Chương 288: Xé rách
Nghịch Thương Thiên
05/04/2013
- Hảo tiểu tử! - Lợi Ách Khải Ân rõ ràng cảm nhận được một luồng sát khí khổng lồ của đối thủ. Điều này càng kích thích chiến ý của lão, cặp mắt quắc lên điên cuồng, ngân sắc đấu khí không ngừng ngưng tụ trên thân kiếm. Không cần chờ Hàn Thạc hạ xuống, một đạo ngân sắc đấu khí tựa như cầu vồng đã bổ thẳng về phía hắn.
Phía bên này, Hàn Thạc cũng không kém phần khủng khiếp. Sát khí quanh thân không ngừng ngưng tụ, đôi đồng tử đỏ sẫm, vẻ mặt dữ tợn. Khí tức tà ác quỷ dị theo đám sương mù huyết sắc chụp lên thân hình của Lợi Ách Khải Ân. Lục Ma Phong dài hai thước mang theo tử hồng sắc ma quang bay xuống theo một quỹ tích kỳ lạ, trông giống như một sợi lông chim mỹ lệ bồng bềnh theo gió.
"Ầm" một tiếng nổ lớn, khi ma quang tử hồng sắc đánh xuống, gặp phải đạo ngân sắc đấu khí do Lợi Ách Khải Ân đánh lên liền đan xen vào nhau, không trung bạo xuất từng chùm hoa khói rực rỡ. Quang mang đỏ sẫm, ngân sắc, tử sắc không ngừng xẹt ra, tiếng va đập của kim loại truyền tới không dứt từ trong đám hoa khói huyễn lệ.
Lợi Ách Khải Ân đứng trên mặt đất, khi tiếng nổ lớn truyền tới bên tai, hai chân do hứng chịu lực lượng cường đại đánh tới liền bị ngập sâu vào trong đất tới tận đầu gối. Một luồng lực lượng tương phản của băng hàn cùng liệt hỏa giao thoa nhau chụp lên lão, lực lượng kỳ dị giống như âm hồn len lỏi vào từng lỗ chân lông rồi dũng mãnh tiến vào trong nội tạng.
Đầu tiên là lạnh giá, Lợi Ách Khải Ân đột nhiên cảm thấy thân thể giống như bị đóng băng cứng ngắc. Ngay lúc này, lại thêm một trận nóng hầm hập giống như núi lửa bạo phát ngay trên thân lão. Hai khí tức băng hàn và hỏa nhiệt đan xen với nhau trong thân thể, mang đến cho Lợi Ách Khải Ân một sự cảm thụ vô cùng kỳ lạ mà cũng là vô cùng thống khổ.
"Ngao......"
Điên cuồng gào lên một tiếng, Lợi Ách Khải Ân giống như tên điên hướng lên trời hét to. Một tay xé rách y phục nửa thân trên để lộ ra những bắp thịt cuồn cuộn, nhìn rõ từng đạo ngân sắc quang mang vặn vẹo vây quanh nửa phần thân trên xích lõa của hắn. Trong đó còn phản xạ ra ánh sáng của từng đạo hồng quang, tử quang, trông vào kỳ dị vô cùng.
- Ta sẽ xé xác ngươi! - Lợi Ách Khải Ân gào lên một tiếng, thanh khoát kiếm trong tay hội tụ từng điểm tinh quang ngân sắc, sau đó nhìn lên Hàn Thạc đang đứng lạnh lùng ở trên không.
Đột nhiên, quang mang trên thanh kiếm trong tay của Lợi Ách Khải Ân chợt thu liễm lại. Toàn bộ ngân sắc đấu khí đều biến mất, thanh khoát kiếm sáng bóng dưới ánh mặt trời cũng không hiện ra một tia sáng nào, điều này quả thật vô cùng quái dị.
Vừa cùng Lợi Ách Khải Ân ngạnh kháng một kích, Hàn Thạc hiểu được thực lực của lão đích xác là siêu phàm. Dưới một kích toàn lực của cảnh giới Thị Huyết, hắn cũng không chiếm được một chút thượng phong nào. Nếu không phải có Huyền Băng Ma Diễm quyết bao gồm hai thuộc tính là âm hàn và hỏa nhiệt xâm nhập vào, có lẽ Lợi Ách Khải Ân đối mặt với một kích này cơ bản cũng không đến nỗi nhếch nhác như vậy.
Bất chấp hai bàn tay tê dại, Hàn Thạc bay vụt xuống, Ma Nguyên lực khổng lồ cuồng mãnh quán nhập vào Lục Ma Phong. Chính lúc đang dồn nén lực lượng chờ đợi cơ hội để đánh một đòn chí mạng, Hàn Thạc đột nhiên phát hiện có điểm kỳ quái. Ánh sáng hắt ra từ thanh khoát kiếm của đối phương đột nhiên tiêu thất. Theo bản năng, hắn cảm nhận được một sự nguy hiểm rất lớn. Cảm ứng lực siêu phàm lại một lần nữa phát huy tác dụng, Hàn Thạc lập tức liên lạc với ba Âm Ma. Ngay lúc thanh khoát kiếm trong tay Lợi Ách Khải Ân đang rung động, thân hình hắn đột ngột phân ra làm tư, hạ xuống theo bốn hướng.
Cùng lúc, thanh khoát kiếm vốn đang âm u xù xì đột nhiên bạo xạ ra quang mang chói mắt. Từng đạo hàn mang bén nhọn giống kim châm như một đàn châu chấu kích thẳng lên bầu trời, diện tích bao phủ của đám hàn mang cũng đạt khoảng năm mét. Ngoài sự dày đặc, nó còn mang thêm lực xuyên thấu đáng sợ, trong chớp mắt kích lên thiên không rồi biến mất.
Một bổn mạng Âm Ma ngưng tụ thành thân thể để thay thế cho bản thể của Hàn Thạc. Tại nơi vừa đứng, sau khi hàn mang đầy trời xuyên qua, Âm Ma vô hình tựa như bị một lực lượng kỳ dị xâm nhập. Đấu khí nồng đậm ngưng tụ thành những mũi châm nhỏ bé không ngờ cũng mang đến sự phá hoại lớn đối với Âm Ma, khiến cho nó bị xuyên thành cái tổ ong, khí tức yếu ớt tới cực điểm.
"Công kích thật đáng sợ!" Hàn Thạc sau khi chạm đất cảm thấy kinh hãi không thôi.
Lợi Ách Khải Ân quả là vô cùng đáng sợ, không thể ngờ lại có thể ngưng tụ đấu khí đến mức nhỏ và dày đặc như vậy. Khi đấu khí ngưng kết thành hàng ngàn mũi châm quang mang, bên trong nó sẽ ẩn chứa lực lượng cùng lực phá hoại mạnh hơn gấp trăm lần. Ngay cả Âm Ma gần như không có thật thể, đối mặt với công kích này cũng phải chịu thương tổn. Hàn Thạc tin rằng nếu không phải do mình phản ứng kịp thời quyết định thi triển di hình hoán ảnh, thì thân thể của hắn chắc chắn cũng sẽ bị nát như tương rồi.
Lúc Hàn Thạc đang kinh ngạc vì công kích của Lợi Ách Khải Ân thì bản thân người công kích là Lợi Ách Khải Ân càng không dám tin vào những gì trước mắt. Lão không sao ngờ được hắn có thể né khỏi đòn chí mạng vừa rồi.
Thân hình Hàn Thạc đang chia ra làm bốn, khi đáp trên mặt đất bằng phẳng, ba thân ảnh do Âm Ma hóa thành từ từ nhạt dần đi, trông tựa như là cái bóng đang soi trên mặt nước bị một viên đá ném xuống. Cái bóng vặn vẹo, lắc lư một lát rồi biến mất, chỉ còn lại một Hàn Thạc đang đứng phía sau của Lợi Ách Khải Ân.
- Quá mạnh mẽ!
- Oa, vừa rồi là gì vậy, một trận mưa kiếm hay sao, thật là rực rỡ. Không nghĩ tới tên gia hỏa xấu xí này còn có thể xuất ra công kích mỹ lệ như vậy!
- Bố Lai Ân mới là lợi hại! Nếu không phải ta hoa mắt, vừa rồi nhìn thấy bốn người Bố Lai Ân. Trời ạ, thật là thần kỳ!
- Ngươi không hoa mắt đâu, ta cũng thấy được bốn người Bố Lai Ân, đây là vũ kĩ gì vậy, đúng là quá lợi hại a!
Sau lúc im lặng, toàn trường đột nhiên bộc phát ra một trận ồn ào mãnh liệt. Tất cả những quý tộc đang xem ở đây cùng với đám thị vệ tùy tùng, người người ngạc nhiên bàn tán. Trên mặt bọn họ tràn ngập hưng phấn cùng sự kinh ngạc, đều cảm thấy khiếp sợ về màn tỉ đấu đặc sắc vừa rồi.
- Cái này… rốt cuộc là chuyện gì vậy? - Ở trên đài cao, vẻ mặt Khảm Địch Đạt dường như là không thể tưởng tượng được, nhìn qua chỗ Lợi Ách Khải Ân cùng Hàn Thạc đang đứng ở phía xa thốt lên.
- Tên Lợi Ách Khải Ân đó quả thực đáng sợ vô cùng. Căn cứ theo tin tức của Ám Mạc, mấy năm nay, ngay cả khi chiến đấu cùng với cao thủ, lão cũng chỉ sử dụng đấu khí phát ra ngân sắc kiếm quang tựa như cầu vồng để chiếm lấy ưu thế, sau đó đả bại đối phương. Xem ra, tuyệt chiêu chính thức của Lợi Ách Khải Ân hẳn là một chiêu vừa mới xuất ra, trong trận mưa hàn mang nhỏ bé như kim châm vừa rồi, ta có thể cảm ứng được lực công kích kinh khủng ở bên trong. Thực không nghĩ tới tên Lợi Ách Khải Ân này thoạt nhìn tưởng là thô lỗ, ai ngời còn ẩn dấu tuyệt kỹ âm hiểm và hoàn mỹ tới như vậy, thật sự là một người đáng sợ a! - Ai Mễ Á Tư sợ hãi than lên một tiếng.
Dừng lại một chút, Ai Mễ Á Tư tiếp tục hưng phấn hô lên:
- Khảm Địch Đạt a, tên Bố Lai Ân của ngươi càng thêm thần kỳ quá đi! Đối mặt với loại công kích này, hầu như không có khả năng tránh né nổi, vậy mà hắn lại sử dụng loại vũ kĩ kỳ diệu, chớp mắt biến thành bốn người rồi thoát ra khỏi phạm vi công kích, thật là ớn tên tiểu tử này!
- Đó là đương nhiên rồi, nếu không ta làm sao phải hao hết tâm tư vì hắn chứ! - Khảm Địch Đạt vốn dĩ đang thầm kinh ngạc, khi nghe thấy Ai Mễ Á Tư nói như vậy liền trả lời một cách đắc ý.
Xung quanh không ngớt tiếng bàn tán, âm thanh ồn ào xen lẫn vào nhau. Nhìn khán giả với bộ dáng hưng phấn như vậy, có lẽ chỉ khi nào hai đối thủ tiếp tục cuộc chiến thì mới ngừng bàn tán.
Đã có kinh nghiệm sau một hồi kịch chiến, Lợi Ách Khải Ân cùng Hàn Thạc đối với thực lực của song phương đều có sự hiểu biết nhất định. Hàn Thạc vốn đang rất tự tin cũng phải thận trọng hơn, còn Lợi Ách Khải Ân lúc trước chẳng coi Hàn Thạc ra gì giờ cũng phải dẹp bỏ sự ngông cuồng, cẩn thận đánh giá Hàn Thạc là một trong những đối thủ đáng sợ nhất từ trước đến nay.
Lúc này, hai người đứng đối diện cách nhau khoảng mười lăm mét, Lợi Ách Khải Ân một lần nữa đứng thẳng trên mặt đất, hô hấp có phần gấp gáp, hai mắt trợn lên nhìn về phía Hàn Thạc.
Hai người cứ đứng nhìn nhau như vậy không nói một lời, sau khoảng mười lần hít thở, Hàn Thạc nhếch miệng cười mỉm:
- Lợi Ách Khải Ân, hôm nay ngươi chết chắc rồi. Với công kích vừa rồi của ngươi, uy lực quả thực mạnh mẽ, đáng tiếc muốn xuất ra chiêu đó phải có thời gian ngưng tụ, hơn nữa cũng sẽ tổn hao một lượng đấu khí vô cùng lớn đúng không?
Lời vừa nói ra, Lợi Ách Khải Ân kinh hãi thất sắc. Xem ra, lão rõ ràng là bị Hàn Thạc nói trúng nhược điểm của một chiêu này!
Ngay thời điểm đó, thân hình Hàn Thạc giống như tia chớp xông về phía Lợi Ách Khải Ân. Lục Ma Phong bay trước một bước, giống như một con linh xà đang há to miệng cắn nuốt. Nếu Lợi Ách Khải Ân sử dụng cự kiếm để ngăn cản thì Lục Ma Phong sẽ thay đổi phương hướng từ một mặt khác vòng qua tiếp tục công kích.
Hàn Thạc cũng bay về hướng Lợi Ách Khải Ân nhưng không công kích như Lục Ma Phong mà lại bay lên trên không trung. Sau đó chậm rãi lấy ra một cây bạch cốt pháp trượng, miệng bắt đầu niệm Vong Linh ma pháp chú ngữ. Ngay khi ma pháp Vong Linh Thiên Mạc che lấp ánh sáng chói lọi của mặt trời, hai tên Tà Ác kỵ sĩ dẫn theo một đám hắc ám sinh vật, từng con một xuất hiện trên vệ cỏ, vây kín Lợi Ách Khải Ân vào bên trong.
Hai tên Tà Ác kỵ sĩ, năm tên tăng ác, hai mươi con cương thi, bảy mươi bộ khô lâu chiến sĩ, hai đội thạch tượng quỷ mỗi đội bao gồm ba mươi con. Những hắc ám sinh vật này xuất hiện không ngừng theo ma pháp chú ngữ của Hàn Thạc. Về phần Lợi Ách Khải Ân thì bị Lục Ma Phong quấn lấy nên cũng chỉ biết trơ mắt mà nhìn đám sinh vật khổng lồ đang xuất hiện rồi vây lão vào trong.
- Lợi Ách Khải Ân tiêu rồi!
Ai Mễ Á Tư ưu nhã phát ra một câu, sau đó nhìn Khảm Địch Đạt mỉm cười nói thêm:
- Đi thôi, chúng ta cùng đi gặp bệ hạ, với giá trị của Bố Lai Ân, nhất định bệ hạ sẽ có quyết định chính xác, vận khí của tên tiểu tử Lao Luân Tư cũng không tồi a. Đúng rồi, có lẽ chúng ta cũng nên tiếp cận hắn nhiều hơn nữa mới phải!
- Nói cũng đúng! - Khảm Địch Đạt gật đầu, sau đó cả hai đều đằng không bay về hướng hoàng cung.
Khi hai người còn chưa đi khuất, tiếng rống thê thảm của Lợi Ách Khải Ân đã không ngừng truyền tới, vang vọng khắp cả điền viên cư.
Lợi Ách Khải Ân bị Thổ Giáp Thi ẩn mình trong đất nắm chặt mắt cá chân, tiếp theo lại bị Tiểu Khô Lâu đánh lén tối tăm mắt mũi dẫn đến trọng thương, sau đó bị hai tên Tà Ác kỵ sĩ phi lại giẫm đạp chết tươi. Cuối cùng là hơn trăm con hắc ám sinh vật nhào tới xé nát, đến ngay cả mảnh vụn của xương cốt cũng không hề lưu lại.
Phía bên này, Hàn Thạc cũng không kém phần khủng khiếp. Sát khí quanh thân không ngừng ngưng tụ, đôi đồng tử đỏ sẫm, vẻ mặt dữ tợn. Khí tức tà ác quỷ dị theo đám sương mù huyết sắc chụp lên thân hình của Lợi Ách Khải Ân. Lục Ma Phong dài hai thước mang theo tử hồng sắc ma quang bay xuống theo một quỹ tích kỳ lạ, trông giống như một sợi lông chim mỹ lệ bồng bềnh theo gió.
"Ầm" một tiếng nổ lớn, khi ma quang tử hồng sắc đánh xuống, gặp phải đạo ngân sắc đấu khí do Lợi Ách Khải Ân đánh lên liền đan xen vào nhau, không trung bạo xuất từng chùm hoa khói rực rỡ. Quang mang đỏ sẫm, ngân sắc, tử sắc không ngừng xẹt ra, tiếng va đập của kim loại truyền tới không dứt từ trong đám hoa khói huyễn lệ.
Lợi Ách Khải Ân đứng trên mặt đất, khi tiếng nổ lớn truyền tới bên tai, hai chân do hứng chịu lực lượng cường đại đánh tới liền bị ngập sâu vào trong đất tới tận đầu gối. Một luồng lực lượng tương phản của băng hàn cùng liệt hỏa giao thoa nhau chụp lên lão, lực lượng kỳ dị giống như âm hồn len lỏi vào từng lỗ chân lông rồi dũng mãnh tiến vào trong nội tạng.
Đầu tiên là lạnh giá, Lợi Ách Khải Ân đột nhiên cảm thấy thân thể giống như bị đóng băng cứng ngắc. Ngay lúc này, lại thêm một trận nóng hầm hập giống như núi lửa bạo phát ngay trên thân lão. Hai khí tức băng hàn và hỏa nhiệt đan xen với nhau trong thân thể, mang đến cho Lợi Ách Khải Ân một sự cảm thụ vô cùng kỳ lạ mà cũng là vô cùng thống khổ.
"Ngao......"
Điên cuồng gào lên một tiếng, Lợi Ách Khải Ân giống như tên điên hướng lên trời hét to. Một tay xé rách y phục nửa thân trên để lộ ra những bắp thịt cuồn cuộn, nhìn rõ từng đạo ngân sắc quang mang vặn vẹo vây quanh nửa phần thân trên xích lõa của hắn. Trong đó còn phản xạ ra ánh sáng của từng đạo hồng quang, tử quang, trông vào kỳ dị vô cùng.
- Ta sẽ xé xác ngươi! - Lợi Ách Khải Ân gào lên một tiếng, thanh khoát kiếm trong tay hội tụ từng điểm tinh quang ngân sắc, sau đó nhìn lên Hàn Thạc đang đứng lạnh lùng ở trên không.
Đột nhiên, quang mang trên thanh kiếm trong tay của Lợi Ách Khải Ân chợt thu liễm lại. Toàn bộ ngân sắc đấu khí đều biến mất, thanh khoát kiếm sáng bóng dưới ánh mặt trời cũng không hiện ra một tia sáng nào, điều này quả thật vô cùng quái dị.
Vừa cùng Lợi Ách Khải Ân ngạnh kháng một kích, Hàn Thạc hiểu được thực lực của lão đích xác là siêu phàm. Dưới một kích toàn lực của cảnh giới Thị Huyết, hắn cũng không chiếm được một chút thượng phong nào. Nếu không phải có Huyền Băng Ma Diễm quyết bao gồm hai thuộc tính là âm hàn và hỏa nhiệt xâm nhập vào, có lẽ Lợi Ách Khải Ân đối mặt với một kích này cơ bản cũng không đến nỗi nhếch nhác như vậy.
Bất chấp hai bàn tay tê dại, Hàn Thạc bay vụt xuống, Ma Nguyên lực khổng lồ cuồng mãnh quán nhập vào Lục Ma Phong. Chính lúc đang dồn nén lực lượng chờ đợi cơ hội để đánh một đòn chí mạng, Hàn Thạc đột nhiên phát hiện có điểm kỳ quái. Ánh sáng hắt ra từ thanh khoát kiếm của đối phương đột nhiên tiêu thất. Theo bản năng, hắn cảm nhận được một sự nguy hiểm rất lớn. Cảm ứng lực siêu phàm lại một lần nữa phát huy tác dụng, Hàn Thạc lập tức liên lạc với ba Âm Ma. Ngay lúc thanh khoát kiếm trong tay Lợi Ách Khải Ân đang rung động, thân hình hắn đột ngột phân ra làm tư, hạ xuống theo bốn hướng.
Cùng lúc, thanh khoát kiếm vốn đang âm u xù xì đột nhiên bạo xạ ra quang mang chói mắt. Từng đạo hàn mang bén nhọn giống kim châm như một đàn châu chấu kích thẳng lên bầu trời, diện tích bao phủ của đám hàn mang cũng đạt khoảng năm mét. Ngoài sự dày đặc, nó còn mang thêm lực xuyên thấu đáng sợ, trong chớp mắt kích lên thiên không rồi biến mất.
Một bổn mạng Âm Ma ngưng tụ thành thân thể để thay thế cho bản thể của Hàn Thạc. Tại nơi vừa đứng, sau khi hàn mang đầy trời xuyên qua, Âm Ma vô hình tựa như bị một lực lượng kỳ dị xâm nhập. Đấu khí nồng đậm ngưng tụ thành những mũi châm nhỏ bé không ngờ cũng mang đến sự phá hoại lớn đối với Âm Ma, khiến cho nó bị xuyên thành cái tổ ong, khí tức yếu ớt tới cực điểm.
"Công kích thật đáng sợ!" Hàn Thạc sau khi chạm đất cảm thấy kinh hãi không thôi.
Lợi Ách Khải Ân quả là vô cùng đáng sợ, không thể ngờ lại có thể ngưng tụ đấu khí đến mức nhỏ và dày đặc như vậy. Khi đấu khí ngưng kết thành hàng ngàn mũi châm quang mang, bên trong nó sẽ ẩn chứa lực lượng cùng lực phá hoại mạnh hơn gấp trăm lần. Ngay cả Âm Ma gần như không có thật thể, đối mặt với công kích này cũng phải chịu thương tổn. Hàn Thạc tin rằng nếu không phải do mình phản ứng kịp thời quyết định thi triển di hình hoán ảnh, thì thân thể của hắn chắc chắn cũng sẽ bị nát như tương rồi.
Lúc Hàn Thạc đang kinh ngạc vì công kích của Lợi Ách Khải Ân thì bản thân người công kích là Lợi Ách Khải Ân càng không dám tin vào những gì trước mắt. Lão không sao ngờ được hắn có thể né khỏi đòn chí mạng vừa rồi.
Thân hình Hàn Thạc đang chia ra làm bốn, khi đáp trên mặt đất bằng phẳng, ba thân ảnh do Âm Ma hóa thành từ từ nhạt dần đi, trông tựa như là cái bóng đang soi trên mặt nước bị một viên đá ném xuống. Cái bóng vặn vẹo, lắc lư một lát rồi biến mất, chỉ còn lại một Hàn Thạc đang đứng phía sau của Lợi Ách Khải Ân.
- Quá mạnh mẽ!
- Oa, vừa rồi là gì vậy, một trận mưa kiếm hay sao, thật là rực rỡ. Không nghĩ tới tên gia hỏa xấu xí này còn có thể xuất ra công kích mỹ lệ như vậy!
- Bố Lai Ân mới là lợi hại! Nếu không phải ta hoa mắt, vừa rồi nhìn thấy bốn người Bố Lai Ân. Trời ạ, thật là thần kỳ!
- Ngươi không hoa mắt đâu, ta cũng thấy được bốn người Bố Lai Ân, đây là vũ kĩ gì vậy, đúng là quá lợi hại a!
Sau lúc im lặng, toàn trường đột nhiên bộc phát ra một trận ồn ào mãnh liệt. Tất cả những quý tộc đang xem ở đây cùng với đám thị vệ tùy tùng, người người ngạc nhiên bàn tán. Trên mặt bọn họ tràn ngập hưng phấn cùng sự kinh ngạc, đều cảm thấy khiếp sợ về màn tỉ đấu đặc sắc vừa rồi.
- Cái này… rốt cuộc là chuyện gì vậy? - Ở trên đài cao, vẻ mặt Khảm Địch Đạt dường như là không thể tưởng tượng được, nhìn qua chỗ Lợi Ách Khải Ân cùng Hàn Thạc đang đứng ở phía xa thốt lên.
- Tên Lợi Ách Khải Ân đó quả thực đáng sợ vô cùng. Căn cứ theo tin tức của Ám Mạc, mấy năm nay, ngay cả khi chiến đấu cùng với cao thủ, lão cũng chỉ sử dụng đấu khí phát ra ngân sắc kiếm quang tựa như cầu vồng để chiếm lấy ưu thế, sau đó đả bại đối phương. Xem ra, tuyệt chiêu chính thức của Lợi Ách Khải Ân hẳn là một chiêu vừa mới xuất ra, trong trận mưa hàn mang nhỏ bé như kim châm vừa rồi, ta có thể cảm ứng được lực công kích kinh khủng ở bên trong. Thực không nghĩ tới tên Lợi Ách Khải Ân này thoạt nhìn tưởng là thô lỗ, ai ngời còn ẩn dấu tuyệt kỹ âm hiểm và hoàn mỹ tới như vậy, thật sự là một người đáng sợ a! - Ai Mễ Á Tư sợ hãi than lên một tiếng.
Dừng lại một chút, Ai Mễ Á Tư tiếp tục hưng phấn hô lên:
- Khảm Địch Đạt a, tên Bố Lai Ân của ngươi càng thêm thần kỳ quá đi! Đối mặt với loại công kích này, hầu như không có khả năng tránh né nổi, vậy mà hắn lại sử dụng loại vũ kĩ kỳ diệu, chớp mắt biến thành bốn người rồi thoát ra khỏi phạm vi công kích, thật là ớn tên tiểu tử này!
- Đó là đương nhiên rồi, nếu không ta làm sao phải hao hết tâm tư vì hắn chứ! - Khảm Địch Đạt vốn dĩ đang thầm kinh ngạc, khi nghe thấy Ai Mễ Á Tư nói như vậy liền trả lời một cách đắc ý.
Xung quanh không ngớt tiếng bàn tán, âm thanh ồn ào xen lẫn vào nhau. Nhìn khán giả với bộ dáng hưng phấn như vậy, có lẽ chỉ khi nào hai đối thủ tiếp tục cuộc chiến thì mới ngừng bàn tán.
Đã có kinh nghiệm sau một hồi kịch chiến, Lợi Ách Khải Ân cùng Hàn Thạc đối với thực lực của song phương đều có sự hiểu biết nhất định. Hàn Thạc vốn đang rất tự tin cũng phải thận trọng hơn, còn Lợi Ách Khải Ân lúc trước chẳng coi Hàn Thạc ra gì giờ cũng phải dẹp bỏ sự ngông cuồng, cẩn thận đánh giá Hàn Thạc là một trong những đối thủ đáng sợ nhất từ trước đến nay.
Lúc này, hai người đứng đối diện cách nhau khoảng mười lăm mét, Lợi Ách Khải Ân một lần nữa đứng thẳng trên mặt đất, hô hấp có phần gấp gáp, hai mắt trợn lên nhìn về phía Hàn Thạc.
Hai người cứ đứng nhìn nhau như vậy không nói một lời, sau khoảng mười lần hít thở, Hàn Thạc nhếch miệng cười mỉm:
- Lợi Ách Khải Ân, hôm nay ngươi chết chắc rồi. Với công kích vừa rồi của ngươi, uy lực quả thực mạnh mẽ, đáng tiếc muốn xuất ra chiêu đó phải có thời gian ngưng tụ, hơn nữa cũng sẽ tổn hao một lượng đấu khí vô cùng lớn đúng không?
Lời vừa nói ra, Lợi Ách Khải Ân kinh hãi thất sắc. Xem ra, lão rõ ràng là bị Hàn Thạc nói trúng nhược điểm của một chiêu này!
Ngay thời điểm đó, thân hình Hàn Thạc giống như tia chớp xông về phía Lợi Ách Khải Ân. Lục Ma Phong bay trước một bước, giống như một con linh xà đang há to miệng cắn nuốt. Nếu Lợi Ách Khải Ân sử dụng cự kiếm để ngăn cản thì Lục Ma Phong sẽ thay đổi phương hướng từ một mặt khác vòng qua tiếp tục công kích.
Hàn Thạc cũng bay về hướng Lợi Ách Khải Ân nhưng không công kích như Lục Ma Phong mà lại bay lên trên không trung. Sau đó chậm rãi lấy ra một cây bạch cốt pháp trượng, miệng bắt đầu niệm Vong Linh ma pháp chú ngữ. Ngay khi ma pháp Vong Linh Thiên Mạc che lấp ánh sáng chói lọi của mặt trời, hai tên Tà Ác kỵ sĩ dẫn theo một đám hắc ám sinh vật, từng con một xuất hiện trên vệ cỏ, vây kín Lợi Ách Khải Ân vào bên trong.
Hai tên Tà Ác kỵ sĩ, năm tên tăng ác, hai mươi con cương thi, bảy mươi bộ khô lâu chiến sĩ, hai đội thạch tượng quỷ mỗi đội bao gồm ba mươi con. Những hắc ám sinh vật này xuất hiện không ngừng theo ma pháp chú ngữ của Hàn Thạc. Về phần Lợi Ách Khải Ân thì bị Lục Ma Phong quấn lấy nên cũng chỉ biết trơ mắt mà nhìn đám sinh vật khổng lồ đang xuất hiện rồi vây lão vào trong.
- Lợi Ách Khải Ân tiêu rồi!
Ai Mễ Á Tư ưu nhã phát ra một câu, sau đó nhìn Khảm Địch Đạt mỉm cười nói thêm:
- Đi thôi, chúng ta cùng đi gặp bệ hạ, với giá trị của Bố Lai Ân, nhất định bệ hạ sẽ có quyết định chính xác, vận khí của tên tiểu tử Lao Luân Tư cũng không tồi a. Đúng rồi, có lẽ chúng ta cũng nên tiếp cận hắn nhiều hơn nữa mới phải!
- Nói cũng đúng! - Khảm Địch Đạt gật đầu, sau đó cả hai đều đằng không bay về hướng hoàng cung.
Khi hai người còn chưa đi khuất, tiếng rống thê thảm của Lợi Ách Khải Ân đã không ngừng truyền tới, vang vọng khắp cả điền viên cư.
Lợi Ách Khải Ân bị Thổ Giáp Thi ẩn mình trong đất nắm chặt mắt cá chân, tiếp theo lại bị Tiểu Khô Lâu đánh lén tối tăm mắt mũi dẫn đến trọng thương, sau đó bị hai tên Tà Ác kỵ sĩ phi lại giẫm đạp chết tươi. Cuối cùng là hơn trăm con hắc ám sinh vật nhào tới xé nát, đến ngay cả mảnh vụn của xương cốt cũng không hề lưu lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.