Chương 230: Giết ai? (thượng)
Tiên Tử Nhiêu Mệnh
07/05/2013
Hắn liền ha ha cười lạnh:
- Sư tỷ, ta đã nói qua cho ngươi chuyện này sao? Nếu như ngươi thật là sư tỷ của ta, chẳng lẻ không nói với ta ngươi đến từ Lôi gia trấn Vu thành Uyển Tây nước Ngô sao?
- Lôi sư đệ, ngươi có ý gì thế?
Đinh Uyển Ngôn bỗng trở nên sợ hãi, phảng phất như một nữ tử đáng thương bị bội tình bạc nghĩa vậy:
- Sư đệ, ngươi, ngươi không quan tâm ta sao?
- Đủ rồi!
Lôi Động thu lại nụ cười lạnh trên mặt, nổi giận nói:
- Tâm ma của ta, ngươi không được vũ nhục sư tỷ của ta a...
Một đạo ánh sáng màu xanh hiện lên, tiếng kêu bi thương vang lên, càng biến càng lớn, càng chuyển càng nhanh. Trong chớp mắt đã cắt Đinh Uyển Ngôn do Tâm Ma biến ảo thành kia thành hai mảnh. Lúc hai mảnh thân thể kia hóa thành sương mù nhàn nhạt thì nàng lại bi thương kêu lên:
- Sư đệ, lòng ngươi thật ác độc. . .
Thanh âm này không ngừng quanh quẩn trong điện đường.
Mặc dù Lôi Động biết rõ thứ bị tiêu diệt là Tâm Ma của mình, nhưng trong nội tâm vẫn không nhịn được run lên, lòng đau như cắt. Con mắt, có chút đỏ bừng nhìn hai huynh đệ Quỷ Hồn kia, hô hấp có chút dồn dập, đưa bắn ra một đạo Minh Hỏa đạn:
- Các ngươi cũng dừng ở đây đi.
Lục hỏa nổ tung, trong chốc lát đã nổ bay hai Quỷ Hồn thất khiếu chảy máu kia.
- Tốt rồi, Tâm Ma điện, Lôi mỗ ta đã hiểu, tất cả đều là do Tâm Ma quấy phá cả.
Lôi Động hung hăng đạp một cước lật tung bảo tọa, hét lớn:
- Để cho ta rời đi.
Nhưng lại không có chút động tĩnh để hắn rời đi. Ngược lại, vương giả các tộc bị Lôi Động đuổi đi lại nhao nhao trống rỗng xuất hiện, nguyên một đám kinh sợ quỳ lạy kêu lên:
- Đại đế, ngài cái muốn đi đâu thế? Ngài không quan tâm đến chúng thuộc hạ sao?
Tu La Vương khóc lóc quỳ lạy, đau khổ cầu khẩn nói:
- Đại đế, xin ngươi đừng rời khỏi chúng ta, ta nguyện ý vì ngài chinh chiến tứ phương, đánh hạ từng thế giới, khiến ngài trở thành Đế duy nhất trong tất cả thế giới.
- Đại đế, xin ngài đừng đi, tất cả ý nguyện của ngài, chúng thuộc hạ đều giúp ngài thỏa mãn hết.
- Đã đủ rồi, chơi chán rồi. Giả dối, tất cả đều là giả dối cả.
Lôi Động rống lên, u minh quỷ khí quanh thân bộc phát, hóa thành từng đạo hắc mãng, giảo sát về phía những vương giả kia. Hắc mãng đụng vào bọn hắn, cả đám đều hóa thành pho tượng, tiếp theo liền nổ ra, lan khắp trong không khí, biến mất ô tung vô ảnh.
Sau khi tất cả Vương giả đều bị tiễu sát thì Lôi Động vẫn dừng lại trong cung điện hùng vĩ mà cổ xưa này, không hề có chút dấu hiệu nào rời đi, cũng không có dấu hiệu xuất hiện Truyền Tống Trận. Hắn sửng sốt tại chỗ, mình rõ ràng đã nhìn thấy Tâm Ma rồi, vì sao, vẫn không thể đi ra ngoài? Chẳng lẽ phải đập nát toàn bộ đại điện này mới được?
Nói làm liền làm, Lôi Động bắt đầu thúc dục u minh quỷ khí, triệu hồi ra quỷ bộc, Phệ Hồn Ảnh Hổ, bắt đầu điên cuồng phá hủy Tâm Ma Điện này, phát hủy hết tất cả. Không biết qua bao lâu, Tâm Ma Điện hùng vĩ tráng lệ này cơ hồ đã hoàn toàn bị dỡ xuống.
Ngay sau đó, Lôi Động liền ngây ngẩn cả người. Không chỉ có Tâm Ma Điện đã bị dở xuống, trong chốc lát lại khôi phục lại trạng thái không chút hư hào, mà cho dù là Đinh Uyển Ngôn đã bị tiêu diệt cùng với tất cả vương giả khác cũng đều xuất hiện. Không chỉ có thế, oan hồn địa ngục, núi thây biển máu, khô cốt thủy triều kia, đều nhất nhất tái hiện.
Ngơ ngác nhìn tất cả, lòng Lôi Động có chút ít mờ mịt, không biết như thế nào mới có thể thoát ra khỏi ảo giác chết tiệc này. Hắn căng thăng lo nghĩ, cơ hồ như muốn điên lên, sau đó lại hủy diệt hết thảy, nhưng rất nhanh, tất cả lại lặp lại. Phảng phất như là một ác mộng vĩnh viễn không ngừng, thế nào cũng không thoát ra được.
- Lòng của ngươi quá rối loạn, dục niệm của ngươi nhiều lắm.
Một thanh âm quen thuộc, lại có chút lạ lẫm bỗng nhiên vang lên bên tai Lôi Động, hệt như sấm sét, khiến từ thân thể đến linh hồn hắn cũng đều nhịn không được kịch liệt rung động
- Là ai?
Lôi Động mở to con mắt đỏ tươi, nhìn quanh bốn phía, lớn tiếng kêu gọi:
- Ngươi đi ra, là ai?
Thanh âm kia nghe cứ như là đang quát mắng vậy.
- Đã đủ rồi, thằng nhãi con Âm Sát Tông, nếu không phải vì thực sự không còn cách nào nữa thì ta cũng chẳng muốn giúp ngươi, để ngươi vĩnh viễn trầm luân trong bể dục vô bờ, thần hồn khô kiệt, thân thể mục nát.
Thanh âm kia lại vang lên bên tai hắn:
- Chiếu theo lời ta nói mà làm, để tâm ngươi yên tĩnh lại, mấy thứ lung tung của ngươi nhiều lắm, Tâm Ma quá cường đại.
- Giới Sân?
Lôi Động ngạc nhiên cuống quít, tại sao có thể là hắn? Hắn sao lại đột nhiên xuất hiện trong ảo giác tâm ma của mình, còn giúp trợ mình nữa? Chẳng lẽ đây cũng là một bộ phận Tâm Ma của mình sao? Hắn cười lạnh nói:
- Giới Sân, với tính tình nóng nảy kia của ngươi, chỉ sợ ngay cả mình cũng không giúp được a?
- Ta không nghe được ngươi nói chuyện trong ảo giác, nhưng ta ở ngay bên cạnh ngươi, có thể nhìn thấy nét mặt của ngươi. Đừng lộ ra vẻ khinh thường như thế, thời gian đã không nhiều lắm rồi. Ta truyền cho ngươi một bộ thanh tâm pháp quyết, ngươi mặc niệm theo ta. . . Ngươi coi như ta là tâm ma của ngươi là được, ngươi không muốn thử một chút sao?
Thanh âm của Giới Sân phảng phất rất xa xôi, rất phiêu miểu, lại phảng phất như vang lên bên tai:
- Quán tự bồ tát, hành thâm bàn nhược bàn nhược mật đa thì. . .
Quả thật, dù hắn là tâm ma của mình thì niệm theo hắn cũng không lỗ lả gì. Dù sao, mình cũng đã bị vây trong Tâm Ma thế giới không cách nào đi ra. Còn sợ gì nữa? Hắn thích thú niệm theo từng chữ một:
- Xá lợi tử, sắc bất dị không, không bất dị sắc. . . Vô nhãn nhĩ tị thiệt thân ý, vô sắc thanh hương.
Một lần qua đi, lòng vốn đang bất an của Lôi Động tựa hồ đã hơi giảm bớt. Ngay sau đó lại là lần thứ hai:
-. . . Xá lợi tử, thị chư pháp không tương, bất sinh bất diệt, bất cấu bất tịnh. . .
Theo hắn đọc thanh pháp quyết một lần lại một lần, tâm tình xao động mà lo nghĩ kia vậy mà lại bĩnh tĩnh một cách thần kỳ. Mặc kệ chư Vương chung quanh có đau khổ cầu khẩn như thế nào, sư tỷ thê oán thế nào, các huynh đệ oán trách oán trách thế nào, sắc mặt Lôi Động vẫn bình tĩnh tự nhiên, không có nửa điểm chấn động. Con mắt màu đỏ tươi, cũng bắt đầu dần dần khôi phục lại vẻ tự nhiên.
Bỗng nhiên, một tiếng như sấm vang lên bên tai:
- Úm. . . Ban. . . Tạp. . . Tát. . . Đóa. . . Hồng. . . Lôi Động, còn không mau tỉnh lại!
Lôi Động chỉ cảm thấy trước mắt, phảng phất một đạo kim quang xán lạn, trong chốc lát đã hủy diệt vô số hắc khí.
Con mắt đột nhiên mở ra, đợi đến khi hắn nhìn rõ được cảnh vật chung quanh thì lại kinh ngạc ngây người một hồi. Tâm Ma đại điện hùng vĩ trầm trọng, như chân thật vừa rồi, lúc này vẫn ở đó. Nhưng có bất đồng lớn chính là Tâm Ma Điện kia, tuy rằng phong cách cổ xưa, trầm trọng, nhưng lại sạch sẽ, chỉnh tề.
- Sư tỷ, ta đã nói qua cho ngươi chuyện này sao? Nếu như ngươi thật là sư tỷ của ta, chẳng lẻ không nói với ta ngươi đến từ Lôi gia trấn Vu thành Uyển Tây nước Ngô sao?
- Lôi sư đệ, ngươi có ý gì thế?
Đinh Uyển Ngôn bỗng trở nên sợ hãi, phảng phất như một nữ tử đáng thương bị bội tình bạc nghĩa vậy:
- Sư đệ, ngươi, ngươi không quan tâm ta sao?
- Đủ rồi!
Lôi Động thu lại nụ cười lạnh trên mặt, nổi giận nói:
- Tâm ma của ta, ngươi không được vũ nhục sư tỷ của ta a...
Một đạo ánh sáng màu xanh hiện lên, tiếng kêu bi thương vang lên, càng biến càng lớn, càng chuyển càng nhanh. Trong chớp mắt đã cắt Đinh Uyển Ngôn do Tâm Ma biến ảo thành kia thành hai mảnh. Lúc hai mảnh thân thể kia hóa thành sương mù nhàn nhạt thì nàng lại bi thương kêu lên:
- Sư đệ, lòng ngươi thật ác độc. . .
Thanh âm này không ngừng quanh quẩn trong điện đường.
Mặc dù Lôi Động biết rõ thứ bị tiêu diệt là Tâm Ma của mình, nhưng trong nội tâm vẫn không nhịn được run lên, lòng đau như cắt. Con mắt, có chút đỏ bừng nhìn hai huynh đệ Quỷ Hồn kia, hô hấp có chút dồn dập, đưa bắn ra một đạo Minh Hỏa đạn:
- Các ngươi cũng dừng ở đây đi.
Lục hỏa nổ tung, trong chốc lát đã nổ bay hai Quỷ Hồn thất khiếu chảy máu kia.
- Tốt rồi, Tâm Ma điện, Lôi mỗ ta đã hiểu, tất cả đều là do Tâm Ma quấy phá cả.
Lôi Động hung hăng đạp một cước lật tung bảo tọa, hét lớn:
- Để cho ta rời đi.
Nhưng lại không có chút động tĩnh để hắn rời đi. Ngược lại, vương giả các tộc bị Lôi Động đuổi đi lại nhao nhao trống rỗng xuất hiện, nguyên một đám kinh sợ quỳ lạy kêu lên:
- Đại đế, ngài cái muốn đi đâu thế? Ngài không quan tâm đến chúng thuộc hạ sao?
Tu La Vương khóc lóc quỳ lạy, đau khổ cầu khẩn nói:
- Đại đế, xin ngươi đừng rời khỏi chúng ta, ta nguyện ý vì ngài chinh chiến tứ phương, đánh hạ từng thế giới, khiến ngài trở thành Đế duy nhất trong tất cả thế giới.
- Đại đế, xin ngài đừng đi, tất cả ý nguyện của ngài, chúng thuộc hạ đều giúp ngài thỏa mãn hết.
- Đã đủ rồi, chơi chán rồi. Giả dối, tất cả đều là giả dối cả.
Lôi Động rống lên, u minh quỷ khí quanh thân bộc phát, hóa thành từng đạo hắc mãng, giảo sát về phía những vương giả kia. Hắc mãng đụng vào bọn hắn, cả đám đều hóa thành pho tượng, tiếp theo liền nổ ra, lan khắp trong không khí, biến mất ô tung vô ảnh.
Sau khi tất cả Vương giả đều bị tiễu sát thì Lôi Động vẫn dừng lại trong cung điện hùng vĩ mà cổ xưa này, không hề có chút dấu hiệu nào rời đi, cũng không có dấu hiệu xuất hiện Truyền Tống Trận. Hắn sửng sốt tại chỗ, mình rõ ràng đã nhìn thấy Tâm Ma rồi, vì sao, vẫn không thể đi ra ngoài? Chẳng lẽ phải đập nát toàn bộ đại điện này mới được?
Nói làm liền làm, Lôi Động bắt đầu thúc dục u minh quỷ khí, triệu hồi ra quỷ bộc, Phệ Hồn Ảnh Hổ, bắt đầu điên cuồng phá hủy Tâm Ma Điện này, phát hủy hết tất cả. Không biết qua bao lâu, Tâm Ma Điện hùng vĩ tráng lệ này cơ hồ đã hoàn toàn bị dỡ xuống.
Ngay sau đó, Lôi Động liền ngây ngẩn cả người. Không chỉ có Tâm Ma Điện đã bị dở xuống, trong chốc lát lại khôi phục lại trạng thái không chút hư hào, mà cho dù là Đinh Uyển Ngôn đã bị tiêu diệt cùng với tất cả vương giả khác cũng đều xuất hiện. Không chỉ có thế, oan hồn địa ngục, núi thây biển máu, khô cốt thủy triều kia, đều nhất nhất tái hiện.
Ngơ ngác nhìn tất cả, lòng Lôi Động có chút ít mờ mịt, không biết như thế nào mới có thể thoát ra khỏi ảo giác chết tiệc này. Hắn căng thăng lo nghĩ, cơ hồ như muốn điên lên, sau đó lại hủy diệt hết thảy, nhưng rất nhanh, tất cả lại lặp lại. Phảng phất như là một ác mộng vĩnh viễn không ngừng, thế nào cũng không thoát ra được.
- Lòng của ngươi quá rối loạn, dục niệm của ngươi nhiều lắm.
Một thanh âm quen thuộc, lại có chút lạ lẫm bỗng nhiên vang lên bên tai Lôi Động, hệt như sấm sét, khiến từ thân thể đến linh hồn hắn cũng đều nhịn không được kịch liệt rung động
- Là ai?
Lôi Động mở to con mắt đỏ tươi, nhìn quanh bốn phía, lớn tiếng kêu gọi:
- Ngươi đi ra, là ai?
Thanh âm kia nghe cứ như là đang quát mắng vậy.
- Đã đủ rồi, thằng nhãi con Âm Sát Tông, nếu không phải vì thực sự không còn cách nào nữa thì ta cũng chẳng muốn giúp ngươi, để ngươi vĩnh viễn trầm luân trong bể dục vô bờ, thần hồn khô kiệt, thân thể mục nát.
Thanh âm kia lại vang lên bên tai hắn:
- Chiếu theo lời ta nói mà làm, để tâm ngươi yên tĩnh lại, mấy thứ lung tung của ngươi nhiều lắm, Tâm Ma quá cường đại.
- Giới Sân?
Lôi Động ngạc nhiên cuống quít, tại sao có thể là hắn? Hắn sao lại đột nhiên xuất hiện trong ảo giác tâm ma của mình, còn giúp trợ mình nữa? Chẳng lẽ đây cũng là một bộ phận Tâm Ma của mình sao? Hắn cười lạnh nói:
- Giới Sân, với tính tình nóng nảy kia của ngươi, chỉ sợ ngay cả mình cũng không giúp được a?
- Ta không nghe được ngươi nói chuyện trong ảo giác, nhưng ta ở ngay bên cạnh ngươi, có thể nhìn thấy nét mặt của ngươi. Đừng lộ ra vẻ khinh thường như thế, thời gian đã không nhiều lắm rồi. Ta truyền cho ngươi một bộ thanh tâm pháp quyết, ngươi mặc niệm theo ta. . . Ngươi coi như ta là tâm ma của ngươi là được, ngươi không muốn thử một chút sao?
Thanh âm của Giới Sân phảng phất rất xa xôi, rất phiêu miểu, lại phảng phất như vang lên bên tai:
- Quán tự bồ tát, hành thâm bàn nhược bàn nhược mật đa thì. . .
Quả thật, dù hắn là tâm ma của mình thì niệm theo hắn cũng không lỗ lả gì. Dù sao, mình cũng đã bị vây trong Tâm Ma thế giới không cách nào đi ra. Còn sợ gì nữa? Hắn thích thú niệm theo từng chữ một:
- Xá lợi tử, sắc bất dị không, không bất dị sắc. . . Vô nhãn nhĩ tị thiệt thân ý, vô sắc thanh hương.
Một lần qua đi, lòng vốn đang bất an của Lôi Động tựa hồ đã hơi giảm bớt. Ngay sau đó lại là lần thứ hai:
-. . . Xá lợi tử, thị chư pháp không tương, bất sinh bất diệt, bất cấu bất tịnh. . .
Theo hắn đọc thanh pháp quyết một lần lại một lần, tâm tình xao động mà lo nghĩ kia vậy mà lại bĩnh tĩnh một cách thần kỳ. Mặc kệ chư Vương chung quanh có đau khổ cầu khẩn như thế nào, sư tỷ thê oán thế nào, các huynh đệ oán trách oán trách thế nào, sắc mặt Lôi Động vẫn bình tĩnh tự nhiên, không có nửa điểm chấn động. Con mắt màu đỏ tươi, cũng bắt đầu dần dần khôi phục lại vẻ tự nhiên.
Bỗng nhiên, một tiếng như sấm vang lên bên tai:
- Úm. . . Ban. . . Tạp. . . Tát. . . Đóa. . . Hồng. . . Lôi Động, còn không mau tỉnh lại!
Lôi Động chỉ cảm thấy trước mắt, phảng phất một đạo kim quang xán lạn, trong chốc lát đã hủy diệt vô số hắc khí.
Con mắt đột nhiên mở ra, đợi đến khi hắn nhìn rõ được cảnh vật chung quanh thì lại kinh ngạc ngây người một hồi. Tâm Ma đại điện hùng vĩ trầm trọng, như chân thật vừa rồi, lúc này vẫn ở đó. Nhưng có bất đồng lớn chính là Tâm Ma Điện kia, tuy rằng phong cách cổ xưa, trầm trọng, nhưng lại sạch sẽ, chỉnh tề.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.