Đại La Thiên Tôn 2: Vĩnh Hằng Chi Mộng

Quyển 2 - Chương 219: Đệ nhất yêu nghiệt

Gã Khờ Mộng Mơ

20/11/2018

- Nói đi, ngươi muốn gì?

Không vòng vo tam quốc, Tinh Hồn chỉ thẳng vào vấn đề. Chỉ tháy Tiểu Ứng Long khóe miệng nhếch lên một nụ cười ranh ma tinh quái, hàm răng trắng sáng bên trong miệng lóe lên một tia sáng đắc ý.

- Hiện tại bổn long sẽ không nói, nhưng nếu sau này bổn long có yêu cầu, ngươi nhất định không được từ chối à.

- Chỉ cần không phải yêu cầu quá đáng, giúp được, ta sẽ giúp.

- Ngươi nói vậy, bổn long liền yên tâm.

Hiếm khi thấy Tiểu Ứng Long trở nên nghiêm túc như vậy, thiết nghĩ ẩn đằng sau yêu cầu này tuyệt không đơn giản. Nhưng hiện tại không cần phải suy nghĩ quá nhiều.

Tiểu Ứng Long hít sâu một cái, đột nhiên từ trong cơ thể của nó tán ra một loại ba động uy áp kỳ dị, đó chính là huyết thống uy áp. Khi huyết thống uy áp xuất hiện, phía bên dưới tầng thảm cỏ xanh lam như pha lê kia vang lên những âm thanh xào xạc, chính là âm thanh di chuyển của những đầu Lục Thực Băng Xà.

Nguyên cả đàn đồng thời nhô đầu lên khỏi tầng Lam Băng thảo. Không thể không nói, Lục Thực Băng Xà có hình dáng rất đẹp, cơ thể màu lam băng phát ra ánh sáng lấp lánh, chiếc lưỡi đỏ chẻ đôi đưa ra thụt vào liên tục.

Trong đôi mắt xanh dương lộ ra vẻ úy kỵ, tuy nhìn thấy nhân loại trước mắt, nhưng bởi vì huyết thống uy áp, bọn chúng không dám làm gì ngoại trừ không ngừng phát ra âm thanh xì xì đe dọa từ miệng.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Tinh Hồn trong lòng hài lòng, không cần nghĩ ngợi nhiều, liền sải bước đi trên tầng cỏ xanh. Đi một lúc mà không hề gặp phải vấn đề gì, chỉ tầm khoảng nửa khắc sau, trước mặt Tinh Hồn đã hiện ra một đóa băng hoa.

Xung quanh băng hoa trong bán kính hai thước có một tầng băng bao phủ, thiên địa linh khí tại Băng Tuyết Lãnh Nguyên không ngừng được nó hấp thu sinh trưởng.

- Vận khí không tồi, vừa vặn đủ trăm năm.

Đóa băng hoa này dĩ nhiên chính là Thiên Niên Băng Hoa mà Tinh Hồn đang cần tìm kiếm để hoàn thành được nhiệm vụ. Thật chẳng ngờ, nhiệm vụ tấn cấp nội môn trong suy nghĩ của người khác cực kỳ khó khăn, vậy mà đối với Tinh Hồn thì dễ dàng vô cùng. Đương nhiên công lớn vẫn phải kể đến Tiểu Ứng Long, nếu không có nó, chẳng dễ gì Tinh Hồn hái được đóa Thiên Niên Băng Hoa này xuống.

Ngoài đóa Thiên Niên Băng Hoa này ra, xung quanh còn không dưới năm đóa khác, trong số đó chỉ có một đóa là vừa đủ năm, thế nên Tinh Hồn tiện tay hái xuống luôn. Hiện tại không dùng, nhưng chắc hẳn sau này sẽ có lợi ích cần dùng đến.

Xong xuôi mọi việc, Tinh Hồn bèn rời khỏi địa phương này. Khi xuống núi, bất ngờ trong mắt hắn hiện ra một bóng hình nam tử. Đó chẳng phải Thượng Quan Lãnh thì còn ai vào đây.

- Ô, hái được Thiên Niên Băng Hoa rồi à. Thủ đoạn lợi hại nhỉ.

Biến mất trước đó mấy ngày, không ngờ bây giờ lại gặp lại.

Nhìn Tinh Hồn chẳng có biểu hiện gì là ngạc nhiên, Thượng Quan Lãnh gương mặt lộ ra vẻ thất vọng. Nhưng ngay lập tức lấy lại tinh thần, nghiên đầu cười nói:



- Ta đã phát hiện chỗ tòa địa cung kia xuất hiện rồi, thế nào, đi chung chứ?

- Chỉ ta và ngươi?

Tinh Hồn chợt hỏi.

- Ha ha, ta mặc dù cuồng ngạo cũng không dám diễu võ giương oai trước mặt các vị tiền bối Linh Tiên cảnh.

Thượng Quan Lãnh tiếu ý cười, rồi nói tiếp:

- Theo thông tin ta tra hỏi được thì lần này tam tông bao gồm Linh Lôi tông, Trúc Hà điện và Tà Âm tông sẽ cùng nhau tiến xuống địa cung để tầm bảo, nghe đâu có cả cường giả Linh Tiên cảnh tham dự vào nữa.

- Vừa hay ta cũng mới biết, Tuyên Vũ môn cũng can dự vào.

- Tuyên Vũ môn?!

Nghe Tinh Hồn nói, Thượng Quan Lãnh hơi ngạc nhiên, không ngờ Tuyên Vũ môn cũng can dự vào. Bất quá, sự ngạc nhiên đó lập tức thay thế bằng nụ cười nhạt.

- Thêm Tuyên Vũ môn cũng chỉ tăng độ khó lên một chút thôi, chẳng phải sẽ càng thêm thú vị sao, ha ha ha…

Đối với sự lạc quan của Thượng Quan Lãnh, Tinh Hồn từ chối cho ý kiến, mà thứ hắn để tâm đến chính là việc sẽ có thêm những ai cùng với hắn và Thượng Quan Lãnh tham dự cuộc tầm bảo này.

Dường như hiểu được sự nghi hoặc của Tinh Hồn, Thượng Quan Lãnh lại nói:

- Một lát nữa ngươi sẽ biết được người cùng ta và ngươi lật tung cái địa cung đó lên là ai thôi, hắc hắc…

Chờ đợi suốt hai giờ đồng hồ trong cái lạnh của Băng Tuyết Lãnh Nguyên. Người khác có lẽ sẽ bị cóng điến người, nhưng với hai tên tiểu quái vật này thì chẳng có chút tác dụng nào, tựa như đứng ở một nơi hoàn toàn bình thường.

Bất chợt trên bầu trời truyền đến một cơn gió khác lạ bất thường, ngược hướng với từng đợt gió se lạnh của Băng Tuyết Lãnh Nguyên thổi tràn ra.

Tinh Hồn và Thượng Quan Lãnh đồng thời nhận ra sự khác thường này, nhìn thần sắc Thượng Quan Lãnh không hề có sự khẩn trương nào cả, tựa hồ đã biết được nguyên nhân của cơn gió khác thường này.

Chỉ thấy trên bầu trời có một cái bóng của một đầu yêu cầm hiện ra. Nhìn đẳng cấp của đầu yêu cầm này đã tiến giai hậu thiên hoang thú cấp ba.

Khi tiến tới gần vị trí nơi Tinh Hồn và Thượng Quan Lãnh đang đứng thì đầu yêu cầm này hướng bay hơi trút xuống, dần dần hiện ra trong tầm mắt của hai người bọn họ.



- Chơi trội thật, cưỡi cả Thiết Trảo Ưng cơ đấy, ha ha ha…

Đầu yêu cầm kia gọi là Thiết Trảo Ưng, một trong những loại phi cầm tồn tại cấp chí tôn trong hậu thiên hoang thú cấp ba. Đầu Thiết Trảo Ưng này rất to lớn, sải cánh rộng đến bốn thước, lông vũ màu xám to sáng bóng, bay trên bầu trời trông như một thanh phi kiếm vậy.

Đứng trên lưng của Thiết Trảo Ưng là một người thanh niên tuấn tú trẻ tuổi mặc hoa bào, cả người toát lên khí tức tao nhã nhưng không kém phần mạnh mẽ. Mái tóc đen buộc bằng một sợi vải mảnh đang bay phiêu dật trong gió tuyết, đôi mắt màu đen tuyền toát lên sự thâm trầm không đúng độ tuổi, khóe miệng như ẩn ẩn một nụ cười thần bí.

Ngay khi nhận ra người này, Tinh Hồn ánh mắt chợt lộ ra vẻ ngưng trọng, vốn đang ngồi trên mỏm đá thì lập tức đứng dậy ngay. Bởi người đang cưỡi Thiết Trảo Ưng kia, dĩ nhiên chính là Dương Thiên Quân – tuyệt thế thiên tài tiếng tăm lừng lẫy Thiên Kiếm tông.

Nhớ lại thời điểm hơn trăm năm trước, Tinh Hồn và Dương Thiên Quân cả hai đã bí mật giao chiến với nhau, cuộc chiến mà ngoại trừ hai người bọn hắn và Tần lão ra, không một người nào có thể biết được cả.

Lần đó, Dương Thiên Quân đã bại trận, suýt chút nữa đã mất cái mạng nhỏ vào tay Tinh Hồn. Nhưng rốt cuộc nhờ sự trợ giúp của Tần lão, hắn mới khởi tử hồi sinh. Sau đó Dương Thiên Quân rời khỏi Thiên Kiếm tông, phiêu bạt khắp nơi tại Kim Lan quốc, thực lực đại biến, dương như việc thất bại dưới tay Tinh Hồn năm xưa không hề ảnh hưởng gì đến việc tu hành của hắn, mà thậm chí đó còn là một liều thuốc kích thích cực mạnh khiến cho Dương Thiên Quân càng thêm nỗ lực tu luyện.

- Dương sư huynh, trăm năm không gặp, thực lực sâu không thấy đáy à.

Đây chính là lần đầu tiên sau khi Dương Thiên Quân bất ngờ biến mất khỏi Thiên Kiếm tông, Thượng Quan Lãnh mới có cơ hội gặp lại hắn. Trước đây. Thượng Quan Lãnh còn có thể nhìn được tu vi Dương Thiên Quân như thế nào, nhưng hiện tại đã không thể nhìn thấu được nữa.

Trăm năm qua Thượng Quan Lãnh nỗ lực tu hành, lấy Dương Thiên Quân làm mục tiêu để phấn đấu, thế nhưng xem ra, nỗ lực của hắn vẫn không là gì so với thành quả hiện tại của Dương Thiên Quân cả. Trong lòng Thượng Quan Lãnh không khỏi thầm mắng hai tiếng “yêu nghiệt”, bất quá, Thượng Quan Lãnh không hề thất vọng, trái lại càng thêm phấn khích.

- Không lẽ Dương sư huynh đột phá Linh Tiên cảnh rồi?

Lúc này Thượng Quan Lãnh giật mình, trong đầu nghĩ qua một cái suy nghĩ thì liền hỏi thẳng. Và bất ngờ nhận được cái gật đầu của Dương Thiên Quân.

“Đúng là yêu nghiệt. Người khác mất mấy ngàn năm mới thoát thai Linh Hậu, trở thành chân tiên. Vậy mà y lại chỉ mất gần hai ngàn năm.”

Đệ nhất thiên tài được xác nhận chính là Tam công tử Dung gia Dung Trần có thời gian tu luyện ngắn nhất khi độ kiếp Linh Hậu, đột phá Linh Tiên. Nhưng thời gian của Dương Thiên Quân so với Dung gia tam công tử Dung Trần lại còn muốn ngắn hơn.

Nói không ngoa thì bây giờ, Dương Thiên Quân chính là người có thời gian đột phá Linh Tiên cảnh ngắn nhất, mà thực lực thì càng sâu không thấy đáy.

Dương Thiên Quân nói vài câu với Thượng Quan Lãnh, sau đó nhìn sang Tinh Hồn, trong ánh mắt sự kiêu ngạo thấy rõ.

- Ngươi, chắc không chỉ là tiên phù một thước?

Địa Tiên cảnh chưa có khả năng nhìn thấu được thần hải để quan sát tiên phù của người khác, nhưng Linh Tiên cảnh thì có thể. Dĩ nhiên với điều kiện, tiên giả Linh Tiên cảnh tu vi phải cao hơn người muốn quan sát.

Khi nhìn vào thần hải của Tinh Hồn, Dương Thiên Quân trông thấy giữa thần hải lơ lửng một cái tiên phù màu xám tro chỉ cao đúng một thước. Nhưng mà từ cái tiên phù một thước trông hết sức phế vật này lại tản ra một khí tức trấn áp cực kỳ nguy hiểm, ngay cả bản thân hắn cũng cảm thấy hết sức cố kỵ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đại La Thiên Tôn 2: Vĩnh Hằng Chi Mộng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook