Chương 287: Ngạo Nghễ Trên Không Trung
Nghịch Thương Thiên
05/04/2013
Lợi Ách Khải Ân ngoài miệng mặc dù tỏ vẻ coi thường không để ý, nhưng vào lúc Hàn Thạc ra tay thì ngay lập tức tập trung toàn bộ tinh thần để ứng phó. Thanh khoát kiếm trong tay giương lên, hừ lạnh một tiếng, một màn ngân sắc kiếm quang từ trước mặt lão đột nhiên trải rộng.
Từ nhiều năm trước, Lợi Ách Khải Ân đã bước vào cảnh giới Đại kiếm sư. Đằng đẵng bao năm tháng đứng ở cảnh giới này, khi còn ở liên minh thương hội Ba Đặc, lão đã khiêu chiến và chiến thắng biết bao nhiêu cường giả, đồng thời được phong danh hiệu Cuồng Đại kiếm sư. Nếu như không phải đắc tội với Lôi hệ Thánh ma đạo sư Lôi Nặc Địch Lạp của liên minh, có lẽ lão cũng sẽ không chạy tới đây.
Ngân sắc kiếm quang của Lợi Ách Khải Ân phút chốc đã bao phủ toàn bộ khu vực ở trước mặt lão. Hàn Thạc trong lúc đang bay tới có thể cảm nhận được trong đó ẩn chứa kiếm khí khổng lồ, lập tức chú nhập Ma Nguyên Lực vào Lục Ma Phong - thanh vũ khí được xưng là ‘phá vỡ hết thảy’ này sau khi được Ma Nguyên Lực quán chú thì ô quang bạo phát, đâm thẳng vào vùng ngân sắc kiếm khí.
Chỉ nghe một chuỗi những âm thanh leng keng chói tai, ngân sắc kiếm quang cùng ô quang đan xen vào nhau, từng điểm quang mang bắn ra như ánh sao rồi tan trong hư không.
-Ai da!
Lợi Ách Khải Ân hô nhẹ một tiếng lùi nhanh về phía sau một bước, kinh dị nhìn Hàn Thạc:
- Hảo tiểu tử, vũ kĩ đích thực khá cổ quái, không thể ngờ lại không phải là đấu khí!
Dưới sự che phủ của ô quang Lục Ma Phong, ngân sắc kiếm quang biến mất trong hư không. Song trong lúc ngân sắc kiếm quang va chạm với Lục Ma Phong, một lực lượng khổng lồ truyền vào Lục Ma Phong rồi ập vào cánh tay của Hàn Thạc, làm cho tay hắn cảm thấy hơi tê dại.
Hàn Thạc cũng không vội vàng động thủ tiếp, vẻ mặt lạnh lùng nhìn chằm chằm Lợi Ách Khải Ân, tinh thần tập trung cao độ. Sau khi xuất ra công kích, hắn đã biết lão quả nhiên so với tên Đại kiếm sư bị hắn giết chết lần trước mạnh hơn rất nhiều. Đều là cảnh giới Đại kiếm sư nhưng Lợi Ách Khải Ân đã ở cảnh giới này nhiều năm, thực lực quả không tầm thường.
- Tên Bố Lai Ân này quả thật có chút thực lực! - Trên đài đối diện với điền viên cư, Ai Mễ Á Tư kinh ngạc nhìn Khảm Địch Đạt rồi hô nhẹ một tiếng.
Ánh mắt của Khảm Địch Đạt rạng rỡ, vẻ mặt tràn ngập hứng thú nhìn Bố Lai Ân:
- Ta cũng là lần đầu tiên thấy hắn động thủ. Mặc dù hắn không có đấu khí gì, nhưng không ngờ lại có thể phá tan màn kiếm quang do đấu khí ngưng tụ của Lợi Ách Khải Ân, quả nhiên khá tà môn. Nhìn bộ dạng của hắn, trên người chắc ẩn dấu không ít bí mật!
Đám quý tộc ở xung quanh khi nhìn thấy Hàn Thạc một kích phá tan màn kiếm quang của Lợi Ách Khải Ân liền kinh hô không thôi. Trong đó đám người Lao Luân Tư và Phỉ Bích thì mừng rỡ ra mặt.
- Tên tiểu tử này thật sự không tệ, trước đây tại nhà của Y Bố hắn đã cứu chúng ta một lần, vậy cũng coi như chúng ta thiếu hắn một phần nhân tình, hy vọng hắn sẽ không bị Lợi Ách Khải Ân làm hại! – Lão trượng Cáp Ân miệng cười ha ha quay sang Ngải Mễ Lệ đang ngồi bên cạnh.
- Xem ra, không biết chừng Bố Lai Ân này có thể thắng à! - Ngải Mễ Lệ khẽ cười trả lời. Trong lòng nàng cũng hiểu được thực lực của Hàn Thạc không đơn giản như vậy, chỉ bằng vào việc hắn có thể ngự không phi hành thì đã có lợi biết bao nhiêu rồi, đây là điều mà Lợi Ách Khải Ân không thể làm được.
- Ha ha, hy vọng là như thế! - Lão Cáp Ân cười sảng khoái.
Trong lúc mọi người chung quanh đang bàn tán xì xào ở bên kia, bên này Lợi Ách Khải Ân hừ lạnh một tiếng:
- Ngươi đích thực là có chút thực lực, nhưng thật đáng tiếc, ngươi không nên khiêu chiến với ta!
Vừa dứt lời, Lợi Ách Khải Ân bước tới trước mặt Hàn Thạc. Tốc độ của y cũng không phải là nhanh, mỗi một cước hạ xuống đều rất trầm trọng, hai vết sẹo trên cần cổ giao thoa với nhau trông vào vô cùng dữ tợn, đôi đồng tử tràn ngập ý chí chiến đấu điên cuồng.
Theo từng bước tiến, khí thế trên người lão càng lúc càng mạnh, khoát kiếm trong tay tỏa ngân quang chói mắt. Dưới ánh sáng mặt trời chiếu xuống, thân kiếm tỏa ra quang mang lóng lánh mê người. Cuối cùng ngân sắc đấu khí cùng khoát kiếm dung hợp một chỗ, hội tụ thành một dải cầu vồng mỹ lệ, từ khoảng cách mười mét bổ thẳng về phía Hàn Thạc.
Tốc độ của dải ngân sắc cầu vồng này nhanh như tia chớp, giống như đã bỏ qua khoảng cách mười thước, vụt một cái xẹt tới trước mặt Hàn Thạc. Một kích này mang theo lực lượng khổng lồ, ngay cả một số quý tộc đang quan chiến ở chung quanh cũng cảm nhận được một cách rõ ràng.
Hàn Thạc đang đứng ở đằng kia tựa hồ như bị choáng váng. Dưới công kích cực nhanh của dải ngân sắc cầu vồng, nhất thời ngây ngốc không có nửa điểm phản ứng. Mọi người trơ mắt nhìn thân hình hắn bị dải ngân sắc kiếm quang chém thẳng vào, giống như hắn không hề biết phải né tránh làm sao.
- Chạy mau a! - Rất nhiều người đang quan chiến ở xung quanh lo lắng cho Hàn Thạc, toàn bộ đều hét lớn nhắc nhở hắn. Đáng tiếc vẫn không kịp so với tốc độ công kích của dải ngân sắc kiếm khí do Lợi Ách Khải Ân xuất ra.
Khi lời nhắc nhở vừa mới dứt, một âm thanh khủng khiếp chợt bạo phát ở ngay dải đất mà Hàn Thạc vừa mới đứng ngây ngốc. Chỉ thấy nơi đó lập tức nứt ra một cái khe dài tới mười lăm mét, cả cái rãnh sâu hun hút giống như miếng đậu hũ bị cắt ra vậy.
Bên trong cái rãnh, ngân sắc đấu khí lởn vởn không tan. Lực lượng khổng lồ công phá hai bên của khe nứt sâu hoắm phát ra những tiếng ầm ầm. Sau khi những tiếng bạo tạc kinh khủng kết thúc, cái rãnh vốn đã đủ lớn giờ lại bị phá to hơn nữa, tất cả cỏ dại trong phạm vi bao trùm của ngân sắc đấu khí đều biến thành mạt phấn màu xanh biếc.
- Công kích thật đáng sợ, đáng thương cho hắn, nhất định là xong đời rồi!
- Ài, dẫu sao thì tuổi cũng còn trẻ, khó mà chịu nổi một kích của cao thủ đã thành danh lâu năm rồi!
- Người trẻ tuổi kia nhất định đã bị đánh chết rớt vào trong rãnh, hết trò hay rồi, đi thôi!
- Ài, một nam nhân anh tuấn như vậy lại bị một tên người không ra người, ma chẳng ra ma giết chết, tên ngoại nhân đối địch đáng chết!
Hàng loạt những lời bình luận không ổn về Hàn Thạc được phát ra từ đám người quan chiến xung quanh. Bọn họ trơ mắt ra nhìn một kiếm của Lợi Ách Khải Ân, ngược lại Hàn Thạc cũng không có bất cứ động tác gì để né tránh, đương nhiên mọi người đều nghĩ rằng hắn đã chết mất xác trong khe nứt kia rồi.
Đột nhiên, một âm thanh rất lớn hô lên:
- Oái, trời đất, nhìn trên trời kìa!
Tất cả mọi người đều ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy ở trên không, Hàn Thạc tay cầm Lục Ma Phong vẫn đứng sừng sững giữa trời. Ánh mắt hắn lạnh lùng nhìn về phía Lợi Ách Khải Ân, căn bản không có một chút thương tổn nào.
- Sao lại như vậy?! - Ngay cả chính bản thân Lợi Ách Khải Ân cũng không nhịn được kinh ngạc hô lên một tiếng, mắt dõi nhìn lên, trong đầu không dám tin vào sự thật trước mắt.
Kiếm sĩ nếu muốn đứng giữa hư không, chỉ có đạt tới cảnh giới Kiếm Thần trong truyền thuyết thì mới có thể dựa vào đấu khí bay lượn. Tất nhiên Ma pháp sư khi đạt tới cảnh giới Ma đạo sư thì cũng có thể sử dụng Phiêu Phù thuật đứng giữa hư không, nhưng tốc độ vận dụng của Phiêu Phù thuật cũng không nhanh, phản ứng cũng không linh mẫn như vậy.
Cho dù Hàn Thạc là một Vong Linh ma đạo sư, nhưng đối mặt với sự công kích mãnh liệt như vậy cũng không thể nào sử dụng được Phiêu Phù thuật chậm rì đó để né tránh. Bởi vậy vừa nhìn thấy hắn bình yên vô sự đứng ở trên cao, ngay cả Lợi Ách Khải Ân cũng cảm thấy kinh hãi không thôi.
- Ai Mễ Á Tư, ngươi có cảm ứng được ma pháp nguyên tố hội tụ trên người hắn không vậy, tại sao ta không cảm ứng được chút nào? - Ở trên đài cao, Khảm Địch Đạt nhìn thẳng vào thân hình Hàn Thạc đang đứng ngạo ngễ trên bầu trời rồi kinh ngạc hô một câu.
Một người luôn thong dong và trầm ổn như Ai Mễ Á Tư cũng phải giật mình, lắc đầu:
- Kỳ lạ, vô cùng kỳ lạ, hắn không sử dụng bất cứ ma pháp hay đấu khí gì, không thể ngờ lại có thể đứng trên không một cách thần kỳ như vậy, điều này rốt cuộc là như thế nào?
- Xem ra, vụ này chắc chắn là có liên quan tới việc tu tập vũ kỹ thần kỳ của hắn. Này, Ai Mễ Á Tư, loại vũ kỹ mà hắn tu luyện vô cùng kỳ diệu, nếu quân đội của Lan Tư Lạc Đặc cũng biết loại vũ kỹ này rồi sử dụng nó để phi hành cấp tốc, vậy thì thực lực của quân đội đế quốc chúng ta không phải được mạnh lên mấy lần sao! - Khảm Địch Đạt vừa nghĩ đến điều này liền hưng phấn hô lên một câu.
- Chú ý một chút, một khi Lợi Ách Khải Ân dám hạ sát chiêu, cho dù là vi phạm quy tắc thì chúng ta cũng phải ra tay ngăn hắn lại. Tên Bố Lai Ân này quả nhiên thần kỳ, hắn đối với Lan Tư Lạc Đặc đế quốc chúng ta có tác dụng rất lớn đó, bọn ta tuyệt đối không thể để cho hắn chết được! - Ai Mễ Á Tư quả quyết nói, gạt bỏ mọi quy định để đảm bảo an toàn cho Hàn Thạc.
- Cứ làm như vậy đi, sau chuyện này, ta nghĩ bệ hạ cũng phải biết mình nên làm thế nào rồi! - Khảm Địch Đạt tán thành, đôi mắt âm trầm tập trung trên người của Lợi Ách Khải Ân. Hắc Ám nguyên tố trên người lão bỗng chốc dày đặc, dự định cũng không để ý tới thân phận mà ra tay bất cứ lúc nào.
Trên một đại thụ cành lá xanh tươi cao chọc trời, hiện đang có một người quan sát Hàn Thạc. Là người mà lần trước Hàn Thạc cùng Lao Luân Tư đã gặp qua tại Bắc phường mân côi viên, chính là siêu cấp sát thủ Bác Lan Tư. Đôi đồng tử của lão đang trợn tròn quan sát, trong miệng thì lẩm bẩm:
- Quá là thần kỳ, không thể ngờ lại sử dụng vũ kĩ đứng ngạo nghễ trên trời, tên Bố Lai Ân này xem ra ngoài việc có trình độ không tầm thường đối với “Sát” ra, trên người hắn chắc hẳn còn ẩn dấu bí mật khác nữa, lần này chủ nhân để cho ta tới là đúng rồi!
- Tiểu tử, đừng tưởng rằng mình là Ma pháp sư bay lên bầu trời là ghê gớm lắm, có giỏi thì xuống dưới đây! - Ở phía dưới, Lợi Ách Khải Ân ngước nhìn Hàn Thạc ở trên không rồi tức giận hét.
Lão mặc dù đã là một Đại kiếm sư nhưng vẫn không thể ngự không phi hành, đối mặt với Hàn Thạc ở trên không, chỉ biết đứng ngó một cách vô vị mà chẳng có biện pháp gì.
- Ngươi sẽ được toại nguyện! - Hàn Thạc ở trên trời cười dài một tràng rồi giống như lưu tinh phi xuống. Lục Ma Phong trong tay bạo phát ra tử hồng sắc ma quang dài tới hai mét. Một luồng sát khí hung tàn nồng đậm lấy Hàn Thạc làm trung tâm rồi tỏa ra bốn phương tám hướng. Tất cả mọi người đang vây quanh để xem đều cảm thấy một sự hồi hộp, bản thân không tự chủ được bước lùi ra xa một chút, hoảng sợ ngước nhìn hắn đang từ trên cao phi xuống.
Từ nhiều năm trước, Lợi Ách Khải Ân đã bước vào cảnh giới Đại kiếm sư. Đằng đẵng bao năm tháng đứng ở cảnh giới này, khi còn ở liên minh thương hội Ba Đặc, lão đã khiêu chiến và chiến thắng biết bao nhiêu cường giả, đồng thời được phong danh hiệu Cuồng Đại kiếm sư. Nếu như không phải đắc tội với Lôi hệ Thánh ma đạo sư Lôi Nặc Địch Lạp của liên minh, có lẽ lão cũng sẽ không chạy tới đây.
Ngân sắc kiếm quang của Lợi Ách Khải Ân phút chốc đã bao phủ toàn bộ khu vực ở trước mặt lão. Hàn Thạc trong lúc đang bay tới có thể cảm nhận được trong đó ẩn chứa kiếm khí khổng lồ, lập tức chú nhập Ma Nguyên Lực vào Lục Ma Phong - thanh vũ khí được xưng là ‘phá vỡ hết thảy’ này sau khi được Ma Nguyên Lực quán chú thì ô quang bạo phát, đâm thẳng vào vùng ngân sắc kiếm khí.
Chỉ nghe một chuỗi những âm thanh leng keng chói tai, ngân sắc kiếm quang cùng ô quang đan xen vào nhau, từng điểm quang mang bắn ra như ánh sao rồi tan trong hư không.
-Ai da!
Lợi Ách Khải Ân hô nhẹ một tiếng lùi nhanh về phía sau một bước, kinh dị nhìn Hàn Thạc:
- Hảo tiểu tử, vũ kĩ đích thực khá cổ quái, không thể ngờ lại không phải là đấu khí!
Dưới sự che phủ của ô quang Lục Ma Phong, ngân sắc kiếm quang biến mất trong hư không. Song trong lúc ngân sắc kiếm quang va chạm với Lục Ma Phong, một lực lượng khổng lồ truyền vào Lục Ma Phong rồi ập vào cánh tay của Hàn Thạc, làm cho tay hắn cảm thấy hơi tê dại.
Hàn Thạc cũng không vội vàng động thủ tiếp, vẻ mặt lạnh lùng nhìn chằm chằm Lợi Ách Khải Ân, tinh thần tập trung cao độ. Sau khi xuất ra công kích, hắn đã biết lão quả nhiên so với tên Đại kiếm sư bị hắn giết chết lần trước mạnh hơn rất nhiều. Đều là cảnh giới Đại kiếm sư nhưng Lợi Ách Khải Ân đã ở cảnh giới này nhiều năm, thực lực quả không tầm thường.
- Tên Bố Lai Ân này quả thật có chút thực lực! - Trên đài đối diện với điền viên cư, Ai Mễ Á Tư kinh ngạc nhìn Khảm Địch Đạt rồi hô nhẹ một tiếng.
Ánh mắt của Khảm Địch Đạt rạng rỡ, vẻ mặt tràn ngập hứng thú nhìn Bố Lai Ân:
- Ta cũng là lần đầu tiên thấy hắn động thủ. Mặc dù hắn không có đấu khí gì, nhưng không ngờ lại có thể phá tan màn kiếm quang do đấu khí ngưng tụ của Lợi Ách Khải Ân, quả nhiên khá tà môn. Nhìn bộ dạng của hắn, trên người chắc ẩn dấu không ít bí mật!
Đám quý tộc ở xung quanh khi nhìn thấy Hàn Thạc một kích phá tan màn kiếm quang của Lợi Ách Khải Ân liền kinh hô không thôi. Trong đó đám người Lao Luân Tư và Phỉ Bích thì mừng rỡ ra mặt.
- Tên tiểu tử này thật sự không tệ, trước đây tại nhà của Y Bố hắn đã cứu chúng ta một lần, vậy cũng coi như chúng ta thiếu hắn một phần nhân tình, hy vọng hắn sẽ không bị Lợi Ách Khải Ân làm hại! – Lão trượng Cáp Ân miệng cười ha ha quay sang Ngải Mễ Lệ đang ngồi bên cạnh.
- Xem ra, không biết chừng Bố Lai Ân này có thể thắng à! - Ngải Mễ Lệ khẽ cười trả lời. Trong lòng nàng cũng hiểu được thực lực của Hàn Thạc không đơn giản như vậy, chỉ bằng vào việc hắn có thể ngự không phi hành thì đã có lợi biết bao nhiêu rồi, đây là điều mà Lợi Ách Khải Ân không thể làm được.
- Ha ha, hy vọng là như thế! - Lão Cáp Ân cười sảng khoái.
Trong lúc mọi người chung quanh đang bàn tán xì xào ở bên kia, bên này Lợi Ách Khải Ân hừ lạnh một tiếng:
- Ngươi đích thực là có chút thực lực, nhưng thật đáng tiếc, ngươi không nên khiêu chiến với ta!
Vừa dứt lời, Lợi Ách Khải Ân bước tới trước mặt Hàn Thạc. Tốc độ của y cũng không phải là nhanh, mỗi một cước hạ xuống đều rất trầm trọng, hai vết sẹo trên cần cổ giao thoa với nhau trông vào vô cùng dữ tợn, đôi đồng tử tràn ngập ý chí chiến đấu điên cuồng.
Theo từng bước tiến, khí thế trên người lão càng lúc càng mạnh, khoát kiếm trong tay tỏa ngân quang chói mắt. Dưới ánh sáng mặt trời chiếu xuống, thân kiếm tỏa ra quang mang lóng lánh mê người. Cuối cùng ngân sắc đấu khí cùng khoát kiếm dung hợp một chỗ, hội tụ thành một dải cầu vồng mỹ lệ, từ khoảng cách mười mét bổ thẳng về phía Hàn Thạc.
Tốc độ của dải ngân sắc cầu vồng này nhanh như tia chớp, giống như đã bỏ qua khoảng cách mười thước, vụt một cái xẹt tới trước mặt Hàn Thạc. Một kích này mang theo lực lượng khổng lồ, ngay cả một số quý tộc đang quan chiến ở chung quanh cũng cảm nhận được một cách rõ ràng.
Hàn Thạc đang đứng ở đằng kia tựa hồ như bị choáng váng. Dưới công kích cực nhanh của dải ngân sắc cầu vồng, nhất thời ngây ngốc không có nửa điểm phản ứng. Mọi người trơ mắt nhìn thân hình hắn bị dải ngân sắc kiếm quang chém thẳng vào, giống như hắn không hề biết phải né tránh làm sao.
- Chạy mau a! - Rất nhiều người đang quan chiến ở xung quanh lo lắng cho Hàn Thạc, toàn bộ đều hét lớn nhắc nhở hắn. Đáng tiếc vẫn không kịp so với tốc độ công kích của dải ngân sắc kiếm khí do Lợi Ách Khải Ân xuất ra.
Khi lời nhắc nhở vừa mới dứt, một âm thanh khủng khiếp chợt bạo phát ở ngay dải đất mà Hàn Thạc vừa mới đứng ngây ngốc. Chỉ thấy nơi đó lập tức nứt ra một cái khe dài tới mười lăm mét, cả cái rãnh sâu hun hút giống như miếng đậu hũ bị cắt ra vậy.
Bên trong cái rãnh, ngân sắc đấu khí lởn vởn không tan. Lực lượng khổng lồ công phá hai bên của khe nứt sâu hoắm phát ra những tiếng ầm ầm. Sau khi những tiếng bạo tạc kinh khủng kết thúc, cái rãnh vốn đã đủ lớn giờ lại bị phá to hơn nữa, tất cả cỏ dại trong phạm vi bao trùm của ngân sắc đấu khí đều biến thành mạt phấn màu xanh biếc.
- Công kích thật đáng sợ, đáng thương cho hắn, nhất định là xong đời rồi!
- Ài, dẫu sao thì tuổi cũng còn trẻ, khó mà chịu nổi một kích của cao thủ đã thành danh lâu năm rồi!
- Người trẻ tuổi kia nhất định đã bị đánh chết rớt vào trong rãnh, hết trò hay rồi, đi thôi!
- Ài, một nam nhân anh tuấn như vậy lại bị một tên người không ra người, ma chẳng ra ma giết chết, tên ngoại nhân đối địch đáng chết!
Hàng loạt những lời bình luận không ổn về Hàn Thạc được phát ra từ đám người quan chiến xung quanh. Bọn họ trơ mắt ra nhìn một kiếm của Lợi Ách Khải Ân, ngược lại Hàn Thạc cũng không có bất cứ động tác gì để né tránh, đương nhiên mọi người đều nghĩ rằng hắn đã chết mất xác trong khe nứt kia rồi.
Đột nhiên, một âm thanh rất lớn hô lên:
- Oái, trời đất, nhìn trên trời kìa!
Tất cả mọi người đều ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy ở trên không, Hàn Thạc tay cầm Lục Ma Phong vẫn đứng sừng sững giữa trời. Ánh mắt hắn lạnh lùng nhìn về phía Lợi Ách Khải Ân, căn bản không có một chút thương tổn nào.
- Sao lại như vậy?! - Ngay cả chính bản thân Lợi Ách Khải Ân cũng không nhịn được kinh ngạc hô lên một tiếng, mắt dõi nhìn lên, trong đầu không dám tin vào sự thật trước mắt.
Kiếm sĩ nếu muốn đứng giữa hư không, chỉ có đạt tới cảnh giới Kiếm Thần trong truyền thuyết thì mới có thể dựa vào đấu khí bay lượn. Tất nhiên Ma pháp sư khi đạt tới cảnh giới Ma đạo sư thì cũng có thể sử dụng Phiêu Phù thuật đứng giữa hư không, nhưng tốc độ vận dụng của Phiêu Phù thuật cũng không nhanh, phản ứng cũng không linh mẫn như vậy.
Cho dù Hàn Thạc là một Vong Linh ma đạo sư, nhưng đối mặt với sự công kích mãnh liệt như vậy cũng không thể nào sử dụng được Phiêu Phù thuật chậm rì đó để né tránh. Bởi vậy vừa nhìn thấy hắn bình yên vô sự đứng ở trên cao, ngay cả Lợi Ách Khải Ân cũng cảm thấy kinh hãi không thôi.
- Ai Mễ Á Tư, ngươi có cảm ứng được ma pháp nguyên tố hội tụ trên người hắn không vậy, tại sao ta không cảm ứng được chút nào? - Ở trên đài cao, Khảm Địch Đạt nhìn thẳng vào thân hình Hàn Thạc đang đứng ngạo ngễ trên bầu trời rồi kinh ngạc hô một câu.
Một người luôn thong dong và trầm ổn như Ai Mễ Á Tư cũng phải giật mình, lắc đầu:
- Kỳ lạ, vô cùng kỳ lạ, hắn không sử dụng bất cứ ma pháp hay đấu khí gì, không thể ngờ lại có thể đứng trên không một cách thần kỳ như vậy, điều này rốt cuộc là như thế nào?
- Xem ra, vụ này chắc chắn là có liên quan tới việc tu tập vũ kỹ thần kỳ của hắn. Này, Ai Mễ Á Tư, loại vũ kỹ mà hắn tu luyện vô cùng kỳ diệu, nếu quân đội của Lan Tư Lạc Đặc cũng biết loại vũ kỹ này rồi sử dụng nó để phi hành cấp tốc, vậy thì thực lực của quân đội đế quốc chúng ta không phải được mạnh lên mấy lần sao! - Khảm Địch Đạt vừa nghĩ đến điều này liền hưng phấn hô lên một câu.
- Chú ý một chút, một khi Lợi Ách Khải Ân dám hạ sát chiêu, cho dù là vi phạm quy tắc thì chúng ta cũng phải ra tay ngăn hắn lại. Tên Bố Lai Ân này quả nhiên thần kỳ, hắn đối với Lan Tư Lạc Đặc đế quốc chúng ta có tác dụng rất lớn đó, bọn ta tuyệt đối không thể để cho hắn chết được! - Ai Mễ Á Tư quả quyết nói, gạt bỏ mọi quy định để đảm bảo an toàn cho Hàn Thạc.
- Cứ làm như vậy đi, sau chuyện này, ta nghĩ bệ hạ cũng phải biết mình nên làm thế nào rồi! - Khảm Địch Đạt tán thành, đôi mắt âm trầm tập trung trên người của Lợi Ách Khải Ân. Hắc Ám nguyên tố trên người lão bỗng chốc dày đặc, dự định cũng không để ý tới thân phận mà ra tay bất cứ lúc nào.
Trên một đại thụ cành lá xanh tươi cao chọc trời, hiện đang có một người quan sát Hàn Thạc. Là người mà lần trước Hàn Thạc cùng Lao Luân Tư đã gặp qua tại Bắc phường mân côi viên, chính là siêu cấp sát thủ Bác Lan Tư. Đôi đồng tử của lão đang trợn tròn quan sát, trong miệng thì lẩm bẩm:
- Quá là thần kỳ, không thể ngờ lại sử dụng vũ kĩ đứng ngạo nghễ trên trời, tên Bố Lai Ân này xem ra ngoài việc có trình độ không tầm thường đối với “Sát” ra, trên người hắn chắc hẳn còn ẩn dấu bí mật khác nữa, lần này chủ nhân để cho ta tới là đúng rồi!
- Tiểu tử, đừng tưởng rằng mình là Ma pháp sư bay lên bầu trời là ghê gớm lắm, có giỏi thì xuống dưới đây! - Ở phía dưới, Lợi Ách Khải Ân ngước nhìn Hàn Thạc ở trên không rồi tức giận hét.
Lão mặc dù đã là một Đại kiếm sư nhưng vẫn không thể ngự không phi hành, đối mặt với Hàn Thạc ở trên không, chỉ biết đứng ngó một cách vô vị mà chẳng có biện pháp gì.
- Ngươi sẽ được toại nguyện! - Hàn Thạc ở trên trời cười dài một tràng rồi giống như lưu tinh phi xuống. Lục Ma Phong trong tay bạo phát ra tử hồng sắc ma quang dài tới hai mét. Một luồng sát khí hung tàn nồng đậm lấy Hàn Thạc làm trung tâm rồi tỏa ra bốn phương tám hướng. Tất cả mọi người đang vây quanh để xem đều cảm thấy một sự hồi hộp, bản thân không tự chủ được bước lùi ra xa một chút, hoảng sợ ngước nhìn hắn đang từ trên cao phi xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.