Đại La Thiên Tôn 2: Vĩnh Hằng Chi Mộng
Quyển 2 - Chương 215: Một ngàn?
Gã Khờ Mộng Mơ
18/11/2018
Quyển 2: Bách Luyện Thành Tiên
Chương 215: Một ngàn?
Ẩn nấp trong hang cũng đã vài ngày, thế nhưng cơn bão tuyết không có dấu hiệu muốn kết thúc. Với một kẻ trầm tính như Tinh Hồn thì dù ngồi ở trong hang động này cả tháng cũng chẳng hề hấn, nhưng với một tên bát nháo tăng động như Tiểu Ứng Long, ngồi mãi một chỗ làm sao nó chịu nổi.
Vì vậy cứ lâu lâu lại rên la ầm ĩ, cũng nhờ vậy mà khiến cho hang động tịch mịch huyên náo hơn một chút. Mà trông thái độ của Tinh Hồn, dường như hắn chả quan tâm cho lắm việc Tiểu Ứng Long khóc lóc rên rỉ.
- Phía trước có hang động, chúng ta vào đó nghỉ ngơi tránh bão.
- Có hang động à? Thật tốt quá, mau vào đó thôi. Hàn phong khiến cho cơ thể ta sắp biến thành cục đá rồi này.
- Xuôi xẻo thật, thế quái nào lại lạc đường được cơ chứ. Nhìn cơn bão tuyết, có lẽ phải mất vài ngày nữa mới kết thúc quá.
- Mau vào hang động trú ẩn thôi, đừng lèm bèm nữa, Hộ Linh Bàn sắp tiêu hao hết rồi.
- ………
Đang ngồi yên lặng, đột nhiên bên ngoài có âm thanh tiếng nói vang lên. Tiểu Ứng Long đang lăn qua lăn lại vòng vòng, thế nên không nghe được âm thanh tiếng nói, chỉ có Tinh Hồn lúc nào cũng cảnh giác thả thần thức bao quát xung quanh, thế nên dù bị tiếng gió lớn của cơn bão tuyết lấn áp, Tinh Hồn vẫn có thể nghe thấy được giọng nói của những người đang muốn tiến vào hang động này.
- Ồ, bên trong có ánh lửa, hình như có người đang ở đây.
Đó là thanh âm ngạc nhiên của một nữ tử vang lên. Nghe thấy cô gái này thốt lên, những người khác cũng hướng ánh mắt tập trung nhìn vào thì quả nhiên bên trong có ánh lửa cùng với một bóng người thật.
- Huynh đệ, chúng ta có thể vào trú ẩn tránh bão tuyết cùng được chứ?
- Mời tự nhiên.
Một gã nam tử bạch y, gương mặt tuấn lãng, tuổi tác tầm hai mươi, cả người toát lên một khí thế quý phái. Khí chất này, có lẽ y là một gã thế gia công tử.
Khi thấy Tinh Hồn, người thanh niên này cười ôn hòa, lịch sử hỏi. Tinh Hồn hướng nhìn ra, gật đầu rồi đáp lại.
Mà Tiểu Ứng Long lúc này cũng ngồi bật dậy, vốn đang tâm trạng vô cùng buồn bực khi ở chung với tên mà so với cục đá ngoại trừ biết đi ra thì chẳng khác biệt chút nào cả, nhưng khi ánh mắt vừa nhìn ra ngoài, cứ nhìn đôi mắt trọn tròn thiếu điều muốn lọt ra ngoài, cái miệng há to rồi chuyển thành cười đều, nước miếng chảy ròng ròng là đủ biết nó đang hưng phấn đến mức nào.
Dĩ nhiên, nguyên nhân là bởi có người khác xuất hiện tại hang động này. Có thể khiến cho Tiểu Ứng Long tràn ngập sự hưng phấn chính là bởi vì trong nhóm người vừa mới xuất hiện này, có đến hai vị mỹ nữ phong tư trác tuyệt.
- Waaa… con cún con này thật dễ thương quá.
Cô gái phát hiện ra Tinh Hồn đầu tiên đảo ánh mắt nhìn thấy Tiểu Ứng Long ngồi cùng với Tinh Hồn thì đôi mắt sáng rực lên, biểu cảm có gì đó khá giống với Tiểu Ứng Long. Chỉ khác biệt là Tiểu Ứng Long hưng phấn đến mức chảy nước miếng vì gái đẹp xuất hiện, còn cô gái kia thì ưa thích bộ dáng tròn tròn mập mạp như quả bóng của nó.
Lập tức, cô gái này chạy đến ôm lấy Tiểu Ứng Long vào lòng. Tiểu Ứng Long gương mặt tràn đầy sự kích thích, bởi vì gương mặt của nó được ịn sâu vào đôi bình phong vừa to, vừa tròn, lại vừa mềm mại này. Hai cái lỗ mũi của nó nở ra hết cỡ, ráng hít sâu vào hương thơm ngọt ngào dịu nhẹ từ ngực của cô gái xinh đẹp này, thiếu điều như tiếc của không muốn thở ra.
“Ông trời ơi, cuối cùng ông cũng chịu mở mắt thương xót con rồng đáng thương này rồi.”
Trong lòng nó xúc động nói thành lời, cảm ơn vì cha mẹ đã sinh ra nó, cảm ơn vì số phận ngừng bạt đãi nó, và cảm ơn vì ông trời đã chịu mở mắt thương xót. Lần đầu tiên từ lúc thoát ra từ phong ấn, Tiểu Ứng Long cảm thấy hạnh phúc nhất trên đời.
“Cuộc sống này vẫn rất tốt đẹp. Bổn long cảm thấy yêu đời quá, há há há há há…”
Dù chỉ nhìn được tấm lưng núc ních béo ngậy, thế nhưng bao nhiêu suy nghĩ trong đầu Tiểu Ứng Long đều bị Tinh Hồn đọc rõ mười mươi. Thiết nghĩ nếu lúc này tới kéo nó thoát khỏi vòng tay của tiểu cô nương xinh đẹp kia, thế nào nó cũng đòi sống đòi chết liều mạng với hắn à. Gì chứ Tiểu Ứng Long đê tiện này cái gì cũng dám làm.
- Nhà ngươi bán con chó con này cho ta nhé. Ngươi ra giá đi.
Tiểu Ứng Long hạnh phúc dụi đầu vào đôi ngực mềm mại mịn màng thì bỗng cái tai căng to ra.
“Gì? Chó con? Bổn long chính là thượng cổ Ứng Long trong truyền thuyết, là vương giả long tộc, hô mưa gọi gió, thần thông quảng đại, bá chủ bầu trời, cư nhiên lại giống với một con chó suốt ngày chỉ biết sủa gâu gâu ư?”Tiểu Ứng Long sau khi bị cô gái này gọi là chó con thì trong lòng vô cùng hụt hẫn tức giận.
“Ờ mà ngày nào cũng được la liếm bộ ngực này, làm chó cũng không sao, hắc hắc hắc… có con chó nào sung sướng như bổn long chứ, tiên tổ long tộc muốn cũng chẳng được nữa là, không biết chừng còn đang nhìn thấy mình thế này mà ghen tỵ ấy chứ, hắc hắc hắc…”
Nhưng sau khi nghĩ lại một giây thì tia lửa giận bé tẹo teo ấy bị gã dâm ô khổng lồ trong đầu nó dập tắt ngọn lửa giận yếu ớt một cách dễ dàng, thế là nó không hề cảm thấy bị sỉ nhục nữa, ngược lại cảm thấy lấy đó làm vinh quang là đằng khác.
Chẳng biết tổ tông long tộc tám đời nhà nó nhìn thấy sẽ có tâm trạng như thế nào nữa.
Lúc này, Tinh Hồn chưa kịp nói gì thì một gã thanh niên khác trong nhóm bước đến gần tiểu cô nương xinh đẹp kia. Trông gã này tướng mạo cũng rất tuấn lãng, gương mặt chữ điều, hàng chân mày hình thanh đao, đôi mắt sáng trông hơi dữ tợn, nói:
- Yên Nhiên sư muội thích thì cứ đem về nuôi, bao nhiêu tiền cứ để sư huynh trả cho.
- Kỷ sư huynh nói thật chứ?
- Dĩ nhiên, sư huynh có bao giờ nói dối muội chưa, ha ha.
Nhìn gã thanh niên họ Kỷ này, không cần đoán cũng biết là hắn trong lòng có tình ý với vị cô nương tên Yên Nhiên này, chỉ là dường như vẫn chưa thổ lộ ra mà thôi.
Cười nói ôn hòa với tiểu cô nương tên Yên Nhiên, sau đó hắn lại dùng ánh mắt dữ tợn ngạo mạn nhìn Tinh Hồn, dứt khoát nói:
- Nói giá đi, bao nhiêu tiền?
Nhìn gã thanh niên họ Kỷ này, tu vi bất quá cũng chỉ mới tiến giai hậu kỳ Phù Tiên cảnh mà thôi. Trông biểu hiện của hắn, nhất định là một gã thiên tài tông môn đệ tử, hơn nữa rất được cưng chiều, thế nên mới thành ra có thái độ nhìn đời bằng nửa con mắt.
Mà mấy người còn lại, bao gồm cả gã thanh niên bạch y tuấn lãng kia đối với thái độ trọc lốc gắt gỏng thiếu lịch sự cũng chả muốn chen lời vào, tựa như đã quen thuộc và cảm thấy rất tự nhiên, bình thường.
Nếu bình thường không có tiểu cô nương ôm ấp vào lòng, với loại người này, Tiểu Ứng Long thế nào cũng chửi mắng ầm ĩ, thiếu điều lôi cả tổ tông tám đời nhà người ta lên chửi cho sướng mồm. Bất quá, nó đã bị tư sắc làm cho mụ mị điếc hai cái lỗ tai mất tiêu.
Tinh Hồn nhìn người thanh niên kia, thái độ lãnh đạm như thường. Loại người này, trông thiên phú thế thôi, thực chất chỉ là một tên dựa hơi gia tộc rồi từ đó phách lối mà thôi, thực chất thì yếu như con sên, động vào một chút là la ó cái gì: ta là đệ tử của ai đó, cha ta là gì gì đó, anh em dòng họ nhà ta… các thứ.
Tinh Hồn nhìn hắn ta, sau đó giơ giơ lên một ngón.
- Một vạn thôi à. Trong đây là hai vạn linh thạch hạ phẩm có dư, ngươi cứ cầm lấy, không cần trả lại.
Gã ta cười nhạt một tiếng khinh thường, sau đó tùy tiện ném xuống đất về phía Tinh Hồn một chiếc nhẫn trữ vật, bên trong dĩ nhiên chính là linh thạch hạ phẩm mà hắn dùng để mua Tiểu Ứng Long để tặng cho cô gái tên Yên Nhiên.
Tinh Hồn nhìn xuống cái nhẫn trữ vật đó, rồi lại nhìn về phía gã thanh niên họ Kỷ đang tỏ thái độ khinh thường, bỗng nói:
- Một ngàn linh thạch hạ phẩm? Hình như ngươi hơi nhầm lẫn.
Ngay khi Tinh Hồn nói, vốn định xoay người đến bên cạnh tiểu cô nương Yên Nhiên kia thì bước chân hơi khựng lại.
Đồng thời, những người khác đang làm sạch bụi tuyết bám lên người cũng nhìn về phía Tinh Hồn bằng ánh mắt ngạc nhiên, tựa hồ không hiểu vì sao hắn lại nói như vậy cả.
Gã thanh niên họ kỷ nhướng mày lên, trong mắt hơi lộ ra vẻ ngưng trọng. Bất quá, trước mặt mỹ nhân trong lòng, hắn vẫn giữ thái độ bình tĩnh.
- Nhiêu đó không đủ mua con chó con này à? Ngươi hơi tham lam rồi đó. Nhưng thôi, bản thiếu gia ta rất hào phóng, mười vạn đối với ta chỉ là một con số mà thôi.
*********
P/s: - Bonus chương đã chỉnh sửa ở phần giới thiệu truyện. Hiện tại truyện đã lên linh mạch Hoàng nên không nhận bonus thêm chương bằng nguyệt phiếu và châu nữa, chỉ nhận đậu và bố cáo lệnh.
- Mỗi đầu tháng sẽ bonus thêm chương (tối đa mười chương, ít nhất là ba chương), áp dụng từ tháng 12 sắp tới.
- Vẫn còn một chương 11h sẽ up.
Chương 215: Một ngàn?
Ẩn nấp trong hang cũng đã vài ngày, thế nhưng cơn bão tuyết không có dấu hiệu muốn kết thúc. Với một kẻ trầm tính như Tinh Hồn thì dù ngồi ở trong hang động này cả tháng cũng chẳng hề hấn, nhưng với một tên bát nháo tăng động như Tiểu Ứng Long, ngồi mãi một chỗ làm sao nó chịu nổi.
Vì vậy cứ lâu lâu lại rên la ầm ĩ, cũng nhờ vậy mà khiến cho hang động tịch mịch huyên náo hơn một chút. Mà trông thái độ của Tinh Hồn, dường như hắn chả quan tâm cho lắm việc Tiểu Ứng Long khóc lóc rên rỉ.
- Phía trước có hang động, chúng ta vào đó nghỉ ngơi tránh bão.
- Có hang động à? Thật tốt quá, mau vào đó thôi. Hàn phong khiến cho cơ thể ta sắp biến thành cục đá rồi này.
- Xuôi xẻo thật, thế quái nào lại lạc đường được cơ chứ. Nhìn cơn bão tuyết, có lẽ phải mất vài ngày nữa mới kết thúc quá.
- Mau vào hang động trú ẩn thôi, đừng lèm bèm nữa, Hộ Linh Bàn sắp tiêu hao hết rồi.
- ………
Đang ngồi yên lặng, đột nhiên bên ngoài có âm thanh tiếng nói vang lên. Tiểu Ứng Long đang lăn qua lăn lại vòng vòng, thế nên không nghe được âm thanh tiếng nói, chỉ có Tinh Hồn lúc nào cũng cảnh giác thả thần thức bao quát xung quanh, thế nên dù bị tiếng gió lớn của cơn bão tuyết lấn áp, Tinh Hồn vẫn có thể nghe thấy được giọng nói của những người đang muốn tiến vào hang động này.
- Ồ, bên trong có ánh lửa, hình như có người đang ở đây.
Đó là thanh âm ngạc nhiên của một nữ tử vang lên. Nghe thấy cô gái này thốt lên, những người khác cũng hướng ánh mắt tập trung nhìn vào thì quả nhiên bên trong có ánh lửa cùng với một bóng người thật.
- Huynh đệ, chúng ta có thể vào trú ẩn tránh bão tuyết cùng được chứ?
- Mời tự nhiên.
Một gã nam tử bạch y, gương mặt tuấn lãng, tuổi tác tầm hai mươi, cả người toát lên một khí thế quý phái. Khí chất này, có lẽ y là một gã thế gia công tử.
Khi thấy Tinh Hồn, người thanh niên này cười ôn hòa, lịch sử hỏi. Tinh Hồn hướng nhìn ra, gật đầu rồi đáp lại.
Mà Tiểu Ứng Long lúc này cũng ngồi bật dậy, vốn đang tâm trạng vô cùng buồn bực khi ở chung với tên mà so với cục đá ngoại trừ biết đi ra thì chẳng khác biệt chút nào cả, nhưng khi ánh mắt vừa nhìn ra ngoài, cứ nhìn đôi mắt trọn tròn thiếu điều muốn lọt ra ngoài, cái miệng há to rồi chuyển thành cười đều, nước miếng chảy ròng ròng là đủ biết nó đang hưng phấn đến mức nào.
Dĩ nhiên, nguyên nhân là bởi có người khác xuất hiện tại hang động này. Có thể khiến cho Tiểu Ứng Long tràn ngập sự hưng phấn chính là bởi vì trong nhóm người vừa mới xuất hiện này, có đến hai vị mỹ nữ phong tư trác tuyệt.
- Waaa… con cún con này thật dễ thương quá.
Cô gái phát hiện ra Tinh Hồn đầu tiên đảo ánh mắt nhìn thấy Tiểu Ứng Long ngồi cùng với Tinh Hồn thì đôi mắt sáng rực lên, biểu cảm có gì đó khá giống với Tiểu Ứng Long. Chỉ khác biệt là Tiểu Ứng Long hưng phấn đến mức chảy nước miếng vì gái đẹp xuất hiện, còn cô gái kia thì ưa thích bộ dáng tròn tròn mập mạp như quả bóng của nó.
Lập tức, cô gái này chạy đến ôm lấy Tiểu Ứng Long vào lòng. Tiểu Ứng Long gương mặt tràn đầy sự kích thích, bởi vì gương mặt của nó được ịn sâu vào đôi bình phong vừa to, vừa tròn, lại vừa mềm mại này. Hai cái lỗ mũi của nó nở ra hết cỡ, ráng hít sâu vào hương thơm ngọt ngào dịu nhẹ từ ngực của cô gái xinh đẹp này, thiếu điều như tiếc của không muốn thở ra.
“Ông trời ơi, cuối cùng ông cũng chịu mở mắt thương xót con rồng đáng thương này rồi.”
Trong lòng nó xúc động nói thành lời, cảm ơn vì cha mẹ đã sinh ra nó, cảm ơn vì số phận ngừng bạt đãi nó, và cảm ơn vì ông trời đã chịu mở mắt thương xót. Lần đầu tiên từ lúc thoát ra từ phong ấn, Tiểu Ứng Long cảm thấy hạnh phúc nhất trên đời.
“Cuộc sống này vẫn rất tốt đẹp. Bổn long cảm thấy yêu đời quá, há há há há há…”
Dù chỉ nhìn được tấm lưng núc ních béo ngậy, thế nhưng bao nhiêu suy nghĩ trong đầu Tiểu Ứng Long đều bị Tinh Hồn đọc rõ mười mươi. Thiết nghĩ nếu lúc này tới kéo nó thoát khỏi vòng tay của tiểu cô nương xinh đẹp kia, thế nào nó cũng đòi sống đòi chết liều mạng với hắn à. Gì chứ Tiểu Ứng Long đê tiện này cái gì cũng dám làm.
- Nhà ngươi bán con chó con này cho ta nhé. Ngươi ra giá đi.
Tiểu Ứng Long hạnh phúc dụi đầu vào đôi ngực mềm mại mịn màng thì bỗng cái tai căng to ra.
“Gì? Chó con? Bổn long chính là thượng cổ Ứng Long trong truyền thuyết, là vương giả long tộc, hô mưa gọi gió, thần thông quảng đại, bá chủ bầu trời, cư nhiên lại giống với một con chó suốt ngày chỉ biết sủa gâu gâu ư?”Tiểu Ứng Long sau khi bị cô gái này gọi là chó con thì trong lòng vô cùng hụt hẫn tức giận.
“Ờ mà ngày nào cũng được la liếm bộ ngực này, làm chó cũng không sao, hắc hắc hắc… có con chó nào sung sướng như bổn long chứ, tiên tổ long tộc muốn cũng chẳng được nữa là, không biết chừng còn đang nhìn thấy mình thế này mà ghen tỵ ấy chứ, hắc hắc hắc…”
Nhưng sau khi nghĩ lại một giây thì tia lửa giận bé tẹo teo ấy bị gã dâm ô khổng lồ trong đầu nó dập tắt ngọn lửa giận yếu ớt một cách dễ dàng, thế là nó không hề cảm thấy bị sỉ nhục nữa, ngược lại cảm thấy lấy đó làm vinh quang là đằng khác.
Chẳng biết tổ tông long tộc tám đời nhà nó nhìn thấy sẽ có tâm trạng như thế nào nữa.
Lúc này, Tinh Hồn chưa kịp nói gì thì một gã thanh niên khác trong nhóm bước đến gần tiểu cô nương xinh đẹp kia. Trông gã này tướng mạo cũng rất tuấn lãng, gương mặt chữ điều, hàng chân mày hình thanh đao, đôi mắt sáng trông hơi dữ tợn, nói:
- Yên Nhiên sư muội thích thì cứ đem về nuôi, bao nhiêu tiền cứ để sư huynh trả cho.
- Kỷ sư huynh nói thật chứ?
- Dĩ nhiên, sư huynh có bao giờ nói dối muội chưa, ha ha.
Nhìn gã thanh niên họ Kỷ này, không cần đoán cũng biết là hắn trong lòng có tình ý với vị cô nương tên Yên Nhiên này, chỉ là dường như vẫn chưa thổ lộ ra mà thôi.
Cười nói ôn hòa với tiểu cô nương tên Yên Nhiên, sau đó hắn lại dùng ánh mắt dữ tợn ngạo mạn nhìn Tinh Hồn, dứt khoát nói:
- Nói giá đi, bao nhiêu tiền?
Nhìn gã thanh niên họ Kỷ này, tu vi bất quá cũng chỉ mới tiến giai hậu kỳ Phù Tiên cảnh mà thôi. Trông biểu hiện của hắn, nhất định là một gã thiên tài tông môn đệ tử, hơn nữa rất được cưng chiều, thế nên mới thành ra có thái độ nhìn đời bằng nửa con mắt.
Mà mấy người còn lại, bao gồm cả gã thanh niên bạch y tuấn lãng kia đối với thái độ trọc lốc gắt gỏng thiếu lịch sự cũng chả muốn chen lời vào, tựa như đã quen thuộc và cảm thấy rất tự nhiên, bình thường.
Nếu bình thường không có tiểu cô nương ôm ấp vào lòng, với loại người này, Tiểu Ứng Long thế nào cũng chửi mắng ầm ĩ, thiếu điều lôi cả tổ tông tám đời nhà người ta lên chửi cho sướng mồm. Bất quá, nó đã bị tư sắc làm cho mụ mị điếc hai cái lỗ tai mất tiêu.
Tinh Hồn nhìn người thanh niên kia, thái độ lãnh đạm như thường. Loại người này, trông thiên phú thế thôi, thực chất chỉ là một tên dựa hơi gia tộc rồi từ đó phách lối mà thôi, thực chất thì yếu như con sên, động vào một chút là la ó cái gì: ta là đệ tử của ai đó, cha ta là gì gì đó, anh em dòng họ nhà ta… các thứ.
Tinh Hồn nhìn hắn ta, sau đó giơ giơ lên một ngón.
- Một vạn thôi à. Trong đây là hai vạn linh thạch hạ phẩm có dư, ngươi cứ cầm lấy, không cần trả lại.
Gã ta cười nhạt một tiếng khinh thường, sau đó tùy tiện ném xuống đất về phía Tinh Hồn một chiếc nhẫn trữ vật, bên trong dĩ nhiên chính là linh thạch hạ phẩm mà hắn dùng để mua Tiểu Ứng Long để tặng cho cô gái tên Yên Nhiên.
Tinh Hồn nhìn xuống cái nhẫn trữ vật đó, rồi lại nhìn về phía gã thanh niên họ Kỷ đang tỏ thái độ khinh thường, bỗng nói:
- Một ngàn linh thạch hạ phẩm? Hình như ngươi hơi nhầm lẫn.
Ngay khi Tinh Hồn nói, vốn định xoay người đến bên cạnh tiểu cô nương Yên Nhiên kia thì bước chân hơi khựng lại.
Đồng thời, những người khác đang làm sạch bụi tuyết bám lên người cũng nhìn về phía Tinh Hồn bằng ánh mắt ngạc nhiên, tựa hồ không hiểu vì sao hắn lại nói như vậy cả.
Gã thanh niên họ kỷ nhướng mày lên, trong mắt hơi lộ ra vẻ ngưng trọng. Bất quá, trước mặt mỹ nhân trong lòng, hắn vẫn giữ thái độ bình tĩnh.
- Nhiêu đó không đủ mua con chó con này à? Ngươi hơi tham lam rồi đó. Nhưng thôi, bản thiếu gia ta rất hào phóng, mười vạn đối với ta chỉ là một con số mà thôi.
*********
P/s: - Bonus chương đã chỉnh sửa ở phần giới thiệu truyện. Hiện tại truyện đã lên linh mạch Hoàng nên không nhận bonus thêm chương bằng nguyệt phiếu và châu nữa, chỉ nhận đậu và bố cáo lệnh.
- Mỗi đầu tháng sẽ bonus thêm chương (tối đa mười chương, ít nhất là ba chương), áp dụng từ tháng 12 sắp tới.
- Vẫn còn một chương 11h sẽ up.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.