Đại Ma Vương

Chương 618: Muốn chết không được

Nghịch Thương Thiên

05/04/2013

Hắn vừa động, sức mạnh cuồng bạo ẩn chứa trong cơ thể lập tức dâng lên, luồng lực lượng đó như bổ sung thêm cho tốc độ và sức mạnh của hắn, để hắn trong nháy mắt đã tới trước mặt Hàn Thạc, bàn tay to như cái quạt lớn nhăn nheo nhanh như thiểm điện vung ra, mục tiêu là cổ Hàn Thạc.

Lão Tát Mãn không lợi dụng phương thức triệu hoán những con ma thú cường đại như bình thường, cũng không sử dụng Tát Mãn bí thuật, hắn tựa hồ đã biết những thứ này hoàn toàn vô dụng với Hàn Thạc, nên trực tiếp thúc đẩy sức mạnh cuồng bạo ẩn tàng trong cơ thể đột nhiên công kích cận thân, việc này quả hơi ngoài dự liệu của Hàn Thạc.

Cùng hành động với lão là tam đại cường giả Quang Minh giáo hội, Quang Minh Giáo Hoàng và hai Bán thần, có vẻ nãy giờ vẫn đang đợi lão Tát Mãn động thủ. Khi lão Tát Mãn đột ngột bắn về phía Hàn Thạc, hào quang trong mắt ba người sáng rực lên, cùng ra tay đối phó với đối phương.

Tên Thần Kỵ sĩ cơ hồ chậm hơn lão Tát Mãn một bước. Từ một bên điên cuồng lao vào Hàn Thạc, một đạo dị quang lóe lên rồi biến mất, trong tay hắn xuất hiện một thành trường thương thần quang lấp lánh, trường thương dài ba thước, kim quang sáng lòe, có sức mạnh thần thánh ghê hồn.

Quang Minh Giáo Hoàng và pháp sư Bán thần Quang hệ đồng thời cúi đầu khép hờ mắt, chỉ lâm râm niệm chú ngữ rì rầm, Giáo Hoàng đang cầm Chén Thánh, trên mặt Chén Thánh còn cành ô liu là một trong những thần khí. Quang Minh vương miện mà hắn đội trên đầu cũng có sức mạnh thần thánh kinh người. Vốn Quang Minh Giáo Hoàng chỉ có thực lực Cơ Thần, bằng vào Chén Thánh và cành ô liu trong tay, cộng với Quang Minh vương miện trên đầu, sức mạnh trên người hắn càng tụ càng nhiều, Quang nguyên tố không ngừng hội tụ vào giữa tam đại thần khí, cuồn cuộn không ngừng chảy vào trong cơ thể hắn, tăng cường sức mạnh trong cơ thể hắn. Tên pháp sư Bán thần Quang hệ trong tay cầm một Thập Tự giá, ép Thập Tự giá dính sát vào ngực, từng đạo kim quang từ vũ khí này phóng thích ra ngoài, một đôi cánh ánh sáng đột nhiên xuất hiện phía sau lưng hắn. Hắn lơ lửng trên không, đôi cánh làm hắn không giống con người. Xem ra pháp sư Bán thần này nắm chặt cây Thập tự giá, hẳn cũng là một loại thần khí của Quang Minh giáo hội, lần này Quang Minh giáo hội quả nhiên bỏ hết vốn rồi.

Về phần hai Thánh Ma đạo sư Băng Tuyết thần điện cuối cùng, vì trong lòng vẫn còn sợ hãi Hàn Thạc vô cùng, khi lão Tát Mãn vừa động, tam đại cường giả Quang Minh Giáo Hoàng đồng thời ra tay, dường như nhất thời không có phản ứng gì, chỉ ngây dại đứng xa xa, quên mất cả việc phối hợp. Xem ra những gì Hàn Thạc gây ra cho Băng Tuyết thần điện ở Tuyết Vực đích xác chấn động tận đáy lòng họ, làm họ lúc này không dám động đậy chân tay.

