Đại Lão Huyền Học Mãn Cấp Hành Nghề Trả Nợ
Chương 14: Lão Tổ Tông Nghi Hoặc
Bách Văn Tỷ Tỷ A
02/12/2024
Hạ Tân ôm chặt tiểu quỷ, trước lạ sau quen, hắn hiện tại không còn sợ, ân cần nói: "Lão tổ tông, mời vào, mời vào!"
Hắn một tay mở cửa, chân chó mà làm tư thế mời.
Tương Ly cất bước đi vào, đạo quan vẫn là đạo quan kia, nhưng 800 năm không thấy, thời thế đổi thay, nơi này vẫn có chút không giống nhau.
Tương Ly thấp giọng nói: "Thật đúng là phảng phất đã qua mấy đời……"
Hạ Tân không nghe rõ, buông tiểu quỷ xuống, săn sóc hỏi: "Lão tổ tông, ngài có đói bụng không, có muốn con nấu gì đó cho ngài ăn hay không?"
"Tôi hiện tại còn không đói bụng." Tương Ly vừa mới bế quan ra tới, cũng không cảm thấy đói.
Huống chi, tới tu vi của cô, đã không cần ngũ cốc no bụng.
Hơn nữa, việc cấp bách, cô còn có chuyện quan trọng hơn muốn hỏi Hạ Tân.
Cô bắt lấy cổ áo Hạ Tân hỏi: "Tôi hiện tại liền muốn hỏi cậu một chút, cậu vừa rồi nói, thiếu ông chủ Tào kia 600 vạn lượng, là vàng hay là bạc?"
"Không phải……" Hạ Tân bị kéo cho lảo đảo, dở khóc dở cười nói: "Lão tổ tông, nơi này không cần dùng vàng và bạc…… Cũng không đúng, là không cần vàng và bạc làm tiền hằng ngày, chúng ta hằng ngày đều là dùng nhân dân tệ!"
Tương Ly hồ nghi: "Nhân dân tệ? Đó là thứ gì?"
"Chính là tiền!" Hạ Tân nghe vậy, xem như minh bạch, lão tổ tông thật sự đã tách rời xã hội 800 năm, ngay cả tiền cũng không biết, hắn từ trong túi móc ra một ít tiền, "Tờ màu lam này chính là mười đồng tiền, màu xanh lơ chính là 50, màu đỏ chính là một trăm!"
Tương Ly vẫn không hiểu lắm, "Cậu cứ trực tiếp nói cho tôi, 600 vạn mua được bao nhiêu đi?"
"Đại…… Đại khái có thể mua được một căn nhà không tồi……" Hạ Tân gãi gãi đầu, thật vất vả nghĩ ra một cái so sánh.
Căn nhà?
Tương Ly lại nhớ tới một sự kiện, "Đúng rồi, cậu vừa rồi đã nói qua, nhà và tiền tôi lưu lại đều đã bị sung công, là có ý gì? Sung công là thứ gì? Là bị người trộm đi sao?"
"Không phải……"
Hạ Tân có chút mệt, ý thức được việc phổ cập khoa học cho lão tổ tông là lửa sém lông mày, hắn đầu óc vừa chuyển, nghĩ ra được một biện pháp, lập tức giơ chân chạy về trong phòng, lấy ra một quyển lịch sử bách khoa toàn thư, đưa cho Tương Ly.
"Lão tổ tông, ngài nhìn xem đi, xem xong ngài sẽ minh bạch!"
Tương Ly nhìn những hàng chữ không quá quen thuộc, "Đây đều là chữ gì, sao lại thiếu cánh tay gãy chân vậy?"
Hạ Tân: "……"
Xong rồi, hắn lại đã quên, thời buổi này đều dùng chữ giản thể.
Lão tổ tông hẳn là quen thuộc chữ phồn thể.
Hạ Tân đã sắp tự bế, hít sâu một hơi, gian nan bắt đầu phổ cập khoa học cho Tương Ly, "Lão tổ tông, chúng ta hiện tại dùng chính là chữ giản thể, chính là đơn giản hoá từ văn tự cổ đại……"
Hắn một tay mở cửa, chân chó mà làm tư thế mời.
Tương Ly cất bước đi vào, đạo quan vẫn là đạo quan kia, nhưng 800 năm không thấy, thời thế đổi thay, nơi này vẫn có chút không giống nhau.
Tương Ly thấp giọng nói: "Thật đúng là phảng phất đã qua mấy đời……"
Hạ Tân không nghe rõ, buông tiểu quỷ xuống, săn sóc hỏi: "Lão tổ tông, ngài có đói bụng không, có muốn con nấu gì đó cho ngài ăn hay không?"
"Tôi hiện tại còn không đói bụng." Tương Ly vừa mới bế quan ra tới, cũng không cảm thấy đói.
Huống chi, tới tu vi của cô, đã không cần ngũ cốc no bụng.
Hơn nữa, việc cấp bách, cô còn có chuyện quan trọng hơn muốn hỏi Hạ Tân.
Cô bắt lấy cổ áo Hạ Tân hỏi: "Tôi hiện tại liền muốn hỏi cậu một chút, cậu vừa rồi nói, thiếu ông chủ Tào kia 600 vạn lượng, là vàng hay là bạc?"
"Không phải……" Hạ Tân bị kéo cho lảo đảo, dở khóc dở cười nói: "Lão tổ tông, nơi này không cần dùng vàng và bạc…… Cũng không đúng, là không cần vàng và bạc làm tiền hằng ngày, chúng ta hằng ngày đều là dùng nhân dân tệ!"
Tương Ly hồ nghi: "Nhân dân tệ? Đó là thứ gì?"
"Chính là tiền!" Hạ Tân nghe vậy, xem như minh bạch, lão tổ tông thật sự đã tách rời xã hội 800 năm, ngay cả tiền cũng không biết, hắn từ trong túi móc ra một ít tiền, "Tờ màu lam này chính là mười đồng tiền, màu xanh lơ chính là 50, màu đỏ chính là một trăm!"
Tương Ly vẫn không hiểu lắm, "Cậu cứ trực tiếp nói cho tôi, 600 vạn mua được bao nhiêu đi?"
"Đại…… Đại khái có thể mua được một căn nhà không tồi……" Hạ Tân gãi gãi đầu, thật vất vả nghĩ ra một cái so sánh.
Căn nhà?
Tương Ly lại nhớ tới một sự kiện, "Đúng rồi, cậu vừa rồi đã nói qua, nhà và tiền tôi lưu lại đều đã bị sung công, là có ý gì? Sung công là thứ gì? Là bị người trộm đi sao?"
"Không phải……"
Hạ Tân có chút mệt, ý thức được việc phổ cập khoa học cho lão tổ tông là lửa sém lông mày, hắn đầu óc vừa chuyển, nghĩ ra được một biện pháp, lập tức giơ chân chạy về trong phòng, lấy ra một quyển lịch sử bách khoa toàn thư, đưa cho Tương Ly.
"Lão tổ tông, ngài nhìn xem đi, xem xong ngài sẽ minh bạch!"
Tương Ly nhìn những hàng chữ không quá quen thuộc, "Đây đều là chữ gì, sao lại thiếu cánh tay gãy chân vậy?"
Hạ Tân: "……"
Xong rồi, hắn lại đã quên, thời buổi này đều dùng chữ giản thể.
Lão tổ tông hẳn là quen thuộc chữ phồn thể.
Hạ Tân đã sắp tự bế, hít sâu một hơi, gian nan bắt đầu phổ cập khoa học cho Tương Ly, "Lão tổ tông, chúng ta hiện tại dùng chính là chữ giản thể, chính là đơn giản hoá từ văn tự cổ đại……"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.