Đại Lão Mãn Cấp Cầm Kịch Bản Ốm Yếu

Chương 9:

Ngã Ái Cật Sơn Trúc

05/12/2024

Thành công còn sống, thân thể thiếu hụt một chút cũng là bình thường.

‘Sau này lớn lên em phải cảm ơn chị đó.’ Quay đầu nhìn bé gái sơ sinh bên cạnh mình, Lâm Ánh Nguyệt nói thầm trong lòng.

Huyền Ngư: “???”

Đang lúc hai vợ chồng son đang thương lượng phải điều dưỡng cho con gái nhỏ như thế nào, Tiết Định Sơn đẩy cửa đi đến. Tùy ý phân tích tướng mạo của hai đứa bé một chút, tiếp theo ông ấy vừa lòng gật gật đầu.

Gương mặt trong sáng thiếu ô trọc, cửa sổ linh hồn thông thấu, nhìn qua còn tính không tồi.

Bệnh nghề nghiệp phát tác, Tiết Định Sơn mặt không một biểu tình thu ngày giờ sinh ra được ghi trên tay hai đứa bé vào đáy mắt, một hồi lâu, ông ấy nhanh chóng bấm đốt ngón tay, ngón tay dừng lại, sắc mặt ông ấy cũng hơi hơi biến hóa.

Đứa bé sinh ra trước vài phút kia còn tốt, nhưng mà đứa nhỏ, sao lại là mệnh số chết yểu?!

Huyền Ngư: “……”

Nhân loại này rốt cuộc có tật xấu gì vậy!

Tại sao một người, hai người đều dùng ánh mắt kỳ quái nhìn cô như vậy.

“Ông sao lại ở đây?” Vừa nhìn thấy ông, biểu cảm của Tiết Duyệt Tâm lập tức thay đổi. Lại thấy ông dùng mấy trò cũ để bói toán cho hai đứa con gái của mình, ký ức thời thơ ấu chợt ùa về. Trên gương mặt cô ấy thấp thoáng một sự ghê tởm và căm hận.

Chính những điều này đã khiến mẹ cô qua đời từ rất sớm, và ba người anh trai cũng lần lượt mất đi.



“Ông đến đây làm gì?” Biết rõ người đàn ông lạnh lùng, vô cảm như ông sẽ không đến đây mà không có lý do, trong lòng Tiết Duyệt Tâm lập tức dấy lên một sự cảnh giác bản năng.

"Thôi vậy, cũng chỉ là một đứa trẻ mà thôi."

Dù hai đứa trẻ là cháu ngoại của ông, nhưng thật ra Tiết Định Sơn không có tình cảm đặc biệt với chúng. Thứ gọi là tình cảm cách thế hệ càng không tồn tại.

Sau khi liên tiếp mất vợ và ba đứa con trai, ông đã sớm trở nên tê liệt cảm xúc.

Hai tay chắp sau lưng, dáng vẻ lo lắng khi bước vào bệnh viện hoàn toàn biến mất. Tiết Định Sơn lạnh lùng lên tiếng, giọng điệu vô cùng thờ ơ:

“Ba đến để đòi con thực hiện lời hứa mười năm trước.”

Mười năm trước, khi ấy Tiết Duyệt Tâm chỉ mới mười tám tuổi, hoàn toàn không biết rằng cha mình vì tính ra cô ấy sẽ gặp một kiếp nạn trong số mệnh mà đã nghiêm khắc quản thúc cô. Tiết Định Sơn vốn luôn làm theo ý mình, tất nhiên cũng không giải thích gì cho con gái.

Những tổn thương thời thơ ấu, cộng thêm một năm trời bị kiểm soát, cảm giác ngột ngạt ập đến gần như đè bẹp Tiết Duyệt Tâm. Trong lúc gần như suy sụp, cô ấy bắt đầu buột miệng nói những lời bất chấp.

“Giờ con là người thừa kế duy nhất của ba. Nếu con thật sự muốn rời đi, ít nhất phải tìm một người kế vị mới.”

“Ông muốn ai, người nào tôi cũng tìm cho ông!”

“Nếu ba nói ba muốn con của con trong tương lai thì sao?”

“Tùy ông, ông muốn thì cứ lấy đi! Có bản lĩnh thì ngay cả mạng của tôi, ông cũng lấy luôn đi!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Đại Lão Mãn Cấp Cầm Kịch Bản Ốm Yếu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook