Đại Lão Huyền Học Mãn Cấp Hành Nghề Trả Nợ
Chương 15: Lời Nói Của Lão Tổ Tông Ứng Nghiệm
Bách Văn Tỷ Tỷ A
02/12/2024
Ở khi Hạ Tân gian nan phổ cập khoa học cho Tương Ly, Phó Thời Diên và Ôn Tử Thư đang lái xe chạy trên con đường lớn.
Ôn Tử Thư thoáng nhìn cửa sổ xe của chính mình vô pháp dâng lên kia, không nhịn được cắn chặt răng hàm sau, "Đây chính là chiếc xe em mới vận chuyển từ nước ngoài về, vừa rơi xuống đất đã biến thành như vậy……"
Ôn Tử Thư khóc không ra nước mắt.
Chiếc xe này hắn tiêu hết hơn một ngàn vạn, hiện tại trực tiếp biến thành như vậy……
"Đúng rồi!" Ôn Tử Thư nghĩ đến đầu sỏ gây tội, liền không nhịn được nghiến răng ken két, "anh ba, em nhớ rõ, cô gái thúi kia có phải đã từng nói qua, cô ta là người Kiêu Dương Quan hay không? Ông đây muốn cô phải bồi thường xe!"
Phó Thời Diên ngồi ở hàng phía sau, trong tay cầm một phần hợp đồng, nghe vậy mí mắt cũng chưa nâng, nhưng trong lòng lại không nhịn được nhớ tới lời Tương Ly nói.
Cô gái nhỏ kia rốt cuộc là có ý gì?
Cô nói rất thật, không giống như là đang nói dối, chẳng lẽ……
Phó Thời Diên đang nghĩ ngợi tới, dư quang bỗng nhiên thoáng nhìn một góc, hiện lên một tia hồng quang, phảng phất giống ngọn lửa.
Hắn vèo một cái quay đầu, liền thấy bên cạnh có một chiếc xe sánh vai song hành cùng bọn họ, chiếc xe kia nhìn qua rất bình thường, không có gì khác thường.
Nhưng không biết vì sao, Phó Thời Diên vừa rồi rõ ràng thấy được một tia hồng quang.
"Anh ba, em đang nói chuyện với anh, anh có nghe thấy không?" Ôn Tử Thư thấy hắn vẫn luôn không để ý tới chính mình, ủy khuất đến cực điểm, vừa muốn lên án.
Phó Thời Diên bỗng nhiên thấp giọng nói: "Dừng xe."
Ôn Tử Thư sửng sốt: "Cái, cái gì?"
"Dừng, xe." Phó Thời Diên từng câu từng chữ lặp lại.
Ôn Tử Thư không rõ nguyên do, nhưng vẫn theo phản xạ có điều kiện, dẫm phanh.
"Không phải chứ, anh ba, vì sao đột nhiên kêu dừng, có phải có chuyện gì không?"
Phó Thời Diên nhìn chằm chằm chiếc xe vừa đi ngang qua bọn họ, "Tử Thư, em có cảm thấy chiếc xe phía trước kia có hơi chút không thích hợp hay không?"
Ôn Tử Thư nhìn nhìn, mờ mịt nói: "Không thích hợp chỗ nào?"
Phó Thời Diên híp híp mắt, "Anh nhìn thấy đuôi xe, có một đoàn lửa."
"Có sao?" Ôn Tử Thư trừng lớn đôi mắt, nhìn kỹ đuôi chiếc xe kia, "Rõ ràng cái gì cũng không có nha……"
Sắc mặt Phó Thời Diên trầm trầm, chỉ có hắn có thể thấy sao?
Ở trong mắt hắn, đuôi chiếc xe kia xác thật bay ra một tia lửa.
"Anh ba, anh có phải hay không……"
Ôn Tử Thư quay đầu nhìn về phía Phó Thời Diên, hai chữ ‘hoa mắt’ còn chưa nói xong, liền nghe được "Ầm——"
Một tiếng nổ mạnh chợt vang lên.
Ôn Tử Thư bị chấn đến ù tai, hơn nửa ngày mới phản ứng lại đây, cứng đờ mà quay đầu, liền thấy chiếc xe kia nổ mạnh ở địa phương cách đó tầm mười mấy mét……
Ôn Tử Thư bỗng dưng trừng lớn đôi mắt, "Ôi, mẹ kiếp!!!! Anh, anh ba, chiếc xe kia bị nổ!!!!"
Con ngươi Phó Thời Diên u ám nhìn chằm chằm chiếc xe kia, trong đầu bỗng nhiên vang lên câu nói kia của Tương Ly, không cần tới gần bất luận mồi lửa nào——
Chẳng lẽ là ý tứ này?
Ôn Tử Thư thoáng nhìn cửa sổ xe của chính mình vô pháp dâng lên kia, không nhịn được cắn chặt răng hàm sau, "Đây chính là chiếc xe em mới vận chuyển từ nước ngoài về, vừa rơi xuống đất đã biến thành như vậy……"
Ôn Tử Thư khóc không ra nước mắt.
Chiếc xe này hắn tiêu hết hơn một ngàn vạn, hiện tại trực tiếp biến thành như vậy……
"Đúng rồi!" Ôn Tử Thư nghĩ đến đầu sỏ gây tội, liền không nhịn được nghiến răng ken két, "anh ba, em nhớ rõ, cô gái thúi kia có phải đã từng nói qua, cô ta là người Kiêu Dương Quan hay không? Ông đây muốn cô phải bồi thường xe!"
Phó Thời Diên ngồi ở hàng phía sau, trong tay cầm một phần hợp đồng, nghe vậy mí mắt cũng chưa nâng, nhưng trong lòng lại không nhịn được nhớ tới lời Tương Ly nói.
Cô gái nhỏ kia rốt cuộc là có ý gì?
Cô nói rất thật, không giống như là đang nói dối, chẳng lẽ……
Phó Thời Diên đang nghĩ ngợi tới, dư quang bỗng nhiên thoáng nhìn một góc, hiện lên một tia hồng quang, phảng phất giống ngọn lửa.
Hắn vèo một cái quay đầu, liền thấy bên cạnh có một chiếc xe sánh vai song hành cùng bọn họ, chiếc xe kia nhìn qua rất bình thường, không có gì khác thường.
Nhưng không biết vì sao, Phó Thời Diên vừa rồi rõ ràng thấy được một tia hồng quang.
"Anh ba, em đang nói chuyện với anh, anh có nghe thấy không?" Ôn Tử Thư thấy hắn vẫn luôn không để ý tới chính mình, ủy khuất đến cực điểm, vừa muốn lên án.
Phó Thời Diên bỗng nhiên thấp giọng nói: "Dừng xe."
Ôn Tử Thư sửng sốt: "Cái, cái gì?"
"Dừng, xe." Phó Thời Diên từng câu từng chữ lặp lại.
Ôn Tử Thư không rõ nguyên do, nhưng vẫn theo phản xạ có điều kiện, dẫm phanh.
"Không phải chứ, anh ba, vì sao đột nhiên kêu dừng, có phải có chuyện gì không?"
Phó Thời Diên nhìn chằm chằm chiếc xe vừa đi ngang qua bọn họ, "Tử Thư, em có cảm thấy chiếc xe phía trước kia có hơi chút không thích hợp hay không?"
Ôn Tử Thư nhìn nhìn, mờ mịt nói: "Không thích hợp chỗ nào?"
Phó Thời Diên híp híp mắt, "Anh nhìn thấy đuôi xe, có một đoàn lửa."
"Có sao?" Ôn Tử Thư trừng lớn đôi mắt, nhìn kỹ đuôi chiếc xe kia, "Rõ ràng cái gì cũng không có nha……"
Sắc mặt Phó Thời Diên trầm trầm, chỉ có hắn có thể thấy sao?
Ở trong mắt hắn, đuôi chiếc xe kia xác thật bay ra một tia lửa.
"Anh ba, anh có phải hay không……"
Ôn Tử Thư quay đầu nhìn về phía Phó Thời Diên, hai chữ ‘hoa mắt’ còn chưa nói xong, liền nghe được "Ầm——"
Một tiếng nổ mạnh chợt vang lên.
Ôn Tử Thư bị chấn đến ù tai, hơn nửa ngày mới phản ứng lại đây, cứng đờ mà quay đầu, liền thấy chiếc xe kia nổ mạnh ở địa phương cách đó tầm mười mấy mét……
Ôn Tử Thư bỗng dưng trừng lớn đôi mắt, "Ôi, mẹ kiếp!!!! Anh, anh ba, chiếc xe kia bị nổ!!!!"
Con ngươi Phó Thời Diên u ám nhìn chằm chằm chiếc xe kia, trong đầu bỗng nhiên vang lên câu nói kia của Tương Ly, không cần tới gần bất luận mồi lửa nào——
Chẳng lẽ là ý tứ này?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.