Đại Mạo Hiểm Chi Thập Nhị Kim La
Chương 36
Nhĩ Nhã
10/11/2016
CHƯƠNG 37
Bọn Khải Khải sáng sớm ngày thứ hai tỉnh dậy, đã thấy Hắc Kim tinh thần phơi phới đi từ trong phòng ra, mọi người hai mặt nhìn nhau, nghĩ y thuật Mạc Ninh thực sự cao minh, dáng vẻ Hắc Kim so với lúc không bị thương không khác biệt lắm.
Thế nhưng Mạc Ninh thế nào không đi ra chứ?
Troy mỉm cười, đến cạnh nói thầm vào tai Khải Khải: “Thao Thiết là loại động vật thực sắc chí thượng, một ngày đã biết mùi vị tình ái, nhu cầu có thể lớn lắm, Mạc Ninh sau này là có phúc khí rồi, vừa có thể giúp chưa thương, lại có thể dưỡng nhan a”.
Khải Khải khẽ thở dài trợn mắt với Troy , “Lời tốt từ miệng anh nói thế nào hạ lưu như vậy?”
Troy rất hưởng thụ gật đầu, nói với Khải Khải: “Cám ơn đã khen ngợi”.
Khải Khải bất đắc dĩ lắc đầu, bỏ đi.
Sử Diễm Phỉ hiểu kì tới xem, vào trong phòng nhìn xung quanh một chút, lè lưỡi đi ra. Sam cùng Hắc Kim vì trước đã đánh qua một trận nên bây giờ còn có chút địch ý. Lyme đi tới, nói mấy câu với Hắc Kim, ý tứ là, bọn Khải Khải đã cứu mạng anh ta, bọn họ còn giúp đỡ Dimana Tia Parsons , bởi vậy không phải kẻ thù.
Hắc Kim nhìn mọi người một chút, suy nghĩ một chút lại nói với Lyme, Lyme cười hỏi mọi người. “Anh ta hỏi, Mạc Ninh có phải bạn của các người không?”
Tất cả mọi người gật đầu.
Hắc Kim vậy mà lại tươi cười rạng rỡ, nói, “Vậy các người cũng là bạn của tôi, bởi vì Mạc Ninh là người của tôi”.
Tất cả mọi người dở khóc dở cười, Diệp ngó nhìn giường nằm xa xa trong phòng, Mạc Ninh thoi thóp, cùng Sử Diễm Phỉ và Đông Đông nói, “Oa…..Mạc Ninh thật vĩ đại nha, vì chúng ta hi sinh nhiều như vậy”.
“Phải nha”. Đông Đông và Sử Diễm Phỉ cùng nhau gật đầu.
“Té lẹ.” Sam bất đắc dĩ lắc đầu, xoay người bỏ chạy.
Ăn xong cơm trưa, Lyme cùng cà đám bản bước kế tiếp kế hoạch, lúc này, đột nhiên có một thủ vệ chạy vào nói, “Nguy rồi! Lúc chúng tôi tuần tra, thần thủ hộ đánh lén!”
Lyme sửng sốt, đứng lên chưa kịp nói, đột nhiên thấy Troy đột nhiên quơ lấy hòn đá bên cạnh, ném tới thủ vệ kia, mà thủ vệ kia, lúc này đang tới gần Đông Đông ngồi ngủ gật một bên.
Bị hòn đá bắn trúng, thủ vệ kia chợt rống lớn một tiếng, phát ra tiếng động vật kinh khủng.
“Là Thao Thiết!” Khải Khải đứng lên, Sam ở gần nhất xô thần thủ một một cái, đêm lão đánh văng ra khỏi gian phòng, miễn cho lão làm bị thương người. Khải Khải để Sử Diễm Phỉ, Diệp ở lại trong phòng, còn anh và Mạc Ninh cầm vũ khí bảo vệ. Troy mang theo Safi và Hắc Kim liền xông ra ngoài, cùng Sam bao vây Thao Thiết.
Sau đó, bên ngoài lại truyền đến một tiếng rống kinh thiên động địa, mặt đất không ngừng rung chuyển, giống như có mấy con dã thú đánh nhau, cắn xé nhau.
Khải Khải từ cửa sổ nhìn ra ngoài, chỉ thấy một vùng máu tanh……
Trận chém giết diễn ra đại khái chừng nửa giờ hơn, bên ngoài rốt cục khôi phục yên tĩnh.
Khải Khải đi ra ngoài nhìn, chỉ thấy trên đất đều là máu, lão thần thủ hộ Thao Thiết lặng yên nằm giữa mọi người, thân thể lão gần như héo rũ, da thịt trên người so với vỏ cây cũng không khác mấy.
“Lão sắp chết”. Troy quay đầu nhìn Khải Khải, hỏi, “Có gì cần, em hỏi hắn luôn đi”.
Khải Khải có chút khó hiểu hỏi, “Lão nghe được tiếng người nói?”
“A…..” Troy gật đầu, “Đương nhiên có thể, kỳ thực những gì người nguyên thủy nói cũng không phải ngôn ngữ bộ lạc, bọn họ dùng để trao đối chính là ngôn ngữ của Thao Thiết”.
Khải Khải sửng sốt, “Nói vậy, bốn bộ tộc lớn bọn họ…..là bị Thao Thiết đưa tới đây?”
Troy nhướn nhướn lông mày, “Không bằng em hỏi hắn đi”.
Khải Khải suy nghĩ một chút, hỏi Thao Thiết: “Đồ đằng, có bí mật gì?”
Thao Thiết chậm rãi mở mắt, nhìn Đông Đông phía sau Khải Khải hiếu kì trợn tròn mắt nhìn, khẽ thở dài, nói, “Ta có thể nói cho các ngươi biết, bất quá, các ngươi phải đưa thi thể ta tới thành hoàng kim”.
Mọi người nhìn nhau, Sử Diễm Phỉ nói, “Lão lớn như vậy, đem đi thế nào a?”
“Cái này không cần lo lắng”. Sam nói, “Thao Thiết sau khi hóa nguyên hình thành Thao Thiết ngọc thạch, đại khái cũng như một cái ngọc tỷ lớn vậy”.
“A”. Sử Diễm Phỉ gật đầu.
“Chúng tôi không nhất định sẽ tới thành hoàng kim”. Khải Khải nhìn lão.
“Các ngươi nhất định sẽ đi”. Thao Thiết thản nhiên nói.
“Tôi đây đáp ứng ông, chỉ cần chúng tôi đi, nhất định đưa thi thể ông tới đó”.
Thao Thiết nhẹ nhàng gật đầu, nói, “Ta sống mấy nghìn năm, sứ mệnh chỉ có một, thủ hộ bí mật thành hoàng kim”.
“Thành hoàng kim?” Khải Khải không hiểu được, “Là nơi nào”. Song song, anh nhớ tới tấm mặt nạ nhặt được từ người chết là mặt nạ hoàng kim.
“Năm đó Hạng Vũthu thập tài phú giấu trong một bảo tàng, khắc địa đồ trên mười hai cái kim la”. Thao Thiết tiếp tục nói, “Kỳ thực…..Cái bảo tàng kia, chính là tòa thành dùng vàng dựng lên”.
“Thành phố bằng vàng?” Sử Diễm Phỉ mắt nháy nháy mấy cái, “Thật hoa lệ a”.
Sam trợn trừng một cái, “Hoa lệ cái rắm, vàng có ích lợi gì? Đói bụng không thể ăn khát không thể uống, muốn làm cũng không thể dùng nó hạ hỏa!”
Sử Diễm Phỉ nước mắt lưng tròng trừng nó: “Thô bỉ!”
Sam phát hỏa, giơ tay tóm anh, Sử Diễm Phỉ lại trốn sau Khải Khải le lưỡi cười. Sam thấy Khải Khải đang chuyên tâm nói chuyện với Thao Thiết, cũng không dám phá rối anh, chỉ tàn bạo nhìn Sử Diễm Phỉ, cắn răng, “Anh chờ, buổi tối ta xử lý!”
Khải Khải nhìn Thao Thiết, “Ông là nói, thu thập đủ mấy tấm bia đá, là có thể đến thành hoàng kim, đúng không?”
“Đúng”. Thao Thiết gật đầu, “Bất quá….Kỳ thực thành hoàng kim cũng không phải quý giá nhất?”
“Còn có thứ giá trị hơn thành hoàng kim?” Troy giật mình.
“Năm đó thủy hoàng đế để có thể trường sinh bất lão, lệnh phần lớn vu sơ thuật sĩ chế tạo đan dược trường sinh bất lão khởi tử hổi sinh”.
“Cái này chỉ là kể lại”. Khải Khải nói, “Người thế nào có thể trường sinh bất lão?”
“Ha hả…..Người đương nhiên không thể trường sinh bất lão, thế nhưng thần thú có thể”. Thao Thiết nhẹ nhàng thở dài, “Chính là bắt sống được rồng, sau đó đem nó luyện chế thành đan dược, có thể đạt được hiệu quả trường sinh bất lão”.
“Rồng?” Sử Diễm Phỉ hơi kinh ngạc hỏi, “Không phải chỉ là truyền thuyết hay sao, thực sự có trong hiện thực?”
“Đương nhiên là có”. Thao Thiết thản nhiên nói, “Ngươi thực cho rằng người thượng cổ sự tưởng tượng phong phú thế sao? Người khi đó, đều tôn sùng tự nhiên, chỉ có thấy gì, mới lưu truyền lại tới nay, rồng đích thực là tồn tại, chỉ là số lượng rất ít, duy nhất hai con, sau lại bị thủy hoàng đế dùng một lượng người lớn bắt lại, luyện chế thành một viên khởi tử hồi sinh trường mệnh đan.”
“Thực sự có a?” Diệp giật mình kêu lên, “Tôi còn tưởng đó là mọi người kể lại”.
“Chỉ là, khi năm đó Hạng Vũ diệt Tần tìm được thần đan, nhưng không có cách bảo vệ được”. Thao Thiết thở nhẹ một hơi dài, “Thần đan là nhất định phải phong tồn cất trong hộp thuần vàng, hấp thu tinh hoa của vàng, mới có hiệu quả. Hạng Vũ lại đặt nó trong hộp ngọc thạch, sau đó…..Thần đan mất đi quang trạch, rồi hóa thạch”.
“Tiếc quá đi”. Diệp có hơi tiếc nói.
“Sau đó thì sao?” Khải Khải hỏi, “Nói cách khác, thần đan kỳ thực đã không còn tồn tại sao?”
“Không!” Thao Thiết lắc đầu, “Chỉ cần đem thần đan đặt ở nơi chất đầy hoàng kim, giữ vậy trong ba ngàn năm, thần đan sẽ khôi phục dược hiệu!”
“Thần kì như thế?” San nhún nhún vai, “Thế nhưng Hạng Vũ đã sớm thối rữa xương cốt cũng chẳng còn, còn muốn thần đan làm gì?”
“Các ngươi đoán xem, Hạng Vũ muốn chuẩn bị thần đan để làm gì?” Thao Thiết mỉm cười, “Đương năm đó Hạng Vũ đúc thành hoàng kim, đã nhỏ lên thần đan máu của mình”.
Khải Khải nhíu mày, “Vậy có ích lợi gì?”
“Nói cách khác, ai nếu chiếm được thần đan, là có thể khiến Hạng Vũ chuyển thế sống lại, trở lại thời đại thần kỳ đó”. Thao Thiết cười, “Sở Bá vương nếu như đã biết lịch sử…..Các ngươi đoán, hắn có thể hay không tại Hồng Môn yến làm thịt Lưu Bang…..Như vậy lịch sử….Cũng bị sửa”.
Khải Khải chau mày, “Hạng Vũ muốn làm hoàng đế?”
“Hơn nữa các ngươi đừng quên!” Thao Thiết lạnh lùng nói, “Hắn dùng thần đan……là muốn trường sinh bất lão, nói cách khác, là hắn vĩnh viễn làm hoàng đế!”
“A…..” Mọi người đồng loạt hít một hơi, Khải Khải cũng phải nhíu mày, nếu như mục đích Hạng Vũ đạt được, như vậy tất cả đều bị sửa lại, thế giới cũng không biết phát triển thành cái dạng gì.
“Có cách nào ngăn cản?” Khải Khải hỏi
“Có”. Thao Thiết nói, “Thần đan trong hoàng kim một trăm năm, giữ được trong nhân gian một ngày đêm”.
“Nói cách khác, chỉ cần chúng ta tìm được thần đan trước, sau đó để thế giới bên ngoài 1 tháng…..Nó sẽ hóa thạch lần nữa?” Troy hỏi.
“Không sai”. Giọng Thao Thiết ngày càng suy yếu, “Hơn nữa….Hóa thạch lần nữa, nó sẽ cần ở trong hoàng kim ba mươi ba nghìn năm, mới có thể phục hồi dược hiệu…..Đến lúc đó, nói không chừng nhân loại đã không còn tồn tại”. Nói hết lời, thân thể Thao Thiết hơi chấn động, sau đó từ từ thu nhỏ lại, thu nhỏ lại……Sau đó, biến thành một con Thao Thiết bằng ngọc.
Mạc Ninh lấy trong túi một cái chú thằng, buộc chặn lên Thao Thiết, phong ấn lại, để phòng nó lại vì lí do nào đó mà sống lại.
Nghe xong con Thao Thiết nói, mọi người hai mặt nhìn nhau, đều nghĩ chuyện này thực quỷ dị, Khải Khải hỏi Đông Đông, “Nhóc trước đây nghe ba nhóc nói chuyện này chưa?”
Đông Đông lắc đầu, bình thản nói, “Ông ta cho tới giờ chưa bao giờ nói chuyện với em”.
Khải Khải và mọi người liếc mắt nhìn nhau —— cũng đúng, Đông Đông nếu là con của Thao Thiết và Nhân Ngư, thì hẳn không có một chút quan hệ nào với Hạng Vũ, ông ta diện thiện tâm ác, lại không chừng nuôi Đông Đông là có ý đồ gì, nói gở ra là dự định không chiếm được thần đan thì đem Đông Đông ăn thịt, được trường sinh bất lão.
“Nếu đã giải quyết xong”. Troy cầm con Thao Thiết ngọc, quay nhìn Khải Khải, “Chúng ta nhanh làm bản dập tấm bia đá kia, sau đó trở về, đi viễn đông tìm tấm bia đá thứ tư, như vậy là có thể tìm được thành hoàng kim”.
Khải Khải gật đầu, quay nhìn Lyme.
Lyme hẳn nhiên là nói giữ lời, đưa đồ đằng tới để mọi người làm bản dập.
Sự tình xong xuôi, mọi người cũng dự định rời đi, chỉ là…..
Mạc Ninh vẻ mặt cầu xin nhìn Hắc Kim thâm tình dính trên người mình, thế nào bỏ cũng không được.
“Bằng không cùng nhau đi”. Troy cười nói, “Ở chỗ này, không bao lâu, Hắc Kim cũng sẽ biến thành thần thủ hộ”.
Mạc Ninh muốn phản bác, Sử Diễm Phỉ thân tình vỗ vỗ vai anh, “Thôi đi, anh cướp đi lần đầu con người ta, còn không chịu nhận trạch nhiệm a?”
Bất đắc dĩ, Mạc Ninh không thể làm gì khác hơn là nghe theo, mang theo Hắc Kim, cùng mọi người, khởi hành về nước.
