người ra sau. Tuy lão không lùi lại bước nào, nhưng cũng vì thế mà không thể thừa thế truy kích, khiến Khấu Trọng có cơ hội hít thở.
Khấu Trọng hạ đao chỉ xuống mặt đất, tay kia đưa lên chùi máu trên khoé miệng, hai mắt sáng loé như điện trừng trừng nhìn Tất Huyền cười nhẹ:
-Thánh giả muốn giết ta chẳng phải dễ dàng như thế chứ?
Vẻ mặt Tất Huyền tĩnh lặng như mặt giếng, bình tĩnh đến mức khiến người ta phát rét, nhưng hai mắt sát cơ bừng bừng, thản nhiên nói:
-Thiếu Soái cho rằng mình sẽ duy trì được bao lâu?
Tay phải Khấu Trọng giơ đao lên chỉ về phía Tất Huyền, sát khí trong đất trời lập tức thu hết vào trong thân đao, lưỡi đao phát ra tiếng kình khí phá không veo véo, cười dài nói:
-Nếu thứ ta luyện không phải là Trường Sinh Quyết thì lần này chết chắc không sai. Nhưng Trường Sinh khí của ta lại làm ta có khả năng chống lại thương thế và duy trì lâu dài hơn Thánh giả. Đúng như việc Thánh giả cho rằng có thể lấy được mạng Bạt Phong Hàn, nhưng sự thật lại chứng minh Thánh giả đã sai. Giờ Thánh giả lại hỏi thế, chính là đã sai lại càng sai
Lập tức hai mắt Tất Huyền nheo lại, đồng tử co rút.
Khấu Trọng rất biết thuật tâm lý chiến, cuối cùng đã mở ra được một khe hở trong tinh thần vốn không hề có sơ hở của Tất Huyền. Dưới sự dẫn dắt của khí cơ, gã thét dài một tiếng, Tỉnh Trung Nguyệt phá không đâm ra.
Tất Huyền cách hơn ba trượng, nhưng Khấu Trọng lại có thể thông qua Tỉnh Trung Nguyệt mà nắm được mọi động tĩnh, phản ứng nhỏ nhất của Tất Huyền không hề sai trật.
Tỉnh Trung Nguyệt không còn là Tỉnh Trung Nguyệt nữa, Khấu Trọng cũng không phải là Khấu Trọng. Người và đao sau khi kết hợp đã thăng hoa thành một sự tồn tại ở tầng cao hơn. Sau khi được đao lại quên đao.
Thậm chí gã cảm ứng thấy sự chấn động khiếp hãi trong lòng Tất Huyền, sau đó, gã không cảm ứng được Tất Huyền nữa.
Tất Huyền vẫn đứng đó, nhưng không không thể nắm bắt được lão. Sức nóng khủng khiếp có thể nung chảy sắt thép bùng lên, quay cuồng xung quanh Tất Huyền, đánh vào từng tấc cơ thể hướng về phía Tất Huyền của gã. Khí trường đáng sợ như vậy, so với Thiên Ma khí trường lại giống như một giấc mộng đáng sợ khác.
Thế đao và ý chí chiến đấu của gã không ngừng bị tước giảm, khi gã tiến tới vị trí có cự ly có thể động thủ với Tất Huyền thì gã biến thành không thể chịu nổi một đòn.
Khấu Trọng không còn cảm ứng được đất trời nữa, gã và Tỉnh Trung Nguyệt cũng rời nhau, đao trở lại đao, người trở lại người.
Khấu Trọng đột ngột dừng lại, xoay mình như gió lốc. Khi gã xoay lưng về phía Tất Huyền, gã chém một đao vào khoảng không.
o0o
Thạch Thanh Tuyền ngồi trên tảng đá xanh trong trang viện. Mắt nàng không chớp nhìn xuống thảm cỏ, khoé miệng khẽ nở nụ cười, bên cạnh để chiếc giỏ tre đựng thảo dược, bộ dạng ung dung tự tại, dáng vẻ tuyệt đẹp.
Từ Tử Lăng đến bên nàng ngồi xuống, nhìn theo ánh mắt nàng, chẳng tìm thấy thứ gì có thể hấp dẫn sự chú ý của nàng, ví dụ như một con kiến hoặc một con bọ cánh cứng nào đó. Gã ngạc nhiên:
-Thanh Tuyền đang nghĩ gì? Mà chăm chú đến vậy?
Thạch Thanh Tuyền liếc gã với vẻ thiên kiều bách mỵ, tinh nghịch nói:
-Nghĩ đến Từ Tử Lăng mà! Chàng cho rằng muội còn nghĩ gì khác sao
Từ Tử Lăng ghé sát miệng vào vành tai nhỏ nhắn trắng như tuyết của nàng, hạ giọng vui vẻ nói:
-Ta chẳng phải là cái gì cả, Thanh Tuyền cũng không phải đang nghĩ về ta
Thạch Thanh Tuyền cười hì hì, cắn vào tai gã một cái rồi trả miếng:
-Coi như chàng tự mình biết mình, chàng thích tranh cãi với người ta như thế sao? Muội sẽ chơi tới cùng
Từ Tử Lăng hưởng thụ cảm giác động lòng người của mối tình nóng bỏng với Thạch Thanh Tuyền, nhăn nhó cười nói:
-Ta sợ ông ấy lại nghe trộm
Mặt ngọc của Thạch Thanh Tuyền trầm xuống, nói:
-Ông ấy!
Từ Tử Lăng gật đầu:
-Không nên phiền não vì ông ấy nữa. Thanh Tuyền vừa rồi đang nghĩ gì?
Thạch Thanh Tuyền thò tay bá cổ gã, đặt cằm lên bờ vai rộng rãi của gã, nhẹ nhàng phả hương như lan như xạ vào tai gã:
-Nhớ nhung là một kiểu dày vò nên muội phải tìm một việc gì đó để làm còn hơn là nghĩ xem lúc này chàng đang làm gì, có gặp nguy hiểm không, bao giờ mới đến gặp muội.
Từ Tử Lăng ôm chặt lấy nàng, nghĩ lại vừa rồi bị đánh lén chết đi sống lại trước cửa Am, gã càng quý trọng thời khắc này hơn. Gã buột miệng:
-Thanh Tuyền theo ta về Hưng Khánh Cung được không? Khấu Trọng luôn oán ta không dẫn nàng tới giới thiệu với hắn
Thạch Thanh Tuyền rời khỏi lòng gã, ngồi thẳng lên chăm chú nhìn gã, khẽ thở dài thấp giọng nói:
-Để muội giải quyết sự tình với ông ta trước được không?
Từ Tử Lăng ngây người:
-Giải quyết thế nào?
Thạch Thanh Tuyền cúi đầu xuống, giọng bình thản:
-Ba ngày nữa là ngày giỗ mẹ, muội sẽ tấu khúc tiêu mà mẹ đã sáng tác cho ông ấy. Đó chính là khúc tiêu mà ông ta nghe mãi không chán
Từ Tử Lăng giật mình thốt:
-Vạn lần không thể!
Thạch Thanh Tuyền ngạc nhiên nhìn gã.
o0o
Tinh thần Khấu Trọng hoàn toàn tập trung vào thanh đao đang chém xuống. Đao thế từ mau chuyển thành chậm, tinh thần tập trung cao độ làm gã kiểm soát và khống chế được tốc độ chém xuống một cách triệt để, thành công diễn lại thức bạt đao của Tống Khuyết khi lão quyết chiến với Ninh Đạo Kỳ ngày trước, mỗi một động tác đều là sự lặp lại của động tác trước.
Cuối cùng, gã cũng hiểu ra cảnh giới của Tống Khuyết lúc đó.
Lúc này, gã quên Tất Huyền đang đứng sau lưng, quên luồng khí trường đang xoáy tít điên cuồng đánh tới sau lưng, tới mức quên cả thắng và bại, tinh thần và đất trời hoà nhập thành một, được đao sau đó lại quên đao.
Chân khí trong cơ thể bành trướng, không có điểm cuối cùng, giống như đất trời không có điểm cuối vậy.
Thét dài một tiếng, Khấu Trọng chém ngang ra sau.
Đây hoàn toàn là phản ứng tự nhiên, như mưa lớn đầy trời, như núi lửa phun trào.
“Bùng!”
Tỉnh Trung Nguyệt chém trúng một quyền toàn lực đánh tới của Tất Huyền.
Tất Huyền bắn lùi lại. Khấu Trọng lùi lại năm bước, giơ ngang đao đứng yên, cười rộ:
-Ta chẳng phải là loại khoác lác đấy chứ? Muốn giết ta không dễ đâu
Khí trường tiêu tan.
Tất cả trở lại nguyên trạng, tiết xuân tràn ngập khu vườn, hồ nước gió êm sóng lặng.
Tất Huyền chắp tay sau lưng, ngửa mặt nhìn trời cười nói:
-Muốn giết Thiếu Soái đương nhiên không dễ, nếu không việc gì cần phải Tất Huyền ta xuất thủ! Thiếu Soái đao pháp thần kỳ bình sinh ta chưa thấy, làm ta không khỏi sinh lòng mến tài. Nếu Thiếu Soái khẳng khái trở lại Lương Đô, không hỏi gì đến chuyện Trường An nữa thì ta có thể làm chủ để Thiếu Soái an toàn rời khỏi đây
Khấu Trọng cười nhẹ nói:
-Tiểu tử chút nữa thì quên Thánh giả là người có thể đưa ra chủ ý với Hiệt Lợi đại hãn. Tiện đây xin hỏi thêm một câu, Thánh giả gọi tôi tới chịu chết, phải chăng đã được Lý Uyên ngầm đồng ý?
Hai mắt Tất Huyền loé lên, nhạt giọng:
-Hiện giờ Thiếu Soái tự lo cho mình không xong, còn có hứng thú muốn biết chi tiết đó sao?
“Choang!”
Khấu Trọng tra đao về vỏ, nghiêm trang nói:
-Không ngờ lúc này mà Thánh giả vẫn phải giấu diếm, cho thấy Thánh giả không hề tuyệt đối nắm chắc có thể giết ta nên mới sợ ta hiểu rõ chân tướng
Hai mắt Tất Huyền sát cơ bừng bừng, giọng nói vẫn giữ vẻ bình tĩnh khó tả khiến người ta khiếp sợ, nhẹ giọng nói:
-Lúc trước ta ra tay là muốn thử bản lĩnh của Thiếu Soái, giống như chó sói trước khi tấn công con mồi, bao giờ cũng nhiễu địch, loạn địch để đạt mục tiêu đầu tiên là biết địch. Hiện giờ, điểm mạnh và khuyết điểm của Thiếu Soái nằm hết trong tay Tất Huyền ta, nếu xuất thủ nữa sẽ không cho Thiếu Soái có cơ hội hít thở, Thiếu Soái xin cẩn thận
Trong lòng Khấu Trọng cực kỳ ngạc nhiên, nếu như Tất Huyền nói thật thì gã rủi nhiều may ít rồi vì vừa rồi gã đã thi triển hết sở học nhưng vẫn bại một cách vô cùng nguy hiểm, không chiếm được tí thượng phong nào. Gã hầu như đã xuất hết toàn bộ bản lĩnh vốn có, tình huống ác liệt nếu đánh tiếp không cần nói cũng biết. Tất Huyền có thân phận đại tông sư, sẽ không gạt gã trong chuyện này.
Tuy biết rõ là như thế, Khấu Trọng vẫn hoàn toàn không sợ hãi, thu nhiếp tinh thần, thản nhiên vòng tay thi lễ nói:
-Thánh giả không cần nhẹ tay. Xin mời!
(Hết hồi 767)
-Tử Lăng không cần cảm ơn ta, ta cứu ngươi thật ra là vì mình chứ không phải vì ngươi. Nói thật, từ khi Thanh Tuyền tới Ngọc Hạc Am, ta không thể nào rời khỏi nó nửa bước. Ngươi nói xem ta có thể để ngươi bị người ta giết chết hay không?
Từ Tử Lăng nhăn nhó cười đáp:
-Tiền bối lại nghe trộm chúng tôi nói chuyện, biết Thanh Tuyền chịu khuất thân gả cho kẻ chẳng xứng với nàng là vãn bối đây đúng không?
Bọn họ đang ở trong khu vườn đa phía đông nam Ngọc Hạc Am. Bọn Dương Hư Ngạn đã sớm xa chạy cao bay rồi.
Thạch Chi Hiên cười nhẹ:
-Ta cao hứng đến mức muốn khóc vì bỗng nhiên linh cơ chợt động, nghĩ tới một phương pháp có thể giải khai nút thắt chết giữa ta và Tử Lăng , lại một công đôi việc
Từ Tử Lăng lập tức quên cả việc phải hưng binh hỏi tội lão, vô cùng ngạc nhiên hỏi:
-Việc đó làm sao lại có biện pháp giải quyết, lại là một công đôi việc được?
Hai mắt Thạch Chi Hiên lấp lánh ánh lửa trí tuệ, ngưng thần nhìn Từ Tử Lăng một lúc lâu mới nói:
-Phương pháp cực kỳ đơn giản, chỉ cần ta truyền cho ngươi Bất Tử Ấn pháp thì mọi vấn đề đều được giải quyết một cách dễ dàng. Cũng coi như là ta cho Thanh Tuyền của hồi môn!
Từ Tử Lăng ngây người thốt:
-Cái gì?
Thạch Chi Hiên vui vẻ đáp:
-Cho dù thông minh như Tử Lăng chỉ sợ cũng đoán không ra tâm ý lúc này của ta, cứ nghe Thạch mỗ nói cho tường tận. Ta sở dĩ luôn nổi ác tâm đối với ngươi đều vì cho tới lúc này ta vẫn có khả năng huỷ diệt ngươi. Nhưng giả sử ngươi học được Bất tử ấn pháp thì dù ta muốn giết ngươi cũng chỉ có lòng mà không có sức. Với tính cách của ta, ta sẽ không còn bận lòng về chuyện đó nữa
Lão ngừng một chút lại tiếp:
-Ta đã không muốn giết ngươi, đương nhiên càng không muốn thấy tình hình lúc nãy tái diễn, để người khác làm thịt ngươi. Ngươi cũng chỉ còn cách học thành Bất tử ấn pháp mới có cơ hội giữa trùng trùng vây khốn mà bỏ chạy giữ mạng, không để Thanh Tuyền trở thành quả phụ
Từ Tử Lăng nghe xong tròn mắt há miệng. Tà Vương hành sự luôn ngoài ý liệu. gã cười khổ:
-Nghe giọng tiền bối, dường như chỉ nói vài câu là khiến ta học hiểu được Bất tử ấn pháp. Nhưng thứ cho vãn bối ngu dốt, chỉ sợ sẽ phụ kỳ vọng của ngài
Thạch Chi Hiên ngạo nghễ nói:
-Nam nhân mà con gái ta coi trọng thì làm sao kém được? Người khác không làm được, nhưng nhất định không làm khó được Từ Tử Lăng ngươi. Vừa rồi chút nữa ngươi mất mạng vào tay Cái Tô Văn đều vì ngươi không biết đạo lý khi sinh đến cực độ là tử, tử đến cực độ là sinh, cái gì đến cực hạn sẽ biến hoá ngược lại
Từ Tử Lăng nghe xong mù mờ không hiểu. Nhận thức của gã đối với Bất Tử Ấn pháp tuy có thể không so được với Dương Hư Ngạn hoặc Hầu Hy Bạch, nhưng đã từng cố gắng suy nghĩ một phen, hiểu rõ yếu quyết biến tử thành sinh. Nhưng gã chưa từng nghĩ tới yếu quyết mà Thạch Chi Hiên vừa nói, càng không biết vận dụng trong võ công như thế nào?
Thạch Chi Hiên thản nhiên cười nói:
-Cái tên Cái Tô Văn đó đao pháp không dưới Khấu Trọng, lại có mưu lược. Như trong tình huống vừa rồi, quả thật có năng lực đặt Tử Lăng vào đất chết. Nhưng nếu không phải ngươi đang rơi vào tình trạng che đầu hở đuôi thì hắn làm sao có cơ hội sính cường. Bất Tử Ấn pháp do Thạch mỗ sáng tạo chính là công pháp có thể khiến tình huống như vừa rồi vĩnh viễn không thể xuất hiện. Thiên đạo tuần hoàn, dương đến cực hạn thì sinh âm,âm biến mất thì dương lại xuất hiện, tận cùng của sinh là tử, tận cùng của tử là sinh Cái lý lẽ của trời đất đó Tử Lăng hiểu chưa?”
Lão lại cười lạnh tiếp:
-Hư Ngạn tuy thiên phận hơn người, lại từ chỗ An Long lấy được toàn bộ Bất tử ấn, nhưng sau khi ta sáng tạo Bất Tử Ấn pháp, Thạch mỗ cũng đã trải qua mười mấy năm thực tiễn mới bắt đầu thành công hoàn toàn, hắn thì đáng là gì?
Từ Tử Lăng nói:
-Theo lời tiền bối, chẳng lẽ Bất Tử Ấn pháp lại là phương pháp làm chân khí dùng mãi không hết, vĩnh viễn không suy kiệt?
Thạch Chi Hiên gật đầu nói:
-Đó chỉ là một bộ phận công phu trong đó. Với Trường sinh quyết khí của Tử Lăng, chỉ cần ta đem sự vận chuyển ảo diệu trong Bất Tử Ấn pháp truyền cho ngươi thì đảm bảo ngươi có thể dung hợp quán thông trong một thời gian ngắn, cũng có thể luyện thành Huyễn Ma thân pháp kiểu riêng của Từ Tử Lăng. Đến lúc đó thì ta cũng không làm gì được ngươi, nhưng ngươi cũng chẳng làm gì được ta. Hai bố vợ con rể chúng ta làm sao không chung sống hoà bình được
Tiếp đó, sắc mặt khẽ trầm xuống, ung dung nói:
-Ta biết ngươi rất trọng tình huynh đệ, nghĩa bằng hữu. Nhưng vì Thanh Tuyền , ngươi có trách nhiệm trong tình hình biết không thể làm gì được thì phải giữ mạng bỏ chạy, không để nó mất chồng. Còn sự an toàn của Thanh Tuyền thì không cần ngươi lo lắng, Thạch Chi Hiên ta tuyệt không để bất kỳ ai làm tổn thương nó một chút nào
Từ Tử Lăng cảm thấy Loan Loan vẫn chưa hề tiết lộ bí mật Dương Công bảo khố cho lão. Nếu không, với cách nghĩ yêu ai yêu cả đường đi, bất chấp tất cả của Thạch Chi Hiên thì nhất định lão sẽ phát ra cảnh cáo với gã.
Gã nhịn không được hỏi:
-Tiền bối nói chỗ mà chúng tôi cho rằng là điểm mạnh nhất thì ngược lại lại chính là nhược điểm sơ hở, căn bản không chịu nổi một đòn rốt cuộc là ý tiền bối muốn nói gì?
Thạch Chi Hiên ngưng thần nhìn gã, một lúc sau mới khẽ thở dài nói:
-Nếu ta thản nhiên nói ra thì cũng giống như đã làm phản, bán đứng Thánh môn rồi. Cho nên ta chỉ có thể cho ngươi biết ở Trường An các ngươi tuyệt không có hy vọng thành công, biện pháp tốt nhất là lập tức bỏ đi. Nhưng ta cũng biết Tử Lăng sẽ không nghe lời ta đâu
Bỗng nhiên lão tươi cười hớn hở, vui vẻ nói:
-Tử Lăng chuẩn bị, ta sắp xuất thủ với ngươi đó. Chỉ thông qua thực chiến thì ngươi mới có thể hiểu rõ đạo lý sinh tử tuần hoàn được
o0o
“Choang!”
Khấu Trọng rút Tỉnh Trung Nguyệt giấu trong áo bào ra, tinh thần lập tức liên kết với bảo đao trên tay thành một thể, không phân biệt người hay đao. Trời đất trải dài mãi ra từ trên đầu và dưới chân gã cho tới tận nơi xa xôi vô hạn cùng trời cuối đất. Viêm Dương đại pháp có thể che trời phủ đất của Tất Huyền không còn cách gì phong toả tâm linh gã nữa, gã cảm thấy vô cùng xúc động, như thể vừa thoát khỏi ngục tù giam hãm.
Sức nóng bỏng rát biến mất, thay vào đó là cảm giác hư vô không hề có nửa giọt không khí, khô héo khó thở khiến người ta khó mà chịu nổi.
Khấu Trọng chuyển từ ngoại hô hấp thành nội hô hấp, trong lòng nổi lên hai câu “Sáng tạo không chiếm hữu, thành công không tự hưởng” của Ninh Đạo Kỳ. Đúng vào lúc này, cuối cùng gã đã hiểu cảnh giới “quên đao” của Tống Khuyết.
Khấu Trọng sau khi kết hợp với Tỉnh Trung Nguyệt trong tay, tiến vào cảnh giới kết hợp thành một thể với đất trời, không chỉ “không đao” mà còn “không người”, chỉ còn lại khoảng tâm linh không còn cảm giác sự vật gì tồn tại sau khi kết hợp thiên - địa – nhân.
Võ Tôn Tất Huyền thân mặc áo bào rộng cao cổ, dài tay có đường viền hoa văn màu vàng rực, hai chân không chấm đất từ cửa trướng vừa mới rẽ ra bay vọt ra ngoài. Khi phi tới phía trên đầu Khấu Trọng, hai tay lão hoá thành vô số chưởng pháp tinh kỳ liên miên, nhưng bất kể biến hoá thế nào, hai lòng bàn tay vẫn đối nhau, phảng phất như ẩn chứa huyền bí của càn khôn vũ trụ giữa lòng bàn tay, biến hoá vạn kiểu cũng không rời tông phái, tất cả mọi biến hoá huyền hư đều nhằm Khấu Trọng đánh tới.
Khấu Trọng thét lên một tiếng dài, Tỉnh Trung Nguyệt xé không vọt lên nghênh đón Tất Huyền.
Dưới áp lực khủng khiếp có thể kinh thiên địa, khiếp quỷ thần của Tất Huyền, gã chỉ còn cách duy nhất là toàn lực đón đánh. Gã cũng hiểu Tất Huyền không hề lưu lại chút đường lùi nào, cố gắng chỉ trong vài chiêu là phân thắng bại, đặt gã vào đất chết.
Nếu đổi lại là Khấu Trọng trước khi gã được tận mắt chứng kiến trận quyết chiến giữa Ninh Đạo Kỳ và Tống Khuyết thì hoặc giả Tất Huyền có thể sính cường. Nhưng Khấu Trọng lúc này không còn là Khấu Trọng trước đây nữa, gã đủ sức phản kích.
Đao này của Khấu Trọng không hề gây ra tiếng động, toàn bộ chân khí thu hết vào trong bảo đao, kể cả lực lượng toàn tâm, toàn thần của gã, tụ tập toàn bộ tinh - thần – khí sau khi kết hợp ba giới thiên - địa – nhân.
“Bùng!”
Kình khí giao kích, vang lên một tiếng nổ như sấm rền khiến người nghe thấy phải run sợ.
Thân hình hai người lướt qua nhau, trong nháy mắt, đao, chưởng trao đổi mười mấy chiêu lợi hại ngươi công ta thủ, ta thủ ngươi công.
Sau khi hạ xuống đất, Khấu Trọng loạng choạng một cái, rồi thân hình quay tít như thiểm điện, đều do Tỉnh Trung Nguyệt trên đầu dẫn dắt giống hệt như Tống Khuyết, đao thế xuất ra theo một đường cong đẹp đẽ mà không hề sơ hở, hướng về phía đại tông sư một đời uy chấn Tái Ngoại trước mặt.
Tất Huyền hiện thân chỗ đao phong chỉ tới, y phục toàn thân và mái tóc dài của lão xuất hiện tình trạng bay ngược chiều gió, bay phần phật loạn ra phía sau. Tình cảnh quỷ dị khiến người ta khó mà tin được.
Đó vốn là việc không thể, nhưng lúc này lại là sự thật.
Chiêu thức vừa công vừa thủ liên hoàn vốn mười phần tin tưởng của Khấu Trọng lập tức biến thành một chiêu đầy rẫy thiếu sót và sơ hở.
Viêm Dương đại pháp của Tất Huyền quả là uy lực vô biên, chỗ đáng sợ nhất là khí trường sinh ra từ người lão là trung tâm, có thể mô phỏng, tạo ra nhiều luồng khí lưu có thể ảnh hưởng đến biến hoá của chiến trường.
Khấu Trọng biến thành tấn công xuôi chiều gió, Tất Huyền lại có thể tạo ra khí trường hút gã tới. Lưỡi đao của Khấu Trọng cảm ứng được trước một bước thế thuận hay nghịch tuỳ vào ý nghĩ của Tất Huyền mà biến đổi, nếu chiêu thức của gã không biến đổi thì vào lúc khí trường biến đổi thuận nghịch sẽ là lúc khiến gã mất mạng trong tay Tất Huyền.
Tất Huyền đấm ra một quyền, đầu quyền không ngừng khuyếch đại trước mặt Khấu Trọng, khiến gã cảm thấy tinh thần mình bị đối thủ đáng sợ này kiềm chế.
Khấu Trọng lập tức thi triển kỳ pháp chuyển đổi chân khí, dừng lại đột ngột, bất động như núi, đao thu lại phía sau gác xéo lên vai trái, rùn người xuống tấn, hình thành chiêu “Bất công”
Dùng bất biến ứng vạn biến, chính là phương pháp duy nhất để hoá giải.
Tất Huyền cười dài:
-Quả nhiên khá lắm!
Lão đột ngột thu quyền về, bắt chéo với tay trái thành thế chữ thập trước ngực, rồi thân hình xoay tít như bông vụ, chợt trái chợt phải.
Khí lưu xung quanh lập tức phát sinh biến hoá, một luồng khí lưu cuồng bạo như vòi rồng từ bốn phương tám hướng ập tới Khấu Trọng.
Khấu Trọng phát hiện bản thân rơi vào trung tâm nơi mọi luồng cuồng phong đánh tới, thế bất động khó giữ vững. Gã liền nhắm mắt lại, chém ra một đao.
Tỉnh Trung Nguyệt mang theo đao khí, đánh tan luồng khí lưu quanh mình như kỳ tích.
Tất Huyền xuất hiện phía trái cách chừng hơn trượng, hai tay ôm tròn tống ra một cỗ khí kình đánh thẳng vào mặt gã như thác đổ, đúng là chiêu nọ tiếp chiêu kia liên miên đánh tới.
Khấu Trọng bước chân theo kỳ bộ, biến hoá một cách tự nhiên, từ chém từ trên xuống biến thành hoành đao chém ngang ra, tạo thành chiêu “Phương Viên”.
“Ầm!”
Khấu Trọng trúng kình khí loạng choạng lùi lại, đến bước thứ chín mới đứng vững được. Lục phủ ngũ tạng và huyết khí đảo lộn, ruột gan như đứt đoạn. Khi gã há mồm thổ ra một búng máu thì áp lực mới bắt đầu giảm.
Tất Huyền cũng lắc lư ngả người ra sau. Tuy lão không lùi lại bước nào, nhưng cũng vì thế mà không thể thừa thế truy kích, khiến Khấu Trọng có cơ hội hít thở.
Khấu Trọng hạ đao chỉ xuống mặt đất, tay kia đưa lên chùi máu trên khoé miệng, hai mắt sáng loé như điện trừng trừng nhìn Tất Huyền cười nhẹ:
-Thánh giả muốn giết ta chẳng phải dễ dàng như thế chứ?
Vẻ mặt Tất Huyền tĩnh lặng như mặt giếng, bình tĩnh đến mức khiến người ta phát rét, nhưng hai mắt sát cơ bừng bừng, thản nhiên nói:
-Thiếu Soái cho rằng mình sẽ duy trì được bao lâu?
Tay phải Khấu Trọng giơ đao lên chỉ về phía Tất Huyền, sát khí trong đất trời lập tức thu hết vào trong thân đao, lưỡi đao phát ra tiếng kình khí phá không veo véo, cười dài nói:
-Nếu thứ ta luyện không phải là Trường Sinh Quyết thì lần này chết chắc không sai. Nhưng Trường Sinh khí của ta lại làm ta có khả năng chống lại thương thế và duy trì lâu dài hơn Thánh giả. Đúng như việc Thánh giả cho rằng có thể lấy được mạng Bạt Phong Hàn, nhưng sự thật lại chứng minh Thánh giả đã sai. Giờ Thánh giả lại hỏi thế, chính là đã sai lại càng sai
Lập tức hai mắt Tất Huyền nheo lại, đồng tử co rút.
Khấu Trọng rất biết thuật tâm lý chiến, cuối cùng đã mở ra được một khe hở trong tinh thần vốn không hề có sơ hở của Tất Huyền. Dưới sự dẫn dắt của khí cơ, gã thét dài một tiếng, Tỉnh Trung Nguyệt phá không đâm ra.
Tất Huyền cách hơn ba trượng, nhưng Khấu Trọng lại có thể thông qua Tỉnh Trung Nguyệt mà nắm được mọi động tĩnh, phản ứng nhỏ nhất của Tất Huyền không hề sai trật.
Tỉnh Trung Nguyệt không còn là Tỉnh Trung Nguyệt nữa, Khấu Trọng cũng không phải là Khấu Trọng. Người và đao sau khi kết hợp đã thăng hoa thành một sự tồn tại ở tầng cao hơn. Sau khi được đao lại quên đao.
Thậm chí gã cảm ứng thấy sự chấn động khiếp hãi trong lòng Tất Huyền, sau đó, gã không cảm ứng được Tất Huyền nữa.
Tất Huyền vẫn đứng đó, nhưng không không thể nắm bắt được lão. Sức nóng khủng khiếp có thể nung chảy sắt thép bùng lên, quay cuồng xung quanh Tất Huyền, đánh vào từng tấc cơ thể hướng về phía Tất Huyền của gã. Khí trường đáng sợ như vậy, so với Thiên Ma khí trường lại giống như một giấc mộng đáng sợ khác.
Thế đao và ý chí chiến đấu của gã không ngừng bị tước giảm, khi gã tiến tới vị trí có cự ly có thể động thủ với Tất Huyền thì gã biến thành không thể chịu nổi một đòn.
Khấu Trọng không còn cảm ứng được đất trời nữa, gã và Tỉnh Trung Nguyệt cũng rời nhau, đao trở lại đao, người trở lại người.
Khấu Trọng đột ngột dừng lại, xoay mình như gió lốc. Khi gã xoay lưng về phía Tất Huyền, gã chém một đao vào khoảng không.
o0o
Thạch Thanh Tuyền ngồi trên tảng đá xanh trong trang viện. Mắt nàng không chớp nhìn xuống thảm cỏ, khoé miệng khẽ nở nụ cười, bên cạnh để chiếc giỏ tre đựng thảo dược, bộ dạng ung dung tự tại, dáng vẻ tuyệt đẹp.
Từ Tử Lăng đến bên nàng ngồi xuống, nhìn theo ánh mắt nàng, chẳng tìm thấy thứ gì có thể hấp dẫn sự chú ý của nàng, ví dụ như một con kiến hoặc một con bọ cánh cứng nào đó. Gã ngạc nhiên:
-Thanh Tuyền đang nghĩ gì? Mà chăm chú đến vậy?
Thạch Thanh Tuyền liếc gã với vẻ thiên kiều bách mỵ, tinh nghịch nói:
-Nghĩ đến Từ Tử Lăng mà! Chàng cho rằng muội còn nghĩ gì khác sao
Từ Tử Lăng ghé sát miệng vào vành tai nhỏ nhắn trắng như tuyết của nàng, hạ giọng vui vẻ nói:
-Ta chẳng phải là cái gì cả, Thanh Tuyền cũng không phải đang nghĩ về ta
Thạch Thanh Tuyền cười hì hì, cắn vào tai gã một cái rồi trả miếng:
-Coi như chàng tự mình biết mình, chàng thích tranh cãi với người ta như thế sao? Muội sẽ chơi tới cùng
Từ Tử Lăng hưởng thụ cảm giác động lòng người của mối tình nóng bỏng với Thạch Thanh Tuyền, nhăn nhó cười nói:
-Ta sợ ông ấy lại nghe trộm
Mặt ngọc của Thạch Thanh Tuyền trầm xuống, nói:
-Ông ấy!
Từ Tử Lăng gật đầu:
-Không nên phiền não vì ông ấy nữa. Thanh Tuyền vừa rồi đang nghĩ gì?
Thạch Thanh Tuyền thò tay bá cổ gã, đặt cằm lên bờ vai rộng rãi của gã, nhẹ nhàng phả hương như lan như xạ vào tai gã:
-Nhớ nhung là một kiểu dày vò nên muội phải tìm một việc gì đó để làm còn hơn là nghĩ xem lúc này chàng đang làm gì, có gặp nguy hiểm không, bao giờ mới đến gặp muội.
Từ Tử Lăng ôm chặt lấy nàng, nghĩ lại vừa rồi bị đánh lén chết đi sống lại trước cửa Am, gã càng quý trọng thời khắc này hơn. Gã buột miệng:
-Thanh Tuyền theo ta về Hưng Khánh Cung được không? Khấu Trọng luôn oán ta không dẫn nàng tới giới thiệu với hắn
Thạch Thanh Tuyền rời khỏi lòng gã, ngồi thẳng lên chăm chú nhìn gã, khẽ thở dài thấp giọng nói:
-Để muội giải quyết sự tình với ông ta trước được không?
Từ Tử Lăng ngây người:
-Giải quyết thế nào?
Thạch Thanh Tuyền cúi đầu xuống, giọng bình thản:
-Ba ngày nữa là ngày giỗ mẹ, muội sẽ tấu khúc tiêu mà mẹ đã sáng tác cho ông ấy. Đó chính là khúc tiêu mà ông ta nghe mãi không chán
Từ Tử Lăng giật mình thốt:
-Vạn lần không thể!
Thạch Thanh Tuyền ngạc nhiên nhìn gã.
o0o
Tinh thần Khấu Trọng hoàn toàn tập trung vào thanh đao đang chém xuống. Đao thế từ mau chuyển thành chậm, tinh thần tập trung cao độ làm gã kiểm soát và khống chế được tốc độ chém xuống một cách triệt để, thành công diễn lại thức bạt đao của Tống Khuyết khi lão quyết chiến với Ninh Đạo Kỳ ngày trước, mỗi một động tác đều là sự lặp lại của động tác trước.
Cuối cùng, gã cũng hiểu ra cảnh giới của Tống Khuyết lúc đó.
Lúc này, gã quên Tất Huyền đang đứng sau lưng, quên luồng khí trường đang xoáy tít điên cuồng đánh tới sau lưng, tới mức quên cả thắng và bại, tinh thần và đất trời hoà nhập thành một, được đao sau đó lại quên đao.
Chân khí trong cơ thể bành trướng, không có điểm cuối cùng, giống như đất trời không có điểm cuối vậy.
Thét dài một tiếng, Khấu Trọng chém ngang ra sau.
Đây hoàn toàn là phản ứng tự nhiên, như mưa lớn đầy trời, như núi lửa phun trào.
“Bùng!”
Tỉnh Trung Nguyệt chém trúng một quyền toàn lực đánh tới của Tất Huyền.
Tất Huyền bắn lùi lại. Khấu Trọng lùi lại năm bước, giơ ngang đao đứng yên, cười rộ:
-Ta chẳng phải là loại khoác lác đấy chứ? Muốn giết ta không dễ đâu
Khí trường tiêu tan.
Tất cả trở lại nguyên trạng, tiết xuân tràn ngập khu vườn, hồ nước gió êm sóng lặng.
Tất Huyền chắp tay sau lưng, ngửa mặt nhìn trời cười nói:
-Muốn giết Thiếu Soái đương nhiên không dễ, nếu không việc gì cần phải Tất Huyền ta xuất thủ! Thiếu Soái đao pháp thần kỳ bình sinh ta chưa thấy, làm ta không khỏi sinh lòng mến tài. Nếu Thiếu Soái khẳng khái trở lại Lương Đô, không hỏi gì đến chuyện Trường An nữa thì ta có thể làm chủ để Thiếu Soái an toàn rời khỏi đây
Khấu Trọng cười nhẹ nói:
-Tiểu tử chút nữa thì quên Thánh giả là người có thể đưa ra chủ ý với Hiệt Lợi đại hãn. Tiện đây xin hỏi thêm một câu, Thánh giả gọi tôi tới chịu chết, phải chăng đã được Lý Uyên ngầm đồng ý?
Hai mắt Tất Huyền loé lên, nhạt giọng:
-Hiện giờ Thiếu Soái tự lo cho mình không xong, còn có hứng thú muốn biết chi tiết đó sao?
“Choang!”
Khấu Trọng tra đao về vỏ, nghiêm trang nói:
-Không ngờ lúc này mà Thánh giả vẫn phải giấu diếm, cho thấy Thánh giả không hề tuyệt đối nắm chắc có thể giết ta nên mới sợ ta hiểu rõ chân tướng
Hai mắt Tất Huyền sát cơ bừng bừng, giọng nói vẫn giữ vẻ bình tĩnh khó tả khiến người ta khiếp sợ, nhẹ giọng nói:
-Lúc trước ta ra tay là muốn thử bản lĩnh của Thiếu Soái, giống như chó sói trước khi tấn công con mồi, bao giờ cũng nhiễu địch, loạn địch để đạt mục tiêu đầu tiên là biết địch. Hiện giờ, điểm mạnh và khuyết điểm của Thiếu Soái nằm hết trong tay Tất Huyền ta, nếu xuất thủ nữa sẽ không cho Thiếu Soái có cơ hội hít thở, Thiếu Soái xin cẩn thận
Trong lòng Khấu Trọng cực kỳ ngạc nhiên, nếu như Tất Huyền nói thật thì gã rủi nhiều may ít rồi vì vừa rồi gã đã thi triển hết sở học nhưng vẫn bại một cách vô cùng nguy hiểm, không chiếm được tí thượng phong nào. Gã hầu như đã xuất hết toàn bộ bản lĩnh vốn có, tình huống ác liệt nếu đánh tiếp không cần nói cũng biết. Tất Huyền có thân phận đại tông sư, sẽ không gạt gã trong chuyện này.
Tuy biết rõ là như thế, Khấu Trọng vẫn hoàn toàn không sợ hãi, thu nhiếp tinh thần, thản nhiên vòng tay thi lễ nói:
-Thánh giả không cần nhẹ tay. Xin mời!
(Hết hồi 767)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.