Đại Lão Mãn Cấp Cầm Kịch Bản Ốm Yếu
Chương 26:
Ngã Ái Cật Sơn Trúc
14/12/2024
Giọng nói mơ hồ dần tan biến, theo bản năng thận trọng, Định Khôn Bàn nhẹ nhàng đón lấy.
Nhưng ngay giây tiếp theo, khi cảm nhận được luồng khí sát phạt từ hỗn độn chí bảo Lục Thần Kích, sự tự tin ban nãy của nó gần như sụp đổ.
Ôi trời đất quỷ thần ơi!
Đây chẳng khác nào chơi bài có heo với hai tứ quý!!!
Lúc đầu, Định Khôn Bàn nghĩ rằng mình đã chuẩn bị đầy đủ. Nhưng giờ đây, nó nhận ra, chuẩn bị của mình vẫn còn quá ít ỏi.
Dù đã nâng cao hình tượng của Tiểu Huyền Ngư lên mức tối đa, tầm hiểu biết vẫn giới hạn trí tưởng tượng của nó. Trước nay, Định Khôn Bàn cứ nghĩ những pháp khí lợi hại nhất chỉ là các pháp bảo trong truyền thuyết.
Nhưng chưa ăn thịt heo chẳng lẽ lại chưa thấy heo chạy?
Pháp khí tiên gia thông thường chắc chắn không như thế này. Thậm chí, bảo vật trước mắt này có lẽ nằm trong hàng cực phẩm của tiên giới!
Nó chưa từng nghĩ đến cấp độ hỗn độn, nhưng cảm giác áp lực đến từ linh hồn của pháp khí này suýt khiến Định Khôn Bàn tan rã.
Một đại nhân vật như thế cần ta dạy dỗ sao???
Đây chẳng khác nào hiệu trưởng trường đại học Top 2 đi hỏi học sinh tiểu học bài toán cơ bản cả. Thật là nhục nhã!
Tiếc thay, lời hứa đã nói ra, muốn rút lại cũng không kịp. Chưa kể, nhìn thái độ tùy ý của Tiểu Huyền Ngư, nếu cô tiện tay đưa Tiết Định Sơn một món bảo vật khác tốt hơn, chiếc Định Khôn Bàn như nó sợ rằng cũng chẳng còn chỗ đứng.
Nhìn lại thân hình nhỏ bé của mình, Định Khôn Bàn không khỏi rơi lệ hối hận.
Trên đời này, không có bữa trưa nào miễn phí, câu nói này quả thật không sai chút nào.
Phải dạy dỗ cho cây kích nhỏ này thật tốt, đồng thời lại phải bảo toàn mạng sống trong tay nó, Định Khôn Bàn sống hơn ba ngàn năm cũng chưa bao giờ cảm thấy mình gần cái chết đến vậy!
Thấy cây kích nhỏ dường như đang quan sát mình, không dám chậm trễ, Định Khôn Bàn run rẩy chào hỏi:
‘C-c-chào… chào ngài…’
‘Chào.’ Kích nhỏ truyền lại thông điệp.
Tiểu Kích đại lão này… lại còn lễ phép thế sao!
Hoàn toàn không biết đối phương từng đâm chết vô số thần ma thượng cổ, Định Khôn Bàn cảm động đến suýt rơi nước mắt khi thấy nó hồi đáp mình.
Đôi khi, sự hiểu lầm thật kỳ diệu.
Đặt chút tâm lý căng thẳng xuống, Định Khôn Bàn nói:
‘Từ nay, tôi sẽ dạy ngài những kiến thức cơ bản và cách giao tiếp với nhân loại, cho đến khi ngài học được. Hãy chuẩn bị tinh thần.’
‘Cảm ơn.’ Thấy chủ nhân bên cạnh đang ngủ say, dường như không có ý định khai chiến với thế giới này, Tiểu Kích cũng trở nên lễ phép đến kỳ lạ, hoàn toàn không còn chút bóng dáng tàn bạo, hung hãn trước đây.
Rất lâu sau, khi Định Khôn Bàn bắt đầu hiểu chút ít về đối phương, suýt nữa nó đã ngất ngay tại chỗ.
Nhưng ngay giây tiếp theo, khi cảm nhận được luồng khí sát phạt từ hỗn độn chí bảo Lục Thần Kích, sự tự tin ban nãy của nó gần như sụp đổ.
Ôi trời đất quỷ thần ơi!
Đây chẳng khác nào chơi bài có heo với hai tứ quý!!!
Lúc đầu, Định Khôn Bàn nghĩ rằng mình đã chuẩn bị đầy đủ. Nhưng giờ đây, nó nhận ra, chuẩn bị của mình vẫn còn quá ít ỏi.
Dù đã nâng cao hình tượng của Tiểu Huyền Ngư lên mức tối đa, tầm hiểu biết vẫn giới hạn trí tưởng tượng của nó. Trước nay, Định Khôn Bàn cứ nghĩ những pháp khí lợi hại nhất chỉ là các pháp bảo trong truyền thuyết.
Nhưng chưa ăn thịt heo chẳng lẽ lại chưa thấy heo chạy?
Pháp khí tiên gia thông thường chắc chắn không như thế này. Thậm chí, bảo vật trước mắt này có lẽ nằm trong hàng cực phẩm của tiên giới!
Nó chưa từng nghĩ đến cấp độ hỗn độn, nhưng cảm giác áp lực đến từ linh hồn của pháp khí này suýt khiến Định Khôn Bàn tan rã.
Một đại nhân vật như thế cần ta dạy dỗ sao???
Đây chẳng khác nào hiệu trưởng trường đại học Top 2 đi hỏi học sinh tiểu học bài toán cơ bản cả. Thật là nhục nhã!
Tiếc thay, lời hứa đã nói ra, muốn rút lại cũng không kịp. Chưa kể, nhìn thái độ tùy ý của Tiểu Huyền Ngư, nếu cô tiện tay đưa Tiết Định Sơn một món bảo vật khác tốt hơn, chiếc Định Khôn Bàn như nó sợ rằng cũng chẳng còn chỗ đứng.
Nhìn lại thân hình nhỏ bé của mình, Định Khôn Bàn không khỏi rơi lệ hối hận.
Trên đời này, không có bữa trưa nào miễn phí, câu nói này quả thật không sai chút nào.
Phải dạy dỗ cho cây kích nhỏ này thật tốt, đồng thời lại phải bảo toàn mạng sống trong tay nó, Định Khôn Bàn sống hơn ba ngàn năm cũng chưa bao giờ cảm thấy mình gần cái chết đến vậy!
Thấy cây kích nhỏ dường như đang quan sát mình, không dám chậm trễ, Định Khôn Bàn run rẩy chào hỏi:
‘C-c-chào… chào ngài…’
‘Chào.’ Kích nhỏ truyền lại thông điệp.
Tiểu Kích đại lão này… lại còn lễ phép thế sao!
Hoàn toàn không biết đối phương từng đâm chết vô số thần ma thượng cổ, Định Khôn Bàn cảm động đến suýt rơi nước mắt khi thấy nó hồi đáp mình.
Đôi khi, sự hiểu lầm thật kỳ diệu.
Đặt chút tâm lý căng thẳng xuống, Định Khôn Bàn nói:
‘Từ nay, tôi sẽ dạy ngài những kiến thức cơ bản và cách giao tiếp với nhân loại, cho đến khi ngài học được. Hãy chuẩn bị tinh thần.’
‘Cảm ơn.’ Thấy chủ nhân bên cạnh đang ngủ say, dường như không có ý định khai chiến với thế giới này, Tiểu Kích cũng trở nên lễ phép đến kỳ lạ, hoàn toàn không còn chút bóng dáng tàn bạo, hung hãn trước đây.
Rất lâu sau, khi Định Khôn Bàn bắt đầu hiểu chút ít về đối phương, suýt nữa nó đã ngất ngay tại chỗ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.