Đại Lão Mãn Cấp Cầm Kịch Bản Ốm Yếu
Chương 10:
Ngã Ái Cật Sơn Trúc
05/12/2024
Có lẽ vì bị sự điên cuồng, bất chấp tất cả để trốn khỏi sự kiểm soát của con gái làm chấn động, cuối cùng Tiết Định Sơn cũng buông tay.
Cuộc đối thoại đã bị lãng quên bao năm nay bỗng ùa về, khiến mặt Tiết Duyệt Tâm tái nhợt trong chớp mắt.
Biết cha mình tuy tính cách cay nghiệt, nhưng năng lực của ông thì không ai có thể phủ nhận. Sau khi rời đi, cô ấy càng cẩn thận từng li từng tí, cố gắng che giấu mọi dấu vết. Thời gian mười năm trôi qua, cứ tưởng rằng cả đời này hai người sẽ không gặp lại nữa. Nhưng ông lại xuất hiện bất ngờ như thế.
Tay chân lạnh toát, Tiết Duyệt Tâm gần như hét lên:
“Ông đừng mơ động vào con tôi!”
Sao tự dưng vợ mình lại nổi giận như vậy?
Thấy chồng mình có vẻ bối rối, chưa kịp giải thích, Tiết Duyệt Tâm nghiến răng:
“Nhanh, mau đuổi ông ta ra ngoài!”
“... Xin lỗi.” Tuy không hiểu chuyện gì, nhưng Lâm Thanh Phong vẫn làm theo lời vợ.
Tuy nhiên, khi tay anh ấy vừa định chạm vào Tiết Định Sơn, ông chỉ hơi nghiêng người, sau đó dùng một chiêu khống chế anh ngay tại chỗ.
“!”
Không muốn bộc lộ quá nhiều, Tiết Định Sơn bước lên phía trước, nói với âm lượng chỉ hai người nghe được:
“Chúng ta nói chuyện riêng đi.”
“Giữa tôi và ông chẳng có gì để nói cả!” Tiết Duyệt Tâm vừa đứng dậy vừa nhìn ông đầy phẫn nộ.
Bên cạnh, Huyền Ngư do dự một lát, sau đó khẽ vẫy tay.
Cơ thể vốn yếu ớt của Tiết Duyệt Tâm bỗng khôi phục lại, theo bản năng, cô ấy giơ tay đẩy ra.
Từ khi nào đứa con gái út không chút thiên phú này lại luyện được sức mạnh bá đạo như thế?
Uy lực đó tựa như trời sập. Nếu không nhờ chiếc la bàn trên tay đỡ lấy, Tiết Định Sơn nghi ngờ mình đã bỏ mạng ngay tại đây. Đang trong cơn kinh ngạc, Tiết Duyệt Tâm thở dài nằm xuống:
“Thanh Phong, anh đưa Khê Đình ra ngoài đi.”
Hoàn toàn không biết cha mình vừa rồi đã chịu đả kích thế nào, trong mắt cô ấy, ông vẫn là một người lạnh lùng, tàn nhẫn và... không thể chống lại.
“Cả hai đứa bé Ánh Nguyệt và Ánh Ngư, cũng đưa đi luôn.” Thấy con gái lớn nhìn chằm chằm mình, cô ấy bổ sung.
Lâm Ánh Nguyệt ra sức phản kháng. Cô ta có linh cảm chuyện này rất quan trọng với mình. Nhưng tiếc rằng Lâm Thanh Phong không hiểu ý.
Về phần Huyền Ngư, cho dù bị ném đến hai cực Nam Bắc, chỉ cần muốn, cô vẫn có thể nghe được cuộc trò chuyện giữa hai người.
Phòng bệnh nhanh chóng yên tĩnh lại. Tiết Định Sơn lặng lẽ nuốt ngụm máu đang dâng lên cổ họng, cố giữ vững hình tượng cao nhân ngạo nghễ của mình:
“Cung tài lộc của chồng con đã bị tổn hại. Công ty của cậu ta chắc không trụ được bao lâu nữa đâu.”
Tiết Duyệt Tâm khó tin:
“Ông dùng chuyện này để uy hiếp tôi sao?”
... Không, ông chỉ định hỏi có cần giúp không.
Không nói ra được mấy lời quá tình cảm, Tiết Định Sơn im lặng siết chặt miệng.
Cắn môi thật chặt, Tiết Duyệt Tâm kiên quyết:
“Cho dù ông nói thế, tôi và Thanh Phong cũng sẽ không đồng ý. Chúng tôi sẽ không bao giờ vì lợi ích mà hy sinh con mình.”
Cuộc đối thoại đã bị lãng quên bao năm nay bỗng ùa về, khiến mặt Tiết Duyệt Tâm tái nhợt trong chớp mắt.
Biết cha mình tuy tính cách cay nghiệt, nhưng năng lực của ông thì không ai có thể phủ nhận. Sau khi rời đi, cô ấy càng cẩn thận từng li từng tí, cố gắng che giấu mọi dấu vết. Thời gian mười năm trôi qua, cứ tưởng rằng cả đời này hai người sẽ không gặp lại nữa. Nhưng ông lại xuất hiện bất ngờ như thế.
Tay chân lạnh toát, Tiết Duyệt Tâm gần như hét lên:
“Ông đừng mơ động vào con tôi!”
Sao tự dưng vợ mình lại nổi giận như vậy?
Thấy chồng mình có vẻ bối rối, chưa kịp giải thích, Tiết Duyệt Tâm nghiến răng:
“Nhanh, mau đuổi ông ta ra ngoài!”
“... Xin lỗi.” Tuy không hiểu chuyện gì, nhưng Lâm Thanh Phong vẫn làm theo lời vợ.
Tuy nhiên, khi tay anh ấy vừa định chạm vào Tiết Định Sơn, ông chỉ hơi nghiêng người, sau đó dùng một chiêu khống chế anh ngay tại chỗ.
“!”
Không muốn bộc lộ quá nhiều, Tiết Định Sơn bước lên phía trước, nói với âm lượng chỉ hai người nghe được:
“Chúng ta nói chuyện riêng đi.”
“Giữa tôi và ông chẳng có gì để nói cả!” Tiết Duyệt Tâm vừa đứng dậy vừa nhìn ông đầy phẫn nộ.
Bên cạnh, Huyền Ngư do dự một lát, sau đó khẽ vẫy tay.
Cơ thể vốn yếu ớt của Tiết Duyệt Tâm bỗng khôi phục lại, theo bản năng, cô ấy giơ tay đẩy ra.
Từ khi nào đứa con gái út không chút thiên phú này lại luyện được sức mạnh bá đạo như thế?
Uy lực đó tựa như trời sập. Nếu không nhờ chiếc la bàn trên tay đỡ lấy, Tiết Định Sơn nghi ngờ mình đã bỏ mạng ngay tại đây. Đang trong cơn kinh ngạc, Tiết Duyệt Tâm thở dài nằm xuống:
“Thanh Phong, anh đưa Khê Đình ra ngoài đi.”
Hoàn toàn không biết cha mình vừa rồi đã chịu đả kích thế nào, trong mắt cô ấy, ông vẫn là một người lạnh lùng, tàn nhẫn và... không thể chống lại.
“Cả hai đứa bé Ánh Nguyệt và Ánh Ngư, cũng đưa đi luôn.” Thấy con gái lớn nhìn chằm chằm mình, cô ấy bổ sung.
Lâm Ánh Nguyệt ra sức phản kháng. Cô ta có linh cảm chuyện này rất quan trọng với mình. Nhưng tiếc rằng Lâm Thanh Phong không hiểu ý.
Về phần Huyền Ngư, cho dù bị ném đến hai cực Nam Bắc, chỉ cần muốn, cô vẫn có thể nghe được cuộc trò chuyện giữa hai người.
Phòng bệnh nhanh chóng yên tĩnh lại. Tiết Định Sơn lặng lẽ nuốt ngụm máu đang dâng lên cổ họng, cố giữ vững hình tượng cao nhân ngạo nghễ của mình:
“Cung tài lộc của chồng con đã bị tổn hại. Công ty của cậu ta chắc không trụ được bao lâu nữa đâu.”
Tiết Duyệt Tâm khó tin:
“Ông dùng chuyện này để uy hiếp tôi sao?”
... Không, ông chỉ định hỏi có cần giúp không.
Không nói ra được mấy lời quá tình cảm, Tiết Định Sơn im lặng siết chặt miệng.
Cắn môi thật chặt, Tiết Duyệt Tâm kiên quyết:
“Cho dù ông nói thế, tôi và Thanh Phong cũng sẽ không đồng ý. Chúng tôi sẽ không bao giờ vì lợi ích mà hy sinh con mình.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.