Chương 40: Gõ Cửa Từng Nhà
Thiên Hoa Tẫn Lạc
05/09/2024
“Nương! Nương!” Tô Minh Hàng lo lắng liên tục gọi mẫu thân hắn, thật sự không nghĩ ra được cách gì.
Vĩnh Ninh Bá phu nhân mất bình tĩnh, không biết nên đối phó như thế nào, trong đầu nghĩ đến đội tuần tra kinh thành mà Tạ Vân Sơ vừa nói, tóm lấy ma ma bên cạnh: “Mau! Đến đội tuần tra tây thành tìm biểu thiếu gia, cứ nói có người đến ngõ Tích An gây rối! Còn ác ý bôi nhọ Đại Hoàng Tử, bảo nó mau qua đây bắt người! Chỉ cần nó bảo vệ danh tiếng của Đại Hoàng Tử, chúng ta liền bảo tiểu thư trước mặt Đại Hoàng Tử nói tốt vài câu cho nó! Mau đi!”
Trần thị hiểu rõ đứa cháu ngoại này, nếu không liên quan đến Đại Hoàng Tử, thì nó tuyệt đối sẽ không vì Vĩnh Ninh Bá phủ mà bắt Tạ Lục Lang, đắc tội Lễ bộ thị lang Tạ đại nhân!
Nhưng trước mắt, nếu thật sự để Tạ Lục Lang đến từng nhà đòi của hồi môn của Tạ Vân Mạn, Vĩnh Ninh Bá phủ mất mặt không sao, chỉ sợ bị những nhà khác ghi hận.
Chỉ có thể để chất tử bắt người lại, không thể để Tạ Lục Lang đi khắp nơi đòi của hồi môn của Tạ Vân Mạn được!
Trong ngõ Tích An, nô tài các nhà đi theo xem trò hay thấy vậy vội trở về báo cáo với chủ tử nhà mình.
Những ai nhận được tin đều cực kỳ kinh hãi.
Vội bảo người nhà tìm danh mục quà biếu, xem có lễ vật mà Tô Minh Hàng tặng hay không, nếu không đến lúc đó Tạ Lục Lang người ta đến nhà đòi.
Sau đó các quan lại quyền quý nói chuyện với nữ quyến nhà mình mới biết cô nương Tạ gia gả vào Tô gia, tính nết nhân phẩm đều không có gì để soi mói!
Trần Quận Tạ thị trước giờ nổi danh luôn coi trọng khí phách và phẩm hạnh, Tô gia nếu không làm gì quá đáng, sao có thể ép Tạ thị ngay cả thể diện cũng không cần, nhất quyết phải cá chết lưới rách.
Tạ Đại gia vừa định ra phủ chuẩn bị làm theo kế hoạch đến Tô gia gọi Tạ Vân Sơ, nghe nói Tạ Vân Sơ đã bắt đầu đi từng nhà đòi của hồi môn của Tạ Vân Mạn, chân vừa bước ra đã thu lại.
Ông nhớ đến câu đó của Tạ Vân Sơ, làm ầm ĩ trước… để một đứa trẻ mười ba tuổi đắc tội người, sau đó người làm Đại bá này mới ra mặt nhận lỗi kể khổ, như thế có thể làm tăng tình bằng hữu, liền quay về đại sảnh ngồi xuống.
Vậy cứ để Tạ Vân Sơ náo loạn ở ngõ Tích An trước, đợi nó làm ầm ĩ vài nhà rồi ông mang người đến tóm nó về là được.
Tạ Đại gia gọi quản gia đến, cho người chuẩn bị ngày mai đi nhận lỗi, phải đem theo lễ hậu.
…
Trong Vĩnh Thọ Bá phủ đang lộn xộn lo sợ.
Quản gia đưa người phụ trách nhà kho đến mở cửa tìm trang sức khảm nạm nam châu chim hỉ thước.
Trướng phòng* tiên sinh làm theo lời dặn của Vĩnh Thọ Bá, đem danh mục quà tặng trải ra ở đại sảnh kiểm tra, xem có phải đã tặng cho nhà khác rồi không.
*Trướng phòng: phòng thu chi, nơi quản lý tiền nong.
“Tìm thấy chưa?” Vĩnh Thọ Bá không kiên nhẫn giục hỏi.
Đại công tử của Vĩnh Thọ Bá vừa mới tự mình đi tiếp đón tiểu lang quân của Tạ gia, ai ngờ tiểu lang quân lại không chịu đi vào, nói là sau khi đòi xong của hồi môn của a tỷ nhà mình xong còn phải đi nhà khác đòi nữa.
Ở thành Biện Kinh này, nào có ai từng gặp qua trường hợp như này, quà đã tặng rồi… còn muốn đòi lại!
Từ lúc khai thiên lập địa đến nay, đúng là lần đầu thấy!
Vĩnh Ninh Bá phu nhân mất bình tĩnh, không biết nên đối phó như thế nào, trong đầu nghĩ đến đội tuần tra kinh thành mà Tạ Vân Sơ vừa nói, tóm lấy ma ma bên cạnh: “Mau! Đến đội tuần tra tây thành tìm biểu thiếu gia, cứ nói có người đến ngõ Tích An gây rối! Còn ác ý bôi nhọ Đại Hoàng Tử, bảo nó mau qua đây bắt người! Chỉ cần nó bảo vệ danh tiếng của Đại Hoàng Tử, chúng ta liền bảo tiểu thư trước mặt Đại Hoàng Tử nói tốt vài câu cho nó! Mau đi!”
Trần thị hiểu rõ đứa cháu ngoại này, nếu không liên quan đến Đại Hoàng Tử, thì nó tuyệt đối sẽ không vì Vĩnh Ninh Bá phủ mà bắt Tạ Lục Lang, đắc tội Lễ bộ thị lang Tạ đại nhân!
Nhưng trước mắt, nếu thật sự để Tạ Lục Lang đến từng nhà đòi của hồi môn của Tạ Vân Mạn, Vĩnh Ninh Bá phủ mất mặt không sao, chỉ sợ bị những nhà khác ghi hận.
Chỉ có thể để chất tử bắt người lại, không thể để Tạ Lục Lang đi khắp nơi đòi của hồi môn của Tạ Vân Mạn được!
Trong ngõ Tích An, nô tài các nhà đi theo xem trò hay thấy vậy vội trở về báo cáo với chủ tử nhà mình.
Những ai nhận được tin đều cực kỳ kinh hãi.
Vội bảo người nhà tìm danh mục quà biếu, xem có lễ vật mà Tô Minh Hàng tặng hay không, nếu không đến lúc đó Tạ Lục Lang người ta đến nhà đòi.
Sau đó các quan lại quyền quý nói chuyện với nữ quyến nhà mình mới biết cô nương Tạ gia gả vào Tô gia, tính nết nhân phẩm đều không có gì để soi mói!
Trần Quận Tạ thị trước giờ nổi danh luôn coi trọng khí phách và phẩm hạnh, Tô gia nếu không làm gì quá đáng, sao có thể ép Tạ thị ngay cả thể diện cũng không cần, nhất quyết phải cá chết lưới rách.
Tạ Đại gia vừa định ra phủ chuẩn bị làm theo kế hoạch đến Tô gia gọi Tạ Vân Sơ, nghe nói Tạ Vân Sơ đã bắt đầu đi từng nhà đòi của hồi môn của Tạ Vân Mạn, chân vừa bước ra đã thu lại.
Ông nhớ đến câu đó của Tạ Vân Sơ, làm ầm ĩ trước… để một đứa trẻ mười ba tuổi đắc tội người, sau đó người làm Đại bá này mới ra mặt nhận lỗi kể khổ, như thế có thể làm tăng tình bằng hữu, liền quay về đại sảnh ngồi xuống.
Vậy cứ để Tạ Vân Sơ náo loạn ở ngõ Tích An trước, đợi nó làm ầm ĩ vài nhà rồi ông mang người đến tóm nó về là được.
Tạ Đại gia gọi quản gia đến, cho người chuẩn bị ngày mai đi nhận lỗi, phải đem theo lễ hậu.
…
Trong Vĩnh Thọ Bá phủ đang lộn xộn lo sợ.
Quản gia đưa người phụ trách nhà kho đến mở cửa tìm trang sức khảm nạm nam châu chim hỉ thước.
Trướng phòng* tiên sinh làm theo lời dặn của Vĩnh Thọ Bá, đem danh mục quà tặng trải ra ở đại sảnh kiểm tra, xem có phải đã tặng cho nhà khác rồi không.
*Trướng phòng: phòng thu chi, nơi quản lý tiền nong.
“Tìm thấy chưa?” Vĩnh Thọ Bá không kiên nhẫn giục hỏi.
Đại công tử của Vĩnh Thọ Bá vừa mới tự mình đi tiếp đón tiểu lang quân của Tạ gia, ai ngờ tiểu lang quân lại không chịu đi vào, nói là sau khi đòi xong của hồi môn của a tỷ nhà mình xong còn phải đi nhà khác đòi nữa.
Ở thành Biện Kinh này, nào có ai từng gặp qua trường hợp như này, quà đã tặng rồi… còn muốn đòi lại!
Từ lúc khai thiên lập địa đến nay, đúng là lần đầu thấy!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.