Đại Lão Mãn Cấp Cầm Kịch Bản Ốm Yếu

Chương 31:

Ngã Ái Cật Sơn Trúc

14/12/2024

Phần lớn những tài liệu quý báu mà ông tích lũy suốt cuộc đời đều cất giữ tại đây.

Thế nhưng, đối với Huyền Ngư, thư phòng chẳng có gì mới lạ. Lúc còn bé xíu, cô đã được ông ngoại bế vào đây chơi vô số lần. Thậm chí, Tiết Định Sơn còn dành hẳn một góc riêng trong phòng để làm khu vui chơi nhỏ cho cô.

Vì vậy, thư phòng trong mắt cô chẳng hề mang lại cảm giác đặc biệt hay thú vị gì cả.

Biết gương mặt tái nhợt của mình dễ khiến người khác nghĩ rằng cô lúc nào cũng yếu ớt, ngay từ đầu Huyền Ngư cũng từng giải thích rằng cô không cảm thấy bản thân có gì không ổn cả. Nhưng khổ nỗi, Lưu Thục Phân và Tiết Định Sơn không ai tin lời cô. Thậm chí, ngay cả một đứa trẻ như Lưu Dương cũng nhìn cô với ánh mắt kiểu như: Em ấy yếu đuối thế này, mình nhất định phải bảo vệ cô ấy!

Lâu dần, Huyền Ngư cũng đành bỏ mặc, để họ nghĩ sao thì nghĩ.

Nhưng mà… ngay cả leo lên ghế mà ông ngoại cũng phải bế thì có hơi quá đáng không?

“Con tự làm được.” Đôi mắt của Huyền Ngư ánh lên vẻ kiên định.

Chưa kịp phản ứng gì, cô đã bị nhấc bổng lên, đặt ngay ngắn trên ghế.

Thu tay lại, có vẻ như nhận ra hành động của mình có thể làm tổn thương lòng tự trọng của cháu gái, Tiết Định Sơn hiếm hoi lên tiếng an ủi:

“Ghế này được đặt làm riêng, cao hơn bình thường. Đợi vài năm nữa con lớn hơn chút thì sẽ không thấy khó khăn như bây giờ.”

Huyền Ngư: …

Nếu cô thật sự chỉ là một đứa trẻ ba tuổi, có lẽ cô sẽ tin lời ông.

Thôi được rồi, mấy chuyện vặt thế này không cần chấp nhặt.



Quay đầu nhìn Tiết Định Sơn, cô hỏi: “Ông định dạy con cái gì trước?”

“Bắt đầu từ việc học chữ. Đây là nền tảng của mọi thứ, không học được thì chẳng làm gì tiếp được cả.”

Ông cầm hai cuốn sách lên, một cuốn là "Tam Tự Kinh", một cuốn là "Thiên Tự Văn", rồi nói: “Nào, đọc theo ông: Thiên địa huyền hoàng, vũ trụ hồng hoang. Nhật nguyệt doanh tắc, thần túc liệt trương…”

Phải nói, quả không hổ danh là kinh điển quốc học. Lần đầu tiên định Định Khôn Bàn dạy Lục Thần Kích, nó cũng bắt đầu bằng những cuốn sách này.

Khóe miệng Huyền Ngư khẽ co giật. Trước khi Tiết Định Sơn kịp nhíu mày, cô vội vàng đọc theo:

“Thiên địa huyền hoàng, vũ trụ hồng hoang.”

“Hàn lai thử vãng, thu thu đông tàng.”

“Hàn lai thử vãng, thu thu đông tàng.”



Suốt cả buổi sáng, Tiết Định Sơn mới có thể dạy hết một ngàn chữ, nhưng đến lúc này, tâm trí của Huyền Ngư đã bay đến gian bếp ngoài kia từ lâu.

Không biết hôm nay dì Thục Phân nấu món gì mà mùi thơm trong không khí dường như đặc biệt quyến rũ.

Cô chợt nhớ lời một người bạn trước đây từng nói rằng nhiều thần tiên sau khi chuyển sinh rồi trở về vị trí cũ vẫn không thể quên được những trải nghiệm nơi nhân gian. Giờ thì cô đã hiểu: Thỏa mãn vị giác quả thật mang lại cảm giác sung sướng không ngờ tới.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Đại Lão Mãn Cấp Cầm Kịch Bản Ốm Yếu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook