Đại Lão Huyền Học Livestream Dọn Gạch
Chương 9: Khác Lạ
Y Dao
18/10/2024
Triệu Cương nuốt nước bọt, ánh mắt phức tạp: “Tiểu Lê?”
Lê Kiến Mộc im lặng một lát, thản nhiên nói: “Làm việc đi.”
Mọi người liếc nhau, vội thu hồi ý lạnh bỗng nhiên sinh ra trong lòng, cười nói:
“Đúng thế đúng thế, làm việc làm việc đi, có khả năng chỉ là trùng hợp.”
Tuy là nói như vậy, nhưng trong đầu vẫn nghĩ tới chuyện này.
Khi làm việc, những người này đều không quên trong tối ngoài sáng đánh giá Lê Kiến Mộc.
Thật sự chỉ là trùng hợp sao?
Buổi chiều khi mọi người tan làm, đã là 6 giờ rưỡi.
Đang như tổ ong tính toán đến chỗ chị dâu Trương ăn cơm, nghe lão Vương là đốc công thở ngắn than dài đi tới.
“Hôm nay mọi người ra ngoài ăn đi.”
Mọi người hai mặt nhìn nhau: “Sao thế, đang yên đang lành đi ra ngoài làm gì, đồ ăn bên ngoài vừa đắt vừa ăn không đủ no.”
“Đúng thế.”
Lão Vương lặng lẽ liếc mắt nhìn Lê Kiến Mộc một cái, lại nhanh chóng rời đi, nói:
“Chị dâu Trương bị thương ở tay được đưa tới bệnh viện, rất nghiêm trọng, bây giờ nấu cơm cũng không kịp nữa, mọi người vẫn nên đi ra ngoài ăn đi. Khi về tôi sẽ thanh toán cho mọi người, trong khoảng 20 tệ.”
Hiện giờ chi trả hay không đều không phải trọng điểm chú ý của mọi người.
Trọng điểm là, lời nói của Tiểu Lê lại trở thành sự thật!
Lúc này, không người nào còn nói là trùng hợp nữa!
“Được rồi, đều nhìn chằm chằm cô gái nhỏ người ta làm gì, còn không nhanh đi ăn cơm đi.”
Lão Vương vừa mới nói xong, đám người vốn còn ngo ngoe rục rịch vội vàng tản đi.
Lê Kiến Mộc đang định đi theo Triệu Cương rời đi, bỗng nhiên bị lão Vương gọi lại.
Cô quay đầu lại, thấy lão Vương vẫy tay.
“Tiểu Lê tới cũng một thời gian rồi đúng không.”
Lê Kiến Mộc gật đầu.
Lão Vương cười nói:
“Hình như công trường chúng ta ít người tầm tuổi cháu, trong khoảng thời gian này chú cũng bận, vẫn luôn không rảnh đón gió cho cháu. Hôm nay chú Vương làm ông chủ, cùng nhau ăn bữa cơm nhé?”
Triệu Cương vẫn luôn không đi, nghe thấy thế vội tiếp lời:
“Ai ui anh Vương, Tiểu Lê còn là đứa bé, đâu gánh nổi để anh mời. Em mời, em và Tiểu Lê mời anh.”
Lão Vương chậc chậc một tiếng, trừng Triệu Cương một cái: “Tôi đang nói chuyện với Tiểu Lê, cậu xen miệng làm gì, bây giờ cậu có năng lực quá nhỉ!”
Triệu Cương lập tức im lặng.
Ánh mắt Lê Kiến Mộc nhìn chằm chằm lão Vương.
Thực ra lão Vương mới 35 tuổi, chẳng qua không cao lắm, hàng năm còn làm việc ở công trường, làn da thô ráp, tóc thưa thớt, có vẻ giống như bốn mươi tuổi.
Đôi mắt của anh ta sáng mà không hồn, tuy xương gò má cao nhưng hai má có thịt, nhìn tướng mạo là người có nhãn lực và hơi thông minh.
Nhưng mà không gọi là gian xảo, trái lại anh ta đối xử với cấp dưới không tệ.
Có thể đi ra từ thâm sơn cùng cốc, còn giúp trai tráng lao động ở quê nhà tìm được việc, bản thân cũng không xấu lắm.
Lê Kiến Mộc đoán được, anh ta là có chuyện gì đó cần cô giúp đỡ.
Cô gật đầu: “Nghe chú Vương.”
Lão Vương cười ha ha, vỗ lên người Triệu Cương một cái: “Nhìn xem người ta dứt khoát chưa kìa, lại nhìn cậu xem, chẳng trách người ta là sinh viên, cậu chỉ bốc gạch ở công trường.”
“Thì sao, sinh viên cũng phải gọi em một tiếng anh, đúng không Tiểu Lê?” Triệu Cương như vinh dự đứng thẳng lưng.
Lê Kiến Mộc cười nói: “Đúng vậy, anh Triệu.”
Lê Kiến Mộc im lặng một lát, thản nhiên nói: “Làm việc đi.”
Mọi người liếc nhau, vội thu hồi ý lạnh bỗng nhiên sinh ra trong lòng, cười nói:
“Đúng thế đúng thế, làm việc làm việc đi, có khả năng chỉ là trùng hợp.”
Tuy là nói như vậy, nhưng trong đầu vẫn nghĩ tới chuyện này.
Khi làm việc, những người này đều không quên trong tối ngoài sáng đánh giá Lê Kiến Mộc.
Thật sự chỉ là trùng hợp sao?
Buổi chiều khi mọi người tan làm, đã là 6 giờ rưỡi.
Đang như tổ ong tính toán đến chỗ chị dâu Trương ăn cơm, nghe lão Vương là đốc công thở ngắn than dài đi tới.
“Hôm nay mọi người ra ngoài ăn đi.”
Mọi người hai mặt nhìn nhau: “Sao thế, đang yên đang lành đi ra ngoài làm gì, đồ ăn bên ngoài vừa đắt vừa ăn không đủ no.”
“Đúng thế.”
Lão Vương lặng lẽ liếc mắt nhìn Lê Kiến Mộc một cái, lại nhanh chóng rời đi, nói:
“Chị dâu Trương bị thương ở tay được đưa tới bệnh viện, rất nghiêm trọng, bây giờ nấu cơm cũng không kịp nữa, mọi người vẫn nên đi ra ngoài ăn đi. Khi về tôi sẽ thanh toán cho mọi người, trong khoảng 20 tệ.”
Hiện giờ chi trả hay không đều không phải trọng điểm chú ý của mọi người.
Trọng điểm là, lời nói của Tiểu Lê lại trở thành sự thật!
Lúc này, không người nào còn nói là trùng hợp nữa!
“Được rồi, đều nhìn chằm chằm cô gái nhỏ người ta làm gì, còn không nhanh đi ăn cơm đi.”
Lão Vương vừa mới nói xong, đám người vốn còn ngo ngoe rục rịch vội vàng tản đi.
Lê Kiến Mộc đang định đi theo Triệu Cương rời đi, bỗng nhiên bị lão Vương gọi lại.
Cô quay đầu lại, thấy lão Vương vẫy tay.
“Tiểu Lê tới cũng một thời gian rồi đúng không.”
Lê Kiến Mộc gật đầu.
Lão Vương cười nói:
“Hình như công trường chúng ta ít người tầm tuổi cháu, trong khoảng thời gian này chú cũng bận, vẫn luôn không rảnh đón gió cho cháu. Hôm nay chú Vương làm ông chủ, cùng nhau ăn bữa cơm nhé?”
Triệu Cương vẫn luôn không đi, nghe thấy thế vội tiếp lời:
“Ai ui anh Vương, Tiểu Lê còn là đứa bé, đâu gánh nổi để anh mời. Em mời, em và Tiểu Lê mời anh.”
Lão Vương chậc chậc một tiếng, trừng Triệu Cương một cái: “Tôi đang nói chuyện với Tiểu Lê, cậu xen miệng làm gì, bây giờ cậu có năng lực quá nhỉ!”
Triệu Cương lập tức im lặng.
Ánh mắt Lê Kiến Mộc nhìn chằm chằm lão Vương.
Thực ra lão Vương mới 35 tuổi, chẳng qua không cao lắm, hàng năm còn làm việc ở công trường, làn da thô ráp, tóc thưa thớt, có vẻ giống như bốn mươi tuổi.
Đôi mắt của anh ta sáng mà không hồn, tuy xương gò má cao nhưng hai má có thịt, nhìn tướng mạo là người có nhãn lực và hơi thông minh.
Nhưng mà không gọi là gian xảo, trái lại anh ta đối xử với cấp dưới không tệ.
Có thể đi ra từ thâm sơn cùng cốc, còn giúp trai tráng lao động ở quê nhà tìm được việc, bản thân cũng không xấu lắm.
Lê Kiến Mộc đoán được, anh ta là có chuyện gì đó cần cô giúp đỡ.
Cô gật đầu: “Nghe chú Vương.”
Lão Vương cười ha ha, vỗ lên người Triệu Cương một cái: “Nhìn xem người ta dứt khoát chưa kìa, lại nhìn cậu xem, chẳng trách người ta là sinh viên, cậu chỉ bốc gạch ở công trường.”
“Thì sao, sinh viên cũng phải gọi em một tiếng anh, đúng không Tiểu Lê?” Triệu Cương như vinh dự đứng thẳng lưng.
Lê Kiến Mộc cười nói: “Đúng vậy, anh Triệu.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.