Bọn Khải Khải sáng sớm ngày thứ hai tỉnh dậy, đã thấy Hắc Kim tinh thần phơi phới đi từ trong phòng ra, mọi người hai mặt nhìn nhau, nghĩ y thuật Mạc Ninh thực sự cao minh, dáng vẻ Hắc Kim so với lúc không bị thương không khác biệt lắm.
Thế nhưng Mạc Ninh thế nào không đi ra chứ?
Troy mỉm cười, đến cạnh nói thầm vào tai Khải Khải: “Thao Thiết là loại động vật thực sắc chí thượng, một ngày đã biết mùi vị tình ái, nhu cầu có thể lớn lắm, Mạc Ninh sau này là có phúc khí rồi, vừa có thể giúp chưa thương, lại có thể dưỡng nhan a”.
Khải Khải khẽ thở dài trợn mắt với Troy , “Lời tốt từ miệng anh nói thế nào hạ lưu như vậy?”
Troy rất hưởng thụ gật đầu, nói với Khải Khải: “Cám ơn đã khen ngợi”.
Khải Khải bất đắc dĩ lắc đầu, bỏ đi.
Sử Diễm Phỉ hiểu kì tới xem, vào trong phòng nhìn xung quanh một chút, lè lưỡi đi ra. Sam cùng Hắc Kim vì trước đã đánh qua một trận nên bây giờ còn có chút địch ý. Lyme đi tới, nói mấy câu với Hắc Kim, ý tứ là, bọn Khải Khải đã cứu mạng anh ta, bọn họ còn giúp đỡ Dimana Tia Parsons , bởi vậy không phải kẻ thù.
Hắc Kim nhìn mọi người một chút, suy nghĩ một chút lại nói với Lyme, Lyme cười hỏi mọi người. “Anh ta hỏi, Mạc Ninh có phải bạn của các người không?”
Tất cả mọi người gật đầu.
Hắc Kim vậy mà lại tươi cười rạng rỡ, nói, “Vậy các người cũng là bạn của tôi, bởi vì Mạc Ninh là người của tôi”.
Tất cả mọi người dở khóc dở cười, Diệp ngó nhìn giường nằm xa xa trong phòng, Mạc Ninh thoi thóp, cùng Sử Diễm Phỉ và Đông Đông nói, “Oa…..Mạc Ninh thật vĩ đại nha, vì chúng ta hi sinh nhiều như vậy”.
“Phải nha”. Đông Đông và Sử Diễm Phỉ cùng nhau gật đầu.
“Té lẹ.” Sam bất đắc dĩ lắc đầu, xoay người bỏ chạy.
Ăn xong cơm trưa, Lyme cùng cà đám bản bước kế tiếp kế hoạch, lúc này, đột nhiên có một thủ vệ chạy vào nói, “Nguy rồi! Lúc chúng tôi tuần tra, thần thủ hộ đánh lén!”
Lyme sửng sốt, đứng lên chưa kịp nói, đột nhiên thấy Troy đột nhiên quơ lấy hòn đá bên cạnh, ném tới thủ vệ kia, mà thủ vệ kia, lúc này đang tới gần Đông Đông ngồi ngủ gật một bên.
Bị hòn đá bắn trúng, thủ vệ kia chợt rống lớn một tiếng, phát ra tiếng động vật kinh khủng.
“Là Thao Thiết!” Khải Khải đứng lên, Sam ở gần nhất xô thần thủ một một cái, đêm lão đánh văng ra khỏi gian phòng, miễn cho lão làm bị thương người. Khải Khải để Sử Diễm Phỉ, Diệp ở lại trong phòng, còn anh và Mạc Ninh cầm vũ khí bảo vệ. Troy mang theo Safi và Hắc Kim liền xông ra ngoài, cùng Sam bao vây Thao Thiết.
Sau đó, bên ngoài lại truyền đến một tiếng rống kinh thiên động địa, mặt đất không ngừng rung chuyển, giống như có mấy con dã thú đánh nhau, cắn xé nhau.
Khải Khải từ cửa sổ nhìn ra ngoài, chỉ thấy một vùng máu tanh……
Trận chém giết diễn ra đại khái chừng nửa giờ hơn, bên ngoài rốt cục khôi phục yên tĩnh.
Khải Khải đi ra ngoài nhìn, chỉ thấy trên đất đều là máu, lão thần thủ hộ Thao Thiết lặng yên nằm giữa mọi người, thân thể lão gần như héo rũ, da thịt trên người so với vỏ cây cũng không khác mấy.
“Lão sắp chết”. Troy quay đầu nhìn Khải Khải, hỏi, “Có gì cần, em hỏi hắn luôn đi”.
Khải Khải có chút khó hiểu hỏi, “Lão nghe được tiếng người nói?”
“A…..” Troy gật đầu, “Đương nhiên có thể, kỳ thực những gì người nguyên thủy nói cũng không phải ngôn ngữ bộ lạc, bọn họ dùng để trao đối chính là ngôn ngữ của Thao Thiết”.
Khải Khải sửng sốt, “Nói vậy, bốn bộ tộc lớn bọn họ…..là bị Thao Thiết đưa tới đây?”
Troy nhướn nhướn lông mày, “Không bằng em hỏi hắn đi”.
Khải Khải suy nghĩ một chút, hỏi Thao Thiết: “Đồ đằng, có bí mật gì?”
Thao Thiết chậm rãi mở mắt, nhìn Đông Đông phía sau Khải Khải hiếu kì trợn tròn mắt nhìn, khẽ thở dài, nói, “Ta có thể nói cho các ngươi biết, bất quá, các ngươi phải đưa thi thể ta tới thành hoàng kim”.
Mọi người nhìn nhau, Sử Diễm Phỉ nói, “Lão lớn như vậy, đem đi thế nào a?”
“Cái này không cần lo lắng”. Sam nói, “Thao Thiết sau khi hóa nguyên hình thành Thao Thiết ngọc thạch, đại khái cũng như một cái ngọc tỷ lớn vậy”.
“A”. Sử Diễm Phỉ gật đầu.
“Chúng tôi không nhất định sẽ tới thành hoàng kim”. Khải Khải nhìn lão.
“Các ngươi nhất định sẽ đi”. Thao Thiết thản nhiên nói.
“Tôi đây đáp ứng ông, chỉ cần chúng tôi đi, nhất định đưa thi thể ông tới đó”.
Thao Thiết nhẹ nhàng gật đầu, nói, “Ta sống mấy nghìn năm, sứ mệnh chỉ có một, thủ hộ bí mật thành hoàng kim”.
“Thành hoàng kim?” Khải Khải không hiểu được, “Là nơi nào”. Song song, anh nhớ tới tấm mặt nạ nhặt được từ người chết là mặt nạ hoàng kim.
“Năm đó Hạng Vũthu thập tài phú giấu trong một bảo tàng, khắc địa đồ trên mười hai cái kim la”. Thao Thiết tiếp tục nói, “Kỳ thực…..Cái bảo tàng kia, chính là tòa thành dùng vàng dựng lên”.
“Thành phố bằng vàng?” Sử Diễm Phỉ mắt nháy nháy mấy cái, “Thật hoa lệ a”.
Sam trợn trừng một cái, “Hoa lệ cái rắm, vàng có ích lợi gì? Đói bụng không thể ăn khát không thể uống, muốn làm cũng không thể dùng nó hạ hỏa!”
Sử Diễm Phỉ nước mắt lưng tròng trừng nó: “Thô bỉ!”
Sam phát hỏa, giơ tay tóm anh, Sử Diễm Phỉ lại trốn sau Khải Khải le lưỡi cười. Sam thấy Khải Khải đang chuyên tâm nói chuyện với Thao Thiết, cũng không dám phá rối anh, chỉ tàn bạo nhìn Sử Diễm Phỉ, cắn răng, “Anh chờ, buổi tối ta xử lý!”
Khải Khải nhìn Thao Thiết, “Ông là nói, thu thập đủ mấy tấm bia đá, là có thể đến thành hoàng kim, đúng không?”
“Đúng”. Thao Thiết gật đầu, “Bất quá….Kỳ thực thành hoàng kim cũng không phải quý giá nhất?”
“Còn có thứ giá trị hơn thành hoàng kim?” Troy giật mình.
“Năm đó thủy hoàng đế để có thể trường sinh bất lão, lệnh phần lớn vu sơ thuật sĩ chế tạo đan dược trường sinh bất lão khởi tử hổi sinh”.
“Cái này chỉ là kể lại”. Khải Khải nói, “Người thế nào có thể trường sinh bất lão?”
“Ha hả…..Người đương nhiên không thể trường sinh bất lão, thế nhưng thần thú có thể”. Thao Thiết nhẹ nhàng thở dài, “Chính là bắt sống được rồng, sau đó đem nó luyện chế thành đan dược, có thể đạt được hiệu quả trường sinh bất lão”.
“Rồng?” Sử Diễm Phỉ hơi kinh ngạc hỏi, “Không phải chỉ là truyền thuyết hay sao, thực sự có trong hiện thực?”
“Đương nhiên là có”. Thao Thiết thản nhiên nói, “Ngươi thực cho rằng người thượng cổ sự tưởng tượng phong phú thế sao? Người khi đó, đều tôn sùng tự nhiên, chỉ có thấy gì, mới lưu truyền lại tới nay, rồng đích thực là tồn tại, chỉ là số lượng rất ít, duy nhất hai con, sau lại bị thủy hoàng đế dùng một lượng người lớn bắt lại, luyện chế thành một viên khởi tử hồi sinh trường mệnh đan.”
“Thực sự có a?” Diệp giật mình kêu lên, “Tôi còn tưởng đó là mọi người kể lại”.
“Chỉ là, khi năm đó Hạng Vũ diệt Tần tìm được thần đan, nhưng không có cách bảo vệ được”. Thao Thiết thở nhẹ một hơi dài, “Thần đan là nhất định phải phong tồn cất trong hộp thuần vàng, hấp thu tinh hoa của vàng, mới có hiệu quả. Hạng Vũ lại đặt nó trong hộp ngọc thạch, sau đó…..Thần đan mất đi quang trạch, rồi hóa thạch”.
“Tiếc quá đi”. Diệp có hơi tiếc nói.
“Sau đó thì sao?” Khải Khải hỏi, “Nói cách khác, thần đan kỳ thực đã không còn tồn tại sao?”
“Không!” Thao Thiết lắc đầu, “Chỉ cần đem thần đan đặt ở nơi chất đầy hoàng kim, giữ vậy trong ba ngàn năm, thần đan sẽ khôi phục dược hiệu!”
“Thần kì như thế?” San nhún nhún vai, “Thế nhưng Hạng Vũ đã sớm thối rữa xương cốt cũng chẳng còn, còn muốn thần đan làm gì?”
“Các ngươi đoán xem, Hạng Vũ muốn chuẩn bị thần đan để làm gì?” Thao Thiết mỉm cười, “Đương năm đó Hạng Vũ đúc thành hoàng kim, đã nhỏ lên thần đan máu của mình”.
Khải Khải nhíu mày, “Vậy có ích lợi gì?”
“Nói cách khác, ai nếu chiếm được thần đan, là có thể khiến Hạng Vũ chuyển thế sống lại, trở lại thời đại thần kỳ đó”. Thao Thiết cười, “Sở Bá vương nếu như đã biết lịch sử…..Các ngươi đoán, hắn có thể hay không tại Hồng Môn yến làm thịt Lưu Bang…..Như vậy lịch sử….Cũng bị sửa”.
