Đại La Thiên Tôn 2: Vĩnh Hằng Chi Mộng
Quyển 2 - Chương 216: Tại hạ Ninh Tiểu Tam
Gã Khờ Mộng Mơ
18/11/2018
Hắn ta nhún vai một cái, rồi lại lấy thêm một cái nhẫn trữ vật khác,
chuyển thêm một số lượng linh thạch vừa đủ con số một vạn, cuối cùng ném sang cho Tinh Hồn, y hệt như lúc đầu.
Tinh Hồn lại nhìn chiếc nhẫn trữ vật thứ hai ở dưới đất, rồi sau đó lại nhìn lên hắn ta, hơi nghiên đầu hỏi:
- Mười vạn?
Đến lúc này, gã thanh niên họ Kỷ kia dường như nhận ra có gì đó sai sai ở đây rồi. Trên gương mặt của hắn bắt đầu lộ ra sát khí.
- Đừng nói với ta là ngươi định bán con chó con này với giá một trăm vạn linh thạch hạ phẩm, hoặc là một ức đấy nhé?
Tiểu cô nương tên Yên Nhiên vốn đang vui vẻ cưng nựng Tiểu Ứng Long thì bỗng lọt tai mấy con số kinh người kia thì giật mình. Chỉ thấy cô nàng đứng bật dậy, ánh mắt nhìn Tinh Hồn một cách đầy khinh thường.
- Ngươi thật quá đáng. Muốn cắt cổ người khác sao?
Gắt gỏng với Tinh Hồn xong, cô ta quay sang nói với thanh niên họ Kỷ:
- Kỷ sư huynh, không cần phải bỏ linh thạch ra mua nữa. Con chó con này đi theo hắn nhất định là không hạnh phúc gì, bây giờ muội liền tiếp nhận chăm sóc nó, sư huynh lấy lại linh thạch đi.
Thanh niên họ Kỷ nhìn cô ta tràn đầy ưa thích, miệng nở một nụ cười đắc ý, ngoại trừ Tinh Hồn vẫn luôn quan sát nhóm người đối phương ra thì những người còn lại không hề phát hiện ra nụ cười này của hắn.
- Số linh thạch đó, không cần lấy lại, coi như là bố thí cho hắn ta vậy.
Thanh niên họ Kỷ tỏ ra hào phóng, không thèm thu lại hai cái nhẫn trữ vật với mười vạn linh thạch mà hắn bỏ ra dùng để mua Tiểu Ứng Long dành tặng cho tiểu cô nương Yên Nhiên.
- Chó con, sau này đi theo ta, ta sẽ chăm sóc ngươi thật tốt, tốt gấp trăm lần tên chủ nhân tham lam xấu xa của ngươi đi.
Vốn dĩ đang chiềm đắm trong sắc dụ thơm phức, đột nhiên khi nghe nàng bảo từ bỏ Tinh Hồn để đi theo nàng. Nếu như là đồng hành cùng với Tinh Hồn thì có lẽ nó sẽ suy nghĩ vấn đề này, nhưng muốn nó từ bỏ Tinh Hồn thì… chuyện này không phải là chuyện đem ra đùa được đâu.
Thái độ của Tiểu Ứng Long từ ưa thích chuyển thành bất thiện. Nó hừ lạnh một tiếng, sau đó dùng hai tay đánh vào hai bàn tay ngọc đang ôm nó. Tuy rằng dùng lực, thế nhưng có lẽ do thói quen thương hoa tiếc ngọc, thế nên nó chỉ xuất lực vừa đủ để cho tiểu cô nương Yên Nhiên nới lỏng lòng bàn tay để cho nó thoát ra ngoài.
Tiểu cô nương tên Yên Nhiên khẽ rên một tiếng, nội tâm hơi giật mình, không hiểu vì sao Tiểu Ứng Long lại đối xử như vậy với nàng. Thanh niên họ Kỷ đứng bên cạnh thấy cô ta bị đau thì lập tức hỏi thăm, đồng thời muốn tóm gọn Tiểu Ứng Long lại.
Bất quá, Tiểu Ứng Long lại rất tinh quái, thế lý nào lại bị một tên tiểu tử mồm còn hôi sữa như hắn ta bắt được.
“Mông ngực không tồi, nhưng nhiêu đó không đủ để bổn long thay lòng đổi dạ đâu à. Bổn long là một con Ứng Long rất trung thành đó.”
Tiểu Ứng Long nói chuyện, tại Hư Thần Tinh này, chỉ có Tinh Hồn mới có thể hiểu được. Mà nghe ý tứ của nó, dường như là cố ý để cho Tinh Hồn nghe thấy vậy.
- Chó con, hắn ta là người xấu, đừng đi theo hắn nữa.
Cô ta không cam tâm, ánh mắt long lanh nhìn Tiểu Ứng Long hô lớn.
Mà lúc này, những người đi cùng với hai người họ cũng đồng thời tiến lên. Trong số đó, một nữ nhân khác trong nhóm tiến đến gần tiểu cô nương tên Yên Nhiên, nhẹ nhàng trấn an:
- Chỉ là một con chó con thôi, nếu thích thì sau này sư tỷ sẽ tìm mua cho muội một con.
- Nhưng Yên Nhiên chỉ thích con chó đó. Vả lại trông nó rất đáng thương nữa, đi với người xấu kia nhất định chịu rất nhiều uất ức.
- Hừ, Yên Nhiên, muội cứ để đó, Kỷ Vô Châu này sẽ lấy nó về cho muội.
Kỷ Vô Châu ánh mắt ôn nhuận nhìn Yên Nhiên tiểu cô nương, rồi sau đó ánh mắt tràn đầy bất thiện nhìn Tinh Hồn, dường như đang có ý định xuất thủ.
Đúng lúc đó, người thanh niên bạch y tuấn lãng ban đầu lịch sự hỏi thăm ý tứ Tinh Hồn chợt đưa tay ra ngăn cản Kỷ Vô Châu lại. Trông biểu hiện, có lẽ người thanh niên này chính là người dẫn đầu nhóm người đi lạc trong cơn bão tuyết. - Kỷ sư đệ, không nên kích động.
Trấn an Kỷ Vô Châu, thanh niên bạch y hướng Tinh Hồn ôm quyền, khách khí giới thiệu:
- Xin tự giới thiệu, tại hạ là Vệ Bình, đệ tử Tuyên Vũ môn. Không biết quý danh của huynh là gì?
Vốn dĩ, Vệ Bình ban đầu không có ý định can dự vào chuyện này. Dù sao tính cách nóng nảy kiêu ngạo, nhìn người bằng nửa con mắt của Kỷ Vô Châu, hắn đã rất quen rồi. Nhưng khi thấy Tinh Hồn cư xử lạ thường, trực giác liền mách bảo cho hắn biến, Tinh Hồn nhất định không phải người bình thường. Lại để ý, một gã Phàm Tiên cảnh xuất hiện tại một nơi nguy hiểm trùng trùng như Băng Tuyết Lãnh Nguyên, bên trong nhất định là có nội tình.
Vì vậy, Vệ Bình mới quyết định tiến lên ngăn cản Kỷ Vô Châu lại, sau đó dùng thái độ ôn hòa để nói chuyện với Tinh Hồn.
“Vệ Bình?” Nghe danh tự này có chút quen quen, chợt nhớ lại tại Phong Lâm thành, trong số thập đại gia tộc, Vệ gia là một trong số đó. Lại thấy Vệ Bình có khí chất cao quý tao nhã, thiết nghĩ có lẽ có quan hệ không cạn với Vệ gia kia.
Tinh Hồn không sợ Vệ gia, nhưng hiện tại hắn đang ở bên ngoài Thiên Kiếm tông, bị một cái đại gia tộc nội tình thâm hậu bí mật truy sát, đó không phải là một chuyện hay ho vui vẻ gì cả.
Vậy nên, Tinh Hồn quyết định tạm thời che dấu thân phận của mình lại.
- Tại hạ Ninh Tiểu Tam, chỉ là một tên tán tiên mà thôi.
“Tán tiên?” Nghe Tinh Hồn trả lời, mặc dù quan sát rất kỹ, nhưng Vệ Bình không thấy Tinh Hồn có biểu hiện gì nói dối cả.
Trái lại, khi nghe Tinh Hồn tự xưng tán tiên thì Kỷ Vô Châu lại càng thêm hung hăng, cười lớn:
- Ha ha ha, chỉ là một gã tán tiên mà dám bán chó với giá cắt cổ. Trong số những tên điên bổn thiếu gia ta từng gặp, ngươi chính là tên điên cuồng nhất đấy.
Trong lúc Vệ Bình cảm thấy có gì đó bất thường thì Kỷ Vô Châu cười phá lên, rồi không còn cố kỵ gì nữa, nguyên lực triển khai, xông lên tung một quyền về phía Tinh Hồn.
“Chó cái ông nội nhà ngươi. Dám gọi bổn long gia gia là chó à? Mụ nội tổ tiên vương bát đản nhà ngươi, ai cho ngươi lá gan to bằng trời vậy hả? Thằng nhóc con Hạo Thiên trước mặt bổn long gia gia đây còn phải nhường nhịn ba phần. Tinh Hồn tiểu tử, đánh gãy răng nó cho bổn long đi.”
Tiểu Ứng Long hừ lạnh một tiếng, truyền âm cho Tinh Hồn. Dĩ nhiên, không cần Tiểu Ứng Long phải nói, Tinh Hồn cũng không có dự định để cho Kỷ Vô Châu lành lặn trở đi.
Từ đầu đến cuối, hắn chỉ xem bọn người này như một đám hề đang múa may mà thôi. Trước đó tiểu cô nương Yên Nhiên và Kỷ Vô Châu hỏi giá bán Tiểu Ứng Long, hắn chỉ vui tay giơ lên một ngón, còn lại đều là do Kỷ Vô Châu tự biên tự diễn ra mà thôi.
Kỷ Vô Châu đột ngột tấn công, Vệ Bình đứng bên cạnh cũng không kịp cản lại. Bất quá, Vệ Bình nội tâm cũng muốn thử xem rằng, rốt cuộc thực lực của Tinh Hồn mạnh đến đâu mà ở trước nhiều đệ tử Tuyên Vũ môn gương mặt không biến sắc.
- Thương Chi Quyền.
Chỉ thấy Kỷ Vô Châu tả thủ đánh đến, khí thế bài lãnh ra, nhìn thế công tựa như một ngọn thương phá không tiến đến.
Quyền kỹ không tồi, đáng tiếc lực lại không có. Đừng nói là đánh trọng thương, với thân thể hiện tại của Tinh Hồn, cho dù là làm xước da cũng chẳng thể.
Bất quá, Tinh Hồn hắn lại chẳng có sở thích đứng yên làm bao cát, dù rằng thực lực của hắn có mạnh hơn cũng vậy. Đột nhiên bàn tay nhẹ nhàng đưa lên, trong một giây vi diệu, thế công mãnh liệt của Kỷ Vô Châu không hiểu vì sao lại bị hóa giải một cách dễ dàng.
Quyền của hắn đã bị Tinh Hồn chụp lấy, nắm trọn trong lòng bàn tay.
“Thương Chi Quyền lại bị hóa giải dễ dàng như vậy?” Vệ Bình nội tâm kinh ngạc.
Thương Chi Quyền này là một trong những thượng phẩm địa cấp quyền kỹ có uy danh khá lớn tại Tuyên Vũ môn, một khi luyện đến đại thành, một quyền có thể phá vỡ được một tòa núi lớn. Cho dù tầng phòng ngự của hậu thiên hoang thú cấp ba cũng có thể xuyên qua được.
Tuy rằng Thương Chi Quyền chưa được Kỷ Vô Châu tu luyện đến mức đại thành, thế nhưng tại Tuyên Vũ môn, số lượng những người tiếp được quyền này của hắn khá ít. Cho dù là bản thân Vệ Bình cũng không thể phá vỡ một cách dễ dàng tùy tiện giống như Tinh Hồn được.
“Thâm bất khả trắc. Người này thật mạnh.” Vệ Bình nuốt vào một ngụm nước bọt, ánh mắt một lần nữa thay đổi, đánh giá Tinh Hồn một cách hoàn toàn khác biệt so với ban đầu nhìn nhận.
Tinh Hồn lại nhìn chiếc nhẫn trữ vật thứ hai ở dưới đất, rồi sau đó lại nhìn lên hắn ta, hơi nghiên đầu hỏi:
- Mười vạn?
Đến lúc này, gã thanh niên họ Kỷ kia dường như nhận ra có gì đó sai sai ở đây rồi. Trên gương mặt của hắn bắt đầu lộ ra sát khí.
- Đừng nói với ta là ngươi định bán con chó con này với giá một trăm vạn linh thạch hạ phẩm, hoặc là một ức đấy nhé?
Tiểu cô nương tên Yên Nhiên vốn đang vui vẻ cưng nựng Tiểu Ứng Long thì bỗng lọt tai mấy con số kinh người kia thì giật mình. Chỉ thấy cô nàng đứng bật dậy, ánh mắt nhìn Tinh Hồn một cách đầy khinh thường.
- Ngươi thật quá đáng. Muốn cắt cổ người khác sao?
Gắt gỏng với Tinh Hồn xong, cô ta quay sang nói với thanh niên họ Kỷ:
- Kỷ sư huynh, không cần phải bỏ linh thạch ra mua nữa. Con chó con này đi theo hắn nhất định là không hạnh phúc gì, bây giờ muội liền tiếp nhận chăm sóc nó, sư huynh lấy lại linh thạch đi.
Thanh niên họ Kỷ nhìn cô ta tràn đầy ưa thích, miệng nở một nụ cười đắc ý, ngoại trừ Tinh Hồn vẫn luôn quan sát nhóm người đối phương ra thì những người còn lại không hề phát hiện ra nụ cười này của hắn.
- Số linh thạch đó, không cần lấy lại, coi như là bố thí cho hắn ta vậy.
Thanh niên họ Kỷ tỏ ra hào phóng, không thèm thu lại hai cái nhẫn trữ vật với mười vạn linh thạch mà hắn bỏ ra dùng để mua Tiểu Ứng Long dành tặng cho tiểu cô nương Yên Nhiên.
- Chó con, sau này đi theo ta, ta sẽ chăm sóc ngươi thật tốt, tốt gấp trăm lần tên chủ nhân tham lam xấu xa của ngươi đi.
Vốn dĩ đang chiềm đắm trong sắc dụ thơm phức, đột nhiên khi nghe nàng bảo từ bỏ Tinh Hồn để đi theo nàng. Nếu như là đồng hành cùng với Tinh Hồn thì có lẽ nó sẽ suy nghĩ vấn đề này, nhưng muốn nó từ bỏ Tinh Hồn thì… chuyện này không phải là chuyện đem ra đùa được đâu.
Thái độ của Tiểu Ứng Long từ ưa thích chuyển thành bất thiện. Nó hừ lạnh một tiếng, sau đó dùng hai tay đánh vào hai bàn tay ngọc đang ôm nó. Tuy rằng dùng lực, thế nhưng có lẽ do thói quen thương hoa tiếc ngọc, thế nên nó chỉ xuất lực vừa đủ để cho tiểu cô nương Yên Nhiên nới lỏng lòng bàn tay để cho nó thoát ra ngoài.
Tiểu cô nương tên Yên Nhiên khẽ rên một tiếng, nội tâm hơi giật mình, không hiểu vì sao Tiểu Ứng Long lại đối xử như vậy với nàng. Thanh niên họ Kỷ đứng bên cạnh thấy cô ta bị đau thì lập tức hỏi thăm, đồng thời muốn tóm gọn Tiểu Ứng Long lại.
Bất quá, Tiểu Ứng Long lại rất tinh quái, thế lý nào lại bị một tên tiểu tử mồm còn hôi sữa như hắn ta bắt được.
“Mông ngực không tồi, nhưng nhiêu đó không đủ để bổn long thay lòng đổi dạ đâu à. Bổn long là một con Ứng Long rất trung thành đó.”
Tiểu Ứng Long nói chuyện, tại Hư Thần Tinh này, chỉ có Tinh Hồn mới có thể hiểu được. Mà nghe ý tứ của nó, dường như là cố ý để cho Tinh Hồn nghe thấy vậy.
- Chó con, hắn ta là người xấu, đừng đi theo hắn nữa.
Cô ta không cam tâm, ánh mắt long lanh nhìn Tiểu Ứng Long hô lớn.
Mà lúc này, những người đi cùng với hai người họ cũng đồng thời tiến lên. Trong số đó, một nữ nhân khác trong nhóm tiến đến gần tiểu cô nương tên Yên Nhiên, nhẹ nhàng trấn an:
- Chỉ là một con chó con thôi, nếu thích thì sau này sư tỷ sẽ tìm mua cho muội một con.
- Nhưng Yên Nhiên chỉ thích con chó đó. Vả lại trông nó rất đáng thương nữa, đi với người xấu kia nhất định chịu rất nhiều uất ức.
- Hừ, Yên Nhiên, muội cứ để đó, Kỷ Vô Châu này sẽ lấy nó về cho muội.
Kỷ Vô Châu ánh mắt ôn nhuận nhìn Yên Nhiên tiểu cô nương, rồi sau đó ánh mắt tràn đầy bất thiện nhìn Tinh Hồn, dường như đang có ý định xuất thủ.
Đúng lúc đó, người thanh niên bạch y tuấn lãng ban đầu lịch sự hỏi thăm ý tứ Tinh Hồn chợt đưa tay ra ngăn cản Kỷ Vô Châu lại. Trông biểu hiện, có lẽ người thanh niên này chính là người dẫn đầu nhóm người đi lạc trong cơn bão tuyết. - Kỷ sư đệ, không nên kích động.
Trấn an Kỷ Vô Châu, thanh niên bạch y hướng Tinh Hồn ôm quyền, khách khí giới thiệu:
- Xin tự giới thiệu, tại hạ là Vệ Bình, đệ tử Tuyên Vũ môn. Không biết quý danh của huynh là gì?
Vốn dĩ, Vệ Bình ban đầu không có ý định can dự vào chuyện này. Dù sao tính cách nóng nảy kiêu ngạo, nhìn người bằng nửa con mắt của Kỷ Vô Châu, hắn đã rất quen rồi. Nhưng khi thấy Tinh Hồn cư xử lạ thường, trực giác liền mách bảo cho hắn biến, Tinh Hồn nhất định không phải người bình thường. Lại để ý, một gã Phàm Tiên cảnh xuất hiện tại một nơi nguy hiểm trùng trùng như Băng Tuyết Lãnh Nguyên, bên trong nhất định là có nội tình.
Vì vậy, Vệ Bình mới quyết định tiến lên ngăn cản Kỷ Vô Châu lại, sau đó dùng thái độ ôn hòa để nói chuyện với Tinh Hồn.
“Vệ Bình?” Nghe danh tự này có chút quen quen, chợt nhớ lại tại Phong Lâm thành, trong số thập đại gia tộc, Vệ gia là một trong số đó. Lại thấy Vệ Bình có khí chất cao quý tao nhã, thiết nghĩ có lẽ có quan hệ không cạn với Vệ gia kia.
Tinh Hồn không sợ Vệ gia, nhưng hiện tại hắn đang ở bên ngoài Thiên Kiếm tông, bị một cái đại gia tộc nội tình thâm hậu bí mật truy sát, đó không phải là một chuyện hay ho vui vẻ gì cả.
Vậy nên, Tinh Hồn quyết định tạm thời che dấu thân phận của mình lại.
- Tại hạ Ninh Tiểu Tam, chỉ là một tên tán tiên mà thôi.
“Tán tiên?” Nghe Tinh Hồn trả lời, mặc dù quan sát rất kỹ, nhưng Vệ Bình không thấy Tinh Hồn có biểu hiện gì nói dối cả.
Trái lại, khi nghe Tinh Hồn tự xưng tán tiên thì Kỷ Vô Châu lại càng thêm hung hăng, cười lớn:
- Ha ha ha, chỉ là một gã tán tiên mà dám bán chó với giá cắt cổ. Trong số những tên điên bổn thiếu gia ta từng gặp, ngươi chính là tên điên cuồng nhất đấy.
Trong lúc Vệ Bình cảm thấy có gì đó bất thường thì Kỷ Vô Châu cười phá lên, rồi không còn cố kỵ gì nữa, nguyên lực triển khai, xông lên tung một quyền về phía Tinh Hồn.
“Chó cái ông nội nhà ngươi. Dám gọi bổn long gia gia là chó à? Mụ nội tổ tiên vương bát đản nhà ngươi, ai cho ngươi lá gan to bằng trời vậy hả? Thằng nhóc con Hạo Thiên trước mặt bổn long gia gia đây còn phải nhường nhịn ba phần. Tinh Hồn tiểu tử, đánh gãy răng nó cho bổn long đi.”
Tiểu Ứng Long hừ lạnh một tiếng, truyền âm cho Tinh Hồn. Dĩ nhiên, không cần Tiểu Ứng Long phải nói, Tinh Hồn cũng không có dự định để cho Kỷ Vô Châu lành lặn trở đi.
Từ đầu đến cuối, hắn chỉ xem bọn người này như một đám hề đang múa may mà thôi. Trước đó tiểu cô nương Yên Nhiên và Kỷ Vô Châu hỏi giá bán Tiểu Ứng Long, hắn chỉ vui tay giơ lên một ngón, còn lại đều là do Kỷ Vô Châu tự biên tự diễn ra mà thôi.
Kỷ Vô Châu đột ngột tấn công, Vệ Bình đứng bên cạnh cũng không kịp cản lại. Bất quá, Vệ Bình nội tâm cũng muốn thử xem rằng, rốt cuộc thực lực của Tinh Hồn mạnh đến đâu mà ở trước nhiều đệ tử Tuyên Vũ môn gương mặt không biến sắc.
- Thương Chi Quyền.
Chỉ thấy Kỷ Vô Châu tả thủ đánh đến, khí thế bài lãnh ra, nhìn thế công tựa như một ngọn thương phá không tiến đến.
Quyền kỹ không tồi, đáng tiếc lực lại không có. Đừng nói là đánh trọng thương, với thân thể hiện tại của Tinh Hồn, cho dù là làm xước da cũng chẳng thể.
Bất quá, Tinh Hồn hắn lại chẳng có sở thích đứng yên làm bao cát, dù rằng thực lực của hắn có mạnh hơn cũng vậy. Đột nhiên bàn tay nhẹ nhàng đưa lên, trong một giây vi diệu, thế công mãnh liệt của Kỷ Vô Châu không hiểu vì sao lại bị hóa giải một cách dễ dàng.
Quyền của hắn đã bị Tinh Hồn chụp lấy, nắm trọn trong lòng bàn tay.
“Thương Chi Quyền lại bị hóa giải dễ dàng như vậy?” Vệ Bình nội tâm kinh ngạc.
Thương Chi Quyền này là một trong những thượng phẩm địa cấp quyền kỹ có uy danh khá lớn tại Tuyên Vũ môn, một khi luyện đến đại thành, một quyền có thể phá vỡ được một tòa núi lớn. Cho dù tầng phòng ngự của hậu thiên hoang thú cấp ba cũng có thể xuyên qua được.
Tuy rằng Thương Chi Quyền chưa được Kỷ Vô Châu tu luyện đến mức đại thành, thế nhưng tại Tuyên Vũ môn, số lượng những người tiếp được quyền này của hắn khá ít. Cho dù là bản thân Vệ Bình cũng không thể phá vỡ một cách dễ dàng tùy tiện giống như Tinh Hồn được.
“Thâm bất khả trắc. Người này thật mạnh.” Vệ Bình nuốt vào một ngụm nước bọt, ánh mắt một lần nữa thay đổi, đánh giá Tinh Hồn một cách hoàn toàn khác biệt so với ban đầu nhìn nhận.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.