Chương 768: Khuynh hướng tự huỷ
Huỳnh Dị
21/03/2013
Khuynh hướng tự huỷ
Từ Tử Lăng có cảm giác không biết nên nói từ đâu, nâng niu trân trọng, mơn mai đôi bờ vai mềm mại của Thạch Thanh Tuyền , đón ánh mắt xinh đẹp của nàng, than thở:
-Chính vì hậu quả khó lường, ông ta có thể không chịu nổi kích thích mà lại rơi vào trạng thái tâm thần phân liệt, thế thì nguy lắm. Ài! Nói sao cho tốt đây? Vì có mặt Thanh Tuyền ở đây nên ông ta không ngừng trở nên ôn hoà hơn, vừa rồi còn xuất thủ cứu ta, lại truyền cho ta yếu quyết Bất Tử Ấn pháp để làm cho ông ta vì không thể giết được ta nữa mà bỏ hết ác niệm. Quan trọng hơn là bất kể tình hình Trường An phát triển thế nào, khả năng chúng ta vẫn có thể sống sót rời khỏi sẽ cao hơn nhiều
Nét mặt Thạch Thanh Tuyền trở nên trắng bệch, thân hình phủ phục xuống, đôi môi thơm của nàng khẽ đặt lên vai phải gã, hết sức tự kiềm chế cho giọng nói vẫn bình tĩnh, nhẹ nhàng thốt:
-Từ Tử Lăng chàng sai rồi! Sự thật hoàn toàn trái ngược với dự đoán của chàng. Ông ta không những hạ quyết tâm huỷ diệt chàng, còn muốn huỷ diệt muội. Mẹ trước khi lâm chung từng cảnh cáo muội, con người Thạch Chi Hiên vốn có khuynh hướng tự huỷ diệt bẩm sinh, ông ta không thể chấp nhận kết quả hoàn mỹ, đối với người, đối với mình đều như vậy. Khi ông ta cùng với mẹ sống cuộc sống mỹ mãn tràn trề tình yêu, hạnh phúc nhất, chính là lúc ông ta hạ thủ hại chết mẹ muội. Nước Đại Tuỳ do ông ta phò trợ Dương Kiên mà thành, rồi cũng do một tay ông ta phá huỷ. Đó chính là chỗ đáng sợ nhất trong tính cách của ông ta, ngàn vạn lần không thể trông chờ và ảo tưởng vào ông ta. Hiện giờ ông ta cố ý làm muội và chàng sinh ra hy vọng, chính là đại biểu cho dấu hiệu báo trước ông ta muốn huỷ diệt tất cả, kể cả bản thân ông ta trong đó
Trong lòng Từ Tử Lăng chấn động, hai tay luồn qua eo nàng ôm ghì tấm thân thơm tho mềm mại của nàng vào lòng, nói:
-May là có nàng cảnh cáo, ta đang cảm thấy kỳ quái tại sao ông ta không đề cập tới chuyện Loan Loan sẽ bán đứng bọn ta, thì ra trong lòng ông ta có ý niệm xấu xa.Yên tâm đi! Ta không để cho bất kỳ ai làm tổn thương nàng
Thạch Thanh Tuyền dịu dàng nói:
-Ông ta truyền Bất Tử Ấn pháp cho chàng thật ra là ngầm chứa thâm ý, biến chàng có cơ hội trở thành người duy nhất có thể phá Bất Tử Ấn pháp của ông ta, có thể kết thúc sinh mệnh đau khổ của ông ta
Từ Tử Lăng nghe mà hồ đồ không hiểu, hỏi:
-Vậy chẳng phải mâu thuẫn sao? Rốt cuộc ông ta muốn giết chúng ta hay là để chúng ta giết ông ta?
Thạch Thanh Tuyền đáp:
-Cái này là thiên tính không thể thoả hiệp giữa ác tâm và lương tri của ông ta, giống như ông ta huỷ diệt mẹ, đồng thời huỷ diệt bản thân. Thạch Chi Hiên không phải là một người bình thường, chưa từng biết cuộc sống vui vầy an lành trong bình đạm. Chỉ thông qua phá hoại và huỷ diệt, mới có thể thoả mãn tư tưởng và tâm linh tà ác của ông ta
Từ Tử Lăng nhớ lại thủ đoạn tàn khốc gà chó không tha đối với Đại Minh Tôn giáo của Thạch Chi Hiên, hỏi:
-Thanh Tuyền theo ta về cung Hưng Khánh được không?
Thạch Thanh Tuyền bình tĩnh đáp:
-Sự tình đã đến lúc không thể không giải quyết cho xong, nếu không lần này chúng ta sẽ bại, toàn quân mất hết. Giờ tý ba ngày sau chính là ngày giỗ mẹ, nếu muốn động thủ tất phải tiến hành vào lúc đó. Xin Tử Lăng đến đây cùng Thanh Tuyền tế điện mẹ, muội muốn Thạch Chi Hiên phải chịu sự báo ứng mà ông ta vốn phải nhận. Đây chính là lời thề mà Thanh Tuyền đã lập trước phần mộ mẹ sau khi mẹ qua đời.
Trong lòng Từ Tử Lăng chấn động kịch liệt, không thể tin được Thạch Thanh Tuyền lại luôn có ý nghĩ báo thù cha đẻ của mình, hỏi:
-Thanh Tuyền muốn giết ông ta sao?
Thạch Thanh Tuyền hơi dịch người ra một chút, cười nhẹ:
-Đó chính là việc mà ông ta hy vọng nó xảy ra nhất, làm sao muội giúp cho tâm nguyện của ông ta hoàn thành được. Đừng có hỏi nữa được không! Nhớ đến đây bầu bạn với Thanh Tuyền đúng giờ, vạn lần đừng liên luỵ tới huynh đệ của chàng. Đây là việc riêng giữa Thạch Thanh Tuyền và Từ Tử Lăng
o0o
Một lần nữa, Khấu Trọng rơi vào trong khí trường khô hạn, nóng bỏng, không có chút sinh khí của Viêm dương đại pháp. Mắt gã chỉ còn thấy thân hình cao lớn hùng dũng như thần chết thiên ma của Tất Huyền. Đối thủ đáng sợ này giống như núi cao hùng vĩ vĩnh viễn không đổ, không ai có thể đánh ngã lão, khắc chế lão.
Khấu Trọng thầm biết rõ về khí thế đối địch mình ở vào thế hạ phong, nguyên nhân là vừa rồi gã đã mất lòng tin, bị Tất Huyền thừa cơ lợi dụng, hình thành thế bại. Nếu không thể xoay chuyển tình hình này thì khi Tất Huyền phát động thế công gã tất bại không sai.
Tay nắm cán đao.
Tinh thần gã lập tức tiến vào cảnh giới vạn dặm trống rỗng, thiên địa nhân hợp nhất. Gã đạt được không cần mượn sức người, mà nó tự nhiên đạt được, lại như là chuyện đương nhiên vậy.
Tất Huyền phát sinh cảm ứng, hai mắt sát khí càng mạnh.
Vào lúc tình hình căng thẳng như ngàn cân treo sơi tóc đó thì...
“Hoàng thượng giá lâm!
