Đại La Thiên Tôn 2: Vĩnh Hằng Chi Mộng
Quyển 2 - Chương 218: Lục thực băng xà
Gã Khờ Mộng Mơ
19/11/2018
Tịch Yên Nhiên không phải là người xấu, chỉ là tính tình còn trẻ con,
nàng nghĩ rằng Tiểu Ứng Long đi cùng với Tinh Hồn sẽ phải chịu nhiều uất ức, vì vậy nàng mới mua nó về đem về nuôi. Có lẽ Tiểu Ứng Long nhận ra
điều này, bởi vậy mới tùy ý để cho nàng ta ôm vào lòng.
“Thật là ấm quá đi. Mà khoan, bổn long thấy hơi lạnh lạnh. Thằng đệ đâu, sửi ấy cho bổn long ngủ cái coi.”
Cảm thấy hơi lạnh, dĩ nhiên chính là do Tinh Hồn không sử dụng năng lực của Hỏa Công Công để giúp nó giữ ấm. Hắn có thể chịu đựng được không khí lạnh tại Băng Tuyết Lãnh Nguyên chính là nhờ tu luyện Trấn Ngục Huyền Thể, thế nhưng nhiêu đó không đủ để hắn hoạt động một cách dễ dàng.
Hắn đi lại tự nhiên chính là nhờ năng lượng của Hỏa Công Công tán ra. Ngọn lửa chân thân của Hỏa Công Công siêu thoát ngũ hành, khí lạnh nơi đây làm sao có thể làm tổn hại đến nó được.
Nhìn Hỏa Công Công đang dùng ánh mắt hình viên đạn nhìn mình, Tinh Hồn lắc đầu, sau đó âm thầm điều động năng lượng của Hỏa Công Công truyền vào cơ thể của Tịch Yên Nhiên và Tiểu Ứng Long, nhờ vậy mà cả hai cảm thấy ấm áp hơn rất nhiều.
Cảm thấy thoải mái, lại đang trong cơn buồn ngủ, Tiểu Ứng Long bèn cuộn tròn người lại, rúc sâu vào trong bụng Tịch Yên Nhiên, nhắm mắt lại rồi đánh một giấc thật ngon.
Tịch Yên Nhiên trông thấy Tiểu Ứng Long buồn ngủ rúc mình lại, không những không giận hờn mà còn cảm thấy vô cùng đáng yêu. Chẳng biết nếu Tịch Yên Nhiên biết được con Tiểu Ứng Long này bởi vì sau mê hai ngọn bình phong to tròn mềm mại thì tâm trạng sẽ như thế nào nữa.
Được Tinh Hồn âm thầm sử dụng năng lượng của Hỏa Công Công để sưởi ấm, Tịch Yên Nhiên liền cảm thấy tốt hơn so với khi ngồi với những sư huynh muội Tuyên Vũ môn nhiều.
- Lửa ngươi đốt là loại hỏa diễm gì vậy. Thật ấm quá, tốt hơn so với hỏa diễm của chúng ta nhiều.
Tịch Yên Nhiên đương nhiên không thể nghĩ đến rằng Tinh Hồn đang âm thầm sử dụng năng lượng để hỗ trợ nàng chống lạnh, mà nghĩ rằng là nhờ ngọn lửa bình thường mà hắn đốt cho có kia.
- Chỉ làm phàm hỏa mà thôi, đừng nghĩ nhiều. Cô nghỉ ngơi đi, để dành sức để còn rời khỏi chỗ này.
Nói rồi, Tinh Hồn cũng chẳng muốn tiếp chuyện nữa. Hai mắt nhắm lại, lưng dựa vào bức tường đá sau lưng, tựa như muốn đánh một giấc.
- Ngươi không sợ chúng ta nhân lúc ngươi ngủ đánh lén sao?
Thấy Tinh Hồn cư nhiên đi ngủ trước mặt những người vừa xảy ra hiềm khích trước đó, Tịch Yên Nhiên vừa ôm Tiểu Ứng Long xoa xoa lớp da bóng lưỡng, vừa hiếu kỳ nhìn Tinh Hồn hỏi.
- Nếu các ngươi có khả năng thì cứ việc.
Tinh Hồn lãnh đạm đáp lại lời nàng nói. Thanh âm của hắn không quá lớn, nhưng lực vừa đủ để cho bốn người đệ tử Tuyên Vũ môn nghe thấy. Hắn nói câu này, khó trách khiến cho bốn người kia cảm thấy hắn rất kiêu ngạo.
Về phần Vệ Bình, hắn chỉ cười trừ một tiếng, coi như chưa nghe thấy gì. Cô gái ngồi bên cạnh hắn cũng tương tự, mở mắt ra nhìn Tinh Hồn một cái, rồi sau đó cũng khép lại, tiếp tục tịnh tâm tu hành. Chỉ có Kỷ Vô Châu là trong lòng hừ lạnh một tiếng khinh thường.
“Ngươi cứ kiêu ngạo đi, rồi sau này sẽ biết tay ta.”
Tịch Yên Nhiên thì gương mặt hơi xụ lại, sau đó không thèm quan tâm đến hắn nữa, ngồi vuốt ve Tiểu Ứng Long một lúc thì cũng liền lăn ra ngủ.
Về phần Tinh Hồn, hắn tuy đang nhắm mắt, nhìn giống như đã ngủ say, thế nhưng kỳ thực hắn đang tu luyện, dĩ nhiên hắn chưa bao giờ nới lỏng sự cảnh giác, thần thức lúc nào cũng thả ra xung quanh, đồng thời ghim chặt bốn người đệ tử Tuyên Vũ môn.
Bất cứ khi nào bọn họ có hành động khác thường, muốn gây bất lợi cho hắn thì lập tức hắn sẽ phản ứng lại ngay.
Cũng là đám người này rất thức thời, chỉ ngồi im một chỗ nghỉ ngơi tu luyện, không có chuyện gì khác thì chỉ ngồi yên một chỗ, đợi cơn bão tuyết kết thúc.
Hai ngày sau, rốt cuộc bão tuyết cũng chịu nguôi xuống.
- Tốt quá, bão tuyết đã ngừng lại rồi.
Vệ Bình ánh mắt nhìn ra, không còn thấy bão tuyết nữa thì gương mặt tươi cười mừng rỡ.
Sau đó, hắn hướng Tinh Hồn ôm quyền cảm tạ:
- Đa tạ đã cho chúng ta tá túc hai hôm nay. Sau này có cơ hội gặp lại, nhất định sẽ đáp lại ân tình.
- Chỉ là chuyện vặt, Vệ huynh không cần bận tâm.
Vừa nói, Tinh Hồn vừa tiến tới gần Tịch Yên Nhiên, trong lúc Tịch Yên Nhiên đang đùa nghịch với Tiểu Ứng Long ô dâm thì bàn tay cứng như thép nguội của hắn chụp đến, chụp trúng cái đầu tròn tròn của nó.
Nhìn gương mặt Tiểu Ứng Long phẫn nộ, hai tay hai chân múa may, không ngừng truyền giọng nói không cam tâm vào đầu Tinh Hồn, đáng tiếc, Tinh Hồn lại chẳng buồn ngó ngàn gì đến phản ứng của nó.
Còn Tịch Yên Nhiên đối với Tiểu Ứng Long đặc biệt ưa thích, thế nên khi phải chia xa Tiểu Ứng Long, trong lòng cũng không khỏi cảm thấy hơi hụt hẫn.
Lấy lại Tiểu Ứng Long, đặt nó ngồi lên vai, rồi sau đó liền xoay người rời đi, không để lại câu chào hỏi nào.
Tịch Yên Nhiên ánh mắt nhìn theo Tiểu Ứng Long mập mạp ngồi trên vai hắn, trong ánh mắt đẹp hiện ra sự tiếc nuôi. Vệ Bình và cô nương bạch y kia thì ánh mắt nghi hoặc cùng cố kỵ. Chỉ có Kỷ Vô Châu thì trong lòng ôm tư thù.
Cô nương bạch y kia nhìn Vệ Bình, chợt hỏi:
- Liệu hắn có vì tòa địa cung kia mà đến không?
- Có thể. Không biết chừng hắn là thiên tài của Linh Lôi tông cũng nên.
Vệ Bình trầm ngâm xoa cằm, sau đó nói tiếp:
- Chuyện này, sau khi gặp lại Xích Dương sư thúc cần phải bẩm báo ngay. Mà thôi, chuyện quan trọng chính là tìm đến chỗ tập hợp. Vân sư muội giúp ta tri thông với Xích Dương sư thúc đi.
******** Quyển 2: Bách Luyện Thành Tiên *********
Hàn phong không ngừng thổi vào khắp không gian Băng Tuyết Lãnh Nguyên. Trên không gian băng lãnh, Tinh Hồn lúc này xuất hiện phía dưới chân một tòa núi băng nhỏ. Ngẩn đầu nhìn lên, rồi sau đó lại nhìn xuống bản đồ.
- Hy vọng chỗ này có thể tìm được Thiên Niên Băng Hoa.
Thu lại bản đồ, Tinh Hồn thu liễm khí tức lại, rồi sau đó từ từ leo lên trên tòa núi nhỏ này. Theo như vị trí đánh dấu trên bản đồ thì chỗ ngọn núi này được gọi là Lam Thảo sơn, bên trên sinh trưởng rất nhiều Băng Lam Thảo, thế nên mới có tên gọi như vậy.
Lam Thảo sơn là một trong những địa phương dễ sinh trưởng Thiên Niên Băng Hoa. Sở dĩ phải thu liễm lại khí tức bởi bên trên Lam Thảo sơn là nơi sinh sống của loài Lục Thực Băng Xà, ẩn chứa nọc độc khá nguy hiểm.
Lục Thực Băng Xà chỉ là hậu thiên hoang thú cấp hai, với thực lực hiện nay của Tinh Hồn thì dễ dàng bóp chết nó. Tuy nhiên, Lục Thực Băng Xà sinh sống theo bầy đàn, năm con mười còn còn dễ đối phó, còn cả bầy gần cả ngàn con thì đó lại là một câu chuyện khác.
Vậy nên hắn không thể không cẩn thận. Thu liễm lại khí tức xong, Tinh Hồn liền rón rén cẩn thận leo lên Lam Thảo sơn.
Không tốn nhiều thời gian, Tinh Hồn đã đứng trên đỉnh ngọn Lam Thảo sơn. Chỉ thấy phía trước mặt là một thảm cỏ xanh tuyệt đẹp, tựa như kết tinh từ những khối thủy tinh màu xanh lam, chỉ cần một tia sáng xuyên qua cũng đủ khiến cho thảm cỏ này lóe lên ánh lam quang dịu nhẹ đẹp đẽ.
Thảm cỏ đó chính là Băng Lam Thảo. Phía đằng xa xuất hiện một loại ba động hàn phong. Tinh Hồn nội tâm mừng rỡ, bởi hắn biết, dao động đó chính là phát ra từ Thiên Niên Băng Hoa trên trăm tuổi.
Thu lại tâm tình, Tinh Hồn cẩn thận thả thần thức ra xung quanh, ngay lập tức không khỏi rùng mình. Dưới tầng cỏ xanh tuyệt đẹp này lại ẩn tàng mấy trăm con Lục Thực Băng Xà, bọn chúng có màu sắc giống hệt với Băng Lam Thảo, bản năng che dấu khí tức rất tuyệt hảo, nếu người nào không cẩn thận thì sẽ bị bọn chúng tấn công ngay.
Thiên Niên Băng Hoa thì lại cách vị trí hắn đứng khoảng chừng năm mươi thước, muốn hái nó xuống thì cần phải đi xuyên qua đám cỏ này mới được.
- Ngại gì thế, chẳng phải có bổn long ở đây à?
Thấy Tinh Hồn còn đang do dự đăm chiêu, Tiểu Ứng Long bỗng thốt lên.
- Bổn long mang huyết thống Ứng Long thuần túy, chỉ là hiện tại bận bịu không có thời gian tu luyện thôi. Nhưng với trạng thái hiện tại của bổn long, phát ra uy áp thì mấy con giun này không dám động vào ngươi dù chỉ một sợi lông đâu à.
Sực nhớ lại Tiểu Ứng Long, hắn thầm than bản thân hơi đãng trí. Đúng vậy, chẳng cần ra tay làm gì cho hao hơi tổn sức, chỉ cần Tiểu Ứng Long chịu phát uy thì dù là mấy ngàn đầu Lục Thực Băng Xà này sao có thể gây khó dễ cho hắn được.
Có điều, con rồng mập này đánh tiếng, với tính cách của nó, không dễ dàng gì chịu xuất thủ. Nhất định là muốn đòi hỏi chuyện gì đây rồi.
“Thật là ấm quá đi. Mà khoan, bổn long thấy hơi lạnh lạnh. Thằng đệ đâu, sửi ấy cho bổn long ngủ cái coi.”
Cảm thấy hơi lạnh, dĩ nhiên chính là do Tinh Hồn không sử dụng năng lực của Hỏa Công Công để giúp nó giữ ấm. Hắn có thể chịu đựng được không khí lạnh tại Băng Tuyết Lãnh Nguyên chính là nhờ tu luyện Trấn Ngục Huyền Thể, thế nhưng nhiêu đó không đủ để hắn hoạt động một cách dễ dàng.
Hắn đi lại tự nhiên chính là nhờ năng lượng của Hỏa Công Công tán ra. Ngọn lửa chân thân của Hỏa Công Công siêu thoát ngũ hành, khí lạnh nơi đây làm sao có thể làm tổn hại đến nó được.
Nhìn Hỏa Công Công đang dùng ánh mắt hình viên đạn nhìn mình, Tinh Hồn lắc đầu, sau đó âm thầm điều động năng lượng của Hỏa Công Công truyền vào cơ thể của Tịch Yên Nhiên và Tiểu Ứng Long, nhờ vậy mà cả hai cảm thấy ấm áp hơn rất nhiều.
Cảm thấy thoải mái, lại đang trong cơn buồn ngủ, Tiểu Ứng Long bèn cuộn tròn người lại, rúc sâu vào trong bụng Tịch Yên Nhiên, nhắm mắt lại rồi đánh một giấc thật ngon.
Tịch Yên Nhiên trông thấy Tiểu Ứng Long buồn ngủ rúc mình lại, không những không giận hờn mà còn cảm thấy vô cùng đáng yêu. Chẳng biết nếu Tịch Yên Nhiên biết được con Tiểu Ứng Long này bởi vì sau mê hai ngọn bình phong to tròn mềm mại thì tâm trạng sẽ như thế nào nữa.
Được Tinh Hồn âm thầm sử dụng năng lượng của Hỏa Công Công để sưởi ấm, Tịch Yên Nhiên liền cảm thấy tốt hơn so với khi ngồi với những sư huynh muội Tuyên Vũ môn nhiều.
- Lửa ngươi đốt là loại hỏa diễm gì vậy. Thật ấm quá, tốt hơn so với hỏa diễm của chúng ta nhiều.
Tịch Yên Nhiên đương nhiên không thể nghĩ đến rằng Tinh Hồn đang âm thầm sử dụng năng lượng để hỗ trợ nàng chống lạnh, mà nghĩ rằng là nhờ ngọn lửa bình thường mà hắn đốt cho có kia.
- Chỉ làm phàm hỏa mà thôi, đừng nghĩ nhiều. Cô nghỉ ngơi đi, để dành sức để còn rời khỏi chỗ này.
Nói rồi, Tinh Hồn cũng chẳng muốn tiếp chuyện nữa. Hai mắt nhắm lại, lưng dựa vào bức tường đá sau lưng, tựa như muốn đánh một giấc.
- Ngươi không sợ chúng ta nhân lúc ngươi ngủ đánh lén sao?
Thấy Tinh Hồn cư nhiên đi ngủ trước mặt những người vừa xảy ra hiềm khích trước đó, Tịch Yên Nhiên vừa ôm Tiểu Ứng Long xoa xoa lớp da bóng lưỡng, vừa hiếu kỳ nhìn Tinh Hồn hỏi.
- Nếu các ngươi có khả năng thì cứ việc.
Tinh Hồn lãnh đạm đáp lại lời nàng nói. Thanh âm của hắn không quá lớn, nhưng lực vừa đủ để cho bốn người đệ tử Tuyên Vũ môn nghe thấy. Hắn nói câu này, khó trách khiến cho bốn người kia cảm thấy hắn rất kiêu ngạo.
Về phần Vệ Bình, hắn chỉ cười trừ một tiếng, coi như chưa nghe thấy gì. Cô gái ngồi bên cạnh hắn cũng tương tự, mở mắt ra nhìn Tinh Hồn một cái, rồi sau đó cũng khép lại, tiếp tục tịnh tâm tu hành. Chỉ có Kỷ Vô Châu là trong lòng hừ lạnh một tiếng khinh thường.
“Ngươi cứ kiêu ngạo đi, rồi sau này sẽ biết tay ta.”
Tịch Yên Nhiên thì gương mặt hơi xụ lại, sau đó không thèm quan tâm đến hắn nữa, ngồi vuốt ve Tiểu Ứng Long một lúc thì cũng liền lăn ra ngủ.
Về phần Tinh Hồn, hắn tuy đang nhắm mắt, nhìn giống như đã ngủ say, thế nhưng kỳ thực hắn đang tu luyện, dĩ nhiên hắn chưa bao giờ nới lỏng sự cảnh giác, thần thức lúc nào cũng thả ra xung quanh, đồng thời ghim chặt bốn người đệ tử Tuyên Vũ môn.
Bất cứ khi nào bọn họ có hành động khác thường, muốn gây bất lợi cho hắn thì lập tức hắn sẽ phản ứng lại ngay.
Cũng là đám người này rất thức thời, chỉ ngồi im một chỗ nghỉ ngơi tu luyện, không có chuyện gì khác thì chỉ ngồi yên một chỗ, đợi cơn bão tuyết kết thúc.
Hai ngày sau, rốt cuộc bão tuyết cũng chịu nguôi xuống.
- Tốt quá, bão tuyết đã ngừng lại rồi.
Vệ Bình ánh mắt nhìn ra, không còn thấy bão tuyết nữa thì gương mặt tươi cười mừng rỡ.
Sau đó, hắn hướng Tinh Hồn ôm quyền cảm tạ:
- Đa tạ đã cho chúng ta tá túc hai hôm nay. Sau này có cơ hội gặp lại, nhất định sẽ đáp lại ân tình.
- Chỉ là chuyện vặt, Vệ huynh không cần bận tâm.
Vừa nói, Tinh Hồn vừa tiến tới gần Tịch Yên Nhiên, trong lúc Tịch Yên Nhiên đang đùa nghịch với Tiểu Ứng Long ô dâm thì bàn tay cứng như thép nguội của hắn chụp đến, chụp trúng cái đầu tròn tròn của nó.
Nhìn gương mặt Tiểu Ứng Long phẫn nộ, hai tay hai chân múa may, không ngừng truyền giọng nói không cam tâm vào đầu Tinh Hồn, đáng tiếc, Tinh Hồn lại chẳng buồn ngó ngàn gì đến phản ứng của nó.
Còn Tịch Yên Nhiên đối với Tiểu Ứng Long đặc biệt ưa thích, thế nên khi phải chia xa Tiểu Ứng Long, trong lòng cũng không khỏi cảm thấy hơi hụt hẫn.
Lấy lại Tiểu Ứng Long, đặt nó ngồi lên vai, rồi sau đó liền xoay người rời đi, không để lại câu chào hỏi nào.
Tịch Yên Nhiên ánh mắt nhìn theo Tiểu Ứng Long mập mạp ngồi trên vai hắn, trong ánh mắt đẹp hiện ra sự tiếc nuôi. Vệ Bình và cô nương bạch y kia thì ánh mắt nghi hoặc cùng cố kỵ. Chỉ có Kỷ Vô Châu thì trong lòng ôm tư thù.
Cô nương bạch y kia nhìn Vệ Bình, chợt hỏi:
- Liệu hắn có vì tòa địa cung kia mà đến không?
- Có thể. Không biết chừng hắn là thiên tài của Linh Lôi tông cũng nên.
Vệ Bình trầm ngâm xoa cằm, sau đó nói tiếp:
- Chuyện này, sau khi gặp lại Xích Dương sư thúc cần phải bẩm báo ngay. Mà thôi, chuyện quan trọng chính là tìm đến chỗ tập hợp. Vân sư muội giúp ta tri thông với Xích Dương sư thúc đi.
******** Quyển 2: Bách Luyện Thành Tiên *********
Hàn phong không ngừng thổi vào khắp không gian Băng Tuyết Lãnh Nguyên. Trên không gian băng lãnh, Tinh Hồn lúc này xuất hiện phía dưới chân một tòa núi băng nhỏ. Ngẩn đầu nhìn lên, rồi sau đó lại nhìn xuống bản đồ.
- Hy vọng chỗ này có thể tìm được Thiên Niên Băng Hoa.
Thu lại bản đồ, Tinh Hồn thu liễm khí tức lại, rồi sau đó từ từ leo lên trên tòa núi nhỏ này. Theo như vị trí đánh dấu trên bản đồ thì chỗ ngọn núi này được gọi là Lam Thảo sơn, bên trên sinh trưởng rất nhiều Băng Lam Thảo, thế nên mới có tên gọi như vậy.
Lam Thảo sơn là một trong những địa phương dễ sinh trưởng Thiên Niên Băng Hoa. Sở dĩ phải thu liễm lại khí tức bởi bên trên Lam Thảo sơn là nơi sinh sống của loài Lục Thực Băng Xà, ẩn chứa nọc độc khá nguy hiểm.
Lục Thực Băng Xà chỉ là hậu thiên hoang thú cấp hai, với thực lực hiện nay của Tinh Hồn thì dễ dàng bóp chết nó. Tuy nhiên, Lục Thực Băng Xà sinh sống theo bầy đàn, năm con mười còn còn dễ đối phó, còn cả bầy gần cả ngàn con thì đó lại là một câu chuyện khác.
Vậy nên hắn không thể không cẩn thận. Thu liễm lại khí tức xong, Tinh Hồn liền rón rén cẩn thận leo lên Lam Thảo sơn.
Không tốn nhiều thời gian, Tinh Hồn đã đứng trên đỉnh ngọn Lam Thảo sơn. Chỉ thấy phía trước mặt là một thảm cỏ xanh tuyệt đẹp, tựa như kết tinh từ những khối thủy tinh màu xanh lam, chỉ cần một tia sáng xuyên qua cũng đủ khiến cho thảm cỏ này lóe lên ánh lam quang dịu nhẹ đẹp đẽ.
Thảm cỏ đó chính là Băng Lam Thảo. Phía đằng xa xuất hiện một loại ba động hàn phong. Tinh Hồn nội tâm mừng rỡ, bởi hắn biết, dao động đó chính là phát ra từ Thiên Niên Băng Hoa trên trăm tuổi.
Thu lại tâm tình, Tinh Hồn cẩn thận thả thần thức ra xung quanh, ngay lập tức không khỏi rùng mình. Dưới tầng cỏ xanh tuyệt đẹp này lại ẩn tàng mấy trăm con Lục Thực Băng Xà, bọn chúng có màu sắc giống hệt với Băng Lam Thảo, bản năng che dấu khí tức rất tuyệt hảo, nếu người nào không cẩn thận thì sẽ bị bọn chúng tấn công ngay.
Thiên Niên Băng Hoa thì lại cách vị trí hắn đứng khoảng chừng năm mươi thước, muốn hái nó xuống thì cần phải đi xuyên qua đám cỏ này mới được.
- Ngại gì thế, chẳng phải có bổn long ở đây à?
Thấy Tinh Hồn còn đang do dự đăm chiêu, Tiểu Ứng Long bỗng thốt lên.
- Bổn long mang huyết thống Ứng Long thuần túy, chỉ là hiện tại bận bịu không có thời gian tu luyện thôi. Nhưng với trạng thái hiện tại của bổn long, phát ra uy áp thì mấy con giun này không dám động vào ngươi dù chỉ một sợi lông đâu à.
Sực nhớ lại Tiểu Ứng Long, hắn thầm than bản thân hơi đãng trí. Đúng vậy, chẳng cần ra tay làm gì cho hao hơi tổn sức, chỉ cần Tiểu Ứng Long chịu phát uy thì dù là mấy ngàn đầu Lục Thực Băng Xà này sao có thể gây khó dễ cho hắn được.
Có điều, con rồng mập này đánh tiếng, với tính cách của nó, không dễ dàng gì chịu xuất thủ. Nhất định là muốn đòi hỏi chuyện gì đây rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.