Chương 617: Chỉ mặt mắng to
Nghịch Thương Thiên
05/04/2013
Súc thiên sưu ảnh thuật là một loại ma công pháp quyết thường dùng để truy tầm dị vật. Hàn Thạc lợi dụng thuật này để khám phá một khu vực ở ngoài thành, thấy không gian ở đó hình thành một chân không, cảm thấy có chút khác thường nên thuận thế đến gần tìm thử.
Bình thường, không khí sẽ tràn ngập khắp mọi nơi, chỉ cần có không gian tuyệt đối thì không thể có một vùng chân không nào. Một khi một khu vực trở thành chân không, không phải vì tự nhiên biến hóa mà thành, nhất định là có nguyên nhân.
Với sự quen thuộc của Hàn Thạc đối với Áo Sâm thành, chưa bao giờ phát hiện ra chung quanh thành Bắc lại có một vùng chân không, do đó hắn phán đoán khu vực dị thường đó mười phần thì đến chín là có một người nào đó tạo thành.
Nghi thức nhậm chức viện trưởng học viện ma vũ Ba Bỉ Luân của Phạm Ny đã kết thúc. Có A Nhĩ Mai Lý Khắc và Cách Lại Ai ở đó, thêm Tiểu Khô Lâu âm thầm bảo vệ, Hàn Thạc tin rằng những quí tộc đế quốc ở học viện hẳn là không có gì nguy hiểm nữa.
Không còn nỗi lo phía sau, Hàn Thạc biến thành một luồng ánh sáng đỏ như máu mắt thường không thấy được, nhanh chóng bay về một khu ở bên ngoài thành Bắc, trên đường không hề kinh động bất luận kẻ nào.
Từ học viện ma vũ Ba Bỉ Luân tới ngoài thành chỉ có mười dặm. Với tốc độ của Hàn Thạc thì chỉ mất vài phút đã tới khu vực chân không rồi.
Vừa đến chỗ này, Hàn Thạc chỉ lặng lẽ quan sát bốn phía một chút, đã khẳng định mấy tên tập kích học viện ma vũ Ba Bỉ Luân đang ở bên trong.
Trước mặt hắn, một kết giới không gian dày đặc, mở ra một trường lực nhỏ, hào quang chói mắt xung quanh kết giới ngăn trở Hàn Thạc nhìn bằng mắt thường, khí tức thần thánh hội tụ thành một cái ‘chén lớn’, tràn ngập giữa kết giới, hình thành một tầng phòng hộ bàng bạc, cách ly hẳn cảm ứng từ thần thức Hàn Thạc.
Mắt Hàn Thạc khép hờ, từ hàn mang lấp lánh, rõ ràng thấy được khí tức thần thánh hình thành ra ‘cái chén lớn’ đó chính là thần khí của Quang Minh giáo hội ‘Chén Thánh’. Trên Chén Thánh cắm vài cành ô liu kim quang bốn phía, như đang không ngừng phóng thích thần thánh lực, duy trì bảo vệ cho khu vực này.
Thần khí Quang Minh giáo hội có tác dụng tăng cường Quang hệ ma pháp. Sức mạnh thần thánh còn có thể hình thành sức mạnh phòng hộ kỳ diệu. Sở dĩ thần thức Hàn Thạc lúc ở trong học viện ma vũ Ba Bỉ Luân không thể cảm nhận được sự tồn tại của người tập kích, hẳn là vì tác dụng của sức mạnh thần thánh này.
Nhìn các loại sức mạnh thần kỳ hình thành nên dải đất chân không trước mặt, khóe miệng Hàn Thạc nhếch lên nụ cười lạnh lẽo, hắn cũng không vội vã lập tức ra tay. Hàn Thạc ẩn núp ở một nơi bí mật gần đó, tin rằng người bên trong rất khó có thể phát hiện ra tung tích của hắn.
Thần thức khuếch tán ra, dùng khu vực này làm trung tâm, dần dần lan ra bốn phía, lục soát cẩn thận chung quanh tất cả nguy cơ bất ngờ có thể gặp phải. Cùng lúc đó, hắn cũng ngâm xướng vài chú ngữ. Mộc Giáp thi, Kim Giáp thi, Thổ Giáp thi từ Vong Linh giới đạp không bay đến. Dưới sự ra hiệu của Hàn Thạc, dùng trận hình tam giác vây chặt dải đất chân không.
Hai tên Hỏa Giáp thi và Thủy Giáp thi ở Thâm Uyên giới đã thu được đại cơ duyên, nên vẫn đang từ từ tiêu hóa năng lượng trên người hai đại ác ma Thâm Uyên, trong thời gian ngắn không thể giúp được Hàn Thạc. Bởi vậy Thiên Thi Ngũ Hành đại trận không thể thi triển đầy đủ. Hàn Thạc cũng không rõ thực lực của những người tập kích trong khu vực này như thế nào nữa. Vì hai đại hóa thân ngoại thân còn ở trong Tử Vong Mộ Địa để từ từ khôi phục, nên Hàn Thạc sợ gặp viễn cổ Cự Long. Do đó cũng không dám làm bậy. Hắn vô cùng cẩn thận triệu hoán ba Ngũ Hành thi có thể hoạt động, bố trí một Thiên Thi Ngũ Hành đại trận không trọn vẹn trước, chuẩn bị sẵn sàng.
Tất cả đã chuẩn bị xong, Hàn Thạc mới hạ lệnh cho Tiểu Khô Lâu ở học viện ma vũ Ba Bỉ Luân chạy tới. Rồi cười lạnh lấy ra một viên Bạo diệt châu, không chút do dự ném vào dải đất chân không cách đó không xa.
“Ầm ầm…”
Bạo diệt châu nổ tung cả khu vực đó, tạo thành không gian rung động, rồi trong nháy mắt sụp đổ, xé ra vài khe hở rất dài. Thứ hồn châm thuận thế bay vào trong đó.
Một viên Bạo diệt châu ném ra, Hàn Thạc lạnh lùng nhìn dải đất chân không trước mặt, tùy thời chuẩn bị đánh phủ đầu đối phương.
- Khục khục, cái gì thế, sao đột nhiên nổ tung vậy? - Thanh âm một người ho lên, xuyên qua khe hở vừa bị xé rách ở dải đất chân không, truyền vào tai Hàn Thạc.
- Không biết, có phải là mấy thứ ma pháp hỗn hợp mà sinh ra dị biến không hay không? - Một thanh âm băng giá hờ hững trả lời.
- Có địch nhân! - Một tiếng hô lớn đột nhiên vang lên. Sau tiếng hô này, bên trong đột nhiên loạn cả lên.
Khu vực chân không chốc lát sinh ra vài khe hở. Hàn Thạc nãy giờ không thể thăm dò tình huống trong đó, liền lập tức xuyên qua mấy khe hở kia, lợi dụng thần thức biết rõ đại khái thực lực mấy người bên trong.
Vì đủ loại sức mạnh hỗn hợp giữa kết giới, Hàn Thạc vẫn chưa thể nhìn thấy tướng mạo những người này như thế nào. Chỉ bằng vào lực cảm ứng nhạy cảm của thần thức, từ khí tức trong cơ thể họ mà biết được thân phận họ.
Ở đây tổng cộng có sáu người. Ba người trong đó có khí tức thần thánh của giáo đồ Quang Minh giáo hội, hai người có khí chất lạnh buốt như băng, hẳn là những cao thủ Băng Tuyết thần điện lần trước không có mặt ở Tuyết Vực, còn có một tên Tát Mãn tràn ngập sức mạnh cuồng loạn hung bạo trong cơ thể, linh hồn vô cùng quỷ dị. Xem ra đế quốc Thú Nhân sau khi mười mấy vạn Thú Nhân bị tử vong, vẫn phái cường giả chính thức tới tham dự.
Tổng cộng sáu người, ba giáo đồ Quang Minh giáo hội, trong đó có hai Bán thần, một thực lực Cơ Thần. Hai cao thủ Băng Tuyết thần điện chỉ là Thánh Ma đạo sư, thực lực yếu nhất, xem ra sau khi mất đi hai Bán thần Băng thần Khoa Lý và Tuyết thần Đế Á Na, Băng Tuyết thần điện đích xác xem như hoàn toàn bị diệt.
Về phần Tát Mãn Thú Nhân, vì xem như một tên tu luyện sức mạnh Triệu Hoán hệ, Hàn Thạc nhất thời không thể phán đoán thực lực cụ thể của hắn đang ở giai đoạn nào, chỉ cảm thấy hắn tựa hồ mạnh hơn Bán thần một chút, nhưng vẫn còn cách cảnh giới Cơ Thần một đoạn nhỏ.
Trong sáu người, một Cơ Thần, tính cả Tát Mãn Thú Nhân thì có ba Bán thần, thêm nữa hai tên Thánh Ma đạo sư không làm gì được, thực lực như thế trong mắt Hàn Thạc hôm nay thì quả cũng chẳng lấy gì làm cường đại.
Bởi vậy, Hàn Thạc không tiếp tục ẩn núp nữa, mà quang minh chính đại đi tới, lạnh lùng nhìn vào không gian phía trước, đợi sáu người đi ra.
Tuy chỉ có một bản thể, Hàn Thạc tin rằng nếu phải đối phó với cả sáu tên này cũng không có gì khó khăn. Huống chi phía sau còn có một Tiểu Khô Lâu cảnh giới Hạ vị thần Tử Vong hệ sắp tới.
- Đi ra đi! - Hàn Thạc quát lạnh.
Bên trong kết giới chân không im lặng một lát, trong lòng Hàn Thạc khẽ cười lạnh, hắn thậm chí có thể cảm giác được nỗi sợ của hai Thánh Ma đạo sư Băng Tuyết thần điện.
Dưới cái nhìn chăm chú của Hàn Thạc, kết giới phía trước đó rốt cục không còn tử thủ nữa, từng đạo sức mạnh thần thánh bị hút trở vào giữa Chén Thánh, kết giới không gian cũng dần dần biến mất sức mạnh duy trì, tất cả nhanh chóng trở về nguyên dạng.
Khi đạo kim quang cuối cùng thu vào Chén Thánh, không gian phía trước như một cái kính bị vỡ tan, hiện ra cảnh tượng vốn có.
Một trung niên gầy gò, cầm trong tay Chén Thánh cắm ô liu, đầu đội vương miện Quang Minh, nhìn Hàn Thạc vẻ căm thù. Bên cạnh hắn là một Bán thần Kỵ sĩ, một Bán thần Quang hệ Ma Đạo sư, chính là hai người Quang Minh giáo hội mà Hàn Thạc từng gặp ở Thánh sơn, tại Long cốc trong U Ám sâm lâm đã xúi giục viễn cổ Cự Long vĩnh viễn đày hắn ở Thâm Uyên giới.
Một Thú Nhân khoác da thú giản dị, nhìn Hàn Thạc đầy cừu hận. Coi bộ hắn như muốn lao lên bắt lấy Hàn Thạc lột da xẻ thịt, ăn tươi nuốt sống.
Cuối cùng là hai Thánh Ma đạo sư Băng Tuyết thần điện, cũng nhìn Hàn Thạc căm thù, nhưng từ ánh mắt thì thoạt nhìn có vẻ sợ hãi hắn hơn là quyết tâm báo thù.
- Ngươi là Bố Lai Ân hả? - Trung niên gầy gò đầu đội vương miện, thanh âm hòa ái bình tĩnh, ánh mắt lại lập lòe khó lường.
Hàn Thạc mỉm cười, khom người hướng về phía lão vái một lễ, sau đó trả lời:
- Không sai, Giáo Hoàng đại nhân! Hắc hắc, ngươi thấy ta xuất hiện trước mặt các ngươi, nhất định là vô cùng thất vọng phải không?
Khi nói những lời này, trong lòng Hàn Thạc cũng rất kinh ngạc, không ngờ Giáo Hoàng Quang Minh giáo hội, lại vì hắn mà tự mình ra tay, không ngại đường xa vạn dặm từ đế quốc Áo Đăng tới Lan Tư Lạc Đặc, hơn nữa còn lựa chọn phương thức động thủ tập kích hoàn toàn ngoài dự đoán mọi người. Như thế xem ra Giáo Hoàng này quả nhiên là một cuồng nhân vì muốn mục đích không từ thủ đoạn nào, chẳng trách có thể trở thành thủ lĩnh tôn giáo mạnh nhất ở đại lục Kì Áo.
Khẽ gật đầu, Quang Minh Giáo Hoàng thản nhiên thừa nhận:
- Thấy ngươi bình yên vô sự đứng trước mặt ta, ta đích xác cực kỳ thất vọng, nhưng cái đau lòng hơn, là ta lo cho đại lục Kì Áo sắp phải nghênh đón kỉ nguyên hắc ám bi thương.
- Ê, theo ngươi nói như vậy, ta đúng là nguồn gốc tai họa của đại lục Kì Áo rồi. Ha ha, vậy sinh tử hơn mười vạn bình dân khu thành Bắc, hẳn là không phải đối tượng ngươi lo lắng rồi? - Nghe Quang Minh Giáo Hoàng đưa ra thuýêt pháp chẳng biết ngượng như vậy, Hàn Thạc giận dữ cười lạnh.
- Vì an nguy tất cả mọi người trên đại lục Kì Áo, hy sinh một vài người cũng là cần thiết! - Nhìn Hàn Thạc, Quang Minh Giáo Hoàng vẫn dùng ngôn từ đầy chính nghĩa.
- Đồ chó đẻ! - Hàn Thạc chỉ vào mặt lão Giáo Hoàng, mở miệng chửi nhặng lên. Hắn biết tên này hẳn là tín đồ cuồng nhiệt nhất Quang Minh giáo hội, Hàn Thạc căn bản không cảm giác được loại thất tình lục dục của nhân loại trên người hắn, ngược lại tựa như một con bù nhìn do Quang Minh giáo hội điều khiển, tất cả hành vi của hắn đều lấy ích lợi của Quang Minh giáo hội làm cơ sở, nói chuyện với hắn căn bản chỉ khô miệng mất công.
- Mười mấy vạn tính mạng dân chúng Thú Nhân, hôm nay ngươi phải trả lại cho ta! - Thú Nhân Tát Mãn thấy Hàn Thạc càn rỡ như thế, rốt cuộc không chịu được quát lớn. Nhìn tư thế hắn, có vẻ ngay lập tức sẽ lao lên liều mạng.
Hàn Thạc sao lại phải sợ hắn, chỉ cười cười đánh giá Thú Nhân Tát Mãn này, trào phúng nói:
- Thú Nhân là người, nhân dân của đế quốc Lan Tư Lạc Đặc chúng ta không phải là người sao, từ trước tới nay, Thú Nhân các ngươi tiến hành tiến công đế quốc chúng ta không ngừng nghỉ, những cái chết của nhân dân đế quốc Lan Tư Lạc Đặc đã biến mất trong lịch sử, ta phải tìm ai tính sổ đây?
Thú Nhân đất đai nghèo nàn, do đó vẫn nhòm ngó vùng đất giàu có của đế quốc Lan Tư Lạc Đặc. Bao nhiêu năm nay, giới bình dân đế quốc Lan Tư Lạc Đặc chết trong tay chiến sĩ Thú Nhân tuyệt đối không dưới mười mấy vạn!
