Đại Lão Mãn Cấp Cầm Kịch Bản Ốm Yếu
Chương 24:
Ngã Ái Cật Sơn Trúc
14/12/2024
"Ông ngoại."
"Gọi nữa."
"ÔNG NGOẠI!"
Nhìn ông lão ôm đứa bé đi vòng quanh khắp thôn, như thể sợ người khác không biết cháu nhà mình đã biết nói, rồi lại nhìn các thôn dân xung quanh chỉ biết im lặng không dám ý kiến, Lưu Thục Phân và Lưu Đại Tráng suýt chút nữa đã cười phá lên.
Cuối cùng, vẫn là Lưu Thục Phân nhanh trí, không ngại phung phí lời khen ngợi.
Nhìn thấy biểu cảm của Tiết Định Sơn dịu đi rõ rệt, các thôn dân khác cũng bắt chước theo. Trong chốc lát, bầu không khí trở nên vô cùng hài hòa.
"Đã biết đi, biết nói, biết chữ rồi, vậy từ ngày mai, theo ông học kiến thức căn bản đi." Về đến nhà, Tiết Định Sơn đã lấy lại vẻ bình tĩnh.
"..." Im lặng trong chốc lát, Tiểu Huyền Ngư giả vờ không hiểu: "Ông ngoại?"
Tiết Định Sơn nhìn cô bé, Tiểu Huyền Ngư vẫn giữ vẻ mặt điềm nhiên.
Cuối cùng, vẫn là người lớn thua cuộc trước. Ông nói, giọng có chút nhượng bộ: "Trễ nhất là đến hai tuổi, không thể kéo dài thêm."
... Ông thật là lo trái đất này yên bình quá lâu, nhất định phải thêm chút kịch tính.
Hai năm hoàn toàn không đủ để cô bé nắm hoàn toàn quyền kiểm soát cơ thể mình. Đến lúc đó, liệu có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn không đây?
Khuôn mặt Tiểu Huyền Ngư thoáng chút ưu tư. Nói thật, cô đã có thể tưởng tượng ra cảnh mình không kiềm chế được, rồi bị vài vị thánh nhân hợp sức bao vây.
Thật phiền phức.
Thôi, để đến hai tuổi rồi tính.
Tiểu Huyền Ngư không phải người lo lắng cho những chuyện chưa xảy ra. Thoắt cái, cô đã gần như quên sạch chuyện này.
Khi tròn một tuổi rưỡi, tay chân cô bé bắt đầu linh hoạt hơn và đã có thể lén lút chạy ra ngoài chơi.
Tiết Định Sơn suy nghĩ mấy ngày cũng không thể hiểu nổi, tại sao giác quan nhạy bén hơn người của mình lại không giữ nổi một đứa bé còn đang hôi sữa.
Mặc kệ ông nghĩ thế nào, Tiểu Huyền Ngư vẫn thấy rất vui vẻ.
Ban đầu, thôn dân vì e ngại Tiết Định Sơn nên không dám để con mình tiếp xúc với Tiểu Huyền Ngư, sợ làm tổn thương cô bé nhỏ nhắn như búp bê sứ này.
Bài học từ trước vẫn còn đó, không thể không cẩn thận.
Nhưng trẻ con là vậy, người lớn càng cấm thì chúng càng muốn làm.
Kết bè kết phái vây xem cô bé xinh đẹp, kết quả lại bị cô bắt tại trận. Chẳng mấy chốc, Tiểu Huyền Ngư đã thân thiết với đám trẻ và còn được chúng bảo vệ chu đáo.
Dù kết quả có hơi... lệch một chút, nhưng quá trình lại cực kỳ vui vẻ.
Tết Nguyên Đán vừa qua, cái lạnh mùa đông vẫn bao trùm khắp nơi.
Con kênh nhỏ đầu thôn đã đóng một lớp băng dày. Nhìn đám trẻ con nô đùa vui vẻ trên mặt băng, rồi lại nhìn thủy quỷ dưới lớp băng kia đang không ngừng quấy động, Tiểu Huyền Ngư do dự một chút, rồi tốt bụng nhắc nhở: "Các cậu cẩn thận chút nhé."
"Gọi nữa."
"ÔNG NGOẠI!"
Nhìn ông lão ôm đứa bé đi vòng quanh khắp thôn, như thể sợ người khác không biết cháu nhà mình đã biết nói, rồi lại nhìn các thôn dân xung quanh chỉ biết im lặng không dám ý kiến, Lưu Thục Phân và Lưu Đại Tráng suýt chút nữa đã cười phá lên.
Cuối cùng, vẫn là Lưu Thục Phân nhanh trí, không ngại phung phí lời khen ngợi.
Nhìn thấy biểu cảm của Tiết Định Sơn dịu đi rõ rệt, các thôn dân khác cũng bắt chước theo. Trong chốc lát, bầu không khí trở nên vô cùng hài hòa.
"Đã biết đi, biết nói, biết chữ rồi, vậy từ ngày mai, theo ông học kiến thức căn bản đi." Về đến nhà, Tiết Định Sơn đã lấy lại vẻ bình tĩnh.
"..." Im lặng trong chốc lát, Tiểu Huyền Ngư giả vờ không hiểu: "Ông ngoại?"
Tiết Định Sơn nhìn cô bé, Tiểu Huyền Ngư vẫn giữ vẻ mặt điềm nhiên.
Cuối cùng, vẫn là người lớn thua cuộc trước. Ông nói, giọng có chút nhượng bộ: "Trễ nhất là đến hai tuổi, không thể kéo dài thêm."
... Ông thật là lo trái đất này yên bình quá lâu, nhất định phải thêm chút kịch tính.
Hai năm hoàn toàn không đủ để cô bé nắm hoàn toàn quyền kiểm soát cơ thể mình. Đến lúc đó, liệu có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn không đây?
Khuôn mặt Tiểu Huyền Ngư thoáng chút ưu tư. Nói thật, cô đã có thể tưởng tượng ra cảnh mình không kiềm chế được, rồi bị vài vị thánh nhân hợp sức bao vây.
Thật phiền phức.
Thôi, để đến hai tuổi rồi tính.
Tiểu Huyền Ngư không phải người lo lắng cho những chuyện chưa xảy ra. Thoắt cái, cô đã gần như quên sạch chuyện này.
Khi tròn một tuổi rưỡi, tay chân cô bé bắt đầu linh hoạt hơn và đã có thể lén lút chạy ra ngoài chơi.
Tiết Định Sơn suy nghĩ mấy ngày cũng không thể hiểu nổi, tại sao giác quan nhạy bén hơn người của mình lại không giữ nổi một đứa bé còn đang hôi sữa.
Mặc kệ ông nghĩ thế nào, Tiểu Huyền Ngư vẫn thấy rất vui vẻ.
Ban đầu, thôn dân vì e ngại Tiết Định Sơn nên không dám để con mình tiếp xúc với Tiểu Huyền Ngư, sợ làm tổn thương cô bé nhỏ nhắn như búp bê sứ này.
Bài học từ trước vẫn còn đó, không thể không cẩn thận.
Nhưng trẻ con là vậy, người lớn càng cấm thì chúng càng muốn làm.
Kết bè kết phái vây xem cô bé xinh đẹp, kết quả lại bị cô bắt tại trận. Chẳng mấy chốc, Tiểu Huyền Ngư đã thân thiết với đám trẻ và còn được chúng bảo vệ chu đáo.
Dù kết quả có hơi... lệch một chút, nhưng quá trình lại cực kỳ vui vẻ.
Tết Nguyên Đán vừa qua, cái lạnh mùa đông vẫn bao trùm khắp nơi.
Con kênh nhỏ đầu thôn đã đóng một lớp băng dày. Nhìn đám trẻ con nô đùa vui vẻ trên mặt băng, rồi lại nhìn thủy quỷ dưới lớp băng kia đang không ngừng quấy động, Tiểu Huyền Ngư do dự một chút, rồi tốt bụng nhắc nhở: "Các cậu cẩn thận chút nhé."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.