Chương 891: Đi rồi quay lại
Nghịch Thương Thiên
04/04/2013
Cảm tình giữa Hàn Thạc và Tiểu Khô Lâu người khác sao có thể hiểu được. Không dễ dàng mới tồn tại được ở Vùng Đất Hỗn Loạn, bất kể như thế nào Hàn Thạc cũng sẽ không bằng lòng để Hàn Hạo rời đi.
Nhưng chuyện Thái Nhĩ nói đích thực không thể không coi trọng. Liên minh Liệp thần giả ở mười hai đại thần vực làm nhiều việc xấu, có rất nhiều gia tộc đều truy tìm tăm tích của liên minh này. Nếu như bọn họ biết liên minh Liệp thần giả định di chuyển tổng bộ đến Vùng Đất Hỗn Loạn, chắc chắn cao thủ các đại gia tộc ở mười hai đại thần vực sẽ cùng hạ thủ với nơi này.
- Bố Lai Ân, vấn đề này lớn đấy. Cho tới nay Vùng Đất Hỗn Loạn tuy vẫn loạn, nhưng cũng chỉ giới hạn trong một phạm vi. Cho dù hung thần ác sát ở mười hai đại thần vực không có chỗ dung thân, một khi tiến vào Vùng Đất Hỗn Loạn sẽ phải chịu sự cai quản của chúng ta, cũng sẽ không trở về đó làm loạn!
Áo Tác Ai cau mày, nói với Hàn Thạc:
- Các đại Chủ thần sở dĩ cho phép Vùng Đất Hỗn Loạn tồn tại, cũng bởi vì người ở đây sẽ không đến các đại thần vực làm những chuyện trái với lệ thường. Bọn họ chỉ mong sao ở nơi này chúng ta giết đến ngươi chết ta sống. Nhưng Liệp thần giả thì khác, mục tiêu của bọn họ không giới hạn ở Vùng Đất Hỗn Loạn, lại còn là kẻ thù chung khắp Chúng Thần đại lục, ngươi thấy thế nào?
Hàn Thạc cũng biết tính nghiêm trọng của sự việc, vừa nghe bọn họ nói như vậy liền gật đầu, nói:
- Chuyện này ta sẽ xử lý.
- Được, chỉ cần ngươi giải quyết xong xuôi chuyện này, Thâm Cốc ngươi sẽ có một phần!
Thái Nhĩ cười ha ha, nói:
- Phương diện đối xử với Liệp thần giả chúng ta cần đạt được sự nhất trí. Liên minh này luôn có ý chiếm hữu Vùng Đất Hỗn Loạn, chỉ vì kiêng dè năm người chúng ta mới không dám động thủ. Cho tới nay, năm chúng ta mặc dù vẫn cạnh tranh nhau, nhưng chỉ cần liên minh Liệp thần giả định tiến vào chiếm giữ Vùng Đất Hỗn Loạn, chúng ta nhất định sẽ hợp lực đuổi bọn họ ra!
- Không sai, Liệp thần giả là kẻ thù chung của đại lục, vì có thể tồn tại sống sót ở Vùng Đất Hỗn Loạn, điểm này chúng ta tuyệt đối không thể để bị nuốt gọn! - La Cách cũng thận trọng một cách khó thấy, xem ra mấy đại Quân Chủ ở phương diện này đích thực đã cùng chung nhận thức.
- Được rồi, ta nói ta sẽ xử lý. - Hàn Thạc cau mày, có phần không bình tĩnh cắt lời.
- Được, sự việc hôm nay dừng ở đây, chúng ta trở về sẽ nhường các cửa hàng Quân Vương vốn thuộc về Tát Lạp Tư lại cho người, ngươi phái người tới tiếp nhận là được. - Thái Nhĩ gật đầu, không rườm lời nữa, hóa thành một cái bóng u ám biến mất tăm.
- Ha ha, hoan nghênh ngươi vào Thâm Cốc. - La Cách cười chúc mừng Hàn Thạc, đoạn cũng rời ngọn núi lửa đã tắt.
Ngõa Tây Tư ở lại sau, lạnh lùng nhìn Hàn Thạc một hồi, đoạn hừ nhẹ lên tiếng:
- Hôm nay ta giúp ngươi là bởi vì hai gã Thái Nhĩ, La Cách tính kế ta trước, không phải có ý gì khác, ngươi đừng hiểu lầm!
Hàn Thạc cười gật đầu, nói:
- Bất kể thế nào, ta cũng phải cám ơn.
- Ta không cần lời cám ơn của ngươi! - Ngõa Tây Tư nghiêm mặt đáp lời, rồi cũng bỏ đi.
Dõi theo Ngõa Tây Tư thật lâu, Hàn Thạc bỗng nhiên cảm thấy cái gã này cũng không tệ. Ít nhất tâm cơ hắn không âm trầm như mấy tên kia. Liếc mắt sang Áo Tác Ai bên cạnh, Hàn Thạc cho rằng mặc dù Áo Tác Ai đã giành cho hắn nhiều tiện lợi khi hắn vừa bắt đầu tiến vào Vùng Đất Hỗn Loạn, nhưng với gã này, Hàn Thạc vẫn có tâm đề phòng.
Nếu như không xét thực lực bản thân các đại Quân Chủ, chỉ nhìn vào cách Áo Tác Ai lợi dụng hắn để đối phó người khác, không tiếc lấy cửa hàng Quân Vương ra hối lộ, khí phách và sự táo bạo ấy, Hàn Thạc cảm thấy Áo Tác Ai tâm cơ không kém hơn Thái Nhĩ bao nhiêu. Người này ngay từ đầu đã lợi dụng hắn, căn cứ vào thực lực hắn, không ngừng tăng thêm phân lượng đầu tư, làm hắn trong vô thức nhận là đồng minh.
Hàn Thạc không dám tin người này hoàn toàn, trong lòng sớm đã có tâm đề phòng.
Nếu như để Hàn Thạc thực sự lựa chọn một đồng minh ở Vùng Đất Hỗn Loạn, sau khi suy nghĩ cặn kẽ hắn có thể sẽ chọn Ngõa Tây Tư. Người này tâm địa không gian xảo như vậy. Người khác chỉ cần nể mặt hắn và đưa chút ân huệ, hắn sẽ đáp ứng lại thỏa đáng. Đối với Hàn Thạc, người như thế đáng tin cậy hơn.
- Bố Lai Ân, ngươi định xử lý chuyện này thế nào? - Sau khi ba Quân Chủ kia rời đi, Áo Tác Ai cười nhìn Hàn Thạc, khẽ dò hỏi.
Hàn Thạc bừng tỉnh lại trong cơn suy tư, mỉm cười nói:
- Tạm thời vẫn chưa suy nghĩ kỹ phải làm gì, nhưng ngươi cứ yên tâm đi, ta sẽ giải quyết ổn thỏa chuyện này.
- Ừm, ta tin tưởng ngươi nhất định sẽ xử lý tốt!
Áo Tác Ai ôn hòa nói:
- Ta về Địa Cung trước, hiện tại ngươi có thể trở về Thâm Cốc tiếp nhận ba cửa hàng Quân Vương còn lại. Ta nghĩ, sau hôm nay, trong khoảng thời gian ngắn tới ba người kia chắc sẽ không trắng trợn đối phó ngươi!
- Cám ơn sự trợ giúp của ngươi. - Hàn Thạc lại nói cảm tạ.
Gật đầu, Áo Tác Ai không nói thêm gì, rời đi sau cùng.
Hàn Thạc đứng tại chỗ do dự hồi lâu, đang định rời đi, đột nhiên trong lòng khẽ động, kinh ngạc nhìn bóng dáng từ phương xa đang im lặng tới gần. Đợi đến khi hắn tới nơi, Hàn Thạc mới hỏi đầy nghi hoặc:
- Là ngươi?
Người đi mà quay lại lại là Ngõa Tây Tư. Hắn nhìn ngó xung quanh, xác nhận Thái Nhĩ, La Cách, Áo Tác Ai không có ở đây mới đi tới trước mặt Hàn Thạc, lạnh lùng nói:
- Hai người Thái Nhĩ, La Cách đang lợi dụng con đường bí mật, đưa mối quan hệ giữa ngươi và Hàn Hạo truyền tới liên minh Liệp thần giả. Với quy củ của liên minh đó, nói không chừng bọn họ sẽ đối phó Hàn Hạo, ngươi dặn hắn cẩn thận một chút.
Dừng một chút, Ngõa Tây Tư hơi do dự, nhìn Hàn Thạc thật sâu, đoạn nói:
- Còn nữa, hãy cẩn thận Áo Tác Ai!
Lời vừa dứt, Ngõa Tây Tư quay đầu đi luôn, xem ra hắn sở dĩ lựa chọn sau khi Áo Tác Ai rời đi mới trở lại là bởi vì không muốn để Áo Tác Ai nghe được câu kế tiếp của hắn.
- Chờ một chút! - Vừa thấy Ngõa Tây Tư vội vội vàng vàng đi, Hàn Thạc lúc này khẽ gọi giật giọng.
Ngõa Tây Tư vừa dừng lại, cũng không xoay người, lạnh nhạt nói luôn:
- Nói cho ngươi biết những điều đó là bởi vì trận chiến vừa rồi ngươi đã nương tay! Ta cũng không muốn có dây mơ rễ má gì với ngươi, liên minh Liệp thần giả không dễ đối phó, ngươi tự cầu phúc đi!
Hàn Thạc cười nói:
- Cám ơn ngươi đã nhắc nhở, ân tình này của ngươi ta sẽ nhớ rõ. Ừm, tương lai nếu có một ngày ta thật sự giao chiến với Thái Nhĩ, La Cách, nếu ngươi có thể khoanh tay đứng nhìn, ta sẽ vô cùng cảm kích!
- Chờ ngươi xử lý chuyện phiền toái của mình cho tốt đi rồi hẵng nói! - Ngõa Tây Tư hừ lạnh, không nhiều lời nữa, tăng tốc độ rời đi.
- Người này quả đáng kết giao! - Sau khi Ngõa Tây Tư rời đi, Hàn Thạc khẽ lẩm bẩm.
“Cẩn thận Áo Tác Ai, cẩn thận Áo Tác Ai”, khóe miệng Hàn Thạc nhếch lên nét cười bí hiểm.
...
Ba ngày sau, trên một vách đá tại phía tây bắc Thâm Cốc.
Tiểu Khô Lâu vẫy tay ra hiệu cho Liệp thần giả ở xung quanh lui lại, hờ hững chờ Hàn Thạc đến. Khoảng mười phút sau, một đạo u quang lóe lên, Hàn Thạc đã xuất hiện trước mặt Hàn Hạo.
- Chúc mừng phụ thân, con biết người sẽ đột phá tiếp! - Hàn Hạo nở nụ cười vô cùng hiếm thấy, khác hẳn sự lạnh nhạt vô tình bình thường, có vẻ có tình người hơn một chút.
Hàn Thạc cười cười, ngồi phịch xuống khối nham thạch đối diện với hắn, nói luôn:
- Giải quyết xong rồi, mười cửa hàng Quân Vương đã thuộc về chúng ta!
- Phụ thân tự mình ra tay, tự nhiên không có vấn đề gì!
Hàn Hạo biểu lộ vẻ như đã sớm biết rõ, hỏi:
- Đúng rồi, những vật tư kia có phải đưa tới cửa hàng trong Thâm Cốc không?
- Không cần, bọn họ không đề cập tới chuyện này, căn bản không coi những chủ nhân cửa hàng kia ra gì.
Hàn Thạc trầm ngâm một chút, đoạn lên tiếng:
- Thời gian tới chớ rời khỏi Vùng Đất Hỗn Loạn. Ta vừa thu được tin tức, hai tên Thái Nhĩ, La Cách đang lợi dụng con đường khác tiết lộ quan hệ giữa chúng ta cho liên minh Liệp thần giả. Bọn chúng có lẽ sẽ xuống tay với ngươi!
Lời vừa nói ra, Tử Ma Nhãn trên mắt Hàn Hạo lóe lên ánh sáng kì dị, rồi hắn nói:
- Chả trách!
Dưới cái nhìn chăm chú kinh ngạc của Hàn Thạc, Hàn Hạo giải thích:
- Mấy ngày hôm trước con nhận được tin tức từ liên minh Liệp thần giả, bọn họ bảo con đi Tử Vong thần vực một chuyến, thảo luận chuyện Vùng Đất Hỗn Loạn. Con còn đang kỳ quái vì sao bọn họ đột nhiên lại thấy hứng thú với nơi này, hóa ra là vậy!
- Tình hình liên minh Liệp thần giả rốt cuộc là thế nào? Trên các ngươi còn có ai? - Hắn nói như vậy, Hàn Thạc nổi lòng hiếu kì vô cùng, hỏi lại luôn.
- Còn có thống lĩnh, mỗi một trong số mười hai đại thần vực đều có một thống lĩnh. Bọn họ mới là bộ não thực sự của liên minh, phụ trách quản lý toàn bộ liên minh Liệp thần giả. Mười hai Đại thống lĩnh đến từ các thần vực khác nhau, thực lực cũng đạt tới cảnh giới Chủ thần như Tát Lạp Tư. Con chỉ biết thống lĩnh phụ trách Tử Vong thần vực, những thống lĩnh khác con cũng không rõ lắm. - Hàn Hạo tự nhiên sẽ không giấu diếm gì Hàn Thạc, biết cái gì nói cái ấy, thuật lại sơ qua tình hình của liên minh Liệp thần giả.
Nghe Tiểu Khô Lâu nói như vậy, Hàn Thạc thực sự bị dọa cho hoảng sợ. Hắn biết liên minh Liệp thần giả có thể tung hoành mười đại thần vực bao năm qua, trong liên minh nhất định có Chủ thần. Hơn nữa lúc trước ở Hắc Ám thần vực, hắn cũng đã từng đụng độ với một Chủ thần trong số đó, trong lòng hắn sớm đã có chuẩn bị.
Nhưng khi Hàn Hạo nói cho hắn biết liên minh Liệp thần giả thậm chí có đến mười hai nhân vật như vậy, Hàn Thạc vẫn bị chấn nhiếp!
Ngẫm lại một chút, Hàn Thạc thầm nghĩ khó trách ngay cả Thái Nhĩ, La Cách cũng có sự cố kỵ với liên minh này. Khi còn Tát Lạp Tư, bọn họ cũng chỉ có năm người, mà đối phương đã có mười hai thống lĩnh, rất hiển nhiên lực lượng của liên minh Liệp thần giả càng thêm đáng sợ.
- Là Chủ thần kia ở Tử Vong thần vực muốn ngươi tới đó à? - Hàn Thạc trầm ngâm một chút, đoạn hỏi.
- Ừm, cũng chỉ có hắn mới có tư cách điều động con. - Tiểu Khô Lâu gật đầu.
- Đừng trở về, nhanh chóng thoát ly liên minh Liệp thần giả, tên kia cho gọi ngươi trở về chắc chắn do không yên lòng. - Hàn Thạc sợ hắn có sơ xuất, vội ngăn cản.
- Con vốn không định trở về!
Hàn Hạo bình tĩnh nói:
- Liên minh Liệp thần giả không có gì ràng buộc con, con đến Vùng Đất Hỗn Loạn là đã định không tiếp tục nghe lệnh nữa. Với con, chỉ có phụ thân và năm đứa tiểu Kim là quan trọng nhất, người khác hạ lệnh thì cứ kệ thôi!
- Vậy ta an tâm rồi! - Hàn Thạc cười ha ha, thầm nghĩ Tiểu Khô Lâu quả nhiên không bị vướng bận bất cứ ràng buộc gì, xem ra cũng chỉ có chính mệnh lệnh của mình Hàn Hạo mới đồng ý nghe theo. Bởi vậy, hắn coi như đã có cái để nói lại với mấy Quân Chủ kia.
Nhưng chuyện Thái Nhĩ nói đích thực không thể không coi trọng. Liên minh Liệp thần giả ở mười hai đại thần vực làm nhiều việc xấu, có rất nhiều gia tộc đều truy tìm tăm tích của liên minh này. Nếu như bọn họ biết liên minh Liệp thần giả định di chuyển tổng bộ đến Vùng Đất Hỗn Loạn, chắc chắn cao thủ các đại gia tộc ở mười hai đại thần vực sẽ cùng hạ thủ với nơi này.
- Bố Lai Ân, vấn đề này lớn đấy. Cho tới nay Vùng Đất Hỗn Loạn tuy vẫn loạn, nhưng cũng chỉ giới hạn trong một phạm vi. Cho dù hung thần ác sát ở mười hai đại thần vực không có chỗ dung thân, một khi tiến vào Vùng Đất Hỗn Loạn sẽ phải chịu sự cai quản của chúng ta, cũng sẽ không trở về đó làm loạn!
Áo Tác Ai cau mày, nói với Hàn Thạc:
- Các đại Chủ thần sở dĩ cho phép Vùng Đất Hỗn Loạn tồn tại, cũng bởi vì người ở đây sẽ không đến các đại thần vực làm những chuyện trái với lệ thường. Bọn họ chỉ mong sao ở nơi này chúng ta giết đến ngươi chết ta sống. Nhưng Liệp thần giả thì khác, mục tiêu của bọn họ không giới hạn ở Vùng Đất Hỗn Loạn, lại còn là kẻ thù chung khắp Chúng Thần đại lục, ngươi thấy thế nào?
Hàn Thạc cũng biết tính nghiêm trọng của sự việc, vừa nghe bọn họ nói như vậy liền gật đầu, nói:
- Chuyện này ta sẽ xử lý.
- Được, chỉ cần ngươi giải quyết xong xuôi chuyện này, Thâm Cốc ngươi sẽ có một phần!
Thái Nhĩ cười ha ha, nói:
- Phương diện đối xử với Liệp thần giả chúng ta cần đạt được sự nhất trí. Liên minh này luôn có ý chiếm hữu Vùng Đất Hỗn Loạn, chỉ vì kiêng dè năm người chúng ta mới không dám động thủ. Cho tới nay, năm chúng ta mặc dù vẫn cạnh tranh nhau, nhưng chỉ cần liên minh Liệp thần giả định tiến vào chiếm giữ Vùng Đất Hỗn Loạn, chúng ta nhất định sẽ hợp lực đuổi bọn họ ra!
- Không sai, Liệp thần giả là kẻ thù chung của đại lục, vì có thể tồn tại sống sót ở Vùng Đất Hỗn Loạn, điểm này chúng ta tuyệt đối không thể để bị nuốt gọn! - La Cách cũng thận trọng một cách khó thấy, xem ra mấy đại Quân Chủ ở phương diện này đích thực đã cùng chung nhận thức.
- Được rồi, ta nói ta sẽ xử lý. - Hàn Thạc cau mày, có phần không bình tĩnh cắt lời.
- Được, sự việc hôm nay dừng ở đây, chúng ta trở về sẽ nhường các cửa hàng Quân Vương vốn thuộc về Tát Lạp Tư lại cho người, ngươi phái người tới tiếp nhận là được. - Thái Nhĩ gật đầu, không rườm lời nữa, hóa thành một cái bóng u ám biến mất tăm.
- Ha ha, hoan nghênh ngươi vào Thâm Cốc. - La Cách cười chúc mừng Hàn Thạc, đoạn cũng rời ngọn núi lửa đã tắt.
Ngõa Tây Tư ở lại sau, lạnh lùng nhìn Hàn Thạc một hồi, đoạn hừ nhẹ lên tiếng:
- Hôm nay ta giúp ngươi là bởi vì hai gã Thái Nhĩ, La Cách tính kế ta trước, không phải có ý gì khác, ngươi đừng hiểu lầm!
Hàn Thạc cười gật đầu, nói:
- Bất kể thế nào, ta cũng phải cám ơn.
- Ta không cần lời cám ơn của ngươi! - Ngõa Tây Tư nghiêm mặt đáp lời, rồi cũng bỏ đi.
Dõi theo Ngõa Tây Tư thật lâu, Hàn Thạc bỗng nhiên cảm thấy cái gã này cũng không tệ. Ít nhất tâm cơ hắn không âm trầm như mấy tên kia. Liếc mắt sang Áo Tác Ai bên cạnh, Hàn Thạc cho rằng mặc dù Áo Tác Ai đã giành cho hắn nhiều tiện lợi khi hắn vừa bắt đầu tiến vào Vùng Đất Hỗn Loạn, nhưng với gã này, Hàn Thạc vẫn có tâm đề phòng.
Nếu như không xét thực lực bản thân các đại Quân Chủ, chỉ nhìn vào cách Áo Tác Ai lợi dụng hắn để đối phó người khác, không tiếc lấy cửa hàng Quân Vương ra hối lộ, khí phách và sự táo bạo ấy, Hàn Thạc cảm thấy Áo Tác Ai tâm cơ không kém hơn Thái Nhĩ bao nhiêu. Người này ngay từ đầu đã lợi dụng hắn, căn cứ vào thực lực hắn, không ngừng tăng thêm phân lượng đầu tư, làm hắn trong vô thức nhận là đồng minh.
Hàn Thạc không dám tin người này hoàn toàn, trong lòng sớm đã có tâm đề phòng.
Nếu như để Hàn Thạc thực sự lựa chọn một đồng minh ở Vùng Đất Hỗn Loạn, sau khi suy nghĩ cặn kẽ hắn có thể sẽ chọn Ngõa Tây Tư. Người này tâm địa không gian xảo như vậy. Người khác chỉ cần nể mặt hắn và đưa chút ân huệ, hắn sẽ đáp ứng lại thỏa đáng. Đối với Hàn Thạc, người như thế đáng tin cậy hơn.
- Bố Lai Ân, ngươi định xử lý chuyện này thế nào? - Sau khi ba Quân Chủ kia rời đi, Áo Tác Ai cười nhìn Hàn Thạc, khẽ dò hỏi.
Hàn Thạc bừng tỉnh lại trong cơn suy tư, mỉm cười nói:
- Tạm thời vẫn chưa suy nghĩ kỹ phải làm gì, nhưng ngươi cứ yên tâm đi, ta sẽ giải quyết ổn thỏa chuyện này.
- Ừm, ta tin tưởng ngươi nhất định sẽ xử lý tốt!
Áo Tác Ai ôn hòa nói:
- Ta về Địa Cung trước, hiện tại ngươi có thể trở về Thâm Cốc tiếp nhận ba cửa hàng Quân Vương còn lại. Ta nghĩ, sau hôm nay, trong khoảng thời gian ngắn tới ba người kia chắc sẽ không trắng trợn đối phó ngươi!
- Cám ơn sự trợ giúp của ngươi. - Hàn Thạc lại nói cảm tạ.
Gật đầu, Áo Tác Ai không nói thêm gì, rời đi sau cùng.
Hàn Thạc đứng tại chỗ do dự hồi lâu, đang định rời đi, đột nhiên trong lòng khẽ động, kinh ngạc nhìn bóng dáng từ phương xa đang im lặng tới gần. Đợi đến khi hắn tới nơi, Hàn Thạc mới hỏi đầy nghi hoặc:
- Là ngươi?
Người đi mà quay lại lại là Ngõa Tây Tư. Hắn nhìn ngó xung quanh, xác nhận Thái Nhĩ, La Cách, Áo Tác Ai không có ở đây mới đi tới trước mặt Hàn Thạc, lạnh lùng nói:
- Hai người Thái Nhĩ, La Cách đang lợi dụng con đường bí mật, đưa mối quan hệ giữa ngươi và Hàn Hạo truyền tới liên minh Liệp thần giả. Với quy củ của liên minh đó, nói không chừng bọn họ sẽ đối phó Hàn Hạo, ngươi dặn hắn cẩn thận một chút.
Dừng một chút, Ngõa Tây Tư hơi do dự, nhìn Hàn Thạc thật sâu, đoạn nói:
- Còn nữa, hãy cẩn thận Áo Tác Ai!
Lời vừa dứt, Ngõa Tây Tư quay đầu đi luôn, xem ra hắn sở dĩ lựa chọn sau khi Áo Tác Ai rời đi mới trở lại là bởi vì không muốn để Áo Tác Ai nghe được câu kế tiếp của hắn.
- Chờ một chút! - Vừa thấy Ngõa Tây Tư vội vội vàng vàng đi, Hàn Thạc lúc này khẽ gọi giật giọng.
Ngõa Tây Tư vừa dừng lại, cũng không xoay người, lạnh nhạt nói luôn:
- Nói cho ngươi biết những điều đó là bởi vì trận chiến vừa rồi ngươi đã nương tay! Ta cũng không muốn có dây mơ rễ má gì với ngươi, liên minh Liệp thần giả không dễ đối phó, ngươi tự cầu phúc đi!
Hàn Thạc cười nói:
- Cám ơn ngươi đã nhắc nhở, ân tình này của ngươi ta sẽ nhớ rõ. Ừm, tương lai nếu có một ngày ta thật sự giao chiến với Thái Nhĩ, La Cách, nếu ngươi có thể khoanh tay đứng nhìn, ta sẽ vô cùng cảm kích!
- Chờ ngươi xử lý chuyện phiền toái của mình cho tốt đi rồi hẵng nói! - Ngõa Tây Tư hừ lạnh, không nhiều lời nữa, tăng tốc độ rời đi.
- Người này quả đáng kết giao! - Sau khi Ngõa Tây Tư rời đi, Hàn Thạc khẽ lẩm bẩm.
“Cẩn thận Áo Tác Ai, cẩn thận Áo Tác Ai”, khóe miệng Hàn Thạc nhếch lên nét cười bí hiểm.
...
Ba ngày sau, trên một vách đá tại phía tây bắc Thâm Cốc.
Tiểu Khô Lâu vẫy tay ra hiệu cho Liệp thần giả ở xung quanh lui lại, hờ hững chờ Hàn Thạc đến. Khoảng mười phút sau, một đạo u quang lóe lên, Hàn Thạc đã xuất hiện trước mặt Hàn Hạo.
- Chúc mừng phụ thân, con biết người sẽ đột phá tiếp! - Hàn Hạo nở nụ cười vô cùng hiếm thấy, khác hẳn sự lạnh nhạt vô tình bình thường, có vẻ có tình người hơn một chút.
Hàn Thạc cười cười, ngồi phịch xuống khối nham thạch đối diện với hắn, nói luôn:
- Giải quyết xong rồi, mười cửa hàng Quân Vương đã thuộc về chúng ta!
- Phụ thân tự mình ra tay, tự nhiên không có vấn đề gì!
Hàn Hạo biểu lộ vẻ như đã sớm biết rõ, hỏi:
- Đúng rồi, những vật tư kia có phải đưa tới cửa hàng trong Thâm Cốc không?
- Không cần, bọn họ không đề cập tới chuyện này, căn bản không coi những chủ nhân cửa hàng kia ra gì.
Hàn Thạc trầm ngâm một chút, đoạn lên tiếng:
- Thời gian tới chớ rời khỏi Vùng Đất Hỗn Loạn. Ta vừa thu được tin tức, hai tên Thái Nhĩ, La Cách đang lợi dụng con đường khác tiết lộ quan hệ giữa chúng ta cho liên minh Liệp thần giả. Bọn chúng có lẽ sẽ xuống tay với ngươi!
Lời vừa nói ra, Tử Ma Nhãn trên mắt Hàn Hạo lóe lên ánh sáng kì dị, rồi hắn nói:
- Chả trách!
Dưới cái nhìn chăm chú kinh ngạc của Hàn Thạc, Hàn Hạo giải thích:
- Mấy ngày hôm trước con nhận được tin tức từ liên minh Liệp thần giả, bọn họ bảo con đi Tử Vong thần vực một chuyến, thảo luận chuyện Vùng Đất Hỗn Loạn. Con còn đang kỳ quái vì sao bọn họ đột nhiên lại thấy hứng thú với nơi này, hóa ra là vậy!
- Tình hình liên minh Liệp thần giả rốt cuộc là thế nào? Trên các ngươi còn có ai? - Hắn nói như vậy, Hàn Thạc nổi lòng hiếu kì vô cùng, hỏi lại luôn.
- Còn có thống lĩnh, mỗi một trong số mười hai đại thần vực đều có một thống lĩnh. Bọn họ mới là bộ não thực sự của liên minh, phụ trách quản lý toàn bộ liên minh Liệp thần giả. Mười hai Đại thống lĩnh đến từ các thần vực khác nhau, thực lực cũng đạt tới cảnh giới Chủ thần như Tát Lạp Tư. Con chỉ biết thống lĩnh phụ trách Tử Vong thần vực, những thống lĩnh khác con cũng không rõ lắm. - Hàn Hạo tự nhiên sẽ không giấu diếm gì Hàn Thạc, biết cái gì nói cái ấy, thuật lại sơ qua tình hình của liên minh Liệp thần giả.
Nghe Tiểu Khô Lâu nói như vậy, Hàn Thạc thực sự bị dọa cho hoảng sợ. Hắn biết liên minh Liệp thần giả có thể tung hoành mười đại thần vực bao năm qua, trong liên minh nhất định có Chủ thần. Hơn nữa lúc trước ở Hắc Ám thần vực, hắn cũng đã từng đụng độ với một Chủ thần trong số đó, trong lòng hắn sớm đã có chuẩn bị.
Nhưng khi Hàn Hạo nói cho hắn biết liên minh Liệp thần giả thậm chí có đến mười hai nhân vật như vậy, Hàn Thạc vẫn bị chấn nhiếp!
Ngẫm lại một chút, Hàn Thạc thầm nghĩ khó trách ngay cả Thái Nhĩ, La Cách cũng có sự cố kỵ với liên minh này. Khi còn Tát Lạp Tư, bọn họ cũng chỉ có năm người, mà đối phương đã có mười hai thống lĩnh, rất hiển nhiên lực lượng của liên minh Liệp thần giả càng thêm đáng sợ.
- Là Chủ thần kia ở Tử Vong thần vực muốn ngươi tới đó à? - Hàn Thạc trầm ngâm một chút, đoạn hỏi.
- Ừm, cũng chỉ có hắn mới có tư cách điều động con. - Tiểu Khô Lâu gật đầu.
- Đừng trở về, nhanh chóng thoát ly liên minh Liệp thần giả, tên kia cho gọi ngươi trở về chắc chắn do không yên lòng. - Hàn Thạc sợ hắn có sơ xuất, vội ngăn cản.
- Con vốn không định trở về!
Hàn Hạo bình tĩnh nói:
- Liên minh Liệp thần giả không có gì ràng buộc con, con đến Vùng Đất Hỗn Loạn là đã định không tiếp tục nghe lệnh nữa. Với con, chỉ có phụ thân và năm đứa tiểu Kim là quan trọng nhất, người khác hạ lệnh thì cứ kệ thôi!
- Vậy ta an tâm rồi! - Hàn Thạc cười ha ha, thầm nghĩ Tiểu Khô Lâu quả nhiên không bị vướng bận bất cứ ràng buộc gì, xem ra cũng chỉ có chính mệnh lệnh của mình Hàn Hạo mới đồng ý nghe theo. Bởi vậy, hắn coi như đã có cái để nói lại với mấy Quân Chủ kia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.