Đại Lão Huyền Học Mãn Cấp Hành Nghề Trả Nợ
Chương 22: Lão Tổ Tông Tìm Người
Bách Văn Tỷ Tỷ A
02/12/2024
"Đại sư!" Vương Tân Quân vừa thấy Tương Ly, lập tức chân chó cười rộ lên, "Đại sư, ngài xem, người ngài muốn tìm, tôi đã giúp ngài tìm tới, chính là bọn họ!"
"Cô chính là vị đại sư kia?" Từ Dương nhìn Tương Ly ăn mặc hiếm lạ, cổ quái, trông lại nhỏ tuổi, càng cảm thấy là kẻ lừa đảo, tức giận nói: "Mấy người liên hợp gạt chúng tôi đi? Cho rằng mặc một thân cổ trang, liền sẽ trở thành đại sư bên trong phim truyền hình sao? Vui đùa cái gì vậy! Tôi thật là điên rồi mới tin tưởng lời các người nói! Quả thực là lãng phí thời gian!"
Vương Tân Quân và Hạ Tân nghe được lời này, da mặt đều giật giật, mạc danh cảm giác Từ Dương đang tìm đường chết.
Tương Ly lại không có thần sắc biến hóa gì, giống như loại lời nói này cô đã nghe qua rất nhiều lần, căn bản không để bụng, "tôi nói chính là sự thật, như lời Vương chủ quán nói, nếu các người muốn nhìn thấy thằng bé, tôi có thể cho các người nhìn thấy."
Từ Dương nhíu nhíu mày, vẫn không tin, vừa định nói mặc kệ bọn họ, muốn mang Lưu Vinh Vinh đi.
Lưu Vinh Vinh lại bắt lấy tay Tương Ly, trong mắt tất cả đều là nước mắt, kích động nói: "Đại…đại sư, tôi tin tưởng cô, cô nói cái gì, tôi đều tin tưởng hết, chỉ cần cô nói cho tôi, thằng bé ở nơi nào, làm tôi được nhìn thấy thằng bé, cô muốn cái gì, tôi đều cho cô, chỉ cần là trong khả năng tôi cho phép, dù cô muốn mệnh của tôi, tôi cũng sẽ không chớp mắt!"
Hạ Tân giật mình, hơi có chút chột dạ, đây là cha mẹ sao?
"Vinh Vinh……" Từ Dương trầm khuôn mặt, vẫn cảm thấy Lưu Vinh Vinh quá không lý trí, muốn ngăn cản.
Lưu Vinh Vinh giống như biết hắn muốn nói cái gì, gần như hỏng mất nói: "Anh…anh để em nhìn một cái, nhìn một cái thôi, chỉ cần liếc mắt một cái……"
Nhìn thấy ánh mắt cầu xin của cô, Từ Dương mím môi, không có nói thêm gì.
Lưu Vinh Vinh ngược lại chờ đợi mà nhìn Tương Ly.
Tương Ly trực tiếp vươn tay tới Hạ Tân.
Hạ Tân sửng sốt, "A?!"
Tương Ly vô ngữ nói: "Lá bùa!"
"Lá bùa……" Hạ Tân giật mình một cái, "À, à!"
Hắn chạy nhanh về chính điện, lấy ra một lá bùa, còn cầm ra chu sa và bút lông mà sư phụ trân quý, tất cung tất kính đưa cho Tương Ly.
Tương Ly tiếp nhận tới, nhìn thoáng qua, đồ nhưng thật ra rất đầy đủ, còn có một phân máu gà dùng làm điểm tương.
Tương Ly khó được tán thưởng liếc mắt nhìn Hạ Tân một cái.
Hạ Tân nháy mắt có chút phiêu, hắc hắc cười rộ lên.
Tương Ly cầm lấy bút lông chấm chu sa, sau đó đặt lá bùa nằm xoài trên lòng bàn tay, bắt đầu vẽ.
Từ Dương nhìn thấy một bộ dáng quỷ lừa gạt này của cô, không kiên nhẫn nhíu nhíu mày, thấy thế nào cũng cảm thấy Tương Ly giống mấy kẻ lừa đảo trên phim truyền hình, hắn muốn đi, chính Lưu Vinh Vinh lại xem đến nghiêm túc, phảng phất đặt hết hy vọng ở trên việc này.
Từ Dương không nghĩ huỷ hoại một tia hy vọng cuối cùng của Lưu Vinh Vinh, trong lòng không kiên nhẫn, lại cũng chỉ có thể nhẫn nại.
Cũng may, thời gian nhẫn nại không dài.
"Cô chính là vị đại sư kia?" Từ Dương nhìn Tương Ly ăn mặc hiếm lạ, cổ quái, trông lại nhỏ tuổi, càng cảm thấy là kẻ lừa đảo, tức giận nói: "Mấy người liên hợp gạt chúng tôi đi? Cho rằng mặc một thân cổ trang, liền sẽ trở thành đại sư bên trong phim truyền hình sao? Vui đùa cái gì vậy! Tôi thật là điên rồi mới tin tưởng lời các người nói! Quả thực là lãng phí thời gian!"
Vương Tân Quân và Hạ Tân nghe được lời này, da mặt đều giật giật, mạc danh cảm giác Từ Dương đang tìm đường chết.
Tương Ly lại không có thần sắc biến hóa gì, giống như loại lời nói này cô đã nghe qua rất nhiều lần, căn bản không để bụng, "tôi nói chính là sự thật, như lời Vương chủ quán nói, nếu các người muốn nhìn thấy thằng bé, tôi có thể cho các người nhìn thấy."
Từ Dương nhíu nhíu mày, vẫn không tin, vừa định nói mặc kệ bọn họ, muốn mang Lưu Vinh Vinh đi.
Lưu Vinh Vinh lại bắt lấy tay Tương Ly, trong mắt tất cả đều là nước mắt, kích động nói: "Đại…đại sư, tôi tin tưởng cô, cô nói cái gì, tôi đều tin tưởng hết, chỉ cần cô nói cho tôi, thằng bé ở nơi nào, làm tôi được nhìn thấy thằng bé, cô muốn cái gì, tôi đều cho cô, chỉ cần là trong khả năng tôi cho phép, dù cô muốn mệnh của tôi, tôi cũng sẽ không chớp mắt!"
Hạ Tân giật mình, hơi có chút chột dạ, đây là cha mẹ sao?
"Vinh Vinh……" Từ Dương trầm khuôn mặt, vẫn cảm thấy Lưu Vinh Vinh quá không lý trí, muốn ngăn cản.
Lưu Vinh Vinh giống như biết hắn muốn nói cái gì, gần như hỏng mất nói: "Anh…anh để em nhìn một cái, nhìn một cái thôi, chỉ cần liếc mắt một cái……"
Nhìn thấy ánh mắt cầu xin của cô, Từ Dương mím môi, không có nói thêm gì.
Lưu Vinh Vinh ngược lại chờ đợi mà nhìn Tương Ly.
Tương Ly trực tiếp vươn tay tới Hạ Tân.
Hạ Tân sửng sốt, "A?!"
Tương Ly vô ngữ nói: "Lá bùa!"
"Lá bùa……" Hạ Tân giật mình một cái, "À, à!"
Hắn chạy nhanh về chính điện, lấy ra một lá bùa, còn cầm ra chu sa và bút lông mà sư phụ trân quý, tất cung tất kính đưa cho Tương Ly.
Tương Ly tiếp nhận tới, nhìn thoáng qua, đồ nhưng thật ra rất đầy đủ, còn có một phân máu gà dùng làm điểm tương.
Tương Ly khó được tán thưởng liếc mắt nhìn Hạ Tân một cái.
Hạ Tân nháy mắt có chút phiêu, hắc hắc cười rộ lên.
Tương Ly cầm lấy bút lông chấm chu sa, sau đó đặt lá bùa nằm xoài trên lòng bàn tay, bắt đầu vẽ.
Từ Dương nhìn thấy một bộ dáng quỷ lừa gạt này của cô, không kiên nhẫn nhíu nhíu mày, thấy thế nào cũng cảm thấy Tương Ly giống mấy kẻ lừa đảo trên phim truyền hình, hắn muốn đi, chính Lưu Vinh Vinh lại xem đến nghiêm túc, phảng phất đặt hết hy vọng ở trên việc này.
Từ Dương không nghĩ huỷ hoại một tia hy vọng cuối cùng của Lưu Vinh Vinh, trong lòng không kiên nhẫn, lại cũng chỉ có thể nhẫn nại.
Cũng may, thời gian nhẫn nại không dài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.