Chương 817: Chủ nhân nhà ta tên là Hàn Kim!
Nghịch Thương Thiên
04/04/2013
- Phụ thân, người không biết đâu. Mấy năm nay, thứ con thiếu nhất chính là hắc tinh tệ đó. Sau khi rời khỏi người, ta mới phát hiện trên thế giới này làm gì cũng cần hắc tinh tệ... - Hàn Hỏa mang bộ mặt đầy cảm xúc, nói liến thoắng như nã đạn tỏ vẻ oán hận trước sự tiện ích của tinh tệ với Hàn Thạc. Nhìn dáng điệu đó thì dường như hắn bị tinh tệ làm khó không ít.
Hàn Thổ đang đứng nhìn cũng gật đầu. Hắn khoác vẻ mặt như thần giữ của, ôm khư khư lấy cái túi hắc tinh tệ Hàn Thạc vừa ném ra như sợ ai sẽ cướp mất của hắn.
- Việc này... - Mại Lặc Tư cười khổ. Lão nhìn Hàn Thạc giầu có hào phóng nhưng lại có Hàn Thổ Hàn Hỏa keo kiệt muốn chết, không rõ một người cha có tiền như Hàn Thạc làm sao có thể có hai người con keo kiệt dở hơi như vậy được. Lão lên tiếng nhưng không biết nói gì, không thể giải thích nổi sự hoài nghi trong lòng, rất tò mò về mối quan hệ giữa ba người.
Hàn Thạc trừng mắt nhìn Hàn Thổ Hàn Hỏa, tức giận nói:
- Mất mặt. Không phải chỉ là tinh tệ thôi sao. Sau này các ngươi muốn bao nhiêu ta cho bấy nhiêu!
Hàn Thạc quay lại cười, xấu hổ nói với Mại Lặc Tư:
- Chê cười chê cười rồi. Hai đứa con làm mất mặt quá.
Hàn Thổ Hàn Hỏa cứ phớt lờ đi nhưng mắt tràn ngập những tia hưng phấn, ngây ngốc cười nhìn Hàn Thạc, đồng thanh hỏi:
- Phụ thân! Người giầu lắm hả? Làm sao có nhiều tinh tệ như vậy? Ha ha. Thật tốt quá. Thật tốt quá!
- Cho tới nay vẫn chưa bao giờ nghèo!
Hàn Thạc hừ một tiếng, nói:
- Hai tên xú tiểu tử, đi thôi. Đừng ở đây làm lão tử mất mặt nữa. Muốn bao nhiêu tinh tệ thì khi về ta cho các ngươi!
- Thật tốt quá!
Hàn Hỏa reo ầm lên rồi lập tức quay sang khinh thường nhìn Mại Lặc Tư, ngạo nghễ nói:
- Lão già nghe chưa? Cha ta có rất nhiều tinh tệ. Nói cho ngươi biết, sau này đừng có dùng mắt chó nhìn người nhé!
- Ta nào có... - Mại Lặc Tư lắc đầu đau khổ không thôi, trong lòng buồn bực không tả, thầm nghĩ rõ ràng ngươi cứ như cường đạo lấy đồ của ta thế mà lại nói ta sai chứ?
- Xin hai vị thiếu gia Hàn Hỏa, Hàn Thổ sau này nể mặt chúng tôi một chút, đừng quấy rồi ở trong thành nữa được không? - Thần Vệ Không Linh thành phụ trách việc này thấy chuyện đã xong, cười khổ cầu khẩn sợ hai người này tiếp tục làm loạn gây thêm sóng gió ở đây.
- Nói thối như rắm!
Hàn Hỏa khinh thường nhìn hắn, thuận mồm nói:
- Nhà các ngươi như ổ chuột, căn bản không đáng một mồi lửa. Ta mà thèm ư?
- Ngươi… ngươi? - Thần Vệ này tắc họng, thấy có nói thì hắn cũng không thèm nghe nên đành chịu, nhìn Hàn Thạc.
Hàn Thạc còn chưa kịp lên tiếng thì ông lão tên là Mại Lặc Tư bỗng giật mình như nhớ ra điều gì, ngạc nhiên hỏi Thổ Giáp Thi và Hỏa Giáp Thi:
- Các ngươi… các ngươi tên là gì?
- Ta là Hàn Hỏa, có vấn đề gì sao?
Hỏa Giáp Thi hung hăng quát lên:
- Lão già, ngươi đừng có mà không biết đối nhân xử thế. Đã cho ngươi một trăm hắc tinh tệ, ngươi còn muốn thế nào? Trêu vào ta thì ta sẽ đốt cửa hàng thật cho mà xem!
Mại Lặc Tư đột nhiên cười ha ha, thậm chí còn có vẻ cao hứng nhìn Hàn Hỏa, dường như không còn một chút lo lắng nào nữa.
- Lão già. Ngươi tự tìm phiền phức sao?
Hàn Hỏa sửng sốt, quay đầu nhìn Hàn Thạc, buông tay ra hiệu không phải mình sai rồi nói:
- Phụ thân, người thấy là lão ta muốn tìm phiền toái đó nhé!
- Ha ha. Nếu ngươi đốt cửa hàng này thì người tổn thất chính là ngươi! Đến lúc đó sẽ có người tính sổ với ngươi, đánh ngươi cũng không dám đánh trả! - Mại Lặc Tư không hề sợ, càng thêm hứng thú nhìn Hàn Hỏa chằm chằm.
- Mại Lặc Tư gia gia. Người có phải bị bệnh hay không? - Mấy nhân viên cùng sửng sốt, cảm thấy hôm nay Mại Lặc Tư có gì không bình thường.
- Người nào mà lợi hại như vậy. Đánh ta mà ta không dám đánh trả? Ngoài cha ta ra, ai đánh ta thì ta sẽ trả gấp mười! - Hàn Hỏa thực sự bị Mại Lặc Tư chọc giận, mặt tỏ vẻ chỉ sợ thiên hạ không loạn.
Mại Lặc Tư không hề để ý đến vẻ kinh ngạc của các nhân viên, trước sự phẫn nộ của Hàn Hỏa vẫn tủm tỉm cười, chỉ vào tên cửa hàng mà nói:
- Ta không phải chủ nhân của cửa hàng này, chỉ phụ trách quản lý thôi. Ngươi nhìn xem cửa hàng này tên gọi là gì?
- Kim Thạch. Có vấn đề gì sao? - Hàn Hỏa hầm hừ.
- Cửa hàng năng lượng thạch Kim Thạch chẳng những có ở Không Linh thành chúng ta mà còn có ở cả Hỏa thần vực, Sinh Mệnh thần vực, Vận Mệnh thần vực, Phong thần vực, Đại Địa thần vực, Lôi Điện thần vực. Đây là một chuỗi cửa hàng năng lượng thạch vô cùng lớn! - Một Thần Vệ bị Hàn Hỏa kích thích bèn trầm giọng giải thích.
- Thế thì sao? - Hàn Hỏa căn bản không sợ, mắt chẳng thèm nhìn tên Thần Vệ kia mà chỉ chăm chú nhìn Mại Lặc Tư.
- Cũng chẳng sao cả! Ha ha. Đúng, tên của chủ nhân nhà ta cũng mang một chữ Hàn! - Mại Lặc Tư vẫn tủm tỉm cười, nhưng khi nói đến đây thì ánh mắt của lão lại hướng lên trên người Hàn Thạc, tựa hồ càng thêm tò mò đối với hắn.
Hàn Thạc chợt động tâm, ánh mắt nghiêm chỉnh, thốt hỏi:
- Hắn tên là gì?
- Chủ nhân nhà ta tên là Hàn Kim.
Mại Lặc Tư cười ha ha, dáng điệu rất vui vẻ. Được một lúc, lão mới thôi cười, khẽ nói:
- Không có bao nhiêu người biết đến cái tên này, nhưng ta nghĩ các ngươi chắc đều biết rõ chứ?
Hàn Hỏa, Hàn Thổ chợt ngơ ngác.
Một lúc sau, Hàn Hỏa mới hét lớn:
- Tiểu Kim! Chính là hắn! Hắc hắc. Cái tên này. Ha ha. Khó trách, khó trách lửa giận tan đi trong nháy mắt.
Hắn đi qua thân thiện vỗ vỗ vai Mại Lặc Tư, cười hì hì nói:
- Ta nhìn ngươi sao lại vừa mắt như vậy. Hóa ra là người một nhà!
- Ôi... Mại Lặc Tư cười khổ, thầm nghĩ “ngươi nhìn ta thuận mắt từ lúc nào vậy chứ, không phải vừa rồi còn định đốt cửa hàng đó sao?”
- Là chủ nhân Kim Thạch thì chắc không cần tinh tệ nữa! - Hàn Thổ gãi gãi đầu, mặt tỏ vẻ hối hận. Ở Đại Địa thần vực cũng có cửa hàng năng lượng thạch Kim Thạch, chỉ là cho tới bây giờ hắn vẫn không hề nghĩ rằng chủ nhân của cửa hàng lại là Kim Giáp Thi.
- Chủ nhân nhà ta từng dặn dò là chỉ cần những người có tên bắt đầu bằng chữ Hàn, là Hàn Thạc, Hàn Thổ, Hàn Mộc, Hàn Hỏa, Hàn Thủy, Hàn Hạo đến thì cửa hàng miễn mọi chi phí. Muốn bao nhiêu tinh tệ thì đưa bấy nhiêu!
Mại Lặc Tư cười nhẹ giải thích rồi hỏi:
- Các vị. Muốn vào trong thảo luận hay không?
Hàn Thạc cũng quá mức kinh ngạc. Hắn thực sự không ngờ rằng chủ nhân của cửa hàng này lại là Kim Giáp Thi. Nghe tên Thần Vệ kia nói cửa hàng Kim Thạch không chỉ vẻn vẹn ở Không Linh thành mà còn có ở vài cái thần vực khác, tất nhiên cũng rất hoành tráng. Tiểu tử này xem ra có tiền đồ hơn so với mấy đứa kia.
Nhưng suy nghĩ kỹ hơn một chút thì Hàn Thạc lại cảm thấy điều này cũng không khó hiểu. Với năng lực cảm ứng kỳ diệu của Kim Giáp Thi đối với khoáng thạch, chỉ cần ở Chúng Thần đại lục có khoáng thạch thì hắn tốn chút thời gian là nhất định sẽ tìm được. Một khu mỏ năng lượng trong vùng rừng núi, người bình thường cần vài năm đến vài chục năm khai thác mới có thể thu được khoáng thạch nhưng hắn chỉ cần chui vào lượn một vòng là có thể lấy hết năng lượng thạch ở bên trong đó.
Kim Giáp Thi có bản lĩnh kỳ diệu như vậy. Cửa hàng của hắn sẽ có ưu thế về các loại năng lượng tinh thạch quý hiếm mà những cửa hàng thông thường không có. Cửa hàng không lớn thì mới là kỳ quái!
Xây dựng Thiên Cơ dược tề đứng vững ở Ám Ảnh thành như vậy, Hàn Thạc đã vô cùng tự hào rồi. Nhưng giờ so với chuỗi cửa hàng năng lượng thạch Kim Thạch phân bố khắp các đại thần vực của Kim Giáp Thi, hắn bỗng nhiên cảm giác rằng đứa con này thật sự là sóng sau xô sóng trước.
Vào bên trong cửa hàng.
...
Cùng trong lúc này, trong một khu rừng rậm bao la bên ngoài Không Linh thành đang diễn ra một trận chiến đấu...
Một toán thần vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị, toàn thân tràn đầy khí tức Tử Vong đang tấn công một tiểu gia tộc. Toán người này rõ ràng là Liệp thần giả, tất cả đều tu luyện Tử Vong lực lượng, ai nấy đều vô cùng hung ác tàn nhẫn mạnh mẽ, phối hợp với nhau cực kỳ ăn ý, dường như biết một trận pháp kỳ diệu nào đó.
Dưới sự xuất thủ của bọn họ, hết người này đến người khác trong tiểu gia tộc đang đến Không Linh thành này liên tiếp bị giết. Vật đáng giá bị cướp đoạt. Người tu luyện Tử Vong lực lượng bị hấp thụ Tử Vong thần lực, sinh mệnh lực tiêu hao hết mà chết đi.
- Gia tộc các ngươi bao vây tiễu trừ chúng ta nhiều lần như vậy, có nghĩ rằng sẽ có kết quả ngày hôm nay không? - Một người mặt đầy sẹo, chỉ có một con mắt lạnh như băng chăm chú nhìn vào vị thần cuối cùng có thực lực Trung vị thần hậu kì, hỏi với giọng âm trầm lạnh lẽo.
- Không ngờ các ngươi còn kết thành nhóm nữa. Nhưng sớm muộn tất cả các ngươi sẽ chết chắc trong cuộc đuổi giết của tộc trưởng chúng ta!
Người này cũng là một nhân vật cứng đầu, biết rõ sẽ phải chết vẫn không sợ hãi. Hắn đột nhiên hét lớn một tiếng, quát:
- Cùng chết đi!
Nhìn dáng điệu của hắn rõ ràng là đã chuẩn bị sẵn thủ đoạn, chuẩn bị đồng quy vu tận.
Một thanh Cốt mâu dài ba mét đột nhiên phá không bay tới. Cốt mâu đi qua nơi nào thì Tử Vong nguyên khí ở quanh nơi đó đều bị hút sạch. Người kia chưa kịp sử dụng ra thủ đoạn đồng quy vu tận thì đã bị nó găm vào người, làm hắn tức thì tuyệt khí!
Người này có thực lực Trung vị thần hậu kì mà bị một thanh Cốt mâu đột ngột tập kích giết chết tươi không hề có một chút sức phản kháng nào, rõ ràng là thực lực của người tập kích vượt hắn quá xa!
Một thiếu niên vẻ mặt bình tĩnh, bước đi không nhanh không chậm, ánh mắt tà dị âm u lạnh lẽo, sau lưng có bảy thanh cốt thứ trắng như tuyết như là từ trong cơ thể mọc ra, toàn thân có khí phách mãnh liệt đáng sợ. Hắn co năm ngón tay một cái, thanh Cốt mâu dài ba mét bay ngược trở về, chuẩn xác lọt vào lòng bàn tay trắng nõn như ngọc của hắn.
Thiếu niên nhíu lông mày, trầm giọng nói:
- Lần sau đừng có nói nhảm. Giết chết luôn đi!
Tất cả toán Liệp thần giả đứng chung quanh vừa thấy thiếu niên xuất hiện thì đều cung kính khom mình hành lễ. Người mặt sẹo một mắt kinh sợ liếc mắt nhìn thiếu niên, cúi đầu đáp:
- Vâng, Lĩnh!
Thiếu niên gật đầu, trực tiếp phân công:
- Ở lại vùng phụ cận tự do hoạt động. Ta phải đi Không Linh thành một chuyến! Không có mệnh lệnh thì không được bước vào thành một bước!
- Lĩnh. Chừng nào thì người trở về? - Liệp thần giả một mắt sửng sốt, cẩn thận hỏi lại.
- Không biết. Ta vắng mặt thì các ngươi phải hành động cẩn thận hơn. Không có ta thì các ngươi không được động đến những nhóm có Thượng vị thần! - Thiếu niên vẫn lạnh lùng không tiếp tục nói nữa, rời khỏi đám hung thần ác sát này, một mình đi về hướng Không Linh thành.
Hàn Thổ đang đứng nhìn cũng gật đầu. Hắn khoác vẻ mặt như thần giữ của, ôm khư khư lấy cái túi hắc tinh tệ Hàn Thạc vừa ném ra như sợ ai sẽ cướp mất của hắn.
- Việc này... - Mại Lặc Tư cười khổ. Lão nhìn Hàn Thạc giầu có hào phóng nhưng lại có Hàn Thổ Hàn Hỏa keo kiệt muốn chết, không rõ một người cha có tiền như Hàn Thạc làm sao có thể có hai người con keo kiệt dở hơi như vậy được. Lão lên tiếng nhưng không biết nói gì, không thể giải thích nổi sự hoài nghi trong lòng, rất tò mò về mối quan hệ giữa ba người.
Hàn Thạc trừng mắt nhìn Hàn Thổ Hàn Hỏa, tức giận nói:
- Mất mặt. Không phải chỉ là tinh tệ thôi sao. Sau này các ngươi muốn bao nhiêu ta cho bấy nhiêu!
Hàn Thạc quay lại cười, xấu hổ nói với Mại Lặc Tư:
- Chê cười chê cười rồi. Hai đứa con làm mất mặt quá.
Hàn Thổ Hàn Hỏa cứ phớt lờ đi nhưng mắt tràn ngập những tia hưng phấn, ngây ngốc cười nhìn Hàn Thạc, đồng thanh hỏi:
- Phụ thân! Người giầu lắm hả? Làm sao có nhiều tinh tệ như vậy? Ha ha. Thật tốt quá. Thật tốt quá!
- Cho tới nay vẫn chưa bao giờ nghèo!
Hàn Thạc hừ một tiếng, nói:
- Hai tên xú tiểu tử, đi thôi. Đừng ở đây làm lão tử mất mặt nữa. Muốn bao nhiêu tinh tệ thì khi về ta cho các ngươi!
- Thật tốt quá!
Hàn Hỏa reo ầm lên rồi lập tức quay sang khinh thường nhìn Mại Lặc Tư, ngạo nghễ nói:
- Lão già nghe chưa? Cha ta có rất nhiều tinh tệ. Nói cho ngươi biết, sau này đừng có dùng mắt chó nhìn người nhé!
- Ta nào có... - Mại Lặc Tư lắc đầu đau khổ không thôi, trong lòng buồn bực không tả, thầm nghĩ rõ ràng ngươi cứ như cường đạo lấy đồ của ta thế mà lại nói ta sai chứ?
- Xin hai vị thiếu gia Hàn Hỏa, Hàn Thổ sau này nể mặt chúng tôi một chút, đừng quấy rồi ở trong thành nữa được không? - Thần Vệ Không Linh thành phụ trách việc này thấy chuyện đã xong, cười khổ cầu khẩn sợ hai người này tiếp tục làm loạn gây thêm sóng gió ở đây.
- Nói thối như rắm!
Hàn Hỏa khinh thường nhìn hắn, thuận mồm nói:
- Nhà các ngươi như ổ chuột, căn bản không đáng một mồi lửa. Ta mà thèm ư?
- Ngươi… ngươi? - Thần Vệ này tắc họng, thấy có nói thì hắn cũng không thèm nghe nên đành chịu, nhìn Hàn Thạc.
Hàn Thạc còn chưa kịp lên tiếng thì ông lão tên là Mại Lặc Tư bỗng giật mình như nhớ ra điều gì, ngạc nhiên hỏi Thổ Giáp Thi và Hỏa Giáp Thi:
- Các ngươi… các ngươi tên là gì?
- Ta là Hàn Hỏa, có vấn đề gì sao?
Hỏa Giáp Thi hung hăng quát lên:
- Lão già, ngươi đừng có mà không biết đối nhân xử thế. Đã cho ngươi một trăm hắc tinh tệ, ngươi còn muốn thế nào? Trêu vào ta thì ta sẽ đốt cửa hàng thật cho mà xem!
Mại Lặc Tư đột nhiên cười ha ha, thậm chí còn có vẻ cao hứng nhìn Hàn Hỏa, dường như không còn một chút lo lắng nào nữa.
- Lão già. Ngươi tự tìm phiền phức sao?
Hàn Hỏa sửng sốt, quay đầu nhìn Hàn Thạc, buông tay ra hiệu không phải mình sai rồi nói:
- Phụ thân, người thấy là lão ta muốn tìm phiền toái đó nhé!
- Ha ha. Nếu ngươi đốt cửa hàng này thì người tổn thất chính là ngươi! Đến lúc đó sẽ có người tính sổ với ngươi, đánh ngươi cũng không dám đánh trả! - Mại Lặc Tư không hề sợ, càng thêm hứng thú nhìn Hàn Hỏa chằm chằm.
- Mại Lặc Tư gia gia. Người có phải bị bệnh hay không? - Mấy nhân viên cùng sửng sốt, cảm thấy hôm nay Mại Lặc Tư có gì không bình thường.
- Người nào mà lợi hại như vậy. Đánh ta mà ta không dám đánh trả? Ngoài cha ta ra, ai đánh ta thì ta sẽ trả gấp mười! - Hàn Hỏa thực sự bị Mại Lặc Tư chọc giận, mặt tỏ vẻ chỉ sợ thiên hạ không loạn.
Mại Lặc Tư không hề để ý đến vẻ kinh ngạc của các nhân viên, trước sự phẫn nộ của Hàn Hỏa vẫn tủm tỉm cười, chỉ vào tên cửa hàng mà nói:
- Ta không phải chủ nhân của cửa hàng này, chỉ phụ trách quản lý thôi. Ngươi nhìn xem cửa hàng này tên gọi là gì?
- Kim Thạch. Có vấn đề gì sao? - Hàn Hỏa hầm hừ.
- Cửa hàng năng lượng thạch Kim Thạch chẳng những có ở Không Linh thành chúng ta mà còn có ở cả Hỏa thần vực, Sinh Mệnh thần vực, Vận Mệnh thần vực, Phong thần vực, Đại Địa thần vực, Lôi Điện thần vực. Đây là một chuỗi cửa hàng năng lượng thạch vô cùng lớn! - Một Thần Vệ bị Hàn Hỏa kích thích bèn trầm giọng giải thích.
- Thế thì sao? - Hàn Hỏa căn bản không sợ, mắt chẳng thèm nhìn tên Thần Vệ kia mà chỉ chăm chú nhìn Mại Lặc Tư.
- Cũng chẳng sao cả! Ha ha. Đúng, tên của chủ nhân nhà ta cũng mang một chữ Hàn! - Mại Lặc Tư vẫn tủm tỉm cười, nhưng khi nói đến đây thì ánh mắt của lão lại hướng lên trên người Hàn Thạc, tựa hồ càng thêm tò mò đối với hắn.
Hàn Thạc chợt động tâm, ánh mắt nghiêm chỉnh, thốt hỏi:
- Hắn tên là gì?
- Chủ nhân nhà ta tên là Hàn Kim.
Mại Lặc Tư cười ha ha, dáng điệu rất vui vẻ. Được một lúc, lão mới thôi cười, khẽ nói:
- Không có bao nhiêu người biết đến cái tên này, nhưng ta nghĩ các ngươi chắc đều biết rõ chứ?
Hàn Hỏa, Hàn Thổ chợt ngơ ngác.
Một lúc sau, Hàn Hỏa mới hét lớn:
- Tiểu Kim! Chính là hắn! Hắc hắc. Cái tên này. Ha ha. Khó trách, khó trách lửa giận tan đi trong nháy mắt.
Hắn đi qua thân thiện vỗ vỗ vai Mại Lặc Tư, cười hì hì nói:
- Ta nhìn ngươi sao lại vừa mắt như vậy. Hóa ra là người một nhà!
- Ôi... Mại Lặc Tư cười khổ, thầm nghĩ “ngươi nhìn ta thuận mắt từ lúc nào vậy chứ, không phải vừa rồi còn định đốt cửa hàng đó sao?”
- Là chủ nhân Kim Thạch thì chắc không cần tinh tệ nữa! - Hàn Thổ gãi gãi đầu, mặt tỏ vẻ hối hận. Ở Đại Địa thần vực cũng có cửa hàng năng lượng thạch Kim Thạch, chỉ là cho tới bây giờ hắn vẫn không hề nghĩ rằng chủ nhân của cửa hàng lại là Kim Giáp Thi.
- Chủ nhân nhà ta từng dặn dò là chỉ cần những người có tên bắt đầu bằng chữ Hàn, là Hàn Thạc, Hàn Thổ, Hàn Mộc, Hàn Hỏa, Hàn Thủy, Hàn Hạo đến thì cửa hàng miễn mọi chi phí. Muốn bao nhiêu tinh tệ thì đưa bấy nhiêu!
Mại Lặc Tư cười nhẹ giải thích rồi hỏi:
- Các vị. Muốn vào trong thảo luận hay không?
Hàn Thạc cũng quá mức kinh ngạc. Hắn thực sự không ngờ rằng chủ nhân của cửa hàng này lại là Kim Giáp Thi. Nghe tên Thần Vệ kia nói cửa hàng Kim Thạch không chỉ vẻn vẹn ở Không Linh thành mà còn có ở vài cái thần vực khác, tất nhiên cũng rất hoành tráng. Tiểu tử này xem ra có tiền đồ hơn so với mấy đứa kia.
Nhưng suy nghĩ kỹ hơn một chút thì Hàn Thạc lại cảm thấy điều này cũng không khó hiểu. Với năng lực cảm ứng kỳ diệu của Kim Giáp Thi đối với khoáng thạch, chỉ cần ở Chúng Thần đại lục có khoáng thạch thì hắn tốn chút thời gian là nhất định sẽ tìm được. Một khu mỏ năng lượng trong vùng rừng núi, người bình thường cần vài năm đến vài chục năm khai thác mới có thể thu được khoáng thạch nhưng hắn chỉ cần chui vào lượn một vòng là có thể lấy hết năng lượng thạch ở bên trong đó.
Kim Giáp Thi có bản lĩnh kỳ diệu như vậy. Cửa hàng của hắn sẽ có ưu thế về các loại năng lượng tinh thạch quý hiếm mà những cửa hàng thông thường không có. Cửa hàng không lớn thì mới là kỳ quái!
Xây dựng Thiên Cơ dược tề đứng vững ở Ám Ảnh thành như vậy, Hàn Thạc đã vô cùng tự hào rồi. Nhưng giờ so với chuỗi cửa hàng năng lượng thạch Kim Thạch phân bố khắp các đại thần vực của Kim Giáp Thi, hắn bỗng nhiên cảm giác rằng đứa con này thật sự là sóng sau xô sóng trước.
Vào bên trong cửa hàng.
...
Cùng trong lúc này, trong một khu rừng rậm bao la bên ngoài Không Linh thành đang diễn ra một trận chiến đấu...
Một toán thần vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị, toàn thân tràn đầy khí tức Tử Vong đang tấn công một tiểu gia tộc. Toán người này rõ ràng là Liệp thần giả, tất cả đều tu luyện Tử Vong lực lượng, ai nấy đều vô cùng hung ác tàn nhẫn mạnh mẽ, phối hợp với nhau cực kỳ ăn ý, dường như biết một trận pháp kỳ diệu nào đó.
Dưới sự xuất thủ của bọn họ, hết người này đến người khác trong tiểu gia tộc đang đến Không Linh thành này liên tiếp bị giết. Vật đáng giá bị cướp đoạt. Người tu luyện Tử Vong lực lượng bị hấp thụ Tử Vong thần lực, sinh mệnh lực tiêu hao hết mà chết đi.
- Gia tộc các ngươi bao vây tiễu trừ chúng ta nhiều lần như vậy, có nghĩ rằng sẽ có kết quả ngày hôm nay không? - Một người mặt đầy sẹo, chỉ có một con mắt lạnh như băng chăm chú nhìn vào vị thần cuối cùng có thực lực Trung vị thần hậu kì, hỏi với giọng âm trầm lạnh lẽo.
- Không ngờ các ngươi còn kết thành nhóm nữa. Nhưng sớm muộn tất cả các ngươi sẽ chết chắc trong cuộc đuổi giết của tộc trưởng chúng ta!
Người này cũng là một nhân vật cứng đầu, biết rõ sẽ phải chết vẫn không sợ hãi. Hắn đột nhiên hét lớn một tiếng, quát:
- Cùng chết đi!
Nhìn dáng điệu của hắn rõ ràng là đã chuẩn bị sẵn thủ đoạn, chuẩn bị đồng quy vu tận.
Một thanh Cốt mâu dài ba mét đột nhiên phá không bay tới. Cốt mâu đi qua nơi nào thì Tử Vong nguyên khí ở quanh nơi đó đều bị hút sạch. Người kia chưa kịp sử dụng ra thủ đoạn đồng quy vu tận thì đã bị nó găm vào người, làm hắn tức thì tuyệt khí!
Người này có thực lực Trung vị thần hậu kì mà bị một thanh Cốt mâu đột ngột tập kích giết chết tươi không hề có một chút sức phản kháng nào, rõ ràng là thực lực của người tập kích vượt hắn quá xa!
Một thiếu niên vẻ mặt bình tĩnh, bước đi không nhanh không chậm, ánh mắt tà dị âm u lạnh lẽo, sau lưng có bảy thanh cốt thứ trắng như tuyết như là từ trong cơ thể mọc ra, toàn thân có khí phách mãnh liệt đáng sợ. Hắn co năm ngón tay một cái, thanh Cốt mâu dài ba mét bay ngược trở về, chuẩn xác lọt vào lòng bàn tay trắng nõn như ngọc của hắn.
Thiếu niên nhíu lông mày, trầm giọng nói:
- Lần sau đừng có nói nhảm. Giết chết luôn đi!
Tất cả toán Liệp thần giả đứng chung quanh vừa thấy thiếu niên xuất hiện thì đều cung kính khom mình hành lễ. Người mặt sẹo một mắt kinh sợ liếc mắt nhìn thiếu niên, cúi đầu đáp:
- Vâng, Lĩnh!
Thiếu niên gật đầu, trực tiếp phân công:
- Ở lại vùng phụ cận tự do hoạt động. Ta phải đi Không Linh thành một chuyến! Không có mệnh lệnh thì không được bước vào thành một bước!
- Lĩnh. Chừng nào thì người trở về? - Liệp thần giả một mắt sửng sốt, cẩn thận hỏi lại.
- Không biết. Ta vắng mặt thì các ngươi phải hành động cẩn thận hơn. Không có ta thì các ngươi không được động đến những nhóm có Thượng vị thần! - Thiếu niên vẫn lạnh lùng không tiếp tục nói nữa, rời khỏi đám hung thần ác sát này, một mình đi về hướng Không Linh thành.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.