Khấu Trọng làm như không nghe thấy, tinh thần và ánh mắt vẫn khoá chặt Tất Huyền, đề phòng lão dùng một đòn toàn lực phân thắng bại.
Tất Huyền cười rộ, thu khí trường lại, không hề tức giận nói:
- Hôm nay chỉ sợ mạng Thiếu Soái vẫn chưa tuyệt, hy vọng sắp tới Thiếu Soái vẫn còn vận tốt như thế
Nói xong, lão tự trở về trong trướng, chẳng lý gì đến Lý Uyên đang được nội thị cấm vệ tiền hô hậu ủng đưa tới.
Khấu Trọng trở về cung Hưng Khánh. Tại cửa lầu Song Huy, gã gặp Hầu Hi Bạch đang định ra ngoài. Hầu Hi Bạch thở phào một hơi, nói:
- Lão ca ngươi có thể sống mà về làm ta cởi bỏ được một bầu tâm sự
Khấu Trọng ngần người hỏi:
- Chẳng lẽ ngươi còn có chuyện phiền não khác?
Hầu Hi Bạch nhăn nhó cười:
- Không phải ta mà là bọn ta. Lão Bạt sau khi rời khỏi lầu Phúc Tụ chưa thấy về, ta đang định đi tìm hắn
Khấu Trọng nghe xong nhíu mày, suy nghĩ một lúc lại hỏi:
- Lăng thiếu gia đâu?
Hầu Hi Bạch đáp:
- Hắn vừa về, đang gặp Hồ Tiểu Tiên ở lầu chính. Vẻ mặt hắn rất kỳ quái, xem ra có chút tâm sự. Tiếc là ta chưa có cơ hội hỏi hắn
Khấu Trọng đã sớm nhìn thấy cỗ xe ngựa đỗ ở quảng trường trước lầu chính, có điều gã không ngờ là xe của Hồ Tiểu Tiên. Gã kéo Hầu Hi Bạch ra một góc, nói:
- Ngươi cứ thế này mà đi tìm lão Bạt thì chẳng khác gì tìm kim đáy bể. Ta có việc khác muốn ngươi giúp, trước hết hãy cho ta biết tình hình phía Lôi đại ca thế nào
Hầu Hi Bạch đáp:
- Bọn họ theo thuyền rời khỏi đây vào lúc hoàng hôn, chỉ một mình Lôi đại ca ở lại. Ma Thường đã bắt đầu vận chuyển binh khí trong bảo khố, hắn còn nhờ ta nói lại với ngươi trong thùng binh khí sẽ thay đá tảng vào, chỉ để một ít binh khí ở trên cùng Trừ khi có người đổ thùng ra kiểm tra, nếu không thì vẫn tưởng còn nguyên chưa suy suyển gì
Khấu Trọng khen:
- Tên quỷ Ma Thường quả là mưu trí, ta cũng không ngờ hắn lại chu đáo như vậy
Hầu Hi Bạch hỏi:
- Thiếu Soái còn phân công gì không?
Khấu Trọng nói:
- Hiện giờ tình hình phát triển càng lúc càng ác liệt, chúng ta bất cứ lúc nào cũng có thể bị bức bách phải động thủ. Xin Hy Bạch lập tức thông báo cho Lôi đại ca, nhờ huynh ấy báo cho Ma Thường rồi cùng với Ma Thường nghĩ ra kế hoạch vào thành. Cần phải chuẩn bị hai đường vào thành, một là vào thành theo đường hầm bí mật của báo khố, một hướng khác là mượn sức bang Hoàng Hà. Việc này quan trọng vô cùng, không thể sai sót
Hầu Hi Bạch hỏi:
- Có thể ước hẹn một thời gian nào đó không?
Khấu Trọng nói:
- Trong vòng ba ngày!
Hầu Hi Bạch biến sắc:
- Lại gấp như vậy sao?
Khấu Trọng than:
- Tiên phát chế nhân, hậu phát chế vu nhân. Từ sau khi vào Trường An, bọn ta liền bị Kiến Thành, Nguyên Cát dắt mũi. Giờ bị bức phải đại phản công, sau khi ta và Lý tiểu tử thương lượng kỹ càng mới có thể định ngày lành để cử sự. Con mẹ nó!
Từ Tử Lăng đứng trên đài cao, mắt nhìn theo xe ngựa của Hồ Tiểu Tiên xa dần. Khấu Trọng xuất hiện bên cạnh gã, cười hỏi:
- Phải chăng mỹ nhân đến nhõng nhẽo với Lăng thiếu gia?
Từ Tử Lăng đáp:
- Không sai là mấy
Tiếp đó, gã nhìn kỹ trên dưới thân hình Khấu Trọng, ngạc nhiên:
- Tất Huyền mời ngươi đến chỉ để uống sữa dê thôi sao?
Khấu Trọng cười nhẹ:
- Làm gì có chiêu đãi tốt như vậy. Lão muốn lấy mạng ta. Nếu ta đoán không lầm, Lý Uyên vốn đã hứa hẹn để Tất Huyền giết ta, nhưng sau đó thay đổi chủ ý, tự thân dời Long giá đến cắt ngang trận quyết đấu chút nữa thì lấy mất cái mạng nhỏ này của ta
Từ Tử Lăng ngạc nhiên:
- Lại có chuyện đó sao. Lý Uyên thay đổi như vậy mà Tất Huyền còn không phất tay áo rời thành sao?
Khấu Trọng đáp:
- Phản ứng lúc đó của Tất Huyền thoải mái không ngờ, chỉ cười cười mà trốn vào trong cái hang sói của lão. Ta đoán Lý Uyên chưa từng chính miệng đồng ý hành động của Tất Huyền, khả năng là Kiến Thành, Nguyên Cát ở trong luồn kim dẫn chỉ, giật dây Lý Uyên để cho Tất Huyền đối phó ta. Vừa có thể ngồi xem hai hổ đấu, vừa có thể lấy lòng người Đột Quyết. Ài! Ta lo Tất Huyền đã nắm rõ ngọn nguồn của ta, nắm chắc mười phần có thể giết ta nên mới không gấp gáp nhất thời như vậy
Từ Tử Lăng lộ vẻ nghiêm trọng, thấp giọng nói:
- Vào lầu hãy nói!
Hai gã lên lầu ba, đến ngồi xuống chỗ nhìn ra hồ.
Khấu Trọng hỏi:
- Không biết lão Bạt đi đâu rồi?
Từ Tử Lăng nói:
- Ta lại không lo cho hắn. Trước hết không nói việc hắn đủ sức bảo vệ bản thân, điều quan trọng là địch nhân đang trong tình trạng không thể phân thân, cùng lúc Tất Huyền đối phó ngươi thì Dương Hư Ngạn, cùng bốn tên tiểu tử Cái Tô Văn, Hàn Triều An, Hô Duyên Thiết Chân, Thác Bạt Diệt Phu phục kích ta bên ngoài Ngọc Hạc Am
Khấu Trọng hít một hơi khí lạnh, hỏi:
- Làm sao mà ngươi có thể không bị thương tích gì, ngồi đây nói chuyện được?
Từ Tử Lăng điểm đạm nói:
- Sự lo lắng của ngươi chút nữa thì thành sự thật. May là Thạch Chi Hiên xuất thủ cứu ta, khiến bọn Dương Hư Ngạn chẳng được gì mà phải rút lui.
Khấu Trọng thất thanh thốt:
- Cái gì?
Từ Tử Lăng nói:
- Không cần kinh hãi hay kỳ quái gì cả. Rõ ràng là chúng ta lại vượt qua một thế công mà địch nhân đã dày công bố trí. Việc chúng ta đồng thời gặp nguy hiểm không phải là trùng hợp, mà là một âm mưu. Nếu như thành công, bọn ta theo nhau về trời, địch nhân coi như giành được toàn thắng. May là chúng ta đều may mắn vượt qua
Khấu Trọng hung hăng:
- Bọn ta không thể cứ ngồi đợi chết nữa, nhất định phải lấy lại thể diện. Trước hết là chọn lấy mấy cái đầu lâu để tế cờ
Từ Tử Lăng lắc đầu:
- Không nhịn được việc nhỏ sẽ hỏng việc lớn, điều chúng ta truy cầu là thắng lợi mang ttính quyết định cuối cùng chứ không phải là so đo đấu đá sính cường để thoả mãn nhất thời. Ài! Chuyện của ta vẫn chưa hết, Thạch Chi Hiên đã đem Bất Tử Ấn pháp của lão truyền cho ta
Khấu Trọng nghe xong trợn mắt há miệng, nói không ra tiếng.
Từ Tử Lăng cười khổ:
- Động cơ lão truyền Bất Tử Ấn pháp cho ta rất cổ quái, là để lão không thể giết ta, cũng để tăng độ khó cho kẻ khác muốn giết ta. Nguyên nhân là lão biết Thanh Tuyền đã đồng ý hạ mình gả cho tiểu đệ
Khấu Trọng mừng nói:
- Nói thế thì bọn ta không cần lo lắng về sự uy hiếp từ phía lão nữa?
Từ Tử Lăng than:
- Đây là một vấn đề khiến người ta đau dầu. Tiếp đó, gã thuật lại nhận xét của Thạch Thanh Tuyền.
Gã lại tiếp:
- Thanh Tuyền chuẩn bị ba ngày sau vào ngày giỗ mẹ nàng sẽ dứt khoát với Thạch Chi Hiên. Ài! Nói thật, ta hoài nghi cách nhìn của Thanh Tuyền. Thạch Chi Hiên không còn là Thạch Chi Hiên trước đây nữa, lão đối với Thạch Thanh Tuyền đúng là thành tâm thành ý, nhưng thành kiến của Thanh Tuyền đối với lão quá sâu, nếu quả đến ngày đó nàng tấu lên tiếng tiêu truy hồn thì hậu quả thật không dám tưởng tượng. Nếu Thạch Chi Hiên lại rơi vào tình trạng tinh thần phân liệt thì không ai dự đoán được sẽ phát sinh chuyện gì!
Khấu Trọng nhăn nhó cười:
- Chẳng trách sao ngươi nói làm người ta đau đầu. Hiện giờ đầu ta đang đau muốn chết đây. Ồ! Ngươi đã học hiểu Bất Tử Ấn pháp sao?
Từ Tử Lăng trầm ngâm một lát, nói:
- Ngươi còn nhớ khi chúng ta mới học Trường Sinh Quyết khí, mỗi khi lực kiệt khí tàn, sau khi hồi phục càng thấy tình hình cổ quái về tinh thần không? Sở dĩ Thạch Chi Hiên không sợ quần chiến, ngoại trừ khả năng thần thông độc bộ thiên hạ là trinh sát địch tình, mượn lực mượn kình ra, quan trọng hơn là lão có công pháp huyền diệu có thể hoá tử thành sinh, chuyển sinh thành tử. Đó chính là tinh nghĩa của Bất Tử Ấn pháp
Khấu Trọng không hiểu hỏi:
- Hoá tử thành sinh đương nhiên là hay, nhưng chuyển sinh thành tử chảng phải là tự vẫn sao? Có gì hay mà học?
Từ Tử Lăng cười nhẹ:
- Tuyệt diệu là ở đó, là chỗ ta và Hầu tiểu tử luôn không nghĩ thông. Thì ra chỗ tận cùng của khí là tử, chỗ khí phục hồi là sinh, sinh có thể chuyển thành tử, tử có thể chuyển thành sinh. Kỳ quyết viết Một điểm chân dương sinh ở khảm, ly cung bổ khuyết, càn vận khôn chuyển, khảm ly không ngừng, tạo vật không tiếng động, lửa cháy trong nước, trên thông lên đỉnh đầu, dưới tới dũng tuyền, cửa trời thường mở, cửa đất thường thông. Ngươi nghe xong có cảm nhận gì?
Khấu Trọng phát sinh hứng thú, gật đầu nói:
- Yếu quyết này nói tới trạng thái đoạt cả tinh hoa của đất trời trong Trường Sinh quyết của bọn ta, chân khí hoặc nhập vào từ đỉnh đầu, giao thoa với chân khí dâng lên từ dũng tuyền, khí trời khí đất dần dần ngưng tụ tại Khí Hải, Đan Điền.
Từ Tử Lăng nói:
- Chỉ cần biến quá trình khi chân khí hết sạch hồi phục lại gia tốc lên hàng trăm ngàn lần, biến thành việc có thể trong thoáng chốc là thực hiện được trên chiến trường thì bọn ta ít nhất đã học được một nửa cảnh giới của Bất Tử Ấn pháp và Huyễn Ma thân pháp của Thạch Chi Hiên rồi
Khấu Trọng chấn động thốt:
- Ta hiểu rồi
Từ Tử Lăng nói:
- Người khác, cho dù hiểu được, nhưng vì công pháp khác biệt nên chỉ biết mà không thể thực hiện được. Nhưng một khi bọn ta hiểu thì lập tức có thể thấy được hiệu quả thực sự ngay. Ngươi nghiền ngẫm lại cho kỹ khẩu quyết sau đây: ‘khí hậu thiên thuộc âm, khí tiên thiên thuộc dương, âm tận dương sinh, dương tận âm sinh, cứ thế điều hoà, lưu chuyển lục hư, bên ngoài tiếp dẫn sự trợ giúp của âm dương, bên trong sinh trưởng thể thuần nhất’. Hiểu chưa?
Khấu Trọng vỗ bàn khen:
- Thạch Chi Hiên đúng là thiên tài võ học hiếm có của Ma Môn. Công pháp phù hợp với thiên địa lý số này mà cũng bị lão phát hiện ra. Với Trường Sinh khí quyết phù hợp với thiên đạo của bọn ta, có thể lợi dụng thủ đoạn làm chân khí trong cơ thể tiêu hao đến cực hạn, đạt tới điểm giới hạn âm cực dương sinh, mà càng làm mau lẹ thì càng dũng mãnh, khí thiên địa từ trên đầu và từ dưới chân sinh ra, sinh có thể biến thành tử, tử có thể biến thành sinh, tuần hoàn không ngừng nghỉ như thiên đạo. Con mẹ nó! Thật muốn lập tức lại đi gặp Tất Huyền để lão thưởng thức tư vị tâm pháp của Thạch Chi Hiên một lần
Từ Tử Lăng nói:
- Bọn ta còn cần phải luyện tập một thời gian, đến lúc đắc tâm ứng thủ mới được. Lý Uyên và ngươi nói chuyện gì?
Khấu Trọng đáp:
- Nói đi nói lại đều là lời thừa. Thời gian không nhiều, giờ ta lập tức bí mật đi gặp Thường Hà. Tối qua hắn đi trực, hiện giờ chắc đang ngủ ở nhà, sau đó còn phải đi gặp Thế dân huynh của bọn ta nữa
Từ Tử Lăng gật đầu:
- Ngàn vạn lần đừng để bị người ta phát hiện, nếu không Thường Hà sẽ bị xử tội lớn bắt hết cả nhà đó. Ta ở lại đây đợi lão Bạt trở về
Khấu Trọng học được Bất Tử Ấn pháp, tâm tình trở lên rất tốt, tươi cười đi ra.
Sau khi Khấu Trọng đi, Từ Tử Lăng vẫn ngồi trong lầu, trong lòng suy nghĩ nổi lên như sóng cồn.
Hôm nay mới là ngày thứ hai đến Trường An, nhưng Từ Tử Lăng gã đã bị đánh lén hai lần, lại đều phát sinh trên đường gã đi gặp Thạch Thanh Tuyền, bố trí cực kỳ tinh diệu. Từ đó có thể thấy tình báo của địch nhân rất chuẩn xác, chuẩn bị đầy đủ, định mưu mới hành động, không cần lựa chọn thủ đoạn, không những muốn phá hoại sự kết minh chưa thành công giữa bọn gã và Lý Uyên, mà còn muốn đặt gã và Khấu Trọng vào đất chết
Kiến Thành, Nguyên Cát cùng với đám người Đột Quyết mà đứng đầu là Tất Huyền, lại còn bọn Cái Tô Văn kết thành liên minh, huy động tất cả lực lượng có trong tay, cực lực đả kích phía bọn gã và Lý Thế Dân. Mà điều rõ ràng là bọn gã đang rơi vào thế bị động và thế yếu, cho tới lúc này vẫn không có sức phản kích.
Ý hướng của Thạch Chi Hiên và Loan Loan khó đoán, khiến tình thế vốn đã yếu không còn yếu hơn được của bọn gã như nhà dột gặp mưa dầm, đến Dương Công Bảo Khố cũng không dựa vào được nữa, vọng động cử sự chẳng khác gì lấy trứng chọi đá, tự chuốc lấy diệt vong.
May là Lý Uyên tuy một lòng ủng hộ Kiến Thành, nhưng đối với việc có nên ngả hoàn toàn về phía người Đột Quyết hay không vẫn do dự không quyết, nếu không thì tất cả những gì bọn gã làm đều hỏng hết.
Lại còn sư công Dịch Kiếm đại sư Phó Dịch Lâm, người khiến bọn gã khó đạt được lưỡng toàn kỳ mỹ giữa tình cảm và cừu hận. Chỉ hy vọng ông ta khác với người thường, lại nhìn rõ việc phò trợ Đột Quyết đối với Cao Lệ chỉ trăm hại mà không lợi, không đứng về phía Kiến Thành.
Kết hợp giữa nhiều nhân tố bất lợi như vậy và tình hình vẫn chưa rõ ràng sáng sủa chính là cục thế mà bọn gã đang phải đối mặt. Bọn gã không những phải tránh chết tìm sống, mà còn phải xoay chuyển càn khôn, tranh thủ thắng lợi cuối cùng.
Nghĩ tới đây, gã âm thầm thở dài.
Vương Huyền Thứ lên lầu, nói:
- Đổng quý phi lại đến rồi!
Từ Tử Lăng nhíu mày:
- Đổng quý phi? À! Nói với nàng ta Khấu Trọng không ở trong thành
Vương Huyền Thứ giận giữ nói:
- Tôi đã sớm nói với thị rồi! Thị vẫn kiên trì đòi gặp người mới được. Hừ! Thấy thị tức giận đùng đùng, chắc là đến để hỏi tội bọn ta
Từ Tử Lăng nhớ lại chuyện về Linh Lung Kiều, nhăn nhó cười:
- Bảo nàng ta đợi ta ở sảnh lớn dưới lầu, ta sửa soạn một chút rồi xuống gặp nàng ta
o0o
Khấu Trọng âm thầm rời khỏi phủ tướng quân của Thường Hà từ hậu viện, trong lòng mông lung mờ mịt. Thường Hà tuyệt không ngủ trong phủ như gã dự đoán. Tên tiểu tử này đi đâu rồi?
Nếu không có được sự ủng hộ của Thường Hà và vài vị tướng lĩnh quan trọng trong thành Trường An thì bọn gã tuyệt không thể chống lại Kiến Thành, Nguyên Cát, càng không cần nói tới Lý Uyên tay nắm trọng binh của Đại Đường.
Lý Uyên bố trí ở phía tây nội uyển một vạn năm ngàn bộ đội, đủ sức để có thể xoay chuyển bất kỳ tình thế nào.
Cho dù so với Kiến Thành, Nguyên Cát, chỉ có ba ngàn quân Trường Lâm phối hợp với các thế lực Đột Quyết, Cao Lệ thì thực lực cũng vượt trên liên quân Thiên Sách phủ và Thiếu Soái quân. Bọn gã đột ngột khởi sự thì hoặc giả có thể đạt ưu thế lúc đầu, nhưng cuối cùng, dưới sự phản công của địch nhân thì sẽ nghiền nát bọn gã như ngói vụn.
Thời gian càng cấp bách, gã càng không cách gì dự liệu được đòn công kích tiếp theo của Kiến Thành sẽ phát động vào lúc nào? May là có được yếu quyết Bất Tử Ấn pháp do Thạch Chi Hiên truyền thụ làm gã và Từ Tử Lăng nắm chắc hơn nhiều về mặt giữ mạng, vấn đề là bọn gã cũng không thể chỉ bằng cái đó có thể giải quyết được vấn đề. Cho dù có Bất Tử Ấn pháp trong người, nhưng bọn gã cuối cùng cũng chỉ là một thân máu thịt, sẽ chết trận vì thương tích quá nặng.
Ài!
Giờ phải làm sao mới tốt?
Có nên đi gặp Lý Thần Thông bàn bạc không? Xem lão phát triển việc liên lạc với quần thần, các tướng như thế nào. Hay là nên trực tiếp đi gặp Lý Thế Dân, thương lượng một ngày khởi sự, đánh con bà nó một ván, xem ông trời có phải vẫn đứng về phía bọn gã hay không.
Đang lúc do dự không quyết, trong não gã bỗng loé lên tia linh quang, nghĩ tới nơi mà Thường Hà có thể đang tới.
Khấu Trọng chỉnh đốn lại tinh thần, trước tiên điều tra xem gã có bị ai theo dõi hay không. Sau khi khẳng định không có vấn đề, âm thầm tiến tới một toà trạch viện lớn cách Thường phủ không xa.
(Hết hồi 768)
Từ Tử Lăng có cảm giác không biết nên nói từ đâu, nâng niu trân trọng, mơn mai đôi bờ vai mềm mại của Thạch Thanh Tuyền , đón ánh mắt xinh đẹp của nàng, than thở:
-Chính vì hậu quả khó lường, ông ta có thể không chịu nổi kích thích mà lại rơi vào trạng thái tâm thần phân liệt, thế thì nguy lắm. Ài! Nói sao cho tốt đây? Vì có mặt Thanh Tuyền ở đây nên ông ta không ngừng trở nên ôn hoà hơn, vừa rồi còn xuất thủ cứu ta, lại truyền cho ta yếu quyết Bất Tử Ấn pháp để làm cho ông ta vì không thể giết được ta nữa mà bỏ hết ác niệm. Quan trọng hơn là bất kể tình hình Trường An phát triển thế nào, khả năng chúng ta vẫn có thể sống sót rời khỏi sẽ cao hơn nhiều
Nét mặt Thạch Thanh Tuyền trở nên trắng bệch, thân hình phủ phục xuống, đôi môi thơm của nàng khẽ đặt lên vai phải gã, hết sức tự kiềm chế cho giọng nói vẫn bình tĩnh, nhẹ nhàng thốt:
-Từ Tử Lăng chàng sai rồi! Sự thật hoàn toàn trái ngược với dự đoán của chàng. Ông ta không những hạ quyết tâm huỷ diệt chàng, còn muốn huỷ diệt muội. Mẹ trước khi lâm chung từng cảnh cáo muội, con người Thạch Chi Hiên vốn có khuynh hướng tự huỷ diệt bẩm sinh, ông ta không thể chấp nhận kết quả hoàn mỹ, đối với người, đối với mình đều như vậy. Khi ông ta cùng với mẹ sống cuộc sống mỹ mãn tràn trề tình yêu, hạnh phúc nhất, chính là lúc ông ta hạ thủ hại chết mẹ muội. Nước Đại Tuỳ do ông ta phò trợ Dương Kiên mà thành, rồi cũng do một tay ông ta phá huỷ. Đó chính là chỗ đáng sợ nhất trong tính cách của ông ta, ngàn vạn lần không thể trông chờ và ảo tưởng vào ông ta. Hiện giờ ông ta cố ý làm muội và chàng sinh ra hy vọng, chính là đại biểu cho dấu hiệu báo trước ông ta muốn huỷ diệt tất cả, kể cả bản thân ông ta trong đó
Trong lòng Từ Tử Lăng chấn động, hai tay luồn qua eo nàng ôm ghì tấm thân thơm tho mềm mại của nàng vào lòng, nói:
-May là có nàng cảnh cáo, ta đang cảm thấy kỳ quái tại sao ông ta không đề cập tới chuyện Loan Loan sẽ bán đứng bọn ta, thì ra trong lòng ông ta có ý niệm xấu xa.Yên tâm đi! Ta không để cho bất kỳ ai làm tổn thương nàng
Thạch Thanh Tuyền dịu dàng nói:
-Ông ta truyền Bất Tử Ấn pháp cho chàng thật ra là ngầm chứa thâm ý, biến chàng có cơ hội trở thành người duy nhất có thể phá Bất Tử Ấn pháp của ông ta, có thể kết thúc sinh mệnh đau khổ của ông ta
Từ Tử Lăng nghe mà hồ đồ không hiểu, hỏi:
-Vậy chẳng phải mâu thuẫn sao? Rốt cuộc ông ta muốn giết chúng ta hay là để chúng ta giết ông ta?
Thạch Thanh Tuyền đáp:
-Cái này là thiên tính không thể thoả hiệp giữa ác tâm và lương tri của ông ta, giống như ông ta huỷ diệt mẹ, đồng thời huỷ diệt bản thân. Thạch Chi Hiên không phải là một người bình thường, chưa từng biết cuộc sống vui vầy an lành trong bình đạm. Chỉ thông qua phá hoại và huỷ diệt, mới có thể thoả mãn tư tưởng và tâm linh tà ác của ông ta
Từ Tử Lăng nhớ lại thủ đoạn tàn khốc gà chó không tha đối với Đại Minh Tôn giáo của Thạch Chi Hiên, hỏi:
-Thanh Tuyền theo ta về cung Hưng Khánh được không?
Thạch Thanh Tuyền bình tĩnh đáp:
-Sự tình đã đến lúc không thể không giải quyết cho xong, nếu không lần này chúng ta sẽ bại, toàn quân mất hết. Giờ tý ba ngày sau chính là ngày giỗ mẹ, nếu muốn động thủ tất phải tiến hành vào lúc đó. Xin Tử Lăng đến đây cùng Thanh Tuyền tế điện mẹ, muội muốn Thạch Chi Hiên phải chịu sự báo ứng mà ông ta vốn phải nhận. Đây chính là lời thề mà Thanh Tuyền đã lập trước phần mộ mẹ sau khi mẹ qua đời.
Trong lòng Từ Tử Lăng chấn động kịch liệt, không thể tin được Thạch Thanh Tuyền lại luôn có ý nghĩ báo thù cha đẻ của mình, hỏi:
-Thanh Tuyền muốn giết ông ta sao?
Thạch Thanh Tuyền hơi dịch người ra một chút, cười nhẹ:
-Đó chính là việc mà ông ta hy vọng nó xảy ra nhất, làm sao muội giúp cho tâm nguyện của ông ta hoàn thành được. Đừng có hỏi nữa được không! Nhớ đến đây bầu bạn với Thanh Tuyền đúng giờ, vạn lần đừng liên luỵ tới huynh đệ của chàng. Đây là việc riêng giữa Thạch Thanh Tuyền và Từ Tử Lăng
o0o
Một lần nữa, Khấu Trọng rơi vào trong khí trường khô hạn, nóng bỏng, không có chút sinh khí của Viêm dương đại pháp. Mắt gã chỉ còn thấy thân hình cao lớn hùng dũng như thần chết thiên ma của Tất Huyền. Đối thủ đáng sợ này giống như núi cao hùng vĩ vĩnh viễn không đổ, không ai có thể đánh ngã lão, khắc chế lão.
Khấu Trọng thầm biết rõ về khí thế đối địch mình ở vào thế hạ phong, nguyên nhân là vừa rồi gã đã mất lòng tin, bị Tất Huyền thừa cơ lợi dụng, hình thành thế bại. Nếu không thể xoay chuyển tình hình này thì khi Tất Huyền phát động thế công gã tất bại không sai.
Tay nắm cán đao.
Tinh thần gã lập tức tiến vào cảnh giới vạn dặm trống rỗng, thiên địa nhân hợp nhất. Gã đạt được không cần mượn sức người, mà nó tự nhiên đạt được, lại như là chuyện đương nhiên vậy.
Tất Huyền phát sinh cảm ứng, hai mắt sát khí càng mạnh.
Vào lúc tình hình căng thẳng như ngàn cân treo sơi tóc đó thì...
“Hoàng thượng giá lâm!
Khấu Trọng làm như không nghe thấy, tinh thần và ánh mắt vẫn khoá chặt Tất Huyền, đề phòng lão dùng một đòn toàn lực phân thắng bại.
Tất Huyền cười rộ, thu khí trường lại, không hề tức giận nói:
- Hôm nay chỉ sợ mạng Thiếu Soái vẫn chưa tuyệt, hy vọng sắp tới Thiếu Soái vẫn còn vận tốt như thế
Nói xong, lão tự trở về trong trướng, chẳng lý gì đến Lý Uyên đang được nội thị cấm vệ tiền hô hậu ủng đưa tới.
Khấu Trọng trở về cung Hưng Khánh. Tại cửa lầu Song Huy, gã gặp Hầu Hi Bạch đang định ra ngoài. Hầu Hi Bạch thở phào một hơi, nói:
- Lão ca ngươi có thể sống mà về làm ta cởi bỏ được một bầu tâm sự
Khấu Trọng ngần người hỏi:
- Chẳng lẽ ngươi còn có chuyện phiền não khác?
Hầu Hi Bạch nhăn nhó cười:
- Không phải ta mà là bọn ta. Lão Bạt sau khi rời khỏi lầu Phúc Tụ chưa thấy về, ta đang định đi tìm hắn
Khấu Trọng nghe xong nhíu mày, suy nghĩ một lúc lại hỏi:
- Lăng thiếu gia đâu?
Hầu Hi Bạch đáp:
- Hắn vừa về, đang gặp Hồ Tiểu Tiên ở lầu chính. Vẻ mặt hắn rất kỳ quái, xem ra có chút tâm sự. Tiếc là ta chưa có cơ hội hỏi hắn
Khấu Trọng đã sớm nhìn thấy cỗ xe ngựa đỗ ở quảng trường trước lầu chính, có điều gã không ngờ là xe của Hồ Tiểu Tiên. Gã kéo Hầu Hi Bạch ra một góc, nói:
- Ngươi cứ thế này mà đi tìm lão Bạt thì chẳng khác gì tìm kim đáy bể. Ta có việc khác muốn ngươi giúp, trước hết hãy cho ta biết tình hình phía Lôi đại ca thế nào
Hầu Hi Bạch đáp:
- Bọn họ theo thuyền rời khỏi đây vào lúc hoàng hôn, chỉ một mình Lôi đại ca ở lại. Ma Thường đã bắt đầu vận chuyển binh khí trong bảo khố, hắn còn nhờ ta nói lại với ngươi trong thùng binh khí sẽ thay đá tảng vào, chỉ để một ít binh khí ở trên cùng Trừ khi có người đổ thùng ra kiểm tra, nếu không thì vẫn tưởng còn nguyên chưa suy suyển gì
Khấu Trọng khen:
- Tên quỷ Ma Thường quả là mưu trí, ta cũng không ngờ hắn lại chu đáo như vậy
Hầu Hi Bạch hỏi:
- Thiếu Soái còn phân công gì không?
Khấu Trọng nói:
- Hiện giờ tình hình phát triển càng lúc càng ác liệt, chúng ta bất cứ lúc nào cũng có thể bị bức bách phải động thủ. Xin Hy Bạch lập tức thông báo cho Lôi đại ca, nhờ huynh ấy báo cho Ma Thường rồi cùng với Ma Thường nghĩ ra kế hoạch vào thành. Cần phải chuẩn bị hai đường vào thành, một là vào thành theo đường hầm bí mật của báo khố, một hướng khác là mượn sức bang Hoàng Hà. Việc này quan trọng vô cùng, không thể sai sót
Hầu Hi Bạch hỏi:
- Có thể ước hẹn một thời gian nào đó không?
Khấu Trọng nói:
- Trong vòng ba ngày!
Hầu Hi Bạch biến sắc:
- Lại gấp như vậy sao?
Khấu Trọng than:
- Tiên phát chế nhân, hậu phát chế vu nhân. Từ sau khi vào Trường An, bọn ta liền bị Kiến Thành, Nguyên Cát dắt mũi. Giờ bị bức phải đại phản công, sau khi ta và Lý tiểu tử thương lượng kỹ càng mới có thể định ngày lành để cử sự. Con mẹ nó!
Từ Tử Lăng đứng trên đài cao, mắt nhìn theo xe ngựa của Hồ Tiểu Tiên xa dần. Khấu Trọng xuất hiện bên cạnh gã, cười hỏi:
- Phải chăng mỹ nhân đến nhõng nhẽo với Lăng thiếu gia?
Từ Tử Lăng đáp:
- Không sai là mấy
Tiếp đó, gã nhìn kỹ trên dưới thân hình Khấu Trọng, ngạc nhiên:
- Tất Huyền mời ngươi đến chỉ để uống sữa dê thôi sao?
Khấu Trọng cười nhẹ:
- Làm gì có chiêu đãi tốt như vậy. Lão muốn lấy mạng ta. Nếu ta đoán không lầm, Lý Uyên vốn đã hứa hẹn để Tất Huyền giết ta, nhưng sau đó thay đổi chủ ý, tự thân dời Long giá đến cắt ngang trận quyết đấu chút nữa thì lấy mất cái mạng nhỏ này của ta
Từ Tử Lăng ngạc nhiên:
- Lại có chuyện đó sao. Lý Uyên thay đổi như vậy mà Tất Huyền còn không phất tay áo rời thành sao?
Khấu Trọng đáp:
- Phản ứng lúc đó của Tất Huyền thoải mái không ngờ, chỉ cười cười mà trốn vào trong cái hang sói của lão. Ta đoán Lý Uyên chưa từng chính miệng đồng ý hành động của Tất Huyền, khả năng là Kiến Thành, Nguyên Cát ở trong luồn kim dẫn chỉ, giật dây Lý Uyên để cho Tất Huyền đối phó ta. Vừa có thể ngồi xem hai hổ đấu, vừa có thể lấy lòng người Đột Quyết. Ài! Ta lo Tất Huyền đã nắm rõ ngọn nguồn của ta, nắm chắc mười phần có thể giết ta nên mới không gấp gáp nhất thời như vậy
Từ Tử Lăng lộ vẻ nghiêm trọng, thấp giọng nói:
- Vào lầu hãy nói!
Hai gã lên lầu ba, đến ngồi xuống chỗ nhìn ra hồ.
Khấu Trọng hỏi:
- Không biết lão Bạt đi đâu rồi?
Từ Tử Lăng nói:
- Ta lại không lo cho hắn. Trước hết không nói việc hắn đủ sức bảo vệ bản thân, điều quan trọng là địch nhân đang trong tình trạng không thể phân thân, cùng lúc Tất Huyền đối phó ngươi thì Dương Hư Ngạn, cùng bốn tên tiểu tử Cái Tô Văn, Hàn Triều An, Hô Duyên Thiết Chân, Thác Bạt Diệt Phu phục kích ta bên ngoài Ngọc Hạc Am
Khấu Trọng hít một hơi khí lạnh, hỏi:
- Làm sao mà ngươi có thể không bị thương tích gì, ngồi đây nói chuyện được?
