Chương 960: Chúng ta không đi!
Nghịch Thương Thiên
04/04/2013
Dưới lòng đất toác ra một cái động lớn, có thể khẳng định rõ là Hàn Thổ ở bên dưới. Ba người Cát Nhĩ Bá Đặc đưa mắt nhìn nhau, không ai có ý định bỏ đi cả.
- Các ngươi xuống đi! - Bác Lan Tư ra dấu cho đám vệ sĩ Hàn gia, ý bảo bọn họ lập tức rời khỏi.
Đám vệ sĩ này thời gian qua đã được Bác Lan Tư huấn luyện nhiều nhất, bất luận thế nào cũng không dám làm trái ý hắn ta. Không ai do dự, từng người một đều lách mình về phía khe hở dưới lòng đất toác ra.
Nét tươi cười trên mặt Mễ Lặc đã thu lại, từ lòng bàn tay phát ra một luồng gió nhu hòa ấm áp. Chỉ trong nháy mắt, một tấm chắn gió đã chặn lấy khe hở dưới lòng đất. Mấy tên vệ sĩ xông xuống đều bị bắn ngược trở về.
- Ta nói không được đi là không ai có thể bỏ đi được cả! - Mễ Lặc nghiêm nghị lên tiếng rồi từng bước tiến về phía Hàn Hạo. Mỗi bước đi của hắn thì bên người như hình thành một cơn lốc xoáy nho nhỏ, thổi phần phật ra xung quanh.
Hàn Hạo quan sát Mễ Lặc như một đại địch, lúc này đồng tử co lại, bảy đoạn cốt thứ sau lưng phóng ra khỏi cơ thể kêu “xoẹt” một tiếng, mạnh mẽ đâm vào tấm chắn gió đang ngăn trước khe hở trên lòng đất.
“Rẹt rẹt!”
Khắp nơi trên tấm chắn gió do Mễ Lặc ngưng tụ thành phát ra tiếng bị xé toạc.
- Xuống đi! - Bác Lan Tư hô lớn.
Đám vệ sĩ Hàn gia bị sức cản của tấm chắn gió bắn ngược trở vừa nghe vậy bèn vội vàng tập trung, bất chấp tất cả lại phóng tới. Từng người liên tiếp xông qua khe hở.
Lần này thì không hề bị trở ngại gì.
- Ba người các ngươi cũng đi đi! - Hàn Hạo không hề quay đầu lại, quang mang đỏ rực từ Tử ma nhãn phát ra sáng ngời nhìn chằm chằm Mễ Lặc đang từng bước đi tới. Từ trên thanh cốt thứ nắm trong tay phát ra đủ lọai phù triện yêu ma quỷ quái dầy đặc đáng sợ. Sát khí nồng nặc từ thanh vũ khí này không ngừng tụ tập trên người hắn.
- Hàn Hạo, bọn ta không đi!
Cát Nhĩ Bá Đặc quát lớn một cách quật cường:
- Bọn ta không thể trơ mắt nhìn ngươi vì bọn ta mà chịu chết. Nếu chết thì mọi người cùng chết!
- Ha ha, hay lắm, hay lắm. Vậy thì cùng chết hết đi! - Mễ Lặc cười lạnh rồi đột nhiên ra tay.
Tiếng gió gào thét vang lên, trong nháy mắt đã hình thành một vòng xoáy khổng lồ vây chặt lấy ba người Bác Lan Tư, Cát Nhĩ Bá Đặc cùng Huyết Linh.
Tay hắn vừa nắm lại thì gió lạnh lăng lệ từ trong hư không đã hình thành một lưỡi đao gió với răng cưa bén nhọ. Mễ Lặc cầm thanh đao răng cưa trong tay quơ lên, Phong hệ lực lượng lạnh lẽo lợi hại đã nhanh chóng bao bọc lấy Hàn Hạo vào bên trong.
Mễ Lặc đột nhiên nổi nóng, trong nháy mắt vây chặt lấy Bác Lan Tư, Huyết Linh, Cát Nhĩ Bá Đặc và luôn cả Hàn Hạo. Lực lượng của cảnh giới Phong hệ Chủ thần, nếu không phải là đối thủ cùng đẳng cấp thì căn bản không cách nào kháng cự được. Bọn họ lập tức bị lực lượng Phong hệ vây chặt lại.
- Cái đám nhỏ nhoi các ngươi mà cũng dám làm ầm ĩ với ta à? - Mễ Lặc cười khẩy nói, căn bản không hề xem bọn Bác Lan Tư ra gì. Cho dù là Huyết Linh vừa phá đi tấm chắn gió của hắn cũng chỉ khiến hắn hơi kinh ngạc mà thôi, chứ trong lòng không hề coi Huyết Linh là đối thủ có thể đấu một trận.
Miệng thì cười khẩy nhưng cặp mắt Mễ Lặc lại luôn chú ý cảnh giác tới Hàn Hạo đang bị thanh đao răng cưa do lực lượng nguyên tố của Phong hệ thần lực tạo thành vây lấy. Theo hắn thấy, chỉ có một mình kẻ này là hơi có chút phiền phức mà thôi, nhưng cũng chưa đạt tới trình độ khiến hắn ta phải ra tay hết mình.
Khuôn mặt đang cười khẩy của Mễ Lặc chợt biến đổi, thất thanh la lớn:
- Cái gì?
Ngay lúc này!
Từng tràng tiếng quỷ gào sói tru vang lên từ người Hàn Hạo. Rất nhiều ma ảnh cực lớn từ bên trong đó hiện ra, nhe nanh múa vuốt cắn xé hết thảy mọi thứ trong khu vực đó.
Thanh đao răng cưa do thần lực của Phong nguyên tố trong cơ thể Mễ Lặc ngưng tụ ra trong nháy mắt bị cắn xé thành mấy trăm mảnh nhỏ. Phong nguyên tố trên đó đột nhiên bị hỗn loạn, không thể nào khiến lưỡi đao hóa thành thực thể.
Cùng lúc đó, thanh cốt thứ trong tay Hàn Hạo lại há rộng như một cái chậu máu, cứ như là một con rồng của địa ngục u linh bị giam cầm cả vạn triệu năm giãy thoát ra ngoài từ vùng thâm sâu vô tận, mang theo nỗi hận cùng sát khí bạo ngược vô cùng, nhằm ngay hắn mà cắn tới.
Thần sắc của Mễ Lặc trở nên nghiêm trọng, trên mặt cũng không còn chút nào nét khinh miệt. Mãi đến giờ phút này, hắn mới thật sự coi Hàn Hạo là một đối thủ cùng đẳng cấp.
Đột nhiên thân thể của Mễ Lặc trên hư không chợt xoay chuyển mãnh liệt. Theo chuyển động điên cuồng của hắn, một cơn gió lốc khổng lồ thành hình lấy hắn làm trung tâm. Cơn gió lốc này dài tận chân trời, bao trùm cả mười dặm xung quanh. Cây cỏ, đất đá cát bụi trong cả khu vực lần lượt bị cuốn bay lên, toàn bộ bị nuốt vào bên trong.
Ngay giữa trung tâm gió lốc do Mễ Lặc tạo ra, vì được không ngừng cung cấp lực lượng, khiến con gió lốc nuốt lấy hết tất cả mọi thứ. Không những chỉ hút lấy bất kỳ vật gì vào trong, mà ngay cả thanh cốt thứ của Hàn Hạo cũng bị lực lượng này lôi kéo, trong phút chốc bỗng đâm đầu vào bên trong cơn lốc xoáy.
Từng tràng tiếng kêu gào khóc lóc từ bên trong cơn lốc xoáy truyền ra. Thanh cốt thứ vừa lọt vào trong thì tốc độ xoay chuyển kịch liệt của cơn lốc xoáy lập tức chậm hẳn lại, cứ như là thanh cốt thứ này là một tảng đá khổng lồ nặng hơn tỉ tỉ cân, làm ảnh hưởng tới tốc độ của nó.
- Đi thôi!
Ngay lúc đó, Hàn Hạo hô nhỏ một tiếng, bảy đoạn cốt thứ lập tức phá tan Phong hệ lực lượng đang vây lấy ba người Bác Lan Tư.
Ba người Bác Lan Tư đều cảm thấy cả kinh pha lẫn chút ngạc nhiên.
- Tạm thời ta vẫn chưa phải là đối thủ của hắn, chỉ có thể cản trở lực lượng của hắn một chút, không cách nào thắng được hắn! - Hàn Hạo vội vàng giải thích một câu rồi lập tức bỏ chạy trước tới khe hở bên dưới.
Ba người Bác Lan Tư ngây người ra rồi cũng không do dự gì nũa, vội vàng theo sau hắn nhảy xuống dưới lòng đất.
Ngay cả Hàn Hạo cũng thừa nhận là đấu không lại người ta, cũng không thể giết chết Mễ Lặc, lúc này còn không chạy thì còn đợi đến khi nào đây?
Ba người Bác Lan Tư vừa lọt vào lòng đất thì miệng khe hở lập tức khép lại, trở nên bằng phẳng.
Cùng lúc đó, thanh cốt thứ của Hàn Hạo vốn đã lọt vào trong cơn lốc xoáy cũng bạo phát ra lực lượng vô cùng mãnh liệt trầm trọng, rồi đột nhiên đâm sầm xuống mặt đất.
Hàng loạt gò đất khổng lồ trồi lên, cái nào cái nấy đều to cỡ một hòn núi nhỏ, trong nháy mắt đã tràn ngập cả bên trong cơn lốc xoáy. Bị bao nhiêu vật chướng ngại xuất hiện như vậy, lực lượng không ngừng xoay chuyển cơn lốc xoáy lập tức bị hỗn loạn, không thể tiếp tục gia tăng duy trì uy lực.
Thanh cốt thứ nhập vào một trong các gò đất cứ như là giọt nước vào biển cả. Trong nháy mắt, khí tức khủng bố đầy rẫy bên trong cơn lốc xoáy đột nhiên biến mất không còn thấy tăm tích.
Thanh cốt thứ vừa biến mất, dường như mang theo lực lượng của đất. Từng gò đất vừa hiện lên trên mặt đất dường như mất đi lực lượng chống đỡ, toàn bộ đổ sụp xuống như cát bụi, rải rác lả tả khắp nơi.
Thân ảnh của Mễ Lặc lại hiện ra, đăm chiêu vừa suy nghĩ vừa nhìn mặt đất dưới chân. Hắn mở lời khen:
- Xem ra hẳn là do cái gã tên là Hàn Thổ quậy ra rồi. Lực lượng do người của Hàn gia ai nấy tu luyện đều có chút đặc thù. Chuyến này cũng may là đã an bài kỹ lưỡng, nếu không thật đúng là thất bại trong gang tấc!
...
Dưới lòng đất.
- Hàn Hạo, vũ khí của ngươi đâu rồi? Ngươi không cần nữa à? - Cát Nhĩ Bá Đặc vừa nhập vào lòng đất là lập tức hỏi Hàn Hạo. Hắn biết thanh cốt thứ quan trọng biết bao đối với Tiểu Khô Lâu. Vừa thấy Hàn Hạo nhập vào lòng đất, còn thanh cốt thứ vẫn bị lưu lại bên ngoài, Hắc Long lập tức lo lắng giùm hắn ta.
Hàn Hạo xoay người liếc mắt nhìn Cát Nhĩ Bá Đặc rồi thản nhiên nói:
- Tới rồi đây!
Không đợi cho Cát Nhĩ Bá Đặc kịp phản ứng, thanh cốt thứ mới vừa rồi vẫn còn ở bên trên chấn nhiếp Mễ Lặc đột nhiên từ trong bùn đất bay ra, lọt chính xác trong tay Hàn Hạo.
- Hàn Hạo, có bao nhiêu người bị nạn vậy? - Sắc mặt Bác Lan Tư lạnh lẽo. Nhân mã trước khi xuất phát truy kích thủ hạ Đạt Tạp không phải chỉ riêng có nhóm bọn họ. Bọn họ thiếu chút là không thoát khỏi độc thủ của Mễ Lặc thì đồng đội chắc cũng phải chịu nguy cơ tương tự.
- Hơn năm chục người bị giết, nhưng đại đa số đều là người của ta. Người bên phe ngươi không có chuyện gì, không cần lo lắng. - Hàn Hạo suy nghĩ một chút rồi mở lời trấn an.
Bác Lan Tư ngạc nhiên, nghĩ thầm vì sao người chết đa số đều là người của Hàn Hạo? Bất quá suy ngẫm một lát thì hắn dường như hiểu rõ là vì sao. Hắn do dự một chút rồi khẽ nói:
- Cảm ơn!
Hàn Hạo gật đầu rồi không nói gì thêm, chỉ nhanh bước đi về phía cung điện ngầm ở Ma Ẩn cốc.
Một lúc sau, hắn dẫn theo ba người Bác Lan Tư xuất hiện tại cung điện ngầm ở Ma Ẩn cốc. Bên trong một căn thạch thất vô cùng to lớn, Ngũ hành giáp thi, Tư Tháp Tác Mỗ, Tá Kỳ, La Ti ai nấy đều tề tựu đông đủ. Vẻ mặt mọi người đều có nét khó coi.
Sao khi Hàn Hạo tới liền liếc mắt nhìn Tư Tháp Tác Mỗ rồi chất vất:
- Áo Tác Ai cùng người của hắn thế nào rồi?
- Đã an bài tại một khu nhà khách không xa lắm.
Tư Tháp Tác Mỗ trả lời, vẻ mặt có chút âm trầm, rồi chần chừ một chút mới hạ giọng nói:
- Cái tên Áo Tác Ai đó cũng thật là, không ngờ còn chưa rõ ràng tình huống đã dẫn truy binh kéo tới chỗ này! Bọn ta hao tổn không ít người, thiếu chút là ngay cả La Mông, Tá Kỳ cũng không còn mạng sống trở về. Cũng may có Hàn Thổ không ngừng khai thông các đường hầm ngầm dưới mặt đất.
- Nhà khách?
Ánh mắt Hàn Hạo chợt loé lên rồi nhìn chằm chằm Tư Tháp Tác Mỗ:
- Cũng trong cung điện ngầm này à?
- Đúng vậy.
Tư Tháp Tác Mỗ hơi ngạc nhiên, cảm thấy phản ứng của Hàn Hạo có phần kỳ quái. Năm xưa Áo Tác Ai dù sao cũng đã từng cứu Ma Ẩn cốc. Lúc này đây cho dù người này có kéo tai nạn đến cho Hàn gia, thì bọn họ cũng không nên khoá trái cửa bỏ mặc họ bên ngoài chứ hả.
- Ai đưa Áo Tác Ai đến cung điện ngầm vậy?
Hàn Hạo giữ nguyên vẻ mặt, lạnh lùng nói:
- Khi ta đi tìm ba người Cát Nhĩ Bá Đặc, không phải đã từng nói phải để bọn họ trên mặt đất hay sao?
- Là Áo Tác Ai nói muốn tới xem một chút. Năm đó hắn từng viện thủ Ma Ẩn cốc, quan hệ với Bố Lai Ân cũng không tệ, có gì không thỏa đáng sao? - Phỉ Bích nhíu mày, cảm thấy thái độ của Hàn Hạo có phần không thích hợp lắm, hơi lấn át chủ nhân.
- Cung điện ngầm là căn cơ của Hàn gia! Phụ thân đã sớm dặn dò, không để cho người ngoài tiến vào! Áo Tác Ai dù sao cũng là người ngoài, phải không?
Hàn Hạo vẫn giữ cái vẻ lãnh khốc đó, lạnh lùng liếc xéo Phỉ Bích rồi lập tức phân phó cho Tá Kỳ:
- Ngươi đi một chuyến, dẫn Áo Tác Ai ra ngoài. Một là để bọn họ ở phòng ốc bên trên Ma Ẩn cốc, hai là dẫn bọn họ tới khu lòng núi nơi nhóm Qua Long đợi trước đây!
- Đây có phải là cách đãi khách của Hàn gia bọn ta không vậy? - Phỉ Bích giận dữ nói.
- Áo Tác Ai có vấn đề! Dựa vào cảnh giới của hắn, không thể nào không phát hiện ra được truy binh phía sau. Sau khi hắn gặp chúng ta vẫn không lập tức nói rõ chuyện này, cho thấy là đã có dụng ý khác!
Hàn Hạo lớn tiếng đáp lời rồi lập tức hít một hơi quay sang quát Tá Kỳ:
- Còn không đi?
Trong lòng Tá Kỳ phát lạnh, len lén liếc mắt nhìn Phỉ Bích. Chỉ thấy nàng vẫn còn đang suy nghĩ về ý tứ trong câu nói của Hàn Hạo, hắn đành do dự một chút rồi thà đắc tội với Phỉ Bích chứ không thể nào đắc tội với cái tên Hàn Hạo này được, bèn lập tức quay đầu bỏ đi.
- Các ngươi xuống đi! - Bác Lan Tư ra dấu cho đám vệ sĩ Hàn gia, ý bảo bọn họ lập tức rời khỏi.
Đám vệ sĩ này thời gian qua đã được Bác Lan Tư huấn luyện nhiều nhất, bất luận thế nào cũng không dám làm trái ý hắn ta. Không ai do dự, từng người một đều lách mình về phía khe hở dưới lòng đất toác ra.
Nét tươi cười trên mặt Mễ Lặc đã thu lại, từ lòng bàn tay phát ra một luồng gió nhu hòa ấm áp. Chỉ trong nháy mắt, một tấm chắn gió đã chặn lấy khe hở dưới lòng đất. Mấy tên vệ sĩ xông xuống đều bị bắn ngược trở về.
- Ta nói không được đi là không ai có thể bỏ đi được cả! - Mễ Lặc nghiêm nghị lên tiếng rồi từng bước tiến về phía Hàn Hạo. Mỗi bước đi của hắn thì bên người như hình thành một cơn lốc xoáy nho nhỏ, thổi phần phật ra xung quanh.
Hàn Hạo quan sát Mễ Lặc như một đại địch, lúc này đồng tử co lại, bảy đoạn cốt thứ sau lưng phóng ra khỏi cơ thể kêu “xoẹt” một tiếng, mạnh mẽ đâm vào tấm chắn gió đang ngăn trước khe hở trên lòng đất.
“Rẹt rẹt!”
Khắp nơi trên tấm chắn gió do Mễ Lặc ngưng tụ thành phát ra tiếng bị xé toạc.
- Xuống đi! - Bác Lan Tư hô lớn.
Đám vệ sĩ Hàn gia bị sức cản của tấm chắn gió bắn ngược trở vừa nghe vậy bèn vội vàng tập trung, bất chấp tất cả lại phóng tới. Từng người liên tiếp xông qua khe hở.
Lần này thì không hề bị trở ngại gì.
- Ba người các ngươi cũng đi đi! - Hàn Hạo không hề quay đầu lại, quang mang đỏ rực từ Tử ma nhãn phát ra sáng ngời nhìn chằm chằm Mễ Lặc đang từng bước đi tới. Từ trên thanh cốt thứ nắm trong tay phát ra đủ lọai phù triện yêu ma quỷ quái dầy đặc đáng sợ. Sát khí nồng nặc từ thanh vũ khí này không ngừng tụ tập trên người hắn.
- Hàn Hạo, bọn ta không đi!
Cát Nhĩ Bá Đặc quát lớn một cách quật cường:
- Bọn ta không thể trơ mắt nhìn ngươi vì bọn ta mà chịu chết. Nếu chết thì mọi người cùng chết!
- Ha ha, hay lắm, hay lắm. Vậy thì cùng chết hết đi! - Mễ Lặc cười lạnh rồi đột nhiên ra tay.
Tiếng gió gào thét vang lên, trong nháy mắt đã hình thành một vòng xoáy khổng lồ vây chặt lấy ba người Bác Lan Tư, Cát Nhĩ Bá Đặc cùng Huyết Linh.
Tay hắn vừa nắm lại thì gió lạnh lăng lệ từ trong hư không đã hình thành một lưỡi đao gió với răng cưa bén nhọ. Mễ Lặc cầm thanh đao răng cưa trong tay quơ lên, Phong hệ lực lượng lạnh lẽo lợi hại đã nhanh chóng bao bọc lấy Hàn Hạo vào bên trong.
Mễ Lặc đột nhiên nổi nóng, trong nháy mắt vây chặt lấy Bác Lan Tư, Huyết Linh, Cát Nhĩ Bá Đặc và luôn cả Hàn Hạo. Lực lượng của cảnh giới Phong hệ Chủ thần, nếu không phải là đối thủ cùng đẳng cấp thì căn bản không cách nào kháng cự được. Bọn họ lập tức bị lực lượng Phong hệ vây chặt lại.
- Cái đám nhỏ nhoi các ngươi mà cũng dám làm ầm ĩ với ta à? - Mễ Lặc cười khẩy nói, căn bản không hề xem bọn Bác Lan Tư ra gì. Cho dù là Huyết Linh vừa phá đi tấm chắn gió của hắn cũng chỉ khiến hắn hơi kinh ngạc mà thôi, chứ trong lòng không hề coi Huyết Linh là đối thủ có thể đấu một trận.
Miệng thì cười khẩy nhưng cặp mắt Mễ Lặc lại luôn chú ý cảnh giác tới Hàn Hạo đang bị thanh đao răng cưa do lực lượng nguyên tố của Phong hệ thần lực tạo thành vây lấy. Theo hắn thấy, chỉ có một mình kẻ này là hơi có chút phiền phức mà thôi, nhưng cũng chưa đạt tới trình độ khiến hắn ta phải ra tay hết mình.
Khuôn mặt đang cười khẩy của Mễ Lặc chợt biến đổi, thất thanh la lớn:
- Cái gì?
Ngay lúc này!
Từng tràng tiếng quỷ gào sói tru vang lên từ người Hàn Hạo. Rất nhiều ma ảnh cực lớn từ bên trong đó hiện ra, nhe nanh múa vuốt cắn xé hết thảy mọi thứ trong khu vực đó.
Thanh đao răng cưa do thần lực của Phong nguyên tố trong cơ thể Mễ Lặc ngưng tụ ra trong nháy mắt bị cắn xé thành mấy trăm mảnh nhỏ. Phong nguyên tố trên đó đột nhiên bị hỗn loạn, không thể nào khiến lưỡi đao hóa thành thực thể.
Cùng lúc đó, thanh cốt thứ trong tay Hàn Hạo lại há rộng như một cái chậu máu, cứ như là một con rồng của địa ngục u linh bị giam cầm cả vạn triệu năm giãy thoát ra ngoài từ vùng thâm sâu vô tận, mang theo nỗi hận cùng sát khí bạo ngược vô cùng, nhằm ngay hắn mà cắn tới.
Thần sắc của Mễ Lặc trở nên nghiêm trọng, trên mặt cũng không còn chút nào nét khinh miệt. Mãi đến giờ phút này, hắn mới thật sự coi Hàn Hạo là một đối thủ cùng đẳng cấp.
Đột nhiên thân thể của Mễ Lặc trên hư không chợt xoay chuyển mãnh liệt. Theo chuyển động điên cuồng của hắn, một cơn gió lốc khổng lồ thành hình lấy hắn làm trung tâm. Cơn gió lốc này dài tận chân trời, bao trùm cả mười dặm xung quanh. Cây cỏ, đất đá cát bụi trong cả khu vực lần lượt bị cuốn bay lên, toàn bộ bị nuốt vào bên trong.
Ngay giữa trung tâm gió lốc do Mễ Lặc tạo ra, vì được không ngừng cung cấp lực lượng, khiến con gió lốc nuốt lấy hết tất cả mọi thứ. Không những chỉ hút lấy bất kỳ vật gì vào trong, mà ngay cả thanh cốt thứ của Hàn Hạo cũng bị lực lượng này lôi kéo, trong phút chốc bỗng đâm đầu vào bên trong cơn lốc xoáy.
Từng tràng tiếng kêu gào khóc lóc từ bên trong cơn lốc xoáy truyền ra. Thanh cốt thứ vừa lọt vào trong thì tốc độ xoay chuyển kịch liệt của cơn lốc xoáy lập tức chậm hẳn lại, cứ như là thanh cốt thứ này là một tảng đá khổng lồ nặng hơn tỉ tỉ cân, làm ảnh hưởng tới tốc độ của nó.
- Đi thôi!
Ngay lúc đó, Hàn Hạo hô nhỏ một tiếng, bảy đoạn cốt thứ lập tức phá tan Phong hệ lực lượng đang vây lấy ba người Bác Lan Tư.
Ba người Bác Lan Tư đều cảm thấy cả kinh pha lẫn chút ngạc nhiên.
- Tạm thời ta vẫn chưa phải là đối thủ của hắn, chỉ có thể cản trở lực lượng của hắn một chút, không cách nào thắng được hắn! - Hàn Hạo vội vàng giải thích một câu rồi lập tức bỏ chạy trước tới khe hở bên dưới.
Ba người Bác Lan Tư ngây người ra rồi cũng không do dự gì nũa, vội vàng theo sau hắn nhảy xuống dưới lòng đất.
Ngay cả Hàn Hạo cũng thừa nhận là đấu không lại người ta, cũng không thể giết chết Mễ Lặc, lúc này còn không chạy thì còn đợi đến khi nào đây?
Ba người Bác Lan Tư vừa lọt vào lòng đất thì miệng khe hở lập tức khép lại, trở nên bằng phẳng.
Cùng lúc đó, thanh cốt thứ của Hàn Hạo vốn đã lọt vào trong cơn lốc xoáy cũng bạo phát ra lực lượng vô cùng mãnh liệt trầm trọng, rồi đột nhiên đâm sầm xuống mặt đất.
Hàng loạt gò đất khổng lồ trồi lên, cái nào cái nấy đều to cỡ một hòn núi nhỏ, trong nháy mắt đã tràn ngập cả bên trong cơn lốc xoáy. Bị bao nhiêu vật chướng ngại xuất hiện như vậy, lực lượng không ngừng xoay chuyển cơn lốc xoáy lập tức bị hỗn loạn, không thể tiếp tục gia tăng duy trì uy lực.
Thanh cốt thứ nhập vào một trong các gò đất cứ như là giọt nước vào biển cả. Trong nháy mắt, khí tức khủng bố đầy rẫy bên trong cơn lốc xoáy đột nhiên biến mất không còn thấy tăm tích.
Thanh cốt thứ vừa biến mất, dường như mang theo lực lượng của đất. Từng gò đất vừa hiện lên trên mặt đất dường như mất đi lực lượng chống đỡ, toàn bộ đổ sụp xuống như cát bụi, rải rác lả tả khắp nơi.
Thân ảnh của Mễ Lặc lại hiện ra, đăm chiêu vừa suy nghĩ vừa nhìn mặt đất dưới chân. Hắn mở lời khen:
- Xem ra hẳn là do cái gã tên là Hàn Thổ quậy ra rồi. Lực lượng do người của Hàn gia ai nấy tu luyện đều có chút đặc thù. Chuyến này cũng may là đã an bài kỹ lưỡng, nếu không thật đúng là thất bại trong gang tấc!
...
Dưới lòng đất.
- Hàn Hạo, vũ khí của ngươi đâu rồi? Ngươi không cần nữa à? - Cát Nhĩ Bá Đặc vừa nhập vào lòng đất là lập tức hỏi Hàn Hạo. Hắn biết thanh cốt thứ quan trọng biết bao đối với Tiểu Khô Lâu. Vừa thấy Hàn Hạo nhập vào lòng đất, còn thanh cốt thứ vẫn bị lưu lại bên ngoài, Hắc Long lập tức lo lắng giùm hắn ta.
Hàn Hạo xoay người liếc mắt nhìn Cát Nhĩ Bá Đặc rồi thản nhiên nói:
- Tới rồi đây!
Không đợi cho Cát Nhĩ Bá Đặc kịp phản ứng, thanh cốt thứ mới vừa rồi vẫn còn ở bên trên chấn nhiếp Mễ Lặc đột nhiên từ trong bùn đất bay ra, lọt chính xác trong tay Hàn Hạo.
- Hàn Hạo, có bao nhiêu người bị nạn vậy? - Sắc mặt Bác Lan Tư lạnh lẽo. Nhân mã trước khi xuất phát truy kích thủ hạ Đạt Tạp không phải chỉ riêng có nhóm bọn họ. Bọn họ thiếu chút là không thoát khỏi độc thủ của Mễ Lặc thì đồng đội chắc cũng phải chịu nguy cơ tương tự.
- Hơn năm chục người bị giết, nhưng đại đa số đều là người của ta. Người bên phe ngươi không có chuyện gì, không cần lo lắng. - Hàn Hạo suy nghĩ một chút rồi mở lời trấn an.
Bác Lan Tư ngạc nhiên, nghĩ thầm vì sao người chết đa số đều là người của Hàn Hạo? Bất quá suy ngẫm một lát thì hắn dường như hiểu rõ là vì sao. Hắn do dự một chút rồi khẽ nói:
- Cảm ơn!
Hàn Hạo gật đầu rồi không nói gì thêm, chỉ nhanh bước đi về phía cung điện ngầm ở Ma Ẩn cốc.
Một lúc sau, hắn dẫn theo ba người Bác Lan Tư xuất hiện tại cung điện ngầm ở Ma Ẩn cốc. Bên trong một căn thạch thất vô cùng to lớn, Ngũ hành giáp thi, Tư Tháp Tác Mỗ, Tá Kỳ, La Ti ai nấy đều tề tựu đông đủ. Vẻ mặt mọi người đều có nét khó coi.
Sao khi Hàn Hạo tới liền liếc mắt nhìn Tư Tháp Tác Mỗ rồi chất vất:
- Áo Tác Ai cùng người của hắn thế nào rồi?
- Đã an bài tại một khu nhà khách không xa lắm.
Tư Tháp Tác Mỗ trả lời, vẻ mặt có chút âm trầm, rồi chần chừ một chút mới hạ giọng nói:
- Cái tên Áo Tác Ai đó cũng thật là, không ngờ còn chưa rõ ràng tình huống đã dẫn truy binh kéo tới chỗ này! Bọn ta hao tổn không ít người, thiếu chút là ngay cả La Mông, Tá Kỳ cũng không còn mạng sống trở về. Cũng may có Hàn Thổ không ngừng khai thông các đường hầm ngầm dưới mặt đất.
- Nhà khách?
Ánh mắt Hàn Hạo chợt loé lên rồi nhìn chằm chằm Tư Tháp Tác Mỗ:
- Cũng trong cung điện ngầm này à?
- Đúng vậy.
Tư Tháp Tác Mỗ hơi ngạc nhiên, cảm thấy phản ứng của Hàn Hạo có phần kỳ quái. Năm xưa Áo Tác Ai dù sao cũng đã từng cứu Ma Ẩn cốc. Lúc này đây cho dù người này có kéo tai nạn đến cho Hàn gia, thì bọn họ cũng không nên khoá trái cửa bỏ mặc họ bên ngoài chứ hả.
- Ai đưa Áo Tác Ai đến cung điện ngầm vậy?
Hàn Hạo giữ nguyên vẻ mặt, lạnh lùng nói:
- Khi ta đi tìm ba người Cát Nhĩ Bá Đặc, không phải đã từng nói phải để bọn họ trên mặt đất hay sao?
- Là Áo Tác Ai nói muốn tới xem một chút. Năm đó hắn từng viện thủ Ma Ẩn cốc, quan hệ với Bố Lai Ân cũng không tệ, có gì không thỏa đáng sao? - Phỉ Bích nhíu mày, cảm thấy thái độ của Hàn Hạo có phần không thích hợp lắm, hơi lấn át chủ nhân.
- Cung điện ngầm là căn cơ của Hàn gia! Phụ thân đã sớm dặn dò, không để cho người ngoài tiến vào! Áo Tác Ai dù sao cũng là người ngoài, phải không?
Hàn Hạo vẫn giữ cái vẻ lãnh khốc đó, lạnh lùng liếc xéo Phỉ Bích rồi lập tức phân phó cho Tá Kỳ:
- Ngươi đi một chuyến, dẫn Áo Tác Ai ra ngoài. Một là để bọn họ ở phòng ốc bên trên Ma Ẩn cốc, hai là dẫn bọn họ tới khu lòng núi nơi nhóm Qua Long đợi trước đây!
- Đây có phải là cách đãi khách của Hàn gia bọn ta không vậy? - Phỉ Bích giận dữ nói.
- Áo Tác Ai có vấn đề! Dựa vào cảnh giới của hắn, không thể nào không phát hiện ra được truy binh phía sau. Sau khi hắn gặp chúng ta vẫn không lập tức nói rõ chuyện này, cho thấy là đã có dụng ý khác!
Hàn Hạo lớn tiếng đáp lời rồi lập tức hít một hơi quay sang quát Tá Kỳ:
- Còn không đi?
Trong lòng Tá Kỳ phát lạnh, len lén liếc mắt nhìn Phỉ Bích. Chỉ thấy nàng vẫn còn đang suy nghĩ về ý tứ trong câu nói của Hàn Hạo, hắn đành do dự một chút rồi thà đắc tội với Phỉ Bích chứ không thể nào đắc tội với cái tên Hàn Hạo này được, bèn lập tức quay đầu bỏ đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.