Khải Khải chau mày, “Hạng Vũ muốn làm hoàng đế?”
“Hơn nữa các ngươi đừng quên!” Thao Thiết lạnh lùng nói, “Hắn dùng thần đan……là muốn trường sinh bất lão, nói cách khác, là hắn vĩnh viễn làm hoàng đế!”
“A…..” Mọi người đồng loạt hít một hơi, Khải Khải cũng phải nhíu mày, nếu như mục đích Hạng Vũ đạt được, như vậy tất cả đều bị sửa lại, thế giới cũng không biết phát triển thành cái dạng gì.
“Có cách nào ngăn cản?” Khải Khải hỏi
“Có”. Thao Thiết nói, “Thần đan trong hoàng kim một trăm năm, giữ được trong nhân gian một ngày đêm”.
“Nói cách khác, chỉ cần chúng ta tìm được thần đan trước, sau đó để thế giới bên ngoài 1 tháng…..Nó sẽ hóa thạch lần nữa?” Troy hỏi.
“Không sai”. Giọng Thao Thiết ngày càng suy yếu, “Hơn nữa….Hóa thạch lần nữa, nó sẽ cần ở trong hoàng kim ba mươi ba nghìn năm, mới có thể phục hồi dược hiệu…..Đến lúc đó, nói không chừng nhân loại đã không còn tồn tại”. Nói hết lời, thân thể Thao Thiết hơi chấn động, sau đó từ từ thu nhỏ lại, thu nhỏ lại……Sau đó, biến thành một con Thao Thiết bằng ngọc.
Mạc Ninh lấy trong túi một cái chú thằng, buộc chặn lên Thao Thiết, phong ấn lại, để phòng nó lại vì lí do nào đó mà sống lại.
Nghe xong con Thao Thiết nói, mọi người hai mặt nhìn nhau, đều nghĩ chuyện này thực quỷ dị, Khải Khải hỏi Đông Đông, “Nhóc trước đây nghe ba nhóc nói chuyện này chưa?”
Đông Đông lắc đầu, bình thản nói, “Ông ta cho tới giờ chưa bao giờ nói chuyện với em”.
Khải Khải và mọi người liếc mắt nhìn nhau —— cũng đúng, Đông Đông nếu là con của Thao Thiết và Nhân Ngư, thì hẳn không có một chút quan hệ nào với Hạng Vũ, ông ta diện thiện tâm ác, lại không chừng nuôi Đông Đông là có ý đồ gì, nói gở ra là dự định không chiếm được thần đan thì đem Đông Đông ăn thịt, được trường sinh bất lão.
“Nếu đã giải quyết xong”. Troy cầm con Thao Thiết ngọc, quay nhìn Khải Khải, “Chúng ta nhanh làm bản dập tấm bia đá kia, sau đó trở về, đi viễn đông tìm tấm bia đá thứ tư, như vậy là có thể tìm được thành hoàng kim”.
Khải Khải gật đầu, quay nhìn Lyme.
Lyme hẳn nhiên là nói giữ lời, đưa đồ đằng tới để mọi người làm bản dập.
Sự tình xong xuôi, mọi người cũng dự định rời đi, chỉ là…..
Mạc Ninh vẻ mặt cầu xin nhìn Hắc Kim thâm tình dính trên người mình, thế nào bỏ cũng không được.
“Bằng không cùng nhau đi”. Troy cười nói, “Ở chỗ này, không bao lâu, Hắc Kim cũng sẽ biến thành thần thủ hộ”.
Mạc Ninh muốn phản bác, Sử Diễm Phỉ thân tình vỗ vỗ vai anh, “Thôi đi, anh cướp đi lần đầu con người ta, còn không chịu nhận trạch nhiệm a?”
Bất đắc dĩ, Mạc Ninh không thể làm gì khác hơn là nghe theo, mang theo Hắc Kim, cùng mọi người, khởi hành về nước.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.