Chương 229: Lệ Hồn Thiên Ma Ngục tông
Tiên Tử Nhiêu Mệnh
07/05/2013
Hình tượng trong pho tượng khác nhau như vậy, nhưng Lôi Động nhận ra một hai cái trong đó. Lôi Động nếu không bên trên đồ chí nhìn thấy qua, đã ở Âm Sát Tông nhìn thấy pho tượng của hắn thì mới biết được Tu La thiên là một trong tám đại tông phái, hắn tu luyện tâm pháp cùng tông phái truyền thừa của thành viên Tu La nhất tộc. Nhưng Tu La này khác với Tu La Lôi Động đã từng gặp, cấp bậc cũng không giống nhau. Tuy rằng Lôi Động nhìn thấy qua nhưng pho tượng đó cao to hơn, pho tượng trước mặt này chỉ có mấy trượng, diện mục dữ tợn mà xấu xí hơn, chỉ là khí thế cùng uy nghiêm vượt xa pho tượng mà Lôi Động đã thấy.
Nhận thức một kẻ khác cao mấy trượng. Toàn thân đen kịt, hình tượng dữ tợn mặc giáp trụ uy nghiêm, cầm trong tay một cây Kim Hoàng Sắc chiến xoa. Lôi Động ngẫu nhiên một lần tại đồ chí nhìn thấy qua, Dạ Xoa Vương. Nếu như suy đoán không sai thì đây chính là Tu La Vương.
Cẩn thận suy đoán một chút, những pho tượng này có cách cùng Dạ Xoa Vương, cùng với Tu La Vương đứng cùng một chỗ. Như vậy có thể khẳng định, chúng tuyệt đối không phải là kẻ yếu, càng thêm không thể nào là tạp cá tôm nhỏ. Có lẽ chúng chính là vương giả trong các tộc. Giống như là Tu La Vương cùng Dạ Xoa Vương đồng dạng, mỗi một người đều là vương giả.
Đáng tiếc chính là thời gian Lôi Động tu hành còn ít, tuyệt đại đa số chủng tộc vương giả tại đây, hắn đều căn bản nhận không ra.
Đã có những suy đoán này, Lôi Động đối với mấy pho tượng cũng bắt đầu có chút kính sợ. Nếu như chúng còn sống, chỉ tùy tiện một kẻ có thể giết hắn như giết một con kiến. Lôi Động mang tâm tình có chút kính ngưỡng, đem hình thái của tất cả những pho tượng này ghi nhớ trong đầu. Có lẽ trong những chủng tộc này có một số tiêu vong, nhưng cái này cũng không ảnh hưởng, một kẻ Tu Luyện Giả truy cầu Vĩnh Hằng cùng lực lượng luôn ngưỡng mộ với những tồn tại đỉnh phong lực lượng này.
Tại thời khắc này, Lôi Động lại càng có chỗ cảm ngộ chính mình xuyên việt mà đến thế giới hiện tại là thần kỳ tới cỡ nào? Thế giới khổng lồ mà hưng thịnh. Hơn nữa còn tràn đầy vô tận nguy hiểm. Chính mình chỉ là một tu sĩ Trúc Cơ kỳ, có lẽ tại trước mặt một ít tán tu yếu thế xưng hùng xưng bá một phen. Nhưng ở bên trong toàn bộ thế giới này, chính mình vẫn còn rất nhỏ yếu. thời khắc này, Lôi Động càng hiểu được chính mình mình đến tột cùng nhỏ yếu đến cỡ nào. Hắn càng kiên định, càng khát vọng trở nên mạnh mẽ, có tín niệm điều khiển vận mệnh chính mình. Lòng hiếu kỳ với Vương Tọa trên đài trong lòng Lôi Động càng tăng.
Phảng phất giờ khắc này, hắn lại quên mất một ít gì đó, từng bước một đi về phía điện đài. Rất nhanh, liền đi tới trước bậc thang, vừa nhấc chân lên một bước. Đột nhiên Tinh Diệu thạch dưới chân sinh ra biến hóa cực lớn. Vô số Quỷ Thủ gầy trơ xương, ống tay áo lam lũ từ dưới lòng bàn chân duỗi ra, túm lấy cổ chân Lôi Động, dốc sức liều mạng kéo về phía dưới. Cùng lúc đó từng tiếng oán khí mười phần, tiếng quỷ khiếu thê thảm sắc bén bên tai không dứt. Coi như một cước này, không phải đạp lên trên bậc thang mà là dưới địa ngục.
Tràng cảnh như thế, nếu đổi là người khác thì tâm tính kém kiên định sẽ sợ hãi đến nỗi linh hồn cũng kinh hãi. Nhưng mà Lôi Động từ nhỏ gia nhập Âm Sát Tông, các loại tràng cảnh quỷ dị thấy cũng nhiều. Lại chủ tu U Minh, tu luyện ngự quỷ bí quyết. Thấy tràng diện giống Tu La Địa Ngục, trong lòng không gợn sóng không sợ hãi. Trên người nổi lên tràn ngập một tầng khói đen quỷ khí, tí ti quỷ khí trong phạm vi nhỏ không ngừng kịch liệt xoay tròn đem những Quỷ Thủ dám túm lấy cổ chân hắn xé nát.
Lôi Động thoả mãn nhẹ gật đầu, từ khi tiến vào Tâm Ma Điện lịch lãm rèn luyện đến nay, chính mình đối với U Minh khống chế cùng năng lực lý giải lại mạnh rất nhiều. U Minh vốn là một trong những pháp môn đỉnh cấp Âm Sát Tông, nhưng cũng không phải nói học xong U Minh thể biến thành một tuyệt thế cường giả đả biến thiên hạ vô địch thủ. Trên thực tế, coi như là Vạn Quỷ Lão Tổ sư tôn của Lôi Động đối với U Minh tu tập cùng lý giải, nhiều lắm là chỉ có thể coi là tiểu thành mà thôi. Càng đi về phía sau sẽ càng cảm thấy U Minh bác đại tinh thâm, mênh mông như biển. Mà Lôi Động đến nay, bất quá là hiểu rõ một ít da lông của U Minh mà thôi. Sử dụng với U Minh cũng tương đối sơ sài.
Theo những Quỷ Thủ bị đập vỡ vụn, những bàn tay túm cổ chân hắn cũng biến mất. Mà hắn, cũng thuận lợi bước lên bậc thang tầng thứ nhất. Ngay tại hắn nhấc chân đạp đến bậc thang tầng thứ hai thì vô số oan hồn trắng bệch đột nhiên xuất hiện, số lượng nhiều, cơ hồ chất đầy toàn bộ đại điện. Gió lạnh phơ phất, kèm theo oan hồn trầm thấp mà như dã thú gào thét, oan hồn bắt đầu đi về phía hắn, nếu gặp người nhát gan sẽ bị dọa ngất đi.
Lôi Động chỉ hừ lạnh một tiếng, quanh thân u minh quỷ khí đại tác, một tia quỷ khí hợp thành một đám, từng sợi quỷ khí hợp thành một cỗ. Một cỗ ngưng tụ thành một đạo. Dùng đạo làm đơn vị, quỷ khí không ngừng bắt đầu vòng quanh Lôi Động uyển chuyển xông lên. Từng đạo quỷ khí thô to như cánh tay người, uyển chuyển như hắc xà giống như mũi tên xuyên thủng từng oan hồn muốn tiếp cận Lôi Động. Từng con đều xuyên thấu hóa thành mảnh vỡ tan vào không khí, tiếng kêu rên, tiếng thét chói tai, vang vọng bên tai. Nhưng trong lòng Lôi Động vẫn rất kiên định, bất vi sở động. Rất nhanh, oan hồn liền triệt để biến mất.
Lôi Động lại bước lên một bước, lúc này đây là núi thây Huyết Hải, nhưng tâm trí hắn vẫn kiên định, giẫm đạp đi qua.
Một bước tiếp một bước, Lôi Động đã đi tới gần bảo tọa trên đài. Vật kia phảng phất đối với hắn có lực hấp dẫn trí mạng. Mỗi khi bước một bước, đều sẽ xuất hiện đủ loại dị tượng, nhưng mà không có một cái dị tượng có thể ngăn trở bộ pháp của Lôi Động.
Rốt cục, hắn bước qua vô số Khô Cốt, giẫm qua núi thây Huyết Hải trèo lên đến bảo tọa trên đài. Bảo tọa xa xỉ mà uy nghiêm đang ở trước mắt, trong lòng Lôi Động không khỏi xẹt qua cảm giác cực kỳ thoải mái. Xoay người sang chỗ khác, đặt mông ngồi lên. Xúc giác hơi có chút lạnh buốt, nhưng tựa hồ cũng không có có cái gì đặc biệt. Ngay tại thời điểm Lôi Động có chút thất vọng thì hai hàng pho tượng đại diện cho các vương giả chủng tộc phát ra thanh âm cạc cạc rồi từ từ rung rung. Ngay sau đó, nguyên một đám khí thế vô cùng khổng lồ từ trên người bọn họ bắn ra, từng cái, đều có uy năng hủy thiên diệt địa, từng cái tiện tay đều có thể phá hủy mọi thứ ở đây.
Ánh mắt pho tượng lúc trước có chút ngốc trệ thì nguyên một đám trở nên linh động dị thường, cơ bắp cứng ngắc dần hoạt động. Những người hình thái khác nhau, con mắt hình thù kỳ quái nhao nhao nhìn lên người Lôi Động.
Đám người đều còn sống!!!
Lôi Động không khỏi kinh hãi trong lòng. Chuyện này...làm sao có thể? Chẳng lẽ là ảo thuật? Hoặc những thứ này là khôi lỗi?
Làm sao có thể nguyên một đám phía dưới, tùy tiện cái nào đều có thể đơn giản xé mình thành từng mảnh nhỏ, một cỗ hàn ý lạnh như băng từ cột sống tháo chạy thẳng về phía đỉnh đầu Lôi Động, toàn thân một mảnh lạnh buốt. Thầm nghĩ, lần này xong đời rồi.
Con sâu cái kiến còn sống tạm bợ, Lôi Động lại là người tiếc mạng. Hắn đang định liều mạng chạy trốn thử xem, dù là chỉ có nửa điểm mảy may hi vọng sống. Cũng muốn bỏ chạy một chút thử xem. Có lẽ những thứ này chỉ là thùng rỗng mà thôi.
Nhưng mà chuyện kế tiếp lại để cho hắn trợn mắt hốc mồm. Chỉ thấy được lấy hai hàng tuyệt thế vương giả đồng loạt quỳ một gối trước mặt Lôi Động một lạy, cùng hô to lên:
- Tồn tại hèn mọn chúng thần tham kiến đại đế.
Thanh âm thẳng chấn cả tòa cung điện một mảnh rung động đem Lôi Động cơ hồ muốn rơi từ bảo tọa xuống.
Nhưng một tiếng hô lớn này khiến hắn lập tức bỏ đi ý định chạy trốn. Trên mặt lộ ra biểu tình có chút kỳ quái, tưởng rằng nghe lầm. Lôi Động thấp giọng nói:
- Các ngươi gọi ta là cái gì?
- Đại Đế!
Một kẻ Ngưu Đầu nhân thân đứng ở tương đối gần phía trước cơ bắp tràn đầy, tay nắm cự phủ ngẩng đầu ồm ôm nói với Lôi Động.
Lôi Động tuy rằng không hiểu phân biệt biểu lộ mặt trâu như thế nào, nhưng theo hắn thì trong đồng tử của ngưu đầu nhân có thể thấy được tâm tình của nó giờ phút này. Sợ hãi, kính sợ, nhưng càng nhiều nữa là sùng bái...Vô hạn sùng bái. Loại sùng bái này mang theo cảm giác nhiệt tình, nóng bỏng điên cuồng. Lôi Động có một loại trực giác để cho đầu tuyệt thế hung ngưu phủ phục ở trước mặt mình, thè lưỡi ra liếm đầu ngón chân, nó cũng sẽ không có hai lời, còn có thể liếm lấy mùi ngon. Lôi Động càng có một loại cảm giác, khiến nó tự sát, nó cũng sẽ không nói hai lời.
Loại ánh mắt này của hắn khiến huyết dịch Lôi Động có cảm giác thiêu đốt, toàn thân từng cái lỗ chân lông, đều phảng phất bị mở ra, cảm giác. Sảng khoái tung tăng như chim sẻ. Không biết tên của đầu tuyệt thế hung ngưu này, Lôi Động cảm giác, sự cường đại của nó sẽ không thua kém Thiên Ma chút nào. Nói cách khác. . .
Trong lòng hắn như đang bay trên mây....
Lôi Động lại nhìn về phía Tu La Vương bên trong bầy quái vật quỳ một gối xuống, muốn lại chứng minh là đúng một chút, trầm giọng nói:
- Tu La Vương.
- Có thuộc hạ.
Đầu lâu Tu La Vương trùng trùng điệp điệp há ra một phát, khuôn mặt xấu xí dữ tợn tỏ vẻ rất thành kính tựa hồ còn có chút kích động dị thường:
- Đại Đế có gì phân phó? Phải chăng chuẩn bị để cho thuộc hạ suất lĩnh Tu La đại quân đi dẹp yên giới vực? Rốt cục đến phiên thuộc hạ rồi, thuộc hạ trông mong từng ngày.
- Tu La Vương. Ta chỉ là muốn hỏi một chút ngươi, danh hào của ta là cái gì?
Lôi Động đổ mồ hôi, xem ra Tu La Vương là phần tử cực đoan hiếu chiến a. Bất quá vẻ mặt hắn thành kính để cho Lôi Động lại cảm giác được một hồi tâm hồn rung động. Tu La Vương, đường đường Tu La Vương dĩ nhiên là một thành viên chiến tướng dưới trướng chính mình, còn không nhất định là chiến tướng lợi hại nhất. Bởi vì chỗ hắn đứng không phải ở trước mặt.
Vẻ mặt Tu La Vương thất vọng lại tựa hồ nghĩ tới điều gì vẻ mặt nghiêm nghị. Hắn quỳ một gối xuống dùng thanh âm như vò gốm nói:
- Thuộc hạ liều chết, kính xin Đại Đế thứ tội. Đại Đế ngài tự xưng là Liên. Hơn nữa, kính xin Đại Đế tiếp tục gọi tiếp tục gọi nhũ danh của thuộc hạ là Tiểu Lộc. Trước mặt Đại đế nào có vương giả?
Tiểu... Tiểu lộc? Lôi Động vỗ đầu một cái, có chút cảm giác chóng mặt. Nhưng lúc này, Lôi Động thì chỉ phải bất đắc dĩ nói:
- Được rồi. Tiểu ... Ách ...Tiểu lộc. Cái này ta ... Ách ... Không ... Phong hào của Liên là gì?
- Thuộc hạ không dám gọi thẳng phong hào Đại Đế.
Tu La Vương - Tiểu Lộc đè thấp thanh âm nói.
- Ta cho ngươi nói, ngươi cứ nói.
Lôi Động thấy Tu La Vương như thế, lá gan cũng lớn hơn nhiều, hắn nổi giận nói.
- Ma...Ma đế.
- Ma Đế? Ách, tựa hồ có chút ngốc.
Lôi Động khóc dở cười, mình tại sao lại có cái danh hào như vậy, hắn bất mãn nói:
- Đế có cái danh xưng gì tốt không? Trên thế giới này, có quá nhiều đế rồi.
- Đại Đế lão nhân gia ngài như thế nào nhắc lại chuyện xưa?
Ngưu Đầu tráng hán chất phác nở nụ cười:
- Lão nhân gia ngài không phải đã hạ lệnh đem tất cả người dám vọng xưng đế, chín thành đều tiêu diệt rồi.
- Cái gì?
Lôi Động kinh ngạc không hiểu, loại chuyện này, thực chính là mình làm sao? Nhất thời có chút không dám tin tưởng, lại cảm thấy tựa hồ ở đâu có chút không đúng. Đầu óc đau đến muốn nổ tung, vội vàng khua tay nói:
- Các ngươi đi ra ngoài trước.
Sau khi Lôi Động vung tay lên, tất cả mọi người thoáng qua liền đều biến mất không thấy.
Không người nào dám có dị nghị.
Cũng không biết đã qua bao lâu. Trước mắt Lôi Động kinh ngạc hiện lên hai huynh đệ Trần Mâu Vệ Hoa ở trạng thái hồn phách hơi mờ nhạt bồng bềnh đung đưa trước mắt hắn. Máu tươi không ngừng chảy xuống phía dưới, thanh âm lạnh như băng mà run rẩy nói:
- Lôi Động, chúng ta chết rất thảm, ngươi nhất định phải báo thù cho chúng ta a.
Máu huyết Lôi Động đột nhiên sôi trào, trong ánh mắt hiện lên màu đỏ bừng. Khuôn mặt có chút dữ tợn mà hung lịch, thanh âm khàn khàn nói:
- Là ai giết các ngươi?
- Là nàng....Là nàng...
Thanh âm của bọn hắn có chút phiêu miểu, thê lương, xa xa chỉ vào xa xa, thét to:
- Là nàng giết chúng ta....
Lôi Động nhìn lại, kinh ngạc đến ngây người tại tại chỗ. Chỉ thấy được Đinh Uyển Ngôn trong tay hư không vác phi kiếm, đang lượn lờ bay tới, trang phục của nàng vẫn mặc như ở hàn đàm đào hoa, bộ dáng dịu dàng thanh thuần, mà không mất di sự quyến rũ của yêu tinh kiều diễm. Chỉ thấy được nàng hướng Lôi Động mị hoặc nói:
- Sư đệ, hai người này đối với ngươi có dị tâm, ta đã thay ngươi giết bọn chúng đi.
Lôi Động nghẹn họng nhìn trân trối, nổi giận nói:
- Điều đó không có khả năng.
- Vì cái gì?
Đinh Uyển Ngôn trong chốc lát trở nên thê thảm mà ủy khuất đến cực điểm, hai mắt ngập nước điềm đạm đáng yêu nhìn qua Lôi Động:
- Sư đệ, ngươi không tin ta sao?
Trong ý nghĩ Lôi Động chìm vào hôn mê mà ngạc nhiên tại chỗ. Chẳng lẽ nói, Trần Mâu Vệ Hoa thật sự đối với chính mình có dị tâm?
- Chúng ta là bị oan uổng... Chúng ta không có.
Quỷ Hồn Trần Qua Vệ Hoa bắt đầu thét lên khiếu nại.
- Các ngươi có, các ngươi phản bội sư đệ.
Đinh Uyển Ngôn cũng giận dữ dị thường gào lên.
Lôi Động nghe được một hồi nhức đầu, chóng mặt, cũng không biết nên tin ai. Nhưng cảm thấy sự tình tựa hồ có chút không thích hợp. Bỗng nhiên, trong đầu linh quang lóe lên mà hỏi:
- Sư tỷ, tỷ biết ta đến từ ở đâu không?
- Đương nhiên biết, ngươi đến từ tỉnh Giang Nam Trung Quốc ah. . . Ngươi đã xuyên việt tới nơi này, chẳng lẽ ngươi đã quên rồi sao?
Đinh Uyển Ngôn vẻ mặt kỳ quái nhìn Lôi Động, phảng phất như vấn đề mà hắn hỏi rất ngu.
Không chỉ có nàng, cho dù là khuôn mặt đang không ngừng chảy máu của Trần Mâu Vệ Hoa cũng có biểu lộ như Đinh Uyển Ngôn vậy.
Bỗng nhiên, ý nghĩ của Lôi Động liền trở nên thanh minh, phảng phất thoáng cái hiểu rõ ra.
Nhận thức một kẻ khác cao mấy trượng. Toàn thân đen kịt, hình tượng dữ tợn mặc giáp trụ uy nghiêm, cầm trong tay một cây Kim Hoàng Sắc chiến xoa. Lôi Động ngẫu nhiên một lần tại đồ chí nhìn thấy qua, Dạ Xoa Vương. Nếu như suy đoán không sai thì đây chính là Tu La Vương.
Cẩn thận suy đoán một chút, những pho tượng này có cách cùng Dạ Xoa Vương, cùng với Tu La Vương đứng cùng một chỗ. Như vậy có thể khẳng định, chúng tuyệt đối không phải là kẻ yếu, càng thêm không thể nào là tạp cá tôm nhỏ. Có lẽ chúng chính là vương giả trong các tộc. Giống như là Tu La Vương cùng Dạ Xoa Vương đồng dạng, mỗi một người đều là vương giả.
Đáng tiếc chính là thời gian Lôi Động tu hành còn ít, tuyệt đại đa số chủng tộc vương giả tại đây, hắn đều căn bản nhận không ra.
Đã có những suy đoán này, Lôi Động đối với mấy pho tượng cũng bắt đầu có chút kính sợ. Nếu như chúng còn sống, chỉ tùy tiện một kẻ có thể giết hắn như giết một con kiến. Lôi Động mang tâm tình có chút kính ngưỡng, đem hình thái của tất cả những pho tượng này ghi nhớ trong đầu. Có lẽ trong những chủng tộc này có một số tiêu vong, nhưng cái này cũng không ảnh hưởng, một kẻ Tu Luyện Giả truy cầu Vĩnh Hằng cùng lực lượng luôn ngưỡng mộ với những tồn tại đỉnh phong lực lượng này.
Tại thời khắc này, Lôi Động lại càng có chỗ cảm ngộ chính mình xuyên việt mà đến thế giới hiện tại là thần kỳ tới cỡ nào? Thế giới khổng lồ mà hưng thịnh. Hơn nữa còn tràn đầy vô tận nguy hiểm. Chính mình chỉ là một tu sĩ Trúc Cơ kỳ, có lẽ tại trước mặt một ít tán tu yếu thế xưng hùng xưng bá một phen. Nhưng ở bên trong toàn bộ thế giới này, chính mình vẫn còn rất nhỏ yếu. thời khắc này, Lôi Động càng hiểu được chính mình mình đến tột cùng nhỏ yếu đến cỡ nào. Hắn càng kiên định, càng khát vọng trở nên mạnh mẽ, có tín niệm điều khiển vận mệnh chính mình. Lòng hiếu kỳ với Vương Tọa trên đài trong lòng Lôi Động càng tăng.
Phảng phất giờ khắc này, hắn lại quên mất một ít gì đó, từng bước một đi về phía điện đài. Rất nhanh, liền đi tới trước bậc thang, vừa nhấc chân lên một bước. Đột nhiên Tinh Diệu thạch dưới chân sinh ra biến hóa cực lớn. Vô số Quỷ Thủ gầy trơ xương, ống tay áo lam lũ từ dưới lòng bàn chân duỗi ra, túm lấy cổ chân Lôi Động, dốc sức liều mạng kéo về phía dưới. Cùng lúc đó từng tiếng oán khí mười phần, tiếng quỷ khiếu thê thảm sắc bén bên tai không dứt. Coi như một cước này, không phải đạp lên trên bậc thang mà là dưới địa ngục.
Tràng cảnh như thế, nếu đổi là người khác thì tâm tính kém kiên định sẽ sợ hãi đến nỗi linh hồn cũng kinh hãi. Nhưng mà Lôi Động từ nhỏ gia nhập Âm Sát Tông, các loại tràng cảnh quỷ dị thấy cũng nhiều. Lại chủ tu U Minh, tu luyện ngự quỷ bí quyết. Thấy tràng diện giống Tu La Địa Ngục, trong lòng không gợn sóng không sợ hãi. Trên người nổi lên tràn ngập một tầng khói đen quỷ khí, tí ti quỷ khí trong phạm vi nhỏ không ngừng kịch liệt xoay tròn đem những Quỷ Thủ dám túm lấy cổ chân hắn xé nát.
Lôi Động thoả mãn nhẹ gật đầu, từ khi tiến vào Tâm Ma Điện lịch lãm rèn luyện đến nay, chính mình đối với U Minh khống chế cùng năng lực lý giải lại mạnh rất nhiều. U Minh vốn là một trong những pháp môn đỉnh cấp Âm Sát Tông, nhưng cũng không phải nói học xong U Minh thể biến thành một tuyệt thế cường giả đả biến thiên hạ vô địch thủ. Trên thực tế, coi như là Vạn Quỷ Lão Tổ sư tôn của Lôi Động đối với U Minh tu tập cùng lý giải, nhiều lắm là chỉ có thể coi là tiểu thành mà thôi. Càng đi về phía sau sẽ càng cảm thấy U Minh bác đại tinh thâm, mênh mông như biển. Mà Lôi Động đến nay, bất quá là hiểu rõ một ít da lông của U Minh mà thôi. Sử dụng với U Minh cũng tương đối sơ sài.
Theo những Quỷ Thủ bị đập vỡ vụn, những bàn tay túm cổ chân hắn cũng biến mất. Mà hắn, cũng thuận lợi bước lên bậc thang tầng thứ nhất. Ngay tại hắn nhấc chân đạp đến bậc thang tầng thứ hai thì vô số oan hồn trắng bệch đột nhiên xuất hiện, số lượng nhiều, cơ hồ chất đầy toàn bộ đại điện. Gió lạnh phơ phất, kèm theo oan hồn trầm thấp mà như dã thú gào thét, oan hồn bắt đầu đi về phía hắn, nếu gặp người nhát gan sẽ bị dọa ngất đi.
Lôi Động chỉ hừ lạnh một tiếng, quanh thân u minh quỷ khí đại tác, một tia quỷ khí hợp thành một đám, từng sợi quỷ khí hợp thành một cỗ. Một cỗ ngưng tụ thành một đạo. Dùng đạo làm đơn vị, quỷ khí không ngừng bắt đầu vòng quanh Lôi Động uyển chuyển xông lên. Từng đạo quỷ khí thô to như cánh tay người, uyển chuyển như hắc xà giống như mũi tên xuyên thủng từng oan hồn muốn tiếp cận Lôi Động. Từng con đều xuyên thấu hóa thành mảnh vỡ tan vào không khí, tiếng kêu rên, tiếng thét chói tai, vang vọng bên tai. Nhưng trong lòng Lôi Động vẫn rất kiên định, bất vi sở động. Rất nhanh, oan hồn liền triệt để biến mất.
Lôi Động lại bước lên một bước, lúc này đây là núi thây Huyết Hải, nhưng tâm trí hắn vẫn kiên định, giẫm đạp đi qua.
Một bước tiếp một bước, Lôi Động đã đi tới gần bảo tọa trên đài. Vật kia phảng phất đối với hắn có lực hấp dẫn trí mạng. Mỗi khi bước một bước, đều sẽ xuất hiện đủ loại dị tượng, nhưng mà không có một cái dị tượng có thể ngăn trở bộ pháp của Lôi Động.
Rốt cục, hắn bước qua vô số Khô Cốt, giẫm qua núi thây Huyết Hải trèo lên đến bảo tọa trên đài. Bảo tọa xa xỉ mà uy nghiêm đang ở trước mắt, trong lòng Lôi Động không khỏi xẹt qua cảm giác cực kỳ thoải mái. Xoay người sang chỗ khác, đặt mông ngồi lên. Xúc giác hơi có chút lạnh buốt, nhưng tựa hồ cũng không có có cái gì đặc biệt. Ngay tại thời điểm Lôi Động có chút thất vọng thì hai hàng pho tượng đại diện cho các vương giả chủng tộc phát ra thanh âm cạc cạc rồi từ từ rung rung. Ngay sau đó, nguyên một đám khí thế vô cùng khổng lồ từ trên người bọn họ bắn ra, từng cái, đều có uy năng hủy thiên diệt địa, từng cái tiện tay đều có thể phá hủy mọi thứ ở đây.
Ánh mắt pho tượng lúc trước có chút ngốc trệ thì nguyên một đám trở nên linh động dị thường, cơ bắp cứng ngắc dần hoạt động. Những người hình thái khác nhau, con mắt hình thù kỳ quái nhao nhao nhìn lên người Lôi Động.
Đám người đều còn sống!!!
Lôi Động không khỏi kinh hãi trong lòng. Chuyện này...làm sao có thể? Chẳng lẽ là ảo thuật? Hoặc những thứ này là khôi lỗi?
Làm sao có thể nguyên một đám phía dưới, tùy tiện cái nào đều có thể đơn giản xé mình thành từng mảnh nhỏ, một cỗ hàn ý lạnh như băng từ cột sống tháo chạy thẳng về phía đỉnh đầu Lôi Động, toàn thân một mảnh lạnh buốt. Thầm nghĩ, lần này xong đời rồi.
Con sâu cái kiến còn sống tạm bợ, Lôi Động lại là người tiếc mạng. Hắn đang định liều mạng chạy trốn thử xem, dù là chỉ có nửa điểm mảy may hi vọng sống. Cũng muốn bỏ chạy một chút thử xem. Có lẽ những thứ này chỉ là thùng rỗng mà thôi.
Nhưng mà chuyện kế tiếp lại để cho hắn trợn mắt hốc mồm. Chỉ thấy được lấy hai hàng tuyệt thế vương giả đồng loạt quỳ một gối trước mặt Lôi Động một lạy, cùng hô to lên:
- Tồn tại hèn mọn chúng thần tham kiến đại đế.
Thanh âm thẳng chấn cả tòa cung điện một mảnh rung động đem Lôi Động cơ hồ muốn rơi từ bảo tọa xuống.
Nhưng một tiếng hô lớn này khiến hắn lập tức bỏ đi ý định chạy trốn. Trên mặt lộ ra biểu tình có chút kỳ quái, tưởng rằng nghe lầm. Lôi Động thấp giọng nói:
- Các ngươi gọi ta là cái gì?
- Đại Đế!
Một kẻ Ngưu Đầu nhân thân đứng ở tương đối gần phía trước cơ bắp tràn đầy, tay nắm cự phủ ngẩng đầu ồm ôm nói với Lôi Động.
Lôi Động tuy rằng không hiểu phân biệt biểu lộ mặt trâu như thế nào, nhưng theo hắn thì trong đồng tử của ngưu đầu nhân có thể thấy được tâm tình của nó giờ phút này. Sợ hãi, kính sợ, nhưng càng nhiều nữa là sùng bái...Vô hạn sùng bái. Loại sùng bái này mang theo cảm giác nhiệt tình, nóng bỏng điên cuồng. Lôi Động có một loại trực giác để cho đầu tuyệt thế hung ngưu phủ phục ở trước mặt mình, thè lưỡi ra liếm đầu ngón chân, nó cũng sẽ không có hai lời, còn có thể liếm lấy mùi ngon. Lôi Động càng có một loại cảm giác, khiến nó tự sát, nó cũng sẽ không nói hai lời.
Loại ánh mắt này của hắn khiến huyết dịch Lôi Động có cảm giác thiêu đốt, toàn thân từng cái lỗ chân lông, đều phảng phất bị mở ra, cảm giác. Sảng khoái tung tăng như chim sẻ. Không biết tên của đầu tuyệt thế hung ngưu này, Lôi Động cảm giác, sự cường đại của nó sẽ không thua kém Thiên Ma chút nào. Nói cách khác. . .
Trong lòng hắn như đang bay trên mây....
Lôi Động lại nhìn về phía Tu La Vương bên trong bầy quái vật quỳ một gối xuống, muốn lại chứng minh là đúng một chút, trầm giọng nói:
- Tu La Vương.
- Có thuộc hạ.
Đầu lâu Tu La Vương trùng trùng điệp điệp há ra một phát, khuôn mặt xấu xí dữ tợn tỏ vẻ rất thành kính tựa hồ còn có chút kích động dị thường:
- Đại Đế có gì phân phó? Phải chăng chuẩn bị để cho thuộc hạ suất lĩnh Tu La đại quân đi dẹp yên giới vực? Rốt cục đến phiên thuộc hạ rồi, thuộc hạ trông mong từng ngày.
- Tu La Vương. Ta chỉ là muốn hỏi một chút ngươi, danh hào của ta là cái gì?
Lôi Động đổ mồ hôi, xem ra Tu La Vương là phần tử cực đoan hiếu chiến a. Bất quá vẻ mặt hắn thành kính để cho Lôi Động lại cảm giác được một hồi tâm hồn rung động. Tu La Vương, đường đường Tu La Vương dĩ nhiên là một thành viên chiến tướng dưới trướng chính mình, còn không nhất định là chiến tướng lợi hại nhất. Bởi vì chỗ hắn đứng không phải ở trước mặt.
Vẻ mặt Tu La Vương thất vọng lại tựa hồ nghĩ tới điều gì vẻ mặt nghiêm nghị. Hắn quỳ một gối xuống dùng thanh âm như vò gốm nói:
- Thuộc hạ liều chết, kính xin Đại Đế thứ tội. Đại Đế ngài tự xưng là Liên. Hơn nữa, kính xin Đại Đế tiếp tục gọi tiếp tục gọi nhũ danh của thuộc hạ là Tiểu Lộc. Trước mặt Đại đế nào có vương giả?
Tiểu... Tiểu lộc? Lôi Động vỗ đầu một cái, có chút cảm giác chóng mặt. Nhưng lúc này, Lôi Động thì chỉ phải bất đắc dĩ nói:
- Được rồi. Tiểu ... Ách ...Tiểu lộc. Cái này ta ... Ách ... Không ... Phong hào của Liên là gì?
- Thuộc hạ không dám gọi thẳng phong hào Đại Đế.
Tu La Vương - Tiểu Lộc đè thấp thanh âm nói.
- Ta cho ngươi nói, ngươi cứ nói.
Lôi Động thấy Tu La Vương như thế, lá gan cũng lớn hơn nhiều, hắn nổi giận nói.
- Ma...Ma đế.
- Ma Đế? Ách, tựa hồ có chút ngốc.
Lôi Động khóc dở cười, mình tại sao lại có cái danh hào như vậy, hắn bất mãn nói:
- Đế có cái danh xưng gì tốt không? Trên thế giới này, có quá nhiều đế rồi.
- Đại Đế lão nhân gia ngài như thế nào nhắc lại chuyện xưa?
Ngưu Đầu tráng hán chất phác nở nụ cười:
- Lão nhân gia ngài không phải đã hạ lệnh đem tất cả người dám vọng xưng đế, chín thành đều tiêu diệt rồi.
- Cái gì?
Lôi Động kinh ngạc không hiểu, loại chuyện này, thực chính là mình làm sao? Nhất thời có chút không dám tin tưởng, lại cảm thấy tựa hồ ở đâu có chút không đúng. Đầu óc đau đến muốn nổ tung, vội vàng khua tay nói:
- Các ngươi đi ra ngoài trước.
Sau khi Lôi Động vung tay lên, tất cả mọi người thoáng qua liền đều biến mất không thấy.
Không người nào dám có dị nghị.
Cũng không biết đã qua bao lâu. Trước mắt Lôi Động kinh ngạc hiện lên hai huynh đệ Trần Mâu Vệ Hoa ở trạng thái hồn phách hơi mờ nhạt bồng bềnh đung đưa trước mắt hắn. Máu tươi không ngừng chảy xuống phía dưới, thanh âm lạnh như băng mà run rẩy nói:
- Lôi Động, chúng ta chết rất thảm, ngươi nhất định phải báo thù cho chúng ta a.
Máu huyết Lôi Động đột nhiên sôi trào, trong ánh mắt hiện lên màu đỏ bừng. Khuôn mặt có chút dữ tợn mà hung lịch, thanh âm khàn khàn nói:
- Là ai giết các ngươi?
- Là nàng....Là nàng...
Thanh âm của bọn hắn có chút phiêu miểu, thê lương, xa xa chỉ vào xa xa, thét to:
- Là nàng giết chúng ta....
Lôi Động nhìn lại, kinh ngạc đến ngây người tại tại chỗ. Chỉ thấy được Đinh Uyển Ngôn trong tay hư không vác phi kiếm, đang lượn lờ bay tới, trang phục của nàng vẫn mặc như ở hàn đàm đào hoa, bộ dáng dịu dàng thanh thuần, mà không mất di sự quyến rũ của yêu tinh kiều diễm. Chỉ thấy được nàng hướng Lôi Động mị hoặc nói:
- Sư đệ, hai người này đối với ngươi có dị tâm, ta đã thay ngươi giết bọn chúng đi.
Lôi Động nghẹn họng nhìn trân trối, nổi giận nói:
- Điều đó không có khả năng.
- Vì cái gì?
Đinh Uyển Ngôn trong chốc lát trở nên thê thảm mà ủy khuất đến cực điểm, hai mắt ngập nước điềm đạm đáng yêu nhìn qua Lôi Động:
- Sư đệ, ngươi không tin ta sao?
Trong ý nghĩ Lôi Động chìm vào hôn mê mà ngạc nhiên tại chỗ. Chẳng lẽ nói, Trần Mâu Vệ Hoa thật sự đối với chính mình có dị tâm?
- Chúng ta là bị oan uổng... Chúng ta không có.
Quỷ Hồn Trần Qua Vệ Hoa bắt đầu thét lên khiếu nại.
- Các ngươi có, các ngươi phản bội sư đệ.
Đinh Uyển Ngôn cũng giận dữ dị thường gào lên.
Lôi Động nghe được một hồi nhức đầu, chóng mặt, cũng không biết nên tin ai. Nhưng cảm thấy sự tình tựa hồ có chút không thích hợp. Bỗng nhiên, trong đầu linh quang lóe lên mà hỏi:
- Sư tỷ, tỷ biết ta đến từ ở đâu không?
- Đương nhiên biết, ngươi đến từ tỉnh Giang Nam Trung Quốc ah. . . Ngươi đã xuyên việt tới nơi này, chẳng lẽ ngươi đã quên rồi sao?
Đinh Uyển Ngôn vẻ mặt kỳ quái nhìn Lôi Động, phảng phất như vấn đề mà hắn hỏi rất ngu.
Không chỉ có nàng, cho dù là khuôn mặt đang không ngừng chảy máu của Trần Mâu Vệ Hoa cũng có biểu lộ như Đinh Uyển Ngôn vậy.
Bỗng nhiên, ý nghĩ của Lôi Động liền trở nên thanh minh, phảng phất thoáng cái hiểu rõ ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.