Đại Ma Vương

Chương 803: Ngờ vực

Nghịch Thương Thiên

04/04/2013

Ba người Hàn Thạc, Thanh Lâm, An Đức Liệt cùng trở về khu vực trung tâm. Ánh mắt mọi người tụ lại trên người Hàn Thạc. Âm thanh chúc mừng không ngừng từ ba đại gia tộc vang lên. Hàn Thạc mỉm cười ung dung ứng phó, vẻ mặt khiêm tốn, không kiêu căng không nóng nảy.

Ba gia tộc trưởng trong tâm nhiều mối suy nghĩ, không hiểu hiện nhiệt tình quá với Hàn Thạc. Nhưng đám Tạp Mai Lệ Tháp, Cơ Nhã, Hắc Thiên lại có quan hệ thân thiệt với hắn nên không có gì cố kỵ, xem thắng lợi của hắn trở thành một chuyện vui không thể tin nổi. Trong lúc đó, Tạp Mai Lệ Tháp và Hắc Thiên vẫn đi an ủi sự thất bại của Thanh Lâm.

Thanh Lâm trước trận chiến như đã chuẩn bị sẵn tư tưởng. Dọc đường cùng Hàn Thạc, An Đức Liệt đàm luận trong chốc lát đã buông được, cũng không như mọi người đoán sẽ sa sút tinh thần. Trái lại, nàng giống bị kích phát ý chí chiến đấu, không ngừng ồn ào lần sau tìm hắn thử sức.

Hoa Lai Sĩ thấy Hắc Thiên, Thanh Lâm, Tạp Mai Lệ Tháp, An Đức Liệt quan hệ với Hàn Thạc càng ngày càng hòa hợp, nỗi lo lắng cũng càng nhiều. Thân là tộc trưởng gia tộc, hắn so với người khác phải suy nghĩ lâu dài. Việc phải lo lắng cũng nhiều hơn so với người khác. Trong nhất thời, Hoa Lai Sĩ bắt đầu nghiêm chỉnh đặt Hàn Thạc vào vị trí đặc biệt ở Ám Ảnh thành.

Vị trí đứng đầu đã được xác lập. Việc bài danh còn lại vẫn cần giao chiến. Trải qua một phen so tài nữa, thứ hạng Thần vệ trưởng cuối cùng đã xác định - Hàn Thạc, Thanh Lâm, Hắc Thiên, Lạp Nhĩ Phu, Tạp Mễ Lạp, Ba Đằng, Cách Lỗ Tây. Trong đó Lạp Nhĩ Phu bởi vì trận đánh với Hàn Thạc sức cùng lực kiệt nên khi đấu với Hắc Thiên bị thua, cái này có hơi ngoài dự đoán của mọi người.

Sau khi thứ hạng mới được xác định, Lạp Nhĩ Phu so với thường ngày còn trầm mặc hơn. Từ đầu đến cuối không nói một lời, chỉ thỉnh thoảng quét ánh mắt lên Hàn Thạc tới lui, không ai biết hắn đang nghĩ gì.

Hàn Thạc tuy đã cảnh cáo Lạp Nghĩ Phu, nhưng vẫn có tâm đề phòng hắn. Nếu không phải Lạp Nhĩ Phu trực tiếp do Hoa Lai Sĩ chỉ huy, Hàn Thạc có lẽ sẽ loại trừ luôn cái tai họa ngầm này. Mặc dù hắn nghĩ như thế nhưng lại biết một khi mình động thủ, quan hệ giữa hắn và gia tộc Tái Nhân Đặc sẽ lập tức lâm vào tình trạng xấu nhất không thể cứu vãn được. Đây không phải là chuyện Hàn Thạc mong muốn trước mắt, cho nên cách làm này cũng chỉ có thể nghĩ rồi thôi.

- Sau khi kết thúc tỷ thí, mỗi hạng mục ba vị trí đầu đều có phần thưởng. Bố Lai Ân thân là Thần Vệ Trưởng đội Năm, mà còn đứng đầu cả hai hạng mục. Dựa theo quy tắc từ trước, đối với con cháu các đại gia tộc có quyền trực tiếp động thủ bắt người không cần bẩm báo trước. Mặt khác, tất cả thuế thu của cửa hàng và cứ điểm của Hàn gia giảm một nửa. - Hoa Lai Sĩ ra hiệu mọi người trật tự lại, tuyên bố phần thưởng.

Hoa Lai Sĩ truyên bố xong, An Đức Liệt có hơi kinh ngạc. Phần thưởng này không quá đúng như hắn và Hoa Lai Sĩ đã nhất trí. Lúc này hắn nhìn Hoa Lai Sĩ đầy nghi hoặc, muốn nói gì nhưng lại thôi.

Ba đại gia tộc tộc trưởng cùng Thần Vệ Trưởng cũng đều nhíu mày. Dựa theo quy tắc từ trước, Thần Vệ Trưởng đứng đầu có thể được một lãnh địa. Những lãnh địa này thường là của một số tiểu gia tộc đã sa sút hoặc bị trục xuất, hoặc là từ gia tộc Tái Nhân Đặc cắt luôn ra. Nhưng lúc này đây phần thưởng của Hoa Lai Sĩ tuyên bố lại không có lãnh địa gì cho Hàn Thạc.

Thuế của cửa hàng và cứ điểm giảm một nửa thì mỗi đợt thi đều thế. Ngoại trừ việc đó ra, Hàn Thạc chỉ được một số thứ hư danh linh tinh. Ví dụ như Thần Vệ Trưởng đứng đầu, còn có năm mươi vạn hắc tinh tệ tiền thưởng.

So sánh với sự giàu có của Hàn gia Thiên Cơ dược tề thì năm mươi vạn hắc tinh tệ cũng phải là con số lớn lắm, tuyệt đối không thể so sánh với việc có một lãnh địa hay cứ điểm.

Dường như Hoa Lai Sĩ nhìn ra sự nghi hoặc của mọi người nên giải thích:

- Hiện nay Ám Ảnh thành cũng không dư thừa đất phong. Mà Hàn gia trước đó vừa mới có được cứ điểm Bá Cách Lạp Tư, cho nên ta dùng năm mươi vạn hắc tinh tệ để bồi thường.

An Đức Liệt muốn nói lại thôi. Do dự một hồi, cuối cùng hắn vẫn cúi đầu trầm mặc, cũng không mở miệng nói thêm cái gì.

- Đa tạ đại nhân! - Hàn Thạc khom người tạ ơn. Vẻ mặt hắn vui sướng, không có chút gì là không vui.

Ba đại gia tộc trưởng vốn định nói cái gì đó. Tuy nhiên thấy bản thân Hàn Thạc đã vui vẻ nói lời cảm tạ, cuối cùng chỉ đành khẽ lắc đầu, dường như không quá tán thành việc khen thưởng Hoa Lai Sĩ cho Hàn Thạc. Nhưng cũng không nói gì thêm.

Hắc Thiên, Thanh Lâm, Lạp Nhĩ Phu đều có phần thưởng thần khí từ Hoa Lai Sĩ. Mặt khác người ba đại gia tộc bởi vì không xếp trong ba hạng đầu nên lần so đấu này đều không có thu hoạch gì. Tất cả bọn họ đã sớm đoán trước, cũng đều không nói thêm gì.

Hoa Lai Sĩ công bố khen thưởng xong, mọi người trong lòng tuy có nghi hoặc nhưng không ai nhiều lời.

Rất nhanh. Cuộc tỷ thí Thần Vệ Trưởng lần này xem như là chấm dứt. Lại là liên tiếp các nghi thức tế bái dựa theo quy củ được mọi người đang hoàn thành. Khi Hoa Lai Sĩ ra hiệu chúng nhân có thể tự giải tán, cũng có nghĩa là tất cả mọi việc kết thúc.

Ba đại gia tộc trưởng cùng Thần Vệ Trưởng lần lượt rời đi. Hàn Thạc với vẻ mặt vui sướng cũng đi về phía khu vực đội Năm tụ tập.



Khi còn lại có Hoa Lai Sĩ cùng An Đức Liệt, An Đức Liệt ra hiệu cho Thần Vệ gia tộc Tái Nhân Đặc xung quanh rút lui rồi nghi hoặc hỏi:

- Trước đó ta nhớ phần thưởng không phải như vậy. Vốn phải có một lãnh địa làm phần thưởng chứ! Đại ca, vì sao đột nhiên thay đổi chủ ý thế?

Trước mặt người ngoài An Đức Liệt tuyệt đối sẽ không chất vấn với quyết định của Hoa Lai Sĩ.

Nhưng tại thời điểm chỉ còn hai huynh đệ bọn họ thì hắn rốt cục không nhịn được nữa. Hoa Lai Sĩ và An Đức Liệt là anh em ruột, nói chuyện với nhau cũng không có nhiều cố kỵ. An Đức Liệt luôn luôn cho rằng đại ca của mình không phải là người không có khí độ như vậy. Lần này quyết định của hắn hiển nhiên nằm ngoài dự đoán của An Đức Liệt.

Hoa Lai Sĩ nhìn thật sâu đệ đệ mình, trầm giọng nói:

- An Đức Liệt. Ta biết ngươi có quan hệ không tệ với Bố Lai Ân. Nhưng đại ca ngồi ở vị trí này sẽ phải suy nghĩ cho lợi ích của cả gia tộc Tái Nhân Đặc! Đệ không phát hiện ra Hàn gia phát triển quá nhanh và mạnh sao?

- Đại ca. Ta biết huynh cố kỵ cái gì. Nhưng quy củ tặng thưởng phong đất cho mỗi Thần Vệ Trưởng đứng đầu qua mỗi đợt tỷ thí trước giờ chưa từng thay đổi! Lần này huynh đột nhiên làm như vậy, bất kì ai cũng có thể nhìn ra huynh kiêng nể Bố Lai Ân. Tiểu tử kia ngoài mặt nhìn như ôn hòa nhưng tâm địa gian giảo trong lòng đều hơn người khác. Hắn chắc chắn nhận rõ suy nghĩ của huynh hơn so với bất luận kẻ nào. Thời điểm này huynh làm như vậy là biến khéo thành vụng! - An Đức Liệt lần đầu tiên cảm thấy đại ca hắn làm sai, giận dữ nói.

- Ta đang muốn truyền đạt ý này tới Bố Lai Ân và ba đại gia tộc trưởng. An Đức Liệt, trước kia gia tộc bọn ta có thể chấn nhiếp được ba đại gia tộc kia là bởi vì gia tộc Tái Nhân Đặc chúng ta có đủ thực lực. Chúng ta mạnh hơn nhiều so với bất cứ một gia tộc nào, cho nên bọn họ mới có thể cam tâm phục tùng. Nhưng hiện giờ Bố Lai Ân xuất hiện. Hắn chẳng những có lực lượng có thể uy hiếp ta, mà thực lực gia tộc hắn đang từng bước gia tăng. Chúng ta thật sự không thể không đề phòng!

Hoa Lai Sĩ vẻ mặt nghiêm nghị tiếp lời:

- Bất luận tại thời điểm nào, gia tộc Tái Nhân Đặc cũng là người cầm quyền tại Ám Ảnh thành. Tại thời khắc này ta muốn nhắc nhở những người đó điểm này. Bố Lai Ân nếu trong lòng không có dị tâm, sẽ không vì quyết định đó của ta mà có ý kiến.

- Đại ca. Ta cảm thấy lần này huynh sai lầm rồi!

An Đức Liệt không đồng ý với suy nghĩ của Hoa Lai Sĩ, cười khổ lắc đầu nói:

- Có Bố Lai Ân, có Hàn gia, thực lực tổng thể của Ám Ảnh thành chúng ta có thể được đề cao hơn. Dựa theo tình thế này phát triển tiếp, Ám Ảnh thành sẽ không còn đứng áp chót Hắc Ám thần vực nữa. Nói không chừng có một ngày có thể tranh cao thấp với Thôn Vân thành đứng đầu thần vực này. Nhưng nếu huynh cứ chèn ép mãi các đại gia tộc thì Ám Ảnh thành vĩnh viễn chỉ có thể hơn một chút so với U Mạc thành, căn bản không cần so sánh với các thành khác!

- Dựa theo tình thế này phát triển tiếp, Ám Ảnh thành nói không chừng có thể tranh cao thấp với Thôn Vân thành. Nhưng mà khi đó chủ nhân của Ám Ảnh thành khả năng không phải là gia tộc Tái Nhân Đặc chúng ta rồi!

Hoa Lai Sĩ hừ lạnh, nói:

- Chuyện này ta đã có tính toán. Ngươi không cần nói thêm nữa. Ta là tộc trưởng gia tộc. Ta tự biết có chừng mực!

Thấy Hoa Lai Sĩ lấy thân phận gia tộc trưởng để khuất phục mình, An Đức Liệt rất kinh ngạc. Đã nhiều năm qua, Hoa Lai Sĩ cho tới bây giờ vẫn không nói như vậy. Thái độ lúc này của huynh trưởng khiến An Đức Liệt trong lúc nhất thời không biết làm sao.

- Thôi. Ta không nói nhiều nữa. Hy vọng quyết định của huynh đúng!

An Đức Liệt có chút nản lòng, cười khổ lắc đầu rời đi.

- Đệ hãy duy trì khoảng cách tương đối với hắn, tránh cho tương lai thật sự có phát sinh xung đột. Đệ sẽ khó xử! - Nhìn theo bóng dáng An Đức Liệt, Hoa Lai Sĩ trầm giọng nói.



Dừng lại một chút, An Đức Liệt khẽ nói:

- Ta biết thân phận của mình.

Nói xong, An Đức Liệt cũng không dừng lại, phi thân rời đi.



Trở lại khu vực đội Năm, một đám người đang háo hức chờ đợi, vừa thấy Hàn Thạc trở về lập tức truy hỏi:

- Đại nhân. Kết quả thế nào?

- Đúng như ta đáp ứng các ngươi. Các ngươi lấy vị trí thứ nhất. Ta tự nhiên cũng sẽ không rớt lại! - Hàn Thạc mỉm cười.

Lời vừa nói ra, Thần Vệ đội Năm từng người hưng phấn reo hò. Nhất là những nữ thần vệ, họ nhìn về phía Hàn Thạc với ánh mắt sáng ngời lưu chuyển, nhiệt tình đến nỗi khiến hắn cũng không dám đối mặt quá trớn với họ.

- Ta đã sớm nói rồi. Chủ nhân nhất định dễ dàng đánh bại đám kia, căn bản không cần nghi ngờ! - Cát Nhĩ Bá Đặc vẻ mặt ngạo mạn, vênh vang nói.

Bác Lan Tư luôn luôn lạnh lùng cũng khó mà không nở nụ cười, chủ động mở miệng hỏi:

- Sư huynh. Khu lãnh địa nào được phân cho chúng ta thế?

Hắn ở đội Ba của Hắc Thiên lâu như vậy, rất rõ ràng quy củ thi đấu Thần Vệ Trưởng.

Hàn Thạc vẫn mặt mỉm cười nói:

- Lần này quy củ có hơi khác. Chúng ta không có được lãnh địa riêng, mà là được năm mươi vạn hắc tinh tệ!

Bác Lan Tư sửng sốt, kinh ngạc nói:

- Cái này...

Phất phất tay, Hàn Thạc cũng không giải thích nhiều:

- Chuẩn bị một chút. Chúng ta trở về thành.

Bác Lan Tư còn muốn nói thêm gì đó nhưng lại bị ánh mắt của Hàn Thạc ngăn lại.

Bác Lan Tư biết bên trong nhất định có ẩn tình. Mặc dù trong lòng đầy nghi hoặc khó hiểu nhưng hắn cũng không hỏi thêm gì, chỉ hờ hững gật gật đầu rồi bắt đầu truyền lệnh cho đám Thần Vệ.

Một số Thần Vệ biết tình hình cụ thể quy tắc so đấu đều trầm mặc không nói, không như các Thần Vệ không rõ nội tình vẫn đang hưng phấn. Sau khi Bác Lan Tư hạ mệnh lệnh chuẩn bị xong xuôi, hùng dũng tiến về Ám Ảnh thành.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Đại Ma Vương

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook