Đại Lão Huyền Học Mãn Cấp Hành Nghề Trả Nợ
Chương 37: Lão Tổ Tông Cảnh Cáo Ngươi
Bách Văn Tỷ Tỷ A
18/12/2024
Nói xong, Tương Ly trực tiếp cắt đứt điện thoại, ném trả lại cho Hạ Tân.
Hạ Tân ôm lấy di động của chính mình, đôi mắt trừng to như quả đào , "Cái, cái gì 80 vạn? Lão tổ tông, ngài vừa rồi nói cái gì 80 vạn, là, là con nghe lầm sao……"
"Không nghe lầm, chính là 80 vạn." Tương Ly nói xong, lập tức đi tới phía trước, "Chạy nhanh mang tôi đi ăn cơm đi, tôi sắp chết đói rồi."
Hạ Tân luống cuống tay chân cầm túi đựng trang phục đuổi theo, khó có thể tin hỏi: "Lão tổ tông, ngài, ngài vừa rồi nói cái gì mà chết hiện ra? Đây…đây là có ý gì?"
"Có thể mang tôi đi ăn cơm trước hay không?" Tương Ly trợn mắt, thật sự sắp đói bẹp.
Hạ Tân vâng vâng hai tiếng, vội vàng mang theo Tương Ly đi đến khu ăn uống dưới lầu, cùng Tương Ly tìm một cửa hàng Trung Quốc còn tính có thể ăn.
Hắn sợ Tương Ly ăn không quen khẩu vị khác.
Sau khi hai người ngồi xuống, Hạ Tân thật cẩn thận hỏi Tương Ly thích ăn cái gì.
Tương Ly thập phần cụ thể: "Có thể ăn no là được."
Hạ Tân: "……"
Hắn thật sự là không biết khẩu vị Tương Ly, nhìn chằm chằm thực đơn rối rắm nửa ngày, hỏi: "Lão tổ tông có ăn được cay không?"
Tương Ly, "Cay?"
Hạ Tân: "……"
Sẽ không phải là……Khi lão tổ tông bế quan, ớt cay còn chưa có truyền vào trong nước chứ?
Hạ Tân trầm mặc một lát, nghĩ cách hình dung cho Tương Ly hương vị ớt cay.
Tương Ly nghe xong, hứng thú nói: "Hóa ra còn có loại đồ ăn ngon này, vậy cậu gọi cho tôi một chút, tôi thử xem!"
Hạ Tân thở phào nhẹ nhõm, nhưng nghĩ Tương Ly phỏng chừng chưa từng ăn cay.
Hạ Tân liền gọi vài món cay Tứ Xuyên, nhưng dặn dò làm thành khẩu vị hơi cay.
Chủ quán đáp ứng thống khoái, rất nhanh liền đi làm.
Hạ Tân và Tương Ly ngồi ở tại chỗ.
Thấy người phục vụ tránh ra, Hạ Tân không nhịn được hỏi: "Lão tổ tông, ngài vừa rồi vì sao nói với ông chủ Tào như vậy? Chẳng lẽ ông chủ Tào thật sự sắp chết sao?"
Tương Ly gật gật đầu, "Lời nói của ta, tự nhiên sẽ không có giả."
"Sao có thể?" Hạ Tân nói thầm: "Con thấy ông chủ Tào còn rất tinh thần nha, thân thể giống như thực không tồi……"
Tương Ly nói: "Cũng không phải là sống thọ và chết tại nhà, mà là đột tử, mũi hắn có thương tích, chân gãy, liền chứng minh hắn là đột tử, cách chết chỉ sợ cũng sẽ không quá đẹp."
Hạ Tân trừng lớn đôi mắt, "Thảm như vậy?"
Tương Ly đạm nhạt nói: "Làm bậy quá nhiều, không chết tử tế được, không người lo hậu sự, cũng là báo ứng."
"…… Không chết tử tế được có khả năng, nhưng khẳng định sẽ có người lo hậu sự đi?" Hạ Tân cảm giác Tương Ly đã nói sai, nhỏ giọng nói: "Ông chủ Tào có ba đứa con, hai trai một gái, sao có thể không người lo hậu sự được?"
Tương Ly đột nhiên chau mày: "Ba đứa con? Không có khả năng."
"Vì sao không có khả năng?" Hạ Tân không rõ vì sao Tương Ly nói chắc chắn như vậy.
Tương Ly: "Cung con cái của hắn lõm sâu không ánh sáng, khi cậu đỡ hắn, tôi còn liếc mắt thấy được tướng tay của hắn, không có duyên con cái, tướng mạo hắn chính là không người lo hậu sự, tướng đột tử, sao có thể có con được?"
Hạ Tân: "…… Nhưng, nhưng hắn xác xác thật thật có ba con, con trước kia còn đã từng gặp qua."
"Sao có thể được?"
Hạ Tân ôm lấy di động của chính mình, đôi mắt trừng to như quả đào , "Cái, cái gì 80 vạn? Lão tổ tông, ngài vừa rồi nói cái gì 80 vạn, là, là con nghe lầm sao……"
"Không nghe lầm, chính là 80 vạn." Tương Ly nói xong, lập tức đi tới phía trước, "Chạy nhanh mang tôi đi ăn cơm đi, tôi sắp chết đói rồi."
Hạ Tân luống cuống tay chân cầm túi đựng trang phục đuổi theo, khó có thể tin hỏi: "Lão tổ tông, ngài, ngài vừa rồi nói cái gì mà chết hiện ra? Đây…đây là có ý gì?"
"Có thể mang tôi đi ăn cơm trước hay không?" Tương Ly trợn mắt, thật sự sắp đói bẹp.
Hạ Tân vâng vâng hai tiếng, vội vàng mang theo Tương Ly đi đến khu ăn uống dưới lầu, cùng Tương Ly tìm một cửa hàng Trung Quốc còn tính có thể ăn.
Hắn sợ Tương Ly ăn không quen khẩu vị khác.
Sau khi hai người ngồi xuống, Hạ Tân thật cẩn thận hỏi Tương Ly thích ăn cái gì.
Tương Ly thập phần cụ thể: "Có thể ăn no là được."
Hạ Tân: "……"
Hắn thật sự là không biết khẩu vị Tương Ly, nhìn chằm chằm thực đơn rối rắm nửa ngày, hỏi: "Lão tổ tông có ăn được cay không?"
Tương Ly, "Cay?"
Hạ Tân: "……"
Sẽ không phải là……Khi lão tổ tông bế quan, ớt cay còn chưa có truyền vào trong nước chứ?
Hạ Tân trầm mặc một lát, nghĩ cách hình dung cho Tương Ly hương vị ớt cay.
Tương Ly nghe xong, hứng thú nói: "Hóa ra còn có loại đồ ăn ngon này, vậy cậu gọi cho tôi một chút, tôi thử xem!"
Hạ Tân thở phào nhẹ nhõm, nhưng nghĩ Tương Ly phỏng chừng chưa từng ăn cay.
Hạ Tân liền gọi vài món cay Tứ Xuyên, nhưng dặn dò làm thành khẩu vị hơi cay.
Chủ quán đáp ứng thống khoái, rất nhanh liền đi làm.
Hạ Tân và Tương Ly ngồi ở tại chỗ.
Thấy người phục vụ tránh ra, Hạ Tân không nhịn được hỏi: "Lão tổ tông, ngài vừa rồi vì sao nói với ông chủ Tào như vậy? Chẳng lẽ ông chủ Tào thật sự sắp chết sao?"
Tương Ly gật gật đầu, "Lời nói của ta, tự nhiên sẽ không có giả."
"Sao có thể?" Hạ Tân nói thầm: "Con thấy ông chủ Tào còn rất tinh thần nha, thân thể giống như thực không tồi……"
Tương Ly nói: "Cũng không phải là sống thọ và chết tại nhà, mà là đột tử, mũi hắn có thương tích, chân gãy, liền chứng minh hắn là đột tử, cách chết chỉ sợ cũng sẽ không quá đẹp."
Hạ Tân trừng lớn đôi mắt, "Thảm như vậy?"
Tương Ly đạm nhạt nói: "Làm bậy quá nhiều, không chết tử tế được, không người lo hậu sự, cũng là báo ứng."
"…… Không chết tử tế được có khả năng, nhưng khẳng định sẽ có người lo hậu sự đi?" Hạ Tân cảm giác Tương Ly đã nói sai, nhỏ giọng nói: "Ông chủ Tào có ba đứa con, hai trai một gái, sao có thể không người lo hậu sự được?"
Tương Ly đột nhiên chau mày: "Ba đứa con? Không có khả năng."
"Vì sao không có khả năng?" Hạ Tân không rõ vì sao Tương Ly nói chắc chắn như vậy.
Tương Ly: "Cung con cái của hắn lõm sâu không ánh sáng, khi cậu đỡ hắn, tôi còn liếc mắt thấy được tướng tay của hắn, không có duyên con cái, tướng mạo hắn chính là không người lo hậu sự, tướng đột tử, sao có thể có con được?"
Hạ Tân: "…… Nhưng, nhưng hắn xác xác thật thật có ba con, con trước kia còn đã từng gặp qua."
"Sao có thể được?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.