Chương 816: Dám bôi nhọ ta?
Nghịch Thương Thiên
04/04/2013
Khi Hàn Thạc đến thành tây, trông thấy Hỏa Giáp Thi Hàn Hỏa thì mới bất ngờ phát hiện ra sau khi rời xa hắn, trí lực của Hàn Hỏa cũng tiến hóa lên được một bước.
Hàn Hỏa đang tranh cãi om sòm với một cửa hàng thần khí. Hắn đến Không Linh thành, mà ở đây hiện giờ có đủ loại cửa hàng ở khắp nơi nên hắn không vội lập tức tìm Hàn Thạc mà ngược lại đi dạo quanh các cửa hàng lớn bán thần khí. Chỉ vì giá cả khoáng thạch mà Hàn Hỏa xuất thủ đánh người.
Hỏa Giáp Thi tu luyện Hỏa hệ lực lượng, đã vận dụng đến mức xuất thần nhập hóa. Trong cửa hàng này cũng không có ai quá lợi hại, năm sáu nhân viên bao vây tấn công một mình Hàn Hỏa còn bị hắn đánh cho thương tích đầy mình. Nếu không có Thần Vệ của Không Linh thành ở gần nghe thấy động chạy đến, hắn chưa đốt tan cái cửa hàng này thì chưa xong.
Thần Vệ của Không Linh thành đến nơi, sau khi nghe chính miệng hắn nói là con trai của Hàn Thạc, biết rõ thân phận của Hàn Hỏa nên cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, lập tức phái người về phủ thành chủ thông báo cho Hàn Thạc, sợ động thủ với Hàn Hỏa sẽ khiến Hàn Thạc tức giận.
Những Thần Vệ kia đều biết chuyện về Hàn Thạc. Từ thái độ của Thành chủ Không Linh thành đối xử với vị này, bọn họ liền biết Hàn Thạc cũng không phải là người dễ đối phó. Hơn nữa hắn còn có thân phận dược tề sư thiên tài, một khi Thiên Cơ dược tề mở ở Không Linh thành, nếu bọn họ sau này muốn đến mua sắm thuốc thích hợp thì nhất định phải tạo quan hệ tốt với Hàn Thạc. Vì thế căn bản không dám đắc tội với hắn.
Hàn Thạc đi vào cửa hàng này thì thấy cổng chính đã cháy đen thui, Hàn Hỏa đang hầm hừ đứng ở cửa trợn mắt nhìn mấy người nhân viên bán hàng.
- Phụ thân. Mọi người tới rồi à! - Hàn Thạc vừa xuất hiện, Hàn Hỏa lập reo lên, quá hưng phấn chạy tới ôm lấy Hàn Thổ trước tiên rồi mới cười hì hì nhìn Hàn Thạc.
- Làm sao vậy? - Hàn Thạc cũng vô cùng cao hứng, còn những Thần Vệ của Không Linh thành đứng chung quanh đều tỏ vẻ khó xử. Mấy người nhân viên đều nổi giận đùng đùng nhìn sang, có vẻ muốn hiểu rõ tình huống rồi mới tính.
- Ấy... Bố Lai Ân tiên sinh, con của ngài mua đồ không trả tiền! - Thần Vệ phụ trách việc này nhận ra Hàn Thạc bèn tỏ vẻ xấu hổ.
Hàn Thạc sửng sốt, nghi hoặc nhìn Hàn Hỏa, dở khóc dở cười hỏi:
- Thực sự là chưa trả tiền ư?
- Bọn họ nói hươu nói vượn. Chỉ có một khối Hỏa Diệu thạch thôi mà bọn họ dám đòi con năm mươi hắc tinh tệ. Rõ ràng là chặt chém mà! Tiểu Kim trước đây từng nói rằng Hỏa Diệu thạch căn bản không đáng tiền, muốn bao nhiêu hắn có thể mang đến bấy nhiêu. Việc dễ dàng như vậy, con trả năm hắc tinh tệ là đã nể mặt mũi bọn họ lắm rồi!
Hàn Hỏa nổi giận đùng đùng, chỉ vào mấy người nhân viên quát mắng:
- Bọn vô lại các ngươi, có tin rằng lão tử sẽ phá hủy cửa hàng của các ngươi đi hay không. Ban ngày ban mặt mà dám mở hắc điếm, lại còn dám bôi nhọ ta?
- Khinh người quá đáng. Khinh người quá đáng. Ta liều mạng với ngươi! - Một nữ nhân viên cao ráo xinh đẹp tu luyện Thủy hệ lực lượng đỏ bừng mặt, tức giận run người, trông có vẻ muốn xông lên liều mạng.
Mấy nhân viên khác cũng giận tím mặt, nếu không phải e ngại Thần Vệ của Không Linh thành thì sợ rằng cũng đã xông lên liều mạng với Hàn Hỏa rồi.
- Ngươi không có hắc tinh tệ thì đừng mua. Cũng không phải ta muốn bán cho ngươi. Quẳng ra năm hắc tinh tệ rồi chộp lấy đồ và bỏ chạy, cái này căn bản là hành vi cường đạo mà ngươi còn cãi lý nữa à? - Người nữ nhân viên cực kỳ tức giận, hoa tay xỉa xói Hàn Hỏa.
- Con mụ điên. Đúng là các ngươi mở hắc điếm. Không phải là ta mua đồ sao?
Hàn Hỏa không thèm chấp nữ nhân viên kia, vẻ mặt khinh thường nói:
- Kêu cái gì mà kêu? Kêu nữa thì lão tử sẽ thiêu chết ngươi!
- Ta liều mạng với ngươi! - Người nữ nhân viên hét toáng lên, giãy dụa thoát khỏi sự ngăn trở của một Thần Vệ Không Linh thành, xông thẳng về phía Hàn Hỏa.
- Có chuyện gì thì từ từ mà nói!
Thần Vệ phụ trách chuyện này quát to, vội vàng phát ra một lá chắn phong hệ chặn không cho người nữ nhân viên xông lên rồi cười khổ giải thích với Hàn Thạc:
- Hỏa Diệu thạch ở bất cứ nơi đâu đều không dưới bốn mươi lăm hắc tinh tệ, cửa hàng này niêm yết giá năm mươi hắc tinh tệ cũng không có vấn đề gì. Cái này chúng ta không can thiệp được đâu.
- Tiểu Kim nói không đáng giá tiền thì là không đáng giá. Ngươi chớ nói lung tung!
Hàn Hỏa trợn trừng nhìn gã Thần Vệ, mắt long lên, nói:
- Cái tên này, ngươi nhất định phải giúp đỡ bọn chúng à. Chúng trả tiền cho các ngươi, phải vậy không?
- Đồ đần. Tiểu Kim chẳng bao giờ bỏ tiền mua khoáng thạch. Có khoáng thạch nào mà hắn không tìm được? Hắn bảo không đáng giá thì đúng là không đáng giá. - Hàn Thổ cười ha ha, dường như cảm thấy chuyện này rất thú vị, giễu cợt Hàn Hỏa.
Kim Giáp Thi có sức cảm ứng siêu phàm đối với kim loại khoáng thạch, nếu như hắn chủ tâm tìm một loại khoáng thạch thì đúng không phải là việc khó. Hàn Hỏa lấy hắn làm tiêu chuẩn để định giá cả của vật khác thì đương nhiên là sai cả nghìn dặm rồi.
- A...
Người khác mà nói thì Hàn Hỏa không tin, nhưng Hàn Thổ nói như vậy lập tức khiến hắn chấn động, dường như giờ mới hiểu ra, gãi gãi đầu lẩm nhẩm:
- Nói vậy thì đúng là ta sai rồi à?
- Mụ kia, được rồi, trả cái viên khoáng thạch này lại cho ngươi nhé. Có cái gì tốt chứ. Thôi đi thôi đi, đừng làm phiền lão tử nữa! - Một viên Hỏa Diệu thạch bay "vèo" ra, dừng lại đúng ở dưới chân người nữ nhân viên. Hỏa Diệu thạch vốn phải có hồng quang lấp lánh nhưng không biết vì sao lại biến thành ảm đạm không còn phát sáng, chỉ thấy có màu xám trắng như những viên đá bình thường không có gì đặc biệt.
- Đây không phải là Hỏa Diệu thạch. Ngươi muốn lừa gạt à?! - Mấy nhân viên đứng sau nhìn viên Hỏa Diệu thạch dưới chân, lập tức nổi giận đùng đùng trừng mắt nhìn Hàn Hỏa, cảm thấy mình bị lăng nhục. Một viên đá thế này thì người mù cũng thấy khác hẳn với viên lúc trước. Bọn họ cảm giác Hàn Hỏa cố ý lấy mình ra đùa giỡn.
- Là Hỏa Diệu thạch. Chỉ không còn tinh thể năng lượng ở bên trong nữa!
Bỗng nhiên, có một ông lão người chỉ có da bọc xương từ bên trong cửa hàng đi ra. Ông ta nhặt viên đá bình thường không có gì kì lạ kia lên, vẻ mặt ngạc nhiên nhìn Hàn Hỏa, hiếu kỳ hỏi:
- Ngươi làm thế nào được như vậy? Cho dù là đại luyện kim thuật sư thì cũng phải dựa vào ma pháp trận mới có thể rút năng lượng bên trong Hỏa Diệu thạch ra, mà cũng tốn thời gian ít nhất là vài ngày. Ngươi cầm viên khoáng thạch không đến mười phút mà đã rút hết toàn bộ năng lượng bên trong. Sao có thể chứ?
- Mại Lặc Tư gia gia. Sao người lại ra đây? - Mấy người nhân viên vừa thấy ông lão da bọc xương này thì đều kinh sợ, thái độ ai nấy đều trở nên cung kính. Ngay cả người nữ nhân viên đang giương nanh múa vuốt kia cũng bình tĩnh trở lại.
Mại Lặc Tư phất phất tay ra hiệu cho mấy người nhân viên im lặng. Lão chỉ nhìn Hàn Hỏa, dường như muốn từ miệng hắn biết được một đáp án như ý.
- Không phải chỉ là một khối hỏa thạch hay sao? Muốn hút hỏa lực ở bên trong ra thì rất là đơn giản. Có gì mà không làm được! - Hàn Hỏa tỏ vẻ coi thường, làm bộ lười biếng trả lời ông lão vừa mới xuất hiện.
Mại Lặc Tư tuổi già sức yếu, không biết tu luyện lực lượng gì. Hàn Thạc quan sát một lúc, phát hiện lão vậy mà có thực lực Thượng vị thần, đáng tiếc lại không nhìn ra lão tu luyện hệ nào trong mười hai đại lực lượng.
- Cho ngươi thêm một khối hỏa thạch, không lấy hắc tinh tệ của ngươi. Ngươi có thể làm một lần cho ta xem không? - Mại Lặc Tư mỉm cười, lấy một viên Hỏa Diệu thạch lớn hơn từ bên trong không gian giới chỉ ra đưa cho Hàn Hỏa.
- Lão già thật thú vị. Ha ha. Vậy ngươi nhìn cho kỹ nhé. - Hàn Hỏa cũng không khách sáo, nắm khối Hỏa Diệu thạch ở lòng bàn tay. Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, ánh sáng đỏ rực của viên đá cứ mờ nhạt dần. Không đến một phút, cả khối Hỏa Diệu thạch không còn một chút hồng quang nào nữa, trở thành một khối đá xám trắng bình thường không có gì kì lạ.
- Quá là thần kỳ!
Mại Lặc Tư khẽ kêu lên, kinh ngạc nhìn Hàn Hỏa, nói:
- Thật là không ngờ được. Ngươi thực sự có thể làm được? Ha ha. Ta biết rất nhiều người tu luyện Hỏa hệ lực lượng nhưng chưa từng thấy có ai hút hỏa lực bên trong Hỏa Diệu thạch nhanh như vậy!
Hỏa Diệu thạch xem như là một loại năng lượng tinh thạch chứ không phải là cái loại Hỏa hệ thần tinh có thể trực tiếp hấp thu. Mặc dù là người tu luyện Hỏa hệ lực lượng cũng đừng hòng hấp thu được hỏa lực từ bên trong Hỏa Diệu thạch. Chẳng những Mại Lặc Tư hết sức kinh ngạc mà mấy người nhân viên trẻ tuổi và Thần Vệ Không Linh thành phụ trách việc này ai nấy đều tỏ vẻ không thể tưởng tượng nổi.
Người tu luyện Hỏa hệ lực lượng bình thường thì tất nhiên không có cách nào làm được như vậy nhưng Hàn Hỏa thì lại khác. Toàn bộ thân thể của hắn đều do Hỏa Nguyên lực ở nơi Hỏa tuyệt chi địa rèn luyện nên. Khi trước ở Kỳ Áo đại lục, hắn đã lấy được Hỏa hệ chí bảo Hỏa Liên Hoa ở trong Hỏa tuyệt chi địa hình thành một cách tự nhiên trong không biết bao nhiêu vạn năm. Đối với hắn thì việc hấp thụ hỏa lực bên trong Hỏa Diệu thạch quả thực dễ như trở bàn tay.
- Không còn gì để nói nữa rồi chứ.
Hàn Hỏa dương dương tự đắc, mặt vênh lên, nói:
- Nếu như không có chuyện gì nữa thì ta sẽ đi đấy.
- Xú tiểu tử. Bao lâu rồi không gặp, ngươi lại cong đuôi lên đấy hả? - Hàn Thạc thấy hắn tỏ vẻ càn quấy, không nhịn được cười mắng.
- Nào dám nào dám. Hắc hắc. Phụ thân, chúng ta vất vả lắm mới gặp nhau, không nên lãng phí thời gian với bọn họ ở chỗ này nữa. Đi thôi. Rời khỏi cái hắc điếm này. Chúng ta gặp nhau cho vui vẻ.
Hàn Hỏa quay đầu, vội vàng nịnh nọt lấy lòng Hàn Thạc. Hắn chẳng hề sợ ai nhưng lại có bản năng kính sợ đối với Hàn Thạc.
Hàn Thạc quăng một túi hắc tinh tệ ra ngoài, rơi xuống trước cửa cửa hàng, mỉm cười nói:
- Một ngàn hắc tinh tệ này xem như là ta bồi thường tổn thất cho cửa hàng của ngươi. Hy vọng các vị bỏ qua cho!
- A... Một ngàn hắc tinh tệ!
Ngoài dự kiến của Hàn Thạc, hai người Hàn Thổ và Hàn Hỏa cùng hét lên. Không đợi Hàn Thạc kịp phản ứng, hai người bỗng vọt tới cửa cửa hàng, nhặt lấy túi tinh tệ mà hắn vừa quăng ra. Hàn Thổ nắm khư khư túi tinh tệ, moi từ trong đó ra một trăm hắc tinh tệ đặt xuống đất, cười nói:
- Cha ta chắc chắn lấy nhầm túi rồi. Tổn thất của cửa hàng ngươi thì một trăm hắc tinh tệ là đủ rồi!
Hàn Thạc vừa mới nói rõ ràng là một ngàn hắc tinh tệ. Mọi người đều nghe đích rõ ràng. Hàn Thổ nói như thế này thì thật quá là vô sỉ.
Hàn Hỏa vội vàng gật đầu, nói giọng tiếc của:
- Vậy là đủ rồi. Vậy là đủ rồi!
Nói xong, hắn trừng mắt, tỏ vẻ hung thần ác sát mắng:
- Hắc điếm của các ngươi, cho một trăm hắc tinh tệ đã nể mặt mũi lắm rồi. Đừng thấy nể mặt mà không biết xấu hổ!
- Ôi... - Thần Vệ phụ trách việc này chỉ biết cười khổ.
Hàn Thạc hết sức xấu hổ, không ngờ hai đứa này lại keo kiệt như vậy. Dám chiết khấu lại phần lớn số hắc tinh tệ mà hắn đã đưa ra thì quá là ngoài dự kiến của hắn.
- Phụ thân. Người quá hoang phí đi. Tinh tệ là thứ tốt đó. Ở thế giới này có thể mua được bất cứ cái gì. Người sao lại lãng phí như vậy?
Hàn Hỏa oán trách nhìn hắn rồi thở ngắn than dài:
- Nếu như ta có đủ hắc tinh tệ thì cần gì phải nói nhảm bao lâu như vậy với bọn họ. Người thì phá của, một ngàn hắc tinh tệ mà mắt cũng không thèm chớp lấy một cái. Vung tay quá trán!
- Lũ không có tiền đồ! - Hàn Thạc dở khóc dở cười nhìn hai đứa nhóc keo kiệt. Với hắn thì mấy ngàn hắc tinh tệ căn bản không tính là gì. Xem ra thì hai đứa con trai này mặc dù thực lực trí lực đều tiến bộ đáng kinh ngạc nhưng bản lĩnh vơ vét của cải thì không biết thành cái dạng gì nữa.
Hàn Hỏa đang tranh cãi om sòm với một cửa hàng thần khí. Hắn đến Không Linh thành, mà ở đây hiện giờ có đủ loại cửa hàng ở khắp nơi nên hắn không vội lập tức tìm Hàn Thạc mà ngược lại đi dạo quanh các cửa hàng lớn bán thần khí. Chỉ vì giá cả khoáng thạch mà Hàn Hỏa xuất thủ đánh người.
Hỏa Giáp Thi tu luyện Hỏa hệ lực lượng, đã vận dụng đến mức xuất thần nhập hóa. Trong cửa hàng này cũng không có ai quá lợi hại, năm sáu nhân viên bao vây tấn công một mình Hàn Hỏa còn bị hắn đánh cho thương tích đầy mình. Nếu không có Thần Vệ của Không Linh thành ở gần nghe thấy động chạy đến, hắn chưa đốt tan cái cửa hàng này thì chưa xong.
Thần Vệ của Không Linh thành đến nơi, sau khi nghe chính miệng hắn nói là con trai của Hàn Thạc, biết rõ thân phận của Hàn Hỏa nên cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, lập tức phái người về phủ thành chủ thông báo cho Hàn Thạc, sợ động thủ với Hàn Hỏa sẽ khiến Hàn Thạc tức giận.
Những Thần Vệ kia đều biết chuyện về Hàn Thạc. Từ thái độ của Thành chủ Không Linh thành đối xử với vị này, bọn họ liền biết Hàn Thạc cũng không phải là người dễ đối phó. Hơn nữa hắn còn có thân phận dược tề sư thiên tài, một khi Thiên Cơ dược tề mở ở Không Linh thành, nếu bọn họ sau này muốn đến mua sắm thuốc thích hợp thì nhất định phải tạo quan hệ tốt với Hàn Thạc. Vì thế căn bản không dám đắc tội với hắn.
Hàn Thạc đi vào cửa hàng này thì thấy cổng chính đã cháy đen thui, Hàn Hỏa đang hầm hừ đứng ở cửa trợn mắt nhìn mấy người nhân viên bán hàng.
- Phụ thân. Mọi người tới rồi à! - Hàn Thạc vừa xuất hiện, Hàn Hỏa lập reo lên, quá hưng phấn chạy tới ôm lấy Hàn Thổ trước tiên rồi mới cười hì hì nhìn Hàn Thạc.
- Làm sao vậy? - Hàn Thạc cũng vô cùng cao hứng, còn những Thần Vệ của Không Linh thành đứng chung quanh đều tỏ vẻ khó xử. Mấy người nhân viên đều nổi giận đùng đùng nhìn sang, có vẻ muốn hiểu rõ tình huống rồi mới tính.
- Ấy... Bố Lai Ân tiên sinh, con của ngài mua đồ không trả tiền! - Thần Vệ phụ trách việc này nhận ra Hàn Thạc bèn tỏ vẻ xấu hổ.
Hàn Thạc sửng sốt, nghi hoặc nhìn Hàn Hỏa, dở khóc dở cười hỏi:
- Thực sự là chưa trả tiền ư?
- Bọn họ nói hươu nói vượn. Chỉ có một khối Hỏa Diệu thạch thôi mà bọn họ dám đòi con năm mươi hắc tinh tệ. Rõ ràng là chặt chém mà! Tiểu Kim trước đây từng nói rằng Hỏa Diệu thạch căn bản không đáng tiền, muốn bao nhiêu hắn có thể mang đến bấy nhiêu. Việc dễ dàng như vậy, con trả năm hắc tinh tệ là đã nể mặt mũi bọn họ lắm rồi!
Hàn Hỏa nổi giận đùng đùng, chỉ vào mấy người nhân viên quát mắng:
- Bọn vô lại các ngươi, có tin rằng lão tử sẽ phá hủy cửa hàng của các ngươi đi hay không. Ban ngày ban mặt mà dám mở hắc điếm, lại còn dám bôi nhọ ta?
- Khinh người quá đáng. Khinh người quá đáng. Ta liều mạng với ngươi! - Một nữ nhân viên cao ráo xinh đẹp tu luyện Thủy hệ lực lượng đỏ bừng mặt, tức giận run người, trông có vẻ muốn xông lên liều mạng.
Mấy nhân viên khác cũng giận tím mặt, nếu không phải e ngại Thần Vệ của Không Linh thành thì sợ rằng cũng đã xông lên liều mạng với Hàn Hỏa rồi.
- Ngươi không có hắc tinh tệ thì đừng mua. Cũng không phải ta muốn bán cho ngươi. Quẳng ra năm hắc tinh tệ rồi chộp lấy đồ và bỏ chạy, cái này căn bản là hành vi cường đạo mà ngươi còn cãi lý nữa à? - Người nữ nhân viên cực kỳ tức giận, hoa tay xỉa xói Hàn Hỏa.
- Con mụ điên. Đúng là các ngươi mở hắc điếm. Không phải là ta mua đồ sao?
Hàn Hỏa không thèm chấp nữ nhân viên kia, vẻ mặt khinh thường nói:
- Kêu cái gì mà kêu? Kêu nữa thì lão tử sẽ thiêu chết ngươi!
- Ta liều mạng với ngươi! - Người nữ nhân viên hét toáng lên, giãy dụa thoát khỏi sự ngăn trở của một Thần Vệ Không Linh thành, xông thẳng về phía Hàn Hỏa.
- Có chuyện gì thì từ từ mà nói!
Thần Vệ phụ trách chuyện này quát to, vội vàng phát ra một lá chắn phong hệ chặn không cho người nữ nhân viên xông lên rồi cười khổ giải thích với Hàn Thạc:
- Hỏa Diệu thạch ở bất cứ nơi đâu đều không dưới bốn mươi lăm hắc tinh tệ, cửa hàng này niêm yết giá năm mươi hắc tinh tệ cũng không có vấn đề gì. Cái này chúng ta không can thiệp được đâu.
- Tiểu Kim nói không đáng giá tiền thì là không đáng giá. Ngươi chớ nói lung tung!
Hàn Hỏa trợn trừng nhìn gã Thần Vệ, mắt long lên, nói:
- Cái tên này, ngươi nhất định phải giúp đỡ bọn chúng à. Chúng trả tiền cho các ngươi, phải vậy không?
- Đồ đần. Tiểu Kim chẳng bao giờ bỏ tiền mua khoáng thạch. Có khoáng thạch nào mà hắn không tìm được? Hắn bảo không đáng giá thì đúng là không đáng giá. - Hàn Thổ cười ha ha, dường như cảm thấy chuyện này rất thú vị, giễu cợt Hàn Hỏa.
Kim Giáp Thi có sức cảm ứng siêu phàm đối với kim loại khoáng thạch, nếu như hắn chủ tâm tìm một loại khoáng thạch thì đúng không phải là việc khó. Hàn Hỏa lấy hắn làm tiêu chuẩn để định giá cả của vật khác thì đương nhiên là sai cả nghìn dặm rồi.
- A...
Người khác mà nói thì Hàn Hỏa không tin, nhưng Hàn Thổ nói như vậy lập tức khiến hắn chấn động, dường như giờ mới hiểu ra, gãi gãi đầu lẩm nhẩm:
- Nói vậy thì đúng là ta sai rồi à?
- Mụ kia, được rồi, trả cái viên khoáng thạch này lại cho ngươi nhé. Có cái gì tốt chứ. Thôi đi thôi đi, đừng làm phiền lão tử nữa! - Một viên Hỏa Diệu thạch bay "vèo" ra, dừng lại đúng ở dưới chân người nữ nhân viên. Hỏa Diệu thạch vốn phải có hồng quang lấp lánh nhưng không biết vì sao lại biến thành ảm đạm không còn phát sáng, chỉ thấy có màu xám trắng như những viên đá bình thường không có gì đặc biệt.
- Đây không phải là Hỏa Diệu thạch. Ngươi muốn lừa gạt à?! - Mấy nhân viên đứng sau nhìn viên Hỏa Diệu thạch dưới chân, lập tức nổi giận đùng đùng trừng mắt nhìn Hàn Hỏa, cảm thấy mình bị lăng nhục. Một viên đá thế này thì người mù cũng thấy khác hẳn với viên lúc trước. Bọn họ cảm giác Hàn Hỏa cố ý lấy mình ra đùa giỡn.
- Là Hỏa Diệu thạch. Chỉ không còn tinh thể năng lượng ở bên trong nữa!
Bỗng nhiên, có một ông lão người chỉ có da bọc xương từ bên trong cửa hàng đi ra. Ông ta nhặt viên đá bình thường không có gì kì lạ kia lên, vẻ mặt ngạc nhiên nhìn Hàn Hỏa, hiếu kỳ hỏi:
- Ngươi làm thế nào được như vậy? Cho dù là đại luyện kim thuật sư thì cũng phải dựa vào ma pháp trận mới có thể rút năng lượng bên trong Hỏa Diệu thạch ra, mà cũng tốn thời gian ít nhất là vài ngày. Ngươi cầm viên khoáng thạch không đến mười phút mà đã rút hết toàn bộ năng lượng bên trong. Sao có thể chứ?
- Mại Lặc Tư gia gia. Sao người lại ra đây? - Mấy người nhân viên vừa thấy ông lão da bọc xương này thì đều kinh sợ, thái độ ai nấy đều trở nên cung kính. Ngay cả người nữ nhân viên đang giương nanh múa vuốt kia cũng bình tĩnh trở lại.
Mại Lặc Tư phất phất tay ra hiệu cho mấy người nhân viên im lặng. Lão chỉ nhìn Hàn Hỏa, dường như muốn từ miệng hắn biết được một đáp án như ý.
- Không phải chỉ là một khối hỏa thạch hay sao? Muốn hút hỏa lực ở bên trong ra thì rất là đơn giản. Có gì mà không làm được! - Hàn Hỏa tỏ vẻ coi thường, làm bộ lười biếng trả lời ông lão vừa mới xuất hiện.
Mại Lặc Tư tuổi già sức yếu, không biết tu luyện lực lượng gì. Hàn Thạc quan sát một lúc, phát hiện lão vậy mà có thực lực Thượng vị thần, đáng tiếc lại không nhìn ra lão tu luyện hệ nào trong mười hai đại lực lượng.
- Cho ngươi thêm một khối hỏa thạch, không lấy hắc tinh tệ của ngươi. Ngươi có thể làm một lần cho ta xem không? - Mại Lặc Tư mỉm cười, lấy một viên Hỏa Diệu thạch lớn hơn từ bên trong không gian giới chỉ ra đưa cho Hàn Hỏa.
- Lão già thật thú vị. Ha ha. Vậy ngươi nhìn cho kỹ nhé. - Hàn Hỏa cũng không khách sáo, nắm khối Hỏa Diệu thạch ở lòng bàn tay. Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, ánh sáng đỏ rực của viên đá cứ mờ nhạt dần. Không đến một phút, cả khối Hỏa Diệu thạch không còn một chút hồng quang nào nữa, trở thành một khối đá xám trắng bình thường không có gì kì lạ.
- Quá là thần kỳ!
Mại Lặc Tư khẽ kêu lên, kinh ngạc nhìn Hàn Hỏa, nói:
- Thật là không ngờ được. Ngươi thực sự có thể làm được? Ha ha. Ta biết rất nhiều người tu luyện Hỏa hệ lực lượng nhưng chưa từng thấy có ai hút hỏa lực bên trong Hỏa Diệu thạch nhanh như vậy!
Hỏa Diệu thạch xem như là một loại năng lượng tinh thạch chứ không phải là cái loại Hỏa hệ thần tinh có thể trực tiếp hấp thu. Mặc dù là người tu luyện Hỏa hệ lực lượng cũng đừng hòng hấp thu được hỏa lực từ bên trong Hỏa Diệu thạch. Chẳng những Mại Lặc Tư hết sức kinh ngạc mà mấy người nhân viên trẻ tuổi và Thần Vệ Không Linh thành phụ trách việc này ai nấy đều tỏ vẻ không thể tưởng tượng nổi.
Người tu luyện Hỏa hệ lực lượng bình thường thì tất nhiên không có cách nào làm được như vậy nhưng Hàn Hỏa thì lại khác. Toàn bộ thân thể của hắn đều do Hỏa Nguyên lực ở nơi Hỏa tuyệt chi địa rèn luyện nên. Khi trước ở Kỳ Áo đại lục, hắn đã lấy được Hỏa hệ chí bảo Hỏa Liên Hoa ở trong Hỏa tuyệt chi địa hình thành một cách tự nhiên trong không biết bao nhiêu vạn năm. Đối với hắn thì việc hấp thụ hỏa lực bên trong Hỏa Diệu thạch quả thực dễ như trở bàn tay.
- Không còn gì để nói nữa rồi chứ.
Hàn Hỏa dương dương tự đắc, mặt vênh lên, nói:
- Nếu như không có chuyện gì nữa thì ta sẽ đi đấy.
- Xú tiểu tử. Bao lâu rồi không gặp, ngươi lại cong đuôi lên đấy hả? - Hàn Thạc thấy hắn tỏ vẻ càn quấy, không nhịn được cười mắng.
- Nào dám nào dám. Hắc hắc. Phụ thân, chúng ta vất vả lắm mới gặp nhau, không nên lãng phí thời gian với bọn họ ở chỗ này nữa. Đi thôi. Rời khỏi cái hắc điếm này. Chúng ta gặp nhau cho vui vẻ.
Hàn Hỏa quay đầu, vội vàng nịnh nọt lấy lòng Hàn Thạc. Hắn chẳng hề sợ ai nhưng lại có bản năng kính sợ đối với Hàn Thạc.
Hàn Thạc quăng một túi hắc tinh tệ ra ngoài, rơi xuống trước cửa cửa hàng, mỉm cười nói:
- Một ngàn hắc tinh tệ này xem như là ta bồi thường tổn thất cho cửa hàng của ngươi. Hy vọng các vị bỏ qua cho!
- A... Một ngàn hắc tinh tệ!
Ngoài dự kiến của Hàn Thạc, hai người Hàn Thổ và Hàn Hỏa cùng hét lên. Không đợi Hàn Thạc kịp phản ứng, hai người bỗng vọt tới cửa cửa hàng, nhặt lấy túi tinh tệ mà hắn vừa quăng ra. Hàn Thổ nắm khư khư túi tinh tệ, moi từ trong đó ra một trăm hắc tinh tệ đặt xuống đất, cười nói:
- Cha ta chắc chắn lấy nhầm túi rồi. Tổn thất của cửa hàng ngươi thì một trăm hắc tinh tệ là đủ rồi!
Hàn Thạc vừa mới nói rõ ràng là một ngàn hắc tinh tệ. Mọi người đều nghe đích rõ ràng. Hàn Thổ nói như thế này thì thật quá là vô sỉ.
Hàn Hỏa vội vàng gật đầu, nói giọng tiếc của:
- Vậy là đủ rồi. Vậy là đủ rồi!
Nói xong, hắn trừng mắt, tỏ vẻ hung thần ác sát mắng:
- Hắc điếm của các ngươi, cho một trăm hắc tinh tệ đã nể mặt mũi lắm rồi. Đừng thấy nể mặt mà không biết xấu hổ!
- Ôi... - Thần Vệ phụ trách việc này chỉ biết cười khổ.
Hàn Thạc hết sức xấu hổ, không ngờ hai đứa này lại keo kiệt như vậy. Dám chiết khấu lại phần lớn số hắc tinh tệ mà hắn đã đưa ra thì quá là ngoài dự kiến của hắn.
- Phụ thân. Người quá hoang phí đi. Tinh tệ là thứ tốt đó. Ở thế giới này có thể mua được bất cứ cái gì. Người sao lại lãng phí như vậy?
Hàn Hỏa oán trách nhìn hắn rồi thở ngắn than dài:
- Nếu như ta có đủ hắc tinh tệ thì cần gì phải nói nhảm bao lâu như vậy với bọn họ. Người thì phá của, một ngàn hắc tinh tệ mà mắt cũng không thèm chớp lấy một cái. Vung tay quá trán!
- Lũ không có tiền đồ! - Hàn Thạc dở khóc dở cười nhìn hai đứa nhóc keo kiệt. Với hắn thì mấy ngàn hắc tinh tệ căn bản không tính là gì. Xem ra thì hai đứa con trai này mặc dù thực lực trí lực đều tiến bộ đáng kinh ngạc nhưng bản lĩnh vơ vét của cải thì không biết thành cái dạng gì nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.