Đại Lão Mãn Cấp Cầm Kịch Bản Ốm Yếu
Chương 27:
Ngã Ái Cật Sơn Trúc
14/12/2024
Ngày đầu tiên giảng dạy diễn ra cực kỳ suôn sẻ. Vì cả hai đều không phải người, cũng không cần nghỉ ngơi hay ngủ, hiệu suất học tập cực kỳ cao.
Lần đầu tiên, Định Khôn Bàn được mệnh danh là pháp khí mạnh nhất của huyền môn, hiểu thế nào là cảm giác ghen tị.
Tốc độ học này… thực sự tồn tại sao?
Chỉ trong một đêm, đối phương đã nắm được một phần mười lượng kiến thức mà Định Khôn Bàn phải mất một năm rưỡi mới học được. Nếu cứ tiếp tục với tốc độ này, nhiều nhất hai tuần sau, nó sẽ không còn gì để dạy.
Chẳng lẽ những chủ nhân trước đây luôn tự nhận mình là thiên tài, thực chất chỉ là đang tâng bốc bản thân thôi sao?
Nếu bọn họ mà được gọi là thiên tài, vậy thì đối phương gọi là gì đây?
Sau cú sốc cả về thể chất lẫn tinh thần, sáng hôm sau khi Tiểu Huyền Ngư thức dậy, cô phát hiện chiếc la bàn gần đó ủ rũ hẳn đi.
Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì mà cô không biết?
Nhíu mày, Tiểu Huyền Ngư hỏi đồng hành của mình:
“Ngươi bắt nạt nó à?”
‘Không có.’ Tiểu Kích oan ức:
‘Tôi chẳng làm gì cả, nó tự thành ra thế này. Nếu tôi thật sự động tay, bây giờ nó đã chẳng còn tro cốt.’
Định Khôn Bàn nghẹn lời:
‘Thực ra… tôi cũng không tệ như hai người nghĩ đâu…’
Một người một kích đồng loạt quay đầu nhìn nó.
Nhìn kìa, cái thứ nhỏ bé này tự ái ghê nhỉ!
“... Oa.” Hiểu ngay ánh mắt của họ, Định Khôn Bàn không kìm được mà bật khóc.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, đêm qua không hoàn toàn là vô ích đối với Định Khôn Bàn. Dù sao thì, với một bảo vật cấp hỗn độn, được sinh ra từ khi khai thiên lập địa như Lục Thần Kích, chỉ cần được nó chỉ dẫn vài câu cũng đủ khiến Định Khôn Bàn thu lợi không nhỏ rồi.
Vừa đau khổ vừa cảm thấy vui sướng, để tỏ ra lịch sự, Định Khôn Bàn buột miệng nói:
‘Tiểu Kích đại nhân quả thật rất lợi hại, e rằng không lâu nữa sẽ không cần đến tôi. Nếu sau này ngài có nhu cầu gì liên quan, cứ việc triệu hoán tôi.’
“Được thôi.” Nghe vậy, Tiểu Huyền Ngư hơi ngạc nhiên, sau đó mỉm cười đầy thích thú:
“Thực ra ta vốn định đợi Thần Kích học xong rồi mới để nó dạy lại cho các bảo vật khác, nhưng nếu ngươi đã chủ động nói thế thì ta sẽ không khách sáo nữa.”
Cái la bàn này, năng lực không lớn nhưng thái độ lại rất rốt hợp ý cô.
Nó chỉ đùa thôi mà!!!
Khoan đã, Thần Kích?!
Cái tên này nghe đã thấy đáng sợ rồi, đúng không?!
Không ngờ trong tay cô còn có một bảo vật cấp thần binh như vậy, lại còn nói kiểu như số lượng không chỉ dừng lại ở một. Trong lòng Định Khôn Bàn điên cuồng gào thét, giọng nói bắt đầu cứng ngắc:
“C-cái đó… tôi có thể hỏi…ngài có tổng cộng bao nhiêu vị như thế không?”
Lần đầu tiên, Định Khôn Bàn được mệnh danh là pháp khí mạnh nhất của huyền môn, hiểu thế nào là cảm giác ghen tị.
Tốc độ học này… thực sự tồn tại sao?
Chỉ trong một đêm, đối phương đã nắm được một phần mười lượng kiến thức mà Định Khôn Bàn phải mất một năm rưỡi mới học được. Nếu cứ tiếp tục với tốc độ này, nhiều nhất hai tuần sau, nó sẽ không còn gì để dạy.
Chẳng lẽ những chủ nhân trước đây luôn tự nhận mình là thiên tài, thực chất chỉ là đang tâng bốc bản thân thôi sao?
Nếu bọn họ mà được gọi là thiên tài, vậy thì đối phương gọi là gì đây?
Sau cú sốc cả về thể chất lẫn tinh thần, sáng hôm sau khi Tiểu Huyền Ngư thức dậy, cô phát hiện chiếc la bàn gần đó ủ rũ hẳn đi.
Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì mà cô không biết?
Nhíu mày, Tiểu Huyền Ngư hỏi đồng hành của mình:
“Ngươi bắt nạt nó à?”
‘Không có.’ Tiểu Kích oan ức:
‘Tôi chẳng làm gì cả, nó tự thành ra thế này. Nếu tôi thật sự động tay, bây giờ nó đã chẳng còn tro cốt.’
Định Khôn Bàn nghẹn lời:
‘Thực ra… tôi cũng không tệ như hai người nghĩ đâu…’
Một người một kích đồng loạt quay đầu nhìn nó.
Nhìn kìa, cái thứ nhỏ bé này tự ái ghê nhỉ!
“... Oa.” Hiểu ngay ánh mắt của họ, Định Khôn Bàn không kìm được mà bật khóc.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, đêm qua không hoàn toàn là vô ích đối với Định Khôn Bàn. Dù sao thì, với một bảo vật cấp hỗn độn, được sinh ra từ khi khai thiên lập địa như Lục Thần Kích, chỉ cần được nó chỉ dẫn vài câu cũng đủ khiến Định Khôn Bàn thu lợi không nhỏ rồi.
Vừa đau khổ vừa cảm thấy vui sướng, để tỏ ra lịch sự, Định Khôn Bàn buột miệng nói:
‘Tiểu Kích đại nhân quả thật rất lợi hại, e rằng không lâu nữa sẽ không cần đến tôi. Nếu sau này ngài có nhu cầu gì liên quan, cứ việc triệu hoán tôi.’
“Được thôi.” Nghe vậy, Tiểu Huyền Ngư hơi ngạc nhiên, sau đó mỉm cười đầy thích thú:
“Thực ra ta vốn định đợi Thần Kích học xong rồi mới để nó dạy lại cho các bảo vật khác, nhưng nếu ngươi đã chủ động nói thế thì ta sẽ không khách sáo nữa.”
Cái la bàn này, năng lực không lớn nhưng thái độ lại rất rốt hợp ý cô.
Nó chỉ đùa thôi mà!!!
Khoan đã, Thần Kích?!
Cái tên này nghe đã thấy đáng sợ rồi, đúng không?!
Không ngờ trong tay cô còn có một bảo vật cấp thần binh như vậy, lại còn nói kiểu như số lượng không chỉ dừng lại ở một. Trong lòng Định Khôn Bàn điên cuồng gào thét, giọng nói bắt đầu cứng ngắc:
“C-cái đó… tôi có thể hỏi…ngài có tổng cộng bao nhiêu vị như thế không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.