- Ta mặc kệ, dù sao ngươi cũng đã giết mười mấy vạn người của chúng ta, ngươi phải chết! - Thú Nhân Tát Mãn gầm lên, như là dã thú rít gào, rồi hướng về phía Hàn Thạc đánh tới.
Bình thường, không khí sẽ tràn ngập khắp mọi nơi, chỉ cần có không gian tuyệt đối thì không thể có một vùng chân không nào. Một khi một khu vực trở thành chân không, không phải vì tự nhiên biến hóa mà thành, nhất định là có nguyên nhân.
Với sự quen thuộc của Hàn Thạc đối với Áo Sâm thành, chưa bao giờ phát hiện ra chung quanh thành Bắc lại có một vùng chân không, do đó hắn phán đoán khu vực dị thường đó mười phần thì đến chín là có một người nào đó tạo thành.
Nghi thức nhậm chức viện trưởng học viện ma vũ Ba Bỉ Luân của Phạm Ny đã kết thúc. Có A Nhĩ Mai Lý Khắc và Cách Lại Ai ở đó, thêm Tiểu Khô Lâu âm thầm bảo vệ, Hàn Thạc tin rằng những quí tộc đế quốc ở học viện hẳn là không có gì nguy hiểm nữa.
Không còn nỗi lo phía sau, Hàn Thạc biến thành một luồng ánh sáng đỏ như máu mắt thường không thấy được, nhanh chóng bay về một khu ở bên ngoài thành Bắc, trên đường không hề kinh động bất luận kẻ nào.
Từ học viện ma vũ Ba Bỉ Luân tới ngoài thành chỉ có mười dặm. Với tốc độ của Hàn Thạc thì chỉ mất vài phút đã tới khu vực chân không rồi.
Vừa đến chỗ này, Hàn Thạc chỉ lặng lẽ quan sát bốn phía một chút, đã khẳng định mấy tên tập kích học viện ma vũ Ba Bỉ Luân đang ở bên trong.
Trước mặt hắn, một kết giới không gian dày đặc, mở ra một trường lực nhỏ, hào quang chói mắt xung quanh kết giới ngăn trở Hàn Thạc nhìn bằng mắt thường, khí tức thần thánh hội tụ thành một cái ‘chén lớn’, tràn ngập giữa kết giới, hình thành một tầng phòng hộ bàng bạc, cách ly hẳn cảm ứng từ thần thức Hàn Thạc.
Mắt Hàn Thạc khép hờ, từ hàn mang lấp lánh, rõ ràng thấy được khí tức thần thánh hình thành ra ‘cái chén lớn’ đó chính là thần khí của Quang Minh giáo hội ‘Chén Thánh’. Trên Chén Thánh cắm vài cành ô liu kim quang bốn phía, như đang không ngừng phóng thích thần thánh lực, duy trì bảo vệ cho khu vực này.
Thần khí Quang Minh giáo hội có tác dụng tăng cường Quang hệ ma pháp. Sức mạnh thần thánh còn có thể hình thành sức mạnh phòng hộ kỳ diệu. Sở dĩ thần thức Hàn Thạc lúc ở trong học viện ma vũ Ba Bỉ Luân không thể cảm nhận được sự tồn tại của người tập kích, hẳn là vì tác dụng của sức mạnh thần thánh này.
Nhìn các loại sức mạnh thần kỳ hình thành nên dải đất chân không trước mặt, khóe miệng Hàn Thạc nhếch lên nụ cười lạnh lẽo, hắn cũng không vội vã lập tức ra tay. Hàn Thạc ẩn núp ở một nơi bí mật gần đó, tin rằng người bên trong rất khó có thể phát hiện ra tung tích của hắn.
Thần thức khuếch tán ra, dùng khu vực này làm trung tâm, dần dần lan ra bốn phía, lục soát cẩn thận chung quanh tất cả nguy cơ bất ngờ có thể gặp phải. Cùng lúc đó, hắn cũng ngâm xướng vài chú ngữ. Mộc Giáp thi, Kim Giáp thi, Thổ Giáp thi từ Vong Linh giới đạp không bay đến. Dưới sự ra hiệu của Hàn Thạc, dùng trận hình tam giác vây chặt dải đất chân không.
Hai tên Hỏa Giáp thi và Thủy Giáp thi ở Thâm Uyên giới đã thu được đại cơ duyên, nên vẫn đang từ từ tiêu hóa năng lượng trên người hai đại ác ma Thâm Uyên, trong thời gian ngắn không thể giúp được Hàn Thạc. Bởi vậy Thiên Thi Ngũ Hành đại trận không thể thi triển đầy đủ. Hàn Thạc cũng không rõ thực lực của những người tập kích trong khu vực này như thế nào nữa. Vì hai đại hóa thân ngoại thân còn ở trong Tử Vong Mộ Địa để từ từ khôi phục, nên Hàn Thạc sợ gặp viễn cổ Cự Long. Do đó cũng không dám làm bậy. Hắn vô cùng cẩn thận triệu hoán ba Ngũ Hành thi có thể hoạt động, bố trí một Thiên Thi Ngũ Hành đại trận không trọn vẹn trước, chuẩn bị sẵn sàng.
Tất cả đã chuẩn bị xong, Hàn Thạc mới hạ lệnh cho Tiểu Khô Lâu ở học viện ma vũ Ba Bỉ Luân chạy tới. Rồi cười lạnh lấy ra một viên Bạo diệt châu, không chút do dự ném vào dải đất chân không cách đó không xa.
“Ầm ầm…”
Bạo diệt châu nổ tung cả khu vực đó, tạo thành không gian rung động, rồi trong nháy mắt sụp đổ, xé ra vài khe hở rất dài. Thứ hồn châm thuận thế bay vào trong đó.
Một viên Bạo diệt châu ném ra, Hàn Thạc lạnh lùng nhìn dải đất chân không trước mặt, tùy thời chuẩn bị đánh phủ đầu đối phương.
- Khục khục, cái gì thế, sao đột nhiên nổ tung vậy? - Thanh âm một người ho lên, xuyên qua khe hở vừa bị xé rách ở dải đất chân không, truyền vào tai Hàn Thạc.
- Không biết, có phải là mấy thứ ma pháp hỗn hợp mà sinh ra dị biến không hay không? - Một thanh âm băng giá hờ hững trả lời.
- Có địch nhân! - Một tiếng hô lớn đột nhiên vang lên. Sau tiếng hô này, bên trong đột nhiên loạn cả lên.
Khu vực chân không chốc lát sinh ra vài khe hở. Hàn Thạc nãy giờ không thể thăm dò tình huống trong đó, liền lập tức xuyên qua mấy khe hở kia, lợi dụng thần thức biết rõ đại khái thực lực mấy người bên trong.
Vì đủ loại sức mạnh hỗn hợp giữa kết giới, Hàn Thạc vẫn chưa thể nhìn thấy tướng mạo những người này như thế nào. Chỉ bằng vào lực cảm ứng nhạy cảm của thần thức, từ khí tức trong cơ thể họ mà biết được thân phận họ.
Ở đây tổng cộng có sáu người. Ba người trong đó có khí tức thần thánh của giáo đồ Quang Minh giáo hội, hai người có khí chất lạnh buốt như băng, hẳn là những cao thủ Băng Tuyết thần điện lần trước không có mặt ở Tuyết Vực, còn có một tên Tát Mãn tràn ngập sức mạnh cuồng loạn hung bạo trong cơ thể, linh hồn vô cùng quỷ dị. Xem ra đế quốc Thú Nhân sau khi mười mấy vạn Thú Nhân bị tử vong, vẫn phái cường giả chính thức tới tham dự.
Tổng cộng sáu người, ba giáo đồ Quang Minh giáo hội, trong đó có hai Bán thần, một thực lực Cơ Thần. Hai cao thủ Băng Tuyết thần điện chỉ là Thánh Ma đạo sư, thực lực yếu nhất, xem ra sau khi mất đi hai Bán thần Băng thần Khoa Lý và Tuyết thần Đế Á Na, Băng Tuyết thần điện đích xác xem như hoàn toàn bị diệt.
Về phần Tát Mãn Thú Nhân, vì xem như một tên tu luyện sức mạnh Triệu Hoán hệ, Hàn Thạc nhất thời không thể phán đoán thực lực cụ thể của hắn đang ở giai đoạn nào, chỉ cảm thấy hắn tựa hồ mạnh hơn Bán thần một chút, nhưng vẫn còn cách cảnh giới Cơ Thần một đoạn nhỏ.
Trong sáu người, một Cơ Thần, tính cả Tát Mãn Thú Nhân thì có ba Bán thần, thêm nữa hai tên Thánh Ma đạo sư không làm gì được, thực lực như thế trong mắt Hàn Thạc hôm nay thì quả cũng chẳng lấy gì làm cường đại.
Bởi vậy, Hàn Thạc không tiếp tục ẩn núp nữa, mà quang minh chính đại đi tới, lạnh lùng nhìn vào không gian phía trước, đợi sáu người đi ra.
Tuy chỉ có một bản thể, Hàn Thạc tin rằng nếu phải đối phó với cả sáu tên này cũng không có gì khó khăn. Huống chi phía sau còn có một Tiểu Khô Lâu cảnh giới Hạ vị thần Tử Vong hệ sắp tới.
- Đi ra đi! - Hàn Thạc quát lạnh.
Bên trong kết giới chân không im lặng một lát, trong lòng Hàn Thạc khẽ cười lạnh, hắn thậm chí có thể cảm giác được nỗi sợ của hai Thánh Ma đạo sư Băng Tuyết thần điện.
Dưới cái nhìn chăm chú của Hàn Thạc, kết giới phía trước đó rốt cục không còn tử thủ nữa, từng đạo sức mạnh thần thánh bị hút trở vào giữa Chén Thánh, kết giới không gian cũng dần dần biến mất sức mạnh duy trì, tất cả nhanh chóng trở về nguyên dạng.
Khi đạo kim quang cuối cùng thu vào Chén Thánh, không gian phía trước như một cái kính bị vỡ tan, hiện ra cảnh tượng vốn có.
Một trung niên gầy gò, cầm trong tay Chén Thánh cắm ô liu, đầu đội vương miện Quang Minh, nhìn Hàn Thạc vẻ căm thù. Bên cạnh hắn là một Bán thần Kỵ sĩ, một Bán thần Quang hệ Ma Đạo sư, chính là hai người Quang Minh giáo hội mà Hàn Thạc từng gặp ở Thánh sơn, tại Long cốc trong U Ám sâm lâm đã xúi giục viễn cổ Cự Long vĩnh viễn đày hắn ở Thâm Uyên giới.
Một Thú Nhân khoác da thú giản dị, nhìn Hàn Thạc đầy cừu hận. Coi bộ hắn như muốn lao lên bắt lấy Hàn Thạc lột da xẻ thịt, ăn tươi nuốt sống.
Cuối cùng là hai Thánh Ma đạo sư Băng Tuyết thần điện, cũng nhìn Hàn Thạc căm thù, nhưng từ ánh mắt thì thoạt nhìn có vẻ sợ hãi hắn hơn là quyết tâm báo thù.
- Ngươi là Bố Lai Ân hả? - Trung niên gầy gò đầu đội vương miện, thanh âm hòa ái bình tĩnh, ánh mắt lại lập lòe khó lường.
Hàn Thạc mỉm cười, khom người hướng về phía lão vái một lễ, sau đó trả lời:
- Không sai, Giáo Hoàng đại nhân! Hắc hắc, ngươi thấy ta xuất hiện trước mặt các ngươi, nhất định là vô cùng thất vọng phải không?
Khi nói những lời này, trong lòng Hàn Thạc cũng rất kinh ngạc, không ngờ Giáo Hoàng Quang Minh giáo hội, lại vì hắn mà tự mình ra tay, không ngại đường xa vạn dặm từ đế quốc Áo Đăng tới Lan Tư Lạc Đặc, hơn nữa còn lựa chọn phương thức động thủ tập kích hoàn toàn ngoài dự đoán mọi người. Như thế xem ra Giáo Hoàng này quả nhiên là một cuồng nhân vì muốn mục đích không từ thủ đoạn nào, chẳng trách có thể trở thành thủ lĩnh tôn giáo mạnh nhất ở đại lục Kì Áo.
Khẽ gật đầu, Quang Minh Giáo Hoàng thản nhiên thừa nhận:
- Thấy ngươi bình yên vô sự đứng trước mặt ta, ta đích xác cực kỳ thất vọng, nhưng cái đau lòng hơn, là ta lo cho đại lục Kì Áo sắp phải nghênh đón kỉ nguyên hắc ám bi thương.
- Ê, theo ngươi nói như vậy, ta đúng là nguồn gốc tai họa của đại lục Kì Áo rồi. Ha ha, vậy sinh tử hơn mười vạn bình dân khu thành Bắc, hẳn là không phải đối tượng ngươi lo lắng rồi? - Nghe Quang Minh Giáo Hoàng đưa ra thuýêt pháp chẳng biết ngượng như vậy, Hàn Thạc giận dữ cười lạnh.
- Vì an nguy tất cả mọi người trên đại lục Kì Áo, hy sinh một vài người cũng là cần thiết! - Nhìn Hàn Thạc, Quang Minh Giáo Hoàng vẫn dùng ngôn từ đầy chính nghĩa.
- Đồ chó đẻ! - Hàn Thạc chỉ vào mặt lão Giáo Hoàng, mở miệng chửi nhặng lên. Hắn biết tên này hẳn là tín đồ cuồng nhiệt nhất Quang Minh giáo hội, Hàn Thạc căn bản không cảm giác được loại thất tình lục dục của nhân loại trên người hắn, ngược lại tựa như một con bù nhìn do Quang Minh giáo hội điều khiển, tất cả hành vi của hắn đều lấy ích lợi của Quang Minh giáo hội làm cơ sở, nói chuyện với hắn căn bản chỉ khô miệng mất công.
- Mười mấy vạn tính mạng dân chúng Thú Nhân, hôm nay ngươi phải trả lại cho ta! - Thú Nhân Tát Mãn thấy Hàn Thạc càn rỡ như thế, rốt cuộc không chịu được quát lớn. Nhìn tư thế hắn, có vẻ ngay lập tức sẽ lao lên liều mạng.
Hàn Thạc sao lại phải sợ hắn, chỉ cười cười đánh giá Thú Nhân Tát Mãn này, trào phúng nói:
- Thú Nhân là người, nhân dân của đế quốc Lan Tư Lạc Đặc chúng ta không phải là người sao, từ trước tới nay, Thú Nhân các ngươi tiến hành tiến công đế quốc chúng ta không ngừng nghỉ, những cái chết của nhân dân đế quốc Lan Tư Lạc Đặc đã biến mất trong lịch sử, ta phải tìm ai tính sổ đây?
Thú Nhân đất đai nghèo nàn, do đó vẫn nhòm ngó vùng đất giàu có của đế quốc Lan Tư Lạc Đặc. Bao nhiêu năm nay, giới bình dân đế quốc Lan Tư Lạc Đặc chết trong tay chiến sĩ Thú Nhân tuyệt đối không dưới mười mấy vạn!
- Ta mặc kệ, dù sao ngươi cũng đã giết mười mấy vạn người của chúng ta, ngươi phải chết! - Thú Nhân Tát Mãn gầm lên, như là dã thú rít gào, rồi hướng về phía Hàn Thạc đánh tới.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.