Từ Tử Lăng điểm đạm nói:
- Sự lo lắng của ngươi chút nữa thì thành sự thật. May là Thạch Chi Hiên xuất thủ cứu ta, khiến bọn Dương Hư Ngạn chẳng được gì mà phải rút lui.
Khấu Trọng thất thanh thốt:
- Cái gì?
Từ Tử Lăng nói:
- Không cần kinh hãi hay kỳ quái gì cả. Rõ ràng là chúng ta lại vượt qua một thế công mà địch nhân đã dày công bố trí. Việc chúng ta đồng thời gặp nguy hiểm không phải là trùng hợp, mà là một âm mưu. Nếu như thành công, bọn ta theo nhau về trời, địch nhân coi như giành được toàn thắng. May là chúng ta đều may mắn vượt qua
Khấu Trọng hung hăng:
- Bọn ta không thể cứ ngồi đợi chết nữa, nhất định phải lấy lại thể diện. Trước hết là chọn lấy mấy cái đầu lâu để tế cờ
Từ Tử Lăng lắc đầu:
- Không nhịn được việc nhỏ sẽ hỏng việc lớn, điều chúng ta truy cầu là thắng lợi mang ttính quyết định cuối cùng chứ không phải là so đo đấu đá sính cường để thoả mãn nhất thời. Ài! Chuyện của ta vẫn chưa hết, Thạch Chi Hiên đã đem Bất Tử Ấn pháp của lão truyền cho ta
Khấu Trọng nghe xong trợn mắt há miệng, nói không ra tiếng.
Từ Tử Lăng cười khổ:
- Động cơ lão truyền Bất Tử Ấn pháp cho ta rất cổ quái, là để lão không thể giết ta, cũng để tăng độ khó cho kẻ khác muốn giết ta. Nguyên nhân là lão biết Thanh Tuyền đã đồng ý hạ mình gả cho tiểu đệ
Khấu Trọng mừng nói:
- Nói thế thì bọn ta không cần lo lắng về sự uy hiếp từ phía lão nữa?
Từ Tử Lăng than:
- Đây là một vấn đề khiến người ta đau dầu. Tiếp đó, gã thuật lại nhận xét của Thạch Thanh Tuyền.
Gã lại tiếp:
- Thanh Tuyền chuẩn bị ba ngày sau vào ngày giỗ mẹ nàng sẽ dứt khoát với Thạch Chi Hiên. Ài! Nói thật, ta hoài nghi cách nhìn của Thanh Tuyền. Thạch Chi Hiên không còn là Thạch Chi Hiên trước đây nữa, lão đối với Thạch Thanh Tuyền đúng là thành tâm thành ý, nhưng thành kiến của Thanh Tuyền đối với lão quá sâu, nếu quả đến ngày đó nàng tấu lên tiếng tiêu truy hồn thì hậu quả thật không dám tưởng tượng. Nếu Thạch Chi Hiên lại rơi vào tình trạng tinh thần phân liệt thì không ai dự đoán được sẽ phát sinh chuyện gì!
Khấu Trọng nhăn nhó cười:
- Chẳng trách sao ngươi nói làm người ta đau đầu. Hiện giờ đầu ta đang đau muốn chết đây. Ồ! Ngươi đã học hiểu Bất Tử Ấn pháp sao?
Từ Tử Lăng trầm ngâm một lát, nói:
- Ngươi còn nhớ khi chúng ta mới học Trường Sinh Quyết khí, mỗi khi lực kiệt khí tàn, sau khi hồi phục càng thấy tình hình cổ quái về tinh thần không? Sở dĩ Thạch Chi Hiên không sợ quần chiến, ngoại trừ khả năng thần thông độc bộ thiên hạ là trinh sát địch tình, mượn lực mượn kình ra, quan trọng hơn là lão có công pháp huyền diệu có thể hoá tử thành sinh, chuyển sinh thành tử. Đó chính là tinh nghĩa của Bất Tử Ấn pháp
Khấu Trọng không hiểu hỏi:
- Hoá tử thành sinh đương nhiên là hay, nhưng chuyển sinh thành tử chảng phải là tự vẫn sao? Có gì hay mà học?
Từ Tử Lăng cười nhẹ:
- Tuyệt diệu là ở đó, là chỗ ta và Hầu tiểu tử luôn không nghĩ thông. Thì ra chỗ tận cùng của khí là tử, chỗ khí phục hồi là sinh, sinh có thể chuyển thành tử, tử có thể chuyển thành sinh. Kỳ quyết viết Một điểm chân dương sinh ở khảm, ly cung bổ khuyết, càn vận khôn chuyển, khảm ly không ngừng, tạo vật không tiếng động, lửa cháy trong nước, trên thông lên đỉnh đầu, dưới tới dũng tuyền, cửa trời thường mở, cửa đất thường thông. Ngươi nghe xong có cảm nhận gì?
Khấu Trọng phát sinh hứng thú, gật đầu nói:
- Yếu quyết này nói tới trạng thái đoạt cả tinh hoa của đất trời trong Trường Sinh quyết của bọn ta, chân khí hoặc nhập vào từ đỉnh đầu, giao thoa với chân khí dâng lên từ dũng tuyền, khí trời khí đất dần dần ngưng tụ tại Khí Hải, Đan Điền.
Từ Tử Lăng nói:
- Chỉ cần biến quá trình khi chân khí hết sạch hồi phục lại gia tốc lên hàng trăm ngàn lần, biến thành việc có thể trong thoáng chốc là thực hiện được trên chiến trường thì bọn ta ít nhất đã học được một nửa cảnh giới của Bất Tử Ấn pháp và Huyễn Ma thân pháp của Thạch Chi Hiên rồi
Khấu Trọng chấn động thốt:
- Ta hiểu rồi
Từ Tử Lăng nói:
- Người khác, cho dù hiểu được, nhưng vì công pháp khác biệt nên chỉ biết mà không thể thực hiện được. Nhưng một khi bọn ta hiểu thì lập tức có thể thấy được hiệu quả thực sự ngay. Ngươi nghiền ngẫm lại cho kỹ khẩu quyết sau đây: ‘khí hậu thiên thuộc âm, khí tiên thiên thuộc dương, âm tận dương sinh, dương tận âm sinh, cứ thế điều hoà, lưu chuyển lục hư, bên ngoài tiếp dẫn sự trợ giúp của âm dương, bên trong sinh trưởng thể thuần nhất’. Hiểu chưa?
Khấu Trọng vỗ bàn khen:
- Thạch Chi Hiên đúng là thiên tài võ học hiếm có của Ma Môn. Công pháp phù hợp với thiên địa lý số này mà cũng bị lão phát hiện ra. Với Trường Sinh khí quyết phù hợp với thiên đạo của bọn ta, có thể lợi dụng thủ đoạn làm chân khí trong cơ thể tiêu hao đến cực hạn, đạt tới điểm giới hạn âm cực dương sinh, mà càng làm mau lẹ thì càng dũng mãnh, khí thiên địa từ trên đầu và từ dưới chân sinh ra, sinh có thể biến thành tử, tử có thể biến thành sinh, tuần hoàn không ngừng nghỉ như thiên đạo. Con mẹ nó! Thật muốn lập tức lại đi gặp Tất Huyền để lão thưởng thức tư vị tâm pháp của Thạch Chi Hiên một lần
Từ Tử Lăng nói:
- Bọn ta còn cần phải luyện tập một thời gian, đến lúc đắc tâm ứng thủ mới được. Lý Uyên và ngươi nói chuyện gì?
Khấu Trọng đáp:
- Nói đi nói lại đều là lời thừa. Thời gian không nhiều, giờ ta lập tức bí mật đi gặp Thường Hà. Tối qua hắn đi trực, hiện giờ chắc đang ngủ ở nhà, sau đó còn phải đi gặp Thế dân huynh của bọn ta nữa
Từ Tử Lăng gật đầu:
- Ngàn vạn lần đừng để bị người ta phát hiện, nếu không Thường Hà sẽ bị xử tội lớn bắt hết cả nhà đó. Ta ở lại đây đợi lão Bạt trở về
Khấu Trọng học được Bất Tử Ấn pháp, tâm tình trở lên rất tốt, tươi cười đi ra.
Sau khi Khấu Trọng đi, Từ Tử Lăng vẫn ngồi trong lầu, trong lòng suy nghĩ nổi lên như sóng cồn.
Hôm nay mới là ngày thứ hai đến Trường An, nhưng Từ Tử Lăng gã đã bị đánh lén hai lần, lại đều phát sinh trên đường gã đi gặp Thạch Thanh Tuyền, bố trí cực kỳ tinh diệu. Từ đó có thể thấy tình báo của địch nhân rất chuẩn xác, chuẩn bị đầy đủ, định mưu mới hành động, không cần lựa chọn thủ đoạn, không những muốn phá hoại sự kết minh chưa thành công giữa bọn gã và Lý Uyên, mà còn muốn đặt gã và Khấu Trọng vào đất chết
Kiến Thành, Nguyên Cát cùng với đám người Đột Quyết mà đứng đầu là Tất Huyền, lại còn bọn Cái Tô Văn kết thành liên minh, huy động tất cả lực lượng có trong tay, cực lực đả kích phía bọn gã và Lý Thế Dân. Mà điều rõ ràng là bọn gã đang rơi vào thế bị động và thế yếu, cho tới lúc này vẫn không có sức phản kích.
Ý hướng của Thạch Chi Hiên và Loan Loan khó đoán, khiến tình thế vốn đã yếu không còn yếu hơn được của bọn gã như nhà dột gặp mưa dầm, đến Dương Công Bảo Khố cũng không dựa vào được nữa, vọng động cử sự chẳng khác gì lấy trứng chọi đá, tự chuốc lấy diệt vong.
May là Lý Uyên tuy một lòng ủng hộ Kiến Thành, nhưng đối với việc có nên ngả hoàn toàn về phía người Đột Quyết hay không vẫn do dự không quyết, nếu không thì tất cả những gì bọn gã làm đều hỏng hết.
Lại còn sư công Dịch Kiếm đại sư Phó Dịch Lâm, người khiến bọn gã khó đạt được lưỡng toàn kỳ mỹ giữa tình cảm và cừu hận. Chỉ hy vọng ông ta khác với người thường, lại nhìn rõ việc phò trợ Đột Quyết đối với Cao Lệ chỉ trăm hại mà không lợi, không đứng về phía Kiến Thành.
Kết hợp giữa nhiều nhân tố bất lợi như vậy và tình hình vẫn chưa rõ ràng sáng sủa chính là cục thế mà bọn gã đang phải đối mặt. Bọn gã không những phải tránh chết tìm sống, mà còn phải xoay chuyển càn khôn, tranh thủ thắng lợi cuối cùng.
Nghĩ tới đây, gã âm thầm thở dài.
Vương Huyền Thứ lên lầu, nói:
- Đổng quý phi lại đến rồi!
Từ Tử Lăng nhíu mày:
- Đổng quý phi? À! Nói với nàng ta Khấu Trọng không ở trong thành
Vương Huyền Thứ giận giữ nói:
- Tôi đã sớm nói với thị rồi! Thị vẫn kiên trì đòi gặp người mới được. Hừ! Thấy thị tức giận đùng đùng, chắc là đến để hỏi tội bọn ta
Từ Tử Lăng nhớ lại chuyện về Linh Lung Kiều, nhăn nhó cười:
- Bảo nàng ta đợi ta ở sảnh lớn dưới lầu, ta sửa soạn một chút rồi xuống gặp nàng ta
o0o
Khấu Trọng âm thầm rời khỏi phủ tướng quân của Thường Hà từ hậu viện, trong lòng mông lung mờ mịt. Thường Hà tuyệt không ngủ trong phủ như gã dự đoán. Tên tiểu tử này đi đâu rồi?
Nếu không có được sự ủng hộ của Thường Hà và vài vị tướng lĩnh quan trọng trong thành Trường An thì bọn gã tuyệt không thể chống lại Kiến Thành, Nguyên Cát, càng không cần nói tới Lý Uyên tay nắm trọng binh của Đại Đường.
Lý Uyên bố trí ở phía tây nội uyển một vạn năm ngàn bộ đội, đủ sức để có thể xoay chuyển bất kỳ tình thế nào.
Cho dù so với Kiến Thành, Nguyên Cát, chỉ có ba ngàn quân Trường Lâm phối hợp với các thế lực Đột Quyết, Cao Lệ thì thực lực cũng vượt trên liên quân Thiên Sách phủ và Thiếu Soái quân. Bọn gã đột ngột khởi sự thì hoặc giả có thể đạt ưu thế lúc đầu, nhưng cuối cùng, dưới sự phản công của địch nhân thì sẽ nghiền nát bọn gã như ngói vụn.
Thời gian càng cấp bách, gã càng không cách gì dự liệu được đòn công kích tiếp theo của Kiến Thành sẽ phát động vào lúc nào? May là có được yếu quyết Bất Tử Ấn pháp do Thạch Chi Hiên truyền thụ làm gã và Từ Tử Lăng nắm chắc hơn nhiều về mặt giữ mạng, vấn đề là bọn gã cũng không thể chỉ bằng cái đó có thể giải quyết được vấn đề. Cho dù có Bất Tử Ấn pháp trong người, nhưng bọn gã cuối cùng cũng chỉ là một thân máu thịt, sẽ chết trận vì thương tích quá nặng.
Ài!
Giờ phải làm sao mới tốt?
Có nên đi gặp Lý Thần Thông bàn bạc không? Xem lão phát triển việc liên lạc với quần thần, các tướng như thế nào. Hay là nên trực tiếp đi gặp Lý Thế Dân, thương lượng một ngày khởi sự, đánh con bà nó một ván, xem ông trời có phải vẫn đứng về phía bọn gã hay không.
Đang lúc do dự không quyết, trong não gã bỗng loé lên tia linh quang, nghĩ tới nơi mà Thường Hà có thể đang tới.
Khấu Trọng chỉnh đốn lại tinh thần, trước tiên điều tra xem gã có bị ai theo dõi hay không. Sau khi khẳng định không có vấn đề, âm thầm tiến tới một toà trạch viện lớn cách Thường phủ không xa.
(Hết hồi 768)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.