Đại Lão Mãn Cấp Cầm Kịch Bản Ốm Yếu

Chương 25:

Ngã Ái Cật Sơn Trúc

14/12/2024

"Yên tâm đi, không sao đâu." Đám trẻ cười nói, chẳng mấy bận tâm.

Cột dây kéo đã chuẩn bị sẵn vào mấy con chó, hài lòng nhìn chiếc xe trượt tuyết tự chế trước mặt, Lưu Dương quay đầu hào hứng nói: “Anh mất bao công sức mới lén dắt chó nhà từ vườn ra đây, mau lên thử đi!"

Tiểu Huyền Ngư không chút do dự leo lên.

"Phải làm thế này, thế kia thì chúng nó mới chịu nghe lời chạy tới..." Lưu Dương, với tư cách người dày dạn kinh nghiệm, tận tình hướng dẫn.

Tiểu Huyền Ngư lắc đầu: "Không cần phiền phức thế đâu."

Cô cúi đầu một chút, ánh mắt hướng về mấy con chó. Vừa nhận thấy ánh mắt ấy, mấy chú chó vàng đang giận dỗi liền rùng mình, ngoan ngoãn hẳn.

Nhìn những chú chó trên mặt hồ băng chạy loạn, chỉ còn thiếu điều cất cánh bay lên, Lưu Dương kinh ngạc đến mức miệng há thành hình chữ “O”.

Cảm giác này tuy không bằng bay trên trời, nhưng cũng có một sự thú vị riêng.

Tiểu Huyền Ngư hơi nheo mắt, để mặc cơn gió mạnh thổi tung mái tóc.

Khi Tiết Định Sơn vội vã tìm đến, cảnh tượng đập vào mắt ông là đứa cháu gái nhỏ bị lạnh đến mức mặt đỏ bừng, suýt chút nữa ông không thở nổi. Ánh mắt ông giận dữ nhìn chằm chằm Lưu Dương.

Tất cả là do thằng nhóc này dạy hư con bé!

Nếu Lưu Dương nghe được suy nghĩ đó, chắc chắn cậu sẽ kêu oan:

Rõ ràng cháu mới là người bị dẫn dắt, làm sao mà dạy hư được ai cơ chứ!



Do dự một lúc, Tiết Định Sơn không muốn làm phiền cháu gái đang vui vẻ. Thay vào đó, những con thủy quỷ ẩn mình dưới hồ băng đã trở thành đối tượng để ông trút giận.

Đợi đến khi Tiểu Huyền Ngư chơi chán, chẳng còn thấy bóng dáng thủy quỷ nào quanh đó nữa.

“Về nhà ngay.” Ông lạnh lùng buông một câu rồi xoay người rời đi. Nhưng chưa đầy một giây sau, vạt áo ông đã bị một bàn tay bé xíu giữ lại.

Cảm giác sức khỏe của con người thật yếu đuối.

Ngáp một cái, Tiểu Huyền Ngư, với đôi mắt ngái ngủ, thỏ thẻ: “Ôm.”

Tiết Định Sơn: “…”

Nhìn ông lão ôm cháu gái, mặt hầm hầm đi về nhà, rồi nhớ lại ánh mắt cảnh cáo của ông, Lưu Dương sợ hãi co rúm vai lại.

Ông cụ ép Tiểu Huyền Ngư uống một bát nước gừng nóng rồi đặt cô bé trở lại phòng, đắp chăn kín mít, sau đó rời đi.

Ngay khi Tiểu Huyền Ngư sắp chìm vào giấc ngủ, chiếc Định Khôn Bàn lâu nay không xuất hiện đột nhiên hiện lên.

Hiện tại, Định Khôn Bàn tự nhận mình tuy chưa chuyên nghiệp hoàn toàn, nhưng chắc chắn đủ trình độ để thi đại học.

‘Thưa đại nhân, tôi đã chuẩn bị sẵn sàng.’

Tiểu Huyền Ngư mơ hồ nhớ lại trước đó từng nhờ nó dạy vài thủ hạ của mình.

Không nhận ra vẻ tự hào tràn ngập trong giọng nói của Định Khôn Bàn, cô khẽ nhắm mắt, tiện tay quơ lấy một món đồ chơi nhỏ, ném ra: ‘Là hắn… Cứ lo liệu đi…’

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Đại Lão Mãn Cấp Cầm Kịch Bản Ốm Yếu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook