Đại Lão Huyền Học Mãn Cấp Hành Nghề Trả Nợ
Chương 21: Lão Tổ Tông Tìm Người
Bách Văn Tỷ Tỷ A
02/12/2024
Nghe được bọn họ đối thoại, nam nhân trẻ tuổi thần sắc có chút phức tạp, "Vương chủ quán, các người nói thật sao, sao tôi cứ cảm thấy quá không thể tưởng tượng vậy?"
Vương Tân Quân liên tục nói: "Không phải, Từ Dương, ngươi cảm thấy quá không thể tưởng tượng, đó là ngươi trước kia không nhìn thấy! Tôi trước kia cũng không tin cái này, nhưng chính mắt gặp qua, các người sẽ tin tưởng! Chờ sau khi đi vào, đại sư khẳng định sẽ có biện pháp cho các người tận mắt nhìn thấy! Hơn nữa, chỉ bảo các người vào xem, lại không lừa các người làm gì, cứ thử xem đi."
Từ Dương nghe vậy, nhìn về phía vợ - Lưu Vinh Vinh, "Chúng…chúng ta thật sự đi vào sao?"
Lưu Vinh Vinh cắn chặt răng, "Thử xem đi, chồng, vạn, vạn nhất thật sự làm chúng ta tìm được Soái Soái thì sao."
Từ Dương nghe vợ nói như vậy, nặng nề gật gật đầu, đỡ vợ, đi theo Hạ Tân và Vương Tân Quân vào trong.
Tương Ly đứng ở hành lang chính điện, nhìn bọn họ đi vào.
Tiểu quỷ ở trong viện bên kia, thấy Từ Dương và Lưu Vinh Vinh, lập tức liền dính qua, đáy mắt hắn còn mang theo một tia mờ mịt, giống như không biết bọn họ là ai.
Nhưng nháy mắt, hắn lại cười rộ lên, thập phần cao hứng nhào qua, "Ba mẹ……"
Khi tới gần Từ Dương và Lưu Vinh Vinh, hắn bỗng nhiên lập tức xuyên qua trên người bọn họ, ôm vào không khí.
Tiểu quỷ lập tức gục trên mặt đất, rất nhanh lại ngồi dậy, hắn như là bị ngã ngốc, không biết đã xảy ra chuyện gì, nhìn đôi tay chính mình, lại phảng phất đã biết cái gì, tức khắc oa một tiếng khóc lên.
Nhưng hắn kêu khóc, ngoại trừ Tương Ly, ai cũng không nghe thấy.
"Chồng……" Lưu Vinh Vinh vừa tiến đến, bỗng nhiên cảm giác được có một tia không quá thoải mái, trên người thực lạnh, phảng phất nghênh diện thổi qua một trận âm phong, liền ở vừa rồi, trái tim cô thậm chí co rút đau đớn một chút, làm cô không khỏi nắm chặt cánh tay Từ Dương.
Từ Dương bắt lấy tay cô, thấp giọng nói: "Có phải nơi này quá kỳ quái hay không? Anh vừa tiến vào đã cảm thấy nơi này quái quái, những lời bọn họ nói cũng rất kỳ quái, Vinh Vinh, hay chúng ta cứ trở về đi."
Vương Tân Quân chạy ngược chạy xuôi tìm được đến cửa nhà bọn họ, nghe Vương Tân Quân nói xong, Từ Dương liền cảm thấy thực hoang đường, những lời hắn nói căn bản không phải là thật.
Nhưng đứa trẻ đã mất tích hơn hai tháng, Lưu Vinh Vinh vẫn luôn không có từ trong nỗi đau mất con đi ra, vừa nghe Vương Tân Quân nói, biết nơi Soái Soái rơi xuống, muốn dẫn bọn họ lại đây nhìn xem, Lưu Vinh Vinh liền không chút nghĩ ngợi, một ngụm đáp ứng xuống dưới.
Cho tới bây giờ, trong lòng Từ Dương vẫn cảm thấy thực không thoải mái, cũng không tin tưởng lời Vương Tân Quân nói.
Lưu Vinh Vinh nghe vậy, lại nhanh chóng lắc đầu, mờ mịt vô thố nhìn bốn phía, "Không, chúng ta không thể đi, chồng, em, em có một loại cảm giác, Soái Soái giống như ở chỗ này, thằng bé nhất định ở chỗ này……"
"Không sai, thằng bé đúng là ở nơi này." Từ Dương còn chưa nói gì, liền có một đạo giọng nữ bình tĩnh cắm vào.
Mấy người ngẩng đầu nhìn qua, liền thấy Tương Ly đi tới.
Từ Dương cảnh giác nhìn cô.
Vương Tân Quân liên tục nói: "Không phải, Từ Dương, ngươi cảm thấy quá không thể tưởng tượng, đó là ngươi trước kia không nhìn thấy! Tôi trước kia cũng không tin cái này, nhưng chính mắt gặp qua, các người sẽ tin tưởng! Chờ sau khi đi vào, đại sư khẳng định sẽ có biện pháp cho các người tận mắt nhìn thấy! Hơn nữa, chỉ bảo các người vào xem, lại không lừa các người làm gì, cứ thử xem đi."
Từ Dương nghe vậy, nhìn về phía vợ - Lưu Vinh Vinh, "Chúng…chúng ta thật sự đi vào sao?"
Lưu Vinh Vinh cắn chặt răng, "Thử xem đi, chồng, vạn, vạn nhất thật sự làm chúng ta tìm được Soái Soái thì sao."
Từ Dương nghe vợ nói như vậy, nặng nề gật gật đầu, đỡ vợ, đi theo Hạ Tân và Vương Tân Quân vào trong.
Tương Ly đứng ở hành lang chính điện, nhìn bọn họ đi vào.
Tiểu quỷ ở trong viện bên kia, thấy Từ Dương và Lưu Vinh Vinh, lập tức liền dính qua, đáy mắt hắn còn mang theo một tia mờ mịt, giống như không biết bọn họ là ai.
Nhưng nháy mắt, hắn lại cười rộ lên, thập phần cao hứng nhào qua, "Ba mẹ……"
Khi tới gần Từ Dương và Lưu Vinh Vinh, hắn bỗng nhiên lập tức xuyên qua trên người bọn họ, ôm vào không khí.
Tiểu quỷ lập tức gục trên mặt đất, rất nhanh lại ngồi dậy, hắn như là bị ngã ngốc, không biết đã xảy ra chuyện gì, nhìn đôi tay chính mình, lại phảng phất đã biết cái gì, tức khắc oa một tiếng khóc lên.
Nhưng hắn kêu khóc, ngoại trừ Tương Ly, ai cũng không nghe thấy.
"Chồng……" Lưu Vinh Vinh vừa tiến đến, bỗng nhiên cảm giác được có một tia không quá thoải mái, trên người thực lạnh, phảng phất nghênh diện thổi qua một trận âm phong, liền ở vừa rồi, trái tim cô thậm chí co rút đau đớn một chút, làm cô không khỏi nắm chặt cánh tay Từ Dương.
Từ Dương bắt lấy tay cô, thấp giọng nói: "Có phải nơi này quá kỳ quái hay không? Anh vừa tiến vào đã cảm thấy nơi này quái quái, những lời bọn họ nói cũng rất kỳ quái, Vinh Vinh, hay chúng ta cứ trở về đi."
Vương Tân Quân chạy ngược chạy xuôi tìm được đến cửa nhà bọn họ, nghe Vương Tân Quân nói xong, Từ Dương liền cảm thấy thực hoang đường, những lời hắn nói căn bản không phải là thật.
Nhưng đứa trẻ đã mất tích hơn hai tháng, Lưu Vinh Vinh vẫn luôn không có từ trong nỗi đau mất con đi ra, vừa nghe Vương Tân Quân nói, biết nơi Soái Soái rơi xuống, muốn dẫn bọn họ lại đây nhìn xem, Lưu Vinh Vinh liền không chút nghĩ ngợi, một ngụm đáp ứng xuống dưới.
Cho tới bây giờ, trong lòng Từ Dương vẫn cảm thấy thực không thoải mái, cũng không tin tưởng lời Vương Tân Quân nói.
Lưu Vinh Vinh nghe vậy, lại nhanh chóng lắc đầu, mờ mịt vô thố nhìn bốn phía, "Không, chúng ta không thể đi, chồng, em, em có một loại cảm giác, Soái Soái giống như ở chỗ này, thằng bé nhất định ở chỗ này……"
"Không sai, thằng bé đúng là ở nơi này." Từ Dương còn chưa nói gì, liền có một đạo giọng nữ bình tĩnh cắm vào.
Mấy người ngẩng đầu nhìn qua, liền thấy Tương Ly đi tới.
Từ Dương cảnh giác nhìn cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.