Chương 310: Bắt Sống
Nghịch Thương Thiên
05/04/2013
Lãng tử vô danh gửi tặng người phương xa.
Hàn Thạc đứng ngạo nghễ trên ngọn đồi trọc, mắt nhìn đám Thần điện kỵ sĩ đang công kích tới, hắn cũng không hề có bất cứ sự lo lắng hay sợ hãi gì. Tinh thần lực cùng Ma Nguyên lực bị mất đi đã khôi phục được một ít, nếu một mình phải đối phó với cả đám Thần điện kỵ sĩ như vậy thì cũng tương đối khó khăn, thế nhưng để mà thong dong dời đi thì cũng đơn giản.
Bởi vì lúc trước có một con Âm Ma bị diệt, hơn nữa hai con còn lại thì Hàn Thạc cũng không phóng ra, vì vậy đối với việc trên núi xuất hiện viện trợ từ Thiên Tai giáo hội thì hắn không hề hay biết, lúc hắn tính rời đi, thần thức chợt cảm ứng được một cỗ lực lượng khác lạ.
Hàn Thạc đã ở Phân Ma chi cảnh, linh hồn hình thành nên thần thức, khi có được thần thức thì sự nhạy cảm của hắn tăng lên rất nhiều, ngay lúc Hàn Thạc cảm ứng thấy một cỗ lực lượng âm sâm, tâm niệm vừa động lập tức nhớ ra lần trước lúc ở Nhật Diệu cốc, Ai Đức Ôn từng nói qua, Thiên Tai giáo hội sẽ xuất hiện lúc hắn cần thiết nhất. Xem ra, lão già này cũng không phải là tên nói dóc.
Hàn Thạc vốn đang đứng ở trên núi trọc, tâm tư vừa động liền bay lên trên cao, rõ ràng nhìn thấy một gã Vong Linh pháp sư dẫn theo đám Tử thần vệ sĩ, Tử thần kỵ sĩ của Thiên Tai giáo hội đang chạy tới. Mặt đất phía sau ngọn núi dưới công kích của thần khí đã biến thành những vết lồi lõm lỗ chỗ, khắp nơi đều là huyệt động lớn nhỏ, song đám Tử thần vệ sĩ, Tử thần kỵ sĩ này vẫn phóng tới tựa như đi trên đất bằng.
Dưới sự bảo vệ dày đặc của đám Thần điện kỵ sĩ, Hồng y đại giáo chủ Chiêm Khoa Tư thân cưỡi trên một thớt chiến mã đang tự suy nghĩ, nhất thời do dự chẳng biết nên làm thế nào cho phải.
Đám Thần điện kỵ sĩ này mặc dù thực lực bất phàm cùng với số lượng đông đúc, đáng tiếc cũng không có ma thú có thể ngự không phi hành, đối mặt với Hàn Thạc đang đứng ở trên cao, chỉ biết giương mắt lên nhìn mà không hề có biện pháp gì, Hồng y đại giáo chủ hắn có thể sử dụng ma pháp để bay lên, nhưng do nguyên nhân thân thụ trọng thương nên cũng không dám truy kích.
Hải Luân Đế Na thân cưỡi trên lưng Hỏa phượng hoàng với nụ cười âm u đang đánh giá Hàn Thạc, tựa hồ như do dự không biết có nên nhân cơ hội này truy kích hắn hay không.
Nếu Hải Luân Đế Na không chứng kiến một hồi đại chiến giữa Hàn Thạc cùng Quang Minh giáo hội, thì chắc chắn sẽ không ngại ngần gì mà tiến tới để thu hồi sáu khẩu Ma tinh pháo bị hắn cướp đi. Đáng tiếc với màn chiến đấu vừa hiện ra ngay trước mắt, khiến cho nàng ta hiểu rõ về thực lực kinh khủng của hắn.
Ngón tay chỉ chỉ Hải Luân Đế Na ở trên cao, Hàn Thạc nở một nụ cười chế giễu nói:
- Ngươi còn muốn ma tinh pháo?
Hải Luân Đế Na vốn đang do dự, nay bị ánh mắt coi thường của Hàn Thạc liếc qua, thực sự không thể kiềm chế nổi cơn tức giận, máu nóng xông lên trên não, trong lòng dẹp bỏ sự sợ hãi đối với Hàn Thạc, tay vỗ lên thân Hỏa phượng hoàng trực chỉ hướng chỗ hắn bay tới.
Phía bên này, đám người Thần điện kỵ sĩ đang đứng tại sơn cốc. Hàn Thạc với thân hình ngạo nghễ ở trên không cũng nhìn thấy rõ đám người tới tương trợ của Thiên Tai giáo hội cũng đã tiến tới sơn cốc, ý nghĩ tà ác trong lòng chợt nổi lên, Hàn Thạc lập tức ngâm xướng chú ngữ đưa Tiểu Khô Lâu , Thổ giáp thi, Mộc giáp thi về hết dị giới, sau đó lớn tiếng cười dài bay khỏi sơn cốc.
- Đáng chết, đi như vậy sao!
Tên Vong Linh pháp sư cầm đầu đám người Thiên Tai giáo hội vừa thấy Hàn Thạc từ trên đó bay đi, nhất thời cảm thấy do dự không yên.
- Là người của Thiên Tai giáo hội, bọn chúng nhất định có quan hệ cùng với tên dị giáo đồ kia!
Lúc này, đám Thần điện kỵ sĩ đã phát hiện ra đám người của Thiên Tai giáo hội đang từ dưới chân núi đi lên. Hai bên thế lực vốn là kẻ thù truyền kiếp của nhau, minh tranh ám đấu đã mấy trăm năm, cừu hận tích lũy giữa song phương so với Hàn Thạc thì lớn hơn nhiều.
Bởi vậy, khi tiếng la của tên Thần điện kỵ sĩ này cất lên, đám Thần điện kỵ sĩ của Quang Minh giáo hội cơ hồ không hề do dự, toàn bộ tiến hành công kích đến đám Tử thần vệ sĩ và tử thần kỵ sĩ của Thiên Tai giáo hội vừa xuất hiện ở trước mặt. Chiến đấu trong phút chốc nổ ra, song phương đối đầu với nhau cả mấy trăm năm, nay một hồi chém giết đến tối tăm mắt mũi, ai cũng có tín ngưỡng của chính mình, hai bên như nước với lửa đụng nhau một cách thảm khốc.
Tên Vong Linh pháp sư cầm đầu đám người Thiên Tai giáo hội vốn dĩ định tới hóa giải nguy cơ từ Quang minh giáo hội mang đến cho Hàn Thạc nhằm ‘Thân cận’ với hắn một chút, đáng tiếc mọi toan tính của hắn đều bị đổ ra sông ra bể. Với tốc độ chóng mặt của Ma Động Cửu Thiên thuật, Hàn Thạc rất nhanh rời khỏi nơi thị phi này, để lại một đám kẻ thù không đội trời chung với nhau tha hồ mà chiến đấu.
- Thật là một tên hèn hạ, còn hèn hơn so với ta!
Tên Vong Linh pháp sư lầm bầm, cũng không biết là khen Hàn Thạc thức thời hay là chửi hắn nữa. Tóm lại sau khi dứt câu nói, gã liền tập trung tinh thần chỉ huy đám Tử thần vệ sĩ chiến đấu cùng đám Thần điện kỵ sĩ.
- Tên Vong Linh pháp sư vô sỉ, trả lại ma tinh pháo cho ta!
Hải Luân Đế Na cưỡi trên lưng Hỏa phượng hoàng đạp gió truy theo Hàn Thạc, miệng không ngừng phát ra những âm thanh mê người. Hàn Thạc sử dụng tốc độ cao của Ma Động Cửu Thiên thuật nhanh chóng rời khỏi khu vực này, sau đó đáp xuống một sơn cốc có cây cỏ xanh tươi mọc um tùm. Vừa rời khỏi đám người Chiêm Khoa Tư, hắn liền phóng hai con Âm Ma còn lại ra, nhìn chúng giống như đang bay lượn loạn xạ, nhưng thực tế lại có thể quan sát rõ ràng từng hành động của Hải Luân Đế Na.
Hải Luân Đế Na chạy tới sơn cốc, rốt cục cũng thấy Hàn Thạc đứng lại, xuất hiện cùng hắn còn có Tiểu Khô Lâu hồi nãy cưỡi trên sinh vật bất tử kỳ lạ. Lúc này máu nóng đã sôi trào, Hải Luân Đế Na thúc giục Hỏa phượng hoàng đang bay lượn trên không bắn thẳng về phía Hàn Thạc, Hỏa phượng hoàng hót lên một tiếng du dương xuất ra một đạo liệt hỏa nóng hừng hực.
Pháp trượng có khảm Hỏa diệu thạch trong tay Hải Luân Đế Na quơ lên, từng khối hỏa cầu đỏ bừng đường kính to bằng miệng cái tô xuất hiện, chúng đan xen vào nhau bay về phía Hàn Thạc cùng Tiểu Khô Lâu.
Tiểu Khô Lâu cầm theo trường đao dài ba thước, lúc này lấy cán đao gõ gõ lên thân bất tử sinh vật mình đang cưỡi. Bất tử sinh vật há cái miệng khổng lồ chi chít răng nanh bén nhọn hướng lên trên tru lớn, từng đám oán linh mang theo quang mang xanh biếc nhấp nháy bay ra từ trong miệng của nó, oán linh mang theo tử khí nồng nặc tại dị giới toàn thân lục quang lấp lóe, khi xuất hiện tại đây liền điên cuồng hấp thu tử khí trôi nổi xung quanh sơn cốc.
Thân thể Oán linh vốn dĩ chỉ hiển thị thành nhiều điểm lục quang, sau khi cắn nuốt tử khí liền chậm rãi bành trướng, tiếp theo bị lực phun của bất tử sinh vật dẫn dắt, liền biến thành những giọt nước màu xanh biếc mãnh liệt công kích tới đám hỏa cầu dày đặc.
Oán linh thu nạp lực lượng của những linh hồn đã chết, thể tích của chúng bành trướng rất nhanh, cho đến khi không thể dung nạp thêm tử khí nữa, từng cái liền phát nổ trong không trung, tử khí đầy trời biến thành màu xám xanh, hơi thở lạnh như băng tấp tới đám đại hỏa cầu, khiến cho quang mang chói sáng của đám hỏa cầu từng bước tiêu tán.
Tiểu Khô Lâu cưỡi trên lưng bất tử sinh vật vừa thấy quang mang của đại hỏa cầu biến mất liền xua vật cưỡi có hình dáng giống như con nhím lớn nhằm hướng Hải Luân Đế Na vọt đi.
Thiên tính bất tử sinh vật tính rất chán ghét liệt hỏa quang mang, mặc dù là không thích, thế nhưng xương cốt óng ánh của Tiểu Khô Lâu đối với Hỏa hệ ma pháp lại có lực đề kháng rất cao, bản thân nó cũng không phải thật sự e ngại hỏa quang, ngay sau khi tử khí phá hủy hết đám hỏa cầu dày đặc, dưới mệnh lệnh của Hàn Thạc, Tiểu Khô Lâu cầm trường đao dữ tợn xông thẳng lên đối kháng với Hải Luân Đế Na.
Hỏa phượng hoàng mà Hải Luân Đế Na đang cưỡi ngay lúc Tiểu Khô Lâu tiếp cận, cả người liền dấy lên hỏa diễm ngập trời, nhiệt độ cao đốt cháy hết thảy thực vật xanh tươi xung quanh sơn cốc, khiến chúng khô kiệt mà chết, chỉ còn một số cổ thụ thân cao chọc trời gốc rễ vững chắc mới không bị đổ xuống.
Đúng lúc này, Lục Ma Phong gào thét cuốn tới, tốc độ giống như sao băng rơi xuống phía chân trời, kéo theo một cái đuôi tử sắc dài lê thê. Khoảnh khắc đó, Lục Ma Phong bay tới sát bên Hỏa phượng hoàng cùng Hải Luân Đế Na rồi vòng lên, tử sắc ma diễm đột xuất hiện giống như tinh quang tưới lên trên thân hình đang bốc cháy của Hỏa phượng hoàng.
Tiếng hót sắc nhọn đột nhiên phát ra từ miệng Hỏa phượng hoàng, sau đó, siêu giai ma thú mở miệng nói bằng tiếng người, âm thanh dịu dàng dễ nghe của con gái vang lên:
- Cái gì mà lạnh như vậy a.
Tử sắc ma diễm hạ xuống, hàn khí lạnh thấu xương tiết ra, cả người Hỏa phượng hoàng bốc khói vang lên những tiếng "Xèo xèo", Hỏa phượng hoàng đột nhiên cảm thấy xương cốt cứng như thép nguội của mình trở nên không linh hoạt, chỉ trong chớp mắt đôi cánh ngày càng nặng nề, sau đó mang theo cả Hải Luân Đế Na từ từ rớt xuống khoảng sâu trong sơn cốc.
- Hỏa phượng tỷ tỷ, sao vậy?
Vẻ mặt Hải Luân Đế Na kinh hoảng vội vàng hô lên.
- Không biết nữa, ta cảm thấy thân thể rất khó chịu!
Hỏa phượng hoàng thét lên cũng không biết phải xoay sở thế nào, cũng không có cách để ngăn cản việc rớt xuống, ngay cả bản thân nó cũng rất sợ hãi đám hàn khí không biết tên đang xâm nhập trong thân thể mình này.
Đang khi hai động vật giống cái rơi xuống, lúc gần tới mặt đất, đột nhiên cành lá của mấy cây cổ thụ che trời ở chung quang chợt vặn vẹo lay động giống như xúc giác của một con bạch tuộc cực lớn vươn tới trói chặt Hải Luân Đế Na cùng Hỏa phượng hoàng lại với nhau, khiến bọn họ không thể cục cựa được.
- Tên Vong Linh pháp sư đáng chết, ngươi làm sao có thể sử dụng được lực lượng tự nhiên của Đức Lỗ Y!
Hỏa phượng hoàng sau khi bị cành lá trói chặt, miệng không ngừng phát ra những âm thanh trong trẻo.
Hải Luân Đế Na tay nắm pháp trượng khảm Hỏa diệu thạch, thân hình giãy dụa tính ngâm xướng một Hỏa hệ ma pháp chú ngữ, lúc này đột nhiên phát hiện một thanh trường đao dữ tợn và sắc bén đang kề lên trên cần cổ thon dài trắng ngần của mình.
Hải Luân Đế Na ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện ra tên Tiểu Khô Lâu cổ quái, bảy thanh cốt thứ sau lưng tạo thành cốt dực đang nhẹ nhàng chớp động, tỉ lệ giữa thanh đao hắn đang cầm trên tay cùng thân thể hắn không phù hợp một chút nào, một con ngươi mang theo tử sắc quang mang lóng lánh đang nhìn chằm chằm vào mình, khiến cho toàn thân Hải Luân Đế Na sởn gai ốc.
- Ngươi muốn thế nào?
Hải Luân Đế Na ngẩng đầu lạnh lùng nhìn xuống Hàn Thạc ở phía dưới, với con người đã từng kinh qua máu lửa như nàng ta, giờ đây tâm tình dễ dàng bình tĩnh lại, giọng căm thù rít với hắn.
Hàn Thạc đứng ngạo nghễ trên ngọn đồi trọc, mắt nhìn đám Thần điện kỵ sĩ đang công kích tới, hắn cũng không hề có bất cứ sự lo lắng hay sợ hãi gì. Tinh thần lực cùng Ma Nguyên lực bị mất đi đã khôi phục được một ít, nếu một mình phải đối phó với cả đám Thần điện kỵ sĩ như vậy thì cũng tương đối khó khăn, thế nhưng để mà thong dong dời đi thì cũng đơn giản.
Bởi vì lúc trước có một con Âm Ma bị diệt, hơn nữa hai con còn lại thì Hàn Thạc cũng không phóng ra, vì vậy đối với việc trên núi xuất hiện viện trợ từ Thiên Tai giáo hội thì hắn không hề hay biết, lúc hắn tính rời đi, thần thức chợt cảm ứng được một cỗ lực lượng khác lạ.
Hàn Thạc đã ở Phân Ma chi cảnh, linh hồn hình thành nên thần thức, khi có được thần thức thì sự nhạy cảm của hắn tăng lên rất nhiều, ngay lúc Hàn Thạc cảm ứng thấy một cỗ lực lượng âm sâm, tâm niệm vừa động lập tức nhớ ra lần trước lúc ở Nhật Diệu cốc, Ai Đức Ôn từng nói qua, Thiên Tai giáo hội sẽ xuất hiện lúc hắn cần thiết nhất. Xem ra, lão già này cũng không phải là tên nói dóc.
Hàn Thạc vốn đang đứng ở trên núi trọc, tâm tư vừa động liền bay lên trên cao, rõ ràng nhìn thấy một gã Vong Linh pháp sư dẫn theo đám Tử thần vệ sĩ, Tử thần kỵ sĩ của Thiên Tai giáo hội đang chạy tới. Mặt đất phía sau ngọn núi dưới công kích của thần khí đã biến thành những vết lồi lõm lỗ chỗ, khắp nơi đều là huyệt động lớn nhỏ, song đám Tử thần vệ sĩ, Tử thần kỵ sĩ này vẫn phóng tới tựa như đi trên đất bằng.
Dưới sự bảo vệ dày đặc của đám Thần điện kỵ sĩ, Hồng y đại giáo chủ Chiêm Khoa Tư thân cưỡi trên một thớt chiến mã đang tự suy nghĩ, nhất thời do dự chẳng biết nên làm thế nào cho phải.
Đám Thần điện kỵ sĩ này mặc dù thực lực bất phàm cùng với số lượng đông đúc, đáng tiếc cũng không có ma thú có thể ngự không phi hành, đối mặt với Hàn Thạc đang đứng ở trên cao, chỉ biết giương mắt lên nhìn mà không hề có biện pháp gì, Hồng y đại giáo chủ hắn có thể sử dụng ma pháp để bay lên, nhưng do nguyên nhân thân thụ trọng thương nên cũng không dám truy kích.
Hải Luân Đế Na thân cưỡi trên lưng Hỏa phượng hoàng với nụ cười âm u đang đánh giá Hàn Thạc, tựa hồ như do dự không biết có nên nhân cơ hội này truy kích hắn hay không.
Nếu Hải Luân Đế Na không chứng kiến một hồi đại chiến giữa Hàn Thạc cùng Quang Minh giáo hội, thì chắc chắn sẽ không ngại ngần gì mà tiến tới để thu hồi sáu khẩu Ma tinh pháo bị hắn cướp đi. Đáng tiếc với màn chiến đấu vừa hiện ra ngay trước mắt, khiến cho nàng ta hiểu rõ về thực lực kinh khủng của hắn.
Ngón tay chỉ chỉ Hải Luân Đế Na ở trên cao, Hàn Thạc nở một nụ cười chế giễu nói:
- Ngươi còn muốn ma tinh pháo?
Hải Luân Đế Na vốn đang do dự, nay bị ánh mắt coi thường của Hàn Thạc liếc qua, thực sự không thể kiềm chế nổi cơn tức giận, máu nóng xông lên trên não, trong lòng dẹp bỏ sự sợ hãi đối với Hàn Thạc, tay vỗ lên thân Hỏa phượng hoàng trực chỉ hướng chỗ hắn bay tới.
Phía bên này, đám người Thần điện kỵ sĩ đang đứng tại sơn cốc. Hàn Thạc với thân hình ngạo nghễ ở trên không cũng nhìn thấy rõ đám người tới tương trợ của Thiên Tai giáo hội cũng đã tiến tới sơn cốc, ý nghĩ tà ác trong lòng chợt nổi lên, Hàn Thạc lập tức ngâm xướng chú ngữ đưa Tiểu Khô Lâu , Thổ giáp thi, Mộc giáp thi về hết dị giới, sau đó lớn tiếng cười dài bay khỏi sơn cốc.
- Đáng chết, đi như vậy sao!
Tên Vong Linh pháp sư cầm đầu đám người Thiên Tai giáo hội vừa thấy Hàn Thạc từ trên đó bay đi, nhất thời cảm thấy do dự không yên.
- Là người của Thiên Tai giáo hội, bọn chúng nhất định có quan hệ cùng với tên dị giáo đồ kia!
Lúc này, đám Thần điện kỵ sĩ đã phát hiện ra đám người của Thiên Tai giáo hội đang từ dưới chân núi đi lên. Hai bên thế lực vốn là kẻ thù truyền kiếp của nhau, minh tranh ám đấu đã mấy trăm năm, cừu hận tích lũy giữa song phương so với Hàn Thạc thì lớn hơn nhiều.
Bởi vậy, khi tiếng la của tên Thần điện kỵ sĩ này cất lên, đám Thần điện kỵ sĩ của Quang Minh giáo hội cơ hồ không hề do dự, toàn bộ tiến hành công kích đến đám Tử thần vệ sĩ và tử thần kỵ sĩ của Thiên Tai giáo hội vừa xuất hiện ở trước mặt. Chiến đấu trong phút chốc nổ ra, song phương đối đầu với nhau cả mấy trăm năm, nay một hồi chém giết đến tối tăm mắt mũi, ai cũng có tín ngưỡng của chính mình, hai bên như nước với lửa đụng nhau một cách thảm khốc.
Tên Vong Linh pháp sư cầm đầu đám người Thiên Tai giáo hội vốn dĩ định tới hóa giải nguy cơ từ Quang minh giáo hội mang đến cho Hàn Thạc nhằm ‘Thân cận’ với hắn một chút, đáng tiếc mọi toan tính của hắn đều bị đổ ra sông ra bể. Với tốc độ chóng mặt của Ma Động Cửu Thiên thuật, Hàn Thạc rất nhanh rời khỏi nơi thị phi này, để lại một đám kẻ thù không đội trời chung với nhau tha hồ mà chiến đấu.
- Thật là một tên hèn hạ, còn hèn hơn so với ta!
Tên Vong Linh pháp sư lầm bầm, cũng không biết là khen Hàn Thạc thức thời hay là chửi hắn nữa. Tóm lại sau khi dứt câu nói, gã liền tập trung tinh thần chỉ huy đám Tử thần vệ sĩ chiến đấu cùng đám Thần điện kỵ sĩ.
- Tên Vong Linh pháp sư vô sỉ, trả lại ma tinh pháo cho ta!
Hải Luân Đế Na cưỡi trên lưng Hỏa phượng hoàng đạp gió truy theo Hàn Thạc, miệng không ngừng phát ra những âm thanh mê người. Hàn Thạc sử dụng tốc độ cao của Ma Động Cửu Thiên thuật nhanh chóng rời khỏi khu vực này, sau đó đáp xuống một sơn cốc có cây cỏ xanh tươi mọc um tùm. Vừa rời khỏi đám người Chiêm Khoa Tư, hắn liền phóng hai con Âm Ma còn lại ra, nhìn chúng giống như đang bay lượn loạn xạ, nhưng thực tế lại có thể quan sát rõ ràng từng hành động của Hải Luân Đế Na.
Hải Luân Đế Na chạy tới sơn cốc, rốt cục cũng thấy Hàn Thạc đứng lại, xuất hiện cùng hắn còn có Tiểu Khô Lâu hồi nãy cưỡi trên sinh vật bất tử kỳ lạ. Lúc này máu nóng đã sôi trào, Hải Luân Đế Na thúc giục Hỏa phượng hoàng đang bay lượn trên không bắn thẳng về phía Hàn Thạc, Hỏa phượng hoàng hót lên một tiếng du dương xuất ra một đạo liệt hỏa nóng hừng hực.
Pháp trượng có khảm Hỏa diệu thạch trong tay Hải Luân Đế Na quơ lên, từng khối hỏa cầu đỏ bừng đường kính to bằng miệng cái tô xuất hiện, chúng đan xen vào nhau bay về phía Hàn Thạc cùng Tiểu Khô Lâu.
Tiểu Khô Lâu cầm theo trường đao dài ba thước, lúc này lấy cán đao gõ gõ lên thân bất tử sinh vật mình đang cưỡi. Bất tử sinh vật há cái miệng khổng lồ chi chít răng nanh bén nhọn hướng lên trên tru lớn, từng đám oán linh mang theo quang mang xanh biếc nhấp nháy bay ra từ trong miệng của nó, oán linh mang theo tử khí nồng nặc tại dị giới toàn thân lục quang lấp lóe, khi xuất hiện tại đây liền điên cuồng hấp thu tử khí trôi nổi xung quanh sơn cốc.
Thân thể Oán linh vốn dĩ chỉ hiển thị thành nhiều điểm lục quang, sau khi cắn nuốt tử khí liền chậm rãi bành trướng, tiếp theo bị lực phun của bất tử sinh vật dẫn dắt, liền biến thành những giọt nước màu xanh biếc mãnh liệt công kích tới đám hỏa cầu dày đặc.
Oán linh thu nạp lực lượng của những linh hồn đã chết, thể tích của chúng bành trướng rất nhanh, cho đến khi không thể dung nạp thêm tử khí nữa, từng cái liền phát nổ trong không trung, tử khí đầy trời biến thành màu xám xanh, hơi thở lạnh như băng tấp tới đám đại hỏa cầu, khiến cho quang mang chói sáng của đám hỏa cầu từng bước tiêu tán.
Tiểu Khô Lâu cưỡi trên lưng bất tử sinh vật vừa thấy quang mang của đại hỏa cầu biến mất liền xua vật cưỡi có hình dáng giống như con nhím lớn nhằm hướng Hải Luân Đế Na vọt đi.
Thiên tính bất tử sinh vật tính rất chán ghét liệt hỏa quang mang, mặc dù là không thích, thế nhưng xương cốt óng ánh của Tiểu Khô Lâu đối với Hỏa hệ ma pháp lại có lực đề kháng rất cao, bản thân nó cũng không phải thật sự e ngại hỏa quang, ngay sau khi tử khí phá hủy hết đám hỏa cầu dày đặc, dưới mệnh lệnh của Hàn Thạc, Tiểu Khô Lâu cầm trường đao dữ tợn xông thẳng lên đối kháng với Hải Luân Đế Na.
Hỏa phượng hoàng mà Hải Luân Đế Na đang cưỡi ngay lúc Tiểu Khô Lâu tiếp cận, cả người liền dấy lên hỏa diễm ngập trời, nhiệt độ cao đốt cháy hết thảy thực vật xanh tươi xung quanh sơn cốc, khiến chúng khô kiệt mà chết, chỉ còn một số cổ thụ thân cao chọc trời gốc rễ vững chắc mới không bị đổ xuống.
Đúng lúc này, Lục Ma Phong gào thét cuốn tới, tốc độ giống như sao băng rơi xuống phía chân trời, kéo theo một cái đuôi tử sắc dài lê thê. Khoảnh khắc đó, Lục Ma Phong bay tới sát bên Hỏa phượng hoàng cùng Hải Luân Đế Na rồi vòng lên, tử sắc ma diễm đột xuất hiện giống như tinh quang tưới lên trên thân hình đang bốc cháy của Hỏa phượng hoàng.
Tiếng hót sắc nhọn đột nhiên phát ra từ miệng Hỏa phượng hoàng, sau đó, siêu giai ma thú mở miệng nói bằng tiếng người, âm thanh dịu dàng dễ nghe của con gái vang lên:
- Cái gì mà lạnh như vậy a.
Tử sắc ma diễm hạ xuống, hàn khí lạnh thấu xương tiết ra, cả người Hỏa phượng hoàng bốc khói vang lên những tiếng "Xèo xèo", Hỏa phượng hoàng đột nhiên cảm thấy xương cốt cứng như thép nguội của mình trở nên không linh hoạt, chỉ trong chớp mắt đôi cánh ngày càng nặng nề, sau đó mang theo cả Hải Luân Đế Na từ từ rớt xuống khoảng sâu trong sơn cốc.
- Hỏa phượng tỷ tỷ, sao vậy?
Vẻ mặt Hải Luân Đế Na kinh hoảng vội vàng hô lên.
- Không biết nữa, ta cảm thấy thân thể rất khó chịu!
Hỏa phượng hoàng thét lên cũng không biết phải xoay sở thế nào, cũng không có cách để ngăn cản việc rớt xuống, ngay cả bản thân nó cũng rất sợ hãi đám hàn khí không biết tên đang xâm nhập trong thân thể mình này.
Đang khi hai động vật giống cái rơi xuống, lúc gần tới mặt đất, đột nhiên cành lá của mấy cây cổ thụ che trời ở chung quang chợt vặn vẹo lay động giống như xúc giác của một con bạch tuộc cực lớn vươn tới trói chặt Hải Luân Đế Na cùng Hỏa phượng hoàng lại với nhau, khiến bọn họ không thể cục cựa được.
- Tên Vong Linh pháp sư đáng chết, ngươi làm sao có thể sử dụng được lực lượng tự nhiên của Đức Lỗ Y!
Hỏa phượng hoàng sau khi bị cành lá trói chặt, miệng không ngừng phát ra những âm thanh trong trẻo.
Hải Luân Đế Na tay nắm pháp trượng khảm Hỏa diệu thạch, thân hình giãy dụa tính ngâm xướng một Hỏa hệ ma pháp chú ngữ, lúc này đột nhiên phát hiện một thanh trường đao dữ tợn và sắc bén đang kề lên trên cần cổ thon dài trắng ngần của mình.
Hải Luân Đế Na ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện ra tên Tiểu Khô Lâu cổ quái, bảy thanh cốt thứ sau lưng tạo thành cốt dực đang nhẹ nhàng chớp động, tỉ lệ giữa thanh đao hắn đang cầm trên tay cùng thân thể hắn không phù hợp một chút nào, một con ngươi mang theo tử sắc quang mang lóng lánh đang nhìn chằm chằm vào mình, khiến cho toàn thân Hải Luân Đế Na sởn gai ốc.
- Ngươi muốn thế nào?
Hải Luân Đế Na ngẩng đầu lạnh lùng nhìn xuống Hàn Thạc ở phía dưới, với con người đã từng kinh qua máu lửa như nàng ta, giờ đây tâm tình dễ dàng bình tĩnh lại, giọng căm thù rít với hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.