Đại La Thiên Tôn 2: Vĩnh Hằng Chi Mộng
Quyển 2 - Chương 242: Tự tin
Gã Khờ Mộng Mơ
09/12/2018
Kiếm pháp mà hắn đang tu hành chính là Kinh Lôi Kiếm Pháp, địa cấp
thượng phẩm vũ kỹ, một trong số những kiếm kỹ cực kỳ khó tu luyện. Thế
nhưng Chu Kình có thể tu luyện đạt đến trình độ đại thành cảnh giới, đủ
biết hắn có thiên phú không tồi.
- Kinh Lôi Kiếm Pháp, nhất kiếm kinh lôi, oanh động cửu thiên, ha ha, Kinh Lôi Kiếm Pháp trong tay Chu sư huynh liền chân chính phát huy được uy lực thật sự của nó.
Đứng ở một góc sân có vài người đang quan sát, chính là những người trước đây từng uống rượu cùng với Chu Kình trước đây, bao gồm Cổ Phạn, Thượng Quan Dật và một vài người lạ mặt khác. Dĩ nhiên những người này đều là bằng hữ của Chu Kình cả.
Nhìn Chu Kình vận dụng Kinh Lôi Kiếm Pháp biểu diễn, dù đứng từ xa quan sát, nhưng uy lực mạnh mẽ ba động trong không gian truyền đến, Cổ Phạn không nhịn được khen ngợi một câu.
Đương nhiên bên trong ý tứ khen ngợi này cũng đồng thời có cả việc lấy long Chu Kình.
Có người mở miệng vuốt mông ngựa, liền theo đó có người hùa theo:
- Chu sư huynh không hổ là thiên tài của Thiên Kiếm tông chúng ta, tương lai Thiên Kiếm tông nếu như được Chu sư huynh dẫn dắt, tuyệt đối sẽ phát dương quang đại, danh chấn tứ phương.
- Ta thấy Dương Thiên Quân làm đệ nhất thiên tài bao nhiêu năm đó cũng đủ rồi, nên nhường lại cho Chu sư huynh là vừa. Chu sư huynh mới chân chính là mãnh long của Thiên Kiếm tông chúng ta.
- Chu sư huynh thiên tư trác tuyệt bất quần, nhân trung chi long.
- ………
Mặc dù ở rất xa tu hành Kinh Lôi Kiếm Pháp, thế nhưng những câu vuốt mông ngựa kia, một câu cùng đều lọt vào lỗ tai Chu Kình cả.
Hắn trong long đắc ý, cực kỳ thích cảm giác được người ta vuốt mông ngựa như thế này. Tuy nhiên hắn vờ như không nghe thấy, biểu cảm trên mặt như thường, vẫn chuyên tâm vận hành kiếm pháp một cách rất thuần thục.
Sau một lúc, hắn khí thế thu lại, kiếm pháp thu liễm, sau đó xoay người đáp xuống chỗ đám Cổ Phạn, Thượng Quan Dật đang tập trung.
- Chu sư huynh, kiếm pháp càng lúc càng mạnh.
Cổ Phạn là người đầu tiên lên tiếng.
- Ha ha, chỉ mới sơ nhập đại thành, cách uy lực đại thành chân chính vẫn còn một đoạn khá xa.
Chu Kình cười nói, ngữ điệu hơi khiêm tốn, nhưng nhìn vẻ mặt cùng ánh mắt kiêu ngạo, nào đâu có dáng vẻ khiêm tốn.
Thế nhưng biết đã thành tính nên không ai bắt bẻ. Chu Kình kiêu ngạo thật, nhưng thiên phú cùng thực lực cho phép hắn làm được chuyện này.
Tại Thiên Kiếm tông, nội môn đệ tử kiêu ngạo có được bao nhiêu người? Chu Kình có bản lãnh này, tự nhiên có lí do của nó.
- Chu sư huynh, ta nghe nói Dương Thiên Quân vừa mới phản hồi tông môn năm ngày trước. Hắn lịch lãm bên ngoài một tram năm, cũng không biết đạt được thành tựu gì.
Một gã bạch y thanh niên đôi mắt lóe lên, sau đó hướng Dương Thiên Quân nói.
Nghe đến Dương Thiên Quân, sắc mặt của Chu Kình hơi biến đổi, ánh mắt lóe lên một tia hàn mang.
Thiên Kiếm tông thiên kiêu đệ tử, ngàn năm trở lại đây, ánh hào quang số một đều thuộc về Dương Thiên Quân cả.
Dương Thiên Quân được Thiên Kiếm tông vô cùng ưu ái, vừa trở thành đệ tử Thiên Kiếm tông đã được tấn chức nội môn, lại được tu hành tịa Vấn Kiếm Phong, thánh địa tu hành trên toàn bộ Thiên Kiếm tông.
Mà hắn, từ trước đến nay, ngay cả cánh cửa Vấn Kiếm Phong như thế nào cũng chưa từng biết qua.
Người khác hâm mộ, thần tượng Dương Thiên Quân, nhưng còn Chu Kình hắn thì lại cực kỳ căm ghét. Vì cái gì, mọi ánh mắt, mọi ánh hào quang đều thuộc về Dương Thiên Quân mà không phải là hắn?
Hắn trước giờ luôn nỗ lực tu luyện, tu vi ngày tiến một xa, hoàn toàn vượt trội hơn đệ tử cùng trang lứa, nhiều lần tự hỏi có điểm nào kém Dương Thiên Quân?
Đã không ít lần, hắn muốn chứng minh thực lực, muốn cho toàn bộ Thiên Kiếm tông biết, tại Thiên Kiếm tông, hắn mới chân chính là thiên tài, là tương lai của Thiên Kiếm tông. Đáng tiếc, chiến thư của hắn chưa bao giờ nhận được phản hồi.
Chỉ cần nghe đến ba chữ Dương Thiên Quân thôi cũng đủ làm hắn phát cáu lên.
- Tu vi của hắn hiện tại thế nào, đã quan sát thử chưa?
Giọng điệu bình tĩnh hỏi.
- Chỉ là trung kỳ Địa Tiên cảnh mà thôi.
Cổ Phạn nhún vai, gương mặt tiếu ý trào phúng nói tiếp.
- Thật không biết trăm năm qua hắn ở bên ngoài làm gì. Cái gì mà tuyệt thế thiên tài vạn năm có một, nhân trung chi long, rốt cuộc cũng chỉ như vậy mà thôi. Ta đoán, bây giờ Dương Thiên Quân không đủ sức đỡ một kiếm của Chu sư huynh nữa, ha ha…
Năm ngày trước, sau khi thám hiểm phế tích Thần Thiết môn, Dương Thiên Quân cùng với Thượng Quan Lãnh đồng thời phản hồi tông môn.
Bởi vì không muốn tạo thành động tĩnh lớn, Dương Thiên Quân bí mật tiến vào Thiên Kiếm tông, chỉ có một vài nhân vật mới biết được chuyện hắn trở về.
Lại thêm, không biết hắn sử dụng bí thuật gì, vậy mà dù là tông chủ Vô Cực kiếm tiên cũng không nhận ra tu vi thật sự của hắn, chỉ biết hắn đang bình cảnh trung kỳ Địa Tiên cảnh mà thôi.
Mà Thượng Quan Lãnh cũng đồng dạng sử dụng bí pháp này. Khi còn thám hiểm phế tích Thần Thiết môn, Thượng Quan Lãnh đã đột phá hậu kỳ Địa Tiên cảnh nhờ sự trợ giúp, nhưng hiện tại, người khác cũng chỉ biết hắn đang bình cảnh sơ kỳ Địa Tiên cảnh mà thôi.
Trải qua năm ngày sau cuộc chiến kinh thiên động địa tại Băng Tuyết Lãnh Nguyên, Dương Thiên Quân một mình chiến đấu áp đảo ba gã tiên giả Linh Tiên cảnh, Tinh Hồn cầm hòa được hai gã tiên giả Linh Tiên cảnh, còn Thượng Quan Lãnh miễn cưỡng chống cự được với một gã tiên giả Linh Tiên cảnh, thế nhưng đến giờ tin tức vẫn còn chưa truyền ra, dĩ nhiên là do bốn tông môn kia tận lực che giấu.
Dù sao chuyện này nói ra vô cùng mất mặt. Trưởng bối thành danh đã lâu, lại bị ba tên nội môn đệ tử Thiên Kiếm tông cản trở, trong long há có thể dễ chịu.
Cổ nhân có câu, người đuôi mù không sợ đao kiếm, quả nhiên không sai.
Chu Kình ôm mộng đánh bại Dương Thiên Quân, còn mấy tên Cổ Phạn thì xem Dương Thiên Quân không ra gì ngoại trừ mang danh thiên tài hão huyền, chẳng biết đến lúc biết được sức mạnh thật sự của hắn ta thì nội tâm sẽ nghĩ gì.
- Sẽ có lúc, Thiên Kiếm tông biết được rằng, ai mới chân chính là thiên tài. Đằng Long Chiến, nơi đó sẽ trở thành vũ đài để Chu Kình ta phát huy ánh sáng vạn trượng.
Chu Kình đôi mắt lộ rõ quyết tâm, ngữ điệu chắc nịch, như thể chuyện đó nằm trong tay.
- Nhất định, ta tin tưởng Chu sư huynh sẽ làm được.
- Chu sư huynh uy vũ, ha ha…
Đúng lúc này, từ bên ngoài có một gã đàn ông trung niên chạy vào, gương mặt nhìn rất hớt hải. Vừa trông thấy Chu Kình, hắn ta vội bẩm báo:
- Chu sư huynh, có việc không ổn xảy ra rồi.
- Không biết nơi này Chu sư huynh đang tu luyện sao? Gián đoạn Chu sư huynh tu hành, có biết tội thế nào không?
Cổ Phạn trừng mắt, ngữ điệu sắc bén âm lãnh.
- Cứ để hắn nói đi.
Đứng bên cạnh, Thượng Quan Dật lên tiếng.
Chu Kình tự nhiên cũng mở miệng.
- Có việc gì?
- Bẩm sư huynh, đệ đệ của Chu sư huynh, chính là Chu Đào sư huynh bị người ta chặt xuống một tay.
Gã đàn ông trung niên gương mặt sợ hãi, giọng điệu lắp bắp nói ra.
Vừa nghe xong, sắc mặt của Chu Kình biến đổi. Khí lực đột ngột bạo phát, không gian xung quanh ba động dữ dội. Đám Cổ Phạn, Thượng Quan Dật thực lực không tồi, vì vậy chỉ bị áp lực đẩy lùi lại, có chút chật vật mà thôi.
Ngược lại, tên đàn ông trung niên tu vi yếu ớt, chỉ là một gã trung kỳ Phù Tiên cảnh, làm một tệ tạch dịch đệ tử mà thôi, làm sao chịu được áp lực khủng bố này. Ngay lập tức phun ra một ngụm máu.
Chu Kình không có ý tứ quan tâm, một tên tạp dịch đệ tử mà thôi, thứ hắn muốn biết là kẻ nào đã cả gan làm chuyện kia, phế đi một tay đệ đệ hắn.
- Nói, là tên hỗn tướng nào làm?
Chu Kình trầm giọng xuống.
Tên tạp dịch đệ tử trọng thương khá nặng, nhưng vì sợ hãi nên đành phải rang gượng dậy, báo cáo cho hết tin tức:
- Người trọng thương Chu Đào sư huynh đang ở Vân Vụ Linh Tuyền tu hành. Chu Đào sư huynh đang dưỡng thương tại đó.
Nghe xong, cũng không quan tâm đến tên tạp dịch này như thế nào, Chu Kình thân hình khẽ động, hóa thành một đạo kiếm quang cấp tốc phi hành đến Vân Vụ Linh Tuyền.
- Chu sư huynh, đợi ta đi cùng.
Mấy tên Cổ Phạn, Thượng Quan Dật tự nhiên muốn biết kẻ to gan động vào Chu gia đệ tử là người như thế nào, liền ngự kiếm đuổi theo phía sau lưng.
Phó tông chủ phủ đệ.
Đang ngồi trong lầu các uống trà đàm đạo, thưởng thức vẻ đẹp nhân sinh cùng với một ông lão mập mạp lùn tịt, nhìn bộ dạng rất chi lười biến, chính là Hồng quản sự thì cả hai cũng bị một người khác quấy rối.
- Bẩm phó tông chủ, phía bên Vân Vụ Linh Tuyền có biến.
Đang đàm đạo, Nguyên Tử chân nhân chân mày đen nhướng lên, ly trà trên tay đặt xuống, thanh âm thành nhạt hỏi:
- Vân Vụ Linh Tuyền? Có việc gì, mau nói đi.
- Bẩm phó tông chủ, tin tức đệ tử bên đó truyền về, quản sự Vân Vụ Linh Tuyền, Chu gia đệ tử Chu Đào bị người ta chặt xuống một tay, trọng thương khá nặng.
- Kinh Lôi Kiếm Pháp, nhất kiếm kinh lôi, oanh động cửu thiên, ha ha, Kinh Lôi Kiếm Pháp trong tay Chu sư huynh liền chân chính phát huy được uy lực thật sự của nó.
Đứng ở một góc sân có vài người đang quan sát, chính là những người trước đây từng uống rượu cùng với Chu Kình trước đây, bao gồm Cổ Phạn, Thượng Quan Dật và một vài người lạ mặt khác. Dĩ nhiên những người này đều là bằng hữ của Chu Kình cả.
Nhìn Chu Kình vận dụng Kinh Lôi Kiếm Pháp biểu diễn, dù đứng từ xa quan sát, nhưng uy lực mạnh mẽ ba động trong không gian truyền đến, Cổ Phạn không nhịn được khen ngợi một câu.
Đương nhiên bên trong ý tứ khen ngợi này cũng đồng thời có cả việc lấy long Chu Kình.
Có người mở miệng vuốt mông ngựa, liền theo đó có người hùa theo:
- Chu sư huynh không hổ là thiên tài của Thiên Kiếm tông chúng ta, tương lai Thiên Kiếm tông nếu như được Chu sư huynh dẫn dắt, tuyệt đối sẽ phát dương quang đại, danh chấn tứ phương.
- Ta thấy Dương Thiên Quân làm đệ nhất thiên tài bao nhiêu năm đó cũng đủ rồi, nên nhường lại cho Chu sư huynh là vừa. Chu sư huynh mới chân chính là mãnh long của Thiên Kiếm tông chúng ta.
- Chu sư huynh thiên tư trác tuyệt bất quần, nhân trung chi long.
- ………
Mặc dù ở rất xa tu hành Kinh Lôi Kiếm Pháp, thế nhưng những câu vuốt mông ngựa kia, một câu cùng đều lọt vào lỗ tai Chu Kình cả.
Hắn trong long đắc ý, cực kỳ thích cảm giác được người ta vuốt mông ngựa như thế này. Tuy nhiên hắn vờ như không nghe thấy, biểu cảm trên mặt như thường, vẫn chuyên tâm vận hành kiếm pháp một cách rất thuần thục.
Sau một lúc, hắn khí thế thu lại, kiếm pháp thu liễm, sau đó xoay người đáp xuống chỗ đám Cổ Phạn, Thượng Quan Dật đang tập trung.
- Chu sư huynh, kiếm pháp càng lúc càng mạnh.
Cổ Phạn là người đầu tiên lên tiếng.
- Ha ha, chỉ mới sơ nhập đại thành, cách uy lực đại thành chân chính vẫn còn một đoạn khá xa.
Chu Kình cười nói, ngữ điệu hơi khiêm tốn, nhưng nhìn vẻ mặt cùng ánh mắt kiêu ngạo, nào đâu có dáng vẻ khiêm tốn.
Thế nhưng biết đã thành tính nên không ai bắt bẻ. Chu Kình kiêu ngạo thật, nhưng thiên phú cùng thực lực cho phép hắn làm được chuyện này.
Tại Thiên Kiếm tông, nội môn đệ tử kiêu ngạo có được bao nhiêu người? Chu Kình có bản lãnh này, tự nhiên có lí do của nó.
- Chu sư huynh, ta nghe nói Dương Thiên Quân vừa mới phản hồi tông môn năm ngày trước. Hắn lịch lãm bên ngoài một tram năm, cũng không biết đạt được thành tựu gì.
Một gã bạch y thanh niên đôi mắt lóe lên, sau đó hướng Dương Thiên Quân nói.
Nghe đến Dương Thiên Quân, sắc mặt của Chu Kình hơi biến đổi, ánh mắt lóe lên một tia hàn mang.
Thiên Kiếm tông thiên kiêu đệ tử, ngàn năm trở lại đây, ánh hào quang số một đều thuộc về Dương Thiên Quân cả.
Dương Thiên Quân được Thiên Kiếm tông vô cùng ưu ái, vừa trở thành đệ tử Thiên Kiếm tông đã được tấn chức nội môn, lại được tu hành tịa Vấn Kiếm Phong, thánh địa tu hành trên toàn bộ Thiên Kiếm tông.
Mà hắn, từ trước đến nay, ngay cả cánh cửa Vấn Kiếm Phong như thế nào cũng chưa từng biết qua.
Người khác hâm mộ, thần tượng Dương Thiên Quân, nhưng còn Chu Kình hắn thì lại cực kỳ căm ghét. Vì cái gì, mọi ánh mắt, mọi ánh hào quang đều thuộc về Dương Thiên Quân mà không phải là hắn?
Hắn trước giờ luôn nỗ lực tu luyện, tu vi ngày tiến một xa, hoàn toàn vượt trội hơn đệ tử cùng trang lứa, nhiều lần tự hỏi có điểm nào kém Dương Thiên Quân?
Đã không ít lần, hắn muốn chứng minh thực lực, muốn cho toàn bộ Thiên Kiếm tông biết, tại Thiên Kiếm tông, hắn mới chân chính là thiên tài, là tương lai của Thiên Kiếm tông. Đáng tiếc, chiến thư của hắn chưa bao giờ nhận được phản hồi.
Chỉ cần nghe đến ba chữ Dương Thiên Quân thôi cũng đủ làm hắn phát cáu lên.
- Tu vi của hắn hiện tại thế nào, đã quan sát thử chưa?
Giọng điệu bình tĩnh hỏi.
- Chỉ là trung kỳ Địa Tiên cảnh mà thôi.
Cổ Phạn nhún vai, gương mặt tiếu ý trào phúng nói tiếp.
- Thật không biết trăm năm qua hắn ở bên ngoài làm gì. Cái gì mà tuyệt thế thiên tài vạn năm có một, nhân trung chi long, rốt cuộc cũng chỉ như vậy mà thôi. Ta đoán, bây giờ Dương Thiên Quân không đủ sức đỡ một kiếm của Chu sư huynh nữa, ha ha…
Năm ngày trước, sau khi thám hiểm phế tích Thần Thiết môn, Dương Thiên Quân cùng với Thượng Quan Lãnh đồng thời phản hồi tông môn.
Bởi vì không muốn tạo thành động tĩnh lớn, Dương Thiên Quân bí mật tiến vào Thiên Kiếm tông, chỉ có một vài nhân vật mới biết được chuyện hắn trở về.
Lại thêm, không biết hắn sử dụng bí thuật gì, vậy mà dù là tông chủ Vô Cực kiếm tiên cũng không nhận ra tu vi thật sự của hắn, chỉ biết hắn đang bình cảnh trung kỳ Địa Tiên cảnh mà thôi.
Mà Thượng Quan Lãnh cũng đồng dạng sử dụng bí pháp này. Khi còn thám hiểm phế tích Thần Thiết môn, Thượng Quan Lãnh đã đột phá hậu kỳ Địa Tiên cảnh nhờ sự trợ giúp, nhưng hiện tại, người khác cũng chỉ biết hắn đang bình cảnh sơ kỳ Địa Tiên cảnh mà thôi.
Trải qua năm ngày sau cuộc chiến kinh thiên động địa tại Băng Tuyết Lãnh Nguyên, Dương Thiên Quân một mình chiến đấu áp đảo ba gã tiên giả Linh Tiên cảnh, Tinh Hồn cầm hòa được hai gã tiên giả Linh Tiên cảnh, còn Thượng Quan Lãnh miễn cưỡng chống cự được với một gã tiên giả Linh Tiên cảnh, thế nhưng đến giờ tin tức vẫn còn chưa truyền ra, dĩ nhiên là do bốn tông môn kia tận lực che giấu.
Dù sao chuyện này nói ra vô cùng mất mặt. Trưởng bối thành danh đã lâu, lại bị ba tên nội môn đệ tử Thiên Kiếm tông cản trở, trong long há có thể dễ chịu.
Cổ nhân có câu, người đuôi mù không sợ đao kiếm, quả nhiên không sai.
Chu Kình ôm mộng đánh bại Dương Thiên Quân, còn mấy tên Cổ Phạn thì xem Dương Thiên Quân không ra gì ngoại trừ mang danh thiên tài hão huyền, chẳng biết đến lúc biết được sức mạnh thật sự của hắn ta thì nội tâm sẽ nghĩ gì.
- Sẽ có lúc, Thiên Kiếm tông biết được rằng, ai mới chân chính là thiên tài. Đằng Long Chiến, nơi đó sẽ trở thành vũ đài để Chu Kình ta phát huy ánh sáng vạn trượng.
Chu Kình đôi mắt lộ rõ quyết tâm, ngữ điệu chắc nịch, như thể chuyện đó nằm trong tay.
- Nhất định, ta tin tưởng Chu sư huynh sẽ làm được.
- Chu sư huynh uy vũ, ha ha…
Đúng lúc này, từ bên ngoài có một gã đàn ông trung niên chạy vào, gương mặt nhìn rất hớt hải. Vừa trông thấy Chu Kình, hắn ta vội bẩm báo:
- Chu sư huynh, có việc không ổn xảy ra rồi.
- Không biết nơi này Chu sư huynh đang tu luyện sao? Gián đoạn Chu sư huynh tu hành, có biết tội thế nào không?
Cổ Phạn trừng mắt, ngữ điệu sắc bén âm lãnh.
- Cứ để hắn nói đi.
Đứng bên cạnh, Thượng Quan Dật lên tiếng.
Chu Kình tự nhiên cũng mở miệng.
- Có việc gì?
- Bẩm sư huynh, đệ đệ của Chu sư huynh, chính là Chu Đào sư huynh bị người ta chặt xuống một tay.
Gã đàn ông trung niên gương mặt sợ hãi, giọng điệu lắp bắp nói ra.
Vừa nghe xong, sắc mặt của Chu Kình biến đổi. Khí lực đột ngột bạo phát, không gian xung quanh ba động dữ dội. Đám Cổ Phạn, Thượng Quan Dật thực lực không tồi, vì vậy chỉ bị áp lực đẩy lùi lại, có chút chật vật mà thôi.
Ngược lại, tên đàn ông trung niên tu vi yếu ớt, chỉ là một gã trung kỳ Phù Tiên cảnh, làm một tệ tạch dịch đệ tử mà thôi, làm sao chịu được áp lực khủng bố này. Ngay lập tức phun ra một ngụm máu.
Chu Kình không có ý tứ quan tâm, một tên tạp dịch đệ tử mà thôi, thứ hắn muốn biết là kẻ nào đã cả gan làm chuyện kia, phế đi một tay đệ đệ hắn.
- Nói, là tên hỗn tướng nào làm?
Chu Kình trầm giọng xuống.
Tên tạp dịch đệ tử trọng thương khá nặng, nhưng vì sợ hãi nên đành phải rang gượng dậy, báo cáo cho hết tin tức:
- Người trọng thương Chu Đào sư huynh đang ở Vân Vụ Linh Tuyền tu hành. Chu Đào sư huynh đang dưỡng thương tại đó.
Nghe xong, cũng không quan tâm đến tên tạp dịch này như thế nào, Chu Kình thân hình khẽ động, hóa thành một đạo kiếm quang cấp tốc phi hành đến Vân Vụ Linh Tuyền.
- Chu sư huynh, đợi ta đi cùng.
Mấy tên Cổ Phạn, Thượng Quan Dật tự nhiên muốn biết kẻ to gan động vào Chu gia đệ tử là người như thế nào, liền ngự kiếm đuổi theo phía sau lưng.
Phó tông chủ phủ đệ.
Đang ngồi trong lầu các uống trà đàm đạo, thưởng thức vẻ đẹp nhân sinh cùng với một ông lão mập mạp lùn tịt, nhìn bộ dạng rất chi lười biến, chính là Hồng quản sự thì cả hai cũng bị một người khác quấy rối.
- Bẩm phó tông chủ, phía bên Vân Vụ Linh Tuyền có biến.
Đang đàm đạo, Nguyên Tử chân nhân chân mày đen nhướng lên, ly trà trên tay đặt xuống, thanh âm thành nhạt hỏi:
- Vân Vụ Linh Tuyền? Có việc gì, mau nói đi.
- Bẩm phó tông chủ, tin tức đệ tử bên đó truyền về, quản sự Vân Vụ Linh Tuyền, Chu gia đệ tử Chu Đào bị người ta chặt xuống một tay, trọng thương khá nặng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.