Chương 193: Trừng trị
Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính
28/07/2015
Kia đúng là hai nữ sinh cao trung đã gây gổ với cô bé.
Ngoại trừ hai “đại tỷ” này, vẫn còn hai cô gái nữa, quần áo lố lăng, đầu nhuộm vàng nhuộm đỏ, một trong số đó còn ngậm một điếu thuốc, vành mắt kẻ kiểu mắt gấu mèo. Tay xỏ vào trong túi quần dài rộng như Hanbok, thân thể căng thẳng giật giật, nheo mắt nhìn Phương Do Mỹ, vẻ mặt kia rất giống con sói xấu xa gặp được cừu con.
Cách đó không xa có ba thanh niên tầm 18, 19 tuổi, mặc quần áo kì dị giống nhau, một đứa thì đầu trọc, một đứa thì đeo một cái vòng bạc thật to ở tai, đứa còn lại thì bình thường hơn một chút, nhưng đầu nhuộm một màu vàng rực.
Ba đứa trẻ mới lớn kia đều ngậm thuốc, hi hi ha ha nhìn về phía bên này.
- Đậu móa, con tiểu tiện nhân này bộ dạng đẹp ghê ha, đặc biệt là cặp mắt kia kìa, to thật đấy…
Ngân Nhĩ Hoàn nhìn Phương Do Mỹ, không khỏi ngơ ngác một lúc, sau đó lập tức cợt nhả nói.
- Bổng tử, hay mày lên đi? Bảo mấy cô tiểu Cầm tránh đi một lát?
Tên đầu trọc cười hì hì nói.
Ngân Nhĩ Hoàn lắc đầu, nói:
- Quên đi, anh em ta phải có nghĩa khí, tao là bạn trai của tiểu Cầm rồi, làm vậy không được.
Hai tên tiểu lưu manh nghe vậy giơ ngón cái lên với gã.
- Bổng tử, tao nói này, tiểu Cầm có phải quá kém rồi không, một con gà con như nha đầu trong phim thế này, bốn cô mà không giải quyết được? Lại còn phải gọi mấy anh ra nữa.
Tên tiểu lưu manh tóc vàng không hiểu nói.
- Ai biết được chứ? Tiểu Cầm nói trong nhà con tiểu tiện nhân này rất lắm tiền, sợ lúc đó cô ta gọi người ra hỗ trợ.
- Stop! Có tiền thì sao? Có tiền thì nổi à? Ở khu này, ai dám gây chuyện với bạn anh em chúng ta thì phế ngay nó!
- Đúng đấy, bố đây không quen mấy thằng nhà giàu cao to đẹp trai cứ ra vẻ tinh tướng, ỷ vào mấy đồng tiền dơ bẩn mà cứ đem đi khoe khoang khắp nơi. Hôm nay con nha đầu này không gọi người tới thì bỏ đi, cô ta dám gọi người tới, bố đây liền cắt luôn chân tay kẻ đó.
Tên đầu trọc hung tợn nói. Khí thế ngất trời rồi phun ra một ngụm khói thuốc.
- Chính là… xem ai dám đến.
Ngân Nhĩ Hoàn và tên tóc vàng lưu manh phụ họa theo, bộ dạng rất đắc chí tự mãn, cả con đường cái ta định đoạt coi như ngưu bức thần tình.
Bên kia mái hiên lại không được ôn hòa như vậy, hai vị “ đại tỷ” và hai nữ thanh niên xã hội đen kia vây quanh Phương Do Mỹ, khóe miệng nhếch lên nụ cười ác nghiệt, chậm rãi tới gần.
Phương Do Mỹ lùi về phía sau, nhưng rất nhanh sau đó đã đụng phải tường vây trường học, không thể lui được nữa.
Sắc mặt cô bé tái nhợt, đôi môi hơi nhếch lên, thần sắc trên gương mặt đều tỏ rõ vẻ không phục. Tuy nhiên trong lòng cô bé sớm hối hận trăm ngàn lần, cô không phải hối hận vì đối nghịch với hai vị đại tỷ này, mà điều cô hối hận chính là cô treo máy của Tiêu Phàm quá nhanh, chưa nói tỉ mỉ địa chỉ trường trung học Khải Minh cho Tiêu Phàm, đợi Tiêu Phàm thăm dò được địa chỉ trường trung học Khải Minh mà chạy tới, chỉ sợ cô sớm đã bị làm thịt mất rồi.
Trong lúc này, Phương Do Mỹ bỗng nhớ tới tên “yêu quái” kia.
Nếu hắn ở đây, mấy “ả côn đồ” này đã là cái đinh gì?
Nhưng cô bé tuyệt không khuất phục!
- Tôi cảnh cáo các người, đừng làm chuyện xằng bậy, bằng không mấy người sẽ phải hối hận đấy. Cục công an sẽ bắt mấy người!
Bốn ả từng bước ép sát vào khiến cô bé phẫn nộ hét lên.
Chỉ có điều bản thân cô cũng biết câu nói này không có đủ lực uy hiếp. Mấy nữ quái này đoán chừng đều là khách quen của đồn công an. Công an như cục sh*t ấy, không dọa được người.
Lúc này, cứ coi như tấm biển Phương gia được mang đến cũng không làm gì nổi.
Biển chữ vàng của Phương gia chỉ có thể dùng để hù dọa người trong cơ chế cán bộ, mấy ả côn đồ này thì biết nó là cái rắm gì chứ!
Muốn hù dọa mấy ả này, nhất định phải là đại ca đường phố.
- Ha ha, miệng lưỡi vẫn còn cứng nhỉ. Lão nương hôm nay xé nát cái miệng nhỏ của cô, xem cô còn phát ra tiếng lẳng lơ được không!
Tiểu Cầm, chính là một trong hai “ đại tỷ” của đám kia, ước chừng 18,19 tuổi, là học sinh cấp 3, vẻ mặt đầy ý khinh thường, châm chọc nói.
Đại tỷ này không ưa Phương Do Mỹ gương mẫu, xinh đẹp, thành tích học tập tốt, nhà lại có tiền, đi đến đâu cũng được người ta nuông chiều như thiên chi kiêu nữ (con gái cưng của trời). Ngày thường nước giếng không phạm nước sông, nhưng hôm nay dám cả gan lớn mật quản việc của mấy đại tỷ, nếu không cho cô mở mang kiến thức về mấy thủ đoạn của đại tỷ, cô còn tưởng nhà trường này là do nhà cô mở ra.
Chuyện của đại tỷ đây cũng dám quản!
- Cô…lưu manh!
Phương Do Mỹ trợn to mắt, tức giận kêu lên, khuôn mặt lúc đầu còn tái nhợt, trong giây lát biến thành đỏ bừng.
Lớn như vậy rồi, Phương Do Mỹ chưa đụng phải mấy kẻ thô tục như vậy, đã vậy lại còn là học sinh nữa chứ.
- Cái gì mà “lẳng lơ hay không lẳng lơ”, lời nói như vậy mà cũng có thể nói ra được.
Tiểu Cầm cười nhạt:
- Ô, cô vẫn là thanh thuần ngọc nữ cơ à? Phái thần tượng à? Tôi lưu manh thì sao? Lão nương chơi đùa với đàn ông, so với số người cô gặp còn nhiều hơn. Thế nào? Hâm mộ hả? Hôm nay lão nương giáo huấn cô một chút, cho cô chơi cùng thanh với chả thuần. Chị em, lên, đem con tiểu lẳng lơ này lột sạch cho chị, xem cô ra còn dám bức ép ta như vậy nữa không!
Tay vung lên sau đó liền xông tới giằng tóc Phương Do Mỹ.
Mặt khác, ba ả côn đồ kia cũng đồng loạt xông lên.
- Dừng tay, mấy tên lưu manh này…A…
Phương Do Mỹ hét ầm lên, trong âm thanh chứa sự ủy khuất lẫn sự tuyệt vọng.
Kì thực, nơi này cách cửa lớn phòng bảo vệ trường học không xa, đáng tiếc hai vị bảo vệ trường học trên danh nghĩa là bảo an, nhưng thật ra đều đã 50~60 tuổi, là thân thích của lãnh đạo trường học, được chiếu cố tới đây để kiếm miếng cơm.
Mắt thấy mấy đám người tiểu Cầm đánh Phương Do Mỹ, có tâm muốn can thiệp vào, nhưng liếc mắt lại thấy ba tên tiểu lưu manh đứng kia, lại co đầu rụt cổ làm rùa.
Dù sao cũng không phải phát sinh ẩu đả trong trường học, bọn họ cũng mặc kệ.
Ngay trong lúc nguy cấp, một xe Mercedes Benz “ két” một tiếng, đám hỗn loạn kia mới ngừng lại.
Mấy ả côn đồ thèm để ý, ấn Phương Do Mỹ xuống đất, ba chân bốn cẳng lột quần áo của cô, cũng may chất lượng đồng phục Phương Do Mỹ đang mặc không tệ, lại là kiểu dáng Jacket, khá chắc chắn, mấy ả lưu manh kia tạm thời không thể “ lột sạch” cô được.
Lúc mới đầu, Phương Do Mỹ còn liều mạng đấm đá phản kháng, nhưng bọn chúng người đông thế mạnh, hơn nữa tuổi cô còn nhỏ, bọn người tiểu Cầm đều đã trưởng thành, thể lực mạnh hơn cô. Tuy nhiên trong lúc đó, Phương Do Mỹ cuộn mình lại, hai tay nắm chặt quần áo, quyết không để mấy ả thực hiện được ý đồ.
Chỉ có điều người cô quá nhỏ yếu, không thể ngăn cản được bao lâu.
Đúng lúc cô bé đang vô cùng ủy khuất thì bỗng nhiên trước mặt sáng ngời, áp lực trên người bỗng biến mất, sau đó chỉ nghe thấy tiếng “ai ôi” liên thanh liền không nhịn được ngẩng đầu nhìn lên, mấy ả lưu manh ngã trái ngã phải nằm đầy đất.
Tiêu Phàm thản nhiên đứng ở trước mặt cô.
- Thế nào lại thành ra như vậy?
Nhìn thấy cô bé tóc tai bù xù, chật vật không chịu nổi, hai hàng lông mày Tiêu Phàm nhăn lại, cúi người muốn nâng Phương Do Mỹ dậy.
- Này, anh là ai? Dựa vào cái gì đánh người?
- Quất hắn mau!
- Phế hắn!
Không đợi Phương Do Mỹ đứng dậy, Ngân Nhĩ Hoàn, tên đầu trọc và tên tóc vàng, ba tên tiểu lưu manh đã hùng hổ lao đến.
Mới rồi đám người Ngân Nhĩ Hoàn còn hút thuốc, hi hi ha ha chờ kịch vui xem cô gái nhỏ bị lột sạch để mở rộng tầm mắt. Không ngờ trong nháy mắt, thế cục liền thay đổi, Tiêu Phàm bay xuống như tướng quân từ trời giáng trần, bọn chúng vẫn chưa kịp hồi phục tinh thần, bốn ả nữ quái đã gục xuống, không đứng dậy nổi. Ba tên tiểu lưu manh lập tức chấn động, giận tím cả mặt mày.
Quả nhiên có tên nhà giàu đẹp trai lái xe sang trọng đến chống đỡ giúp thật.
Không phế tên tiểu tử này đi không được!
Dựa vào nhà có tiền liền giỏi à?
Ở khu này, có tiền không thể quản được, có quyền mới là đạo lý cứng rắn nhất.
Tên lưu manh đầu trọc thậm chí lôi cả dao gấp ra. Cho dù không đâm chết tên tiểu tử này thì cũng phải tặng cho hắn vài nhát dao trên khuôn mặt, cho hắn mặt mày nát bươm, xem về sau còn dám sắt đá nữa hay không!
Tiểu tử ngươi vừa có tiền, vừa có xe sang, nhưng bản mặt đầy hoa, ta không tin còn có con tiểu lẳng lơ nào dám dán vào ngươi nữa.
- Khốn kiếp, đến cho lão tử…ai da…
Ngân Nhĩ Hoàn là kẻ đầu tiên bước tới trước mặt Tiêu Phàm, miệng hét lên hùng hùng hổ hổ, miệng phun nước miếng tứ tung, hướng thẳng một quyền vào mặt Tiêu Phàm. Xem ra tên này và tên tiểu lưu manh đầu trọc cùng một ý nghĩ, không ưa mấy công tử bột lắm tiền, dù thế nào cũng muốn biến chàng công tử này bột thành mặt hoa.
Sau đó chính là một tiếng hét thảm thiết.
Thân thể đơn bạc của Ngân Nhĩ Hoàn bay thẳng lên, văng thật mạnh vào tường vây, ngã xuống đất, mồm rú lên như heo bị chọc tiết, giãy giụa không thể đứng dậy, hai cánh tay mềm nhũn, cũng không còn sức lực, không biết co phải bị gãy rồi hay không nữa.
Người xông lên thứ hai là tên đầu trọc, hàn quang của con dao găm trong tay sáng loáng, hung tợn đâm qua.
Kết cục của tên này so với Ngân Nhĩ Hoàn còn thảm hơn.
Ngân Nhĩ Hoàn chỉ có hai tay bị trật khớp, còn tên đầu trọc thì trực tiếp gãy xương.
Mắt thấy dao găm đâm tới, hai chân Tiêu Phàm vẫn y nguyên tại chỗ, không dịch chuyển, tay duỗi ra bắt lấy cổ tay tên đầu trọc, sau đó âm thanh vỡ vụn của xương gãy liên tiếp vang lên, tên đầu trọc kêu to ngã xuống đất, nước mắt nước mũi đồng loạt tuôn ra, cả cánh tay biến thành hình dạng vặn vẹo kì quái, không biết bị gãy thành mấy đoạn.
Người này tướng mạo hung ác, vừa thấy đã biết là vô cùng ác rồi, hơn nữa còn bất chấp hết thảy, rút dao đâm người. Đúng là loại ác nhân, Tiêu Phàm xuống tay tuyệt không dung tình.
Hiện tại phế đi gã, ngày sau đỡ làm việc ác thương tổn người vô tội, cũng chính là đã đưa bản thân tới đường chết.
Giáo lí Vô Cực Môn nói rõ ràng: trừ ác chính là làm việc thiện.
Đôi chân tên tiểu lưu manh tóc vàng như bị dính cao su, đứng mãi ở một chỗ, vô cùng hoảng sợ nhìn Tiêu Phàm, tuyệt không dám bước lên nửa bước.
Gã vẫn còn chưa hiểu Ngân Nhĩ Hoàn và tên đâu trọc mới lên đã nằm ra kia là chuyện gì.
Tên, tên… công tử bột này là người hay quỷ vậy?
Trong tay Tiêu Phàm cầm dao găm của tên đầu trọc, lạnh lùng nhìn tên tiểu lưu manh tóc vàng, bỗng nhiên vươn hai ngón tay bàn tay phải ra, kẹp mũi dao vào giữa, nhẹ nhàng dùng sức, “ crack” một tiếng, dao găm sắc bén lập tức gãy thành hai mảnh.
Con dao bất ngờ bị bẻ gãy!
Tên tiểu lưu manh tóc vàng chỉ cảm lạnh người thấy đuôi xương cụt hất lên, sắc mặt biến thành trắng bệch, thân hình run rẩy, hai chân như nhũn ra, không kìm nổi quỳ xuống, hạ thân bỗng khô nóng một trận, không thể khống chế nổi một cỗ mùi khai bay ra.
Không ngờ y sợ tới mức tè ra quần.
(*)Hệ thống giáo dục Trung Quốc: cấp sơ trung (tương đương cấp 2, phổ thông cơ sở) có ba lớp : sơ nhất, sơ nhị, sơ tam (tương đương lớp Bảy, Tám, Chín của VN). Tốt nghiệp sơ trung sẽ học tới bậc cao trung (trung học, phổ thông trung học, cấp 3 của VN), cũng có ba năm : cao nhất, cao nhị, cao tam. Tốt nghiệp cao trung có thể thi đại học.
Ngoại trừ hai “đại tỷ” này, vẫn còn hai cô gái nữa, quần áo lố lăng, đầu nhuộm vàng nhuộm đỏ, một trong số đó còn ngậm một điếu thuốc, vành mắt kẻ kiểu mắt gấu mèo. Tay xỏ vào trong túi quần dài rộng như Hanbok, thân thể căng thẳng giật giật, nheo mắt nhìn Phương Do Mỹ, vẻ mặt kia rất giống con sói xấu xa gặp được cừu con.
Cách đó không xa có ba thanh niên tầm 18, 19 tuổi, mặc quần áo kì dị giống nhau, một đứa thì đầu trọc, một đứa thì đeo một cái vòng bạc thật to ở tai, đứa còn lại thì bình thường hơn một chút, nhưng đầu nhuộm một màu vàng rực.
Ba đứa trẻ mới lớn kia đều ngậm thuốc, hi hi ha ha nhìn về phía bên này.
- Đậu móa, con tiểu tiện nhân này bộ dạng đẹp ghê ha, đặc biệt là cặp mắt kia kìa, to thật đấy…
Ngân Nhĩ Hoàn nhìn Phương Do Mỹ, không khỏi ngơ ngác một lúc, sau đó lập tức cợt nhả nói.
- Bổng tử, hay mày lên đi? Bảo mấy cô tiểu Cầm tránh đi một lát?
Tên đầu trọc cười hì hì nói.
Ngân Nhĩ Hoàn lắc đầu, nói:
- Quên đi, anh em ta phải có nghĩa khí, tao là bạn trai của tiểu Cầm rồi, làm vậy không được.
Hai tên tiểu lưu manh nghe vậy giơ ngón cái lên với gã.
- Bổng tử, tao nói này, tiểu Cầm có phải quá kém rồi không, một con gà con như nha đầu trong phim thế này, bốn cô mà không giải quyết được? Lại còn phải gọi mấy anh ra nữa.
Tên tiểu lưu manh tóc vàng không hiểu nói.
- Ai biết được chứ? Tiểu Cầm nói trong nhà con tiểu tiện nhân này rất lắm tiền, sợ lúc đó cô ta gọi người ra hỗ trợ.
- Stop! Có tiền thì sao? Có tiền thì nổi à? Ở khu này, ai dám gây chuyện với bạn anh em chúng ta thì phế ngay nó!
- Đúng đấy, bố đây không quen mấy thằng nhà giàu cao to đẹp trai cứ ra vẻ tinh tướng, ỷ vào mấy đồng tiền dơ bẩn mà cứ đem đi khoe khoang khắp nơi. Hôm nay con nha đầu này không gọi người tới thì bỏ đi, cô ta dám gọi người tới, bố đây liền cắt luôn chân tay kẻ đó.
Tên đầu trọc hung tợn nói. Khí thế ngất trời rồi phun ra một ngụm khói thuốc.
- Chính là… xem ai dám đến.
Ngân Nhĩ Hoàn và tên tóc vàng lưu manh phụ họa theo, bộ dạng rất đắc chí tự mãn, cả con đường cái ta định đoạt coi như ngưu bức thần tình.
Bên kia mái hiên lại không được ôn hòa như vậy, hai vị “ đại tỷ” và hai nữ thanh niên xã hội đen kia vây quanh Phương Do Mỹ, khóe miệng nhếch lên nụ cười ác nghiệt, chậm rãi tới gần.
Phương Do Mỹ lùi về phía sau, nhưng rất nhanh sau đó đã đụng phải tường vây trường học, không thể lui được nữa.
Sắc mặt cô bé tái nhợt, đôi môi hơi nhếch lên, thần sắc trên gương mặt đều tỏ rõ vẻ không phục. Tuy nhiên trong lòng cô bé sớm hối hận trăm ngàn lần, cô không phải hối hận vì đối nghịch với hai vị đại tỷ này, mà điều cô hối hận chính là cô treo máy của Tiêu Phàm quá nhanh, chưa nói tỉ mỉ địa chỉ trường trung học Khải Minh cho Tiêu Phàm, đợi Tiêu Phàm thăm dò được địa chỉ trường trung học Khải Minh mà chạy tới, chỉ sợ cô sớm đã bị làm thịt mất rồi.
Trong lúc này, Phương Do Mỹ bỗng nhớ tới tên “yêu quái” kia.
Nếu hắn ở đây, mấy “ả côn đồ” này đã là cái đinh gì?
Nhưng cô bé tuyệt không khuất phục!
- Tôi cảnh cáo các người, đừng làm chuyện xằng bậy, bằng không mấy người sẽ phải hối hận đấy. Cục công an sẽ bắt mấy người!
Bốn ả từng bước ép sát vào khiến cô bé phẫn nộ hét lên.
Chỉ có điều bản thân cô cũng biết câu nói này không có đủ lực uy hiếp. Mấy nữ quái này đoán chừng đều là khách quen của đồn công an. Công an như cục sh*t ấy, không dọa được người.
Lúc này, cứ coi như tấm biển Phương gia được mang đến cũng không làm gì nổi.
Biển chữ vàng của Phương gia chỉ có thể dùng để hù dọa người trong cơ chế cán bộ, mấy ả côn đồ này thì biết nó là cái rắm gì chứ!
Muốn hù dọa mấy ả này, nhất định phải là đại ca đường phố.
- Ha ha, miệng lưỡi vẫn còn cứng nhỉ. Lão nương hôm nay xé nát cái miệng nhỏ của cô, xem cô còn phát ra tiếng lẳng lơ được không!
Tiểu Cầm, chính là một trong hai “ đại tỷ” của đám kia, ước chừng 18,19 tuổi, là học sinh cấp 3, vẻ mặt đầy ý khinh thường, châm chọc nói.
Đại tỷ này không ưa Phương Do Mỹ gương mẫu, xinh đẹp, thành tích học tập tốt, nhà lại có tiền, đi đến đâu cũng được người ta nuông chiều như thiên chi kiêu nữ (con gái cưng của trời). Ngày thường nước giếng không phạm nước sông, nhưng hôm nay dám cả gan lớn mật quản việc của mấy đại tỷ, nếu không cho cô mở mang kiến thức về mấy thủ đoạn của đại tỷ, cô còn tưởng nhà trường này là do nhà cô mở ra.
Chuyện của đại tỷ đây cũng dám quản!
- Cô…lưu manh!
Phương Do Mỹ trợn to mắt, tức giận kêu lên, khuôn mặt lúc đầu còn tái nhợt, trong giây lát biến thành đỏ bừng.
Lớn như vậy rồi, Phương Do Mỹ chưa đụng phải mấy kẻ thô tục như vậy, đã vậy lại còn là học sinh nữa chứ.
- Cái gì mà “lẳng lơ hay không lẳng lơ”, lời nói như vậy mà cũng có thể nói ra được.
Tiểu Cầm cười nhạt:
- Ô, cô vẫn là thanh thuần ngọc nữ cơ à? Phái thần tượng à? Tôi lưu manh thì sao? Lão nương chơi đùa với đàn ông, so với số người cô gặp còn nhiều hơn. Thế nào? Hâm mộ hả? Hôm nay lão nương giáo huấn cô một chút, cho cô chơi cùng thanh với chả thuần. Chị em, lên, đem con tiểu lẳng lơ này lột sạch cho chị, xem cô ra còn dám bức ép ta như vậy nữa không!
Tay vung lên sau đó liền xông tới giằng tóc Phương Do Mỹ.
Mặt khác, ba ả côn đồ kia cũng đồng loạt xông lên.
- Dừng tay, mấy tên lưu manh này…A…
Phương Do Mỹ hét ầm lên, trong âm thanh chứa sự ủy khuất lẫn sự tuyệt vọng.
Kì thực, nơi này cách cửa lớn phòng bảo vệ trường học không xa, đáng tiếc hai vị bảo vệ trường học trên danh nghĩa là bảo an, nhưng thật ra đều đã 50~60 tuổi, là thân thích của lãnh đạo trường học, được chiếu cố tới đây để kiếm miếng cơm.
Mắt thấy mấy đám người tiểu Cầm đánh Phương Do Mỹ, có tâm muốn can thiệp vào, nhưng liếc mắt lại thấy ba tên tiểu lưu manh đứng kia, lại co đầu rụt cổ làm rùa.
Dù sao cũng không phải phát sinh ẩu đả trong trường học, bọn họ cũng mặc kệ.
Ngay trong lúc nguy cấp, một xe Mercedes Benz “ két” một tiếng, đám hỗn loạn kia mới ngừng lại.
Mấy ả côn đồ thèm để ý, ấn Phương Do Mỹ xuống đất, ba chân bốn cẳng lột quần áo của cô, cũng may chất lượng đồng phục Phương Do Mỹ đang mặc không tệ, lại là kiểu dáng Jacket, khá chắc chắn, mấy ả lưu manh kia tạm thời không thể “ lột sạch” cô được.
Lúc mới đầu, Phương Do Mỹ còn liều mạng đấm đá phản kháng, nhưng bọn chúng người đông thế mạnh, hơn nữa tuổi cô còn nhỏ, bọn người tiểu Cầm đều đã trưởng thành, thể lực mạnh hơn cô. Tuy nhiên trong lúc đó, Phương Do Mỹ cuộn mình lại, hai tay nắm chặt quần áo, quyết không để mấy ả thực hiện được ý đồ.
Chỉ có điều người cô quá nhỏ yếu, không thể ngăn cản được bao lâu.
Đúng lúc cô bé đang vô cùng ủy khuất thì bỗng nhiên trước mặt sáng ngời, áp lực trên người bỗng biến mất, sau đó chỉ nghe thấy tiếng “ai ôi” liên thanh liền không nhịn được ngẩng đầu nhìn lên, mấy ả lưu manh ngã trái ngã phải nằm đầy đất.
Tiêu Phàm thản nhiên đứng ở trước mặt cô.
- Thế nào lại thành ra như vậy?
Nhìn thấy cô bé tóc tai bù xù, chật vật không chịu nổi, hai hàng lông mày Tiêu Phàm nhăn lại, cúi người muốn nâng Phương Do Mỹ dậy.
- Này, anh là ai? Dựa vào cái gì đánh người?
- Quất hắn mau!
- Phế hắn!
Không đợi Phương Do Mỹ đứng dậy, Ngân Nhĩ Hoàn, tên đầu trọc và tên tóc vàng, ba tên tiểu lưu manh đã hùng hổ lao đến.
Mới rồi đám người Ngân Nhĩ Hoàn còn hút thuốc, hi hi ha ha chờ kịch vui xem cô gái nhỏ bị lột sạch để mở rộng tầm mắt. Không ngờ trong nháy mắt, thế cục liền thay đổi, Tiêu Phàm bay xuống như tướng quân từ trời giáng trần, bọn chúng vẫn chưa kịp hồi phục tinh thần, bốn ả nữ quái đã gục xuống, không đứng dậy nổi. Ba tên tiểu lưu manh lập tức chấn động, giận tím cả mặt mày.
Quả nhiên có tên nhà giàu đẹp trai lái xe sang trọng đến chống đỡ giúp thật.
Không phế tên tiểu tử này đi không được!
Dựa vào nhà có tiền liền giỏi à?
Ở khu này, có tiền không thể quản được, có quyền mới là đạo lý cứng rắn nhất.
Tên lưu manh đầu trọc thậm chí lôi cả dao gấp ra. Cho dù không đâm chết tên tiểu tử này thì cũng phải tặng cho hắn vài nhát dao trên khuôn mặt, cho hắn mặt mày nát bươm, xem về sau còn dám sắt đá nữa hay không!
Tiểu tử ngươi vừa có tiền, vừa có xe sang, nhưng bản mặt đầy hoa, ta không tin còn có con tiểu lẳng lơ nào dám dán vào ngươi nữa.
- Khốn kiếp, đến cho lão tử…ai da…
Ngân Nhĩ Hoàn là kẻ đầu tiên bước tới trước mặt Tiêu Phàm, miệng hét lên hùng hùng hổ hổ, miệng phun nước miếng tứ tung, hướng thẳng một quyền vào mặt Tiêu Phàm. Xem ra tên này và tên tiểu lưu manh đầu trọc cùng một ý nghĩ, không ưa mấy công tử bột lắm tiền, dù thế nào cũng muốn biến chàng công tử này bột thành mặt hoa.
Sau đó chính là một tiếng hét thảm thiết.
Thân thể đơn bạc của Ngân Nhĩ Hoàn bay thẳng lên, văng thật mạnh vào tường vây, ngã xuống đất, mồm rú lên như heo bị chọc tiết, giãy giụa không thể đứng dậy, hai cánh tay mềm nhũn, cũng không còn sức lực, không biết co phải bị gãy rồi hay không nữa.
Người xông lên thứ hai là tên đầu trọc, hàn quang của con dao găm trong tay sáng loáng, hung tợn đâm qua.
Kết cục của tên này so với Ngân Nhĩ Hoàn còn thảm hơn.
Ngân Nhĩ Hoàn chỉ có hai tay bị trật khớp, còn tên đầu trọc thì trực tiếp gãy xương.
Mắt thấy dao găm đâm tới, hai chân Tiêu Phàm vẫn y nguyên tại chỗ, không dịch chuyển, tay duỗi ra bắt lấy cổ tay tên đầu trọc, sau đó âm thanh vỡ vụn của xương gãy liên tiếp vang lên, tên đầu trọc kêu to ngã xuống đất, nước mắt nước mũi đồng loạt tuôn ra, cả cánh tay biến thành hình dạng vặn vẹo kì quái, không biết bị gãy thành mấy đoạn.
Người này tướng mạo hung ác, vừa thấy đã biết là vô cùng ác rồi, hơn nữa còn bất chấp hết thảy, rút dao đâm người. Đúng là loại ác nhân, Tiêu Phàm xuống tay tuyệt không dung tình.
Hiện tại phế đi gã, ngày sau đỡ làm việc ác thương tổn người vô tội, cũng chính là đã đưa bản thân tới đường chết.
Giáo lí Vô Cực Môn nói rõ ràng: trừ ác chính là làm việc thiện.
Đôi chân tên tiểu lưu manh tóc vàng như bị dính cao su, đứng mãi ở một chỗ, vô cùng hoảng sợ nhìn Tiêu Phàm, tuyệt không dám bước lên nửa bước.
Gã vẫn còn chưa hiểu Ngân Nhĩ Hoàn và tên đâu trọc mới lên đã nằm ra kia là chuyện gì.
Tên, tên… công tử bột này là người hay quỷ vậy?
Trong tay Tiêu Phàm cầm dao găm của tên đầu trọc, lạnh lùng nhìn tên tiểu lưu manh tóc vàng, bỗng nhiên vươn hai ngón tay bàn tay phải ra, kẹp mũi dao vào giữa, nhẹ nhàng dùng sức, “ crack” một tiếng, dao găm sắc bén lập tức gãy thành hai mảnh.
Con dao bất ngờ bị bẻ gãy!
Tên tiểu lưu manh tóc vàng chỉ cảm lạnh người thấy đuôi xương cụt hất lên, sắc mặt biến thành trắng bệch, thân hình run rẩy, hai chân như nhũn ra, không kìm nổi quỳ xuống, hạ thân bỗng khô nóng một trận, không thể khống chế nổi một cỗ mùi khai bay ra.
Không ngờ y sợ tới mức tè ra quần.
(*)Hệ thống giáo dục Trung Quốc: cấp sơ trung (tương đương cấp 2, phổ thông cơ sở) có ba lớp : sơ nhất, sơ nhị, sơ tam (tương đương lớp Bảy, Tám, Chín của VN). Tốt nghiệp sơ trung sẽ học tới bậc cao trung (trung học, phổ thông trung học, cấp 3 của VN), cũng có ba năm : cao nhất, cao nhị, cao tam. Tốt nghiệp cao trung có thể thi đại học.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.