Nói thì lâu, tất cả đều phát sinh nhanh như chớp, nhưng vì thần thức Hàn Thạc rất kỳ diệu, trong thời gian rất ngắn còn có thể quan sát tám hướng, thu được tất cả cử động của mọi người vào lòng.

Tỉnh táo nhìn chằm chằm vào bàn tay khổng lồ nhăn nheo của lão Tát Mãn đang chộp tới, Hàn Thạc hơi nheo mắt lại, bắn ra tia nhìn tàn nhẫn giết chóc, thân thể đứng yên bất động, như một khối đá mọc rễ.

Hàn Thạc vẫn không nhúc nhích. Bàn tay lão Tát Mãn chộp tới, tự nhiên dễ dàng chộp vào cổ của hắn.

“Vù”

Bàn tay hung ác của lão Tát Mãn chộp tới Hàn Thạc như một con rắn cắn vào cổ, ánh mắt oán độc đột nhiên lóe ra vẻ kinh hỉ, hắn tựa hồ không ngờ có thể dễ dàng đắc thủ như vậy, đây quả là một sự ngạc nhiên vui mừng bất ngờ.

“Rắc…”

Lão Tát Mãn sau khi bóp chặt được cổ Hàn Thạc đột nhiên phát lực, sức mạnh cuồng bạo trong cơ thể như nước lũ tràn bờ, dốc hết sức tích trữ xiết cổ đối phương, nên mới vang lên tiếng vỡ giòn tan như vậy.

Trong lòng vô cùng vui vẻ, lão Tát Mãn cảm thấy Hàn Thạc căn bản không đáng sợ như lời đồn đãi. Ôm theo sự oán hận mười mấy vạn Thú Nhân tử vong, bàn tay nhăn nheo của hắn bóp càng lúc càng mạnh, cổ Hàn Thạc tựa hồ chỉ trong chốc lát sẽ hoàn toàn bị hắn vặn gãy.

“Vù vù…”



Thần Kỵ sĩ lao tới mang theo tiếng rít vang lên ngay bên tai Hàn Thạc. Trường thương kim quang chói lòa như một con độc xà ăn thịt người, từ một bên đột nhiên xuất hiện, hướng về phía hông hắn đâm mạnh vào.

Thấy cổ Hàn Thạc đã bị lão Tát Mãn nắm cứng, trong lòng tên Thần Kỵ sĩ thấy thoải mái hẳn. Một kích này xuất ra toàn lực, không hề phòng thủ lẫn chuẩn bị đường lui. Như chắc chắn rằng thân thể Hàn Thạc không thể động đậy được, cho rằng cuộc chiến đấu đương nhiên sẽ kết thúc trong nháy mắt.

“Hóa ra người này cũng không có gì đặc biệt cường hãn. Xem ra sự diệt vong của Băng Tuyết thần điện nhất định chỉ là do những người ở đó quá yếu!” - Một thương hung mãnh đâm vào, tên Thần Kỵ sĩ đột nhiên dâng lên một ý nghĩ như vậy.

“Rít rít!”

Thanh âm trường thương xuyên vào cơ thể lọt vào tai tên Thần Kỵ sĩ. Thanh âm tuyệt vời đó làm khóe miệng hắn nhếch lên một nụ cười hài lòng. Trong lòng tràn đầy vẻ thoải mái vui vẻ. Nhưng niềm vui của hắn lại không duy trì được lâu, lập tức bị một tiếng gào thét đau đớn thê lương cao vút cắt ngang.

- Hừ hừ… hừ hừ… ngươi… ngươi lừa ta! - Lão Tát Mãn ngực phập phồng, thở không ra hơi gào lên đau đớn.

Tên Thần Kỵ sĩ giật mình cả kinh, nụ cười hài lòng trên mặt biến mất tăm mất tích, nghi hoặc nhìn lão Tát Mãn bị trường thương đâm thủng người. Trong lòng khó mà tin được. Hắn không sao hiểu được rõ ràng một kích đó hẳn là đâm trúng người Hàn Thạc, tại sao cuối cùng lại đâm vào người lão Tát Mãn.

“Rắc rắc… rắc rắc…”

Tiếng răng rắc hòa vào tiếng rú thê lương của lão Thú Nhân Tát Mãn. Cùng với tiếng rú, bàn tay cấu cổ Hàn Thạc vẫn dùng hết sức tiếp tục xiết chặt cổ hắn không ngớt phát ra những âm thanh đáng sợ.

Song, dưới nỗ lực không ngừng của lão Tát Mãn, vốn Hàn Thạc bị bẻ cổ như vậy hẳn phải chết, vậy mà ánh mắt vẫn bình tĩnh băng giá, khóe miệng còn nở nụ cười trào phúng, như chẳng cảm giác thấy một chút đau đớn nào, như cái cổ bị lão Tát Mãn đem hết sức lực toàn thân bóp chặt đó căn bản không phải là của hắn vậy.

Tên Thần Kỵ sĩ khiếp sợ, đang định rút người lại, bỗng thấy một bàn tay dính đầy máu tươi từ ngực phải của lão Tát Mãn, đột nhiên vươn ra đâm vào ngực hắn. Dưới bàn tay máu me đó, khải giáp thần thánh của tên Thánh Kỵ Sĩ mà đao kiếm đâm cũng không thủng, bây giờ lại như một tờ giấy mỏng, đến cả một chút tác dụng ngăn trở cũng không thể phát huy được, mặc cho cánh tay này phá vỡ, thuận thế đâm vào ngực phải hắn, xuyên phá thân thể hắn, sau đó bàn tay này lộ ra sau lưng hắn.

Đến lúc này, tên Thần Kỵ sĩ mới nhìn rõ mọi việc. Hắn phát hiện ra cánh tay Hàn Thạc lúc trước đã cắm trên ngực lão Tát Mãn.

Lúc này, tên Thần Kỵ sĩ hoảng sợ phát hiện ra lão Tát Mãn hai tay vẫn vươn ra thẳng tắp, cấu chặt cổ Hàn Thạc. Chỉ riêng khoảng cách giữa Hàn Thạc và lão Tát Mãn đã cách nhau một tầm tay, còn giữa hắn và lão Tát Mãn vì có một cây trường thương ở giữa, nên khoảng cách giữa hai người cũng ít nhất phải là hai thước. Thêm nữa thân thể lão Tát Mãn rất dầy. Tổng cộng khoảng cách giữa hắn và Hàn Thạc chí ít cũng phải bốn thước.

Vậy mà cánh tay xuyên qua lão Tát Mãn rồi xuyên táo cả thân thể hắn, rốt cuộc lại còn dài hơn, tên này có phải là nhân loại không đây?



Tên Thần Kỵ sĩ đột nhiên có loại cảm giác ớn da gà, cả người run lên nhìn vào cánh tay nối lão Tát Mãn và thân thể hắn, trong lòng đột nhiên dâng lên một sự sợ hãi bí ẩn. Sự khinh thị Hàn Thạc vừa rồi đã bị hắn ném lên chín tầng mầy, bất chấp đau đớn hành hạ trong cơ thể, một tay chỉ vào Hàn Thạc gào lên:

- Ngươi … ngươi rốt cuộc là quái vật gì?

Nhếch miệng cười hắc hắc, Hàn Thạc nói:

- Ngươi sắp chết rồi đó, đến hỏi Quang Minh thần đi!

Vừa nói xong, cánh tay xuyên thủng thân thể hai Bán thần đó, đột nhiên ngoáy mạnh. Cánh tay này chốc lát giống như biến thành một lưỡi đao sắc bén, phá tung cơ thể hai người như đậu hũ, từ ngực phải bắt đầu xé rách thân thể hai người, ruột rà gan thận máu me đầm đìa xổ ra đầy đất.

Tay vừa giương lên, nửa thân trên của hai người đã bị xé rách, hai Bán thần vừa mới nhảy chồm lên lúc nãy, thoáng cái đã thành bốn mảnh, nhưng không phải bốn mảnh sống. Tràng diện huyết tinh cực kỳ tàn nhẫn, mùi máu tanh tưởi buồn nôn tỏa ra, tên Quang Minh Giáo Hoàng và tên pháp sư Bán thần vẫn lầm rầm chú ngữ chưa dứt, thì cuộc chiến bên này đã chấm dứt. Hai người này nãy giờ nhắm mắt lúc này hơi ngước lên, trong mắt cùng hiện ra vẻ không nỡ nhìn cảnh trước mắt.

Về phần hai Thánh Ma đạo sư Băng Tuyết thần điện, niềm tin vừa mới nổi lên, bây giờ lại ầm ầm sụp đổ. Sự sợ hãi trong nháy mắt lại dâng tràn, hủy diệt toàn bộ ý chí họ. Hai tên này thở hổn hển, rốt cuộc không còn có tâm tư báo thù gì nữa.

- Ủa, linh hồn còn định thoát à. Hắc hắc, ý nghĩ không tệ, chỉ là xin lỗi nhé.

Sau khi xé thân thể hai người thành bốn mảnh, Hàn Thạc đang chuẩn bị xoay người đối phó với hai người còn lại của Quang Minh giáo hội, thần thức hắn đột nhiên nhận thấy linh hồn lão Tát Mãn không hề tiêu tán trong thiên địa, mà theo luồng gió muốn bay đi.

Chỉ cần linh hồn còn lại không tiêu tan, thường thường sẽ có thể lợi dụng trường linh hồn cường đại khi còn sống, dùng phương pháp đặc thù giúp đỡ có thể sống lại. Tên Thần Kỵ sĩ Quang Minh giáo hội không am hiểu những môn đạo về mặt linh hồn, do đó sau khi thân thể hắn bị hủy diệt, linh hồn dần dần tan ra giữa thiên địa, khẳng định không có hy vọng sống lại.

Thấy linh hồn lão Tát Mãn theo gió bay đi, Hàn Thạc khẽ hô một tiếng, dương tay bắn ra. Một đạo hắc mang bắn vào giữa linh hồn lão Tát Mãn, hắc mang bọc lấy linh hồn lão Tát Mãn, rồi bị Hàn Thạc bắt đi, cầm tù vào trong cái vòng trước đây dành cho Cát Nhĩ Bá Đặc.

Linh hồn sau khi tử vong mà có thể không tiêu tan, lão Tát Mãn Thú Nhân này quả có sức mạnh linh hồn không tệ, rất thích hợp cho Hàn Thạc luyện chế một vài ma khí cần phải có linh hồn cường đại làm vật dẫn. Đồ tốt như vậy đương nhiên bị Hàn Thạc bắt trở về.

- Thả ta ra, ta muốn liều mạng với ngươi, tên gia hỏa hèn hạ vô sỉ! - Sau khi rơi vào chỉ hoàn, Hàn Thạc thông qua tác dụng kỳ diệu của chỉ hoàn, nghe được tiếng gầm gừ không cam lòng của lão Tát Mãn Thú Nhân.

- Tên đáng thương, ngươi đã chết rồi, làm sao mà đánh với ta? Hắc hắc, một vài ngày nữa, ta sẽ dùng linh hồn ngươi luyện chế một vài đồ vật, đến lúc đó ngươi sẽ không có lấy một chút ý thức nào nữa, vĩnh viễn chịu sự khống chế của ta, ngươi cảm thấy như vậy có thú vị không? - Hàn Thạc cười ha ha tà ác, thần thức tiến vào chỉ hoàn, bắn ra một tin tức ác độc như vậy cho lão Tát Mãn, làm cho lão Tát Mãn càng lúc càng bất an, nhưng không làm gì được.

Linh hồn lão Tát Mãn rơi vào giữa chỉ hoàn, biết rõ vận mệnh tương lai bi thảm mà không có cách nào khác, chỉ có thể muốn chết không được, chỉ có nước đợi ngày diệt vong, không có lấy một biện pháp nhỏ nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Đại Ma Vương

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook