Đại Lão Huyền Học Mãn Cấp Hành Nghề Trả Nợ
Chương 20: Lão Tổ Tông Uy Hiếp Tổ Sư Gia
Bách Văn Tỷ Tỷ A
02/12/2024
Hạ Tân ngơ ngác nhìn Tương Ly, lại nhìn nhìn tượng tổ sư, sao hắn cảm thấy lão tổ tông giống như đang uy hiếp Tổ sư gia……
Tương Ly nói xong, liền cầm lấy ba cây hương đã châm lửa, lần này hương cũng không có gãy.
Tương Ly thuận thuận lợi lợi cắm ba cây hương vào bên trong lư hương.
Hạ Tân: "……"
Uy hiếp thật sự có hiệu quả sao?
Thấy Tương Ly đứng dậy đi lại đây, Hạ Tân chân chó cười, "Lão tổ tông……"
Tương Ly nhìn thấy hắn liền không nhịn được, "Không phải tôi nói, Hạ Tân, thầy trò hai người rốt cuộc là chuyện như thế nào? Tôi trước kia luôn dùng trầm hương, các người sửa thành dùng đàn hương cũng thôi đi, còn dùng đàn hương bị ẩm, Tổ sư gia tự nhiên sẽ không cao hứng, càng sẽ không phù hộ cho hai người, trách không được cậu từ nhỏ đã ở Kiêu Dương Quan, đến bây giờ còn chưa khai linh trí."
Hạ Tân chớp chớp mắt: "A?" Hắn cười gượng gãi gãi đầu, "Nguyên lai, hóa ra còn có loại cách nói này sao……"
"Bỏ đi, cũng trách tôi trước kia nuôi lão đông tây thành kén ăn." Tương Ly nói, quay đầu nhìn thoáng qua tượng tổ sư, "Ông về sau tốt nhất đừng lăn lộn linh tinh, có đồ dùng đã không tồi rồi."
Hạ Tân đi theo xem, không biết sao lại thế này, hắn thế nhưng cảm thấy, tượng tổ sư phảng phất có một tia tức giận.
Rõ ràng là một pho tượng đồng mạ vàng, nhưng không biết vì sao, Hạ Tân cảm giác pho tượng kia giống như thật sự đang tức giận.
Tương Ly giống như cũng cảm giác được, cô nheo nheo mắt, ý vị thâm trường mà ừ một tiếng.
Giây tiếp theo……
Tổ sư giống giống như không có động tĩnh gì.
Hạ Tân cảm giác được Tổ sư gia giống như nhận thua.
Là, là hắn ảo giác đi……
"Cộc cộc cộc——" Hạ Tân đang nghĩ ngợi, một trận tiếng đập cửa cùng với một trận âm thanh quen thuộc vang lên, "Có người ở trong không?"
Hạ Tân bỗng chốc hồi phục lại tinh thần, nhìn về phía Tương Ly, "Hình như là âm thanh chú chủ tiệm nét."
"Chỉ sợ không chỉ có một mình hắn," Tương Ly nhàn nhạt gật đầu một cái, "Cậu đi mở cửa đi."
"Vâng!"
Hạ Tân nhanh chóng chạy tới, mở cửa lớn Kiêu Dương Quan ra.
Liền thấy Vương Tân Quân chủ tiệm net đứng ở bên ngoài.
Nhưng chính như lời Tương Ly nói, ngoài cửa không chỉ có Vương Tân Quân, còn có một đôi vợ chồng trẻ tuổi, đại khái tầm hai ba mươi tuổi, hai người hình dung tiều tụy, nhìn dáng vẻ trạng thái không tốt lắm.
Người vợ thậm chí hai mắt đỏ bừng, như là vừa nãy đã khóc một hồi.
Thần sắc người chồng lại có chút căng chặt, như là đang cảnh giác cái gì.
"Chủ quán……" Hạ Tân liếc mắt nhìn bọn họ một cái, hồi phục lại tinh thần, nhìn về phía Vương Tân Quân, "Sao chú lại tới đây?"
Vương Tân Quân chân chó nói: "Không phải đại sư nói, bảo chú đi hỏi thăm xem phụ cận có nhà nào có trẻ con xảy ra chuyện hoặc là mất đi hay không sao? Chú đã tìm được! Chú liền chạy nhanh mang người lại đây cho đại sư nhìn một cái!"
"Tìm được rồi ư?" Hạ Tân nhìn đôi vợ chồng kia, lập tức trừng lớn đôi mắt, "Vậy mau mời vào, lão tổ tông đang chờ ở bên trong!"
Vương Tân Quân cười hắc hắc, "Chúng ta chạy nhanh vào đi."
Tương Ly nói xong, liền cầm lấy ba cây hương đã châm lửa, lần này hương cũng không có gãy.
Tương Ly thuận thuận lợi lợi cắm ba cây hương vào bên trong lư hương.
Hạ Tân: "……"
Uy hiếp thật sự có hiệu quả sao?
Thấy Tương Ly đứng dậy đi lại đây, Hạ Tân chân chó cười, "Lão tổ tông……"
Tương Ly nhìn thấy hắn liền không nhịn được, "Không phải tôi nói, Hạ Tân, thầy trò hai người rốt cuộc là chuyện như thế nào? Tôi trước kia luôn dùng trầm hương, các người sửa thành dùng đàn hương cũng thôi đi, còn dùng đàn hương bị ẩm, Tổ sư gia tự nhiên sẽ không cao hứng, càng sẽ không phù hộ cho hai người, trách không được cậu từ nhỏ đã ở Kiêu Dương Quan, đến bây giờ còn chưa khai linh trí."
Hạ Tân chớp chớp mắt: "A?" Hắn cười gượng gãi gãi đầu, "Nguyên lai, hóa ra còn có loại cách nói này sao……"
"Bỏ đi, cũng trách tôi trước kia nuôi lão đông tây thành kén ăn." Tương Ly nói, quay đầu nhìn thoáng qua tượng tổ sư, "Ông về sau tốt nhất đừng lăn lộn linh tinh, có đồ dùng đã không tồi rồi."
Hạ Tân đi theo xem, không biết sao lại thế này, hắn thế nhưng cảm thấy, tượng tổ sư phảng phất có một tia tức giận.
Rõ ràng là một pho tượng đồng mạ vàng, nhưng không biết vì sao, Hạ Tân cảm giác pho tượng kia giống như thật sự đang tức giận.
Tương Ly giống như cũng cảm giác được, cô nheo nheo mắt, ý vị thâm trường mà ừ một tiếng.
Giây tiếp theo……
Tổ sư giống giống như không có động tĩnh gì.
Hạ Tân cảm giác được Tổ sư gia giống như nhận thua.
Là, là hắn ảo giác đi……
"Cộc cộc cộc——" Hạ Tân đang nghĩ ngợi, một trận tiếng đập cửa cùng với một trận âm thanh quen thuộc vang lên, "Có người ở trong không?"
Hạ Tân bỗng chốc hồi phục lại tinh thần, nhìn về phía Tương Ly, "Hình như là âm thanh chú chủ tiệm nét."
"Chỉ sợ không chỉ có một mình hắn," Tương Ly nhàn nhạt gật đầu một cái, "Cậu đi mở cửa đi."
"Vâng!"
Hạ Tân nhanh chóng chạy tới, mở cửa lớn Kiêu Dương Quan ra.
Liền thấy Vương Tân Quân chủ tiệm net đứng ở bên ngoài.
Nhưng chính như lời Tương Ly nói, ngoài cửa không chỉ có Vương Tân Quân, còn có một đôi vợ chồng trẻ tuổi, đại khái tầm hai ba mươi tuổi, hai người hình dung tiều tụy, nhìn dáng vẻ trạng thái không tốt lắm.
Người vợ thậm chí hai mắt đỏ bừng, như là vừa nãy đã khóc một hồi.
Thần sắc người chồng lại có chút căng chặt, như là đang cảnh giác cái gì.
"Chủ quán……" Hạ Tân liếc mắt nhìn bọn họ một cái, hồi phục lại tinh thần, nhìn về phía Vương Tân Quân, "Sao chú lại tới đây?"
Vương Tân Quân chân chó nói: "Không phải đại sư nói, bảo chú đi hỏi thăm xem phụ cận có nhà nào có trẻ con xảy ra chuyện hoặc là mất đi hay không sao? Chú đã tìm được! Chú liền chạy nhanh mang người lại đây cho đại sư nhìn một cái!"
"Tìm được rồi ư?" Hạ Tân nhìn đôi vợ chồng kia, lập tức trừng lớn đôi mắt, "Vậy mau mời vào, lão tổ tông đang chờ ở bên trong!"
Vương Tân Quân cười hắc hắc, "Chúng ta chạy nhanh vào đi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.