Đại La Thiên Tôn 2: Vĩnh Hằng Chi Mộng
Quyển 2 - Chương 241: Một tay…
Gã Khờ Mộng Mơ
08/12/2018
Tinh Hồn gương mặt trầm xuống. Tu luyện tại Vân Vụ Linh Tuyền, hắn không phải đi cầu xin người khác. Hắn thắng cược Dương Thiên Quân, vì vậy đạt được tư cách tiến vào đây tu luyện.
Cư nhiên Tinh Hồn nổi giận trầm giọng xuống, gương mặt Chu Đào nhăn lại, trong ánh mắt lóe lên sáng khí, cánh tay hướng lên, chỉ vào mặt Tinh Hồn quát lớn:
- Hỗn tướng, ngươi dám mắng ta?
Chu Đào thân phận cao quý, thiên phú tuyệt luân, tại gia tộc có thể nói là số một số hai, không chỉ được gia tộc mà còn được cả Thiên Kiếm tông chú trọng bồi dưỡng.
Vậy nhưng bây giờ bị một tên đệ tử mới tiến nhập nội môn chưa lâu, tu vi chỉ là trung kỳ Phù Tiên cảnh mắng chửi.
Với tính cách ngạo mạn không xem ai ra gì, Chu Đào dĩ nhiên muốn đích thân phế bỏ Tinh Hồn. Với địa vị cùng thân phận, nếu ra tay với Tinh Hồn, cùng lắm chỉ bị phạt diện bích vài năm mà thôi.
Nhưng sự việc nào theo sự tưởng tượng của hắn?
Chỉ thấy, ngay lúc Chu Đào còn chưa kịp vận chuyển nguyên lực, triển khai thân thủ trừng phạt Tinh Hồn thì một cánh tay lặng lẽ bay lên trời, kèm theo đó là một trận mưa máu trút xuống.
Mưa máu chỉ thoáng trút xuống một giây ngắn ngủi, nhưng ngay lập tức liền khiến cho khung cảnh trở nên quỷ dị khó lường.
Chu Đào gương mặt trắng bệch, ánh mắt lộ vẻ không thể tin nổi.
Ở đây chỉ có hai người Tinh Hồn và hắn. Tinh Hồn hai còn nguyên vẹn, dĩ nhiên, cánh tay vừa mới bay lên trời đó chính là của Chu Đào hắn rồi.
Khi cánh tay lặng lẽ rơi xuống đất thì cũng là lúc mà tiếng hét thảm của hắn vang lên thảm thiết.
- A… tiểu hỗn tướng, ngươi dám phế đi một tay của ta?
Lúc này Chu Đào vừa kinh vừa sợ, hắn không nhận thức được bằng cách nào Tinh Hồn đã hạ thủ phế xuống cánh tay phải của hắn. Thật sự quá quỷ dị.
- Ngươi nên cảm thấy may mắn vì đây là Thiên Kiếm tông.
Giọng nói lạnh lẽo chậm rãi truyền đến bên tai Chu Đào.
Thật sự mà nói, Chu Đào bị phế đi một tay hoàn toàn không oan. Thực lực của Tinh Hồn bây giờ, tuy nhiên bề ngoài chỉ là một gã trung kỳ Phù Tiên cảnh, nhưng thực lực chân chính so với tiên giả hậu kỳ Địa Tiên cảnh còn muốn mạnh hơn gấp mấy lần.
Một tên Phù Tiên cảnh chiến đấu với hai gã sơ kỳ Linh Tiên cảnh há có phải dạng tầm thường?
Tiếng hét thất thanh của Chu Đào, ngay lập tức kinh động những đệ tử đang canh giác phía bên ngoài.
- Đó là giọng của Chu Đào. Hắn bị làm sao vậy?
- Bên trong có biến, còn đứng đây nghi hoặc gì nữa, mau xông vào bên trong. Chu Đào mà có chuyện gì, chúng ta không thoát được liên can đâu.
- ………
Thế là bọn họ cấp tốc chạy vào bên trong, đến nơi, trước mặt hiện ra một viễn cảnh khó tin.
Thiên tài kiêu ngạo Chu Đào, vậy mà thảm hại nằm dài trên đất, biểu cảm hoảng sợ, bên tay phải cụt ngũn, máu tươi chảy đầm đìa. Phía trước mặt Chu Đào không xa có một cánh tay nằm ngỏn ngang, và ở phía đối diện, Tinh Hồn đứng thẳng nhìn chằm chằm Chu Đào, trông thần thái chẳng khác gì một thiên sát cô tinh.
Nhìn khung cảnh phía trước, đến thằng ngu cũng đoán được đã xảy ra chuyện gì.
Chu Đào đi chọc giận Tinh Hồn, và bị Tinh Hồn xuất thủ phế xuống một tay.
Chỉ có điều cũng giống như Chu Đào, bọn họ không thể nghĩ được làm cách nào mà Tinh Hồn, một gã trung kỳ Phù Tiên cảnh có thể phế xuống một tay, khiến cho Chu Đào kiêu ngạo biến thành bộ dạng chật vật như vậy.
- Các ngươi còn đứng đó làm gì? Mau bắt hắn lại cho ta.
Chu Đào trông thấy đám canh gác đứng ngây ra như trời trồng thì một lần nữa nổi giận, thanh âm gầm lớn một tiếng, kéo đám người kia từ trong mộng sực tỉnh lại.
- Cút.
Nhưng bọn chúng còn chưa kịp làm gì thì khí lực Tinh Hồn mạnh mẽ bạo động, một luồng uy áp mạnh mẽ xuất hiện bao trùm xuống không gian trong vòng hai mươi thước.
Áp lực phi thường nặng nề, cảm tưởng khiến cho thực lực của người ta bị thuyên giảm mất ba thành. Đây chính là lực lượng kiếm ý tầng thứ hai.
Đối với tiên giả Địa Tiên cảnh, lực lượng kiếm ý tầng thứ nhất không có quá nhiều tác dụng áp chế, cùng lắm chỉ áp chế giảm xuống một thành thực lực mà thôi.
Nhưng kiếm ý tầng thứ hai, đủ khiến cho tiên giả Địa Tiên cảnh cảm thấy áp lực.
Lực lượng kiếm ý xuất hiện khiến cho thân thể đám người này khựng lại, trong ánh mắt sợ hãi, nhìn Tinh Hồn chẳng khác gì môn tôn quái thú, trực giác ẩn ẩn mách bảo, nếu bọn họ mà xông lên, kết cục nhất định là thê thảm.
- Kiếm… kiếm ý đệ nhị tầng? Không thể, chuyện này không thể nào? Ngươi làm sao có thể lĩnh ngộ ra được kiếm ý đệ nhị tầng?
Chu Đào thanh âm lắp bắp.
Hắn cũng là một kiếm tu, thế nhưng không có đủ bản lĩnh lĩnh ngộ ra được kiếm ý. Thế mà Tinh Hồn lại có thể làm được?
Thật chẳng biết nếu nhưu Chu Đào nhận ra Tinh Hồn không những lĩnh ngộ được kiếm ý, mà còn đột phá đến kiếm ý đệ tam tầng; và Tinh Hồn còn thức tỉnh ra kiếm tâm thông minh thì chẳng biết hắn sẽ còn khiếp hãi đến mức nào nữa đây.
Đây vẫn là Tinh Hồn còn hơi điệu thấp, không muốn hoàn toàn để lộ thiên phú của bản thân mình ra.
- Điều đó không quan trọng.
Vừa nói, Tinh Hồn bước chân chậm rãi tiến đến gần Chu Đào, làm cho Chu Đào nội tâm sợ phát khiếp. Trong mắt hắn, Tinh Hồn bây giờ chẳng khác gì một tử thần đang đòi mạng cả.
- Ngươi muốn gì? Ta là Chu Đào, nhị thiếu gia Chu gia, là thiên tài được chú trọng bồi dưỡng, nếu ngươi dám giết ta, Chu gia nhất định sẽ giết ngươi.
Đến lúc này, hắn chỉ còn biết dựa vào Chu gia mà thôi.
Chu gia là một trong thập đại gia tộc tại Phong Lâm thành, nhưng thế lực chủ yếu tập trung ở tại Thiên Kiếm tông, bên trong có không ít tiên giả Linh Tiên cảnh.
Tinh Hồn biết lần này mình đã rước vào phiền phức, tuy nhiên, hắn vẫn chưa hạ sát thủ đối với Chu Đào. Chu Đào không chết, tuy rằng cũng khá rắc rối, nhưng so với việc Chu Đào đã chết thì vẫn tốt hơn.
Tinh Hồn dĩ nhiên không e ngại Chu gia, hắn chỉ đang muốn hạ thấp hậu quả xuống thấp nhất có thể. Dù sao tại Thiên Kiếm tông, thực lực của Chu gia vẫn rất khủng bố.
- Giết ngươi? Ta không có hứng.
Vừa nói, thần niệm của hắn khẽ động lấy từ trên người Chu Đào một khối ngọc giản.
Trên đường đến đây, hắn đã được Nguyên Tử chân nhân nói sơ qua về Vân Vụ Linh Tuyền. Muốn tiến nhập Vân Vụ Linh Tuyền cần có Vân Vụ Phù Ngọc, nó nằm ở trên người Chu Đào.
Tước đoạt Vân Vụ Phù Ngọc, Tinh Hồn liền không quan tâm đến đám người này nữa, thu lại kiếm ý rồi sải bước rời đi trong ánh mắt khiếp sợ của chúng nhân.
Mãi đến khi bóng dáng Tinh Hồn biến mất, Chu Đào mới lếch xác gượng dậy, bộ dạng thảm hại vô cùng.
Quá mất mặt. Một đệ tử thiên tài Thiên Kiếm tông, trước đến nay chỉ có người khác chịu thiệt trong tay hắn, nhưng bất ngờ đụng phải Tinh Hồn, cảm giác ăn trái đắng đúng là chẳng hề dễ chịu chút nào.
Lại còn bị người người nhìn thấy, coi như Chu Đào mặt mũi gần như mất sạch.
- Hừ, một đám vô tích sự. Chu gia chúng ta nuôi các ngươi chỉ tổ phung phí tài nguyên.
Rất ức chế, rất tức giận, nhưng không làm gì được, chỉ đành trút xuống tức giận lên đầu đám thuộc hạ mà thôi.
Lúc này chửi mắng, khí thế đúng là hung hãn.
Nhưng Chu Đào nào biết được, kỳ thực đám thuộc hạ này trong bụng không hẹn mà cùng thóa mạ hắn.
Ngươi là trung kỳ Địa Tiên cảnh, thực lực vượt xa chúng ta mà còn bị hắn chặt đứt một tay, không biết xấu hổ còn ở đây lớn lối, thật oai phong quá.
Dĩ nhiên, bọn họ chỉ dám nghĩ ngầm trong bụng mà thôi.
Trừng mắt nhìn đám thuộc hạ, Chu Đào ánh mắt nhìn theo hướng Tinh Hồn biến mất, trong mắt sát cơ vô hạn, nếu ánh mắt có thể giết người, chỉ sợ một ngàn cái mạng của Tinh Hồn cũng không đủ để hắn ta giết à.
- Khốn khiếp, tiểu hỗn tướng dám trọng thương ta, thù này đừng hòng ta bỏ qua.
Giọng nói Chu Đào tràn đầy âm lãnh.
- Lũ vô dụng này còn đứng đó, mau tri thông với đại ca của ta, bảo đại ca cấp tốc đến đây giúp ta báo thù.
Lại quát lớn một tiếng, Chu Đào ra lệnh, đám thuộc hạ của hắn giật mình, sau đó ôm quyền rồi cấp tốc rời đi.
Tại biệt viện rộng lớn lộng lẫy, linh khí đậm đặc, phi thường thích hợp tu luyện.
Chính giữa sân, một bóng người không ngừng huy động kiếm trong tay, từng đợt tử quang lôi điện lóe sáng, mang theo sức mạnh hủy diệt, một đường kiếm khiến cho không gian vạn vẹo, uy lực vô cùng mạnh mẽ.
Mà người đang huy kiếm là một tên nam tử trẻ tuổi, gương mặt tuấn tú lãnh ngạo, đôi mắt sáng trưng, khí chất cao quý ngạo mạn. Hắn ta chính là Chu Kình, một trong những thiên tài được Thiên Kiếm tông đặc biệt chú trọng bồi dưỡng.
Ngoài ra, hắn ta còn là nội môn trưởng lão Thiên Hội, thân phận cùng địa vị, những đệ tử bình thường không thể nào nghĩ đến được.
Cư nhiên Tinh Hồn nổi giận trầm giọng xuống, gương mặt Chu Đào nhăn lại, trong ánh mắt lóe lên sáng khí, cánh tay hướng lên, chỉ vào mặt Tinh Hồn quát lớn:
- Hỗn tướng, ngươi dám mắng ta?
Chu Đào thân phận cao quý, thiên phú tuyệt luân, tại gia tộc có thể nói là số một số hai, không chỉ được gia tộc mà còn được cả Thiên Kiếm tông chú trọng bồi dưỡng.
Vậy nhưng bây giờ bị một tên đệ tử mới tiến nhập nội môn chưa lâu, tu vi chỉ là trung kỳ Phù Tiên cảnh mắng chửi.
Với tính cách ngạo mạn không xem ai ra gì, Chu Đào dĩ nhiên muốn đích thân phế bỏ Tinh Hồn. Với địa vị cùng thân phận, nếu ra tay với Tinh Hồn, cùng lắm chỉ bị phạt diện bích vài năm mà thôi.
Nhưng sự việc nào theo sự tưởng tượng của hắn?
Chỉ thấy, ngay lúc Chu Đào còn chưa kịp vận chuyển nguyên lực, triển khai thân thủ trừng phạt Tinh Hồn thì một cánh tay lặng lẽ bay lên trời, kèm theo đó là một trận mưa máu trút xuống.
Mưa máu chỉ thoáng trút xuống một giây ngắn ngủi, nhưng ngay lập tức liền khiến cho khung cảnh trở nên quỷ dị khó lường.
Chu Đào gương mặt trắng bệch, ánh mắt lộ vẻ không thể tin nổi.
Ở đây chỉ có hai người Tinh Hồn và hắn. Tinh Hồn hai còn nguyên vẹn, dĩ nhiên, cánh tay vừa mới bay lên trời đó chính là của Chu Đào hắn rồi.
Khi cánh tay lặng lẽ rơi xuống đất thì cũng là lúc mà tiếng hét thảm của hắn vang lên thảm thiết.
- A… tiểu hỗn tướng, ngươi dám phế đi một tay của ta?
Lúc này Chu Đào vừa kinh vừa sợ, hắn không nhận thức được bằng cách nào Tinh Hồn đã hạ thủ phế xuống cánh tay phải của hắn. Thật sự quá quỷ dị.
- Ngươi nên cảm thấy may mắn vì đây là Thiên Kiếm tông.
Giọng nói lạnh lẽo chậm rãi truyền đến bên tai Chu Đào.
Thật sự mà nói, Chu Đào bị phế đi một tay hoàn toàn không oan. Thực lực của Tinh Hồn bây giờ, tuy nhiên bề ngoài chỉ là một gã trung kỳ Phù Tiên cảnh, nhưng thực lực chân chính so với tiên giả hậu kỳ Địa Tiên cảnh còn muốn mạnh hơn gấp mấy lần.
Một tên Phù Tiên cảnh chiến đấu với hai gã sơ kỳ Linh Tiên cảnh há có phải dạng tầm thường?
Tiếng hét thất thanh của Chu Đào, ngay lập tức kinh động những đệ tử đang canh giác phía bên ngoài.
- Đó là giọng của Chu Đào. Hắn bị làm sao vậy?
- Bên trong có biến, còn đứng đây nghi hoặc gì nữa, mau xông vào bên trong. Chu Đào mà có chuyện gì, chúng ta không thoát được liên can đâu.
- ………
Thế là bọn họ cấp tốc chạy vào bên trong, đến nơi, trước mặt hiện ra một viễn cảnh khó tin.
Thiên tài kiêu ngạo Chu Đào, vậy mà thảm hại nằm dài trên đất, biểu cảm hoảng sợ, bên tay phải cụt ngũn, máu tươi chảy đầm đìa. Phía trước mặt Chu Đào không xa có một cánh tay nằm ngỏn ngang, và ở phía đối diện, Tinh Hồn đứng thẳng nhìn chằm chằm Chu Đào, trông thần thái chẳng khác gì một thiên sát cô tinh.
Nhìn khung cảnh phía trước, đến thằng ngu cũng đoán được đã xảy ra chuyện gì.
Chu Đào đi chọc giận Tinh Hồn, và bị Tinh Hồn xuất thủ phế xuống một tay.
Chỉ có điều cũng giống như Chu Đào, bọn họ không thể nghĩ được làm cách nào mà Tinh Hồn, một gã trung kỳ Phù Tiên cảnh có thể phế xuống một tay, khiến cho Chu Đào kiêu ngạo biến thành bộ dạng chật vật như vậy.
- Các ngươi còn đứng đó làm gì? Mau bắt hắn lại cho ta.
Chu Đào trông thấy đám canh gác đứng ngây ra như trời trồng thì một lần nữa nổi giận, thanh âm gầm lớn một tiếng, kéo đám người kia từ trong mộng sực tỉnh lại.
- Cút.
Nhưng bọn chúng còn chưa kịp làm gì thì khí lực Tinh Hồn mạnh mẽ bạo động, một luồng uy áp mạnh mẽ xuất hiện bao trùm xuống không gian trong vòng hai mươi thước.
Áp lực phi thường nặng nề, cảm tưởng khiến cho thực lực của người ta bị thuyên giảm mất ba thành. Đây chính là lực lượng kiếm ý tầng thứ hai.
Đối với tiên giả Địa Tiên cảnh, lực lượng kiếm ý tầng thứ nhất không có quá nhiều tác dụng áp chế, cùng lắm chỉ áp chế giảm xuống một thành thực lực mà thôi.
Nhưng kiếm ý tầng thứ hai, đủ khiến cho tiên giả Địa Tiên cảnh cảm thấy áp lực.
Lực lượng kiếm ý xuất hiện khiến cho thân thể đám người này khựng lại, trong ánh mắt sợ hãi, nhìn Tinh Hồn chẳng khác gì môn tôn quái thú, trực giác ẩn ẩn mách bảo, nếu bọn họ mà xông lên, kết cục nhất định là thê thảm.
- Kiếm… kiếm ý đệ nhị tầng? Không thể, chuyện này không thể nào? Ngươi làm sao có thể lĩnh ngộ ra được kiếm ý đệ nhị tầng?
Chu Đào thanh âm lắp bắp.
Hắn cũng là một kiếm tu, thế nhưng không có đủ bản lĩnh lĩnh ngộ ra được kiếm ý. Thế mà Tinh Hồn lại có thể làm được?
Thật chẳng biết nếu nhưu Chu Đào nhận ra Tinh Hồn không những lĩnh ngộ được kiếm ý, mà còn đột phá đến kiếm ý đệ tam tầng; và Tinh Hồn còn thức tỉnh ra kiếm tâm thông minh thì chẳng biết hắn sẽ còn khiếp hãi đến mức nào nữa đây.
Đây vẫn là Tinh Hồn còn hơi điệu thấp, không muốn hoàn toàn để lộ thiên phú của bản thân mình ra.
- Điều đó không quan trọng.
Vừa nói, Tinh Hồn bước chân chậm rãi tiến đến gần Chu Đào, làm cho Chu Đào nội tâm sợ phát khiếp. Trong mắt hắn, Tinh Hồn bây giờ chẳng khác gì một tử thần đang đòi mạng cả.
- Ngươi muốn gì? Ta là Chu Đào, nhị thiếu gia Chu gia, là thiên tài được chú trọng bồi dưỡng, nếu ngươi dám giết ta, Chu gia nhất định sẽ giết ngươi.
Đến lúc này, hắn chỉ còn biết dựa vào Chu gia mà thôi.
Chu gia là một trong thập đại gia tộc tại Phong Lâm thành, nhưng thế lực chủ yếu tập trung ở tại Thiên Kiếm tông, bên trong có không ít tiên giả Linh Tiên cảnh.
Tinh Hồn biết lần này mình đã rước vào phiền phức, tuy nhiên, hắn vẫn chưa hạ sát thủ đối với Chu Đào. Chu Đào không chết, tuy rằng cũng khá rắc rối, nhưng so với việc Chu Đào đã chết thì vẫn tốt hơn.
Tinh Hồn dĩ nhiên không e ngại Chu gia, hắn chỉ đang muốn hạ thấp hậu quả xuống thấp nhất có thể. Dù sao tại Thiên Kiếm tông, thực lực của Chu gia vẫn rất khủng bố.
- Giết ngươi? Ta không có hứng.
Vừa nói, thần niệm của hắn khẽ động lấy từ trên người Chu Đào một khối ngọc giản.
Trên đường đến đây, hắn đã được Nguyên Tử chân nhân nói sơ qua về Vân Vụ Linh Tuyền. Muốn tiến nhập Vân Vụ Linh Tuyền cần có Vân Vụ Phù Ngọc, nó nằm ở trên người Chu Đào.
Tước đoạt Vân Vụ Phù Ngọc, Tinh Hồn liền không quan tâm đến đám người này nữa, thu lại kiếm ý rồi sải bước rời đi trong ánh mắt khiếp sợ của chúng nhân.
Mãi đến khi bóng dáng Tinh Hồn biến mất, Chu Đào mới lếch xác gượng dậy, bộ dạng thảm hại vô cùng.
Quá mất mặt. Một đệ tử thiên tài Thiên Kiếm tông, trước đến nay chỉ có người khác chịu thiệt trong tay hắn, nhưng bất ngờ đụng phải Tinh Hồn, cảm giác ăn trái đắng đúng là chẳng hề dễ chịu chút nào.
Lại còn bị người người nhìn thấy, coi như Chu Đào mặt mũi gần như mất sạch.
- Hừ, một đám vô tích sự. Chu gia chúng ta nuôi các ngươi chỉ tổ phung phí tài nguyên.
Rất ức chế, rất tức giận, nhưng không làm gì được, chỉ đành trút xuống tức giận lên đầu đám thuộc hạ mà thôi.
Lúc này chửi mắng, khí thế đúng là hung hãn.
Nhưng Chu Đào nào biết được, kỳ thực đám thuộc hạ này trong bụng không hẹn mà cùng thóa mạ hắn.
Ngươi là trung kỳ Địa Tiên cảnh, thực lực vượt xa chúng ta mà còn bị hắn chặt đứt một tay, không biết xấu hổ còn ở đây lớn lối, thật oai phong quá.
Dĩ nhiên, bọn họ chỉ dám nghĩ ngầm trong bụng mà thôi.
Trừng mắt nhìn đám thuộc hạ, Chu Đào ánh mắt nhìn theo hướng Tinh Hồn biến mất, trong mắt sát cơ vô hạn, nếu ánh mắt có thể giết người, chỉ sợ một ngàn cái mạng của Tinh Hồn cũng không đủ để hắn ta giết à.
- Khốn khiếp, tiểu hỗn tướng dám trọng thương ta, thù này đừng hòng ta bỏ qua.
Giọng nói Chu Đào tràn đầy âm lãnh.
- Lũ vô dụng này còn đứng đó, mau tri thông với đại ca của ta, bảo đại ca cấp tốc đến đây giúp ta báo thù.
Lại quát lớn một tiếng, Chu Đào ra lệnh, đám thuộc hạ của hắn giật mình, sau đó ôm quyền rồi cấp tốc rời đi.
Tại biệt viện rộng lớn lộng lẫy, linh khí đậm đặc, phi thường thích hợp tu luyện.
Chính giữa sân, một bóng người không ngừng huy động kiếm trong tay, từng đợt tử quang lôi điện lóe sáng, mang theo sức mạnh hủy diệt, một đường kiếm khiến cho không gian vạn vẹo, uy lực vô cùng mạnh mẽ.
Mà người đang huy kiếm là một tên nam tử trẻ tuổi, gương mặt tuấn tú lãnh ngạo, đôi mắt sáng trưng, khí chất cao quý ngạo mạn. Hắn ta chính là Chu Kình, một trong những thiên tài được Thiên Kiếm tông đặc biệt chú trọng bồi dưỡng.
Ngoài ra, hắn ta còn là nội môn trưởng lão Thiên Hội, thân phận cùng địa vị, những đệ tử bình thường không thể nào nghĩ đến được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.