Đại Lão Mãn Cấp Cầm Kịch Bản Ốm Yếu

Chương 30:

Ngã Ái Cật Sơn Trúc

14/12/2024

Chỉ đơn thuần nghe Lưu Thục Phân giải thích, bà bảo rằng đồ cổ là những vật dụng từ vài trăm đến cả nghìn năm trước, vô cùng hiếm có.

Tuy nhiên, trong mắt Huyền Ngư, người đã sống gần cả triệu năm thì những thứ vài trăm hay nghìn năm kia dù có hiếm đến đâu cũng chẳng là gì.

Dẫu đã cố hết sức đặt mình vào góc nhìn của người phàm, cô vẫn chẳng thể cảm nhận được giá trị đặc biệt của chúng.

Khi thấy trong phòng chẳng có lấy một chiếc hộp để đựng đồ linh tinh, Huyền Ngư không chút do dự lôi ra một chiếc bình gốm lớn cao nửa người, hoa văn dây leo tinh xảo, đặt vào góc phòng để... đựng giấy vệ sinh.

Tiết Định Sơn thấy vậy cũng không nói gì, chỉ lặng lẽ tìm đâu đó thêm hai chiếc bình tương tự mang về, đặt vào phòng cháu gái.

Lưu Thục Phân tận mắt chứng kiến toàn bộ quá trình, suýt chút nữa thì ngừng thở vì sốc.

Thì ra, đây chính là thế giới của các “đại lão”.

Ngay cả trong mơ, bà cũng không thể tưởng tượng được cảnh tượng này!

Lúc Tiết Định Sơn bước vào, Huyền Ngư vẫn còn đang ngủ ngon lành.

Cảm nhận không khí trong phòng có vẻ không ổn, cô bé cựa mình vài lần, miễn cưỡng trở mình.

Nhưng ngay cả khi đã thế, cô bé vẫn không chịu mở mắt. Sắc mặt Tiết Định Sơn đen lại, nghiêm giọng:

“Ngay bây giờ, lập tức dậy cho ông!”

“Ông ngoại…” Vẫn nằm trong chăn, Huyền Ngư cố gắng kháng cự đến giây phút cuối cùng.



Nói thật, liệu có phải chiếc giường do loài người phát minh ra chứa đựng một loại phép thuật kỳ lạ nào đó không?

Dù là xuân, hạ, thu hay đông, một khi đã nằm xuống thì muốn dậy lại vô cùng khó khăn.

Đặc biệt là đối với những đứa trẻ nhàn rỗi không có việc gì phải làm như cô, sự cám dỗ này càng trở nên không thể cưỡng lại. Từ khi đầu thai làm người, Huyền Ngư ngày càng “sa đọa” với tốc độ đáng báo động.

Ngay cả những vị thần ma mà cô từng giết, nếu có cơ hội hồi sinh, chắc chắn cũng không thể nhận ra cô bé yếu ớt, lười biếng trước mặt chính là kẻ sát thần khét tiếng ngày nào.

Với khuôn mặt nghiêm nghị, Tiết Định Sơn đưa ra tối hậu thư:

“Mau dậy rửa mặt, ăn sáng, xong đến thư phòng tìm ông.”

“…” Thở dài một hơi, Huyền Ngư yếu ớt đáp: “Vâng.”

Biết lần này Tiết Định Sơn đã quyết tâm không để cô lảng tránh, Huyền Ngư cũng nhanh chóng chấp nhận số phận.

Năm phút rửa mặt, mười lăm phút ăn sáng, hai mươi phút sau cô đã đẩy cửa thư phòng.

Đặt cuốn sách cổ trên tay xuống, Tiết Định Sơn chỉ vào chiếc ghế bên cạnh:

“Từ nay, đây sẽ là chỗ ngồi của con. Dù ông có ở đây hay không, con đều có thể tùy ý ra vào.”

Đối với một người vốn rất xem trọng không gian riêng tư như Tiết Định Sơn, việc cho phép ai đó tùy ý ra vào một nơi như thư phòng đã thể hiện mức độ tin tưởng lớn đến thế nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Đại Lão Mãn Cấp Cầm Kịch Bản Ốm Yếu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook