Đại Lão Huyền Học Mãn Cấp Hành Nghề Trả Nợ
Chương 23: Lão Tổ Tông Thần Tích
Bách Văn Tỷ Tỷ A
02/12/2024
Tương Ly rất nhanh liền vẽ xong một lá bùa.
Vương Tân Quân vừa thấy, lập tức kích động nói: "Xem xem xem, chú ý xem, chờ chút nữa sẽ có kỳ tích xảy ra!"
Hạ Tân và Từ Dương: "……"
Cũng không biết Vương Tân Quân đang kích động cái gì.
Tương Ly cầm lấy lá bùa, vung lên ở giữa không trung.
Từ Dương và Lưu Vinh Vinh còn chưa có thấy rõ ràng đã xảy ra sự tình gì, lá bùa trong tay Tương Ly bỗng nhiên ầm vang một tiếng, bốc cháy lên.
"Xem! Thần tích, đây là thần tích!!!" Vương Tân Quân kích động mà thổi phồng, Hạ Tân cảm thấy hắn giống như là cái thấp kém kẻ lừa gạt.
Từ Dương và Lưu Vinh Vinh thấy một màn như vậy, đều có chút kinh ngạc.
Tương Ly cũng không có bị cảm xúc của bọn họ ảnh hưởng, lật tay.
Hai vợ chồng Từ Dương và Lưu Vinh Vinh liền thấy một trận sương khói, bay về hướng hai người bọn họ.
Hai vợ chồng còn chưa có phản ứng lại đây, liền cảm thấy đôi mắt nóng lên, thậm chí có chút đau đớn.
Hai người không nhịn được nhắm mắt lại.
Lưu Vinh Vinh che đôi mắt, không nhịn được thấp giọng thét chói tai: "Nóng quá……"
Trong lòng Tương Ly đếm ba số, "Có thể mở mắt ra."
Lưu Vinh Vinh và Từ Dương xoa xoa đôi mắt, theo phản xạ có điều kiện mà mở mắt ra.
Tương Ly nhìn nhìn đôi mắt bọn họ, chỉ tiểu quỷ ngồi đối diện ở trong sân: "Nhìn xem đứa trẻ kia có phải đứa trẻ nhà các người hay không."
Từ Dương và Lưu Vinh Vinh thuận thế nhìn qua.
Giây tiếp theo, đồng tử hai người chấn động.
"Soái Soái! Thật là Soái Soái!"
Lưu Vinh Vinh liếc mắt một cái liền nhận ra đứa trẻ gào khóc kia là con của chính mình, cô vội vàng chạy tới, muốn ôm lấy Soái Soái.
Tương Ly ở thời điểm này dồn dập nói: "Cô tốt nhất đừng ôm nó——"
Lời còn chưa nói xong, Lưu Vinh Vinh cũng đã nhào tới trên người Soái Soái, đồng dạng ôm vào không khí, nặng nề ngã ở trên mặt đất.
Cũng may đó là mặt cỏ hoa viên, không bị thương người.
Lưu Vinh Vinh ngã xuống mặt cỏ, nửa ngày không phản ứng lại đây.
Lúc này, Từ Dương vừa lúc cũng chạy qua, thấy một màn như vậy, lập tức phanh lại sững sờ ở tại chỗ, không biết đã xảy ra chuyện gì, hắn ngạc nhiên quay đầu, nhìn về phía Tương Ly.
Tương Ly giải thích: "Người quỷ khác biệt, hắn hiện tại là quỷ, mấy người không phải tổng nói phim truyền hình gì đó sao, phim truyền hình của mấy người không xuất hiện loại tình huống này sao?"
Từ Dương: "……"
Người…người quỷ khác biệt?
Vương Tân Quân ở bên cạnh phụ họa: "Đúng vậy đúng vậy, tôi trước kia không phải đã nói với hai người sao, thằng bé hiện tại chính là một tiểu quỷ, còn đi đến tiệm net của tôi quấy rối!"
Từ Dương: "……"
Lúc ấy Vương Tân Quân nói cái gì tiểu quỷ tiểu quỷ, nhưng hắn còn tưởng rằng, đó là ghét bỏ con trai của mình quấy rối ở tiệm net, mới kêu như vậy.
Nguyên lai, hóa ra chính là ý trên mặt chữ?
"Con…con tôi……đã chết?" Đôi mắt Từ Dương đăm đăm, khó có thể tin hỏi.
Hạ Tân khó xử, không biết nên mở miệng như thế nào.
Tương Ly lại đĩnh đạc nói: "Đúng vậy, hơn nữa nhìn dáng vẻ của thằng bé, ít nhất đã chết một, hai tháng."
Từ Dương: "Nói…nói cách khác……"
Vương Tân Quân vừa thấy, lập tức kích động nói: "Xem xem xem, chú ý xem, chờ chút nữa sẽ có kỳ tích xảy ra!"
Hạ Tân và Từ Dương: "……"
Cũng không biết Vương Tân Quân đang kích động cái gì.
Tương Ly cầm lấy lá bùa, vung lên ở giữa không trung.
Từ Dương và Lưu Vinh Vinh còn chưa có thấy rõ ràng đã xảy ra sự tình gì, lá bùa trong tay Tương Ly bỗng nhiên ầm vang một tiếng, bốc cháy lên.
"Xem! Thần tích, đây là thần tích!!!" Vương Tân Quân kích động mà thổi phồng, Hạ Tân cảm thấy hắn giống như là cái thấp kém kẻ lừa gạt.
Từ Dương và Lưu Vinh Vinh thấy một màn như vậy, đều có chút kinh ngạc.
Tương Ly cũng không có bị cảm xúc của bọn họ ảnh hưởng, lật tay.
Hai vợ chồng Từ Dương và Lưu Vinh Vinh liền thấy một trận sương khói, bay về hướng hai người bọn họ.
Hai vợ chồng còn chưa có phản ứng lại đây, liền cảm thấy đôi mắt nóng lên, thậm chí có chút đau đớn.
Hai người không nhịn được nhắm mắt lại.
Lưu Vinh Vinh che đôi mắt, không nhịn được thấp giọng thét chói tai: "Nóng quá……"
Trong lòng Tương Ly đếm ba số, "Có thể mở mắt ra."
Lưu Vinh Vinh và Từ Dương xoa xoa đôi mắt, theo phản xạ có điều kiện mà mở mắt ra.
Tương Ly nhìn nhìn đôi mắt bọn họ, chỉ tiểu quỷ ngồi đối diện ở trong sân: "Nhìn xem đứa trẻ kia có phải đứa trẻ nhà các người hay không."
Từ Dương và Lưu Vinh Vinh thuận thế nhìn qua.
Giây tiếp theo, đồng tử hai người chấn động.
"Soái Soái! Thật là Soái Soái!"
Lưu Vinh Vinh liếc mắt một cái liền nhận ra đứa trẻ gào khóc kia là con của chính mình, cô vội vàng chạy tới, muốn ôm lấy Soái Soái.
Tương Ly ở thời điểm này dồn dập nói: "Cô tốt nhất đừng ôm nó——"
Lời còn chưa nói xong, Lưu Vinh Vinh cũng đã nhào tới trên người Soái Soái, đồng dạng ôm vào không khí, nặng nề ngã ở trên mặt đất.
Cũng may đó là mặt cỏ hoa viên, không bị thương người.
Lưu Vinh Vinh ngã xuống mặt cỏ, nửa ngày không phản ứng lại đây.
Lúc này, Từ Dương vừa lúc cũng chạy qua, thấy một màn như vậy, lập tức phanh lại sững sờ ở tại chỗ, không biết đã xảy ra chuyện gì, hắn ngạc nhiên quay đầu, nhìn về phía Tương Ly.
Tương Ly giải thích: "Người quỷ khác biệt, hắn hiện tại là quỷ, mấy người không phải tổng nói phim truyền hình gì đó sao, phim truyền hình của mấy người không xuất hiện loại tình huống này sao?"
Từ Dương: "……"
Người…người quỷ khác biệt?
Vương Tân Quân ở bên cạnh phụ họa: "Đúng vậy đúng vậy, tôi trước kia không phải đã nói với hai người sao, thằng bé hiện tại chính là một tiểu quỷ, còn đi đến tiệm net của tôi quấy rối!"
Từ Dương: "……"
Lúc ấy Vương Tân Quân nói cái gì tiểu quỷ tiểu quỷ, nhưng hắn còn tưởng rằng, đó là ghét bỏ con trai của mình quấy rối ở tiệm net, mới kêu như vậy.
Nguyên lai, hóa ra chính là ý trên mặt chữ?
"Con…con tôi……đã chết?" Đôi mắt Từ Dương đăm đăm, khó có thể tin hỏi.
Hạ Tân khó xử, không biết nên mở miệng như thế nào.
Tương Ly lại đĩnh đạc nói: "Đúng vậy, hơn nữa nhìn dáng vẻ của thằng bé, ít nhất đã chết một, hai tháng."
Từ Dương: "Nói…nói cách khác……"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.