Chương 192: Ức hiếp
Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính
28/07/2015
Tiêu Phàm vừa mới đi xuống tới đại sảnh tòa nhà Trung Thiên, di động liền vang lên!
Một số lạ.
- Xin chào…
- Tiêu Phàm, tên mỏ quạ!
Một lời chưa xong, trong điện thoại vang lên tiếng gào tức giận của một cô gái.
Chính là Phương Do Mỹ.
Tiêu Phàm không khỏi ngơ ngác, hơi ngơ ngẩn một chút. Từ nhỏ đến lớn, người khác đã đánh giá nhiều loại cho Tiêu Phàm, tuy nhiên chưa từng có ai mắng hắn là” mỏ quạ”, Phương Do Mỹ là người đầu tiên.
Tuy nhiên Tiêu Phàm chỉ đờ đẫn trong chốc lát, Phương Do Mỹ bất chấp, làm ồn ở trong điện thoại, giọng nói của cô trong trẻo lanh lảnh, giống tiếng súng máy” Đát đát đát”, làm chấn động màng nhĩ Tiêu Phàm. Dù Tiêu Phàm nội công thâm hậu, thính lực khác người thường, nhưng trong khoảng thời gian ngắn cũng không nghe rõ là phía Phương Do Mỹ đang trách cứ điều gì.
- Anh lập tức tới gặp tôi ngay, ngay tức khắc!
Phương Do Mỹ kêu to trong điện thoại.
Tiêu Phàm cười khổ, bị một cô bé “ra lệnh” như thếcũng là lần đầu tiên. Nhưng Tiêu Phàm cũng không có ý định nói đạo lý với Phương Do Mỹ, bởi đó là điều vô ích.
Bất kỳ một cô gái, nhất là các cô gái xinh đẹp, đặc biệt là tiểu cô nương xinh đẹp, học sinh nữ ở trường học lạicàng không nói đến đạo lý.
Trên thực tế, Tiêu Phàm đã hiểu được, Phương Do Mỹ vì sao thét chói tai như vậy.
Cô ở trường học đã chịu oan ức.
Tất cả,đều phải trách Tiêu Phàm "mỏ quạ".Nếu không phải Tiêu Phàm bảo cô ấy cẩn thận, không nên cãi nhau với các bạn, cô làm sao phải chịu oan ức như vậy chứ? Bị mấy “Nữ lưu manh” ức hiếp?
- Anh rốt cuộc tới hay không?
Tiểu cô nương hung tợn kêu lên, nghe trong tiếng gào thì cô nàngđang cố kìm chế để không khóc rống lên..
- Anh nếu như không đến, tôi sẽ méc dì, nói anh bắt nạt tôi!
Đây mới là đòn sát thủ thực sự.
Tiêu Phàm tuyệt đối không dám mạo hiểm như vậy.
Ai biết cô bé sẽ méc mẹ hắn như thế nào, cái từ" bắt nạt" mà cô ta vừa nói cũng đủ ẩn ý rồi, có vô số phương thức để lý giải.Tiêu chân nhân một đời lừng lẫy, cũng sẽ bị hủy hoại trong chốc lát.
Bắt nạt người ta, nhất là nữ sinh ở trường học, đúng là cầm thú a!
Danh tiếng xấu như vậy, Tiêu chân nhân bất kể như thế nào cũng không dám gánh.
Chẳng những hắn một đời lừng lẫy sẽ bị hủy thành một đống cặn bã, mà danh dự của lão Tiêu Gia cũng đều sẽ bị hủy thành đống cặn bã.
Tiểu cô nương hư hỏng này trong nhà nói được làm được, cô không xem xét đến hậu quả đâu. Hơn nữa các trưởng bối thế gia chẳng lẽ sẽ thực sự tiến hành điều tra sao?
- Cô ở đâu?
Buồn bực một trận, Tiêu chân nhân miệng thốt ra ba chữ.
- Ở trường học…..à không phải, bây giờ tôi phải đi tới quán cà phê đối diện ăn, tôi không mang tiền.
- Anh qua trả tiền cho tôi.
Nói xong, Phương Do Mỹ cúp điện thoại cái rụp một tiếng.
Giống như Tiêu Phàm chắc chắn có thể biết trường cô ta ở đâu, cũng khẳng định có thể tìm được quán cà phê đối diện.
- Anh không phải yêu quái sao?
- Ngay cả chút bản lĩnh cũng không có, gọi là yêu quái gì chứ?
Tiêu Phàm nhìn tiếng bíp của điện thoại, khẽ lắc đầu.
Bị tiểu nha đầu quấy rầy không rõ, đây đối với Tiêu chân nhân mà nói, được xem là loại nhận thức chưa từng có. Uyển Thiên Thiên cũng càn quấy, nhưng Yên Chi Hồng dù sao cũng là một đại giang hồ nổi tiếng, không phải nữ sinh trường học, đối với sự càn quấy của Uyển Thiên Thiên, Tiêu Phàm có thể chấp nhận.
Người giang hồ hành sự phần lớn không xuất chiêu bài như lệ thường. .
Xem ra “đại kiếp nạn hồng trần” này, Tiêu chân nhân quả thực phải trải qua rất nhiều “ việc lạ” trước nay chưa từng nghĩ tới.
Nghĩ đến đây, Tiêu Phàm thản nhiên.
Nếu đã định trước phải trải qua, vậy thì đi đối mặt là được rồi.
Tiêu Phàm tự lái chiếc Mercedes Benz sang trọng, rời khỏi tòa nhà Trung Thiên.
Trên tầng cao nhất của tòa nhà Trung Thiên, cặp mắt yên lặng nhìn chăm chú chiếc Mercedes Benz đi xa dần, trong mắt âm u phát ra tinh quang.
Tiêu Phàm không gọi điện lại hỏi Phương Do Mỹ trường cô ở đâu, cái đó không cần thiết. Mercedes Benz một chút đường quanh co cũng chưa đi, lập tức lái về phía trường trung học Khải Minh.
Phương Do Mỹ học ở trường trung học Sao Mai có chút ngoài dự liệu của Tiêu Phàm.
Thông thường mà nói, xuất thân trong gia đình giống như Phương Do Mỹnhư vậy, tiểu học, trug học cơ sở, phổ thông đều sẽ học ở mấy trường cố định. Đó là nơi tụ tập của con cháu cán bộ cấp cao, nhìn sơ qua thì bình thường, đơn giản không thu hút học sinh chút nào, nhưng lai lịch nói không chừng thì lớn đến độ hù chết người.
Tiêu Phàm, Tiêu Thiên đều đã trải qua thời học sinh như thế này.
Mấy trường đặc biệt đó kỷ luật vô cùng tốt, không phải nói không có ai gây rối đánh nhau, nhưng thường thì không gây náo loạn trong trường. Ví dụ như giữa Tiêu Thiên Tiêu Nhị ca và Uông Thuật Văn Uông Nhị ca. Đa số đều là ở ngoài cổng trường. Gây rối trong trường học tuyệt đối là “Tự tìm đến cái chết”. Giáo viên có lẽ không có biện pháp chỉnh đốn bạn, nhưng giáo viên sẽ đi báo lại với gia đình.
Tình trạng như vậy báo về nhà, bất kể là Nhất hay là Nhị ca đều chịu không nổi.
Đây là chiêu của giáo viên đối với con cháu cán bộ cấp cao.
Trung học Khải Minh mặc dù là trường trung học trọng điểm ở quận, nhưng dù sao cũng không thể đánh đồng với mấy trường đặc biệt kia. Có lẽ Phương Lê và Nhiêu Đình Vũ không hy vọng Phương Do Mỹ trưởng thành trong một môi trường đặc thù, để cho cô tiếp xúc nhiều hơn với môi trường xã hội ngoài “tầng lớp đặc quyền”, giúp cô ấy trưởng thành.
Hào môn thế gia thủ đô cũng không ít trưởng bối cho con cháu trong tộc đến trường trung học trọng điểm bình thường để học.
Đều là ôm cái suy nghĩ rèn luyện như vậy. Phương Do Mỹ không thể tưởng tượng được chính là lần này, cô dường như đã gặp được“!” rồi.
Ngắt điện thoại của Tiêu Phàm, cô bé tức giận đi ra khỏi lớp học, đi về phía cổng trường. Thời gian lên lớp căn bản không thể trốn học được, nhưng tiết sau là giờ thể dục, tiểu nha đầu giả vờ nói không được khỏe, cần nghỉ ngơi.
Tiểu cô nương mười sáu mười bảy tuổi quả thực mỗi tháng đều có vài ngày như vậy, là có thể từ chối giờ thể dục.
Giáo viên căn bản sẽ không hỏi lý do.
Ở trung học Khải Minh, Phương Do Mỹ là học sinh tốt được giáo viên yêu mến, diện mạo đặc biệt xinh đẹp, thành tích học tập vô cùng tốt, miệng nói lời ngọt. Ba điểm này chỉ cần tốt giống nhau, thì sẽ là “Đứa bé ngoan” trong mắt giáo viên, càng không cần nói Phương Do Mỹ ba điểm như vậy đều có đủ cả.
Giáo viên lại không biết trước đây không lâu, Phương Do Mỹ còn cãi nhau với hai nữ sinh phổ thông. Hơn nữa, hai nữ sinh kia là “Chị cả” nổi danh của trường trung học Khải Minh, thành tích học tập bình thường, diện mạo bình thường, quan hệ xã hội lại vô cùng phức tạp.
Trong trường có không ít học sinh bị các cô bắt nạt, thường thì không ai dám trêu chọc.
Phương Do Mỹ bình thường không có xích mích gì với các cô, chỉ là do vừa rồi lúc đi ngang qua sân thể dục, nhìn mấy nữ sinh ức hiếp một bạn học nhỏ gầy, nhất thời kích động căm phẫn, xông vào bênh vực kẻ yếu, kết quả là ầm ĩ một hồi, còn xô đẩy mấycái. Nếu không phải đúng lúc giáo viên của trường đi ngang qua, chỉ sợ lúc ấy sẽ biến thành một “trận đấu”.
Tiểu nha đầu bị thiệt thòi một chút, điều này cũng không hề gì, mấu chốt là quá tức giận.
Phương Do Mỹ từ nhỏ đến lớn chỉ là không quen nhìn thấy chuyện ức hiếp như vậy, gia đình cô như vậy cơ bản cũng rất ít khi thấy việc tương tự.
- Ai dám băt nạt người của Phương gia chứ?
Thật sự khiến Phương Do Mỹ tức giận cũng không phải do hai vị “Chị cả” kia ức hiếp người, mà là biểu hiện “khiếp nhược” của cô bạn học gầy nhỏ kia khi bị sỉ nhục. Phương Do Mỹ vốn định kéo cô bạn nhỏ ấy đi tố cáo ở phòng giáo vụ, không ngờ bị cô bạn ấy phủi tay, trên mặt biểu lộ sự kinh hãi, nhìn Phương Do Mỹ như kẻ thù, có vẻ như ức hiếp cô không phải là hai nữ sinh hống hách kia, mà là vì sự bênh vực lẽ phải, bênh vực kẻ yếu của Phương Do Mỹ, sau đó như một con thỏ, trốn nhanh như thoắt liền không thấy bóng dáng.
Phương Do Mỹ rất buồn bực!
Bực mình một hồi xong, Phương Do Mỹ “ rút kinh nghiệm xương máu”, bỗng sực nhớ tới Tiêu Phàm.
Không sai, chính là tên mỏ quạ!
Phương Do Mỹ lập tức tìm cho rõ ngọn nguồn. Hắn chẳng phải nói mình không nên cãi nhau với bạn học sao? Phương Do Mỹ từ trước tới giờ không so đo cãi nhau với bạn học, sau khi tên ‘ Yêu quái ‘ kia nói như vậy, chưa được vài ngày đã ầm ĩ một trận.
Phương đại tiểu thư gần như không hề nghĩ ngợi, liền gọi một cú điện thoại qua cho Tiêu Phàm.
Tuy nhiên biểu hiện của Tiêu Phàm khiến cho cô có chút hài lòng, không nói đôi lời bèn đáp ứng chạy tới.
Đây cũng coi như tàm tạm.
Phương Do Mỹ vừa đi ra phía cổng trường vừa cười tủm tỉm.
Mãi đến lúc này, tiểu nha đầu mới nhận thức được là, chính lời nói của mình vừa rồi mới là "bắt nạt" Tiêu Phàm…hơi trái với lệ thường.
Bị Tiêu Phàm bắt nạt?
Lời nói này thật đúng là không thể tùy tiện nói, nếu chẳng may bị cô Giản và mẹ nhà mình hiểu lầm, vẫn là không lật được trời? Làm không tốt a, trưởng bối hai nhà sẽ bắt họ cưới nhau!
Trong gia đình bình thường, tình hình như vậy tự nhiên rất khó xảy ra.
Phương Do Mỹ không phải còn là nữ sinh trung học sao?
Mới vừa lên cấp ba đấy.
Nhưng ở gia đình quyền quý, điều đó cũng rất khó nói.
Đám hỏivốn là cách hiệu quả để gắn kết mối quan hệ thân mật qua lại của các gia đình quyền thế. Phương Do Mỹ tuy còn nhỏ tuổi, nhưng hôn nhân chính trị xung quanh mình thấy cũng nhiều. Hai người rõ ràng là một chút cũng không hề yêu nhau, vì sự cần thiết của chính trị hoặc sách lược chính trị mà họ phải tiếp cận nhau, tình cảm cũng không có, còn giả vờ hôn thắm thiết trước mặt người ngoài, làm bộ như có vẻ hòa hợp hạnh phúc.
Theo Phương Do Mỹ biết, không cần nói tới học sinh trung học, gia đình nhà quyền thế thậm chí còn có “cuộc hôn nhân trẻ thơ “ đấy.
Lúc hai đứa bé còn nhỏ, lão gia tử trong nhà đãchỉ định cho rồi.
“Cuộc hôn nhân trẻ thơ” của anh họ Phương Do Mỹ, lúc anh họ bốn tuổi, chị dâu vừa mới sinh ra, cha mẹ đôi bên nói chuyện, không biết là ai nói đùa, thế mà thật sự liền quyết định rồi. Trước đó không lâu, anh họ lấy “Người vợ” đã định và họ chính thức thành vợ chồng.
Phương Do Mỹ đã đủ mười sáu tuổi, sắp mười bảy tuổi. Tiêu gia và Phương gia cũng coi như môn đăng hộ đối, hơn nữa Tiêu Phàm” Ăn hiếp” cô quả thực chính là “ông Trời tác hợp”.
Hai nhà hợp tác thành một, chuyện bắt nạt thì khỏi nói.
Cặp đôi đã thành, ai thích bắt nạt ai thì bắt nạt đi, các trưởng bối đại khái có thể mắt nhắm mắt mở, không rảnh mà để ý.
Ngẫm lại việc này, thật là thú vị.
Thật nếu như vậy, không biết “Yêu quái” sẽ là loại vẻ mặt nào.
Phương Do Mỹ càng nghĩ càng thú vị, vừa đi vừa cười, hai má đỏ ửng trên khuôn mặt đẹp trắng như tuyết.
- Phương Do Mỹ!
Mới vừa đi ra cổng trường, cái cái suy nghĩ viển vông của tiểu nha đầu đã bị cắt đứt bởi một tiếng lạnh như băng.
Phương Do Mỹ ngẩng đầu nhìn lên, hai hàng lông mày lập tức nhíu lên, trong lúc đó khuôn mặt nhỏ nhắn liền biến sắc.
Một số lạ.
- Xin chào…
- Tiêu Phàm, tên mỏ quạ!
Một lời chưa xong, trong điện thoại vang lên tiếng gào tức giận của một cô gái.
Chính là Phương Do Mỹ.
Tiêu Phàm không khỏi ngơ ngác, hơi ngơ ngẩn một chút. Từ nhỏ đến lớn, người khác đã đánh giá nhiều loại cho Tiêu Phàm, tuy nhiên chưa từng có ai mắng hắn là” mỏ quạ”, Phương Do Mỹ là người đầu tiên.
Tuy nhiên Tiêu Phàm chỉ đờ đẫn trong chốc lát, Phương Do Mỹ bất chấp, làm ồn ở trong điện thoại, giọng nói của cô trong trẻo lanh lảnh, giống tiếng súng máy” Đát đát đát”, làm chấn động màng nhĩ Tiêu Phàm. Dù Tiêu Phàm nội công thâm hậu, thính lực khác người thường, nhưng trong khoảng thời gian ngắn cũng không nghe rõ là phía Phương Do Mỹ đang trách cứ điều gì.
- Anh lập tức tới gặp tôi ngay, ngay tức khắc!
Phương Do Mỹ kêu to trong điện thoại.
Tiêu Phàm cười khổ, bị một cô bé “ra lệnh” như thếcũng là lần đầu tiên. Nhưng Tiêu Phàm cũng không có ý định nói đạo lý với Phương Do Mỹ, bởi đó là điều vô ích.
Bất kỳ một cô gái, nhất là các cô gái xinh đẹp, đặc biệt là tiểu cô nương xinh đẹp, học sinh nữ ở trường học lạicàng không nói đến đạo lý.
Trên thực tế, Tiêu Phàm đã hiểu được, Phương Do Mỹ vì sao thét chói tai như vậy.
Cô ở trường học đã chịu oan ức.
Tất cả,đều phải trách Tiêu Phàm "mỏ quạ".Nếu không phải Tiêu Phàm bảo cô ấy cẩn thận, không nên cãi nhau với các bạn, cô làm sao phải chịu oan ức như vậy chứ? Bị mấy “Nữ lưu manh” ức hiếp?
- Anh rốt cuộc tới hay không?
Tiểu cô nương hung tợn kêu lên, nghe trong tiếng gào thì cô nàngđang cố kìm chế để không khóc rống lên..
- Anh nếu như không đến, tôi sẽ méc dì, nói anh bắt nạt tôi!
Đây mới là đòn sát thủ thực sự.
Tiêu Phàm tuyệt đối không dám mạo hiểm như vậy.
Ai biết cô bé sẽ méc mẹ hắn như thế nào, cái từ" bắt nạt" mà cô ta vừa nói cũng đủ ẩn ý rồi, có vô số phương thức để lý giải.Tiêu chân nhân một đời lừng lẫy, cũng sẽ bị hủy hoại trong chốc lát.
Bắt nạt người ta, nhất là nữ sinh ở trường học, đúng là cầm thú a!
Danh tiếng xấu như vậy, Tiêu chân nhân bất kể như thế nào cũng không dám gánh.
Chẳng những hắn một đời lừng lẫy sẽ bị hủy thành một đống cặn bã, mà danh dự của lão Tiêu Gia cũng đều sẽ bị hủy thành đống cặn bã.
Tiểu cô nương hư hỏng này trong nhà nói được làm được, cô không xem xét đến hậu quả đâu. Hơn nữa các trưởng bối thế gia chẳng lẽ sẽ thực sự tiến hành điều tra sao?
- Cô ở đâu?
Buồn bực một trận, Tiêu chân nhân miệng thốt ra ba chữ.
- Ở trường học…..à không phải, bây giờ tôi phải đi tới quán cà phê đối diện ăn, tôi không mang tiền.
- Anh qua trả tiền cho tôi.
Nói xong, Phương Do Mỹ cúp điện thoại cái rụp một tiếng.
Giống như Tiêu Phàm chắc chắn có thể biết trường cô ta ở đâu, cũng khẳng định có thể tìm được quán cà phê đối diện.
- Anh không phải yêu quái sao?
- Ngay cả chút bản lĩnh cũng không có, gọi là yêu quái gì chứ?
Tiêu Phàm nhìn tiếng bíp của điện thoại, khẽ lắc đầu.
Bị tiểu nha đầu quấy rầy không rõ, đây đối với Tiêu chân nhân mà nói, được xem là loại nhận thức chưa từng có. Uyển Thiên Thiên cũng càn quấy, nhưng Yên Chi Hồng dù sao cũng là một đại giang hồ nổi tiếng, không phải nữ sinh trường học, đối với sự càn quấy của Uyển Thiên Thiên, Tiêu Phàm có thể chấp nhận.
Người giang hồ hành sự phần lớn không xuất chiêu bài như lệ thường. .
Xem ra “đại kiếp nạn hồng trần” này, Tiêu chân nhân quả thực phải trải qua rất nhiều “ việc lạ” trước nay chưa từng nghĩ tới.
Nghĩ đến đây, Tiêu Phàm thản nhiên.
Nếu đã định trước phải trải qua, vậy thì đi đối mặt là được rồi.
Tiêu Phàm tự lái chiếc Mercedes Benz sang trọng, rời khỏi tòa nhà Trung Thiên.
Trên tầng cao nhất của tòa nhà Trung Thiên, cặp mắt yên lặng nhìn chăm chú chiếc Mercedes Benz đi xa dần, trong mắt âm u phát ra tinh quang.
Tiêu Phàm không gọi điện lại hỏi Phương Do Mỹ trường cô ở đâu, cái đó không cần thiết. Mercedes Benz một chút đường quanh co cũng chưa đi, lập tức lái về phía trường trung học Khải Minh.
Phương Do Mỹ học ở trường trung học Sao Mai có chút ngoài dự liệu của Tiêu Phàm.
Thông thường mà nói, xuất thân trong gia đình giống như Phương Do Mỹnhư vậy, tiểu học, trug học cơ sở, phổ thông đều sẽ học ở mấy trường cố định. Đó là nơi tụ tập của con cháu cán bộ cấp cao, nhìn sơ qua thì bình thường, đơn giản không thu hút học sinh chút nào, nhưng lai lịch nói không chừng thì lớn đến độ hù chết người.
Tiêu Phàm, Tiêu Thiên đều đã trải qua thời học sinh như thế này.
Mấy trường đặc biệt đó kỷ luật vô cùng tốt, không phải nói không có ai gây rối đánh nhau, nhưng thường thì không gây náo loạn trong trường. Ví dụ như giữa Tiêu Thiên Tiêu Nhị ca và Uông Thuật Văn Uông Nhị ca. Đa số đều là ở ngoài cổng trường. Gây rối trong trường học tuyệt đối là “Tự tìm đến cái chết”. Giáo viên có lẽ không có biện pháp chỉnh đốn bạn, nhưng giáo viên sẽ đi báo lại với gia đình.
Tình trạng như vậy báo về nhà, bất kể là Nhất hay là Nhị ca đều chịu không nổi.
Đây là chiêu của giáo viên đối với con cháu cán bộ cấp cao.
Trung học Khải Minh mặc dù là trường trung học trọng điểm ở quận, nhưng dù sao cũng không thể đánh đồng với mấy trường đặc biệt kia. Có lẽ Phương Lê và Nhiêu Đình Vũ không hy vọng Phương Do Mỹ trưởng thành trong một môi trường đặc thù, để cho cô tiếp xúc nhiều hơn với môi trường xã hội ngoài “tầng lớp đặc quyền”, giúp cô ấy trưởng thành.
Hào môn thế gia thủ đô cũng không ít trưởng bối cho con cháu trong tộc đến trường trung học trọng điểm bình thường để học.
Đều là ôm cái suy nghĩ rèn luyện như vậy. Phương Do Mỹ không thể tưởng tượng được chính là lần này, cô dường như đã gặp được“!” rồi.
Ngắt điện thoại của Tiêu Phàm, cô bé tức giận đi ra khỏi lớp học, đi về phía cổng trường. Thời gian lên lớp căn bản không thể trốn học được, nhưng tiết sau là giờ thể dục, tiểu nha đầu giả vờ nói không được khỏe, cần nghỉ ngơi.
Tiểu cô nương mười sáu mười bảy tuổi quả thực mỗi tháng đều có vài ngày như vậy, là có thể từ chối giờ thể dục.
Giáo viên căn bản sẽ không hỏi lý do.
Ở trung học Khải Minh, Phương Do Mỹ là học sinh tốt được giáo viên yêu mến, diện mạo đặc biệt xinh đẹp, thành tích học tập vô cùng tốt, miệng nói lời ngọt. Ba điểm này chỉ cần tốt giống nhau, thì sẽ là “Đứa bé ngoan” trong mắt giáo viên, càng không cần nói Phương Do Mỹ ba điểm như vậy đều có đủ cả.
Giáo viên lại không biết trước đây không lâu, Phương Do Mỹ còn cãi nhau với hai nữ sinh phổ thông. Hơn nữa, hai nữ sinh kia là “Chị cả” nổi danh của trường trung học Khải Minh, thành tích học tập bình thường, diện mạo bình thường, quan hệ xã hội lại vô cùng phức tạp.
Trong trường có không ít học sinh bị các cô bắt nạt, thường thì không ai dám trêu chọc.
Phương Do Mỹ bình thường không có xích mích gì với các cô, chỉ là do vừa rồi lúc đi ngang qua sân thể dục, nhìn mấy nữ sinh ức hiếp một bạn học nhỏ gầy, nhất thời kích động căm phẫn, xông vào bênh vực kẻ yếu, kết quả là ầm ĩ một hồi, còn xô đẩy mấycái. Nếu không phải đúng lúc giáo viên của trường đi ngang qua, chỉ sợ lúc ấy sẽ biến thành một “trận đấu”.
Tiểu nha đầu bị thiệt thòi một chút, điều này cũng không hề gì, mấu chốt là quá tức giận.
Phương Do Mỹ từ nhỏ đến lớn chỉ là không quen nhìn thấy chuyện ức hiếp như vậy, gia đình cô như vậy cơ bản cũng rất ít khi thấy việc tương tự.
- Ai dám băt nạt người của Phương gia chứ?
Thật sự khiến Phương Do Mỹ tức giận cũng không phải do hai vị “Chị cả” kia ức hiếp người, mà là biểu hiện “khiếp nhược” của cô bạn học gầy nhỏ kia khi bị sỉ nhục. Phương Do Mỹ vốn định kéo cô bạn nhỏ ấy đi tố cáo ở phòng giáo vụ, không ngờ bị cô bạn ấy phủi tay, trên mặt biểu lộ sự kinh hãi, nhìn Phương Do Mỹ như kẻ thù, có vẻ như ức hiếp cô không phải là hai nữ sinh hống hách kia, mà là vì sự bênh vực lẽ phải, bênh vực kẻ yếu của Phương Do Mỹ, sau đó như một con thỏ, trốn nhanh như thoắt liền không thấy bóng dáng.
Phương Do Mỹ rất buồn bực!
Bực mình một hồi xong, Phương Do Mỹ “ rút kinh nghiệm xương máu”, bỗng sực nhớ tới Tiêu Phàm.
Không sai, chính là tên mỏ quạ!
Phương Do Mỹ lập tức tìm cho rõ ngọn nguồn. Hắn chẳng phải nói mình không nên cãi nhau với bạn học sao? Phương Do Mỹ từ trước tới giờ không so đo cãi nhau với bạn học, sau khi tên ‘ Yêu quái ‘ kia nói như vậy, chưa được vài ngày đã ầm ĩ một trận.
Phương đại tiểu thư gần như không hề nghĩ ngợi, liền gọi một cú điện thoại qua cho Tiêu Phàm.
Tuy nhiên biểu hiện của Tiêu Phàm khiến cho cô có chút hài lòng, không nói đôi lời bèn đáp ứng chạy tới.
Đây cũng coi như tàm tạm.
Phương Do Mỹ vừa đi ra phía cổng trường vừa cười tủm tỉm.
Mãi đến lúc này, tiểu nha đầu mới nhận thức được là, chính lời nói của mình vừa rồi mới là "bắt nạt" Tiêu Phàm…hơi trái với lệ thường.
Bị Tiêu Phàm bắt nạt?
Lời nói này thật đúng là không thể tùy tiện nói, nếu chẳng may bị cô Giản và mẹ nhà mình hiểu lầm, vẫn là không lật được trời? Làm không tốt a, trưởng bối hai nhà sẽ bắt họ cưới nhau!
Trong gia đình bình thường, tình hình như vậy tự nhiên rất khó xảy ra.
Phương Do Mỹ không phải còn là nữ sinh trung học sao?
Mới vừa lên cấp ba đấy.
Nhưng ở gia đình quyền quý, điều đó cũng rất khó nói.
Đám hỏivốn là cách hiệu quả để gắn kết mối quan hệ thân mật qua lại của các gia đình quyền thế. Phương Do Mỹ tuy còn nhỏ tuổi, nhưng hôn nhân chính trị xung quanh mình thấy cũng nhiều. Hai người rõ ràng là một chút cũng không hề yêu nhau, vì sự cần thiết của chính trị hoặc sách lược chính trị mà họ phải tiếp cận nhau, tình cảm cũng không có, còn giả vờ hôn thắm thiết trước mặt người ngoài, làm bộ như có vẻ hòa hợp hạnh phúc.
Theo Phương Do Mỹ biết, không cần nói tới học sinh trung học, gia đình nhà quyền thế thậm chí còn có “cuộc hôn nhân trẻ thơ “ đấy.
Lúc hai đứa bé còn nhỏ, lão gia tử trong nhà đãchỉ định cho rồi.
“Cuộc hôn nhân trẻ thơ” của anh họ Phương Do Mỹ, lúc anh họ bốn tuổi, chị dâu vừa mới sinh ra, cha mẹ đôi bên nói chuyện, không biết là ai nói đùa, thế mà thật sự liền quyết định rồi. Trước đó không lâu, anh họ lấy “Người vợ” đã định và họ chính thức thành vợ chồng.
Phương Do Mỹ đã đủ mười sáu tuổi, sắp mười bảy tuổi. Tiêu gia và Phương gia cũng coi như môn đăng hộ đối, hơn nữa Tiêu Phàm” Ăn hiếp” cô quả thực chính là “ông Trời tác hợp”.
Hai nhà hợp tác thành một, chuyện bắt nạt thì khỏi nói.
Cặp đôi đã thành, ai thích bắt nạt ai thì bắt nạt đi, các trưởng bối đại khái có thể mắt nhắm mắt mở, không rảnh mà để ý.
Ngẫm lại việc này, thật là thú vị.
Thật nếu như vậy, không biết “Yêu quái” sẽ là loại vẻ mặt nào.
Phương Do Mỹ càng nghĩ càng thú vị, vừa đi vừa cười, hai má đỏ ửng trên khuôn mặt đẹp trắng như tuyết.
- Phương Do Mỹ!
Mới vừa đi ra cổng trường, cái cái suy nghĩ viển vông của tiểu nha đầu đã bị cắt đứt bởi một tiếng lạnh như băng.
Phương Do Mỹ ngẩng đầu nhìn lên, hai hàng lông mày lập tức nhíu lên, trong lúc đó khuôn mặt nhỏ nhắn liền biến sắc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.