Đại La Thiên Tôn 2: Vĩnh Hằng Chi Mộng

Quyển 2 - Chương 220: Liên minh

Gã Khờ Mộng Mơ

21/11/2018

“Tiên phù một thước?” Chợt nghe Dương Thiên Quân nói, bất ngờ Thượng Quan Lãnh chuyển ánh mắt sang nhìn Tinh Hồn. Tu vi hiện tại của Thượng Quan Lãnh chưa có khả năng nhìn được tiên phù của người khác, nhưng Dương Thiên Quân thì khác.

Bất quá, nghe Dương Thiên Quân nói rằng Tinh Hồn chỉ ngưng kết ra được tiên phù một thước, hắn còn cho rằng hai lỗ tai mình còn nghe nhầm.

- Ngươi nhìn ra một thước thì nó là một thước.

Tinh Hồn lãnh đạm đáp, tựa hồ không có ý tứ muốn nhắc đến chuyện tiên phù.

Chỉ thấy Dương Thiên Quân đột nhiên bước tới gần Tinh Hồn, cả hai chỉ cách nhau đúng nửa thước. Thượng Quan Lãnh đứng cách hai người bọn họ khoảng chừng ba thước, không hiểu sao cảm thấy có gì đó kỳ lạ đang diễn ra ở đây.

Theo như hắn được biết thì Dương Thiên Quân và Tinh Hồn chỉ gặp nhau một lần, chính là thời điểm một trăm năm trước khi ngoại môn thí luyện diễn ra, khi ấy cả hai bất quá chỉ sơ sơ gặp mặt mà thôi. Mà lúc đó, Thượng Quan Lãnh cũng chẳng quan tâm lắm đến chuyện đó.

Nhưng rốt cuộc, giữa hai bên đã xảy ra vấn đề gì với nhau, bởi nội tâm Thượng Quan Lãnh cảm thụ được rằng, trong không gian như đang có mùi thuốc súng đang thoang thoãng đâu đây.

Chỉ thấy hai người Dương Thiên Quân và Tinh Hồn ánh mắt nhìn nhau, một bên thì nghi hoặc, còn một bên thì lãnh đạm dửng dưng.

- Hai người…

Thượng Quan Lãnh định nói gì đó thì một tiếng nổ vang lên, mặt tuyết chấn động dữ đội, từng khối băng đóng bên dưới mặt đất bị xới tung lên trời, khói bụi tuyết trắng bay mập mờ, cùng với đó là một sức ép mạnh mẽ thổi ra.

Thượng Quan Lãnh thực lực không tồi, thế nhưng trước sức ép khủng bố này cũng thầm than không ổn, vội vận chuyển nguyên lực toàn thân để chống lại sức ép này. Bất quá, sức ép quá mạnh cùng với cuồng phong bạo loạn khiến cho Thượng Quan Lãnh vội thi triển thân pháp, lùi về phía sau cách đó khoảng chừng mấy chục trượng.

Ánh mắt chấn kinh nhìn về phía trước, phía không gian đang bị che mờ bởi làn tuyết mờ ảo đang dần dần tán xuống. Chỉ thấy bên trong bụi mờ, bóng dáng Dương Thiên Quân hiện ra. Hắn vẫn đứng nguyên si một chỗ, chỉ là dưới chân trước mặt là một cái hố lớn khổng lồ không bị che lấp bởi băng tuyết, mà là đất đá thuần túy bị người ta dùng một lực rất mạnh xới tung lên.

Còn Tinh Hồn, hắn đã lùi khỏi chỗ vừa đứng hơn hai mươi thước, sau lưng là một đóng băng đá đổ nát như bị một vật nào đó đập mạnh vào. Mà nhìn sắc mặt của hắn có hơi chút tái nhợt đi, nhưng chung quy, tình huống vẫn không có gì đáng lo ngại.

“Kinh dị thật. Tiếp một quyền của tiên giả Linh Tiên cảnh, vậy mà chỉ hao hụt chút huyết khí.” Khóe miệng Thượng Quan Lãnh hơi giật giật. Nếu đổi lại là hắn tiếp một quyền của Dương Thiên Quân, dù Dương Thiên Quân xuất bảy thành công lực cũng đủ làm cho hắn thổ huyết rồi.

Ánh mắt Thượng Quan Lãnh một lần nữa đánh giá Tinh Hồn cao hơn một phần. “Cái đám điên khùng Thiên Hội sao lại đi chọc một tên yêu nghiệt thế này chứ!” Nhớ đến Thiên Hội muốn mượn đao giết người, Thượng Quan Lãnh không khỏi cười khẩy khinh thường.

Quay lại nơi Dương Thiên Quân đang đứng, nội tâm của hắn cũng đang hơi ngạc nhiên. Vừa nãy, tuy rằng hắn chưa sử dụng hết sức mạnh của mình, chỉ dùng sáu phần công lực mà thôi, nhưng một gã Phù Tiên cảnh lại có thể tiếp được.

“Lực lượng thân thể, chính là lực lượng thân thể.” Ngay lập tức, Dương Thiên Quân liền đưa ra kết luận rằng sức mạnh cơ thể của Tinh Hồn rất cường hãn cứng cáp. Thời khắc quyền chạm quyền, Dương Thiên Quân có cảm giác như mình vừa mới đấm vào một khối thiết nhân vậy, sáu thành công lực chỉ đẩy lui được thiết nhân chứ không thể triệt để đánh nát, hủy diệt nó.

- Ngươi tiến bộ không ít, nhưng vẫn không phải đối thủ của ta.

Dương Thiên Quân thu hồi lại chiến ý, hô hấp một nhịp rồi nhìn Tinh Hồn.



- Chỉ mới dò xét nhau, vẫn chưa phải giao chiến chính thức.

Không phải dạng vừa, Tinh Hồn vừa phủi bụi bẩn tuyết trắng dính trên quần áo, vừa lãnh đạm đáp lại. Người khác nói vậy, Dương Thiên Quân chắc chắn không tin, nhưng Tinh Hồn – kẻ đánh từng đánh bại và suýt lấy mạng hắn một lần, Dương Thiên Quân lại có một phần tin tưởng rằng Tinh Hồn đang nói sự thật.

Bất quá, tin tưởng là một chuyện, còn thắng bại là một chuyện khác. Lần giao chiến này, Dương Thiên Quân là người chiến thắng. Và hắn cũng tin tưởng, sau này, hắn vẫn là kẻ chiến thắng.

Thời điểm một trăm năm trước, khi được Tần lão chỉ điểm, tầm mắt của Dương Thiên Quân đã cao lên rất nhiều. Đúng vậy, trong mắt Dương Thiên Quân, Tinh Hồn chỉ là một hòn đá kê chân, là một công cụ để giúp hắn rèn dũa thực lực để sau này hắn nhất phi trùng thiên, tung hoành khắp tiên giới mà thôi.

Hắn là một đầu chân long, còn Tinh Hồn là một con kiến mà sau này chỉ nhìn hắn bằng con mắt hâm mộ cùng ganh ghét.

Phải, đối với Dương Thiên Quân, Tinh Hồn chỉ là một công cụ rèn kiếm mà thôi, không phải là đối thủ của hắn.

- Trên Đằng Long Chiến, ta chờ ngươi.

Một cơn gió lạnh thổi qua hai bóng người đang đứng đối diện, khí thế đã thu nhưng chiến ý trong lòng thì chưa hề tan biến. Dương Thiên Quân hai tay đặt sau lưng, phản phất một loại khí tức đế vương, ánh mắt nhìn Tinh Hồn, bên trong thoáng qua một tia mong chờ.

Giao chiến giữa hai bên tạm coi là kết thúc, thấy tình hình đã ổn định trở lại, Thượng Quan Lãnh mới tiếp đến gần.

- Bây giờ có thể thảo luận về việc thám hiểm địa cung được chứ, hai vị yêu nghiệt?

Thượng Quan Lãnh ngữ điệu nửa đùa nửa thật nói, ánh mắt vừa đảo nhìn hai bên, tựa hồ đang thăm dò ý tứ. Chỉ thấy cả hai chỉ giữ im lặng nhìn hắn, đột nhiên Dương Thiên Quân mở miệng:

- Đối phương thực lực như thế nào?

- Ít nhất có ba Linh Tiên cường giả dẫn đoàn, các trưởng lão khác đi cùng chỉ có nhiệm vụ trấn thủ bên ngoài địa cung.

Tinh Hồn cũng kịp chen vào một câu:

- Có thể Xích Dương đạo nhân của Tuyên Vũ môn sẽ xuất hiện.

- Xích Dương đạo nhân?

Thượng Quan Lãnh ngạc nhiên.

- Xích Dương đạo nhân, nội môn trưởng lão Tuyên Vũ môn, thực lực so với Tư Mặc tiền bối của Thiên Kiếm tông chúng ta không thua quá kém. Bốn tiên giả Linh Tiên cùng liên thủ, cơ hồ ba người chúng ta sẽ gặp bất lợi.

Vừa xoa cằm vừa phân tích, Thượng Quan Lãnh trong lòng hơi chột dạ. Nếu như là những đệ tử thiên tài phái khác, Thượng Quan Lãnh dĩ nhiên không sợ. Nhưng đối diện với những người đã trở thành chân tiên, chính là tiên giả Linh Tiên cảnh thì đó lại là một chuyện khác.

Linh Hậu và Linh Tiên, chỉ khác biệt một chữ thôi, nhưng bên trong thì khác biệt một trời một vực.



Bất chợt Dương Thiên Quân ánh mắt chuyển sang nhìn Tinh Hồn, hỏi:

- Ngươi có thể đối phó với bao nhiêu Linh Tiên cảnh?

- Tối đa hai người, nhưng chỉ miễn cưỡng trói chân bọn họ.

Tinh Hồn không chút che dấu đáp.

- Hai người? Nếu như vượt quá sáu người thì rút lui, còn nếu sáu người trở xuống, ta ba, ngươi hai, còn đệ một.

Dương Thiên Quân khẽ gật đầu, trong mắt lóe lên một vệt tinh quang. Đứng bên cạnh, Thượng Quan Lãnh nghe hai tên này nói chuyện mà trong lòng thầm rùng mình, gương mặt co rút nở một nụ cười bất đắc dĩ.

Linh Tiên cảnh là cường giả rất mạnh, là những người nắm giữ được pháp tắc riêng của bản thân, trong mắt cường giả Linh Tiên cảnh thì Linh Hậu kỳ ba cảnh giới, dù là viên mãn Địa Tiên cảnh cũng chỉ là con sâu con kiến.

Vậy mà hai tên này coi bọn họ chẳng ra gì, đòi cân hai cân ba, chỉ nghe thôi cũng đủ lạnh cả người rồi. Trò chuyện cùng quái vật đúng là chẳng hề đơn giản.

- Chờ… chờ đã, cho đệ thở một chút.

Khi nghe Dương Thiên Quân nói bản thân sẽ phải đối diện với một cường giả Linh Tiên cảnh thì trái tim của hắn thóp lên một nhịp. Đùa chứ, hắn công nhận bản thân thực lực không tệ, thế nhưng đem so với Linh Tiên cảnh cường giả thì chẳng khác gì châu châu đá voi.

- Kèo này đệ không nhận, đệ chưa muốn hưởng dương sớm đâu Dương sư huynh.

- Ta còn tưởng vụ này do đệ bày ra chứ?

Dương Thiên Quân chuyển mục nhãn nhìn Thượng Quan Lãnh, cười nhạt một tiếng.

Chỉ thấy Thượng Quan Lãnh nở nụ cười khổ, bèn giải thích:

- Đúng là đệ muốn vào đó chơi mấy tên đệ tử phái khác thật, nhưng là lén lút lẻn vào chứ đâu phải hùng hổ xông vào. Đối phương là Linh Tiên cảnh giới, một cái nho nhỏ trung kỳ Địa Tiên cảnh làm sao có khả năng làm đối thủ của cường giả Linh Tiên cảnh chứ.

- Không cần lo, bây giờ ta liền giúp đệ đánh sâu vào hậu kỳ Địa Tiên cảnh, phối hợp với những kiện linh khí, chỉ cần đệ làm tốt thì không chết dưới tay Linh Tiên cảnh cường giả.

“Không chết…” Thượng Quan Lãnh hít vào một ngụm khí lạnh, nói thực chiến đấu với cường giả Linh Tiên cảnh mà không chết thì có thể lấy đó làm vinh quang.

- Hiện tại quyết định vậy đi. Thế nào, thành lập một cái liên minh tạm thời chứ?

Nói rồi, Dương Thiên Quân không nhìn Thượng Quan Lãnh nữa, mà lại chuyển dời sang Tinh Hồn, tay đưa ra nắm đấm giơ trước người, không phải là chiến đấu, mà là để đưa ra một cái quyết định.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đại La Thiên Tôn 2: Vĩnh Hằng Chi Mộng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook