Đại Lão Huyền Học Livestream Dọn Gạch
Chương 8: Lời Nói Của Tiểu Lê Trở Thành Sự Thật
Y Dao
18/10/2024
Bỗng nhiên màn hình di động lóe lên.
Đen lại.
Lê Kiến Mộc: “…”
“Tiểu Lê, làm sao vậy?” Triệu Cương nhìn vẻ mặt cạn lời của cô thì vui vẻ.
Lê Kiến Mộc giơ di động, phát sầu:
“Fans trong phòng phát sóng trực tiếp hoài nghi em là vị thành niên, nói muốn đi tố cáo công trường thuê lao động trẻ em, em muốn giải thích nhưng mà di động hết pin.”
Triệu Cương cười ha ha, điểm chú ý hơi bị lệch:
“Không phải là ngày hôm qua còn nói phòng phát sóng trực tiếp không có ai sao, sao hôm nay lại có fans, em phát sóng trực tiếp gì thế?”
Lê Kiến Mộc chần chừ: “Phát sóng trực tiếp bốc gạch và xi măng một lát?”
Triệu Cương cười gật đầu: “Đúng là không tệ, thật sự là chuyện bạn trên mạng Hoa Quốc có thể làm ra được.”
Lê Kiến Mộc không hiểu.
Chẳng lẽ bốc gạch hấp dẫn người khác hơn huyền học?
Triệu Cương cũng không biết nên giải thích với cô thế nào, người dân ở các quốc gia có cơ sở hạ tầng lớn rất thích xem những thứ này, hàng triệu người có thể xem chương trình phát sóng trực tiếp như vậy.
“Vậy bọn họ tố cáo…”
“Không sao, đều nói chơi mà thôi, hơn nữa em đã tròn 18 tuổi, sợ gì chứ.” Triệu Cương không để trong lòng.
Lê Kiến Mộc gật đầu.
“Nhưng mà mấy ngày này em không thể đi làm nữa, tuần sau khai giảng rồi đúng không, buổi tối anh đi nói một tiếng với đốc công, bảo anh ấy thanh toán tiền công cho em trước, hai ngày này em chuẩn bị đến trường báo danh đi.”
Lê Kiến Mộc tính một lát, tuần sau trường đại học Bắc Thành khai giảng, hiện giờ chỉ còn bốn ngày, còn cần báo danh trước hai ngày, đúng là nên chuẩn bị trước.
Cô gật đầu, nói được.
Hai người nói chuyện một lát, đang định tiếp tục đi bốc gạch, bỗng nhiên truyền đến tiếng khóc rất to.
Mấy người nhìn về phía đó, chỉ thấy một người phụ nữ trung niên mũm mĩm đỏ mắt chạy tới.
“Ông nhà, xảy ra chuyện rồi, ở quê xảy ra chuyện!”
Sau khi nói xong, lại chạy tới chỗ một công nhân đang làm việc.
Mọi người ở công trường này đều quen biết, vội vàng đi qua hỏi.
Triệu Cương cũng chạy tới.
Chỉ có Lê Kiến Mộc trong mắt là hiểu rõ.
Người phụ nữ trung niên kia là thím Chu.
Thím Chu và chồng làm việc ở công trường, chỗ ở cách nhà Lê Kiến Mộc rất gần, thường ngày cũng đối xử hòa thuận với cô.
Hôm qua bà ấy cho Lê Kiến Mộc một miếng bánh quy.
Lê Kiến Mộc thấy cung cha mẹ của bà ấy tối tăm, nên nhắc nhở một câu, bảo bà ấy nhanh về nhà, nói không chừng còn có thể gặp mặt mẹ mình lần cuối.
Lúc ấy thím Chu sợ muốn chết, kết quả gọi điện về nhà người trong nhà nói không có vấn đề gì.
Khiến thím Chu vô cùng tức giận, sáng sớm gặp Lê Kiến Mộc còn trừng cô.
Lúc này, có lẽ là nhận được báo tang từ người trong nhà.
Bên này, đôi mắt thím Chu đẫm lệ báo tin mẹ qua đời với chồng.
Chồng thím Chu kinh hãi, vội vàng xin đốc công nghỉ muốn về nhà.
Đương nhiên là đốc công đồng ý.
Mọi người nhìn theo hai người đang nhanh chóng rời đi.
“Haizz, nghe nói lão Chu không cha không mẹ, khi còn nhỏ là mẹ vợ anh ấy nuôi lớn, lúc này mẹ vợ không còn, hai vợ chồng sẽ đau lòng lắm đây.”
“Còn không phải sao, hai ngày trước anh ấy còn nói với tôi, mấy năm nay lại tích cóp thêm chút tiền, đưa mẹ vợ tới thành phố lớn ở mấy ngày mở rộng tầm mắt, kết quả…”
“Đúng rồi, sao tôi nhớ rõ hôm qua có người nói mẹ vợ anh ấy không còn nhỉ?”
Mọi người sửng sốt, nghĩ tới chuyện ngày hôm qua, đều sôi nổi nhìn về phía Lê Kiến Mộc.
Đen lại.
Lê Kiến Mộc: “…”
“Tiểu Lê, làm sao vậy?” Triệu Cương nhìn vẻ mặt cạn lời của cô thì vui vẻ.
Lê Kiến Mộc giơ di động, phát sầu:
“Fans trong phòng phát sóng trực tiếp hoài nghi em là vị thành niên, nói muốn đi tố cáo công trường thuê lao động trẻ em, em muốn giải thích nhưng mà di động hết pin.”
Triệu Cương cười ha ha, điểm chú ý hơi bị lệch:
“Không phải là ngày hôm qua còn nói phòng phát sóng trực tiếp không có ai sao, sao hôm nay lại có fans, em phát sóng trực tiếp gì thế?”
Lê Kiến Mộc chần chừ: “Phát sóng trực tiếp bốc gạch và xi măng một lát?”
Triệu Cương cười gật đầu: “Đúng là không tệ, thật sự là chuyện bạn trên mạng Hoa Quốc có thể làm ra được.”
Lê Kiến Mộc không hiểu.
Chẳng lẽ bốc gạch hấp dẫn người khác hơn huyền học?
Triệu Cương cũng không biết nên giải thích với cô thế nào, người dân ở các quốc gia có cơ sở hạ tầng lớn rất thích xem những thứ này, hàng triệu người có thể xem chương trình phát sóng trực tiếp như vậy.
“Vậy bọn họ tố cáo…”
“Không sao, đều nói chơi mà thôi, hơn nữa em đã tròn 18 tuổi, sợ gì chứ.” Triệu Cương không để trong lòng.
Lê Kiến Mộc gật đầu.
“Nhưng mà mấy ngày này em không thể đi làm nữa, tuần sau khai giảng rồi đúng không, buổi tối anh đi nói một tiếng với đốc công, bảo anh ấy thanh toán tiền công cho em trước, hai ngày này em chuẩn bị đến trường báo danh đi.”
Lê Kiến Mộc tính một lát, tuần sau trường đại học Bắc Thành khai giảng, hiện giờ chỉ còn bốn ngày, còn cần báo danh trước hai ngày, đúng là nên chuẩn bị trước.
Cô gật đầu, nói được.
Hai người nói chuyện một lát, đang định tiếp tục đi bốc gạch, bỗng nhiên truyền đến tiếng khóc rất to.
Mấy người nhìn về phía đó, chỉ thấy một người phụ nữ trung niên mũm mĩm đỏ mắt chạy tới.
“Ông nhà, xảy ra chuyện rồi, ở quê xảy ra chuyện!”
Sau khi nói xong, lại chạy tới chỗ một công nhân đang làm việc.
Mọi người ở công trường này đều quen biết, vội vàng đi qua hỏi.
Triệu Cương cũng chạy tới.
Chỉ có Lê Kiến Mộc trong mắt là hiểu rõ.
Người phụ nữ trung niên kia là thím Chu.
Thím Chu và chồng làm việc ở công trường, chỗ ở cách nhà Lê Kiến Mộc rất gần, thường ngày cũng đối xử hòa thuận với cô.
Hôm qua bà ấy cho Lê Kiến Mộc một miếng bánh quy.
Lê Kiến Mộc thấy cung cha mẹ của bà ấy tối tăm, nên nhắc nhở một câu, bảo bà ấy nhanh về nhà, nói không chừng còn có thể gặp mặt mẹ mình lần cuối.
Lúc ấy thím Chu sợ muốn chết, kết quả gọi điện về nhà người trong nhà nói không có vấn đề gì.
Khiến thím Chu vô cùng tức giận, sáng sớm gặp Lê Kiến Mộc còn trừng cô.
Lúc này, có lẽ là nhận được báo tang từ người trong nhà.
Bên này, đôi mắt thím Chu đẫm lệ báo tin mẹ qua đời với chồng.
Chồng thím Chu kinh hãi, vội vàng xin đốc công nghỉ muốn về nhà.
Đương nhiên là đốc công đồng ý.
Mọi người nhìn theo hai người đang nhanh chóng rời đi.
“Haizz, nghe nói lão Chu không cha không mẹ, khi còn nhỏ là mẹ vợ anh ấy nuôi lớn, lúc này mẹ vợ không còn, hai vợ chồng sẽ đau lòng lắm đây.”
“Còn không phải sao, hai ngày trước anh ấy còn nói với tôi, mấy năm nay lại tích cóp thêm chút tiền, đưa mẹ vợ tới thành phố lớn ở mấy ngày mở rộng tầm mắt, kết quả…”
“Đúng rồi, sao tôi nhớ rõ hôm qua có người nói mẹ vợ anh ấy không còn nhỉ?”
Mọi người sửng sốt, nghĩ tới chuyện ngày hôm qua, đều sôi nổi nhìn về phía Lê Kiến Mộc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.